• Vu sư tarot •
Vu sư Tarot.
Lúc ba chữ này được thốt ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh hãi.
Nếu là “Vu sư tarot”, như vậy tất cả những chuyện họ chứng kiến kể từ khi bước vào phó bản đều đã được lý giải rõ ràng ―― “Vu sư tarot vĩ đại nhất” trong lời cô hầu kia nói chính là người sáng lập ra nơi này.
Người đó có thể khiến những nội dung trong lá bài tarot xuất hiện một cách chân thực ở đây.
Thực ra “vu sư” trong đó là một tính từ, thậm chí về một phương diện nào đó còn là một lời ca ngợi, tarot vốn là một loại vu thuật, nhưng không phải tà thuật vu cổ, mà là một dạng xem bói linh học có thể giúp con người gặp lợi tránh hại, gặp dữ hóa lành.
Nhưng hiển nhiên, ba chữ “Vu sư tarot” được thốt ra từ cô hầu đang tỏ vẻ dữ tợn kia lại được phủ lên một lớp màn tà ác quỷ dị.
Cặp đôi kia nghe thấy giọng điệu nguyền rủa cắt lưỡi thì kinh hãi không thôi, không ngừng xin lỗi cô hầu gái, sợ lời nguyền sẽ ứng nghiệm, còn Tạ Trì lại thử phỏng đoán mối quan hệ giữa cô hầu gái kia với cái người được gọi là “Vu sư tarot” vĩ đại nhất.
Nhậm Trạch khẽ thở phào, may mà trước đó cậu học theo Tạ Trì không nói năng xằng bậy, chỉ lặng lẽ quan sát cô hầu kia lau khung ảnh, nếu không người đang phải nơm nớp lo sợ chính là cậu.
“Đi thôi.” Tạ Trì khoanh tay trước ngực, cúi đầu suy nghĩ một lúc, anh hất cằm ra hiệu về vị trí của “Bánh xe số phận”.
Hai người hiểu ý, cung kính cáo từ với hầu gái, đi về phía “Bánh xe số phận”.
Diệp Tiếu Tiếu xác định cô hầu dị thường kia không nghe thấy được mới hỏi: “Dường như cô hầu kia rất tôn kính “Vu sư tarot” này?”
Điểm này phàm là người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Nhậm Trạch nói ra điều mình nghi ngờ: “Mọi người cảm thấy bà lão kia có quan hệ thế nào với “Vu sư tarot”?”
Tạ Trì: “Nói không chừng… chính là bà ta.”
Nhậm Trạch hơi ngạc nhiên, cậu chợt nhớ tới trước đó thanh kiếm của Tạ Trì cảm nhận được ác niệm mạnh mẽ từ chỗ bà lão: “Phải rồi, nếu bà ta chính là vu sư tarot, như vậy tất cả đều có thể dễ dàng giải thích rồi, lúc còn trẻ bà ta xinh đẹp tuyệt trần, vu lực mạnh mẽ, tra tấn người hầu, làm nhiều việc ác, bây giờ già rồi thì thoi thóp, nằm liệt trên giường, nhưng điều này không thể che giấu quá khứ ác độc của bà ta, bây giờ bà ta bị người hầu đối xử như súc vật kể cũng đáng.”
“Không phải.” Tạ Trì bình tĩnh nói.
“Chỗ nào?”
Diệp Tiếu Tiếu nhìn Tạ Trì một chút, nhắc nhở Nhậm Trạch: “Anh quên trước đó bà lão túm chặt lấy tay Tạ Trì như muốn nói gì đó, nhưng ban nãy người hầu rất tôn kính vu sư lại không chút lưu tình đè bà ta lại, lực không hề kém những người hầu khác là bao à?”
Nhậm Trạch lại mờ mịt. Đúng là như vậy thật, bây giờ đã biết được cô hầu kỳ lạ kia rất tôn kính “vu sư tarot”, nhưng cô ta lại ra tay độc ác với bà lão, chẳng lẽ “vu sư tarot” không phải bà lão kia? Nhưng nếu không phải bà lão kia, vậy “vu sư tarot” kia có liên quan gì tới bộ phim này?
Nhưng hiển nhiên, đây là bộ phim đỏ được chế tác tỉ mỉ, không có chuyện sẽ cho tin tức vô dụng, cô hầu kia đã nói rõ ràng “vu sư tarot”, nhất định tin tức này có ý nghĩa rất lớn.
Nhậm Trạch nghĩ thông suốt mọi chuyện, không hiểu ý nhìn Tạ Trì: “Nếu vậy thì rất mâu thuẫn, sao anh lại nói rất có thể bà lão kia là “vu sư tarot” chứ? Vậy cô hầu kia thì sao, cô ta có quan hệ thế nào với “vu sư tarot”? Hoặc nên nói, cô ta có quan hệ thế nào với bà lão kia?”
Tạ Trì: “Đoán bừa thôi.”
Anh dừng lại một chút, nắm lấy điện thoại, cất lời sâu xa: “Nói không chừng “vu sư tarot” này tuy khác mà lại có hiệu quả tuyệt diệu giống với Huyết Ma.”
Diệp Tiếu Tiếu mở to mắt nhìn, lượng tin tức trong câu nói này quá lớn.
【Huyết Ma? Thanh kiếm của Thẩm Dật ư??】
【Tạ Trì cũng là fan của Thẩm Dật à??】
【Fan cái nỗi gì chứ, Tạ Trì thân với Thẩm Dật như vậy, nhất định từng thấy thanh kiếm Huyết Ma rồi.】
【Phải ha, em ngốc quá.】
【Huhuhu nói tới Huyết Ma em lại đau lòng à, Thẩm Dật mất rồi, cũng không được gặp lại thanh kiếm Huyết Ma đáng yêu kia nữa】
Bấy giờ ba người đi tới trước mặt “Bánh xe số phận”, Tạ Trì nghe thấy tiếng bước chân từ trên cao vọng xuống, anh ngẩng đầu nhìn lên, Giang Sóc cũng xuống tầng, gã ta cúi đầu nhìn điện thoại, đủng đỉnh đi xuống đây.
Nhậm Trạch hơi đắc ý: “Giang Sóc tới muộn rồi, bỏ lỡ tin tức “vu sư tarot”.”
Tạ Trì trầm mặc không nói gì, anh đưa mắt liếc một vòng quanh đại sảnh, cuối cùng ánh mắt lặng lẽ dừng trên người con trai trong cặp đôi kia.
Anh ta đứng bên tường, đang cầm điện thoại, không biết là nhắn tin với ai.
Tạ Trì thu hồi tầm mắt, hờ hững nói: “Giang Sóc biết rồi.”
“Sao mà anh ta biết được….” Thoạt đầu Nhậm Trạch hơi giật mình, trông thấy Giang Sóc đi về phía đôi tình nhân kia thì lập tức hiểu rõ, cậu cười khổ.
Phải rồi, lượng tin tức quyết định địa vị, nhưng địa vị cũng có thể thu thập được tin tức, cậu ngốc thật đấy, cặp đôi này bị cô hầu kì dị kia đe dọa, phản ứng đầu tiên đương nhiên là tìm kiếm sự bảo vệ, mà người có thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất ở nơi này chính là Giang Sóc, đương nhiên anh ta sẽ vội vã đi nịnh nọt nói cho Giang Sóc, muốn được Giang Sóc hỗ trợ, giúp họ thoát được một kiếp.
Cho dù là diễn viên hạng một, nhưng ở trong phim đỏ cũng không khỏi sợ hãi, huống hồ trước đó họ nghe ngóng được, hai người này mới lên hạng một, căn bản còn chưa vững chỗ.
Hạng một không có nghĩa là mạnh.
Thực ra tỉ lệ phán đoán chính xác thực lực của một người dựa trên danh xưng là rất thấp.
Bởi vì cùng là hạng một, nhưng có người cả dọc đường giành vị trí diễn viên chính để đi lên, cũng có người lên nhờ làm diễn viên thứ tư thứ năm trong bảng tổng kết, hai cái cách biệt một trời một vực, cho nên có lẽ cặp đôi ban nãy cũng thuộc dạng thực lực thấp trong số các diễn viên hạng một.
Nhậm Trạch cảm thấy hơi xấu hổ, cậu cũng là diễn viên xếp thứ hai, thứ ba trong phim để lên tới hạng hai này.
Nhậm Trạch nghĩ xấu, hai người này là một cặp, nhưng nói không chừng cũng dựa trên quan hệ hợp tác, không nhìn ra được chút tình cảm thật nào, cậu lại cảm thấy hâm mộ anh Tạ, trong app này, có lẽ chỉ có người không phải xa rời người yêu như anh ấy thì tình yêu mới có thể nở hoa, lại không làm liên lụy lẫn nhau, vĩnh viễn nhất trí trong mọi hành động.
Mặc dù Diệp Tiếu Tiếu là fan của Tạ Trì, nhưng đến bây giờ cô mới chính thức hiểu rõ tình huống của Tạ Trì, anh không chỉ đối đầu với hai người Giang Sóc và Cốc Vũ, thực lực tương đối yếu không chỉ là sự thực đã định từ trước, mà nó còn mang theo phản ứng dây chuyền, tác dụng phụ không ngừng lan rộng ra.
Bởi vì dường như mọi người trong app đều hâm mộ kẻ mạnh, hâm mộ kẻ mạnh không có gì đáng chê trách cả, ai cũng muốn có thể sống sót.
Chỉ là tạm thời rơi vào thế yếu thì khó tránh khỏi việc bị xa lánh, khó khăn chồng chất khó khăn. Mà phía kẻ mạnh bởi vì dọc đường thuận lợi, dễ dàng leo nhanh hơn, vì ở trên cao, dường như không có chướng ngại nào là không thể vượt qua, có trong tay sự trợ giúp lớn lao.
“Hoàn hồn lại đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Tạ Trì xua tay trước mặt hai người, cất tiếng trêu chọc.
Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đều hơi lúng túng, họ quay đầu nhìn lại, nhìn chòng chọc “Bánh xe số phận” trước mặt.
Trước đó quá vội vàng, bây giờ họ mới có cơ hội quan sát cẩn thận “Bánh xe số phận”.
Bánh xe số phận có hệ tọa độ theo chữ “米” (Mễ), các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc đều có vệt đen, ở giữa có một cây kim đồng hồ rất dài.
Cách hướng Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc của “Bánh xe số phận” không bao xa có một pho tượng, theo thứ tự là “Thiên sứ”, “Diều hâu”, “Trâu đực”, “Sư tử”. Bốn pho tượng này có hai điểm giống nhau, cả bốn loại sinh vật đều đang nhìn vào cuốn sách trắng trong tay, trên người bọn chúng đều có một đôi cánh.
Trong lá bài tarot, bốn loại sinh vật đại diện cho bốn nguyên tố cổ đại, “Thiên sứ” đại diện cho Khí, “Diều hâu” đại diện cho Thủy, “Sư tử” đại diện cho Hỏa, “Trâu đực” đại diện cho Thổ.
Điều này nói rõ, bốn kẻ với tính chất khác nhau đều đang miệt mài học tập, trong quá trình học tập có thể sẽ xảy ra sự cố, nhưng chúng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được, đôi cánh của chúng đại diện cho nguyện vọng đẹp đẽ xa vời, đợi chúng học xong, đến khi chúng thực sự hiểu được chân lý số mệnh, sẽ trở nên cơ trí trưởng thành.
Mà sau khi chúng trưởng thành rồi, sẽ cùng xuất hiện trong lá bài cuối cùng của bộ ẩn chính ―― lá bài “The world”.
“The world” mang ý nghĩa viên mãn, công thành danh toại.
Những sinh vật này không ngừng học tập trong “Wheel of fortune”, nhận thức được rằng mọi chuyện dù tốt hay xấu rồi cũng sẽ qua đi, mà “sự biến hóa” mới là chân lý vĩnh hằng, chúng từ con đường học tập, cuối cùng trở nên hoan hỷ viên mãn, tầm nhìn rộng mở, có đủ lòng quyết tâm chấp nhận mọi chuyện sẽ xảy ra sau này.
Tạ Trì nhớ lại ẩn ý trong lá bài “Wheel of fortune”, dường như có linh cảm nào đó, nhưng trong nháy mắt lại trống rỗng.
Anh cũng không cảm thấy xoắn xuýt vì điều này, ngưng mắt chăm chú dõi nhìn “Bánh xe số phận”.
Diệp Tiếu Tiếu không nhìn ra được điều gì cả, nhỏ giọng nói: “Trước đó hầu gái nói có thể “Bánh xe số phận” sẽ đưa ra lời chỉ dẫn, nhưng chúng ta phải làm thế nào?”
Càng ngày càng nhiều diễn viên chọn xong căn phòng, bàn bạc với đồng đội xong xuôi rồi đi xuống, phía bên kia, Giang Sóc nói chuyện với đôi tình nhân xong cũng đang định đi tới, Tạ Trì biết không còn nhiều thời gian, anh nhướng mày, không chắc chắn đặt câu hỏi: “Ai là người chết đầu tiên?”
Nhậm Trạch giật mình, lập tức nhận ra Tạ Trì không nói chuyện với họ, mà anh đang hỏi “Bánh xe số phận”, giống như người đi xem bói đang hỏi người bói bài tarot, còn anh tới hỏi bánh xe số phận.
Coi như còn nước còn tát.
Tạ Trì hỏi xong, bèn tiến lên quay “Bánh xe số phận”, kim đồng hồ giữa “Bánh xe số phận” nhanh chóng chuyển động, Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu hết sức căng thẳng đợi kim đồng hồ dừng lại.
Các diễn viên trông thấy phía bên đây có hành động dị thường, vẻ mặt mỗi người một khác mà đi tới.
Kim đồng hồ quay chậm dần, cuối cùng dừng lại, dừng ở góc Đông Nam. Ba người từ từ nhìn theo kim đồng hồ, vẻ mặt thoáng khựng lại.
Ở hướng kia, một nữ diễn viên danh hiệu xám đang đi về phía bên này.
Danh hiệu xám là chỉ diễn viên tốt thí, nhưng cũng là “ngôi sao mới nổi” rơi vào danh sách tốt thí, ít nhất đã qua phim cam, chỉ là vì trình độ chênh lệch, bị trừng phạt vào phim kinh dị cao hơn một cấp.
Những người thực lực bình thường dựa vào vận may để tới phim cao cấp thăng danh hiệu, cuối cùng thành công. Nhưng cũng có những người rơi vào vị trí chót bảng sẽ trở thành diễn viên danh hiệu xám, bị đẩy vào phó bản cao hơn một cấp.
Mà trong phó bản “Trò chơi tarot” này có hai tốt thí đi vào, hai nữ một nam.
Hai nữ diễn viên tốt thí, một người trước đó giẫm trúng tôm hùm, tên là Tạ Thu Dĩnh, còn cái người trước mắt này, nếu Tạ Trì nhớ không lầm thì cô ta tên là Lương Văn.
Nhậm Trạch dằn nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, vẻ mặt thâm sâu nhìn sang Tạ Trì, Tạ Trì chớp mắt về phía cậu, Nhậm Trạch hiểu ý, chỉ vờ như không biết.
Các diễn viên cùng nhau đi tới, trước giờ Cốc Vũ vẫn luôn rất cảnh giác, nhìn chòng chọc “Bánh xe số phận” hồi lâu, nhưng không nhìn ra được manh mối gì cả, đành phải giả vờ hỏi: “Mấy người đang làm cái gì vậy?”
Giang Sóc cũng nhìn sang.
Tạ Trì bảo rằng: “Quay bừa thôi.”
Giang Sóc tỏ vẻ không tin.
Tạ Trì tỉnh bơ liếc mắt nhìn sang Lương Văn, làm như không có việc gì mà quay kim đồng hồ, quay lại một lần nữa giống như chơi trò chơi.
Nhậm Trạch căng thẳng nhìn theo, đợi một kết quả chính xác, xác định Lương Văn chính là người chết đầu tiên, nhưng đáp án mà “Bánh xe số phận” đưa ra khiến cậu phải thất vọng rồi, kim đồng hồ chỉ vào Cốc Vũ.
Cốc Vũ thấy kim đồng hồ kia chỉ về phía mình thì giật thốt, cảm thấy chuyện chẳng lành, dường như ý thức được điều gì đó, nghiêm mặt hỏi: “Mấy người hỏi cái gì vậy?”
Tạ Trì không nhịn được nói: “Đã nói là chỉ quay bừa rồi mà.”
Cốc Vũ nghẹn họng, đang muốn nói gì đó, lại bị Giang Sóc khiển trách.
Tạ Trì không nán lại thêm, cùng Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đi lên tầng.
Giang Sóc đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Tạ Trì đi lên tầng, ánh mắt lạnh lùng, hàng mày khẽ chau lại.
Gã không nói lời nào, cũng không ai dám nói gì cả, đều đứng yên chờ đợi, một lúc lâu sau, Giang Sóc thu hồi tầm mắt, như có điều suy tư hỏi: “Còn ai nhớ lần đầu tiên “Bánh xe số phận” quay, mũi tên chỉ về phía nào không?”
Các diễn viên đều ngạc nhiên.
Lương Văn đứng gần đó nhất nhiệt tình nói: “Chỉ về phía em ạ!” Lương Văn muốn tỏ ý tốt với Giang Sóc, nhưng lại nhận được ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết của gã ta.
Cô bị ánh mắt này làm cho kinh ngạc, sống lưng đẫm mồ hôi, cảm thấy mình như trở thành một thi thể.
“Em đã nói điều gì không phải ạ?” Lương Văn không hiểu rõ, nhỏ giọng hỏi Tạ Thu Dĩnh ở bên cạnh.
Kể từ khi vào phó bản, quan hệ của cô với Tạ Thu Dĩnh không tệ lắm.
Tạ Thu Dĩnh nhìn chòng chọc Lương Văn, đến khi Lương Văn cảm thấy nổi da gà, cô mới hết sức lo lắng nói: “Lương Văn à, chị cứ có cảm giác sau này em sẽ gặp phải chuyện không may.”
“Dạ?” Lá gan Lương Văn vốn nhỏ xíu, nhất thời bị dọa tái nhợt mặt mày.
“Giải tán đi.” Giang Sóc ghét bị người ta dựa dẫm, gã xua tay, cùng Cốc Vũ lên tầng.
….
Trong phòng, Tạ Trì bảo Diệp Tiếu Tiếu nghỉ ngơi, anh đi kiểm tra các ngóc ngách trong phòng nghỉ, Nhậm Trạch vừa hỗ trợ giúp anh, vừa không nhịn được hỏi: “Sao hai lần lại cho kết quả khác nhau chứ, có phải không được chính xác không? Chỉ là vô tình dừng ở đó.”
Tạ Trì: “Lời cậu nói là một khả năng.”
“Một khả năng?” Nhậm Trạch ngạc nhiên, “Vậy khả năng còn lại thì sao?
Tạ Trì kiểm tra xong xuôi, sau khi xác nhận không có vấn đề gì cả thì anh đứng dậy, “Một loại nữa là, kết quả lần đầu tiên quay là chính xác.”
Nhậm Trạch giật mình: “Tại sao?”
Diệp Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh nghe vậy thì ngớ người ra, nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Có lẽ em đã biết…”
Tạ Trì gật đầu với cô, bảo rằng: “Trong bài tarot, một vấn đề không thể hỏi hai lần.”
Đây là quy tắc của xem bài tarot, cùng một ngày chỉ có thể hỏi một vấn đề, trừ lần đầu tiên ra, đáp án của những lần sau đều không chính xác.
Nhậm Trạch khựng lại một giây, vẻ mặt hết sức khó coi: “Vậy nếu như là thật, đáp án là Lương Văn?”
Vu sư Tarot.
Lúc ba chữ này được thốt ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh hãi.
Nếu là “Vu sư tarot”, như vậy tất cả những chuyện họ chứng kiến kể từ khi bước vào phó bản đều đã được lý giải rõ ràng ―― “Vu sư tarot vĩ đại nhất” trong lời cô hầu kia nói chính là người sáng lập ra nơi này.
Người đó có thể khiến những nội dung trong lá bài tarot xuất hiện một cách chân thực ở đây.
Thực ra “vu sư” trong đó là một tính từ, thậm chí về một phương diện nào đó còn là một lời ca ngợi, tarot vốn là một loại vu thuật, nhưng không phải tà thuật vu cổ, mà là một dạng xem bói linh học có thể giúp con người gặp lợi tránh hại, gặp dữ hóa lành.
Nhưng hiển nhiên, ba chữ “Vu sư tarot” được thốt ra từ cô hầu đang tỏ vẻ dữ tợn kia lại được phủ lên một lớp màn tà ác quỷ dị.
Cặp đôi kia nghe thấy giọng điệu nguyền rủa cắt lưỡi thì kinh hãi không thôi, không ngừng xin lỗi cô hầu gái, sợ lời nguyền sẽ ứng nghiệm, còn Tạ Trì lại thử phỏng đoán mối quan hệ giữa cô hầu gái kia với cái người được gọi là “Vu sư tarot” vĩ đại nhất.
Nhậm Trạch khẽ thở phào, may mà trước đó cậu học theo Tạ Trì không nói năng xằng bậy, chỉ lặng lẽ quan sát cô hầu kia lau khung ảnh, nếu không người đang phải nơm nớp lo sợ chính là cậu.
“Đi thôi.” Tạ Trì khoanh tay trước ngực, cúi đầu suy nghĩ một lúc, anh hất cằm ra hiệu về vị trí của “Bánh xe số phận”.
Hai người hiểu ý, cung kính cáo từ với hầu gái, đi về phía “Bánh xe số phận”.
Diệp Tiếu Tiếu xác định cô hầu dị thường kia không nghe thấy được mới hỏi: “Dường như cô hầu kia rất tôn kính “Vu sư tarot” này?”
Điểm này phàm là người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Nhậm Trạch nói ra điều mình nghi ngờ: “Mọi người cảm thấy bà lão kia có quan hệ thế nào với “Vu sư tarot”?”
Tạ Trì: “Nói không chừng… chính là bà ta.”
Nhậm Trạch hơi ngạc nhiên, cậu chợt nhớ tới trước đó thanh kiếm của Tạ Trì cảm nhận được ác niệm mạnh mẽ từ chỗ bà lão: “Phải rồi, nếu bà ta chính là vu sư tarot, như vậy tất cả đều có thể dễ dàng giải thích rồi, lúc còn trẻ bà ta xinh đẹp tuyệt trần, vu lực mạnh mẽ, tra tấn người hầu, làm nhiều việc ác, bây giờ già rồi thì thoi thóp, nằm liệt trên giường, nhưng điều này không thể che giấu quá khứ ác độc của bà ta, bây giờ bà ta bị người hầu đối xử như súc vật kể cũng đáng.”
“Không phải.” Tạ Trì bình tĩnh nói.
“Chỗ nào?”
Diệp Tiếu Tiếu nhìn Tạ Trì một chút, nhắc nhở Nhậm Trạch: “Anh quên trước đó bà lão túm chặt lấy tay Tạ Trì như muốn nói gì đó, nhưng ban nãy người hầu rất tôn kính vu sư lại không chút lưu tình đè bà ta lại, lực không hề kém những người hầu khác là bao à?”
Nhậm Trạch lại mờ mịt. Đúng là như vậy thật, bây giờ đã biết được cô hầu kỳ lạ kia rất tôn kính “vu sư tarot”, nhưng cô ta lại ra tay độc ác với bà lão, chẳng lẽ “vu sư tarot” không phải bà lão kia? Nhưng nếu không phải bà lão kia, vậy “vu sư tarot” kia có liên quan gì tới bộ phim này?
Nhưng hiển nhiên, đây là bộ phim đỏ được chế tác tỉ mỉ, không có chuyện sẽ cho tin tức vô dụng, cô hầu kia đã nói rõ ràng “vu sư tarot”, nhất định tin tức này có ý nghĩa rất lớn.
Nhậm Trạch nghĩ thông suốt mọi chuyện, không hiểu ý nhìn Tạ Trì: “Nếu vậy thì rất mâu thuẫn, sao anh lại nói rất có thể bà lão kia là “vu sư tarot” chứ? Vậy cô hầu kia thì sao, cô ta có quan hệ thế nào với “vu sư tarot”? Hoặc nên nói, cô ta có quan hệ thế nào với bà lão kia?”
Tạ Trì: “Đoán bừa thôi.”
Anh dừng lại một chút, nắm lấy điện thoại, cất lời sâu xa: “Nói không chừng “vu sư tarot” này tuy khác mà lại có hiệu quả tuyệt diệu giống với Huyết Ma.”
Diệp Tiếu Tiếu mở to mắt nhìn, lượng tin tức trong câu nói này quá lớn.
【Huyết Ma? Thanh kiếm của Thẩm Dật ư??】
【Tạ Trì cũng là fan của Thẩm Dật à??】
【Fan cái nỗi gì chứ, Tạ Trì thân với Thẩm Dật như vậy, nhất định từng thấy thanh kiếm Huyết Ma rồi.】
【Phải ha, em ngốc quá.】
【Huhuhu nói tới Huyết Ma em lại đau lòng à, Thẩm Dật mất rồi, cũng không được gặp lại thanh kiếm Huyết Ma đáng yêu kia nữa】
Bấy giờ ba người đi tới trước mặt “Bánh xe số phận”, Tạ Trì nghe thấy tiếng bước chân từ trên cao vọng xuống, anh ngẩng đầu nhìn lên, Giang Sóc cũng xuống tầng, gã ta cúi đầu nhìn điện thoại, đủng đỉnh đi xuống đây.
Nhậm Trạch hơi đắc ý: “Giang Sóc tới muộn rồi, bỏ lỡ tin tức “vu sư tarot”.”
Tạ Trì trầm mặc không nói gì, anh đưa mắt liếc một vòng quanh đại sảnh, cuối cùng ánh mắt lặng lẽ dừng trên người con trai trong cặp đôi kia.
Anh ta đứng bên tường, đang cầm điện thoại, không biết là nhắn tin với ai.
Tạ Trì thu hồi tầm mắt, hờ hững nói: “Giang Sóc biết rồi.”
“Sao mà anh ta biết được….” Thoạt đầu Nhậm Trạch hơi giật mình, trông thấy Giang Sóc đi về phía đôi tình nhân kia thì lập tức hiểu rõ, cậu cười khổ.
Phải rồi, lượng tin tức quyết định địa vị, nhưng địa vị cũng có thể thu thập được tin tức, cậu ngốc thật đấy, cặp đôi này bị cô hầu kì dị kia đe dọa, phản ứng đầu tiên đương nhiên là tìm kiếm sự bảo vệ, mà người có thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất ở nơi này chính là Giang Sóc, đương nhiên anh ta sẽ vội vã đi nịnh nọt nói cho Giang Sóc, muốn được Giang Sóc hỗ trợ, giúp họ thoát được một kiếp.
Cho dù là diễn viên hạng một, nhưng ở trong phim đỏ cũng không khỏi sợ hãi, huống hồ trước đó họ nghe ngóng được, hai người này mới lên hạng một, căn bản còn chưa vững chỗ.
Hạng một không có nghĩa là mạnh.
Thực ra tỉ lệ phán đoán chính xác thực lực của một người dựa trên danh xưng là rất thấp.
Bởi vì cùng là hạng một, nhưng có người cả dọc đường giành vị trí diễn viên chính để đi lên, cũng có người lên nhờ làm diễn viên thứ tư thứ năm trong bảng tổng kết, hai cái cách biệt một trời một vực, cho nên có lẽ cặp đôi ban nãy cũng thuộc dạng thực lực thấp trong số các diễn viên hạng một.
Nhậm Trạch cảm thấy hơi xấu hổ, cậu cũng là diễn viên xếp thứ hai, thứ ba trong phim để lên tới hạng hai này.
Nhậm Trạch nghĩ xấu, hai người này là một cặp, nhưng nói không chừng cũng dựa trên quan hệ hợp tác, không nhìn ra được chút tình cảm thật nào, cậu lại cảm thấy hâm mộ anh Tạ, trong app này, có lẽ chỉ có người không phải xa rời người yêu như anh ấy thì tình yêu mới có thể nở hoa, lại không làm liên lụy lẫn nhau, vĩnh viễn nhất trí trong mọi hành động.
Mặc dù Diệp Tiếu Tiếu là fan của Tạ Trì, nhưng đến bây giờ cô mới chính thức hiểu rõ tình huống của Tạ Trì, anh không chỉ đối đầu với hai người Giang Sóc và Cốc Vũ, thực lực tương đối yếu không chỉ là sự thực đã định từ trước, mà nó còn mang theo phản ứng dây chuyền, tác dụng phụ không ngừng lan rộng ra.
Bởi vì dường như mọi người trong app đều hâm mộ kẻ mạnh, hâm mộ kẻ mạnh không có gì đáng chê trách cả, ai cũng muốn có thể sống sót.
Chỉ là tạm thời rơi vào thế yếu thì khó tránh khỏi việc bị xa lánh, khó khăn chồng chất khó khăn. Mà phía kẻ mạnh bởi vì dọc đường thuận lợi, dễ dàng leo nhanh hơn, vì ở trên cao, dường như không có chướng ngại nào là không thể vượt qua, có trong tay sự trợ giúp lớn lao.
“Hoàn hồn lại đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Tạ Trì xua tay trước mặt hai người, cất tiếng trêu chọc.
Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đều hơi lúng túng, họ quay đầu nhìn lại, nhìn chòng chọc “Bánh xe số phận” trước mặt.
Trước đó quá vội vàng, bây giờ họ mới có cơ hội quan sát cẩn thận “Bánh xe số phận”.
Bánh xe số phận có hệ tọa độ theo chữ “米” (Mễ), các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc đều có vệt đen, ở giữa có một cây kim đồng hồ rất dài.
Cách hướng Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc của “Bánh xe số phận” không bao xa có một pho tượng, theo thứ tự là “Thiên sứ”, “Diều hâu”, “Trâu đực”, “Sư tử”. Bốn pho tượng này có hai điểm giống nhau, cả bốn loại sinh vật đều đang nhìn vào cuốn sách trắng trong tay, trên người bọn chúng đều có một đôi cánh.
Trong lá bài tarot, bốn loại sinh vật đại diện cho bốn nguyên tố cổ đại, “Thiên sứ” đại diện cho Khí, “Diều hâu” đại diện cho Thủy, “Sư tử” đại diện cho Hỏa, “Trâu đực” đại diện cho Thổ.
Điều này nói rõ, bốn kẻ với tính chất khác nhau đều đang miệt mài học tập, trong quá trình học tập có thể sẽ xảy ra sự cố, nhưng chúng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được, đôi cánh của chúng đại diện cho nguyện vọng đẹp đẽ xa vời, đợi chúng học xong, đến khi chúng thực sự hiểu được chân lý số mệnh, sẽ trở nên cơ trí trưởng thành.
Mà sau khi chúng trưởng thành rồi, sẽ cùng xuất hiện trong lá bài cuối cùng của bộ ẩn chính ―― lá bài “The world”.
“The world” mang ý nghĩa viên mãn, công thành danh toại.
Những sinh vật này không ngừng học tập trong “Wheel of fortune”, nhận thức được rằng mọi chuyện dù tốt hay xấu rồi cũng sẽ qua đi, mà “sự biến hóa” mới là chân lý vĩnh hằng, chúng từ con đường học tập, cuối cùng trở nên hoan hỷ viên mãn, tầm nhìn rộng mở, có đủ lòng quyết tâm chấp nhận mọi chuyện sẽ xảy ra sau này.
Tạ Trì nhớ lại ẩn ý trong lá bài “Wheel of fortune”, dường như có linh cảm nào đó, nhưng trong nháy mắt lại trống rỗng.
Anh cũng không cảm thấy xoắn xuýt vì điều này, ngưng mắt chăm chú dõi nhìn “Bánh xe số phận”.
Diệp Tiếu Tiếu không nhìn ra được điều gì cả, nhỏ giọng nói: “Trước đó hầu gái nói có thể “Bánh xe số phận” sẽ đưa ra lời chỉ dẫn, nhưng chúng ta phải làm thế nào?”
Càng ngày càng nhiều diễn viên chọn xong căn phòng, bàn bạc với đồng đội xong xuôi rồi đi xuống, phía bên kia, Giang Sóc nói chuyện với đôi tình nhân xong cũng đang định đi tới, Tạ Trì biết không còn nhiều thời gian, anh nhướng mày, không chắc chắn đặt câu hỏi: “Ai là người chết đầu tiên?”
Nhậm Trạch giật mình, lập tức nhận ra Tạ Trì không nói chuyện với họ, mà anh đang hỏi “Bánh xe số phận”, giống như người đi xem bói đang hỏi người bói bài tarot, còn anh tới hỏi bánh xe số phận.
Coi như còn nước còn tát.
Tạ Trì hỏi xong, bèn tiến lên quay “Bánh xe số phận”, kim đồng hồ giữa “Bánh xe số phận” nhanh chóng chuyển động, Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu hết sức căng thẳng đợi kim đồng hồ dừng lại.
Các diễn viên trông thấy phía bên đây có hành động dị thường, vẻ mặt mỗi người một khác mà đi tới.
Kim đồng hồ quay chậm dần, cuối cùng dừng lại, dừng ở góc Đông Nam. Ba người từ từ nhìn theo kim đồng hồ, vẻ mặt thoáng khựng lại.
Ở hướng kia, một nữ diễn viên danh hiệu xám đang đi về phía bên này.
Danh hiệu xám là chỉ diễn viên tốt thí, nhưng cũng là “ngôi sao mới nổi” rơi vào danh sách tốt thí, ít nhất đã qua phim cam, chỉ là vì trình độ chênh lệch, bị trừng phạt vào phim kinh dị cao hơn một cấp.
Những người thực lực bình thường dựa vào vận may để tới phim cao cấp thăng danh hiệu, cuối cùng thành công. Nhưng cũng có những người rơi vào vị trí chót bảng sẽ trở thành diễn viên danh hiệu xám, bị đẩy vào phó bản cao hơn một cấp.
Mà trong phó bản “Trò chơi tarot” này có hai tốt thí đi vào, hai nữ một nam.
Hai nữ diễn viên tốt thí, một người trước đó giẫm trúng tôm hùm, tên là Tạ Thu Dĩnh, còn cái người trước mắt này, nếu Tạ Trì nhớ không lầm thì cô ta tên là Lương Văn.
Nhậm Trạch dằn nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, vẻ mặt thâm sâu nhìn sang Tạ Trì, Tạ Trì chớp mắt về phía cậu, Nhậm Trạch hiểu ý, chỉ vờ như không biết.
Các diễn viên cùng nhau đi tới, trước giờ Cốc Vũ vẫn luôn rất cảnh giác, nhìn chòng chọc “Bánh xe số phận” hồi lâu, nhưng không nhìn ra được manh mối gì cả, đành phải giả vờ hỏi: “Mấy người đang làm cái gì vậy?”
Giang Sóc cũng nhìn sang.
Tạ Trì bảo rằng: “Quay bừa thôi.”
Giang Sóc tỏ vẻ không tin.
Tạ Trì tỉnh bơ liếc mắt nhìn sang Lương Văn, làm như không có việc gì mà quay kim đồng hồ, quay lại một lần nữa giống như chơi trò chơi.
Nhậm Trạch căng thẳng nhìn theo, đợi một kết quả chính xác, xác định Lương Văn chính là người chết đầu tiên, nhưng đáp án mà “Bánh xe số phận” đưa ra khiến cậu phải thất vọng rồi, kim đồng hồ chỉ vào Cốc Vũ.
Cốc Vũ thấy kim đồng hồ kia chỉ về phía mình thì giật thốt, cảm thấy chuyện chẳng lành, dường như ý thức được điều gì đó, nghiêm mặt hỏi: “Mấy người hỏi cái gì vậy?”
Tạ Trì không nhịn được nói: “Đã nói là chỉ quay bừa rồi mà.”
Cốc Vũ nghẹn họng, đang muốn nói gì đó, lại bị Giang Sóc khiển trách.
Tạ Trì không nán lại thêm, cùng Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đi lên tầng.
Giang Sóc đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Tạ Trì đi lên tầng, ánh mắt lạnh lùng, hàng mày khẽ chau lại.
Gã không nói lời nào, cũng không ai dám nói gì cả, đều đứng yên chờ đợi, một lúc lâu sau, Giang Sóc thu hồi tầm mắt, như có điều suy tư hỏi: “Còn ai nhớ lần đầu tiên “Bánh xe số phận” quay, mũi tên chỉ về phía nào không?”
Các diễn viên đều ngạc nhiên.
Lương Văn đứng gần đó nhất nhiệt tình nói: “Chỉ về phía em ạ!” Lương Văn muốn tỏ ý tốt với Giang Sóc, nhưng lại nhận được ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết của gã ta.
Cô bị ánh mắt này làm cho kinh ngạc, sống lưng đẫm mồ hôi, cảm thấy mình như trở thành một thi thể.
“Em đã nói điều gì không phải ạ?” Lương Văn không hiểu rõ, nhỏ giọng hỏi Tạ Thu Dĩnh ở bên cạnh.
Kể từ khi vào phó bản, quan hệ của cô với Tạ Thu Dĩnh không tệ lắm.
Tạ Thu Dĩnh nhìn chòng chọc Lương Văn, đến khi Lương Văn cảm thấy nổi da gà, cô mới hết sức lo lắng nói: “Lương Văn à, chị cứ có cảm giác sau này em sẽ gặp phải chuyện không may.”
“Dạ?” Lá gan Lương Văn vốn nhỏ xíu, nhất thời bị dọa tái nhợt mặt mày.
“Giải tán đi.” Giang Sóc ghét bị người ta dựa dẫm, gã xua tay, cùng Cốc Vũ lên tầng.
….
Trong phòng, Tạ Trì bảo Diệp Tiếu Tiếu nghỉ ngơi, anh đi kiểm tra các ngóc ngách trong phòng nghỉ, Nhậm Trạch vừa hỗ trợ giúp anh, vừa không nhịn được hỏi: “Sao hai lần lại cho kết quả khác nhau chứ, có phải không được chính xác không? Chỉ là vô tình dừng ở đó.”
Tạ Trì: “Lời cậu nói là một khả năng.”
“Một khả năng?” Nhậm Trạch ngạc nhiên, “Vậy khả năng còn lại thì sao?
Tạ Trì kiểm tra xong xuôi, sau khi xác nhận không có vấn đề gì cả thì anh đứng dậy, “Một loại nữa là, kết quả lần đầu tiên quay là chính xác.”
Nhậm Trạch giật mình: “Tại sao?”
Diệp Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh nghe vậy thì ngớ người ra, nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Có lẽ em đã biết…”
Tạ Trì gật đầu với cô, bảo rằng: “Trong bài tarot, một vấn đề không thể hỏi hai lần.”
Đây là quy tắc của xem bài tarot, cùng một ngày chỉ có thể hỏi một vấn đề, trừ lần đầu tiên ra, đáp án của những lần sau đều không chính xác.
Nhậm Trạch khựng lại một giây, vẻ mặt hết sức khó coi: “Vậy nếu như là thật, đáp án là Lương Văn?”