Cố Thùy Vũ cố gắng mở mắt, anh cứ như vừa rút lại chân bên bờ vực, toàn thân toát mồ hôi lạnh, anh cúi đầu, Thương Tịnh đang nằm trong vòng tay anh.
Là mơ...
Anh hồi thần lại, tâm trạng dường như không có gì tả nổi, rốt cuộc anh bị trúng gió gì mà lại mơ thấy loại ác mộng như vậy chứ! Anh nguyền rủa mấy tiếng, bàn tay bất giác ôm chặt người trong lòng, thở dài một tiếng, vuốt ve, lại vuốt ve, là thật, có hơi ấm, có mùi thơm.
Thương Tịnh hình như đang gặp ác mộng, cô đột nhiên mở mắt ra, "Cố Thùy Vũ!"
"Anh đây cục cưng." Cho dù giọng nói của cô mới tỉnh dậy có hơi khàn, nhưng anh nghe cứ như giọng của thiên sứ.
"Em nằm mơ thấy anh chết rồi, đáng sợ quá, em đứng trên một tòa nhà thật cao, anh cứ như vậy từ trên ngã xuống mặt đất, em biết anh chết rồi, em muốn chạy xuống dưới, nhưng em có chạy thế nào cũng không thể đến bên anh, em thật sự rất đau lòng, bây giờ em vẫn còn cảm giác sợ hãi đó, quả thật giống với cảm giác lúc mẹ em mất! Không, lại không giống lắm, chính là khó chịu đến chết! May mắn chỉ là mơ!"
Có phải họ trúng tà rồi hay không, sao lại mơ thấy như vậy? Cố Thùy Vũ ôm chặt cô, "Anh vẫn ở đây, cục cưng."
"Có phải tại hôm qua em nói mấy câu đó, nên mới mơ thấy như vậy không? Sao em lại miệng quạ nói những lời nói đó vậy chứ." Thương Tịnh phát hiện chỉ là mơ thì thấy rất vui, cô ôm chặt Cố Thùy Vũ xấu hổ cười.
Cố Thùy vũ nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nhất thời nổi giận, xé rách quần nhỏ của cô, lấy tiều Thùy Vũ chen vào hoa viên khô hẹp, "Con nhóc này, để xem em lần sau còn nói bậy nữa không này!"
Hôm qua là phạt giả, hôm nay mới phạt thực sự, Cố Thùy Vũ một lần lại một lần đâm thật mạnh vào nơi sâu nhất của Thương Tịnh, sức lực không hề lưu tình, trong tay cũng thô bạo xoa quả mật đào của cô, Thương Tịnh không ngừng rên, "đau...đau..."
"Đau là đúng rồi!" Mới quen biết cô không lâu, đã khiến tâm tình anh lúc lên lúc xuống, ngay cả nằm mơ cũng không tha cho anh, làm chết cô, cho đỡ lo lắng."
Anh không hề lưu tình, xâm nhập sâu vào cơ thể cô, cảm nhận nơi mềm mại nhất của cô, mặc kệ sự van xin của cô, sâu hơn, sâu hơn nữa, xông vào, xông vào nữa, làm chết cô, làm chết cô, xem sau này cô còn dám không!
Hai người làm tình trong tâm tư phức tạp nhất từ trước đến nay, Cố Thùy Vũ vừa thở vừa hôn cô, tay bên dưới vẫn sờ tiểu bạch thỏ của cô.
Thương Tịnh rốt cuộc đã hiểu được câu nói "họa từ miệng mà ra", toàn thân cô đều nhức mỏi, cô khàn giọng nố, "Chỗ ấy nhất định sưng rồi..." cô chính là không hiểu, rõ ràng người chịu đau khổ trong mơ là cô, sao lại đến lượt anh trừng phạt cơ chứ, chẳng lẽ anh tức bản thân mình mơ thấy anh chết sao?
Đương nhiên nếu cô biết Cố Thùy Vũ đã nằm mơ như thế nào, có lẽ cô sẽ bình tĩnh lại. Chỉ tiếc là Cố Thùy Vũ cả đời sẽ không nói cho cô biết anh đã mơ một giấc mơ hoang đường như vậy.
Điều kì lạ là giấc mơ đó anh lại nhớ rất rõ, bản thân Cố Thùy Vũ cũng không biết nếu mất đi Thương Tịnh, bản thân có phải sống cuộc sống như trong giấc mơ không, anh cự tuyệt nghĩ đến khả năng này.
Anh nghe Thương Tịnh oán trách mình, liền mỉm cười hôn cô, đứng dậy đến phòng tắm lấy khăn ấm, "Đến đay, anh chườm ấm cho em."
"Đáng ghét!" Thương Tịnh muốn đá anh, nhưng đùi thật đau, cô hừ một tiếng chau mày lại.
Cố Thùy Vũ ngồi bên giường muốn tách chân cô ra xem, Thương Tịnh vội giơ tay lấy ra, "Để em tự làm."
"Được rồi, để anh phục vụ em." Cố Thùy Vũ không cho cô phản kháng, tách hai chân cô ra kẹp bên hông mình, nhìn đóa hoa nhỏ diễm lệ đó, "Chà, sưng thật rồi đây này, sao lại non mềm như vậy chứ." Anh bất giác lấy tay xoa lấy.
Thương Tịnh cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhéo anh hai cái, "Ai cho anh sờ loạn đấy!"
"Được, được, không sờ." Cố Thùy Vũ cúi đầu liến một chút, mới lấy khăn nhẹ nhàng chườm ấm cho cô, sau đó anh chu đáo mát xa chân cho cô.
Thương Tịnh nằm trên giường bới tư thế xấu hổ vậy, nũng nịu nhìn anh, Cố Thùy Vũ vừa cười vừa nhìn cô.
Sóng tình lưu luyến, ấm áp tràn lan
Trong lúc họ tình nồng mật ý, điện thoại Thương Tịnh vang lên, là ba cô. Cô lập tức bắt anh dừng tay lại.
"Có ai thấy đâu." Cố Thùy Vũ cười cô da mặt mỏng, anh vắt khăn lông lên ghế, bản thân lại nằm lên giường, theo thói quen xoa nắn tiểu bạch thỏ của cô.
Thương Tịnh vỗ tay anh, đặt tay anh lên eo mình, mới nhận điện thoại, "Ba à, chào buổi sáng~~"
Lại nhõng nhẽo. Cố Thùy Vũ chau mày, trong lòng tuy nói là ba ruột, nhưng ngày nào cũng nhõng nhẽo thế này cũng không tốt cho lắm~
Ba Thương còn chưa nói chuyện, đã hắt xì trước.
"Ba, ba không phải bị cảm chứ?" Thương Tịnh quan tâm hỏi ông.
"Không sao, sức khỏe ba vẫn còn tốt mà, có phải có ai mắng ba không."
Thương Tịnh cười, "Sáng sớm ai lại vô vị như vậy."
Cố Thùy Vũ ho nhẹ vài tiếng.
Thương Tịnh vội chặn miệng anh lại, không để anh phát ra tiếng. Nếu như để ba biết mình đang nằm cùng với Cố Thùy Vũ vậy thật ngại làm sao.
May là Ba Thương không chú ý nhiều như vậy, ông hỏi cô: "Dậy rồi sao? Không phiền con nghỉ ngơi chứ?"
"Dậy từ sớm rồi ạ"
"Ngay cả vận động cũng làm rồi." Cố Thùy Vũ nói nhỏ bên tai cô.
Thương Tịnh lập tức đỏ mặt, cô đẩy đẩy anh, lại đẩy không ra.
"Ba của Thùy Vũ thế nào rồi?" Ba Thương đương nhiên biết việc này, cũng không có ý kiến gì, ông vốn dĩ đều tôn trọng lựa chọn của con gái.
"Cũng ổn ba, hôm qua đã ốm được 1 kí rồi." Coi như là có chút hiệu quả.
"Vậy thì được, nếu con đã đến đố rồi thì nên quan tam một tí, siêng năng một tí, đối với trưởng bối phải luôn kiên nhẫn."
"Con biết rồi, ba à, con thấy ba càng ngày càng nói nhiều rồi đấy." Lần nào gọi điện thoại cũng nói cả trảng dài.
"Được rồi, ba không nói nữa, con tự xem nên làm sao thì làm."
"Biết rồi mà, đúng rồi, ba, gần đây có một bài hát tên là "Hồ ly kêu", ba có nghe qua chưa?"
"Không, trên ti vi đâu có chiếu."
"Trên mạng có, ba mở máy vi tính ra lên Baidu gõ "Hồ ly kêu" thì sẽ ra đó."
"Được, để ba xem thử."
Cố Thùy Vũ rúc vào cổ cô cười, hai cha con này, cũng theo kịp thời đại quá.
"Ba nói chính sự con nghe trước." Ba Thương sợ lại quên mất việc này, "Con gái của mẹ nuôi con, Lan Lan, lần trước không phải thi đại học sao? Bây giờ đã có kết quả rồi, con bé thi đỗ khoa y, ở thành phố Z."
"Thật vậy sao? Vậy tốt quá rồi. Là trường trọng điểm đấy, cũng gần chỗ con ở." Người mà Thương Tịnh nhận làm mẹ nuôi là bạn tốt của ba Thương mẹ Thương, là một người tốt, vô cùng nhiệt tình giúp đỡ người khác, năm đó lúc nhà họ Thương gặp khó khăn nhất, bà đã giúp đỡ họ, cũng luôn đối xử với Thương Tịnh rất tốt, chỉ là lúc Thương Tình mười mấy tuổi đã dọn nhà đi, chỉ có lúc tết về quê cúng tổ tiên mới gặp mặt một lần, cho dù là vậy, quan hệ của hai nhà bọn họ vẫn luôn rất tốt.
Đúng vậy, mẹ nuôi con vui đến cứ cười mãi, ba suýt chút cả tên trường cũng quên mất." Ba Thương cũng haha cười.
Thương Tĩnh cũng cười, sau đó cô hỏi: "Vậy bây giờ tình hình như thế nào, họ sẽ về nà chúng ta để chúng ta đãi khách chứ?"
"Không có, bà ấy nói xa quá nên không mở tiệc nữa, thực ra ts là ấy là như thế này, bà ấy nói Lan Lan ở nhà quen rồi, sợ nó một mình đến trường không thích ứng được, chẳng phải bà ấy biết con ở thành phố Z sao, bà ấy muốn để Lan Lan ở chung với con, hai người có thể chăm sóc qua lại."
Thương Tịnh không nghĩ gì cả, chỉ nói theo lý lẽ: "Chính là vì con bé cứ ở nhà suốt, mới nên đến trường cảm nhận một chút, ở chung kí túc xá với bạn bè mới khiến con bé mở rộng tầm nhìn được."
"Ba cũng nói với mẹ nuôi con như vậy đó, nhưng con cũng biết rồi đó, ba nuôi con mất sớm, một mình bà ấy nuôi lớn Lan Lan, thì sẽ không nỡ để con bé chịu khổ, bây giờ Lan Lan cũng có chút thành tích rồi, thi đậu một ngôi trường tốt như vậy, bà ấy chính là không yên tâm."
"Vậy ý của Lan Lan thì sao?"
"Ba cũng chưa hỏi, chỉ là gọi điện thoại với con thương lượng trước."
"Vậy con gọi điện thoại hỏi Lan Lan đã."
Thương Tịnh cúp điện thoại, Cố Thùy Vũ nghe được đại khái, anh ngậm bờ vai cô rồi nói: "Từ chối đi, anh không muốn ở nhà có cột đèn đâu."
"Để em hỏi trước xem sao, xem người ta có chịu không trước đã."
Họ tên đầy đủ của Lan Lan là Tạ Di Lan, Thương Tịnh tìm đến số cô, gọi qua đó, "Alo, Lan Lan sao? Chị là Thương Tịnh đây."
"Alo, chị Tịnh, chào chị." Đối phương hiển nhiên chưa thức dây.
Thương Tịnh mới nhớ đến thời gian vẫn còn rất sớm, một số học sinh đang nghỉ hè vẫn còn ngủ nướng đấy, "Chị xin lỗi, có phải chị đã làm phiền em không?" Thực ra cô cũng không tiếp xúc nhiều với Tạ Di Lan, nên nói chuyện vẫn khá khách sáo.
"Không có không có, em tỉnh rồi, chị nói đi ạ." Đối phương cười hihi trả lời.
Thương Tịnh cũng cười, "Là thế này, chị nghe nói em thi đậu trường y ở thành phố Z, chúc mừng em."
"Cảm ơn chị, chị Tịnh."
"Đợi em đến đây, chị sẽ dẫn em đi ăn một bữa ngon, chúng t a chúc mừng một phen."
"Được đấy, em nhớ rồi đấy nhé, em muốn ăn một bữa thật ngon!"
"Không vấn đề gì!" Thương Tịnh mỉm cười, "Thực ra chị nghe mẹ nuôi nói muốn em ở chung với chị, ý em thế nào?"
"Haiz, mẹ em chính là vậy, cái gì bà cũng không yên lòng." Tạ Di Lan than thở, "Em chính là nói không lại bà."
"Đương nhiên chị vô cùng hoan nghênh em đến ở với chị, chỉ là chị là người từng trải, chị cảm thấy em ở trong kí túc xá sẽ được mở rộng tầm nhìn hơn, hơn nữa về quan hệ nhân mạch cũng dễ hòa hợp hơn."
"Chị nói cũng có lý, nhưng bây giờ em nói không lại mẹ, chị xem thế này có được không, dù gì mẹ cũng đưa em đến thành phố Z, em sẽ cùng bà ở với chị trước, em cũng nhân cơ hội xem bạn trong kí túc xá có tốt hay không, nếu như tốt, em sẽ đợi mẹ đi rồi lén dọn vào kí túc xá, nếu như họ không tốt, em sẽ ở chung với chị, có được hay không?"
"Mẹ nuôi cũng đến đây sao?" Không biết lúc đó cô có ở thành phố Z không nữa... "Được, vậy lúc đó tính tiếp." Trong lòng Thương Tịnh nghĩ nếu con bé ở vài ngày với bạn mình, thì tuyệt đối không thích ở chung với cô nữa.
"Khi nào hai mẹ con em đến?"
"Giữa tháng 8, còn phải học quân sự nữa."
"Được." Thương Tịnh cúp điện thoại, thở dài một tiếng, "Haiz, thực là tội cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ."
"Đưa căn nhà nhỏ của e cho họ, chúng ta chuyển đến nơi khác." Anh vừa nhìn trúng một căn hộ vừa sửa sang xong, tiền cũng trả rồi.
"Đâu phải vấn đề nhà cửa, mẹ nuôi là không yên tâm để con bé một mình.
"Còn để em hầu hạ nó sao?" Cố Thùy Vũ cảm thấy kinh ngạc, mở to mắt nhìn cô.
"Chăm sóc, là chăm sóc, người khác em cũng mặc kệ, chỉ là mẹ nuôi rất tốt với nhà em, lúc còn ở chung đã từng giúp nhà em rất nhiều, chúng ta cũng không thể tri ân không báo đúng không?" Thương Tịnh nói, "Nếu thật sự ở chung với em, đương nhiên em sẽ chăm sóc con bé, nhưng chắc chắn Lan Lan sẽ thích ở với bạn nó hơn."
"Cố Thùy Vũ không biết phải làm thế nào.
"Đúng rồi, anh về nhà anh trước đi, Lan Lan nói không bao lâu nữa con bé và mẹ nuôi sẽ đến, em cũng không biết lúc đấy có về được không, anh dọn về trước rồi tính."
"Được." Anh dọn qua nhà mới của bọn họ trước.
Hai người đứng dậy, Cố Thùy Vũ nghĩ đến một việc, để Thương Tịnh đến bệnh viện trước, còn anh đi đến chỗ khác. Lúc về Cố Vệ Quân hỏi anh đã đi đâu, anh chỉ cười cười, qua một lúc anh mới nhớ đến một vấn đề khác, "Sáng nay con và Thương Tịnh đều mơ thấy ác mộng, đây là như thế nào? Không phải nhà có thứ gì không sạch sẽ chứ?"
"Không sạch cái rắm, dạo trước ta vừa cho người đến xem qua." Cố Vệ Quân là người mê phong thủy, không chỉ ông tin, xung quanh ông nhiều người cũng tin, tuy rằng bây giờ là thế giới khoa học chủ nghĩa, nhưng đây là thứ lã tôn tông đã truyền lại từ hàng nghìn năm nay, là thứ nếu tin thì có không tin thì không có, "Có phải tại hai đứa thường xuyên đến bệnh viện nên bị nghĩ khí bệnh hay không? Đặc biệt là Thương nha đầu, ngày nào cũng đến, không có việc cũng thành có việc."
Cố Thùy Vũ chau mày.
Chiếc vòng mẹ con để lại cho con dâu vẫn để ở két bảo hiểm trong nhà." Ông vốn dĩ đợi Châu Vân sinh con mới đưa cho cô ta, "Con về lấy rồi đeo cho Thương nha đầu, để tránh tà."
"Thương Tịnh còn trẻ, đeo chiếc vòng đó nhìn già lắm, con đi tìm sợi dây cho cô ấy đeo trên cổ là được rồi."
"Con tường rằng thứ đồ tốt như vậy bây giờ rất dễ kiếm sao? Kiếm được rồi có tốt như chiếc vòng kia sao? Không già chút nào, nhìn cũng được."
Cố Thùy Vũ nghĩ nghĩ, trước hết vẫn là để cô đeo chiếc vòng này đi, Thương Tịnh cảm thấy vật này quý giá nên không muốn lấy, Cố Thùy Vũ đành nói giảm nói tránh, "chỉ là chiếc vòng mấy ngàn bạc, em cứ đeo chơi thôi, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh vẫn chưa mua tặng em hết."
"Quỷ mới tin anh đấy." Mấy ngàn bạc, ai mà tin.
"Được rồi, ngoan ngoãn đeo vào, nghe lời." Cố Thùy Vũ lười nói thêm với cô, bá đạo hôn cô một cái rồi đi về hướng cổng an ninh.
"Đi đường cẩn thận." Thương Tịnh có chút không nỡ, sợ rằng mình chạy lên sẽ níu lấy không cho anh đi nữa.
"Biết rồi, về đi." Cố Thùy Vũ cũng sợ bản thân mình sẽ kéo cô lên máy bay luôn.
Cố Thùy Vũ vừa về đến thành phố Z, vừa đúng lúc Đường Học Chính gọi đến, "Anh, ăn cơm ở Đài Câu Cá có ngon không?"
Cố Thùy Vũ cười cười, không nói gì.
"Anh đúng là lợi dụng em triệt để luôn, chúng ta cứ nói thẳng với nhau nhé, anh trả phí xuất hiện cho em như thế nào đây?" Xem ra Cố Thùy Vũ cũng chẳng dễ nói chuyện mấy đâu nhỉ?
"Câu muốn thế nào?"
"Đổi người trong viện Kiểm An của anh thành người của em."
"Nói đùa sao?"
"Ồ, ý anh là chị dâu bọn em không bằng một quan chức nhỏ sao? Cô ấy nghe xong sẽ khóc đý." Đường Học Chính lười biếng nói, "Em đã hợp tác với anh rồi, anh cứ suy nghĩ thêm đi vậy." Nói xong anh liền cúp máy.
Cố Thùy Vũ cười, thật tiếc cho vị trí tốt của anh.
Mấy ngày sau, Thương Tịnh về đến phòng ngủ, sau đó cảm thấy có chỗ nào thay đổi, cô quan sát một chút, bức tranh của Kiều Kiều đã biến mất, thay thế bằng một tấm ảnh to được chụp lúc nào mà chính bản thân cô cũng không biết, trong ảnh rõ ràng chính là cô đang mơ thấy giấc mộng đẹp, một bộ dạng ngốc nghếch trông thật thỏa mãn.
Cô vừa sợ vừa vui, lập tức gọi điện cho Cố Thùy Vũ, "Anh chụp lúc nào vậy?"
"Thích không?"
"Có thể không thích sao? Nhưng mà không phải có chút ngốc sao..."
"Rất đẹp là đằng khắc."
"Sao anh lại thay bức tranh vậy?"
"Nếu không đổi không phải vợ anh cứ ăn giấm chua từ sáng đến tối luôn sao?"
"Ai ăn giấm chứ!"
"Đúng đúng, không ăn." Cố Thùy Vũ cười, "Tinh Tịnh, mau về đây đi, anh rất nhớ em."
"...Vâng." Cô cũng muốn bay qua bên cạnh anh ngay bây giờ.
Là mơ...
Anh hồi thần lại, tâm trạng dường như không có gì tả nổi, rốt cuộc anh bị trúng gió gì mà lại mơ thấy loại ác mộng như vậy chứ! Anh nguyền rủa mấy tiếng, bàn tay bất giác ôm chặt người trong lòng, thở dài một tiếng, vuốt ve, lại vuốt ve, là thật, có hơi ấm, có mùi thơm.
Thương Tịnh hình như đang gặp ác mộng, cô đột nhiên mở mắt ra, "Cố Thùy Vũ!"
"Anh đây cục cưng." Cho dù giọng nói của cô mới tỉnh dậy có hơi khàn, nhưng anh nghe cứ như giọng của thiên sứ.
"Em nằm mơ thấy anh chết rồi, đáng sợ quá, em đứng trên một tòa nhà thật cao, anh cứ như vậy từ trên ngã xuống mặt đất, em biết anh chết rồi, em muốn chạy xuống dưới, nhưng em có chạy thế nào cũng không thể đến bên anh, em thật sự rất đau lòng, bây giờ em vẫn còn cảm giác sợ hãi đó, quả thật giống với cảm giác lúc mẹ em mất! Không, lại không giống lắm, chính là khó chịu đến chết! May mắn chỉ là mơ!"
Có phải họ trúng tà rồi hay không, sao lại mơ thấy như vậy? Cố Thùy Vũ ôm chặt cô, "Anh vẫn ở đây, cục cưng."
"Có phải tại hôm qua em nói mấy câu đó, nên mới mơ thấy như vậy không? Sao em lại miệng quạ nói những lời nói đó vậy chứ." Thương Tịnh phát hiện chỉ là mơ thì thấy rất vui, cô ôm chặt Cố Thùy Vũ xấu hổ cười.
Cố Thùy vũ nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nhất thời nổi giận, xé rách quần nhỏ của cô, lấy tiều Thùy Vũ chen vào hoa viên khô hẹp, "Con nhóc này, để xem em lần sau còn nói bậy nữa không này!"
Hôm qua là phạt giả, hôm nay mới phạt thực sự, Cố Thùy Vũ một lần lại một lần đâm thật mạnh vào nơi sâu nhất của Thương Tịnh, sức lực không hề lưu tình, trong tay cũng thô bạo xoa quả mật đào của cô, Thương Tịnh không ngừng rên, "đau...đau..."
"Đau là đúng rồi!" Mới quen biết cô không lâu, đã khiến tâm tình anh lúc lên lúc xuống, ngay cả nằm mơ cũng không tha cho anh, làm chết cô, cho đỡ lo lắng."
Anh không hề lưu tình, xâm nhập sâu vào cơ thể cô, cảm nhận nơi mềm mại nhất của cô, mặc kệ sự van xin của cô, sâu hơn, sâu hơn nữa, xông vào, xông vào nữa, làm chết cô, làm chết cô, xem sau này cô còn dám không!
Hai người làm tình trong tâm tư phức tạp nhất từ trước đến nay, Cố Thùy Vũ vừa thở vừa hôn cô, tay bên dưới vẫn sờ tiểu bạch thỏ của cô.
Thương Tịnh rốt cuộc đã hiểu được câu nói "họa từ miệng mà ra", toàn thân cô đều nhức mỏi, cô khàn giọng nố, "Chỗ ấy nhất định sưng rồi..." cô chính là không hiểu, rõ ràng người chịu đau khổ trong mơ là cô, sao lại đến lượt anh trừng phạt cơ chứ, chẳng lẽ anh tức bản thân mình mơ thấy anh chết sao?
Đương nhiên nếu cô biết Cố Thùy Vũ đã nằm mơ như thế nào, có lẽ cô sẽ bình tĩnh lại. Chỉ tiếc là Cố Thùy Vũ cả đời sẽ không nói cho cô biết anh đã mơ một giấc mơ hoang đường như vậy.
Điều kì lạ là giấc mơ đó anh lại nhớ rất rõ, bản thân Cố Thùy Vũ cũng không biết nếu mất đi Thương Tịnh, bản thân có phải sống cuộc sống như trong giấc mơ không, anh cự tuyệt nghĩ đến khả năng này.
Anh nghe Thương Tịnh oán trách mình, liền mỉm cười hôn cô, đứng dậy đến phòng tắm lấy khăn ấm, "Đến đay, anh chườm ấm cho em."
"Đáng ghét!" Thương Tịnh muốn đá anh, nhưng đùi thật đau, cô hừ một tiếng chau mày lại.
Cố Thùy Vũ ngồi bên giường muốn tách chân cô ra xem, Thương Tịnh vội giơ tay lấy ra, "Để em tự làm."
"Được rồi, để anh phục vụ em." Cố Thùy Vũ không cho cô phản kháng, tách hai chân cô ra kẹp bên hông mình, nhìn đóa hoa nhỏ diễm lệ đó, "Chà, sưng thật rồi đây này, sao lại non mềm như vậy chứ." Anh bất giác lấy tay xoa lấy.
Thương Tịnh cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhéo anh hai cái, "Ai cho anh sờ loạn đấy!"
"Được, được, không sờ." Cố Thùy Vũ cúi đầu liến một chút, mới lấy khăn nhẹ nhàng chườm ấm cho cô, sau đó anh chu đáo mát xa chân cho cô.
Thương Tịnh nằm trên giường bới tư thế xấu hổ vậy, nũng nịu nhìn anh, Cố Thùy Vũ vừa cười vừa nhìn cô.
Sóng tình lưu luyến, ấm áp tràn lan
Trong lúc họ tình nồng mật ý, điện thoại Thương Tịnh vang lên, là ba cô. Cô lập tức bắt anh dừng tay lại.
"Có ai thấy đâu." Cố Thùy Vũ cười cô da mặt mỏng, anh vắt khăn lông lên ghế, bản thân lại nằm lên giường, theo thói quen xoa nắn tiểu bạch thỏ của cô.
Thương Tịnh vỗ tay anh, đặt tay anh lên eo mình, mới nhận điện thoại, "Ba à, chào buổi sáng~~"
Lại nhõng nhẽo. Cố Thùy Vũ chau mày, trong lòng tuy nói là ba ruột, nhưng ngày nào cũng nhõng nhẽo thế này cũng không tốt cho lắm~
Ba Thương còn chưa nói chuyện, đã hắt xì trước.
"Ba, ba không phải bị cảm chứ?" Thương Tịnh quan tâm hỏi ông.
"Không sao, sức khỏe ba vẫn còn tốt mà, có phải có ai mắng ba không."
Thương Tịnh cười, "Sáng sớm ai lại vô vị như vậy."
Cố Thùy Vũ ho nhẹ vài tiếng.
Thương Tịnh vội chặn miệng anh lại, không để anh phát ra tiếng. Nếu như để ba biết mình đang nằm cùng với Cố Thùy Vũ vậy thật ngại làm sao.
May là Ba Thương không chú ý nhiều như vậy, ông hỏi cô: "Dậy rồi sao? Không phiền con nghỉ ngơi chứ?"
"Dậy từ sớm rồi ạ"
"Ngay cả vận động cũng làm rồi." Cố Thùy Vũ nói nhỏ bên tai cô.
Thương Tịnh lập tức đỏ mặt, cô đẩy đẩy anh, lại đẩy không ra.
"Ba của Thùy Vũ thế nào rồi?" Ba Thương đương nhiên biết việc này, cũng không có ý kiến gì, ông vốn dĩ đều tôn trọng lựa chọn của con gái.
"Cũng ổn ba, hôm qua đã ốm được 1 kí rồi." Coi như là có chút hiệu quả.
"Vậy thì được, nếu con đã đến đố rồi thì nên quan tam một tí, siêng năng một tí, đối với trưởng bối phải luôn kiên nhẫn."
"Con biết rồi, ba à, con thấy ba càng ngày càng nói nhiều rồi đấy." Lần nào gọi điện thoại cũng nói cả trảng dài.
"Được rồi, ba không nói nữa, con tự xem nên làm sao thì làm."
"Biết rồi mà, đúng rồi, ba, gần đây có một bài hát tên là "Hồ ly kêu", ba có nghe qua chưa?"
"Không, trên ti vi đâu có chiếu."
"Trên mạng có, ba mở máy vi tính ra lên Baidu gõ "Hồ ly kêu" thì sẽ ra đó."
"Được, để ba xem thử."
Cố Thùy Vũ rúc vào cổ cô cười, hai cha con này, cũng theo kịp thời đại quá.
"Ba nói chính sự con nghe trước." Ba Thương sợ lại quên mất việc này, "Con gái của mẹ nuôi con, Lan Lan, lần trước không phải thi đại học sao? Bây giờ đã có kết quả rồi, con bé thi đỗ khoa y, ở thành phố Z."
"Thật vậy sao? Vậy tốt quá rồi. Là trường trọng điểm đấy, cũng gần chỗ con ở." Người mà Thương Tịnh nhận làm mẹ nuôi là bạn tốt của ba Thương mẹ Thương, là một người tốt, vô cùng nhiệt tình giúp đỡ người khác, năm đó lúc nhà họ Thương gặp khó khăn nhất, bà đã giúp đỡ họ, cũng luôn đối xử với Thương Tịnh rất tốt, chỉ là lúc Thương Tình mười mấy tuổi đã dọn nhà đi, chỉ có lúc tết về quê cúng tổ tiên mới gặp mặt một lần, cho dù là vậy, quan hệ của hai nhà bọn họ vẫn luôn rất tốt.
Đúng vậy, mẹ nuôi con vui đến cứ cười mãi, ba suýt chút cả tên trường cũng quên mất." Ba Thương cũng haha cười.
Thương Tĩnh cũng cười, sau đó cô hỏi: "Vậy bây giờ tình hình như thế nào, họ sẽ về nà chúng ta để chúng ta đãi khách chứ?"
"Không có, bà ấy nói xa quá nên không mở tiệc nữa, thực ra ts là ấy là như thế này, bà ấy nói Lan Lan ở nhà quen rồi, sợ nó một mình đến trường không thích ứng được, chẳng phải bà ấy biết con ở thành phố Z sao, bà ấy muốn để Lan Lan ở chung với con, hai người có thể chăm sóc qua lại."
Thương Tịnh không nghĩ gì cả, chỉ nói theo lý lẽ: "Chính là vì con bé cứ ở nhà suốt, mới nên đến trường cảm nhận một chút, ở chung kí túc xá với bạn bè mới khiến con bé mở rộng tầm nhìn được."
"Ba cũng nói với mẹ nuôi con như vậy đó, nhưng con cũng biết rồi đó, ba nuôi con mất sớm, một mình bà ấy nuôi lớn Lan Lan, thì sẽ không nỡ để con bé chịu khổ, bây giờ Lan Lan cũng có chút thành tích rồi, thi đậu một ngôi trường tốt như vậy, bà ấy chính là không yên tâm."
"Vậy ý của Lan Lan thì sao?"
"Ba cũng chưa hỏi, chỉ là gọi điện thoại với con thương lượng trước."
"Vậy con gọi điện thoại hỏi Lan Lan đã."
Thương Tịnh cúp điện thoại, Cố Thùy Vũ nghe được đại khái, anh ngậm bờ vai cô rồi nói: "Từ chối đi, anh không muốn ở nhà có cột đèn đâu."
"Để em hỏi trước xem sao, xem người ta có chịu không trước đã."
Họ tên đầy đủ của Lan Lan là Tạ Di Lan, Thương Tịnh tìm đến số cô, gọi qua đó, "Alo, Lan Lan sao? Chị là Thương Tịnh đây."
"Alo, chị Tịnh, chào chị." Đối phương hiển nhiên chưa thức dây.
Thương Tịnh mới nhớ đến thời gian vẫn còn rất sớm, một số học sinh đang nghỉ hè vẫn còn ngủ nướng đấy, "Chị xin lỗi, có phải chị đã làm phiền em không?" Thực ra cô cũng không tiếp xúc nhiều với Tạ Di Lan, nên nói chuyện vẫn khá khách sáo.
"Không có không có, em tỉnh rồi, chị nói đi ạ." Đối phương cười hihi trả lời.
Thương Tịnh cũng cười, "Là thế này, chị nghe nói em thi đậu trường y ở thành phố Z, chúc mừng em."
"Cảm ơn chị, chị Tịnh."
"Đợi em đến đây, chị sẽ dẫn em đi ăn một bữa ngon, chúng t a chúc mừng một phen."
"Được đấy, em nhớ rồi đấy nhé, em muốn ăn một bữa thật ngon!"
"Không vấn đề gì!" Thương Tịnh mỉm cười, "Thực ra chị nghe mẹ nuôi nói muốn em ở chung với chị, ý em thế nào?"
"Haiz, mẹ em chính là vậy, cái gì bà cũng không yên lòng." Tạ Di Lan than thở, "Em chính là nói không lại bà."
"Đương nhiên chị vô cùng hoan nghênh em đến ở với chị, chỉ là chị là người từng trải, chị cảm thấy em ở trong kí túc xá sẽ được mở rộng tầm nhìn hơn, hơn nữa về quan hệ nhân mạch cũng dễ hòa hợp hơn."
"Chị nói cũng có lý, nhưng bây giờ em nói không lại mẹ, chị xem thế này có được không, dù gì mẹ cũng đưa em đến thành phố Z, em sẽ cùng bà ở với chị trước, em cũng nhân cơ hội xem bạn trong kí túc xá có tốt hay không, nếu như tốt, em sẽ đợi mẹ đi rồi lén dọn vào kí túc xá, nếu như họ không tốt, em sẽ ở chung với chị, có được hay không?"
"Mẹ nuôi cũng đến đây sao?" Không biết lúc đó cô có ở thành phố Z không nữa... "Được, vậy lúc đó tính tiếp." Trong lòng Thương Tịnh nghĩ nếu con bé ở vài ngày với bạn mình, thì tuyệt đối không thích ở chung với cô nữa.
"Khi nào hai mẹ con em đến?"
"Giữa tháng 8, còn phải học quân sự nữa."
"Được." Thương Tịnh cúp điện thoại, thở dài một tiếng, "Haiz, thực là tội cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ."
"Đưa căn nhà nhỏ của e cho họ, chúng ta chuyển đến nơi khác." Anh vừa nhìn trúng một căn hộ vừa sửa sang xong, tiền cũng trả rồi.
"Đâu phải vấn đề nhà cửa, mẹ nuôi là không yên tâm để con bé một mình.
"Còn để em hầu hạ nó sao?" Cố Thùy Vũ cảm thấy kinh ngạc, mở to mắt nhìn cô.
"Chăm sóc, là chăm sóc, người khác em cũng mặc kệ, chỉ là mẹ nuôi rất tốt với nhà em, lúc còn ở chung đã từng giúp nhà em rất nhiều, chúng ta cũng không thể tri ân không báo đúng không?" Thương Tịnh nói, "Nếu thật sự ở chung với em, đương nhiên em sẽ chăm sóc con bé, nhưng chắc chắn Lan Lan sẽ thích ở với bạn nó hơn."
"Cố Thùy Vũ không biết phải làm thế nào.
"Đúng rồi, anh về nhà anh trước đi, Lan Lan nói không bao lâu nữa con bé và mẹ nuôi sẽ đến, em cũng không biết lúc đấy có về được không, anh dọn về trước rồi tính."
"Được." Anh dọn qua nhà mới của bọn họ trước.
Hai người đứng dậy, Cố Thùy Vũ nghĩ đến một việc, để Thương Tịnh đến bệnh viện trước, còn anh đi đến chỗ khác. Lúc về Cố Vệ Quân hỏi anh đã đi đâu, anh chỉ cười cười, qua một lúc anh mới nhớ đến một vấn đề khác, "Sáng nay con và Thương Tịnh đều mơ thấy ác mộng, đây là như thế nào? Không phải nhà có thứ gì không sạch sẽ chứ?"
"Không sạch cái rắm, dạo trước ta vừa cho người đến xem qua." Cố Vệ Quân là người mê phong thủy, không chỉ ông tin, xung quanh ông nhiều người cũng tin, tuy rằng bây giờ là thế giới khoa học chủ nghĩa, nhưng đây là thứ lã tôn tông đã truyền lại từ hàng nghìn năm nay, là thứ nếu tin thì có không tin thì không có, "Có phải tại hai đứa thường xuyên đến bệnh viện nên bị nghĩ khí bệnh hay không? Đặc biệt là Thương nha đầu, ngày nào cũng đến, không có việc cũng thành có việc."
Cố Thùy Vũ chau mày.
Chiếc vòng mẹ con để lại cho con dâu vẫn để ở két bảo hiểm trong nhà." Ông vốn dĩ đợi Châu Vân sinh con mới đưa cho cô ta, "Con về lấy rồi đeo cho Thương nha đầu, để tránh tà."
"Thương Tịnh còn trẻ, đeo chiếc vòng đó nhìn già lắm, con đi tìm sợi dây cho cô ấy đeo trên cổ là được rồi."
"Con tường rằng thứ đồ tốt như vậy bây giờ rất dễ kiếm sao? Kiếm được rồi có tốt như chiếc vòng kia sao? Không già chút nào, nhìn cũng được."
Cố Thùy Vũ nghĩ nghĩ, trước hết vẫn là để cô đeo chiếc vòng này đi, Thương Tịnh cảm thấy vật này quý giá nên không muốn lấy, Cố Thùy Vũ đành nói giảm nói tránh, "chỉ là chiếc vòng mấy ngàn bạc, em cứ đeo chơi thôi, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh vẫn chưa mua tặng em hết."
"Quỷ mới tin anh đấy." Mấy ngàn bạc, ai mà tin.
"Được rồi, ngoan ngoãn đeo vào, nghe lời." Cố Thùy Vũ lười nói thêm với cô, bá đạo hôn cô một cái rồi đi về hướng cổng an ninh.
"Đi đường cẩn thận." Thương Tịnh có chút không nỡ, sợ rằng mình chạy lên sẽ níu lấy không cho anh đi nữa.
"Biết rồi, về đi." Cố Thùy Vũ cũng sợ bản thân mình sẽ kéo cô lên máy bay luôn.
Cố Thùy Vũ vừa về đến thành phố Z, vừa đúng lúc Đường Học Chính gọi đến, "Anh, ăn cơm ở Đài Câu Cá có ngon không?"
Cố Thùy Vũ cười cười, không nói gì.
"Anh đúng là lợi dụng em triệt để luôn, chúng ta cứ nói thẳng với nhau nhé, anh trả phí xuất hiện cho em như thế nào đây?" Xem ra Cố Thùy Vũ cũng chẳng dễ nói chuyện mấy đâu nhỉ?
"Câu muốn thế nào?"
"Đổi người trong viện Kiểm An của anh thành người của em."
"Nói đùa sao?"
"Ồ, ý anh là chị dâu bọn em không bằng một quan chức nhỏ sao? Cô ấy nghe xong sẽ khóc đý." Đường Học Chính lười biếng nói, "Em đã hợp tác với anh rồi, anh cứ suy nghĩ thêm đi vậy." Nói xong anh liền cúp máy.
Cố Thùy Vũ cười, thật tiếc cho vị trí tốt của anh.
Mấy ngày sau, Thương Tịnh về đến phòng ngủ, sau đó cảm thấy có chỗ nào thay đổi, cô quan sát một chút, bức tranh của Kiều Kiều đã biến mất, thay thế bằng một tấm ảnh to được chụp lúc nào mà chính bản thân cô cũng không biết, trong ảnh rõ ràng chính là cô đang mơ thấy giấc mộng đẹp, một bộ dạng ngốc nghếch trông thật thỏa mãn.
Cô vừa sợ vừa vui, lập tức gọi điện cho Cố Thùy Vũ, "Anh chụp lúc nào vậy?"
"Thích không?"
"Có thể không thích sao? Nhưng mà không phải có chút ngốc sao..."
"Rất đẹp là đằng khắc."
"Sao anh lại thay bức tranh vậy?"
"Nếu không đổi không phải vợ anh cứ ăn giấm chua từ sáng đến tối luôn sao?"
"Ai ăn giấm chứ!"
"Đúng đúng, không ăn." Cố Thùy Vũ cười, "Tinh Tịnh, mau về đây đi, anh rất nhớ em."
"...Vâng." Cô cũng muốn bay qua bên cạnh anh ngay bây giờ.