Trời khuya dần, Cố Thùy Vũ vừa gặp khách xong liền về Hoa Lang, toàn thân mang mùi rượu không đi tăm, đứng ở ban công hút thuốc, nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng mà Thương Tịnh gửi đến, lòng nghĩ con nhóc này quá lắm rồi, ở ngoài cả ngày không gọi được một cú điện thoại về, tin nhắn cũng không gửi.
Anh quả thật nổi giận rồi, nghĩ cô không hiểu chuyện, rõ ràng là cô sai, cũng không thể trông chờ anh đi dỗ cô đúng không? Anh cũng có lúc tức giận, cô không thể làm đóa hoa giải ngữ sao? Nhưng mà rõ ràng anh đã quyết tâm đợi cô xuống nước trước giờ, bây giờ sao lại nảy sinh cảm giác cô đơn, mấy ngày trước đúng là đang cãi nhau, nhưng ít nhất còn thấy người, lòng cũng yên tâm, bây giờ người cũng không biết chạy đi đâu mất, anh có chút bất an, hơn nữa mấy đên rồi không có ái gối ôm thơm mềm để ôm, cái tư vị này... aizzz...
Mấy hôn nay trong lòng muốn cô cúi đầu trước, lại cộng thêm công việc bận rộn, anh cũng chưa làm rõ chuyện này lại. Cố Thùy Vũ hít một hơi thuốc, trầm tư một lát. Thực ra nghĩ kĩ lại, bản thân... có phải có chút mất mặt hay không? Nếu đổi lại lúc trước, anh cãi to cãi nhỏ với phụ nữ như vậy, còn chơi trò chiến tranh lạnh... nghĩ đến cũng toát mồ hôi, nói ra thật là mất mát!
Bản thân chính là bị Thương Tịnh nuông chiều quá, nha đầu này có lúc như một cô gái nhỏ không hiểu chuyện, có lúc lại hầu hạ anh thật tốt.
Lúc trước anh tuyệt đối không bao giờ ban đêm xách thùng nước ra ngâm chân, nhưng mà Thương TỊnh lại tối nào cũng chuẩn bị nước ấm cho anh, nói là để máu dễ lưu thông, hơn nữa còn matxa cho anh, cái cảm giác mất hồn đó...đương nhiên mấy hôm nay anh không được đãi ngộ này rồi, bất kể bản thân về sớm hay trễ, cô đều mặc kệ, cho dù anh trong phòng vệ sinh làm đến luống cuống tay chân, cô đều không để ý. Cho nên anh càng giận hơn, chỉ cãi nhau một trận, thì ngay cả loại đãi ngộ cơ bản đều không có rồi? Làm trò gì đây!
Thật mất mặt. Nghĩ lại những hành vi ấu trĩ của bản thân mấy hôm nay, Cố Thùy Vũ vứt điếu thuốc, lau mặt.
Có thể cô không cho bản thân mình là sai. Cô không phải là loại người như vậy, đối xử với người khác đều mềm lòng như vậy. Cô bình tĩnh kể hết sự việc cho anh biết, có nghĩa là cô không để tên họ Đặng kia trong lòng rồi. Bản thân mình còn muốn cô ấy thế nào đây? Là muốn cô từ chối ngay lúc Đặng Hiểu Húc vừa nói sao? Việc này anh làm được nhưng cô không làm được. Những người lương thiện thường hay mềm lòng, sao anh lại quên được chứ, nếu như không có chút mềm lòng này của cô, anh sẽ chẳng bao giờ gặp được cô cả.
Hơn nữa anh không để cô ra ngoài làm việc mà ở nhà chăm sóc con cái đã tạo nên áp lực cho cô rồi, cô không phải loại người như vậy, nhưng chỉ vì sự ích kỉ của anh mà phải bẻ gãy đôi cánh của cô, khiến cô từ chú chim non đang tự do bay lượn nay trở thành chí chim quý bị nhốt trong lồng son, cô không chia tay anh ngay đêm đó anh đã phải cảm tạ trời đất rồi. Aizzz, rốt cuộc anh đã gây ra phiền phức gì thế này.
Cố Thùy Vũ đột nhiên có chút ảo não, đã từng nói sẽ ủng hộ cô, lại muốn cô phải xuống nước với mình, anh vốn đã có rất nhiền tiền án rồi, lại phạm sau lầm, còn muốn cô như những người phụ nữ lúc trước ngoan ngoãn nghe lời sao, bản thân mình nói cái gì chính là cái đó, cô không giận mới lạ. Còn vụ thẻ tín dụng và tin nhắn, không chừng nha đầu đó còn hiểu lầm là anh đang giám sát cô cách dùng tiền đấy, người con gái độc lập tự chủ như vậy, không chừng đã bị tổn thương lòng tự trọng rồi.
Càng nghĩ trong lòng càn sợ, anh chuẩn bị gọi điện cho cô, ai ngờ vào lúc này, Thương Tịnh lại gọi đến.
Cố thị trưởng liền run tay, lúc này gọi điện đến là tình huống gì đây?
Nhưng mà chắc là cô sẽ không vì những việc này mà chia tay với mình đâu nhỉ, anh chuẩn bị tâm lí rồi mới bắt điện thoại.
"Cố Thùy Vũ..." Đầu dây bên kia cô gái nũng nịu nói.
Tai Cố Thùy Vũ có chút tê, "Hửm?"
"Anh đang làm gì vậy?" Thương Tịnh đã về đến khách sạn, cô nhân lúc Lâm Lệ đang tắm nên gọi điện cho an. Cô đột nhiên rất muốn nghe giọng của anh.
Giọng nói bên kia không giống như đang giận, mà lại có ý lấy lòng, Cố Thùy Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, "Anh mới về"
"Anh có uống nhiều không?"
"Không có, chỉ một ít thôi."
Nghe gionhj anh đang nói chuyện dịu dành, Thương Tịnh cũng thở phào, hơn nữa cô càng cảm thấy áy náy, cô thành khẩn xin lỗi, "Xin lỗi anh, em đã suy nghĩ rồi, việc đó là em không đúng, em nên nói anh nghe từ sớm, không nên giấu anh."
Sao lại đột nhiên hiểu chuyện như vậy? Cố Thùy Vũ có chút khó thích ứng.
Đàn ông, chính là mâu thuẫn như vậy.
"Việc đó anh cũng có lỗi, anh không nên nổi giận vô cớ như vậy." Việc này rõ ràng là do anh hiểu lầm, sao cô lại thay đổi suy nghĩ mà xin lỗi anh chứ?
"...Cố Thùy Vũ, anh thật tốt." Khóe môi Thương Tịnh nở nụ cười. Vốn còn nghĩ anh đnag giận sẽ nhân cơ hội nói cô vài câu, khôn ngờ anh lại dễ dàng bỏ qua như vậy, ngược lại còn đi dỗ cô nữa, quả nhiên là anh trưởng thành hơn cô rất nhiều.
Người đàn ông cảm thấy chột dạ, cố gái ngốc của anh.
"Việc Đặng Hiểu Kiệt em sẽ nói rõ với Đặng Hiểu Húc, anh đừng để trong lòng nữa," Thương Tịnh thấp giọng nũng nịu, "người êm yêu là anh..."
Lời nói ngọt ngào khiến cho người đàn ông vốn chưa say trở nên choáng váng.
"Anh biết rồi, là anh nhỏ nhen, để e chịu uất ức, những lời anh nói lúc đó đều do anh tức giận, em đừng để trong lòng nhé." Cố Thùy Vũ ý đồ thể hiện phong thái người đàn ông ứng đầu trong gia đình, hơn nữa Thương Tịnh sẽ không nhìn thấy khóe môi anh đang giương cao của anh.
"Ừm..." những lúc không cãi nhau thật tốt.
"Em bây giờ đang làm gì vậy? Cố Thùy Vũ hỏi.
"Vừa về đến khách sạn, chuẩn bị đi ngủ đây."
"Hôm nay đã làm những gì rồi?"
"À, hôm nay em mệt lắm." Thương Tịnh giương môi, kể hết những việc hôm nay đã làm cho anh nghe, Cố Thùy Vũ kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng xem vào nói.
"Sao em không nhờ người khác mua dùm em đôi giay bệt." Nghe cô kể phải mang giày ca gót trong suốt hai tiếng đồng hồ, anh cảm thấy đau lòng không thôi.
"Cũng không đến nỗi khoa trương như vậy, chỉ là bắp chân có chút đau."
"Về anh xoa bóp cho em."
"Được." Giọng nói Thương Tịnh mang chút ngọt ngào.
"Khi nào em về đây?" Trong giọng Cố Thùy Vũ có chút chờ mong.
"Bạn bè khó khăn lắm mới gặp nhau, em định tối mai mới về."
"Ừm." Mặc dù có chút thất vọng, Cố Thùy Vũ vẫn thông cảm nên đồng ý với cô, "Em mua vé chưa?"
"Vẫn chưa." Sáng nay vừa gặp đám bạn vui quá, nên quên mất việc này.
"Đừng mua vé xe lửa, xem có chuyến bay nào thích hợp không?"
Vừa nhắc đến chuyện này, hai người liền nhớ đến lầm tranh cãi kia, Cố Thùy Vũ nhân cơ hội xin lỗi cô, "Xin lỗi, bảo bối, anh không nên để tin nhắn kia, nhưng anh không có ý giám sát em, tiền của anh cũng chính là tiền của em, em muốn dùng như thế nào cũng được anh chỉ muốn biết em đang làm gì thôi."
"Việc đó là do em phản ứng thái quá rồi." Thương Tịnh áy náy nói. Cô đặt hai sự việc chung với nhau, nên mới nổi nóng như vậy.
Vừa qua đó bận rộn một ngày lại trở nên hiểu chuyện như vậy, Cố Thùy Vũ cảm thấy nghi hoặc, nhưng trong lòng anh không hy vọng cô hiểu chuyện như vậy. Anh đã sớm phát hiện từ lâu, Thương Tịnh đối với những người khác đều hiểu ý và thông cảm, nhưng đối với anh thì giở tính xấu, điểm này lúc ở chung với ba Thương cũng thể hiện rõ rệt, cô dỗ ba Thương, nhưng ngược lại cô cũng muốn được anh dỗ, cô như vậy anh lại rất vui, việc này cho thấy trong lòng cô, anh với người khác không giống nhau, anh cũng thích sủng cô tận trời, việc gì cũng giải quyết dùm cô, cô chỉ cần vui vẻ qua ngày là được rồi. Nhưng sau trận cãi nhau này, cô như thay đổi rồi, khiến anh cảm thấy không ổn.
"Em tức giận là đúng mà, ngày mai anh sẽ đi hủy nhận tin nhắn."
"Đừng, anh cứ để vậy đi, có lúc em không kiềm chế được không ngừng mua sắm, thì anh cũng có tin nhắn để báo cho anh."
"Em muốn mua gì thì mua, em vui là đươc."
"Aizz, anh đừng chiều em như vậy, anh chiều hư em mất." Thì ra cô cũng thích được dỗ ngọt như vậy
"Em là bảo bối của anh, anh không chiều em còn chiều ai chứ?"
Thương Tịnh nghe thấy trong lòng ấm áp, lời ngon ngọt như vây có người phụ nữ nào không thích nghe chứ? "Vậy sau này chúng ta sẽ không cãi nhau nữa."
"Không cãi nhau nữa" Cô muốn làm gì cũng được hết.
"Ừm" Thương Tịnh trong lòng đang nghĩ nếu biết nghĩ cho anh nhiều một chút, thì sẽ không cãi nhau nữa.
Hai người lại ngọt ngào một lát, mới cúp điện thoại, Thương Tịnh như chìn trong hủ mật xoay người lại, mới phát hiện Dương Lệ Lâm đã nằm trên giường từ lúc nào, một tay cô cầm điện thoại, một mặt vừa cười như không cười nhìn cô.
Nghĩ đến vừa nãy lúc gọi điện thoại chắc cô nghe được không ít, Thương Tịnh nhất thời đỏ cả mặt.
"Ồ cuối cũng cũng gọi xong rồi sao?" Dương Lệ Lâm chọc ghẹo nói.
Thương Tịnh giả bộ không để ý đi rót nước, "Đúng vậy"
"Huề rồi sao?"
"Ừm."
"Xem anh ta dỗ đến em kìa... có phải hối hận lắm khi người nằm ở đây là chị đúng không."
"Nói bậy gì đó?"
"Aiz, sao đây, thị trưởng của em lúc ở trên giường biểu hiện như thế nào hả, có mạnh mẽ không?"
"Cũng được..." trong kí túc xá của các cô, có gì hỏi đó, không ngại gì hết.
"Cũng được là như thế nào, là được bình thường hay là rất được?"
"Được, bình thường." Thương Tịnh nói giảm nói tránh.
Dương Lệ Lâm cau mày, "Những người đàn ông tầm 30 tuổi đang là thời kì hoàng kim, bây giờ cmà chỉ như bình thường là không được ổn lắm, ngày mai để chị kiếm chút đồ bổ cho em rể vậy. Cô không ngại mà gọi một người lớn hơn cô 7 tuổi làm em rể.
"Không cần đâu, đừng tốn tiền." Thương Tịnh phất tay, trong lòng lại sợ vô cùng, còn mua đồ bổ cho anh ấy sao, có muốn cô sống nữa hay không? "Anh ấy bình thường, bình thường mà."
Thương Tịnh nhảy lên giường, lấy gối quăng về phía Dương Lệ Lâm. Dương Lệ Lâm đã phòng bị từ sớm, cô linh hoạt nghiêng người né tránh, cười haha.
Anh quả thật nổi giận rồi, nghĩ cô không hiểu chuyện, rõ ràng là cô sai, cũng không thể trông chờ anh đi dỗ cô đúng không? Anh cũng có lúc tức giận, cô không thể làm đóa hoa giải ngữ sao? Nhưng mà rõ ràng anh đã quyết tâm đợi cô xuống nước trước giờ, bây giờ sao lại nảy sinh cảm giác cô đơn, mấy ngày trước đúng là đang cãi nhau, nhưng ít nhất còn thấy người, lòng cũng yên tâm, bây giờ người cũng không biết chạy đi đâu mất, anh có chút bất an, hơn nữa mấy đên rồi không có ái gối ôm thơm mềm để ôm, cái tư vị này... aizzz...
Mấy hôn nay trong lòng muốn cô cúi đầu trước, lại cộng thêm công việc bận rộn, anh cũng chưa làm rõ chuyện này lại. Cố Thùy Vũ hít một hơi thuốc, trầm tư một lát. Thực ra nghĩ kĩ lại, bản thân... có phải có chút mất mặt hay không? Nếu đổi lại lúc trước, anh cãi to cãi nhỏ với phụ nữ như vậy, còn chơi trò chiến tranh lạnh... nghĩ đến cũng toát mồ hôi, nói ra thật là mất mát!
Bản thân chính là bị Thương Tịnh nuông chiều quá, nha đầu này có lúc như một cô gái nhỏ không hiểu chuyện, có lúc lại hầu hạ anh thật tốt.
Lúc trước anh tuyệt đối không bao giờ ban đêm xách thùng nước ra ngâm chân, nhưng mà Thương TỊnh lại tối nào cũng chuẩn bị nước ấm cho anh, nói là để máu dễ lưu thông, hơn nữa còn matxa cho anh, cái cảm giác mất hồn đó...đương nhiên mấy hôm nay anh không được đãi ngộ này rồi, bất kể bản thân về sớm hay trễ, cô đều mặc kệ, cho dù anh trong phòng vệ sinh làm đến luống cuống tay chân, cô đều không để ý. Cho nên anh càng giận hơn, chỉ cãi nhau một trận, thì ngay cả loại đãi ngộ cơ bản đều không có rồi? Làm trò gì đây!
Thật mất mặt. Nghĩ lại những hành vi ấu trĩ của bản thân mấy hôm nay, Cố Thùy Vũ vứt điếu thuốc, lau mặt.
Có thể cô không cho bản thân mình là sai. Cô không phải là loại người như vậy, đối xử với người khác đều mềm lòng như vậy. Cô bình tĩnh kể hết sự việc cho anh biết, có nghĩa là cô không để tên họ Đặng kia trong lòng rồi. Bản thân mình còn muốn cô ấy thế nào đây? Là muốn cô từ chối ngay lúc Đặng Hiểu Húc vừa nói sao? Việc này anh làm được nhưng cô không làm được. Những người lương thiện thường hay mềm lòng, sao anh lại quên được chứ, nếu như không có chút mềm lòng này của cô, anh sẽ chẳng bao giờ gặp được cô cả.
Hơn nữa anh không để cô ra ngoài làm việc mà ở nhà chăm sóc con cái đã tạo nên áp lực cho cô rồi, cô không phải loại người như vậy, nhưng chỉ vì sự ích kỉ của anh mà phải bẻ gãy đôi cánh của cô, khiến cô từ chú chim non đang tự do bay lượn nay trở thành chí chim quý bị nhốt trong lồng son, cô không chia tay anh ngay đêm đó anh đã phải cảm tạ trời đất rồi. Aizzz, rốt cuộc anh đã gây ra phiền phức gì thế này.
Cố Thùy Vũ đột nhiên có chút ảo não, đã từng nói sẽ ủng hộ cô, lại muốn cô phải xuống nước với mình, anh vốn đã có rất nhiền tiền án rồi, lại phạm sau lầm, còn muốn cô như những người phụ nữ lúc trước ngoan ngoãn nghe lời sao, bản thân mình nói cái gì chính là cái đó, cô không giận mới lạ. Còn vụ thẻ tín dụng và tin nhắn, không chừng nha đầu đó còn hiểu lầm là anh đang giám sát cô cách dùng tiền đấy, người con gái độc lập tự chủ như vậy, không chừng đã bị tổn thương lòng tự trọng rồi.
Càng nghĩ trong lòng càn sợ, anh chuẩn bị gọi điện cho cô, ai ngờ vào lúc này, Thương Tịnh lại gọi đến.
Cố thị trưởng liền run tay, lúc này gọi điện đến là tình huống gì đây?
Nhưng mà chắc là cô sẽ không vì những việc này mà chia tay với mình đâu nhỉ, anh chuẩn bị tâm lí rồi mới bắt điện thoại.
"Cố Thùy Vũ..." Đầu dây bên kia cô gái nũng nịu nói.
Tai Cố Thùy Vũ có chút tê, "Hửm?"
"Anh đang làm gì vậy?" Thương Tịnh đã về đến khách sạn, cô nhân lúc Lâm Lệ đang tắm nên gọi điện cho an. Cô đột nhiên rất muốn nghe giọng của anh.
Giọng nói bên kia không giống như đang giận, mà lại có ý lấy lòng, Cố Thùy Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, "Anh mới về"
"Anh có uống nhiều không?"
"Không có, chỉ một ít thôi."
Nghe gionhj anh đang nói chuyện dịu dành, Thương Tịnh cũng thở phào, hơn nữa cô càng cảm thấy áy náy, cô thành khẩn xin lỗi, "Xin lỗi anh, em đã suy nghĩ rồi, việc đó là em không đúng, em nên nói anh nghe từ sớm, không nên giấu anh."
Sao lại đột nhiên hiểu chuyện như vậy? Cố Thùy Vũ có chút khó thích ứng.
Đàn ông, chính là mâu thuẫn như vậy.
"Việc đó anh cũng có lỗi, anh không nên nổi giận vô cớ như vậy." Việc này rõ ràng là do anh hiểu lầm, sao cô lại thay đổi suy nghĩ mà xin lỗi anh chứ?
"...Cố Thùy Vũ, anh thật tốt." Khóe môi Thương Tịnh nở nụ cười. Vốn còn nghĩ anh đnag giận sẽ nhân cơ hội nói cô vài câu, khôn ngờ anh lại dễ dàng bỏ qua như vậy, ngược lại còn đi dỗ cô nữa, quả nhiên là anh trưởng thành hơn cô rất nhiều.
Người đàn ông cảm thấy chột dạ, cố gái ngốc của anh.
"Việc Đặng Hiểu Kiệt em sẽ nói rõ với Đặng Hiểu Húc, anh đừng để trong lòng nữa," Thương Tịnh thấp giọng nũng nịu, "người êm yêu là anh..."
Lời nói ngọt ngào khiến cho người đàn ông vốn chưa say trở nên choáng váng.
"Anh biết rồi, là anh nhỏ nhen, để e chịu uất ức, những lời anh nói lúc đó đều do anh tức giận, em đừng để trong lòng nhé." Cố Thùy Vũ ý đồ thể hiện phong thái người đàn ông ứng đầu trong gia đình, hơn nữa Thương Tịnh sẽ không nhìn thấy khóe môi anh đang giương cao của anh.
"Ừm..." những lúc không cãi nhau thật tốt.
"Em bây giờ đang làm gì vậy? Cố Thùy Vũ hỏi.
"Vừa về đến khách sạn, chuẩn bị đi ngủ đây."
"Hôm nay đã làm những gì rồi?"
"À, hôm nay em mệt lắm." Thương Tịnh giương môi, kể hết những việc hôm nay đã làm cho anh nghe, Cố Thùy Vũ kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng xem vào nói.
"Sao em không nhờ người khác mua dùm em đôi giay bệt." Nghe cô kể phải mang giày ca gót trong suốt hai tiếng đồng hồ, anh cảm thấy đau lòng không thôi.
"Cũng không đến nỗi khoa trương như vậy, chỉ là bắp chân có chút đau."
"Về anh xoa bóp cho em."
"Được." Giọng nói Thương Tịnh mang chút ngọt ngào.
"Khi nào em về đây?" Trong giọng Cố Thùy Vũ có chút chờ mong.
"Bạn bè khó khăn lắm mới gặp nhau, em định tối mai mới về."
"Ừm." Mặc dù có chút thất vọng, Cố Thùy Vũ vẫn thông cảm nên đồng ý với cô, "Em mua vé chưa?"
"Vẫn chưa." Sáng nay vừa gặp đám bạn vui quá, nên quên mất việc này.
"Đừng mua vé xe lửa, xem có chuyến bay nào thích hợp không?"
Vừa nhắc đến chuyện này, hai người liền nhớ đến lầm tranh cãi kia, Cố Thùy Vũ nhân cơ hội xin lỗi cô, "Xin lỗi, bảo bối, anh không nên để tin nhắn kia, nhưng anh không có ý giám sát em, tiền của anh cũng chính là tiền của em, em muốn dùng như thế nào cũng được anh chỉ muốn biết em đang làm gì thôi."
"Việc đó là do em phản ứng thái quá rồi." Thương Tịnh áy náy nói. Cô đặt hai sự việc chung với nhau, nên mới nổi nóng như vậy.
Vừa qua đó bận rộn một ngày lại trở nên hiểu chuyện như vậy, Cố Thùy Vũ cảm thấy nghi hoặc, nhưng trong lòng anh không hy vọng cô hiểu chuyện như vậy. Anh đã sớm phát hiện từ lâu, Thương Tịnh đối với những người khác đều hiểu ý và thông cảm, nhưng đối với anh thì giở tính xấu, điểm này lúc ở chung với ba Thương cũng thể hiện rõ rệt, cô dỗ ba Thương, nhưng ngược lại cô cũng muốn được anh dỗ, cô như vậy anh lại rất vui, việc này cho thấy trong lòng cô, anh với người khác không giống nhau, anh cũng thích sủng cô tận trời, việc gì cũng giải quyết dùm cô, cô chỉ cần vui vẻ qua ngày là được rồi. Nhưng sau trận cãi nhau này, cô như thay đổi rồi, khiến anh cảm thấy không ổn.
"Em tức giận là đúng mà, ngày mai anh sẽ đi hủy nhận tin nhắn."
"Đừng, anh cứ để vậy đi, có lúc em không kiềm chế được không ngừng mua sắm, thì anh cũng có tin nhắn để báo cho anh."
"Em muốn mua gì thì mua, em vui là đươc."
"Aizz, anh đừng chiều em như vậy, anh chiều hư em mất." Thì ra cô cũng thích được dỗ ngọt như vậy
"Em là bảo bối của anh, anh không chiều em còn chiều ai chứ?"
Thương Tịnh nghe thấy trong lòng ấm áp, lời ngon ngọt như vây có người phụ nữ nào không thích nghe chứ? "Vậy sau này chúng ta sẽ không cãi nhau nữa."
"Không cãi nhau nữa" Cô muốn làm gì cũng được hết.
"Ừm" Thương Tịnh trong lòng đang nghĩ nếu biết nghĩ cho anh nhiều một chút, thì sẽ không cãi nhau nữa.
Hai người lại ngọt ngào một lát, mới cúp điện thoại, Thương Tịnh như chìn trong hủ mật xoay người lại, mới phát hiện Dương Lệ Lâm đã nằm trên giường từ lúc nào, một tay cô cầm điện thoại, một mặt vừa cười như không cười nhìn cô.
Nghĩ đến vừa nãy lúc gọi điện thoại chắc cô nghe được không ít, Thương Tịnh nhất thời đỏ cả mặt.
"Ồ cuối cũng cũng gọi xong rồi sao?" Dương Lệ Lâm chọc ghẹo nói.
Thương Tịnh giả bộ không để ý đi rót nước, "Đúng vậy"
"Huề rồi sao?"
"Ừm."
"Xem anh ta dỗ đến em kìa... có phải hối hận lắm khi người nằm ở đây là chị đúng không."
"Nói bậy gì đó?"
"Aiz, sao đây, thị trưởng của em lúc ở trên giường biểu hiện như thế nào hả, có mạnh mẽ không?"
"Cũng được..." trong kí túc xá của các cô, có gì hỏi đó, không ngại gì hết.
"Cũng được là như thế nào, là được bình thường hay là rất được?"
"Được, bình thường." Thương Tịnh nói giảm nói tránh.
Dương Lệ Lâm cau mày, "Những người đàn ông tầm 30 tuổi đang là thời kì hoàng kim, bây giờ cmà chỉ như bình thường là không được ổn lắm, ngày mai để chị kiếm chút đồ bổ cho em rể vậy. Cô không ngại mà gọi một người lớn hơn cô 7 tuổi làm em rể.
"Không cần đâu, đừng tốn tiền." Thương Tịnh phất tay, trong lòng lại sợ vô cùng, còn mua đồ bổ cho anh ấy sao, có muốn cô sống nữa hay không? "Anh ấy bình thường, bình thường mà."
Thương Tịnh nhảy lên giường, lấy gối quăng về phía Dương Lệ Lâm. Dương Lệ Lâm đã phòng bị từ sớm, cô linh hoạt nghiêng người né tránh, cười haha.