Thương Tịnh khẽ rên một tiếng, bàn tay nhỏ bé run rẩy đẩy bờ vai anh. Cố Thùy Vũ thôi bạo xé rách quần lót của cô, ngón tay hướng đến hoa viên: "Mau ướt nào!" Anh vừa nói vừa ngồi xổm xuống, nhìn ngón tay mình ở trong hoa viên ra ra vào vào, ánh mắt ngày càng tối lại.
"Đừng nhìn mà!" Thương Tịnh xấu hổ khép đôi chân mình lại, lại bị anh cưỡng ép tách ra, hơn nữa còn đẳ một chân cô gác lên vai anh, rồi vùi đầu nơi hoa viên thần bí của cô, mút lấy mút để.
"Đừng mà, đừng mà." Thương Tịnh chưa bao giờ chịu qua loại kích thích như vậy, cô rối loạn nắm lấy tóc của Cố Thùy Vũ.
Cố Thùy Vũ ít khi làm như vậy với phụ nữ, anh cũng chưa từng làm qua với Thương Tịnh là vì muốn để cơ thể cô từ từ thích ứng, còn anh thì hưởng thụ quá trình dạy dỗ này.
Dưới việc sử dụng cả miệng lẫn tay của anh, Thương Tịnh khóc lóc mà đạt đến khoái cảm đầu tiên. Cố Thùy Vũ còn cố ý dùng miệng đỡ dưới cánh hoa của cô, khiến cô run rầy muốn ngã xuống.
Cố Thùy Vũ từ váy cô chui ra, dùng cái miệng thấm đẫm dịch mật của cô bắt đầu hôn lên đùi cô, Thương Tịnh nức nở run rẩy.
Đột nhiên lúc này có người gõ cửa, "Tam thiếu gia, nghe nói cậu về rồi, tôi có làm ít đồ ăn khuya cho cậu, cậu có muốn dùng không ạ?"
Thương Tịnh liền lấy tay che miệng mình lại, chỉ nghĩ đến dì Lý cách họ có một cánh cửa, cô đã cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cố Thùy Vũ vô cùng trấn định, anh từ từ đứng dậy, vừa nhìn vẻ mặt xấu hổ lại kiều diễm của cô, vừa từ từ kéo dây khóa chiếc váy cô xuống, anh tự liếm liếm bờ môi: "Không cần đâu" Anh đang dùng bữa đây này.
Thương Tịnh đương nhiên không dám lên tiếng, chỉ có thể cắn lấy bờ môi mình không lên tiếng chống cự anh.
"Ồ, được thôi, vậy tôi hâm nóng để trong nhà bếp, nếu cậu đói thì xuống ăn một chút nhé!"
"Được rồi, cảm ơn dì Lý, dì cũng ngủ sớm đi." Cố Thùy Vũ không để ý chút giãy dụa của Thương Tịnh, anh cởi sạch cô rồi cũng tự cởi thắt lưng của mình.
"Dạ, Tam thiếu ngủ ngon."
"Ngủ ngon"
Ai có thể ngờ giọng nói của anh không khác với ngày thường bao nhiêu, cư nhiên đột ngột đâm vào nơi sâu nhất của Thương Tịnh.
"Mới có mấy tuần, sao lại khít như vậy, muốn kẹp chết anh sao?" Cố Thùy Vũ nâng một chân của cô lên, đâm vào, đồng thời phát ra tiếng gầm nhẹ. Mới đi vào đã muốn mạng người ta rồi, cái gì mà "danh khí" đểu dẹp qua một bên! Anh cuối đầu hôm lên môi cô, một tay xoa đôi ngọc nhũ của cô, mút một cách có kĩ thuật. Tốc độ của anh càng ngày càng nhanh, Thương Tịnh chịu không được liên tiếp cầu xin, "Đừng mà, đừng mà..."
"Không nghe lời anh này! Cho em không nghe lời này!" Không thể trách mắng cô thì trừng phạt cơ thể cô vậy, anh giày vò Thương Tịnh suýt ngất đi, mới dùng sức mút lấy lưỡi cô, đâm vào nơi sâu nhất của cô, phát tiết ra, Thương Tịnh cũng khóc mà đến thiên đường lần hai.
Đợi Thương Tịnh từ từ hồi thần lại, họ đã nằm trên giường rồi, Cố Thùy Vũ còn đang chơi đùa tiểu bạch thỏ của cô, anh xoa nắn, liếm mút các kiểu.
Cô yêu kiều nhận lấy sự trêu chọc của anh, ôm lấy đầu anh, vuốt nhẹ lên cổ anh, nhiệt độ trong người từ từ tăng lên, lúc Cố Thùy Vũ vừa muốn làm lần thứ hai, Thương Tịnh đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Vừa rồi anh không đeo bao."
"Ừm..." Cố Thùy Vũ đang dùng lưỡi chơi đùa với trái dâu tây của cô, lười biếng trả lời. "Thuận theo tự nhiên đi". Anh rốt cuộc hiểu rõ, nếu như cô mang thai đứa con của anh, còn chạy được đi đâu chứ?
"Không được." Thương Tịnh lắc đầu.
"Bảo bối à, anh cũng nên có con rồi." Cố Thùy Vũ nịnh nọt cô.
"Nhưng em vẫn chư sẵn sàng để chào đón một sinh mệnh mới." Thương Tịnh trốn tránh, "Chúng ta đi mua thuốc đi."
"Nhưng anh muốn có con."
"Đã nói là đợi mà." Huống hồ anh ấy muốn cô mang thai khi chưa kết hôn sao?"
"Đợi bao lâu?"
"Sao em biết được... anh đừng đổi chủ đề, đi mua thuốc đi."
"...Ngày mai đi, anh mệt rồi". Cố Thùy Vũ đè lên người cô không cho cô dậy, hôn lên cổ cô.
"Không được, lỡ trúng thưởng thì làm sao giờ?" Thương Tịnh thực sự chưa có sự chuẩn bị, cô nghĩ đến cái bụng mình như quả bóng thổi phồng lên thì đã cảm thấy sợ hãi rồi..
"Nếu trúng thì sinh thôi". Cố Thùy Vũ thổi thổi bên cổ cô, bàn tay vuốt qua cái bụng nhỏ của cô, kì vọng về đứa con sau này của họ "Chúng ta nuôi nổi mà."
"Anh đều không nghe em nói, anh rốt cuộc có đi không hả?"
"Không đi". Cố Thùy Vũ giương khóe miệng chặn miệng cô lại.
Thương Tịnh cự tuyệt sự mê hoặc của anh, một hơi đầy anh ra muốn trèo xuống giường, bị Cố Thùy Vũ bắt được ôm vào lòng, "Em muốn làm gì đấy?"
"Anh không đi thì em đi!"
"Em không muốn sinh con cho anh đến vậy sao?" Cố Thùy Vũ chau mày. Nếu như những người phụ nữ khác được anh nhìn trúng làm mẹ của con anh, vui mừng còn không kịp, chỉ có cô là thích đối nghịch với anh.
"Đã nói em chưa sẵn sàng rồi mà, hơn nữa con anh ra đời anh muốn con mình không được biết cha mình là ai sao?"
Cố Thùy Vũ suýt chút ói máu "Cái gì mà không biết cha là ai, con trong bụng em chỉ có thể là anh gieo giống thôi!"
Thương Tịnh đỏ mặt "Đáng ghét, có đi hay không?"
"Không đi". Người ít khi bị từ chối như Cố Thùy Vũ cũng không được vui vẻ lắm, vừa xoay người bắt đầu giả ngủ.
Thương Tịnh tức giận đẩy đẩy người anh.
Không động tĩnh.
Cố cũng tức giận rồi, cô không lên tiếng mà bước xuống giường.
Cố Thùy Vũ nhắm mắt nghe động tĩnh sau lưng, lỗ tai động một chút, nha đầu chết tiệt này lại cứng đầu như vậy.
Thương Tịnh đang mặc áo sơ mi của Cố Thùy Vũ, cô đứng trước tủ áo tìm quần áo của mình. Cuối cùng lấy ra một cái đầm thì đứng im lặng.
Cố Thùy Vũ đột nhiên không nghe thấy tiếng động nữa, có chút lo lắng mà mở mắt ra, chỉ thấy cô mặc áo sơ mi của mình vừa gợi cảm vừa cô độc trước tủ áo không chút động đậy, không phải cô khóc rồi chứ? Tim anh vừa thắt lại, cứ để thân thể trần truồng như vậy, đi quan ôm cô, dịu dàng hỏi: "Giận rồi sao?"
Thương Tịnh quay lưng với anh lắc đầu.
"Aiii, thực hết cách với em." Cố Thùy Vũ nhận thua, anh quả nhiên không chịu nổi để cô chịu một chút ấm ức nào, "Anh cho người mua mang đến còn được không?"
"Anh dám cho người khác mang thứ đó đến sao!" Thương Tịnh xoay người nói.
May là cô không khóc, Cố Thùy Vũ thở dài một hơi, hôn nhẹ lên má cô.
Thương Tịnh xoay người ôm anh. "Vừa rồi em đang nghĩ, anh muốn có con cũng là lẽ thường, nhưng có thể cho em thêm thời gian được không, em thật sự hơi sợ"
Cố Thùy Vũ nghe xong trong lõng cũng hóa thành vũng nước rồi, đồng thời có chút cắn rứt, hy vọng ban đầy của anh cũng không phải là muốn có con ngay, mà là muốn trói buộc cô bên cạnh mình, anh hôn lên môi cô, dần dần biến thành một nụ hôn sâu.
"Không muốn nữa, chúng ta ra ngoài mua thuốc. Thương Thịnh mềm nhũn trả lời. Cố Thùy Vũ thở mạnh, anh cách một lớp áp xoa nắn nơi mềm mại của cô, tà ác cười, "Nếu cuối cùng cũng phải uống thuốc, gia hôm nay sẽ cho em ăn thật no, rót đầy người em, có được hay không?"
"Cố..uhmmm!" Thương Tịnh hiểu ý anh, mặt nhất thời đỏ như mông khỉ, vừa định mở miệng mắng, đã bị anh dùng miệng chặn lại.
Một nụ hôn sâu kéo dài khiến cô thần hồn điên đảo, ngón tay thon dài của anh lại thâm nhập vào hoa viên của cô, "Không biết khẩu vị của tiểu Tịnh Tịnh nhà ta lớn đến mức nào đây."
"Anh lưu manh!"
"Ừm, đúng...."
"Ừm....lưu manh...."
"Ừm........"
Dần dần không còn nghe thấy âm thanh nào khác, đương nhiên là ngoại trừ âm thanh của kẻ nào đó đang hưng phấn khi cho người khác ăn no.
Cũng không biết cuối cùng như thế nào, chỉ biết là khi họ ra khỏi phòng trời đã sáng dần, Cố Thùy Vũ lái xe đến tiệm tiện lợi 24/24, Thương Tịnh lại đỏ mặt sống chết không chịu xuống xe, Cố Thùy Vũ nhìn bộ dạng đáng yêu của mô, suýt chút nước là làm thêm một trận trên xe. Đợi Cố Thùy Vũ mua thuốc về, sắc mặc không được tốt lắm.
"Sao vậy?" Thương Tịnh hỏi.
Cố Thùy Vũ lật lật vỉ thuốc trong tay mình, chau mày nói: "Anh vừa nghe nhân viên tiệm thuốc nói loại thuốc tránh thai khẩn cấp này có hại cho cơ thể, không nên uống nhiều."
"Không sao, chỉ lần này thôi."
"Đợi lát anh sẽ tìm người hỏi xem sao." Cố Thùy Vũ không yên tâm.
"Đừng hỏi nữa, loại thuốc này loại nào chả như nhau, sức khỏe của em tốt lắm, chắc không có việc gì đâu". Thương Tịnh ngăn cản anh. Nhiều người uống thuốc như vậy chắc không có vấn đề gì lớn đâu.
Cố Thùy Vũ chậc lười một tiếng, anh nổi tính khí ném vỉ thuốc trước của cổ xe.
Thương Tịnh nhìn anh như vậy thì cười, đẩy đẩy anh nói: "Đừng như vậy mà, chúng ta không phải đều không biết sao? Lần sau chú ý là được rồi"
Cố Thùy Vũ vuốt trán mình, nhìn cô nói: "Xin lỗi em, việc này anh nên chú ý hơn". Lúc trước anh còn không biết những thứ này còn phải chú ný nhiều việc như vậy"
"Được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của anh". Thương Tịnh chu môi. "Mau về thôi, em mệt quá, muốn ngủ rồi".
Cố Thùy Vũ sủng nịnh nhéo mặt nhỏ của cô, khởi động xe, lại cắn rứt lần nữa, "....Thực ra loại thuốc này trong vòng 72 tiếng đều được"
"...Sao cái gì anh cũng không biết vậy!" Tiểu phật gia cuối cùng cũng nổi giận.
Về đến nhà, Thương Tịnh muốn uống thuốc xong thì đi ngủ, Cố Thùy Vũ sợ cô uống thuốc có hại cho sức khỏe, liền để cô ăn sáng rồi mới ngủ, anh dẫn cô đến phòng bếp để cô ăn một số đồ bổ.
Thương Tịnh mơ mơ hồ hồ nói với anh: "Anh cũng ăn đi, anh săn sò điệp đi, tốt cho anh đấy."
"Ừm" Cố Thùy Vũ cũng thấy đói, ăn thêm vài miếng. "Một lát nhớ gọi em dậy, em sợ dậy không nổi".
"Không cần dậy, em cứ ngủ đủ giấc đến khi tự dậy".
"Không được, em còn phải đến bệnh viện nữa".
"Tối qua anh đã gọi điện đến bệnh biện rồi, nói hôm nay em sẽ không đến".
Thương Tịnh dựa trên vai anh mỉm cười, "Anh cũng liệu trước chuyện này nữa à..."
"Đương nhiên". Cố Thùy Vũ lại đút cô uống thuốc, định bế cô về phòng.
"Tự em đi được". Thương Tịnh ôm cổ anh ngại ngùng nói.
"Để anh bế em nhiều chút". Cố Thùy Vũ cườ nhẹ.
Lúc này dì Lý đã đến nhà lớn, thấy hai người họ thì ngạc nhiên nói: "Tam thiếu gia, hai người dậy sớm vậy".
Cố Thùy Vũ xoay người cười cười, "Quá sớm rồi ,chúng tôi phải ngủ bù, Thương Tịnh không đến bệnh viện nữa, dì tự thu xếp làm món nào đem qua cho ba tôi đi".
Thương Tịnh có chút ngượng, rụt đầy vào trong lòng anh không lên tiếng.
Dì Lý đáp một tiếng, nhìn Cố Thùy Vũ cứ như vậy bế Thương Tịnh lên lầu, trong lòng có chút không thoải mái, Thương Tịnh con điếm này. Còn để Tam thiếu phải hầu hạ nữa.
"Đừng nhìn mà!" Thương Tịnh xấu hổ khép đôi chân mình lại, lại bị anh cưỡng ép tách ra, hơn nữa còn đẳ một chân cô gác lên vai anh, rồi vùi đầu nơi hoa viên thần bí của cô, mút lấy mút để.
"Đừng mà, đừng mà." Thương Tịnh chưa bao giờ chịu qua loại kích thích như vậy, cô rối loạn nắm lấy tóc của Cố Thùy Vũ.
Cố Thùy Vũ ít khi làm như vậy với phụ nữ, anh cũng chưa từng làm qua với Thương Tịnh là vì muốn để cơ thể cô từ từ thích ứng, còn anh thì hưởng thụ quá trình dạy dỗ này.
Dưới việc sử dụng cả miệng lẫn tay của anh, Thương Tịnh khóc lóc mà đạt đến khoái cảm đầu tiên. Cố Thùy Vũ còn cố ý dùng miệng đỡ dưới cánh hoa của cô, khiến cô run rầy muốn ngã xuống.
Cố Thùy Vũ từ váy cô chui ra, dùng cái miệng thấm đẫm dịch mật của cô bắt đầu hôn lên đùi cô, Thương Tịnh nức nở run rẩy.
Đột nhiên lúc này có người gõ cửa, "Tam thiếu gia, nghe nói cậu về rồi, tôi có làm ít đồ ăn khuya cho cậu, cậu có muốn dùng không ạ?"
Thương Tịnh liền lấy tay che miệng mình lại, chỉ nghĩ đến dì Lý cách họ có một cánh cửa, cô đã cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cố Thùy Vũ vô cùng trấn định, anh từ từ đứng dậy, vừa nhìn vẻ mặt xấu hổ lại kiều diễm của cô, vừa từ từ kéo dây khóa chiếc váy cô xuống, anh tự liếm liếm bờ môi: "Không cần đâu" Anh đang dùng bữa đây này.
Thương Tịnh đương nhiên không dám lên tiếng, chỉ có thể cắn lấy bờ môi mình không lên tiếng chống cự anh.
"Ồ, được thôi, vậy tôi hâm nóng để trong nhà bếp, nếu cậu đói thì xuống ăn một chút nhé!"
"Được rồi, cảm ơn dì Lý, dì cũng ngủ sớm đi." Cố Thùy Vũ không để ý chút giãy dụa của Thương Tịnh, anh cởi sạch cô rồi cũng tự cởi thắt lưng của mình.
"Dạ, Tam thiếu ngủ ngon."
"Ngủ ngon"
Ai có thể ngờ giọng nói của anh không khác với ngày thường bao nhiêu, cư nhiên đột ngột đâm vào nơi sâu nhất của Thương Tịnh.
"Mới có mấy tuần, sao lại khít như vậy, muốn kẹp chết anh sao?" Cố Thùy Vũ nâng một chân của cô lên, đâm vào, đồng thời phát ra tiếng gầm nhẹ. Mới đi vào đã muốn mạng người ta rồi, cái gì mà "danh khí" đểu dẹp qua một bên! Anh cuối đầu hôm lên môi cô, một tay xoa đôi ngọc nhũ của cô, mút một cách có kĩ thuật. Tốc độ của anh càng ngày càng nhanh, Thương Tịnh chịu không được liên tiếp cầu xin, "Đừng mà, đừng mà..."
"Không nghe lời anh này! Cho em không nghe lời này!" Không thể trách mắng cô thì trừng phạt cơ thể cô vậy, anh giày vò Thương Tịnh suýt ngất đi, mới dùng sức mút lấy lưỡi cô, đâm vào nơi sâu nhất của cô, phát tiết ra, Thương Tịnh cũng khóc mà đến thiên đường lần hai.
Đợi Thương Tịnh từ từ hồi thần lại, họ đã nằm trên giường rồi, Cố Thùy Vũ còn đang chơi đùa tiểu bạch thỏ của cô, anh xoa nắn, liếm mút các kiểu.
Cô yêu kiều nhận lấy sự trêu chọc của anh, ôm lấy đầu anh, vuốt nhẹ lên cổ anh, nhiệt độ trong người từ từ tăng lên, lúc Cố Thùy Vũ vừa muốn làm lần thứ hai, Thương Tịnh đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Vừa rồi anh không đeo bao."
"Ừm..." Cố Thùy Vũ đang dùng lưỡi chơi đùa với trái dâu tây của cô, lười biếng trả lời. "Thuận theo tự nhiên đi". Anh rốt cuộc hiểu rõ, nếu như cô mang thai đứa con của anh, còn chạy được đi đâu chứ?
"Không được." Thương Tịnh lắc đầu.
"Bảo bối à, anh cũng nên có con rồi." Cố Thùy Vũ nịnh nọt cô.
"Nhưng em vẫn chư sẵn sàng để chào đón một sinh mệnh mới." Thương Tịnh trốn tránh, "Chúng ta đi mua thuốc đi."
"Nhưng anh muốn có con."
"Đã nói là đợi mà." Huống hồ anh ấy muốn cô mang thai khi chưa kết hôn sao?"
"Đợi bao lâu?"
"Sao em biết được... anh đừng đổi chủ đề, đi mua thuốc đi."
"...Ngày mai đi, anh mệt rồi". Cố Thùy Vũ đè lên người cô không cho cô dậy, hôn lên cổ cô.
"Không được, lỡ trúng thưởng thì làm sao giờ?" Thương Tịnh thực sự chưa có sự chuẩn bị, cô nghĩ đến cái bụng mình như quả bóng thổi phồng lên thì đã cảm thấy sợ hãi rồi..
"Nếu trúng thì sinh thôi". Cố Thùy Vũ thổi thổi bên cổ cô, bàn tay vuốt qua cái bụng nhỏ của cô, kì vọng về đứa con sau này của họ "Chúng ta nuôi nổi mà."
"Anh đều không nghe em nói, anh rốt cuộc có đi không hả?"
"Không đi". Cố Thùy Vũ giương khóe miệng chặn miệng cô lại.
Thương Tịnh cự tuyệt sự mê hoặc của anh, một hơi đầy anh ra muốn trèo xuống giường, bị Cố Thùy Vũ bắt được ôm vào lòng, "Em muốn làm gì đấy?"
"Anh không đi thì em đi!"
"Em không muốn sinh con cho anh đến vậy sao?" Cố Thùy Vũ chau mày. Nếu như những người phụ nữ khác được anh nhìn trúng làm mẹ của con anh, vui mừng còn không kịp, chỉ có cô là thích đối nghịch với anh.
"Đã nói em chưa sẵn sàng rồi mà, hơn nữa con anh ra đời anh muốn con mình không được biết cha mình là ai sao?"
Cố Thùy Vũ suýt chút ói máu "Cái gì mà không biết cha là ai, con trong bụng em chỉ có thể là anh gieo giống thôi!"
Thương Tịnh đỏ mặt "Đáng ghét, có đi hay không?"
"Không đi". Người ít khi bị từ chối như Cố Thùy Vũ cũng không được vui vẻ lắm, vừa xoay người bắt đầu giả ngủ.
Thương Tịnh tức giận đẩy đẩy người anh.
Không động tĩnh.
Cố cũng tức giận rồi, cô không lên tiếng mà bước xuống giường.
Cố Thùy Vũ nhắm mắt nghe động tĩnh sau lưng, lỗ tai động một chút, nha đầu chết tiệt này lại cứng đầu như vậy.
Thương Tịnh đang mặc áo sơ mi của Cố Thùy Vũ, cô đứng trước tủ áo tìm quần áo của mình. Cuối cùng lấy ra một cái đầm thì đứng im lặng.
Cố Thùy Vũ đột nhiên không nghe thấy tiếng động nữa, có chút lo lắng mà mở mắt ra, chỉ thấy cô mặc áo sơ mi của mình vừa gợi cảm vừa cô độc trước tủ áo không chút động đậy, không phải cô khóc rồi chứ? Tim anh vừa thắt lại, cứ để thân thể trần truồng như vậy, đi quan ôm cô, dịu dàng hỏi: "Giận rồi sao?"
Thương Tịnh quay lưng với anh lắc đầu.
"Aiii, thực hết cách với em." Cố Thùy Vũ nhận thua, anh quả nhiên không chịu nổi để cô chịu một chút ấm ức nào, "Anh cho người mua mang đến còn được không?"
"Anh dám cho người khác mang thứ đó đến sao!" Thương Tịnh xoay người nói.
May là cô không khóc, Cố Thùy Vũ thở dài một hơi, hôn nhẹ lên má cô.
Thương Tịnh xoay người ôm anh. "Vừa rồi em đang nghĩ, anh muốn có con cũng là lẽ thường, nhưng có thể cho em thêm thời gian được không, em thật sự hơi sợ"
Cố Thùy Vũ nghe xong trong lõng cũng hóa thành vũng nước rồi, đồng thời có chút cắn rứt, hy vọng ban đầy của anh cũng không phải là muốn có con ngay, mà là muốn trói buộc cô bên cạnh mình, anh hôn lên môi cô, dần dần biến thành một nụ hôn sâu.
"Không muốn nữa, chúng ta ra ngoài mua thuốc. Thương Thịnh mềm nhũn trả lời. Cố Thùy Vũ thở mạnh, anh cách một lớp áp xoa nắn nơi mềm mại của cô, tà ác cười, "Nếu cuối cùng cũng phải uống thuốc, gia hôm nay sẽ cho em ăn thật no, rót đầy người em, có được hay không?"
"Cố..uhmmm!" Thương Tịnh hiểu ý anh, mặt nhất thời đỏ như mông khỉ, vừa định mở miệng mắng, đã bị anh dùng miệng chặn lại.
Một nụ hôn sâu kéo dài khiến cô thần hồn điên đảo, ngón tay thon dài của anh lại thâm nhập vào hoa viên của cô, "Không biết khẩu vị của tiểu Tịnh Tịnh nhà ta lớn đến mức nào đây."
"Anh lưu manh!"
"Ừm, đúng...."
"Ừm....lưu manh...."
"Ừm........"
Dần dần không còn nghe thấy âm thanh nào khác, đương nhiên là ngoại trừ âm thanh của kẻ nào đó đang hưng phấn khi cho người khác ăn no.
Cũng không biết cuối cùng như thế nào, chỉ biết là khi họ ra khỏi phòng trời đã sáng dần, Cố Thùy Vũ lái xe đến tiệm tiện lợi 24/24, Thương Tịnh lại đỏ mặt sống chết không chịu xuống xe, Cố Thùy Vũ nhìn bộ dạng đáng yêu của mô, suýt chút nước là làm thêm một trận trên xe. Đợi Cố Thùy Vũ mua thuốc về, sắc mặc không được tốt lắm.
"Sao vậy?" Thương Tịnh hỏi.
Cố Thùy Vũ lật lật vỉ thuốc trong tay mình, chau mày nói: "Anh vừa nghe nhân viên tiệm thuốc nói loại thuốc tránh thai khẩn cấp này có hại cho cơ thể, không nên uống nhiều."
"Không sao, chỉ lần này thôi."
"Đợi lát anh sẽ tìm người hỏi xem sao." Cố Thùy Vũ không yên tâm.
"Đừng hỏi nữa, loại thuốc này loại nào chả như nhau, sức khỏe của em tốt lắm, chắc không có việc gì đâu". Thương Tịnh ngăn cản anh. Nhiều người uống thuốc như vậy chắc không có vấn đề gì lớn đâu.
Cố Thùy Vũ chậc lười một tiếng, anh nổi tính khí ném vỉ thuốc trước của cổ xe.
Thương Tịnh nhìn anh như vậy thì cười, đẩy đẩy anh nói: "Đừng như vậy mà, chúng ta không phải đều không biết sao? Lần sau chú ý là được rồi"
Cố Thùy Vũ vuốt trán mình, nhìn cô nói: "Xin lỗi em, việc này anh nên chú ý hơn". Lúc trước anh còn không biết những thứ này còn phải chú ný nhiều việc như vậy"
"Được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của anh". Thương Tịnh chu môi. "Mau về thôi, em mệt quá, muốn ngủ rồi".
Cố Thùy Vũ sủng nịnh nhéo mặt nhỏ của cô, khởi động xe, lại cắn rứt lần nữa, "....Thực ra loại thuốc này trong vòng 72 tiếng đều được"
"...Sao cái gì anh cũng không biết vậy!" Tiểu phật gia cuối cùng cũng nổi giận.
Về đến nhà, Thương Tịnh muốn uống thuốc xong thì đi ngủ, Cố Thùy Vũ sợ cô uống thuốc có hại cho sức khỏe, liền để cô ăn sáng rồi mới ngủ, anh dẫn cô đến phòng bếp để cô ăn một số đồ bổ.
Thương Tịnh mơ mơ hồ hồ nói với anh: "Anh cũng ăn đi, anh săn sò điệp đi, tốt cho anh đấy."
"Ừm" Cố Thùy Vũ cũng thấy đói, ăn thêm vài miếng. "Một lát nhớ gọi em dậy, em sợ dậy không nổi".
"Không cần dậy, em cứ ngủ đủ giấc đến khi tự dậy".
"Không được, em còn phải đến bệnh viện nữa".
"Tối qua anh đã gọi điện đến bệnh biện rồi, nói hôm nay em sẽ không đến".
Thương Tịnh dựa trên vai anh mỉm cười, "Anh cũng liệu trước chuyện này nữa à..."
"Đương nhiên". Cố Thùy Vũ lại đút cô uống thuốc, định bế cô về phòng.
"Tự em đi được". Thương Tịnh ôm cổ anh ngại ngùng nói.
"Để anh bế em nhiều chút". Cố Thùy Vũ cườ nhẹ.
Lúc này dì Lý đã đến nhà lớn, thấy hai người họ thì ngạc nhiên nói: "Tam thiếu gia, hai người dậy sớm vậy".
Cố Thùy Vũ xoay người cười cười, "Quá sớm rồi ,chúng tôi phải ngủ bù, Thương Tịnh không đến bệnh viện nữa, dì tự thu xếp làm món nào đem qua cho ba tôi đi".
Thương Tịnh có chút ngượng, rụt đầy vào trong lòng anh không lên tiếng.
Dì Lý đáp một tiếng, nhìn Cố Thùy Vũ cứ như vậy bế Thương Tịnh lên lầu, trong lòng có chút không thoải mái, Thương Tịnh con điếm này. Còn để Tam thiếu phải hầu hạ nữa.