App diễn viên phim kinh dị

Chương 133: Bệnh viện (14)

“Giấc mộng.”

【????】

【Má ơi kinh dị quá à!! Nếu mà là em thì đã chết từ đời tám ngoánh nào rồi!】

【Hình.. hình.. hình như em hiểu rồi, mẹ ơi nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi】

【Em lấy đầu mình ra cược, độ thăm dò của Tạ Trì đứng nhất cho coi】

【Còn phải cược nữa à?】

【Em… em xin thu lại lời em nói trước đó, Tạ Dương mới là đồ cùi bắp, nói cậu ta là Tiểu Tạ Trì là đề cao cậu ta quá rồi, cậu ta xứng chắc, sao lại là anh em cơ chứ, chênh lệch tới như vậy!】

【Thím à! Gia nhập fandom Tạ Trì đi, chúng ta là người một nhà!!】

【Sao mấy bồ có thể trồng si mọi lúc mọi nơi được hay vậy?】

【Cơ mà tôi thật sự không ngờ, vậy mà trí thông minh và cách tư duy của Dịch Hòa Tụng lại chênh lệch với cậu tân binh này tới mức ấy. Tạ Trì có thực lực như vậy, dư sức lên phim đỏ ấy nhỉ. Cậu ta đối đầu với hạng một, không những không bị cướp đất diễn, ngược lại còn cướp đất diễn của người ta, bá đạo thiệt sự luôn.】

【Bộ phim này khó quá.】

【Ngồi đợi Trì cưng tài ba vượt ải.】



Nhậm Trạch cảm thấy hết sức lo lắng cho tình cảnh của Tạ Trì.

Tạ Trì cúi đầu nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã hai rưỡi sáng rồi, còn nhiều nhất hơn bốn tiếng nữa là tới rạng sáng.

Quá trình quay đã được một nửa, đây không phải một tin tức tốt.

Nhậm Trạch: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tạ Trì ngẩng đầu lên: “Tránh mọi xung đột.”

Nhậm Trạch gật đầu, đây đúng là biện pháp đơn giản và hữu hiệu nhất để tránh thực lực của “bản thân” khác tăng lên.

Nhưng rất tiêu cực và bị động.

Bởi vì bọn họ không thể quyết định có xung đột hay không, các diễn viên khác có thể đánh tới hoặc sẽ bị quỷ tập kích, quyền chủ động nằm trong tay đối phương chứ không ở chỗ bọn họ, bọn họ chỉ có thể cố gắng tránh né những xung đột nhỏ có cũng được không có cũng chẳng sao, hoặc là cố gắng kiềm chế để hòa giải.

Nhưng họ không có cách nào với những xung đột căng thẳng và gay gắt.

Nhậm Trạch ngẫm nghĩ, tới gần nhỏ giọng đề nghị: “Hay là chúng ta kể chuyện nếu xảy ra xung đột sẽ không ngừng sinh ra ma quỷ cho các diễn viên khác? Như vậy bọn họ vì an toàn của bản thân mà không ra tay với chúng ta, ít nhất thì giữa các diễn viên hòa bình với nhau.”

Tạ Trì lắc đầu, mất tập trung lắc ngón tay: “Quá muộn rồi, vô dụng.”

Nhậm Trạch chau mày lại: “Tạ Trì, có phải anh quá bi quan rồi hay không?”

Tạ Trì đứng lên, không biết vì sao đầu óc hơi mê man, anh cũng không để ý, vịn tay ghế đứng dậy, nói rằng: “Không phải tôi bi quan, tôi chỉ đang trần thuật lại một sự thật.”

“Bây giờ tôi đã biết rõ tác dụng của “bản thân” đã chết trong tai nạn xe, nó không chỉ gϊếŧ diễn viên, còn có tác dụng mấu chốt là thúc đẩy một chúng ta khác sinh ra.”

“Thiết lập của nó giống như tung gạch nhử ngọc, nó là gạch, chúng ta là ngọc mới sinh ra, nó nhỏ yếu, chúng ta mới sinh ra thì vô cùng mạnh mẽ.”

“Chúng ta có thể dễ dàng hóa giải nguy cơ mà nó mang tới, phần này không nguy hiểm, mà chỉ thúc đẩy một chúng ta khác được sinh ra. Khoảnh khắc nó chết đi, thực ra đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, giống như con gián mẹ bị giẫm chết, trong trứng vỡ ra mấy chục thậm chí còn nhiều con gián con hơn, chúng không ngừng sinh sôi.”

Nhậm Trạch bị dọa đổ mồ hôi lạnh trước ví dụ này.

Tạ Trì lại không có thái độ gì: “Tôi nói quá muộn, bởi vì tới lúc này nhất định các diễn viên đều đã gặp các diễn viên khác, hoặc gặp nguy hiểm do “bản thân” bị tai nạn xe mang tới, mỗi người đều đã bị sinh ra một “bản thân” khác mạnh mẽ hơn.”
Đầu Tạ Trì càng ngày càng trĩu nặng, cảm giác buồn ngủ ập tới, anh đành phải ngồi xuống, tăng tốc độ nói: “Mà cậu phải hiểu, không phải chúng ta tránh mọi xung đột thì thực lực của bọn họ sẽ không tăng lên.”

“Vì…vì sao?” Trong mắt Nhậm Trạch ánh lên vẻ thắc mắc.

“Bởi vì bây giờ chúng ta đều là… máy kiếm điểm của “bản thân”.” Tạ Trì mỉm cười, trong mắt ánh lên sự cảm thán và bất ngờ sau khi đã hiểu rõ sự việc.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Nếu bọn họ còn sợ mình chưa đủ mạnh, thì sẽ không ngừng gây nguy hiểm cho chúng ta là được rồi, ném mảnh thủy tinh vào người tôi, tôi không chết, nhưng nhất định sẽ chia ra một tôi đã chết, bọn họ hấp thu tôi được chia ra là được rồi, trước đó tôi vẫn nghĩ mãi không thông, rõ ràng quỷ Tạ Trì và Tạ Tinh Lan không muốn gϊếŧ tôi, sao còn phải tạo nguy cơ, bây giờ tôi đã biết rõ.”
Tạ Trì đột nhiên nghĩ rõ ràng: “Quỷ Tạ Trì ở bên cạnh tôi để kiếm thực lực, chủ động tạo nguy cơ cho tôi, hấp thu quỷ Tạ Trì sinh ra trong lúc nguy cấp, gia tăng thực lực của bản thân, chẳng trách cậu ta mạnh như vậy. Cậu ta đang gian lận, trong khi người ta mới chỉ chồng một hoặc hai tầng, cậu ta đã chồng được ít nhất bốn, năm tầng. Cậu ta không tin tưởng tôi, nhưng cũng không tin tưởng app, cho nên bèn lợi dụng tôi, vừa để tôi làm việc điều tra chân tướng cho cậu ta, vừa dựa vào tôi để kiếm thực lực, để tính toán cho sau này.”

“Vãi chưởng, anh ta thông minh tới vậy sao?” Nhậm Trạch mở to mắt nhìn.

Tạ Trì như cười như không nhìn cậu.

Nhậm Trạch nhìn gương mặt trắng trẻo nhã nhặn của Tạ Trì, qua hồi lâu mới nói từ đáy lòng: “Tạ Trì à, thực ra bây giờ em cảm thấy, đần.. đần một chút cũng tốt… Chí ít em mà chia ra, sẽ không… như vậy… như vậy…”
Nhậm Trạch hơi xoắn xuýt, cậu muốn nói là “âm hiểm”, nhưng dường như có vẻ đang nói cạnh nói khóe chê Tạ Trì âm hiểm, cậu muốn nói “khôn khéo”, nhưng lại cảm thấy khen kẻ địch trước mặt Tạ Trì thì không được phù hợp.

Tạ Trì thấy cậu ngập ngừng “như thế” hồi lâu cũng không nói gì, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Được rồi.”

“Anh… anh có đánh được anh ta không?” Nhậm Trạch hỏi một câu rất thực tế.

Cậu còn cảm thấy hơi ngạc nhiên vì lúc này rồi mà cậu vẫn còn tò mò như vậy, cậu rất muốn biết trong hai Tạ Trì, ai sẽ thắng.

Trước giờ Tạ Trì vẫn luôn kiêu ngạo từ trong xương, nhưng anh không muốn nói rõ để khiến người khác tự tin không cần thiết: “Nói thật là, trước mắt không có chút phần thắng nào, sau này thì khó nói…”

“Tạ Trì à!” Nhậm Trạch nhìn anh ngã xuống, hoảng sợ cất tiếng gọi.
…..

Tạ Trì tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở phía Đông trong đại sảnh dưới tầng một, phía Đông bệnh viện là hiệu thuốc, tầm giờ này không có ai.

Ý thức của Tạ Trì hơi hỗn độn, anh mờ mịt bước về phía trước hai bước, trên gạch men màu trắng ngà, bản thân anh là một cái bóng mơ hồ, không ngừng lập lòe ẩn hiện.

Ở đại sảnh chỉ bật một ngọn đèn rất mờ tối, nương chút ánh sáng yếu ớt, Tạ Trì trông thấy một đôi chân ở hàng ghế chỗ đợi thuốc.

Chân người kia đi giày thể thao, trước giờ trí nhớ của Tạ Trì vẫn rất tốt, anh nhớ ra đây là đôi giày Hà Khiếu đi.

Đã lâu rồi chú Hà không xuất hiện, hóa ra là ở đây?

Không biết vì sao Tạ Trì không hề cảnh giác, chỉ giống như người xem, lặng lẽ đi tới.

Là Hà Khiếu.

Hà Khiếu đang nằm trên ba chiếc ghế liên tiếp, một người đàn ông cao gần 1m9 co người lại, gương mặt vùi xuống, sống lưng cong lại, dường như đang hơi lạnh, vòng tay ôm lấy mình.
“Chú Hà à?” Tạ Trì khẽ gọi một tiếng.

Tạ Trì đợi một lúc, cũng không thấy người đáp lại, dường như Hà Khiếu đã ngủ say.

Anh thử đẩy vai Hà Khiếu, đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo dưới lớp áo mỏng manh, kinh hãi rụt tay về.

Hà Khiếu bắt đầu ho khù khụ, phổi như cái ống bễ, có tiếng gió vù vù thổi ra.

Chú ấy ho một trận tê tâm liệt phế.

Tạ Trì trơ mắt nhìn Hà Khiếu nôn ra máu trên chiếc ghế sắt màu bạc lạnh lẽo, anh giật thốt.

Hà Khiếu càng ngày càng ho ra nhiều máu hơn, máu hôi tanh chảy thuận xuống lỗ nhỏ dưới ghế, tơ máu kéo dài, bám lấy ghế dường như không muốn rơi xuống.

Tạ Trì dùng hết sức lật người Hà Khiếu lại, không đề phòng đối mặt với một đôi mắt đỏ au.

Trên người Hà Khiếu…. là một gương mặt quỷ.

Tạ Trì giật mình.
【Trời má!!】

【Đột nhiên dọa em chết khiếppppppppppp】

………

Nhậm Trạch thở phào một hơi: “Tạ Trì, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi.”

Ban nãy còn nói chuyện bình thường, Tạ Trì lại đột nhiên ngủ thiếp đi, dọa cậu chết khiếp.

Tạ Trì đỡ cái đầu nặng trịch ngồi dậy, trông thấy mình vẫn còn ở trong căn phòng khóa cửa trước đó, anh tỉnh táo hơn nhiều rồi.

“Tôi không rời khỏi nơi này à?”

Nhậm Trạch ngạc nhiên: “Không mà.”

Tạ Trì lại nhìn đồng hồ, mới năm phút trôi qua.

Cho nên ban nãy là cảnh trong mộng.

“Anh không thoải mái à? Có nặng lắm không?”

Sắc mặt Tạ Trì tái nhợt khiến Nhậm Trạch hơi lo lắng.

Tạ Trì cảm thấy trí lực khô kiệt vì dùng linh cảm quá độ, đó là cảm giác vô dụng khiến người ta ngột ngạt phát điên, theo đó là những cơn đau đầu kéo dài từng đợt, khiến người ta khó lòng chịu đựng được.
“Không sao.” Tạ Trì lắc đầu.

“Anh à….”

Anh vừa mở lời, Tạ Tinh Lan lập tức biết anh muốn nói gì, bảo rằng: “Anh xuống dưới đại sảnh xem thế nào.”

Nhậm Trạch đuổi theo sau, hai người nhanh chóng xuống quầy lấy thuốc ở phía Đông đại sảnh.

Chỗ Hà Khiếu nằm trong mơ không có một ai.

Bấy giờ Nhậm Trạch mới có thời gian hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Trì đã đỡ hơn nhiều, vẻ mặt phức tạp, “Tôi mơ thấy Hà Khiếu biến thành quỷ.”

“Sao cơ?!” Nhậm Trạch lấy làm kinh ngạc.

Nếu là người ngoài nằm mơ, cậu sẽ chỉ coi là trùng hợp, nhưng bây giờ người nói lời này là Tạ Trì.

Nhậm Trạch biết thiên phú của Tạ Trì là “Cây bút họa sĩ”, có liên quan tới linh cảm, có thể tiên đoán được tương lai, có thể nhìn lén chân tướng, mà bản thân giấc mơ rất gần với linh cảm, gần với tiềm thức, đột nhiên xuất hiện giấc mơ kỳ lạ này, khả năng cao là do thiên phú mang lại, không phải giấc mơ bình thường.
“Tôi mơ thấy chú ấy nằm ở đây, có rất nhiều máu, dưới đất be bét máu, nhưng hiển nhiên không phải thật.” Tạ Trì nhìn hàng ghế sạch sẽ kia nói.

“Không nói chuyện này nữa,” Nhậm Trạch lo lắng nói, “Thiên phú của anh cừ thật đấy, nhưng rất nguy hiểm, ngộ nhỡ trong lúc chiến đấu, hoặc là đang chạy trốn đột nhiên ngất đi thì sao?”

Tạ Trì chớp mắt: “Tôi đâu chỉ có một người, ngã thì vẫn còn một người nữa.”

Nhậm Trạch vỗ đầu, thầm trách mình hồ đồ, hơi ghen tị nói: “Anh đúng là hack hình người.” Bug đến mức người người phẫn hận.

Thiên phú này tác dụng chính max, tác dụng phụ cũng max, nhưng nhờ có hai nhân cách mà đã triệt tiêu được tác dụng phụ.

“Cảm ơn lời khen ngợi.” Tạ Trì thoải mái nói.

Anh ngẩng đầu lên, vừa khéo trông thấy Hà Khiếu và Diệp Tiếu Tiếu từ trên cầu thang đi xuống, Diệp Tiếu Tiếu nhìn thấy Tạ Trì và Nhậm Trạch, vẻ mặt mừng rỡ, liền kéo Hà Khiếu đi tới.
Vì giấc mơ của Tạ Trì mà Nhậm Trạch vô thức đề phòng, cậu đứng bên cạnh sa sầm mặt quan sát, Tạ Trì lại mỉm cười ứng phó.

“Chú Hà à, ban nãy chú đi đâu vậy, đi lâu như vậy, cháu với Diệp Tiếu Tiếu thấy mãi mà chú không về còn rất lo lắng.”

Diệp Tiếu Tiếu nhìn sang Hà Khiếu, nói giúp Hà Khiếu: “Trước đó chú Hà đi mua nước mà, gặp phải “quỷ đả tường”, trốn tới trốn lui, đến khi quay về chỗ cũ thì không thấy chúng ta đâu rồi.”

Tạ Trì suy nghĩ một chút, lúc ấy nói chuyện với Diệp Tiếu Tiếu xong, anh đi tới phòng bệnh của Dịch Hòa Tụng xem trộm tin tức, sau đó ngoài ý muốn phải chiến đấu với Dịch Hòa Tụng, Diệp Tiếu Tiếu nghe thấy động tĩnh rời khỏi phòng bệnh của Diệp Lan.

Hà Khiếu có thời gian để mật báo cho Dịch Hòa Tụng, mặc dù chú ta không có động cơ.
“Em vừa trở về thì chú Hà đã đợi em rồi.” Diệp Tiếu Tiếu nói.

Hà Khiếu gật đầu tỏ ý mọi chuyện giống như lời Diệp Tiếu Tiếu nói.

“Hóa ra là như vậy, chú không bị thương chứ?” Trong mắt Tạ Trì mang theo vẻ lo lắng.

“Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại, để mọi người lo lắng rồi, lỗi của tôi.” Hà Khiếu nói.

Đúng là chú ấy không khác gì so với trước kia, khoan hậu ôn hòa, thiện chí giúp người, rất đáng tin cậy.

Tạ Trì cẩn thận dò xét một lượt, cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, chau mày nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy.

Hà Khiếu nhìn Nhậm Trạch và Tạ Trì: “Vậy tiếp theo mọi người có dự định gì?”

Tạ Trì có ý tưởng, vờ như muốn nói, đột nhiên thốt lên một tiếng.

Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đều nhìn về phía anh.
Từ góc nhìn của Hà Khiếu, gương mặt của Tạ Trì đột nhiên phóng to lên, gần ngay trước mặt.

“Sao vậy?” Hà Khiếu vô thức lùi về phía sau.

Tạ Trì thu hết phản ứng của chú ta vào mắt, chỉ vào đôi mắt của Hà Khiếu, vẻ mặt chân thành tha thiết, khẽ nói: “Chú Hà à, có phải chú không được nghỉ ngơi tốt không? Đôi mắt chú đỏ thế, đỏ đến đáng sợ.”

Hà Khiếu run lên, sắc mặt u ám, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm.

“Đâu cơ?” Diệp Tiếu Tiếu thắc mắc nhìn sang, “Đâu có đâu, không đỏ một chút nào mà.”

“Cậu nhìn nhầm rồi…” Hà Khiếu đột nhiên ý thức được Tạ Trì đang lừa mình, gương mặt hơi bối rối, đang muốn đáp qua loa, lại bị Tạ Trì nắm chặt tay lại.

“Chú không phải Hà Khiếu.” Tạ Trì lạnh lùng nói.

back top