App diễn viên phim kinh dị

Chương 106: Địa ngục người sống (8)

“Thang tơ lên trời.”

【Em cứ cảm thấy đoạn đối thoại ban nãy kỳ kỳ sao á, nhưng lại không nói rõ được, thôi kệ vậy, cứ an tâm đu CP, nghĩ nhiều làm gì chứ】

【Nghe cách hai người họ nói chuyện thân thiết quá chừng, mới đầu tui còn nghi bọn họ chơi trò “Ám độ Trần Thương” cơ, nhưng ngôn ngữ hình thể của họ lại nói, trước đó họ thực sự chưa từng tiếp xúc tứ chi, thử hỏi nếu quen nhau thật, sao có chuyện không tiếp xúc tứ chi chứ?】

(Ám độ Trần Thương: Chọn con đường, cách thức mà không ai ngờ tới)

【Phải đó! Có một loại lý thuyết là, ngoài mặt thì vừa chạm một cái đã phản ứng rồi, nhưng thực tế không có bí mật gì với nhau, nhưng cũng có kiểu ngoài mặt không phản ứng gì, nhưng thực tế gì cũng đã làm rồi, cái trò này của Trì Trì ngây thơ quá!】

【Vậy sao hai người họ có thể nói chuyện như đôi vợ chồng già vậy?】

【Không nghĩ ra nổi, đau cả đầu!】

Tạ Trì đưa mắt nhìn nội dung Tạ Tinh Lan viết, một bàn tay đột nhiên kéo lại, Tạ Trì dừng tay.

“Đừng động đậy,” Tạ Tinh Lan đặt tay lên vai anh, “Để tôi xem ký hiệu nào.”

“Đừng,” Tạ Trì chau mày lại, “Anh nói cho tôi biết có lẽ tôi sẽ có thu hoạch, nhưng anh sẽ chịu nhiều tổn thất.”

Nếu nhìn thấy ký hiệu của nhau có ích với cả hai bên, ông lão trước đó đã không cần phải tốn trăm phương ngàn kế để lừa anh xem giúp ông ta, dù sao cũng là chuyện đôi bên cùng có lợi, chẳng ai lại đi từ chối cả, cho nên Tạ Tinh Lan xem giúp anh, khả năng cao là có hại cho Tạ Tinh Lan, đây cũng là lý do vì sao trước đó anh không hề đề cập tới chuyện này.

“Không sao đâu.” Tạ Tinh Lan vẫn kiên trì.

Tạ Trì không cử động nữa, phối hợp cúi đầu xuống.

【Uể, Trì cưng tin tưởng anh ấy thế cơ à?】

Bàn tay sau cổ khẽ mở cổ áo, Tạ Trì cảm thấy ngưa ngứa.

“Bao nhiêu?”

“24.” Lúc nói con số kia cho Tạ Trì, cảm giác đau đớn tận xương tủy đột nhiên lan tràn trong cơ thể, Tạ Tinh Lan chau mày lại, không nói thêm gì nữa.

“Sao vậy?” Tạ Trì cảm thấy có gì đó khác thường.

“Không sao.”

Tạ Trì cảm nhận được rõ ràng năng lượng của mình trở nên nhiều hơn, có lẽ năng lượng của Tạ Tinh Lan ít đi, nhưng bởi Tạ Tinh Lan có quá nhiều năng lượng, Tạ Trì không cảm nhận được sự thay đổi nhỏ xíu này.

Tạ Trì xoay người: “Để tôi xem giúp anh.”

“Không cần, tôi không thiếu một chút năng lượng ấy.” Tạ Tinh Lan đột nhiên lùi bước, tỏ vẻ điềm nhiên ngồi xuống.

Tạ Trì sửng sốt một chút, anh cảm nhận được sự khác thường của hắn, cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào túm hắn lại, bắt đầu lột áo ra.

Tạ Tinh Lan giật mình: “Tôi nói――”

“18.” Tạ Trì kéo lấy cổ áo hắn, nói rõ con số ra.

“Có đau không?” Tạ Tinh Lan sốt ruột hỏi.

Tạ Trì mờ mịt nhìn hắn: “Đau cái gì cơ――”

Đúng lúc này, điện thoại hai người đồng loạt đổ chuông báo.

Tạ Trì và Tạ Tinh Lan nhìn nhau, lập tức cúi đầu nhìn tin tức mới kia.

【Chúc mừng bạn và diễn viên Tạ Tinh Lan tìm được manh mối đầu tiên của “Thang tơ lên trời”, tiến độ trước mắt là 1/3, sau khi tiến độ đạt 3/3, “Thang tơ lên trời” chính thức được mở ra.】

Tạ Trì đặt điện thoại xuống: “Vậy điều kiện để mở thang tơ lên trời là ba đôi cùng nhìn và nói ký hiệu cho đối phương biết à?”

Anh tin tưởng Tạ Tinh Lan, nhìn ký hiệu và nói cho nhau là chuyện đơn giản như ngủ và thở vậy, nhưng có lẽ với người ngoài mà nói, thực sự khó mà có thể gây dựng lòng tin với đối phương chỉ trong thời gian ngắn.
“Bị đau à?” Tạ Trì nhìn về phía Tạ Tinh Lan.

“Ừm.”

“Đau lắm à?” Tạ Trì gặng hỏi.

“Năng lượng sẽ ít đi.”

Tạ Trì tự động phiên dịch lời hắn nói giảm nói tránh ra: “Chủ động nhìn số của người khác, vừa đau mà năng lượng lại vừa vơi đi, nhưng nếu bị động để người ta nhìn sẽ để lộ điểm trí mạng của bản thân, để nhìn được của nhau đúng là khó càng thêm khó, em không bị đau, không có cảm giác gì, cho nên chủ động nhìn cũng cho biết một bên chịu “hy sinh”, còn bị động nhìn là một bên “tin tưởng”, chỉ khi đồng thời có sự “hy sinh” và “tin tưởng”, mới có thể nhìn của nhau.”

Tạ Trì nói xong, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó là lạ.

Tạ Tinh Lan nói: “Có lẽ Nhậm Trạch và bạn tù của cậu ta có thể đạt được, Túc Thanh cũng vậy.”
“Vậy chúng ta lại có thêm một việc rồi.” Bọn họ cần thúc đẩy các diễn viên khác hoàn thành việc nhìn lẫn nhau.

Tạ Tinh Lan và Tạ Trì đều đã gϊếŧ người, chỉ khi tiến vào thế giới cực lạc thì họ mới có thể hoàn thành phó bản, cho nên mở “Thang tơ lên trời” với họ mà nói vô cùng quan trọng.

Tạ Tinh Lan thấy anh lại căng thẳng, trên gương mặt có vẻ mỏi mệt, bèn bảo: “Nghỉ ngơi trước đi.”

Tạ Trì nhìn quyển sổ nhỏ trong tay: “Tôi còn chưa chép――”

“Ngủ đi,” Giọng Tạ Tinh Lan không cho phép thương lượng, “Đêm anh chép.”

Tạ Trì ngước mắt lên nhìn hắn, cười bảo: “Vậy chắc “bao bì” của “hàng hóa” xấu lắm cho coi.”

Tạ Tinh Lan nghiến răng.

Tạ Trì nói thì nói vậy, nhưng vẫn nghe lời buông cuốn sổ nhỏ xuống, đi tới góc trong sơn động, nằm xuống chuẩn bị ngủ.
“Có lạnh không?”

Trong sơn động yên tĩnh, giọng Tạ Tinh Lan hỏi han rất khẽ khàng, có tiếng vọng văng vẳng, vô cùng thôi miên.

Trước đó Tạ Trì đã được Tạ Tinh Lan chia cho không ít năng lượng, bây giờ trên người rất no đủ, anh vô thức muốn nói không, nhưng lại cảm thấy không đúng.

“Có lạnh không, hửm?” Tạ Tinh Lan hỏi lại một lần nữa, ấm cuối cất cao lên, dụng ý khó dò.

Tạ Trì hiểu ý, im lặng hai giây, anh ngẩng đầu lên nhìn trời: “…Hơi.. hơi lạnh, cổng hang gió lớn.”

Tạ Tinh Lan không nói lời nào bổ nhào người tới, kéo anh ôm vào lòng, cười bảo: “Người tôi ấm, ôm cậu ngủ.”

Tạ Tinh Lan lớn hơn anh một cỡ, cánh tay ôm lấy anh, đôi chân dài hiểu ý duỗi ra, Tạ Trì cảm giác mình giống như nhân bánh được bọc trong sủi cảo, được bao trùm lấy, kín kẽ không khe hở.
Ấm áp lại rắn rỏi. Có cảm giác như được bảo vệ.

Anh là quả trứng gà không bị nứt, Tạ Trì thầm nghĩ.

【Hahahaha có lạnh không?】

【Tui chắc chắn Trì cưng nghe hiểu ý hahaha】

【Trì cưng à, mới gặp mặt hai lần đã ngủ chung rồi, làm tròn là lên giường, cưng không thấy ngại à?! Có biết lạt mềm buộc chặt không vậy??】

【Bây giờ con người ta phải tranh thủ hiệu suất chứ】

【Giờ rõ công thụ rồi!】

【Thậm chí em còn nghi ngờ, nếu không phải chúng ta đang xem, có khi nào họ sẽ làm loại chuyện khiến người ta hưng phấn hay không?】

【Aaaa tại sao chúng ta lại xem chứ, ghét ghê cơ, nếu chúng ta không xem thì bọn họ có thể làm gì thì làm rồi!!】

【Chúng ta không xem sao biết bọn họ có búm ba là bum hay không, chúng ta không xem thì sao mà hưng phấn được?】

【Nhưng chúng ta xem thì sao bọn họ búm ba là bum được chứ!!】
【…Mấy thím đừng nói lặp đi lặp lại nữa được không? Dù người ta có búm ba là bum hay không thì chúng ta cũng không thấy được đâu!】

【Đau lòng quá huhuhu】

Từng giây từng phút trôi qua, nhưng Tạ Trì vẫn không thể vào giấc.

Anh nghe thấy tiếng thở bình ổn sau lưng, nhẹ nhàng trở mình, trán vừa khéo đụng vào cằm Tạ Tinh Lan.

Anh không ngờ Tạ Tinh Lan lại dùng cách này để tới tìm mình. Thực ra Tạ Tinh Lan không tới tìm anh thì anh cũng không hề để ý, anh không có yêu cầu với Tạ Tinh Lan, dù hắn kiểm tra bị 0 điểm cũng không sao, anh có thể đạt 100 điểm.

Tạ Trì nhìn chiếc khuyên tai hình ngôi sao lấp lánh mình vẽ kia, nó đang tỏa sáng trong màn đêm đen.

Tạ Trì thả lòng mình, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Cái tên Tạ Tinh Lan do anh đặt.

Tạ Trì là con người, nhưng từ nhỏ được nuôi như thú cưng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, gọi là tới đuổi là đi, anh có cha mẹ nhưng không có tình thương, anh chỉ được “yêu thương”, “chơi đùa” như với thú cưng mà thôi.
Giống như chó mèo huyết thống khác nhau thì giá cả cũng khác biệt, anh cũng như vậy.

Anh bị những con số lạnh lùng cân nhắc giá trị, nếu anh không đạt được sự kỳ vọng của “chủ nhân”, thậm chí “chủ nhân” có thể trả hàng, anh có thể sẽ bị đưa về nơi sản xuất.

Ba mẹ chính là chủ nhân của anh.

Ba mẹ hy vọng anh thích sạch sẽ, anh sẽ thích sạch sẽ, hy vọng anh làm con của người khác, anh sẽ làm con của người khác, hy vọng anh không khóc lóc ầm ĩ, anh sẽ không khóc lóc, hy vọng anh làm nghề nghiệp gì, anh sẽ làm nghề nghiệp ấy, những thứ này đều đã được ghi vào trong gen.

Khi ấy anh mới được bảy, tám tuổi, còn quá yếu ớt, mang trong mình đầy oán hận.

Càng không có được thì anh lại càng mong mỏi. Anh ảo tưởng có một người anh trai bầu bạn, là người thân, lại yêu anh, không gì là không làm được.
Thi thoảng anh lại xem tiểu thuyết cho nam đã không còn nhớ rõ tên gọi nhiều lần, trông thấy nam chính không cha không mẹ có ân báo ân có oán báo oán thì ngưỡng mộ không thôi, anh cảm thấy anh trai mình cũng nên giống như vậy, mạnh mẽ lạnh lùng, không bị trói buộc bởi tình cảm, không thứ gì trên thế gian có thể lọt vào mắt của anh ấy.

Mãi đến một đêm mưa to nọ, anh bị bắt cóc, anh ngỡ là mình chết chắc rồi.

Anh không sợ, bởi vì cuộc sống của anh chỉ có một ý nghĩa là lấy lòng, lấy lòng chủ nhân đã bỏ nhiều tiền ra mua anh về.

Cái giá mà bọn bắt cóc yêu cầu nhiều hơn giá tiền ba mẹ bỏ ra để mua anh, cho nên đương nhiên ba mẹ anh không muốn chuộc lại. Anh vốn là một món hàng, có giá niêm yết, anh không đáng cái giá ấy, cho nên ba mẹ từ bỏ anh.

Cho dù bọn họ có tình cảm với “Tạ Trì”, thích thú cưng “Tạ Trì” này, cũng chỉ cần bỏ ra ít hơn con số mà bọn bắt cóc yêu cầu, đi mua một thú cưng giống như đúc, thậm chí có thể căn cứ theo chiếc chip trên người anh để phục chế ký ức.
Thậm chí bọn họ còn có thể mua thú cưng đời 2, đời 3 cao cấp hơn, nghe lời bọn họ hơn, yêu thương họ hơn, tình trạng phát triển ổn định hơn.

Tạ Trì vừa khép mắt lại là có thể trông rõ quá khứ ảm đạm của mình, nhưng anh không nhìn thấy tương lai, người không có hy vọng đều không sợ cái chết.

Cho đến khi Tạ Tinh Lan xuất hiện.

Ông hoàng bóng đêm là thật, sát thủ deep web là thật, tinh thông mười tám loại vũ khí cũng là thật, những thứ đó chỉ là nội dung trong truyện, cũng là “hình tượng” mà Tạ Tinh Lan tin là thật.

Hình tượng của Tạ Tinh Lan xuất thân từ xã hội không tưởng, ở đó vũ khí nóng và vũ khí lạnh hỗn độn, tôn trọng luật rừng, tính xã hội thấp, không có giao chiến hời hợt giả dối, mà là những cuộc chiến thực sự.

Tạ Tinh Lan là kẻ chiến thắng trong cuộc chém gϊếŧ theo luật rừng ấy.
Đây là ảo tưởng của anh, nhưng đã trở thành sự thực.

Tạ Tinh Lan thuận tay gϊếŧ chết hai người bắt cóc tống tiền kia, bảo anh hãy gọi một tiếng “Anh trai”, rồi hắn sẽ bảo vệ anh cả đời.

Khi đó Tạ Tinh Lan hẵng còn rất trẻ trâu ngông cuồng.

Tạ Trì vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy, dọc đường về nhà, cơn mưa đã tạnh từ lâu rồi, trên trời có đốm sao lấp lánh, bình minh sắp lên rồi.

Tinh Lan, mang nghĩa đêm tối sắp tận.

Kể từ bây giờ, đêm dài đằng đẵng sẽ chấm dứt, thế giới của anh bừng sáng như ban ngày, hy vọng trở về, anh có hy vọng vào tương lai rồi.

Lúc trước anh không quen với việc Tạ Tinh Lan rời khỏi thân thể của mình, bởi vì quá thân mật khăng khít, khó lòng chấp nhận được sự xa cách, việc không thể lập tức biết được Tạ Tinh Lan đang nghĩ gì khiến anh cảm thấy hoảng loạn trong lòng.
Thế nhưng Tạ Tinh Lan tới tìm anh, cho dù vẫn biết xác suất anh gặp chuyện là rất nhỏ.

Tạ Trì mỉm cười, đột nhiên anh nghĩ thông rồi, bất kể Tạ Tinh Lan có tồn tại trong thân thể của anh hay không, thì hắn vẫn là Tạ Tinh Lan, vẫn sẽ bảo vệ anh, sẽ không thay đổi một chút nào.

Là anh trai của anh.

Tạ Trì sờ hoa tai hình ngôi sao kia, nhớ lại trước đó Tạ Tinh Lan hỏi sao lại vẽ cái này, anh khẽ nói: “Bởi vì anh là hy vọng.”

Lời tác giả:

Ôm rồi, thổ lộ rồi, có thể bắt đầu kịch bản rồi!! *ăn mừng khắp chốn*

Anh trai thực sự là nhân cách phụ, còn về việc sao lại mạnh như vậy, còn có vài nguyên nhân khác..



back top