“Bạn trai ơi, em sợ đau.”
Ở vùng ngoại ô hoang vắng này, các căn nhà bên cạnh đều thấp bé xập xệ, khiến tòa cao ốc trước mặt đây lại càng có vẻ to lớn lạ thường.
Có bốn, năm người đang đứng trước cánh cửa xoay của tòa cao ốc, mọi người đang trao đổi với nhau, có lẽ là các diễn viên cùng tham gia với Tạ Trì.
Tạ Trì không nóng vội, anh mở điện thoại ra coi, phát hiện trừ app Diễn viên phim kinh dị có thể vận hành bình thường ra, những chức năng khác của điện thoại hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Nội quy cụ thể đã được gửi tới, Tạ Trì nhanh chóng xem qua một lượt, ghi lại mấy điểm quan trọng.
Đầu tiên, các bộ phim kinh dị trong app đều là phim trực tiếp, từ đầu tới cuối vẫn luôn có “khán giả” xem.
Trong quá trình quan sát, “khán giả” sẽ căn cứ vào biểu hiện và sở thích cá nhân để lựa chọn có theo dõi, trở thành fan hâm mộ của diễn viên đó hay không.
Một bộ phim kinh dị chiếu xong, số lượng fan tăng lên của diễn viên sẽ được đổi thành điểm tích lũy theo tỉ lệ phần trăm tương đương.
Điểm tích lũy không chỉ dùng để thực hiện tâm nguyện, mà còn có thể quyết định danh hiệu của diễn viên.
Tạ Trì mở bảng thông tin cá nhân ra nhìn, bây giờ danh hiệu của anh là một màu trắng nhạt nhẽo ―― 【Diễn viên hạng F vô danh】
Dưới danh xưng có một hàng chữ nhận xét nho nhỏ: Người mới đến, không để lại bất cứ ấn tượng gì cho người xem, cũng không có bất cứ tác phẩm tiêu biểu nào.
Danh xưng sẽ thăng cấp theo số điểm tích lũy.
Danh xưng ảnh hưởng trực tiếp tới việc mở khóa các bộ phim kinh dị chất lượng cao hơn.
Điều này không khác biệt nhiều so với showbiz, diễn viên chưa nổi tiếng tới một độ nhất định, thì không có tư cách tham gia những tác phẩm truyền hình và điện ảnh cao cấp hơn.
Trong app, phim kinh dị chất lượng càng cao, độ khó càng lớn, tương ứng với nó, phần thưởng sau khi hoàn thành lại càng phong phú hơn.
Tiếp theo, những bộ phim kinh dị trong app về cơ bản sẽ không có kịch bản, diễn viên cần phải tự mình tìm tòi phát động kịch bản.
Mặc dù họ gọi là diễn viên, nhưng công việc thực tế không phải diễn viên, mà là những kẻ cầu sinh trong hoàn cảnh chân thực và đầy khủng bố, đồng thời thăm dò tìm kiếm kịch bản, cố gắng khôi phục lại đầy đủ nội dung của bộ phim kinh dị.
Thậm chí họ có thể xem app bất cứ lúc nào, giao lưu với các diễn viên khác trong suốt thời gian đóng phim, hành động so ra giống với streamer chơi game kinh dị cho người xem giải trí hơn.
Gọi là diễn viên chủ yếu bởi vì các quy chế giống như trong showbiz.
Cuối cùng, khi bộ phim kinh dị kết thúc, dựa theo biểu hiện của các diễn viên mà xếp hạng, dựa theo xếp hạng sẽ phân phát điểm thưởng.
Lúc này app lại gửi một tin nhắn tới.
Tạ Trì mở ra coi.
Một vài điều cần nói rõ liên quan tới bộ phim kinh dị “Oán linh váy đỏ”――
1. Bộ phim kéo dài nhiều nhất là bảy ngày, hoàn tất thăm dò sớm thì kết thúc sớm.
2. Bộ phim thẻ xanh, chất lượng cẩu thả, sau khi đóng hết phim, diễn viên đứng đầu trong bảng xếp hạng sẽ được thưởng 100 điểm tích lũy, các diễn viên còn lại sẽ giảm dần.
Tạ Trì khẽ nhoẻn cười, bạn trai thật đắt, những 10000 điểm tích lũy.
Tương đương đứng hạng nhất của 100 bộ phim kinh dị chất lượng kém.
Tạ Trì đang cúi đầu xem điện thoại, đột nhiên bị một người đập vào ngực, anh ngẩng đầu lên, trông thấy một cậu trai trẻ tuổi gầy đến mức như da bọc xương.
Cả người cậu trắng bệch như tờ giấy, mặt cắt không còn giọt máu, quầng thâm mắt rất đậm, trông có điểm giống với ma cà rồng, nhưng lại không đẹp trai bằng ma cà rồng, ngoại hình bình thường không có gì lạ lẫm, chỉ là đôi mắt rất có thần, như mắt rồng vậy.
“Ôi thật ngại quá, tôi đui mù không nhìn thấy… người, nên đụng vào!” Người kia vội vàng lên tiếng, thậm chí còn cúi gằm người trước Tạ Trì.
“………..” Tạ Trì không ngờ người này lại theo phong cách thế này, cố gắng cất giọng ôn hòa, “Không sao đâu.”
Anh cảm thấy người này nói chuyện có vẻ kỳ lạ, lúc nói tới “Không nhìn thấy” và “người” dừng lại một chút, giống như là cậu ta không nhìn thấy người, nhưng lại nhìn thấy được thứ gì khác.
Tạ Trì chủ động hỏi: “Cậu cũng là diễn viên à?”
Người kia lập tức gật đầu: “Tôi tên Nghiêm Kính, Nghiêm trong nghiêm túc, Kính trong gương kính.”
Nghiêm Kính, hài âm của nó không phải là… con mắt hay sao?
(Nghiêm kính: yán jìng; con mắt: yan3 jing)
Tạ Trì hoàn hồn lại: “Tạ Trì.”
Trong danh sách diễn viên đều có tên thật, nói dối cũng vô nghĩa.
Nghiêm Kính đang định nhiệt tình kéo Tạ Trì lại nói chuyện, đột nhiên ho dữ dội.
Tạ Trì trơ mắt nhìn cậu ta ho ra máu, ánh mắt thoáng khựng lại.
Mắt mù, ốm yếu, không phải chuyện có nguyện vọng không thể thực hiện hay không, mà bản thân phải có một kỹ năng, nếu không với tố chất thân thể như vậy mà tới nơi này, không khác nào một con đường chết.
Trong lòng Tạ Trì hiểu rõ điều này, cũng không có hứng thú tìm hiểu cặn kẽ sâu xa, chỉ là theo thói quen tỏ vẻ tốt bụng mà lo lắng hỏi: “Có sao không? Bên kia có lẽ cũng là các diễn viên, tôi dẫn cậu tới nhé.”
“Không sao đâu, vẫn luôn như vậy, dọa anh rồi à,” Nghiêm Kính dừng lại một chút, cảm thán tự đáy lòng, “Anh tốt bụng quá.”
“Thuận tay mà thôi.”
Hai người vừa nói vừa cười đi về phía cửa xoay.
Châu Văn đang hưởng thụ những lời tán dương của người mới ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy Tạ Trì, hắn sững sờ mấy giây, ánh mắt dần trở nên u tối.
Chàng trai thân hình mảnh khảnh, làn da trắng hồng hào, trên sống mũi cao là một cặp kính, ngoại hình thanh tú, nơi ấn đường cũng toát lên vẻ dịu dàng nhã nhặn.
Anh hơi gật đầu, lấy một tư thế khiêm tốn vừa phải, kiên nhẫn lắng nghe cậu chàng ngoại hình gầy gò đáng sợ líu ríu không thôi. Xem chừng tốt tính lại có học thức, tao nhã ân cần, không có vẻ gay gắt khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Châu Văn từng gặp không ít người.
Kiểu người trước mặt hắn đây, hoặc là sống an nhàn suиɠ sướиɠ, được nhận giáo dục tốt đẹp, không rành thế sự, hoặc là chỉ lịch sự nhã nhặn vẻ bề ngoài, bên trong đen đến đáng sợ.
Là hai thái cực khác biệt.
Châu Văn rất thích sự khiêu chiến, dù là vế sau cũng không sợ hãi.
Huống hồ, dưới ánh dương rạng rỡ, yếu hầu dịch chuyển, rất đẹp đẽ gợi cảm, rõ ràng mũ áo chỉnh tề, nhưng lại khiến lòng người ngứa ngáy, tỉ lệ eo, chân, đều hoàn mỹ khiến người ta phải kinh ngạc.
Châu Văn đã hỏi kỹ quản lý của mình, bộ phim này chỉ có mình hắn là diễn viên cũ, cho nên trước mặt hắn đây là người mới có thể mặc cho hắn bắt nạt.
Ở hiện thực trâu bò đến mấy thì có ích gì chứ, dù có là hoàng tử, tới nơi này rồi cũng chỉ có thể quỳ gối khúm núm cầu trời khấn Phật.
Đây là địa bàn của hắn.
Dường như Nghiêm Kính cảm nhận được, ngước về vị trí của Châu Văn, vô thức kéo Tạ Trì: “Anh phải cẩn thận anh ta đấy.”
Tạ Trì lấy làm ngạc nhiên: “Không phải cậu không nhìn thấy…”
Nghiêm Kính tự biết mình lỡ lời, cười gượng bảo rằng: “Ảo giác thôi.”
Tạ Trì không nói gì cả.
Nghiêm Kính không bịa nổi nữa, lại nghĩ sớm muộn gì cũng bị lộ ra, bèn nói thẳng: “Tôi có thể cảm nhận được anh ta có ác niệm rất lớn với anh.”
Tạ Trì không ngờ có người lại có năng lực này, thế nhưng bao năm qua anh đã thấy quá nhiều kẻ quái nhân, chuyện quái dị, cũng nhanh chóng chấp nhận được.
Anh nhớ lại, như cười như không: “Nên ban nãy cậu cố ý đụng vào tôi à?”
Rõ ràng có thể dựa vào ý niệm mà phân rõ phương hướng, sao lại vừa khéo đụng vào người anh cơ chứ.
“Hở?” Chủ đề đổi quá nhanh, Nghiêm Kính không kịp nghĩ lại, sững sờ một lúc lâu, mới thốt lên một câu “Đạ mấu”, người này phản ứng nhanh quá.
Cậu ta trầm mặc một lúc, không thể không xấu hổ thừa nhận: “…Bởi.. bởi vì từ lúc anh đi vào cảm xúc không xao động, nhất định rất ghê gớm, cho nên muốn xem có thể… ôm đùi hay không.”
Giọng Nghiêm Kính mỗi lúc một nhỏ, hiển nhiên cảm thấy xấu hổ vì hành vi giả vờ đụng trúng người ta của mình.
“….Thì tôi là tay gà mờ sức chiến đấu có hạn, thần kinh thô, lại còn mù nữa.”
Mặc dù Nghiêm Kính có năng lực đặc biệt, nhưng cái này cũng không thể giúp cậu ta sống sót được, cho nên mới cấp thiết muốn tìm một đồng đội tốt để đi tiếp.
Trên đầu đột nhiên vang lên giọng Tạ Trì: “Cậu có biết vì sao tâm tình tôi không hề gợn sóng không?”
Nghiêm Kính vô thức hỏi: “Vì sao.. Không phải vì thực lực mạnh mẽ nên không hề sợ hãi hay sao?”
“Cậu đoán sai rồi,” Trong mắt Tạ Trì mang theo tia nhìn trêu chọc, cất giọng điềm nhiên rằng, “Thực ra lòng tôi nay đã nguội lạnh như tro, một lòng muốn chết mà đi tới nơi này.”
Nghiêm Kính: “!!!!!” Cậu tìm nhầm đùi rồi!!!
Nghiêm Kính rơi vào trạng thái “tự kỷ” hồi lâu.
Một lúc lâu sau cậu nghe thấy tiếng cười trên đỉnh đầu, bấy giờ mới biết mình bị lừa rồi.
Tạ Trì không trêu chọc nữa, thản nhiên nói: “Cậu thích đi thì đi, cứ tự nhiên, đừng có dùng mấy kế vặt nữa.”
“Phải nói trước một điều, sức chiến đấu của tôi cũng có hạn, cậu đừng kỳ vọng gì nhiều, nếu gặp ma tôi còn chạy nhanh hơn cả cậu.”
Nghiêm Kính: “………..”
Nghiêm Kính có chun chút mất mát, nhưng nghĩ tới việc Tạ Trì miễn cưỡng chấp nhận mình, lập tức trong lòng lại nhảy múa hân hoan.
Tạ Trì liếc mắt nhìn qua Châu Văn, người kia cao lớn cơ bắp cuồn cuộn.
Đúng lúc Châu Văn nhìn sang, trong mắt không che giấu sự khát vọng và muốn chiếm đoạt, hắn đang định đi tới, đúng lúc này điện thoại của các diễn viên rung lên.
Tạ Trì mở app ra.
【Tất cả các diễn viên vào vị trí, bộ phim kinh dị “Oán linh váy đỏ” chính thức bắt đầu, “khán giả’ đã bước vào quan sát.】
Tạ Trì ngược lại còn rất tò mò rốt cuộc “khán giả” này là cái gì, ai lại lấy việc diễn viên đau khổ đấu tranh và chết thảm làm niềm vui? Còn có thể xem bọn họ không gián đoạn suốt bảy ngày bảy đêm?
Cái này.. có phải là người không?
Thế nhưng đây không phải là điều anh muốn suy nghĩ ở hiện tại.
Nhóm “khán giả” vừa mới tiến vào quan sát:
【Tôi nghe nói trong phim này có “Châu Văn” nên mới tới xem, hì hì, thành phim người nhớn cho coi!】
【Đồng “râm” đây rồi! Không thì tôi đã đi xem phim ma khó đoán, chất lượng cao cho rồi, còn có quỷ gϊếŧ người nữa chứ, sảng khoái thấy bà, đâu có như bên này, tình tiết cũ rích, tiết tấu thì chậm chạp.】
【Bác xem em còn theo dõi Châu Văn nữa nè, chỉ sợ bỏ lỡ phim gay mới của anh ta, không biết lần này định hại ai đây.】
【Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là anh chàng đeo kính dịu dàng kia rồi.】
【Châu Văn cũng cùi bắp thật, rõ ràng đủ cấp bậc để tới phim chất lượng cao hơn, nhưng cứ nấn ná trong phim tân thủ, chắc là sợ chết, hèn thật.】
【Châu Văn cũng có thực lực chứ bộ, mặc dù không có thao tác gì bá đạo đáng xem, nhưng người ta biết đánh biết chạy, nghe đâu trước khi đóng phim là hướng dẫn viên thể hình.】
…..
Theo tiếng điện thoại rung lên rồi lại rơi vào yên tĩnh, kịch bản từ từ phát triển.
Tiếng người qua đường nói chuyện lại đột nhiên to lên, vừa đủ để các diễn viên nghe thấy:
“Cái công ty ma quỷ lộng hành này lại tuyển nhân viên à?”
“Bà quên rồi à? Sắp đến giữa tháng bảy rồi, thứ kia lại quấy phá cho coi…”
“Bà nói xem sao đám người này lại nghĩ quẩn, muốn tiền không muốn mạng thế cơ chứ, tôi nghe nói cái nhóm năm ngoái tuyển về chết hết sạch…”
“Bà không thấy báo cáo tuyển dụng trước đó hay sao? Một người làm bảy ngày được một trăm vạn đấy, đổi lại là bà bà có động lòng không?”
“Cũng chỉ nhà nghèo mới đến kiếm tiền như vậy thôi…”
…
Mấy người mới tới nghe thấy “ma quỷ lộng hành”, “thứ kia quấy phá” đều có vẻ hoảng sợ, thế nhưng vẫn không quá thất thố.
Mỗi người tới đây đều có nguyện vọng muốn đạt được, bởi vậy nên mới quyết tâm buông tay đánh cược một lần.
Một người phụ nữ ăn vận già dặn bước ra khỏi cánh cửa xoay, cô ta mặc bộ vest, váy công sở ôm gọn thân hình, chân đi đôi giày cao gót đen, tay cầm tập văn kiện, có lẽ là NPC thư ký. Cô ta liếc mắt nhìn nhóm người đứng bên ngoài, vênh mặt nói: “Tất cả theo tôi đi vào ký hợp đồng.”
Nghiêm Kính nhỏ giọng thầm thì: “Em cảm nhận ánh mắt cô ta nhìn chúng ta như nhìn người chết vậy, cô ta đang xem thường chúng ta à?”
Tạ Trì cũng hết cách.
Châu Văn đi trước, nhóm người mới dồn dập theo sau anh ta mà bước vào, Tạ Trì và Nghiêm Kính đi cuối cùng.
Thư ký đi phía trước bảo rằng: “Ký hợp đồng trước buổi chiều hôm nay, tối nay chính thức đi làm.”
“Đi làm đêm?!” Người đàn ông đen gầy kinh ngạc nói.
Thư ký xem thường quay đầu nhìn anh ta: “Không phải đã viết rõ ràng trong thông báo tuyển dụng rồi hay sao?”
“Thế tôi lặp lại một lần nữa, phiền mọi người nghe cho kỹ! Mười giờ đêm bắt đầu làm việc, năm giờ sáng tan ca, trong lúc đi làm, công ty sẽ khóa cổng ra vào, mọi người xử lý công việc xong có thể đi ngủ, có thể tùy tiện làm gì cũng được, nhưng không thể rời khỏi tòa nhà công ty.”
Trong lòng mọi người lạnh run lên.
Cổng dưới tầng khóa là sao, chẳng khác nào lại nhốt mọi người trong tòa nhà kín suốt cả đêm.
App hiện lên thông báo mới ――
【Kịch bản đã tiến triển, các nhân viên đi làm không được rời khỏi tòa nhà, nếu không sẽ coi như làm trái quy tắc, trừ 100 điểm tích lũy, trực tiếp thanh toán trục xuất khỏi bộ phim】
【Nhắc nhở người mới: Sau khi kết toán nếu diễn viên âm điểm sẽ tử vong, điểm tích lũy cho tân thủ là 0, cho nên xin đừng vi phạm quy tắc】
Tạ Trì nhét điện thoại vào trong túi, như có điều suy tư: “Cậu có cảm thấy, sắp xếp như vậy, công ty muốn chúng ta.. chịu chết không?”
“Hở?” Nghiêm Kính đi theo bên cạnh không kịp phản ứng.
Tạ Trì thấp giọng nói: “Mãnh thú trong chiếc lồng đen kịt đang ngủ say, hằng năm sẽ thức tỉnh vào một khoảng thời gian cố định, không ngừng phẫn nộ, thề phải gϊếŧ con người đã nhốt nó lại, con người vì muốn dập tắt cơn giận của nó, hy vọng được an ổn một thời gian, nhân lúc ban ngày nó mê man, nhốt đồng loại yếu ớt vô tri lại tham lam vào chiếc lồng sắt, sau đó.. khóa chiếc lồng lại.”
“Ban đêm mãnh quỷ đi ra, ăn như gió cuốn, oán khí tạm tiêu, lại rơi vào trạng thái ngủ say, đợi năm tiếp theo cung phụng.”
Điều đáng sợ là, Tạ Trì lại cất giọng điềm nhiên như đang kể chuyện cổ tích.
“Đạ mấu!!” Nghiêm Kính bị dọa đến mức khẽ run lên, vội vàng hạ giọng lại, “Anh nói như vậy chúng ta khác nào kẻ chết thay chứ? Bảo sao vừa đến Tết Trung Nguyên là bọn họ nghỉ một thể! Còn thuê chúng ta với giá một trăm vạn một người nữa….”
Nghiêm Kính: “Dù sao đây cũng là phim ma, ma quỷ thế nào viết rõ trên tên phim, “Oán linh váy đỏ”, mặc váy đỏ, mà dựa theo cách phối đồ, hơn 50% là đi đôi giày cao gót màu đỏ nữa, trong lời tựa đầu cũng nói, cộng tác viên mấy năm trước tuyển dụng cũng chết trong tòa nhà, cho nên nhất định con ma ở trong tòa nhà, bây giờ lại nhốt chúng ta ở lại đây nữa chứ!”
Nghiêm Kính căm giận, nhìn thư ký dẫn đường phía trước, lại bảo: “Anh nói xem liệu NPC thư ký này có biết gì không? Chúng ta tiến lên uy hiếp cô ta, liệu cô ta có nói rõ tình hình thực tế không?! Kiểu như vì sao con ma lại sinh ra…”
“Không đâu,” Tạ Trì dừng lại một chút, thờ ơ nói, “Nhưng cậu có thể thử một chút, tôi cũng không phản đối. Dù sao thất bại là mẹ thành công.”
Nghiêm Kính: “………….”
Đang nói chuyện, thực sự có người mới đi lên nói chuyện với thư ký, sau đó ngượng ngùng quay trở về, hiển nhiên tay trắng ra về.
Người mới kia bảo rằng: “Cô ấy nói là mình mới tới, không biết cái gì cả.
Nghiêm Kính cũng tự thấy mình ngu, nếu dễ dàng biết được chân tướng như vậy, cần gì bảy ngày để đóng phim.
Cả nhóm người được dẫn tới trước cửa “Văn phòng giám đốc Trương” ở tầng một.
Tạ Trì kinh ngạc, công ty này ít nhất mười lăm tầng, thế mà văn phòng của giám đốc lại ở tầng một. Rõ ràng tầng một là nơi ồn ào nhất, người qua kẻ lại, cũng làm giảm khí chất đi nhiều.
Thư ký nói: “Sếp tổng của chúng tôi ở trong đó, mọi người đi vào đi.”
App lại hiện lên tin nhắn nhắc nhở ――
【Kịch bản tăng tiến độ, xin hãy hoàn tất ký hợp đồng (Không thể chống cự). Chú ý, không được tấn công đứa con trong bụng bà chủ, trừng phạt giống như trên.】
Bởi vì đôi mắt Nghiêm Kính mù lòa, nên tin nhắn đều được đọc lên qua chế độ giọng nói, nghe hơi buồn cười.
Nghiêm Kính nghe xong: “….Cho nên có thể tấn công thư ký được à? Dù có tấn công cũng không có tin tức hữu dụng đúng không?”
Tạ Trì miễn cưỡng nhìn cậu ta: “Bingo.”
Nghiêm Kính: “……….”
Có người mới lầu bầu: “Chẳng phải chỉ ký hợp đồng thôi hay sao, tại sao phải thêm câu “không thể chống cự”?”
Châu Văn ghét đám người mới nói dông nói dài, quay đầu mất kiên nhẫn nói: “Vào rồi sẽ biết.”
Thư ký mở cửa ra giúp họ, trông thấy bà chủ ôm một chiếc hũ đen trong lòng mình, gương mặt trắng bệch trong phút chốc, vội vàng nói mấy câu với bà chủ, sau khi được cho phép, sợ hãi rảo bước nhanh đi ra.
Giọng bà chủ từ trong văn phòng vọng ra, nghe giọng nói yếu mà gay gắt: “Đừng lề mề nữa, mau vào đi.”
Tạ Trì đi vào, một người phụ nữ ngoài ba mươi đang ngồi sau bàn làm việc, ngoại hình đẹp đẽ, còn xinh đẹp hơn cả một bộ phận ngôi sao, chỉ là làn da vàng vọt như nến, nhìn cái bụng, chắc mang thai bốn năm tháng rồi.
Nghiêm Kính ở sau anh nhìn chòng chọc vào cái hũ đen trong lòng bà chủ một lúc rồi giật mình, sắc mặt tái nhợt, kéo người Tạ Trì khẽ nói: “Ở trong đó có oán niệm, dù sao cũng là thứ đồ rất tà ác, chúng ta cần tránh xa một chút.”
Tạ Trì hơi ngạc nhiên, không ngờ năng lực của Nghiêm Kính còn có thể dùng như vậy.
Bà chủ hờ hững nói: “Công việc cụ thể thế nào thư ký sẽ nói rõ với mấy người, tôi không nói nhiều, mấy ngày tới ở công ty không có người, xế chiều tôi sẽ tới kiểm tra một chút.”
Châu Văn dẫn đầu cả nhóm mà đáp lời.
Bà chủ vẫy về phía họ: “Tới ký hợp đồng đi.”
Mọi người đợi bà chủ lấy hợp đồng ra, nhưng bà chủ đặt chiếc hũ đen kia lên bàn trước.
Mọi người không hiểu ý, trong lòng Nghiêm Kính dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, bà chủ mở chiếc hũ đen ra bảo rằng: “Mọi người đưa tay vào trong, để bị cắn, chảy máu thì coi như ký hợp đồng xong xuôi.”
Nghiêm Kính khẽ thốt lên “ôi vãi”, mọi người nghe thấy sẽ bị một đồ vật không tên cắn, lại còn bị chảy máu, sắc mặt người sau tái hơn người trước.
Người mới thầm thì: “Đừng.. đừng bảo là mấy con rắn đấy nhé?”
“Có khi nào là mấy con rết không, trời ơi, phải đau đến mức nào cơ chứ…”
Tạ Trì cảm thấy nếu chỉ là rắn, rết thì là chuyện nhỏ, chỉ sợ là mấy thứ như.. cổ trùng, dù sao Nghiêm Kính nói nó rất tà ác.
(Cổ trùng: sâu, bọ độc..)
Nhưng app nhắc nhở không được chống cự, cho nên bọn họ chỉ có thể chịu đựng.
Bà chủ đột nhiên thì thầm với cái hũ: “Cục cưng ngoan, ăn đi con.”
Nhất thời mọi người nổi da gà, ai nấy đều rùng mình.
Châu Văn quyết định nhanh chóng, chỉ vào người mới đen gầy kia: “Cậu lên trước.”
“Dựa vào đâu ――” Anh chàng đen gầy kia thức thời kiềm chế sự không phục xuống. Anh ta không dám đắc tội với diễn viên cũ duy nhất trong bộ phim kinh dị này, anh ta còn phải trông cậy vào Châu Văn đưa mình sống sót trở ra.
Dù sao tất cả mọi người đều bị cắn, như vậy chứng minh món đồ này sẽ không hại chết họ, dù sao trong phim kinh dị, không đến mức họ vừa mới đến đã gϊếŧ sạch cả đám.
Chỉ là vấn đề thứ tự bị cắn mà thôi, anh chàng đen gầy tự an ủi bản thân như vậy, chật vật bước về phía bà chủ, sau đó dưới ánh mắt lạnh lùng của Châu Văn, bỏ tay vào trong hũ.
Anh ta còn chưa kịp thấy rõ bên trong có cái gì, đã bị cắn một miếng, cảm giác nhói đau từ đầu ngón tay lan ra, anh ta chợt hét lên một tiếng.
Nghiêm Kính bị dọa ôm chặt lấy cánh tay Tạ Trì, sắc mặt mọi người ai nấy đều tái mét.
Vẻ mặt Châu Văn cũng hết sức khó coi.
Thứ kia nhất định không đau đến mức mất mạng, nhưng đau mà, mọi người đều sợ đau.
Văn phòng lớn như vậy, mọi người đều căng thẳng, chỉ có Tạ Trì cúi gằm mặt, không tập trung.
“Bạn trai ơi, em sợ đau.” Tạ Trì nói trong lòng, trong mắt ánh lên tia cười nhỏ xíu.
Đáp lời anh là giọng nói trầm thấp và có vẻ lười nhác: “Tiểu Trì, em xuống đi, để anh lên.”Lời tác giả:
Tạ Trì: Tui tự làm nũng với bản thân lại còn có thể tự chiều chuộng mình lên trời.
Ở vùng ngoại ô hoang vắng này, các căn nhà bên cạnh đều thấp bé xập xệ, khiến tòa cao ốc trước mặt đây lại càng có vẻ to lớn lạ thường.
Có bốn, năm người đang đứng trước cánh cửa xoay của tòa cao ốc, mọi người đang trao đổi với nhau, có lẽ là các diễn viên cùng tham gia với Tạ Trì.
Tạ Trì không nóng vội, anh mở điện thoại ra coi, phát hiện trừ app Diễn viên phim kinh dị có thể vận hành bình thường ra, những chức năng khác của điện thoại hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Nội quy cụ thể đã được gửi tới, Tạ Trì nhanh chóng xem qua một lượt, ghi lại mấy điểm quan trọng.
Đầu tiên, các bộ phim kinh dị trong app đều là phim trực tiếp, từ đầu tới cuối vẫn luôn có “khán giả” xem.
Trong quá trình quan sát, “khán giả” sẽ căn cứ vào biểu hiện và sở thích cá nhân để lựa chọn có theo dõi, trở thành fan hâm mộ của diễn viên đó hay không.
Một bộ phim kinh dị chiếu xong, số lượng fan tăng lên của diễn viên sẽ được đổi thành điểm tích lũy theo tỉ lệ phần trăm tương đương.
Điểm tích lũy không chỉ dùng để thực hiện tâm nguyện, mà còn có thể quyết định danh hiệu của diễn viên.
Tạ Trì mở bảng thông tin cá nhân ra nhìn, bây giờ danh hiệu của anh là một màu trắng nhạt nhẽo ―― 【Diễn viên hạng F vô danh】
Dưới danh xưng có một hàng chữ nhận xét nho nhỏ: Người mới đến, không để lại bất cứ ấn tượng gì cho người xem, cũng không có bất cứ tác phẩm tiêu biểu nào.
Danh xưng sẽ thăng cấp theo số điểm tích lũy.
Danh xưng ảnh hưởng trực tiếp tới việc mở khóa các bộ phim kinh dị chất lượng cao hơn.
Điều này không khác biệt nhiều so với showbiz, diễn viên chưa nổi tiếng tới một độ nhất định, thì không có tư cách tham gia những tác phẩm truyền hình và điện ảnh cao cấp hơn.
Trong app, phim kinh dị chất lượng càng cao, độ khó càng lớn, tương ứng với nó, phần thưởng sau khi hoàn thành lại càng phong phú hơn.
Tiếp theo, những bộ phim kinh dị trong app về cơ bản sẽ không có kịch bản, diễn viên cần phải tự mình tìm tòi phát động kịch bản.
Mặc dù họ gọi là diễn viên, nhưng công việc thực tế không phải diễn viên, mà là những kẻ cầu sinh trong hoàn cảnh chân thực và đầy khủng bố, đồng thời thăm dò tìm kiếm kịch bản, cố gắng khôi phục lại đầy đủ nội dung của bộ phim kinh dị.
Thậm chí họ có thể xem app bất cứ lúc nào, giao lưu với các diễn viên khác trong suốt thời gian đóng phim, hành động so ra giống với streamer chơi game kinh dị cho người xem giải trí hơn.
Gọi là diễn viên chủ yếu bởi vì các quy chế giống như trong showbiz.
Cuối cùng, khi bộ phim kinh dị kết thúc, dựa theo biểu hiện của các diễn viên mà xếp hạng, dựa theo xếp hạng sẽ phân phát điểm thưởng.
Lúc này app lại gửi một tin nhắn tới.
Tạ Trì mở ra coi.
Một vài điều cần nói rõ liên quan tới bộ phim kinh dị “Oán linh váy đỏ”――
1. Bộ phim kéo dài nhiều nhất là bảy ngày, hoàn tất thăm dò sớm thì kết thúc sớm.
2. Bộ phim thẻ xanh, chất lượng cẩu thả, sau khi đóng hết phim, diễn viên đứng đầu trong bảng xếp hạng sẽ được thưởng 100 điểm tích lũy, các diễn viên còn lại sẽ giảm dần.
Tạ Trì khẽ nhoẻn cười, bạn trai thật đắt, những 10000 điểm tích lũy.
Tương đương đứng hạng nhất của 100 bộ phim kinh dị chất lượng kém.
Tạ Trì đang cúi đầu xem điện thoại, đột nhiên bị một người đập vào ngực, anh ngẩng đầu lên, trông thấy một cậu trai trẻ tuổi gầy đến mức như da bọc xương.
Cả người cậu trắng bệch như tờ giấy, mặt cắt không còn giọt máu, quầng thâm mắt rất đậm, trông có điểm giống với ma cà rồng, nhưng lại không đẹp trai bằng ma cà rồng, ngoại hình bình thường không có gì lạ lẫm, chỉ là đôi mắt rất có thần, như mắt rồng vậy.
“Ôi thật ngại quá, tôi đui mù không nhìn thấy… người, nên đụng vào!” Người kia vội vàng lên tiếng, thậm chí còn cúi gằm người trước Tạ Trì.
“………..” Tạ Trì không ngờ người này lại theo phong cách thế này, cố gắng cất giọng ôn hòa, “Không sao đâu.”
Anh cảm thấy người này nói chuyện có vẻ kỳ lạ, lúc nói tới “Không nhìn thấy” và “người” dừng lại một chút, giống như là cậu ta không nhìn thấy người, nhưng lại nhìn thấy được thứ gì khác.
Tạ Trì chủ động hỏi: “Cậu cũng là diễn viên à?”
Người kia lập tức gật đầu: “Tôi tên Nghiêm Kính, Nghiêm trong nghiêm túc, Kính trong gương kính.”
Nghiêm Kính, hài âm của nó không phải là… con mắt hay sao?
(Nghiêm kính: yán jìng; con mắt: yan3 jing)
Tạ Trì hoàn hồn lại: “Tạ Trì.”
Trong danh sách diễn viên đều có tên thật, nói dối cũng vô nghĩa.
Nghiêm Kính đang định nhiệt tình kéo Tạ Trì lại nói chuyện, đột nhiên ho dữ dội.
Tạ Trì trơ mắt nhìn cậu ta ho ra máu, ánh mắt thoáng khựng lại.
Mắt mù, ốm yếu, không phải chuyện có nguyện vọng không thể thực hiện hay không, mà bản thân phải có một kỹ năng, nếu không với tố chất thân thể như vậy mà tới nơi này, không khác nào một con đường chết.
Trong lòng Tạ Trì hiểu rõ điều này, cũng không có hứng thú tìm hiểu cặn kẽ sâu xa, chỉ là theo thói quen tỏ vẻ tốt bụng mà lo lắng hỏi: “Có sao không? Bên kia có lẽ cũng là các diễn viên, tôi dẫn cậu tới nhé.”
“Không sao đâu, vẫn luôn như vậy, dọa anh rồi à,” Nghiêm Kính dừng lại một chút, cảm thán tự đáy lòng, “Anh tốt bụng quá.”
“Thuận tay mà thôi.”
Hai người vừa nói vừa cười đi về phía cửa xoay.
Châu Văn đang hưởng thụ những lời tán dương của người mới ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy Tạ Trì, hắn sững sờ mấy giây, ánh mắt dần trở nên u tối.
Chàng trai thân hình mảnh khảnh, làn da trắng hồng hào, trên sống mũi cao là một cặp kính, ngoại hình thanh tú, nơi ấn đường cũng toát lên vẻ dịu dàng nhã nhặn.
Anh hơi gật đầu, lấy một tư thế khiêm tốn vừa phải, kiên nhẫn lắng nghe cậu chàng ngoại hình gầy gò đáng sợ líu ríu không thôi. Xem chừng tốt tính lại có học thức, tao nhã ân cần, không có vẻ gay gắt khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Châu Văn từng gặp không ít người.
Kiểu người trước mặt hắn đây, hoặc là sống an nhàn suиɠ sướиɠ, được nhận giáo dục tốt đẹp, không rành thế sự, hoặc là chỉ lịch sự nhã nhặn vẻ bề ngoài, bên trong đen đến đáng sợ.
Là hai thái cực khác biệt.
Châu Văn rất thích sự khiêu chiến, dù là vế sau cũng không sợ hãi.
Huống hồ, dưới ánh dương rạng rỡ, yếu hầu dịch chuyển, rất đẹp đẽ gợi cảm, rõ ràng mũ áo chỉnh tề, nhưng lại khiến lòng người ngứa ngáy, tỉ lệ eo, chân, đều hoàn mỹ khiến người ta phải kinh ngạc.
Châu Văn đã hỏi kỹ quản lý của mình, bộ phim này chỉ có mình hắn là diễn viên cũ, cho nên trước mặt hắn đây là người mới có thể mặc cho hắn bắt nạt.
Ở hiện thực trâu bò đến mấy thì có ích gì chứ, dù có là hoàng tử, tới nơi này rồi cũng chỉ có thể quỳ gối khúm núm cầu trời khấn Phật.
Đây là địa bàn của hắn.
Dường như Nghiêm Kính cảm nhận được, ngước về vị trí của Châu Văn, vô thức kéo Tạ Trì: “Anh phải cẩn thận anh ta đấy.”
Tạ Trì lấy làm ngạc nhiên: “Không phải cậu không nhìn thấy…”
Nghiêm Kính tự biết mình lỡ lời, cười gượng bảo rằng: “Ảo giác thôi.”
Tạ Trì không nói gì cả.
Nghiêm Kính không bịa nổi nữa, lại nghĩ sớm muộn gì cũng bị lộ ra, bèn nói thẳng: “Tôi có thể cảm nhận được anh ta có ác niệm rất lớn với anh.”
Tạ Trì không ngờ có người lại có năng lực này, thế nhưng bao năm qua anh đã thấy quá nhiều kẻ quái nhân, chuyện quái dị, cũng nhanh chóng chấp nhận được.
Anh nhớ lại, như cười như không: “Nên ban nãy cậu cố ý đụng vào tôi à?”
Rõ ràng có thể dựa vào ý niệm mà phân rõ phương hướng, sao lại vừa khéo đụng vào người anh cơ chứ.
“Hở?” Chủ đề đổi quá nhanh, Nghiêm Kính không kịp nghĩ lại, sững sờ một lúc lâu, mới thốt lên một câu “Đạ mấu”, người này phản ứng nhanh quá.
Cậu ta trầm mặc một lúc, không thể không xấu hổ thừa nhận: “…Bởi.. bởi vì từ lúc anh đi vào cảm xúc không xao động, nhất định rất ghê gớm, cho nên muốn xem có thể… ôm đùi hay không.”
Giọng Nghiêm Kính mỗi lúc một nhỏ, hiển nhiên cảm thấy xấu hổ vì hành vi giả vờ đụng trúng người ta của mình.
“….Thì tôi là tay gà mờ sức chiến đấu có hạn, thần kinh thô, lại còn mù nữa.”
Mặc dù Nghiêm Kính có năng lực đặc biệt, nhưng cái này cũng không thể giúp cậu ta sống sót được, cho nên mới cấp thiết muốn tìm một đồng đội tốt để đi tiếp.
Trên đầu đột nhiên vang lên giọng Tạ Trì: “Cậu có biết vì sao tâm tình tôi không hề gợn sóng không?”
Nghiêm Kính vô thức hỏi: “Vì sao.. Không phải vì thực lực mạnh mẽ nên không hề sợ hãi hay sao?”
“Cậu đoán sai rồi,” Trong mắt Tạ Trì mang theo tia nhìn trêu chọc, cất giọng điềm nhiên rằng, “Thực ra lòng tôi nay đã nguội lạnh như tro, một lòng muốn chết mà đi tới nơi này.”
Nghiêm Kính: “!!!!!” Cậu tìm nhầm đùi rồi!!!
Nghiêm Kính rơi vào trạng thái “tự kỷ” hồi lâu.
Một lúc lâu sau cậu nghe thấy tiếng cười trên đỉnh đầu, bấy giờ mới biết mình bị lừa rồi.
Tạ Trì không trêu chọc nữa, thản nhiên nói: “Cậu thích đi thì đi, cứ tự nhiên, đừng có dùng mấy kế vặt nữa.”
“Phải nói trước một điều, sức chiến đấu của tôi cũng có hạn, cậu đừng kỳ vọng gì nhiều, nếu gặp ma tôi còn chạy nhanh hơn cả cậu.”
Nghiêm Kính: “………..”
Nghiêm Kính có chun chút mất mát, nhưng nghĩ tới việc Tạ Trì miễn cưỡng chấp nhận mình, lập tức trong lòng lại nhảy múa hân hoan.
Tạ Trì liếc mắt nhìn qua Châu Văn, người kia cao lớn cơ bắp cuồn cuộn.
Đúng lúc Châu Văn nhìn sang, trong mắt không che giấu sự khát vọng và muốn chiếm đoạt, hắn đang định đi tới, đúng lúc này điện thoại của các diễn viên rung lên.
Tạ Trì mở app ra.
【Tất cả các diễn viên vào vị trí, bộ phim kinh dị “Oán linh váy đỏ” chính thức bắt đầu, “khán giả’ đã bước vào quan sát.】
Tạ Trì ngược lại còn rất tò mò rốt cuộc “khán giả” này là cái gì, ai lại lấy việc diễn viên đau khổ đấu tranh và chết thảm làm niềm vui? Còn có thể xem bọn họ không gián đoạn suốt bảy ngày bảy đêm?
Cái này.. có phải là người không?
Thế nhưng đây không phải là điều anh muốn suy nghĩ ở hiện tại.
Nhóm “khán giả” vừa mới tiến vào quan sát:
【Tôi nghe nói trong phim này có “Châu Văn” nên mới tới xem, hì hì, thành phim người nhớn cho coi!】
【Đồng “râm” đây rồi! Không thì tôi đã đi xem phim ma khó đoán, chất lượng cao cho rồi, còn có quỷ gϊếŧ người nữa chứ, sảng khoái thấy bà, đâu có như bên này, tình tiết cũ rích, tiết tấu thì chậm chạp.】
【Bác xem em còn theo dõi Châu Văn nữa nè, chỉ sợ bỏ lỡ phim gay mới của anh ta, không biết lần này định hại ai đây.】
【Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là anh chàng đeo kính dịu dàng kia rồi.】
【Châu Văn cũng cùi bắp thật, rõ ràng đủ cấp bậc để tới phim chất lượng cao hơn, nhưng cứ nấn ná trong phim tân thủ, chắc là sợ chết, hèn thật.】
【Châu Văn cũng có thực lực chứ bộ, mặc dù không có thao tác gì bá đạo đáng xem, nhưng người ta biết đánh biết chạy, nghe đâu trước khi đóng phim là hướng dẫn viên thể hình.】
…..
Theo tiếng điện thoại rung lên rồi lại rơi vào yên tĩnh, kịch bản từ từ phát triển.
Tiếng người qua đường nói chuyện lại đột nhiên to lên, vừa đủ để các diễn viên nghe thấy:
“Cái công ty ma quỷ lộng hành này lại tuyển nhân viên à?”
“Bà quên rồi à? Sắp đến giữa tháng bảy rồi, thứ kia lại quấy phá cho coi…”
“Bà nói xem sao đám người này lại nghĩ quẩn, muốn tiền không muốn mạng thế cơ chứ, tôi nghe nói cái nhóm năm ngoái tuyển về chết hết sạch…”
“Bà không thấy báo cáo tuyển dụng trước đó hay sao? Một người làm bảy ngày được một trăm vạn đấy, đổi lại là bà bà có động lòng không?”
“Cũng chỉ nhà nghèo mới đến kiếm tiền như vậy thôi…”
…
Mấy người mới tới nghe thấy “ma quỷ lộng hành”, “thứ kia quấy phá” đều có vẻ hoảng sợ, thế nhưng vẫn không quá thất thố.
Mỗi người tới đây đều có nguyện vọng muốn đạt được, bởi vậy nên mới quyết tâm buông tay đánh cược một lần.
Một người phụ nữ ăn vận già dặn bước ra khỏi cánh cửa xoay, cô ta mặc bộ vest, váy công sở ôm gọn thân hình, chân đi đôi giày cao gót đen, tay cầm tập văn kiện, có lẽ là NPC thư ký. Cô ta liếc mắt nhìn nhóm người đứng bên ngoài, vênh mặt nói: “Tất cả theo tôi đi vào ký hợp đồng.”
Nghiêm Kính nhỏ giọng thầm thì: “Em cảm nhận ánh mắt cô ta nhìn chúng ta như nhìn người chết vậy, cô ta đang xem thường chúng ta à?”
Tạ Trì cũng hết cách.
Châu Văn đi trước, nhóm người mới dồn dập theo sau anh ta mà bước vào, Tạ Trì và Nghiêm Kính đi cuối cùng.
Thư ký đi phía trước bảo rằng: “Ký hợp đồng trước buổi chiều hôm nay, tối nay chính thức đi làm.”
“Đi làm đêm?!” Người đàn ông đen gầy kinh ngạc nói.
Thư ký xem thường quay đầu nhìn anh ta: “Không phải đã viết rõ ràng trong thông báo tuyển dụng rồi hay sao?”
“Thế tôi lặp lại một lần nữa, phiền mọi người nghe cho kỹ! Mười giờ đêm bắt đầu làm việc, năm giờ sáng tan ca, trong lúc đi làm, công ty sẽ khóa cổng ra vào, mọi người xử lý công việc xong có thể đi ngủ, có thể tùy tiện làm gì cũng được, nhưng không thể rời khỏi tòa nhà công ty.”
Trong lòng mọi người lạnh run lên.
Cổng dưới tầng khóa là sao, chẳng khác nào lại nhốt mọi người trong tòa nhà kín suốt cả đêm.
App hiện lên thông báo mới ――
【Kịch bản đã tiến triển, các nhân viên đi làm không được rời khỏi tòa nhà, nếu không sẽ coi như làm trái quy tắc, trừ 100 điểm tích lũy, trực tiếp thanh toán trục xuất khỏi bộ phim】
【Nhắc nhở người mới: Sau khi kết toán nếu diễn viên âm điểm sẽ tử vong, điểm tích lũy cho tân thủ là 0, cho nên xin đừng vi phạm quy tắc】
Tạ Trì nhét điện thoại vào trong túi, như có điều suy tư: “Cậu có cảm thấy, sắp xếp như vậy, công ty muốn chúng ta.. chịu chết không?”
“Hở?” Nghiêm Kính đi theo bên cạnh không kịp phản ứng.
Tạ Trì thấp giọng nói: “Mãnh thú trong chiếc lồng đen kịt đang ngủ say, hằng năm sẽ thức tỉnh vào một khoảng thời gian cố định, không ngừng phẫn nộ, thề phải gϊếŧ con người đã nhốt nó lại, con người vì muốn dập tắt cơn giận của nó, hy vọng được an ổn một thời gian, nhân lúc ban ngày nó mê man, nhốt đồng loại yếu ớt vô tri lại tham lam vào chiếc lồng sắt, sau đó.. khóa chiếc lồng lại.”
“Ban đêm mãnh quỷ đi ra, ăn như gió cuốn, oán khí tạm tiêu, lại rơi vào trạng thái ngủ say, đợi năm tiếp theo cung phụng.”
Điều đáng sợ là, Tạ Trì lại cất giọng điềm nhiên như đang kể chuyện cổ tích.
“Đạ mấu!!” Nghiêm Kính bị dọa đến mức khẽ run lên, vội vàng hạ giọng lại, “Anh nói như vậy chúng ta khác nào kẻ chết thay chứ? Bảo sao vừa đến Tết Trung Nguyên là bọn họ nghỉ một thể! Còn thuê chúng ta với giá một trăm vạn một người nữa….”
Nghiêm Kính: “Dù sao đây cũng là phim ma, ma quỷ thế nào viết rõ trên tên phim, “Oán linh váy đỏ”, mặc váy đỏ, mà dựa theo cách phối đồ, hơn 50% là đi đôi giày cao gót màu đỏ nữa, trong lời tựa đầu cũng nói, cộng tác viên mấy năm trước tuyển dụng cũng chết trong tòa nhà, cho nên nhất định con ma ở trong tòa nhà, bây giờ lại nhốt chúng ta ở lại đây nữa chứ!”
Nghiêm Kính căm giận, nhìn thư ký dẫn đường phía trước, lại bảo: “Anh nói xem liệu NPC thư ký này có biết gì không? Chúng ta tiến lên uy hiếp cô ta, liệu cô ta có nói rõ tình hình thực tế không?! Kiểu như vì sao con ma lại sinh ra…”
“Không đâu,” Tạ Trì dừng lại một chút, thờ ơ nói, “Nhưng cậu có thể thử một chút, tôi cũng không phản đối. Dù sao thất bại là mẹ thành công.”
Nghiêm Kính: “………….”
Đang nói chuyện, thực sự có người mới đi lên nói chuyện với thư ký, sau đó ngượng ngùng quay trở về, hiển nhiên tay trắng ra về.
Người mới kia bảo rằng: “Cô ấy nói là mình mới tới, không biết cái gì cả.
Nghiêm Kính cũng tự thấy mình ngu, nếu dễ dàng biết được chân tướng như vậy, cần gì bảy ngày để đóng phim.
Cả nhóm người được dẫn tới trước cửa “Văn phòng giám đốc Trương” ở tầng một.
Tạ Trì kinh ngạc, công ty này ít nhất mười lăm tầng, thế mà văn phòng của giám đốc lại ở tầng một. Rõ ràng tầng một là nơi ồn ào nhất, người qua kẻ lại, cũng làm giảm khí chất đi nhiều.
Thư ký nói: “Sếp tổng của chúng tôi ở trong đó, mọi người đi vào đi.”
App lại hiện lên tin nhắn nhắc nhở ――
【Kịch bản tăng tiến độ, xin hãy hoàn tất ký hợp đồng (Không thể chống cự). Chú ý, không được tấn công đứa con trong bụng bà chủ, trừng phạt giống như trên.】
Bởi vì đôi mắt Nghiêm Kính mù lòa, nên tin nhắn đều được đọc lên qua chế độ giọng nói, nghe hơi buồn cười.
Nghiêm Kính nghe xong: “….Cho nên có thể tấn công thư ký được à? Dù có tấn công cũng không có tin tức hữu dụng đúng không?”
Tạ Trì miễn cưỡng nhìn cậu ta: “Bingo.”
Nghiêm Kính: “……….”
Có người mới lầu bầu: “Chẳng phải chỉ ký hợp đồng thôi hay sao, tại sao phải thêm câu “không thể chống cự”?”
Châu Văn ghét đám người mới nói dông nói dài, quay đầu mất kiên nhẫn nói: “Vào rồi sẽ biết.”
Thư ký mở cửa ra giúp họ, trông thấy bà chủ ôm một chiếc hũ đen trong lòng mình, gương mặt trắng bệch trong phút chốc, vội vàng nói mấy câu với bà chủ, sau khi được cho phép, sợ hãi rảo bước nhanh đi ra.
Giọng bà chủ từ trong văn phòng vọng ra, nghe giọng nói yếu mà gay gắt: “Đừng lề mề nữa, mau vào đi.”
Tạ Trì đi vào, một người phụ nữ ngoài ba mươi đang ngồi sau bàn làm việc, ngoại hình đẹp đẽ, còn xinh đẹp hơn cả một bộ phận ngôi sao, chỉ là làn da vàng vọt như nến, nhìn cái bụng, chắc mang thai bốn năm tháng rồi.
Nghiêm Kính ở sau anh nhìn chòng chọc vào cái hũ đen trong lòng bà chủ một lúc rồi giật mình, sắc mặt tái nhợt, kéo người Tạ Trì khẽ nói: “Ở trong đó có oán niệm, dù sao cũng là thứ đồ rất tà ác, chúng ta cần tránh xa một chút.”
Tạ Trì hơi ngạc nhiên, không ngờ năng lực của Nghiêm Kính còn có thể dùng như vậy.
Bà chủ hờ hững nói: “Công việc cụ thể thế nào thư ký sẽ nói rõ với mấy người, tôi không nói nhiều, mấy ngày tới ở công ty không có người, xế chiều tôi sẽ tới kiểm tra một chút.”
Châu Văn dẫn đầu cả nhóm mà đáp lời.
Bà chủ vẫy về phía họ: “Tới ký hợp đồng đi.”
Mọi người đợi bà chủ lấy hợp đồng ra, nhưng bà chủ đặt chiếc hũ đen kia lên bàn trước.
Mọi người không hiểu ý, trong lòng Nghiêm Kính dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, bà chủ mở chiếc hũ đen ra bảo rằng: “Mọi người đưa tay vào trong, để bị cắn, chảy máu thì coi như ký hợp đồng xong xuôi.”
Nghiêm Kính khẽ thốt lên “ôi vãi”, mọi người nghe thấy sẽ bị một đồ vật không tên cắn, lại còn bị chảy máu, sắc mặt người sau tái hơn người trước.
Người mới thầm thì: “Đừng.. đừng bảo là mấy con rắn đấy nhé?”
“Có khi nào là mấy con rết không, trời ơi, phải đau đến mức nào cơ chứ…”
Tạ Trì cảm thấy nếu chỉ là rắn, rết thì là chuyện nhỏ, chỉ sợ là mấy thứ như.. cổ trùng, dù sao Nghiêm Kính nói nó rất tà ác.
(Cổ trùng: sâu, bọ độc..)
Nhưng app nhắc nhở không được chống cự, cho nên bọn họ chỉ có thể chịu đựng.
Bà chủ đột nhiên thì thầm với cái hũ: “Cục cưng ngoan, ăn đi con.”
Nhất thời mọi người nổi da gà, ai nấy đều rùng mình.
Châu Văn quyết định nhanh chóng, chỉ vào người mới đen gầy kia: “Cậu lên trước.”
“Dựa vào đâu ――” Anh chàng đen gầy kia thức thời kiềm chế sự không phục xuống. Anh ta không dám đắc tội với diễn viên cũ duy nhất trong bộ phim kinh dị này, anh ta còn phải trông cậy vào Châu Văn đưa mình sống sót trở ra.
Dù sao tất cả mọi người đều bị cắn, như vậy chứng minh món đồ này sẽ không hại chết họ, dù sao trong phim kinh dị, không đến mức họ vừa mới đến đã gϊếŧ sạch cả đám.
Chỉ là vấn đề thứ tự bị cắn mà thôi, anh chàng đen gầy tự an ủi bản thân như vậy, chật vật bước về phía bà chủ, sau đó dưới ánh mắt lạnh lùng của Châu Văn, bỏ tay vào trong hũ.
Anh ta còn chưa kịp thấy rõ bên trong có cái gì, đã bị cắn một miếng, cảm giác nhói đau từ đầu ngón tay lan ra, anh ta chợt hét lên một tiếng.
Nghiêm Kính bị dọa ôm chặt lấy cánh tay Tạ Trì, sắc mặt mọi người ai nấy đều tái mét.
Vẻ mặt Châu Văn cũng hết sức khó coi.
Thứ kia nhất định không đau đến mức mất mạng, nhưng đau mà, mọi người đều sợ đau.
Văn phòng lớn như vậy, mọi người đều căng thẳng, chỉ có Tạ Trì cúi gằm mặt, không tập trung.
“Bạn trai ơi, em sợ đau.” Tạ Trì nói trong lòng, trong mắt ánh lên tia cười nhỏ xíu.
Đáp lời anh là giọng nói trầm thấp và có vẻ lười nhác: “Tiểu Trì, em xuống đi, để anh lên.”Lời tác giả:
Tạ Trì: Tui tự làm nũng với bản thân lại còn có thể tự chiều chuộng mình lên trời.