Áo Mũ Chỉnh Tề

Chương 82

Dịch: Vy Cơ Hầu
Edit: Chi Lam Vương
"Trong nhà có tài xế đưa cô ấy đến, cậu đừng đi, mặc dù che giấu tốt, nhưng anh nghe thấy giọng cô ấy có gì đó không, em cũng không thể cứ cưỡng ép người ta như vậy chứ?" Ấn tượng của anh còn dừng lại lúc ở bệnh viện, Thương Tịnh khi đó kiên quyết như vậy, bây giờ giọng nói lại có chút kì lạ, không lẽ thằng nhóc này làm gì sai sao?
"Em có thể cưỡng ép cô ấy chắc?" Cố Thùy Vũ cảm thấy có chút không tin được, cầu xin cô ấy, cô ấy còn ngại phiền,anh còn dám "cưỡng ép" sao?
Cố Triển vũ thấy biểu tình em trai như vậy bất giác có một tia vui vẻ, "Sao vậy, anh nói sai à?"
"Đúng hay không đợi người đến rồi thì biết."
Kết quả là khách sạn Đài câu ca Quốc Gia được chọn làm nơi dùng cơm, địa điểm đương nhiên là Cố Thùy Vũ chọn, người Cố gia đối với tâm tư không thể che giấu của anh cảm thấy không nói nên lời, nếu có thể Cố Thùy Vũ sẽ trực tiếp kéo mọi người đi đại hội đường Nhân dân dùng cơm luôn ấy chứ.
Cả nhà lái hai chiêc xe, Cố Đình Vũ một nhà ba người còn dẫn theo cả cô cháu gái Thường Tích Văn, Cố Triển Vũ lái xe chở Cỗ Vệ Quân và cặp tiểu tình nhân đang cãi nhau, Cố Vệ Quân chê ghế ngồi phía trước nhỏ, Thương Tịnh lập tức hi sinh thân mình, ngồi bên cạnh ân nhân hỏi thăm tình hình, trò chuyện vui vẻ, Cố Thùy Vũ cùng ba mình ngồi phía sau mắt to trừng nhỏ mắt nhỏ, nhàm chán nói và câu: "Dù gì cũng là người trong nhà cùng ăn cơm, con gọi chú ba đến nhé."
Ba Cố tuy là con một, nhưng Cố lão thái gia thì không phải, ông còn có một người em trai, em trai ông sinh được hai người con trai, một người con gái, người mà Cố Thùy Vũ gọi chú Ba chính là người con trai nhỏ của ông – Cố Vệ Tổ, bây giờ nhậm chức ở cục thuế nhà nước.
"Người không ở Bắc Kinh." Cố Vệ Quân lườm anh, "Có cần gọi cả dòng họ Cố đến luôn không?"
Cố Thùy Vũ cười nhẹ, "Người đông quá, Thương Tịnh sẽ không kịp thích ứng."
Cố Triển Vũ tai nghe tám phương, nghe được như thế thì mỉm cười lắc đầu.
Cố Vệ Quân hỏi: "Thương nha đầu, sao con lại quen biết với Nhị Vũ vậy?"
"À, Cố nhị ca ở nước D đã cứu con một mạng, là ân nhân của con." Cố Thùy Vũ chau mày, không phải ông có tư liệu của Thương Tịnh sao, biết rõ còn hỏi là như thế nào?
Thực ra Cố Vệ Quân có tư liệu, nhưng từ lúc bắt đầu ông đã xem thường Thương Tịnh, đều không xem những vinh dự cô đạt được, trong lòng nghĩ đó chẳng qua là trẻ con chơi đồ hàng mà thôi.
"Con chạy đến đó làm gì?"
"Nước D động đất, Thương Tịnh tham gia đội giải cứu, gặp phải cảnh quân, cô ấy cứu Phương Châu thì bị trọng thương, là anh ba cứu được hai người bọn họ." Cố Thùy Vũ giải thích đơn giản.
"Sao? Thì ra là con cứu Phương Châu sao?" Cố Vệ Quân kinh ngạc. Ông có nghe đến việc này nhưng không ngờ lại là cô.
"Chẳng lẽ tư liệu trong tay ba là giả sao?" Cố Thùy Vũ không vui, anh tốn bao công sức cho người thêm mắm dặm muối, hoàn toàn không dùng được tí nào.
Cố Vệ Quân trừng mắt nhìn anh. "Ba, ba đừng xem thường Thương Tịnh nhỏ con như vậy, cô ấy rất có năng lực đấy, bị trúng đạn đau đến ngất đi cũng không khóc một tiếng nào." Cố Triển Vũ đối với việc Thương Tịnh trở thành em dâu anh không có ý kiến, nếu như họ đã giải quyết được vấn đề quan trọng nhất, anh cũng đến giúp sức 1 tí vậy.
"Là vậy sao?" Cố Vệ Quân lẩm bẩm.
"Nào có khoa trương đến vậy." Đối với tình hình lúc đó, Thương Tịnh cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cố Thùy Vũ nhìn thấy hành đông sờ tóc ngại ngùng của cô, sủng nịnh cười cười.
Cố Triển Vũ lái xe từ từ xuyên qua cổng lớn khách sạn được bảo vệ nghiêm ngặt, Thương Tịnh nhìn khách sạn Nhà nước thần như công viên này, trong lòng nổi lên tia hiếu kỳ.
Ngừng xe rồi, Thương Tịnh từ từ quan sát khách sạn ngập tràn vẻ cổ kính này, khong hiểu tại sao lại có một loại cảm giác hoài niệm, nơi đây từng chứng kiến biết bao biến cố lịch sử, đã từng giữ bước chân của bao vĩ nhân, cho dù thời gian có thay đổi, những vẫn còn lại "Một giàn hoa đằng, nước tím một phương."
Từ sớm đã có phục vụ đợi sẵn, một hàng người bước đều, Cố Thùy Vũ lại nói: "Con dẫn Thương Tịnh đi dạo xung quanh một chút.
Cố Vệ Quân nghĩ nghĩ: "Ba cũng muốn dạo một chút, ăn buổi chiều xong bây giờ lại chút đầy bụng."
Cố Thành Hy lập tức nói: "Con cũng đi"
Thường Tích Văn nghĩ rằng ba chồng có chuyện muốn nói với hai người họ, liền nhắc nhở con trai mình, "Con đừng có chạy loạn." Cố Thùy Vũ thầm rủa lão già không hiểu phong tình, lại muốn đi làm cột điện.
Thương Tịnh hoàn toàn không có ý kiến, đi lên trước khoác tay Cố Vệ Quân "Vậy chúng ta đi thôi."
Đã biết là nha đầu này còn giận mà. Cố Thùy Vũ bất đắc dĩ bước lên phía trước, giơ tay ra "Tay."
Thương Tịnh lườm anh một cái, lại không nỡ để anh mất mặt trước đám đông, không tình nguyện để một bàn tay vào lòng bàn tay anh. Cố Thùy Vũ nắm chặt tay cô.
Một hàng người nhìn bọn họ người dìu tay, người nắm tay càng đi càng xa, Cố Triển Vũ cười nhẹ, "Ồ gia đình này cũng hòa hợp thật đấy."
Cố Đình Vũ nói: "Cậu cũng đồng ý để Thương Tịnh vào cửa sao?"
"Việc này không đến lượt em quyết định." Cố Triển Vũ xoay xoay cổ, lười biếng trả lời.
"Chú ba, người xưa đã nói phải môn đăng hộ đối, hai người không cùng thế giới mà cột vào nhau sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, hai người họ bây giờ đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, thì sẽ không thấy những thứ khác nữa, chúng ta cũng nên nhắc nhở họ, cũng là tốt cho chút út thôi." Thường Tích Văn nói, "Hơn nữa, ai biết Thương Tịnh kia rốt cuộc có âm mưu gì không?" Còn tưởng rằng cô ta sẽ chịu không nổi tính khí của Cố Vệ Quân, ai ngờ cô ta có thể nhẫn nhịn được hết, còn thuyết phục được Cố Vệ Quân nghe theo cô, cô gái này, không thể không có chút thủ đoạn nào.
"Cô à, đây là tình yêu đích thực đó." Cháu gái của Thường Tích Văn cười hihi nói.
"Chỉ có mấy cô gái mới lớn như con mới tin vào những điều này thôi." Thương Tích Văn cười cười lắc đầu.
"Con cũng tin mà mẹ!"
"Cố Thành Hy, mẹ đã nói với con rồi, không được yêu sớm!"
"Con cũng sắp tròn 18 tuổi rồi." Cố Thành Hy cảm thấm vô cùng buồn bực, nghe nói chú út mới tầm tuồi này cậu đã thay hàng ta bạn gái rồi.
"Đợi con thi lên đại học rồi tính tiếp, không, tốt nhất là tốt nghiệp đại học rồi mới tính."
"Con chết đây......"
Bên kia ba người đã đi đến con đường chính, Cố Thùy Vũ chỉ chỉ chỗ này chỗ kia, "Phía tây là đài câu cá cổ xưa, phía đông là hướng đi về tòa nhà số 12, chúng ta đi bên nào đây?"
"Em không rành chỗ này, anh còn hỏi em?" Thương Tịnh bắt bẻ anh, chỉ là hôm nay cô nhìn thế nào cũng thấy Cố Thùy Vũ không thuận mắt.
Cố Thùy Vũ thật nói không nên lời, anh cứ nghĩ rằng phụ nữ rất dễ giải quyết, đến hôm nay anh mới phát hiện ra là anh sai rồi.
Cố Vệ Quân không biết mâu thuẫn giữa hai người họ, còn tưởng hai người đang mắng yêu, cười cười nói: "Đi về phía trước nữa đi, con với Tam Vũ, sau này cũng sẽ thường xuyên đến đây, từ từ mà chơi, hôn nay tùy ý đi lại với lão già này thôi."
Cố Thùy Vũ nhéo nhéo lòng bàn tay cô, Thương Tịnh lườm anh.
Dọc đường có xe qua lại, thấy có hai người đang từ từ đi tản bộ thì cảm thấy kì lạ, hơn nữa là một gi hai trẻ, một người khoác tay một người nắm tay, khiến cho xe đi đường thả chậm quan sát xem họ là ai, những người làm kinh doanh không mấy quen biết với Cố gia, còn những người khác đến đây đều quá quen thuộc, một vị Trung thường Ủy dừng xe trước mặt họ, hạ kính cửa xe xuống cười hỏi: "Lão Cố, từ đâu nhận nuôi một cô con gái vậy, đến đây là cố ý khoe với mọi người sao?"
Cố Vệ Quân cười: "Khoe cái rắm! Cô ấy là bạn gái của Thùy Vũ nhà chúng tôi, tên là Thương Tịnh, hôm nay được dịp người nhà đều có mặt, nên đến đây ăn cơm."
Người đàn ông kia cảm thấy bất ngờ, nhìn trên nhìn dưới đánh giá Thương Tịnh một vòng, "Được, được, khá tốt đấy, tôi còn sợ Cố Thùy Vũ ly hôn rồi thì không ai kiềm được nó nữa chứ."
"Chú Lê à, lời nói này làm mất hình tượng của con đó." Cố Thùy Vũ cười cười, cuối đầu xuống nói với Thương Tịnh, "Gọi chú Lê đi em."
Thương Tịnh mặt hơi đỏ, khẽ gọi một tiếng: "Chú Lê."
"Haha, lão Cố à, cô bé này vừa lanh lợi vừa ngoan, khoác tay ông cứ như khoác tay ba mình vậy, xem ra là ông có phúc rồi."
Lời này Cố Vệ Quân thích nghe, trên miệng còn nói: "Con bé chính là thích dính người, cứ như con nít vậy."
Khóe miệng Cố Thùy Vũ co rút, chê thì đừng để người ta dựa vào đi nếu cô dựa anh chắc chắn không ý kiến rồi.
Người được gọi là chú Lê lại cười anh một hồi, rồi tạm biệt ba người họ.
Trên đường lại có hai ba người quen đến chào hỏi, có vài người chức vụ tương đối thấp còn xuống xe đi bộ một đoạn với ông Cố, mới vội vang lo việc của mình. Mấy người lại ở tòa nhà số 12 đi dạo vài vòng.
"Lần này đúng ý con rồi chứ." Cố Vệ Quân thong thả nói.
Cố Thùy Vũ nắm tay Thương Tịnh, chốc chốc lại gãi tay cô.
Thương Tịnh nhất thời không hiểu.
"Bây giờ ta cũng không quản được nhiều nữa, nhưng nếu con vẫn như trước không phân biệt được nặng nhẹ, vậy thì có ai nói cũng vô ích, con muốn làm gì thì làm." Cố Vệ Quân nói như vậy.
Cố Thùy Vũ trả lời , "Được rồi, con đã tính hết rồi."
"Thương nha đầu cũng vậy, hôm nay phô trương thanh thế như vậy, coi như con đã bước nửa bước chân vào Cố gia rồi, con như vậy... cũng không tệ rồi, Tam Vũ ở ngoài làm việc mệt nhọc, cũng không nên về nhà lo lắng thêm gì nữa." Hơn nữa ông cũng lo lắng về hình tượng chính trị của Cố Thùy Vũ, nếu anh có thể thay đổi là tốt nhất rồi, "Hai đứa con có khúc mắc gì thì bình thản nói chuyện với nhau, chỉ cần đừng chạm vào vấn đề nguyên tắc của bản thân, thì con nên bao dung một chút, đàn ông chỉ cần dỗ ngọt tí là được.
Thương Tịnh chớp mắt, cái gì gọi là hôm nay phô trương thanh thế? Chẳng lẽ chính là việc đến đây ăn cơm tản bộ sao?
"Sao người già nào cũng nói nhiều như vậy, tụi con sống qua ngày như thế nào còn cần ba dạy sao?" lời ông đáng tin saoo? Anh dỗ cô còn không kịp, còn mong cô dỗ anh sao?
"Được rồi, được rồi." Cố Vệ Quân phất tay, "Ba nói thật cho con biết nếu như con lại xảy ra việc như trên tờ báo lúc trước, ba tuyệt đối sẽ không đồng ý hai đứa bên nhau đâu, bên này nói yêu đến chết đi sống lại, bên kia lại cùng người phụ nữ khác làm ra những chuyện như vậy, ai mà tin tình cảm hai đứa là thật chứ? Tam Vũ. Lúc trước cuộc sống của con quá loạn, phải cải tà quy chính là từ từ học lại."
"Bác nói thật đúng" Thương Tịnh bỏ qá xuống giếng gật đầu.
Cố Thùy Vũ lại nhéo tay cô.
Cố Vệ Quân cười một cái, "Được rồi, nó bây giờ cũng bắt đầu sửa đổi rồi, chúng ta đến đây ăn cơm, chính là khoe thân phận của con với tất cả mọi người đó." Tuy rằng không gặp được bao nhiêu người, nhưng thân phận những người đó đều không thấp. Lúc kết hôn với Châu Vân, Cố Thùy Vũ còn viện cớ mới nhậm chức không nên phô trương thanh thế, nên chỉ tổ chức một hôn lễ cực đơn giản, chỉ có gia đinh hai bên gặp mặt thôi. Bây giờ thì ngược lại rồi, còn chưa thành hôn đã khoe khoang khắp nơi rồi.
Thương Tịnh nghe xong thì đỏ mặt, nhướng mắt nhìn Cố Thùy Vũ.
Cố Thùy Vũ có chút ngại, sao lời này nói ra cố chút kì lạ vậy? "Đói rồi, đi ăn thôi."
Thương Tịnh hiếm thấy anh như vậy, bất giác giương mô, cũng bớt giận đi một nửa.
Bác nói đúng, nên nói chuyện cho rõ với anh ấy, để anh ấy biết được mình đang nghĩ gì.

back top