Áo Mũ Chỉnh Tề

Chương 92

Một lát sau, mọi người nghe tiếng gõ cửa đều căng thẳng chớp mắt nhìn về phía cửa, thấy một người đeo khẩu trang mặc một bộ đồ đơn giản cùng người quản lý bước vào, họ đều ngạc nhiên mừng rỡ reo lên, "Thật sự là An An!".
Bất chấp hình tượng bản thân, họ hưng phấn vây quanh An An, ai cũng muốn bắt tay, muốn sờ đại minh tinh nhưng bị quản lý ngăn cản. An An từ từ gỡ khẩu trang xuống, vẫn giữ hình tượng nhẹ nhàng, dịu dàng cười một cái đi qua nhóm bạn của Tạ Di Lan đến trước mặt Thương Tịnh.
Thương Tịnh cười nhẹ, "An An tiểu thư, mọi người ở đây đều là fan hâm mộ của cô, hy vọng không làm cô hoảng sợ."
Ánh mắt An An thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, lắc đầu cười nói: "Không sao, có nhiều người hâm mộ nhiệt tình như vậy, tôi rất vui."
Cô ta lấy từ quản lý mất tấm ảnh có chữ kí của mình phát lần lượt cho từng người một, còn thân thiện bắt tay, lúc ngày mối để họ nhường đường.
An An thì thầm vào tai quản lý đôi câu, người quản lý lén nhìn Thương Tịnh một cái với vẻ mặt phức tạp rồi ra ngoài.
Nhân viên phục vụ vội vàng kê thêm ghế, bày thêm bộ bát đũa mới.
An An đi đến trước mặt Thương Tịnh, "Đã lâu không gặp, lần trước cũng chưa chính thức tới chào cô."
"Ừ, lần trước là quá nhiều người." Thương Tịnh khẽ mỉm cười, cũng không chủ động đưa tay ra, đối phương cũng vậy.
Tạ Di Lan còn đang chìm đắm trong trạng thái hưng phấn vì được gặp người nổi tiếng nên không để ý đến đoạn đối thoại của bọn họ.
Mọi người về lại vị trí của mình, An An đến ngồi bên cạnh Thương Tịnh. Tạ Di Lan ngồi bên cạnh An An, cảm thấy một chút cảm giác chân thật cũng không có. Mọi người không ngừng cầm điện thoại chụp ảnh An An.
"Ngại quá đều là những món chúng tôi đã dùng gần hết, Lan Lan! Em đi gọi nhân viên làm thêm mấy món mới đi."
"Không sao." An An khiêm tốn nói.
Thương Tịnh cười, để Di Lan gọi thêm vài món nổi tiếng của nhà hàng.
Trong bầu không khí quỷ dị mà ăn xong một bữa cơm, đám cô gái nhỏ lại không cầm lòng được mà yêu cầu An An chụp ảnh chung, An An mỉm cười đồng ý.
Thương Tịnh cũng không nói gì, ngồi trên sofa đợi họ chụp ảnh xong, mới cười nói với Tạ Di Lan: "Chị muốn nói chuyện với An An tiểu thư vài câu, mọi người ra ngoài đợi chí một lát nhé."
Tạ Di Lan cảm thấy kì lạ, lúc nãy cũng không thấy hai người họ có vẻ quen biết, sao lúc này lại có chuyện để nói chứ?
Đợi bọn họ đều ra ngoài, trong gian phòng chỉ còn hai người họ, Thương Tịnh mời An An ngồi xuống, cô thẳng thắn mở miệng: "Tiểu thư An An, cô có biết tôi lấy số điện thoại của cô không?"
Còn không đổi sắc mặt đấy. "Đúng vậy, là anh ấy cho tôi, còn nhận tiện cho tôi xem tin nhắn cô gửi qua nữa"
"Thì ra là vậy, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, Thương tiểu thư." An An thành khẩn nói.
"Tôi hiểu lầm gì vậy?"
"Tôi không có ý nghĩ khác với Cố Thiếu đâu."
"Ồ?"
An An nghĩ nghĩ, tựa hồ quyết tâm để nói: "Tôi muốn cô hiểu rằng, tôi từ lúc đầu cũng không muốn theo Vũ Thành, chỉ vì anh ta đơn phương thích tôi, cho nên đã dùng thủ đoạn rất đê tiện để cưỡng ép tôi. Tôi thực sự vô lực, lại không biết làm thế nào, hơn ữa còn vì làm sai, là lúc tôi khó khăn nhất chính Cố Thiếu đã giúp tôi, Vũ Thành cũng vì sự cầu xin của Cố Thiếu mà buông tha cho tôi, Cố Thiếu đối với tôi mà nói, chính là cọng cỏ cứu mạng, tôi gửi tin nhắn cho Cố Thiếu, cũng là trong lúc ngu ngốc không biết làm thế nào để báo ân, nên mới dùng phương thức không phù hợp này, nếu đã khiến cô không vui, xin cô thông cảm, sau này tôi sẽ không gửi nữa."
Hạ thấp bản thân như vậy sao? Thương Tịnh cười cười, nói thẳng: "Nếu cô đã nói vậy, tôi cũng không nói chuyện khác nữa, tôi thực sự không vui, báo ân cũng có cách báo ân, nếu phá hoại hạnh phúc của người khác thì không gọi là báo ân mà là báo thù."
Vẻ mặt An An có chút chật vật, "Tôi đã quá đắc ý rồi, có thể rời khỏi Vũ Thành, tôi như từ địa ngục bước ra vậy, cô không biết... Vũ Thành là người đàn ông lạnh lùng. Lúc vui thì cưng chiều cô như công chúa, lúc không vui thì ngay cả súc vật cũng không bằng. Tôi chính là con chim sẻ trong lồng son của anh ta, ngày ngày phải nhìn mặt mũi anh ra mà sống." Giọng nói cô có chút nghẹn ngào.
Lời của cô ta vô tình chạm đến lòng thương hại của Thương Tịnh, cô nhớ đến lúc đầu Cố Thùy Vũ lạnh lùng ép mình bán thân cứu mẹ, khi đó cô cũng cảm thấy sống không bằng chết, trong lòng cô nghĩ cô ta cũng là một người tội nghiệp. Cô bắc đắc dĩ than một tiếng.
An An lại tiếp tục nói: "Đêm đó, Cố thiếu cứu tôi ra, trong lòng tôi ngài ấy như anh hùng vậy, tôi rất ngưỡng mộ ngài ấy, nhưng lại biết bản thân mình không với tới, lấy một ví dụ, cứ như một đứa trẻ con mong muốn được giáo viên xem trọng nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cho nên mới làm trò cười này. Cô yên tâm, tôi gửi tin nhắn cho Cố Thiếu, ngài ấy đều không hồi âm, ngài ấy đối với cô là thật lòng, tôi từ tận đáy lòng chúc phúc cho hai người."
Thương Tịnh không biết cô ta nói thật hay giả, nếu thật là cô cũng không thể làm khó dễ một phụ nữ yếu đuối đáng thương, nếu là giả... chỉ có thể nói cô ta diễn xuất quá tốt, cứ mặc kệ thế nào đi nữa, họ đừng liên lạc với nhau là được, cô vừa định mở miệng, lại nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, "An An, những bạn phóng viên đến rồi."
"Mời họ đợi một lát đi." An An trả lời.
Thương Tịnh nói: "Cô có việc thì tôi cũng không làm phiền nữa, hy vọng cô giữ lời, tôi cũng không hy vọng có ngày trở mặt với cô, phụ nữ không nên làm khó nhau, đúng không?"
Sự bao dung của Thương Tịnh giành cho phụ nữ đều cao hơn đàn ông, họ vốn đều chung giới tính, đều cùng một gốc, sao phải thương tổn nhau chứ. Cho dù có tình nghi An An muốn quyến rũ Cố Thùy Vũ, cũng không thể một mình cô ta có ý là được, nhất định là Cố Thùy Vũ đã khiến cô ta hiểu lầm chỗ nào đó.
An An thở phào nhẹ nhõm, "Cô có thể nghĩ như vậy thật tốt quá, Thương tiểu thư, cô thật sự là một người tốt, tôi rất ngưỡng mộ cô, thậm chí có chút ghen tỵ với cô."
"Tôi rất bình thường, ai cũng có thể như tôi cả." Thương Tịnh cười cười, nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa liền cầm lấy túi xách, "Vậy thì, chúng tôi đi trước đây."
"Tôi tiễn cô." An An nói, tựa hồ nghĩ đến bên ngoài còn có phóng viên, cô chỉnh sửa lại vẻ ngoài một tí.
Hai người bước đến cửa, vừa mở cửa ra, là một trận đèn flash sáng rực, Thương Tịnh không thích ứng được nên híp mắt lại, cảm thấy trước mắt đều trắng xóa.
An An thất thần, xoay người che lấy Thương Tịnh, "Sao các người đến cả bạn tôi cũng chụp! Cô ấy không phải người trong ngành giải trí, các người đừng làm phiền cô ấy."
Thì ra đó là phòng viên từ báo lá cải, còn có những tên paparazzi nổi tiếng trong đó nữa.
Một vị phóng viên cười nói: "Sáng mai tin tức rất ít, cô cho chúng tôi thêm ít tin tức về nộp bài đi mà An An."
Những phóng viên khác cũng tươi cười tiếp tục tác nghiệp.
Tạ Di Lan và đám bạn ngồi trên sofa phòng khách, đều há hốc mồm chứng kiến cảnh này, chị Thương Tịnh bị chụp ảnh rồi, chị ấy sẽ lên tin tức giải trí sao?
Thương Tịnh chau mày, cô không phải minh tinh gì, cũng không thích xuất hiện trên mặt báo.
Người trợ lí vừa cười với đám phóng viên, vừa cầu xin Thương Tịnh: "Vị tiểu thư này, có thể xin cô thông cảm dùm một chút không, dạo trước An An vừa trải qua tin đồn làm kẻ thứ ba, bây giờ không thể đắc tội với phóng viên nữa, hơn nữa việc An An cùng ăn cơm với bạn bè phái nữ sẽ giúp ích cho hình tượng của cô ấy, xin cô hãy giúp đỡ một chút, cô yên tâm, tôi sẽ để họ lựa tấm nào chụp mặt nghiêng thôi."
Thương Tịnh còn chưa nói gì, An An đã nghiêm giọng nói: "Không được! Đã lên báo giải trí thì ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra chứ, nếu sau này Thương tiểu thư bị bọn paparazzi theo đuôi thì phải làm sao, cô đi nói với những phóng viên kia xóa hết những tấm ảnh có mặt cô ấy đi!"
"An An, đừng cố chấp như vậy..." Người trợ lí khó xử khuyên.
Một phóng viên đang chụp ảnh nghe được, cười mỉa mai: "An An, chúng tôi đều là cô mời đến đây, sao bây giờ lại nuốt lời vậy?"
An An nhìn anh ta nói: "Tôi mời các người đến là để phỏng vấn về bộ phim truyền hình mới, không phải là để các người làm phiền bạn tôi."
"An An, cô đừng tranh cãi với phóng viên nữa, họ không phải đang giúp cô sao?" Người trợ lí ngượng ngùng cười nói, ánh mắt van xin nhìn về phía Thương Tịnh.
Thương Tịnh nhất thời khó xử, quá nhiên bên cạnh minh tinh thị phi luôn nhiều. Cô thật lòng không muốn lên báo, nhưng bây giờ tình huống như vậy, nếu cự tuyệt chẳng phải bản thân quá ích kỉ hay sao?
"Việc gì mà ồn vậy?" Giọng nói không vui vang lên.
Mọi người nhìn về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy gian phòng bên trái mở cửa, một người đàn ông trung niên cao to đứng trước cửa.
Vị nữ giám đốc nhìn thấy, liền cười giải thích: "Xin lỗi cục trưởng Trương, làm phiền đến ngài rồi, tiểu thư An An đang dùng cơm ở tiệm chúng tôi lại có phóng viên đến phỏng vấn, cho nên có chút ồn ào, thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Ông bước lên trước, "Thất kính, thất kính, tôi là fan trung thành của cô" Trương cục trường híp mắt vươn tay ra.
"...Cám ơn." An An không biết người này là ai, do dự bắt tay với ông ta.
"Cô đợi tôi lấy tờ giấy rồi kí tên cho tôi nhé." Cục trưởng Trương dưới sự quan sát của mọi người quay về phòng ăn, lại dừng trước cửa phòng một lát, giống như đang đợi người nào đó hỏi chuyện.
"Mời đồng chí phóng viên vào bên trong ngồi một lát." Trong phòng vang đến giọng nói ôn nhã xen lẫn tiếng cười.
Cục trưởng Trương gãi đầu, xoay người nhìn lại mấy vị phóng viên một cái, "Được thôi, đồng chí phóng viên, Cố lão đạo chúng tôi có lời mời, nể mặt chút đi."
Bên trong truyền đến tiếng cười, có người mắng: "Đồ khốn, anh là tên lưu manh, đừng có mang Cố thị trưởng chúng ta cũng giáng thành đại ca xã hội đen chứ."
Thương tịnh vừa nghe thấy âm thanh đó liền cảm thấy an tâm, mọi việc giao cho anh đều xử lý trót lọt.
Nét mặt An An thay đổi, chẳng lẽ là...
Tạ Di Lan và đám bạn vươn cổ xem, sao lại xuất hiện một nhân vật thần bí rồi? Tối nay thật là nhiều chuyện kì lạ xuất hiện.

back top