“Yêu cả hai người.”
Lục Văn tỏ vẻ đờ đẫn mấy giây, vội vàng tránh ra, “Đương nhiên là được rồi.”
Tạ Tinh Lan được mời vào, Lục Văn đứng sau lưng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, vô thức nắm chặt quần, anh ta vội đảo mắt nhìn căn phòng, cảm thấy mình giữ phòng tương đối sạch sẽ, mới âm thầm thở phào.
Tạ Trì tối nay có gì đó là lạ, nhưng lạ ở đâu thì Lục Văn không nói ra được, anh thêm phần hờ hững lạnh nhạt, giọng nói thì cứng nhắc, nhưng ngược lại càng khiến tim người ta đập rộn rã.
【Dụ dỗ à, nếu đây là con gái thì tui đã nghĩ đen tối rồi, đêm hôm khuya khoắt áo quần không chỉnh tề tới gõ cửa phòng người ta, chậc chậc】
【Len lén nhỏ giọng nói, trai trai cũng chưa chắc đã không được, đã là năm 0202 rồi】
【Anh Lục à, người ta không được thoải mái, anh ôm một cái là khỏe thôi.】
【Đạ mấu, liệu có phải anh ta muốn Lục Văn bảo vệ, nên muốn làm điều gì đó không?】
【Mấy người vô vị thật, khinh bỉ.】
Lục Văn nói, “Cậu nước trước, tôi đi rót cho cậu ngồi.”
Tạ Tinh Lan mờ mịt nhìn anh ta, “Gì cơ?”
Lục Văn ý thức được mình nói năng lộn xộn, gương mặt lặng lẽ đỏ bừng cả lên, “Tôi nói là, cậu cứ ngồi trước, tôi rót chút nước cho cậu.”
Nói rồi lập tức quay đầu giả vờ rót nước, dường như sợ “Tạ Trì” nhìn ra được mình lúng túng.
Khóe miệng Tạ Tinh Lan nhếch lên, chọn vị trí ngồi sạch sẽ, cầm miếng vải lau qua rồi ngồi xuống.
Lục Văn bưng nước quay đầu lại, trông thấy hắn bắt chéo chân ngồi xuống, hắn cụp mi, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, tư thái ưu nhã toát lên vẻ lười nhác.
Tạ Tinh Lan quăng cái liếc mắt hờ hững sang, Lục Văn hoảng hốt cúi đầu, lặng lẽ đi tới, đẩy nước tới trước mặt “Tạ Trì”, sau đó lúng túng ngồi xuống đối diện, chần chừ nói, “Cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Trước đó Tạ Trì nói khó chịu trong người.
Tạ Tinh Lan “Ừ” một tiếng lấy lệ, trong lòng thầm vang lên tiếng chuông cảnh báo, Lục Văn thế mà đối xử với Tạ Trì tốt đến mức này, hắn không quên mục đích lần này mình tới để thăm dò, mặc dù manh mối rất rõ ràng, nhưng Tạ Tinh Lan không muốn người tốt chịu oan uổng, hắn phải nghe chính miệng Lục Văn thừa nhận, nhưng lại không tiện hỏi thẳng, để Tiểu Trì tỉnh dậy lại rất khó xử.
Hắn còn chưa được nghe Tiểu Trì gọi mình “chồng ơi”, nếu lại chọc Tiểu Trì nổi giận, thì không còn hy vọng nào nữa.
Thế là Tạ Tinh Lan cân nhắc, liếc mắt nhìn anh ta một cái, hỏi rằng, “Cậu cảm thấy con người Tiểu… tôi như thế nào?”
Suýt chút nữa thuận miệng nói Tiểu Trì ra.
Câu nói này quả thực nghe hơi tự luyến, Lục Văn sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống quần mình, nói trôi chảy như đã thuộc nằm lòng: “Là người rất tốt, đối xử chân thành với mọi người, không giở trò tâm cơ, rất tốt tính, lấy việc giúp người làm niềm vui, rất thông minh.. ngoại hình lại..”
Lục Văn còn chưa liệt kê xong, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ khàng, “Tôi thấy anh nói đúng lắm, còn gì nữa không anh nói tiếp đi.”
Lục Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt đần ra, “…………”
【Sao hướng phát triển này khác với những gì tui nghĩ thế.】
【Hahaha cười chết mất, đột nhiên lại tự luyến, rốt cuộc có chuyện gì vậy?】
Mặc dù đại đa số lời Lục Văn nói không phải sự thật, nhưng Tạ Tinh Lan nghe người ta khen Tiểu Trì nhà mình như vậy, tâm tình vui vẻ trước nay chưa từng có, không kiềm chế được muốn nghe tiếp.
Lục Văn không nói được nữa, gương mặt đỏ bừng lên, Tạ Trì tối nay khiêu khích người ta quá chừng, khiến anh ta không thể chống đỡ được, muốn tìm chỗ tránh đi, để bản thân có thể cố gắng phát huy tiếp.
Trong mắt Tạ Tinh Lan ánh lên chút thất vọng, nhưng cũng không kiên trì thêm, lại khôi phục vẻ mặt tỉnh bơ trước đó, hỏi rằng, “Thế anh có thích kiểu người như tôi không?”
Lục Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt khó mà tin nổi, liệu ý của Tạ Trì có phải hỏi mình có thích cậu ấy hay không?
Lục Văn nhất thời không bình tĩnh được, trong mắt ánh lên tia nhìn đầy bối rối, đôi mắt “Tạ Trì” quá sâu sắc thấu tỏ, anh ta lại tiếp tục cúi gằm đầu, tránh ánh mắt dò xét của “Tạ Trì”, qua hồi lâu mới hạ quyết tâm, khẽ “Ừ” một tiếng nhỏ xíu, gương mặt nóng lạ thường.
Rõ ràng chỉ mới quen nhau còn chưa đến hai ngày, thế mà anh ta lại mất lý trí thừa nhận.
【Trời ơi sao tui lại có cảm giác anh giai thô kệch Lục Văn này lại giống thiếu nữ thế nhỉ, trời ơi ảo giác à??】
【Lục Văn đáng yêu quá trời ạ, tối nay anh giai dịu dàng kia đột nhiên thay đổi khác quá trời.】
Tạ Tinh Lan lại hỏi, “Thế anh có thích người có tâm cơ có dã tâm, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn không?”
Lục Văn sửng sốt một lúc, thật thà lắc đầu, anh ta thích người trong sáng chân thành.
Tạ Tinh Lan lập tức cảm thấy dễ chịu, cho dù Lục Văn có thích Tiểu Trì, cũng chỉ là Tiểu Trì trong tưởng tượng của anh ta, Tiểu Trì thật sự khác rất nhiều so với lời Lục Văn miêu tả, Lục Văn chỉ thích lớp ngụy trang kia của Tiểu Trì, chỉ có hắn mới từng thấy nhiều mặt khác nhau của Tiểu Trì, yêu từng mặt tính cách ấy.
Tạ Tinh Lan âm thầm so sánh, cảm thấy chẳng ai sánh bằng mình, ngay cả nhìn sang Lục Văn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, hắn cảm thấy không cần phải tốn thời gian thêm nữa, khẽ ngoắc ngón tay về phía Lục Văn, giữa hàng mày toát lên mấy phần hờ hững, “Qua đây, tôi cho anh biết một bí mật.”
Lục Văn nhìn chòng chọc ngón tay thon dài linh hoạt kia, ánh mắt hơi đờ đẫn, vô thức dựa sát lại gần.
“Tôi không phải Tạ Trì.”
Lục Văn đột nhiên mở to mắt nhìn, cả người khựng lại, giọng “Tạ Trì” nói bên tai anh đột nhiên thay đổi, chất giọng trầm thấp êm tai, mang theo sự biếng nhác hờ hững, “Tôi là nhân cách phụ của em ấy.”
Khóe môi Tạ Tinh Lan hơi nhếch lên rồi lại mím chặt xuống.
Lục Văn ngơ ngác ngồi sụp xuống, hiển nhiên bị đả kích quá lớn, không kiềm chế được sự kinh hãi.
【Anh ta vừa nói gì vậy?? Tui tò mò quá đi à!】
【Sao tui lại cảm thấy anh ta ngầu hơn cả Lục Văn nhỉ, rõ ràng thoạt trông yếu ớt như vậy】
Tạ Tinh Lan muốn ám chỉ chính hắn là loại người mà Lục Văn ghét bỏ, để Lục Văn biết khó mà lui, Lục Văn đực người ra một lúc, sau khi tiếp nhận chuyện Tạ Trì bị nhân cách phân liệt, đột nhiên ghé sát lại gần, gương mặt đỏ bừng lên, nhỏ giọng hỏi: “Cậu sợ tôi thích em ấy hờ hững với cậu à? Cậu cảm thấy tôi tước đoạt tự do lựa chọn của cậu à? Khiến cậu bị kẹt ở giữa cảm thấy khó xử ư?”
Tạ Tinh Lan khựng người mất mấy giây.
Dường như Lục Văn đã hạ quyết tâm, gương mặt lại càng đỏ hơn, giọng nói cũng càng nhỏ hơn, “Hai nhân cách cũng không sao, tôi có thể vì thích cậu ấy mà chấp nhận cậu, thích cậu.”
Trên mặt Tạ Tinh Lan tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “………….” Cái người này điên rồi à?
Gương mặt Lục Văn bấy giờ đỏ bừng như quả hồng, tiếp tục nói, “Tôi chưa từng yêu người hai nhân cách, không, tôi chưa từng yêu đương, nhưng nếu cậu không chê, có thể thử một chút, tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất, quan tâm tới cảm nhận của hai người.”
“……………..” Tạ Tinh Lan cảm thấy nghẹt thở, hắn hít vào thật sâu rồi thở ra mấy hơi, mới vất vả bình tĩnh lại được, nắm tay siết chặt vào rồi lại buông ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, mới tạm kiềm chế được cơn kích động muốn tẩn Lục Văn một trận xuống.
Vì Tiểu Trì, hắn không thể kích động được.
“Thật đấy,” Vẻ mặt Lục Văn nghiêm túc chưa từng có, vừa thấp thỏm lại vừa kiên định nói, “Tôi sẽ hoàn toàn tôn trọng cậu.”
Tạ Tinh Lan lạnh lùng nhả ra mấy chữ, “Tôi khuyên anh ngậm miệng lại.”
“Hử?” Vẻ mặt Lục Văn mờ mịt, không hề ý thức được nguy hiểm.
【Bọn họ đang nói gì vậy trời ơi tò mò quá huhuhuhu】
【Phần này bị quản lý, không liên quan tới kịch bản, phim chúng tôi không có quyền tiết lộ.】
Gân xanh trên trán Tạ Tinh Lan giần giật, ánh mắt thâm trầm, đột nhiên khẽ cười một tiếng, nghiêng người túm chặt cổ áo Lục Văn, cúc áo Lục Văn lập tức bung ra.
【Trời má, phát triển gì đây??】
【Lục Văn cứ như cô vợ nhỏ, bị người ta xách như xách gà.】
【Hay lắm, tui theo dõi anh giai này!】
Lục Văn ngớ người ra, vô thức dịch về phía thành ghế, gương mặt gần trong gang tấc lập tức trở nên bén nhọn, lúc cười có vẻ ác ý không thấy rõ, ghé vào tay hắn, khẽ gằn từng chữ rành rọt, “Tôi là bạn trai của Tạ Trì.”
Trong đầu Lục Văn nổ “uỳnh” một tiếng, lập tức đứng hình.
Còn không đợi Lục Văn phản ứng, Tạ Tinh Lan đã buông lỏng tay ra, thu lại biểu cảm đứng ở đó, bình tĩnh vuốt phẳng lại ống tay áo hơi nhăn nhúm xộc xệch.
“Còn muốn “Phúc của người Tề” à?” Tạ Tinh Lan hờ hững nhìn về phía anh ta, dùng khẩu ngữ giễu cợt.
(Phúc của người Tề: Chỉ tổ hợp một vợ một thiếp hạnh phúc mỹ mãn, sau này chỉ một chồng có nhiều vợ.)
Lục Văn bừng hiểu ra, gương mặt đỏ bừng lên, còn đỏ hơn cả đèn lồng dẫn đường của quán trọ.
Ban nãy anh vừa nói cái gì vậy, thế mà anh lại thổ lộ mình thích Tạ Trì trước mặt người yêu của cậu ấy, còn nói mình không ngại yêu cả hai người họ.
Lục Văn chỉ muốn tự tử đi cho rồi.
Tạ Tinh Lan nhướng mày lên, tựa vào cánh cửa, hờ hững bảo rằng, “Biết là được rồi, tôi không nói gì nữa, anh coi như tôi chưa từng tới.”
Nắm đấm chỉ dùng với kẻ địch, đối với người tốt không biết rõ tình hình tơ tưởng tới người yêu người ta như Lục Văn, Tạ Tinh Lan cảm thấy dừng lại ở đây là đủ rồi, Lục Văn là người thức thời.
【Rốt cuộc bọn họ nói gì vậy, có bí mật không thể biết làm tui ngứa ngáy ghê.】
【Huhuhu tui muốn biết quá đi à.】
Lục Văn ngẩn người ra mấy giây, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nhìn “Tạ Trì” bằng ánh mắt cảm tạ và hết sức phức tạp.
“Tạ Trì” giữ thể diện cho anh ta, cũng kịp thời ngăn cản anh ta hãm sâu hơn, bây giờ anh ta lặng lẽ thu lại tình cảm vừa mới nhen nhóm cũng không quá khó khăn, chuyện này Tạ Trì còn chưa biết, chỉ một mình anh ta đơn phương thương nhớ, bây giờ thu hồi lại, còn có thể làm đồng đội.
“Được rồi.” Tạ Tinh Lan hờ hững gật đầu về phía anh ta, đi ra ngoài, hắn đứng ở cửa ra vào, đắc ý nhướng mày lên, lặng lẽ cong môi cười một tiếng.
Tạ Tinh Lan nhớ tới lời nhắc nhở của Tạ Trì, đi tới trước cửa phòng của Chu Mạn, đang định gõ cửa, bên trong đột nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết của Châu Đồng.
Mười phút trước.
Châu Đồng gõ cửa phòng Chu Mạn, đợi Chu Mạn mở cửa cho mình. Hắn vẫn nhớ biểu hiện lạ thường của Chu Mạn vào lúc ban ngày, cho nên đêm xuống nhân lúc không ai chú ý, muốn len lén đi thăm dò một chút, nói không chừng có thể thu được tiến độ kịch bản, dẫn trước mọi người.
Tốc độ tăng fan hâm mộ của hắn vẫn như kiến bò, có lẽ do cá nhân hắn không có phong cách không có điểm đáng nhớ, cho nên ngược lại Châu Đồng không quá quan tâm tới chuyện fan hâm mộ, đặt trọng điểm vào tiến độ thăm dò kịch bản. Mặc dù độ tăng trưởng của fan trong đánh giá tổng hợp cuối cùng rất quan trọng, nhưng so với tiến độ thăm dò kịch bản thì vẫn còn thua một khoảng dài.
Hắn chỉ trông cậy vào việc thăm dò được nhiều kịch bản một chút, cũng may mà đánh giá tổng hợp của hắn trước đó vẫn hơn những người khác, dù sao phần thưởng của người đứng đầu hơn người thứ hai không chỉ có một chút, trong phim phẩm chất “Tì vết không che được ánh ngọc”, phần thưởng cho người đứng đầu là 500, đứng thứ hai chỉ được 300, chênh lệch những 200 điểm.
Đối thủ lớn nhất của hắn là Lục Văn, tốc độ tăng fan “kẻ tám lạng người nửa cân” với hắn, nhưng vũ lực mạnh hơn hẳn hắn, đương nhiên hắn cũng có vài thủ đoạn giữ mạng, chưa chắc đã kém hơn quá nhiều.
Về phần Tạ Trì, Châu Đồng không vội ra tay, dù sao kịch bản vẫn là trọng tâm, chèn ép Tạ Trì chẳng qua là tiện thể, lại nói cậu ta đang ở cùng với tay Lục Văn đần độn kia, tạm thời hắn không có sức đi xử lý cậu ta.
Trong lúc suy nghĩ chạy vòng, giọng Chu Mạn từ trong phòng vọng ra, “Anh Châu đó à, anh vào đi.”
Giọng nói quá quyến rũ, Châu Đồng còn sửng sốt một lúc, thầm nghĩ cô gái này ngoại hình rất bình thường, nhưng giọng nói ngược lại rất quyến rũ.
Châu Đồng ngứa ngáy trong lòng, đẩy cửa phòng ra, không thể ngờ Chu Mạn đang đưa lưng về phía hắn, ngồi trong bồn mà tắm rửa.
Trước giờ Châu Đồng không phải người đàn ông tự chủ tốt, huống hồ Chu Mạn tự chuốc lấy. Gương mặt Chu Mạn vàng vọt, nhưng cơ thể lại trắng mịn nõn nà.
Rõ ràng đang tắm, nhưng lại mời hắn vào, ý tứ quá rõ ràng, Châu Đồng là một người đàn ông bình thường.
Châu Đồng được ám chỉ, miệng lưỡi khô khốc, nhưng vẫn nhớ rõ mục đích mình tới đây, hắn đang định tới bên cạnh ngồi xuống, đợi Chu Mạn tắm xong thì thăm dò, dưới hơi sương mù mịt, Chu Mạn xoay người lại, gương mặt bình thường không có điểm nổi trội gì lại phong tình lạ thường, mắt hạnh ngậm xuân, sóng mắt dập dờn, khiến du͙ƈ vọиɠ chộn rộn khó lòng khống chế.
Chu Mạn mỉm cười, trong vẻ phóng đãng không mất đi sự e thẹn ngượng ngùng, duỗi cánh tay trắng muốt mịn màng về phía Châu Đồng, “Anh Châu à, lại đây.”
Một giây trước Châu Đồng còn thầm khuyên nhủ mình phải cảnh giác, trước đó cô ả Chu Mạn này có điểm là lạ, nhưng một giây sau như bị ma xui quỷ khiến mà nhào tới ôm lấy ả ta.
Chu Mạn mỉm cười hài lòng, bàn tay trắng như ngọc gác lên lưng Châu Đồng, nhẹ nhàng xoa vuốt, mang tới cảm giác ngứa ngáy muốn đòi mạng.
Châu Đồng cảm thấy không ổn, nhưng lại không thể cử động, không khỏi hoảng sợ, thậm chí hắn còn hành động ngược với suy nghĩ của mình mà hôn ả ta.
Bàn tay Chu Mạn gác lên lưng hắn lập tức biến thành móng vuốt sắc nhọn với da lông đỏ xám.
Lục Văn tỏ vẻ đờ đẫn mấy giây, vội vàng tránh ra, “Đương nhiên là được rồi.”
Tạ Tinh Lan được mời vào, Lục Văn đứng sau lưng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, vô thức nắm chặt quần, anh ta vội đảo mắt nhìn căn phòng, cảm thấy mình giữ phòng tương đối sạch sẽ, mới âm thầm thở phào.
Tạ Trì tối nay có gì đó là lạ, nhưng lạ ở đâu thì Lục Văn không nói ra được, anh thêm phần hờ hững lạnh nhạt, giọng nói thì cứng nhắc, nhưng ngược lại càng khiến tim người ta đập rộn rã.
【Dụ dỗ à, nếu đây là con gái thì tui đã nghĩ đen tối rồi, đêm hôm khuya khoắt áo quần không chỉnh tề tới gõ cửa phòng người ta, chậc chậc】
【Len lén nhỏ giọng nói, trai trai cũng chưa chắc đã không được, đã là năm 0202 rồi】
【Anh Lục à, người ta không được thoải mái, anh ôm một cái là khỏe thôi.】
【Đạ mấu, liệu có phải anh ta muốn Lục Văn bảo vệ, nên muốn làm điều gì đó không?】
【Mấy người vô vị thật, khinh bỉ.】
Lục Văn nói, “Cậu nước trước, tôi đi rót cho cậu ngồi.”
Tạ Tinh Lan mờ mịt nhìn anh ta, “Gì cơ?”
Lục Văn ý thức được mình nói năng lộn xộn, gương mặt lặng lẽ đỏ bừng cả lên, “Tôi nói là, cậu cứ ngồi trước, tôi rót chút nước cho cậu.”
Nói rồi lập tức quay đầu giả vờ rót nước, dường như sợ “Tạ Trì” nhìn ra được mình lúng túng.
Khóe miệng Tạ Tinh Lan nhếch lên, chọn vị trí ngồi sạch sẽ, cầm miếng vải lau qua rồi ngồi xuống.
Lục Văn bưng nước quay đầu lại, trông thấy hắn bắt chéo chân ngồi xuống, hắn cụp mi, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, tư thái ưu nhã toát lên vẻ lười nhác.
Tạ Tinh Lan quăng cái liếc mắt hờ hững sang, Lục Văn hoảng hốt cúi đầu, lặng lẽ đi tới, đẩy nước tới trước mặt “Tạ Trì”, sau đó lúng túng ngồi xuống đối diện, chần chừ nói, “Cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Trước đó Tạ Trì nói khó chịu trong người.
Tạ Tinh Lan “Ừ” một tiếng lấy lệ, trong lòng thầm vang lên tiếng chuông cảnh báo, Lục Văn thế mà đối xử với Tạ Trì tốt đến mức này, hắn không quên mục đích lần này mình tới để thăm dò, mặc dù manh mối rất rõ ràng, nhưng Tạ Tinh Lan không muốn người tốt chịu oan uổng, hắn phải nghe chính miệng Lục Văn thừa nhận, nhưng lại không tiện hỏi thẳng, để Tiểu Trì tỉnh dậy lại rất khó xử.
Hắn còn chưa được nghe Tiểu Trì gọi mình “chồng ơi”, nếu lại chọc Tiểu Trì nổi giận, thì không còn hy vọng nào nữa.
Thế là Tạ Tinh Lan cân nhắc, liếc mắt nhìn anh ta một cái, hỏi rằng, “Cậu cảm thấy con người Tiểu… tôi như thế nào?”
Suýt chút nữa thuận miệng nói Tiểu Trì ra.
Câu nói này quả thực nghe hơi tự luyến, Lục Văn sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống quần mình, nói trôi chảy như đã thuộc nằm lòng: “Là người rất tốt, đối xử chân thành với mọi người, không giở trò tâm cơ, rất tốt tính, lấy việc giúp người làm niềm vui, rất thông minh.. ngoại hình lại..”
Lục Văn còn chưa liệt kê xong, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ khàng, “Tôi thấy anh nói đúng lắm, còn gì nữa không anh nói tiếp đi.”
Lục Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt đần ra, “…………”
【Sao hướng phát triển này khác với những gì tui nghĩ thế.】
【Hahaha cười chết mất, đột nhiên lại tự luyến, rốt cuộc có chuyện gì vậy?】
Mặc dù đại đa số lời Lục Văn nói không phải sự thật, nhưng Tạ Tinh Lan nghe người ta khen Tiểu Trì nhà mình như vậy, tâm tình vui vẻ trước nay chưa từng có, không kiềm chế được muốn nghe tiếp.
Lục Văn không nói được nữa, gương mặt đỏ bừng lên, Tạ Trì tối nay khiêu khích người ta quá chừng, khiến anh ta không thể chống đỡ được, muốn tìm chỗ tránh đi, để bản thân có thể cố gắng phát huy tiếp.
Trong mắt Tạ Tinh Lan ánh lên chút thất vọng, nhưng cũng không kiên trì thêm, lại khôi phục vẻ mặt tỉnh bơ trước đó, hỏi rằng, “Thế anh có thích kiểu người như tôi không?”
Lục Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt khó mà tin nổi, liệu ý của Tạ Trì có phải hỏi mình có thích cậu ấy hay không?
Lục Văn nhất thời không bình tĩnh được, trong mắt ánh lên tia nhìn đầy bối rối, đôi mắt “Tạ Trì” quá sâu sắc thấu tỏ, anh ta lại tiếp tục cúi gằm đầu, tránh ánh mắt dò xét của “Tạ Trì”, qua hồi lâu mới hạ quyết tâm, khẽ “Ừ” một tiếng nhỏ xíu, gương mặt nóng lạ thường.
Rõ ràng chỉ mới quen nhau còn chưa đến hai ngày, thế mà anh ta lại mất lý trí thừa nhận.
【Trời ơi sao tui lại có cảm giác anh giai thô kệch Lục Văn này lại giống thiếu nữ thế nhỉ, trời ơi ảo giác à??】
【Lục Văn đáng yêu quá trời ạ, tối nay anh giai dịu dàng kia đột nhiên thay đổi khác quá trời.】
Tạ Tinh Lan lại hỏi, “Thế anh có thích người có tâm cơ có dã tâm, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn không?”
Lục Văn sửng sốt một lúc, thật thà lắc đầu, anh ta thích người trong sáng chân thành.
Tạ Tinh Lan lập tức cảm thấy dễ chịu, cho dù Lục Văn có thích Tiểu Trì, cũng chỉ là Tiểu Trì trong tưởng tượng của anh ta, Tiểu Trì thật sự khác rất nhiều so với lời Lục Văn miêu tả, Lục Văn chỉ thích lớp ngụy trang kia của Tiểu Trì, chỉ có hắn mới từng thấy nhiều mặt khác nhau của Tiểu Trì, yêu từng mặt tính cách ấy.
Tạ Tinh Lan âm thầm so sánh, cảm thấy chẳng ai sánh bằng mình, ngay cả nhìn sang Lục Văn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, hắn cảm thấy không cần phải tốn thời gian thêm nữa, khẽ ngoắc ngón tay về phía Lục Văn, giữa hàng mày toát lên mấy phần hờ hững, “Qua đây, tôi cho anh biết một bí mật.”
Lục Văn nhìn chòng chọc ngón tay thon dài linh hoạt kia, ánh mắt hơi đờ đẫn, vô thức dựa sát lại gần.
“Tôi không phải Tạ Trì.”
Lục Văn đột nhiên mở to mắt nhìn, cả người khựng lại, giọng “Tạ Trì” nói bên tai anh đột nhiên thay đổi, chất giọng trầm thấp êm tai, mang theo sự biếng nhác hờ hững, “Tôi là nhân cách phụ của em ấy.”
Khóe môi Tạ Tinh Lan hơi nhếch lên rồi lại mím chặt xuống.
Lục Văn ngơ ngác ngồi sụp xuống, hiển nhiên bị đả kích quá lớn, không kiềm chế được sự kinh hãi.
【Anh ta vừa nói gì vậy?? Tui tò mò quá đi à!】
【Sao tui lại cảm thấy anh ta ngầu hơn cả Lục Văn nhỉ, rõ ràng thoạt trông yếu ớt như vậy】
Tạ Tinh Lan muốn ám chỉ chính hắn là loại người mà Lục Văn ghét bỏ, để Lục Văn biết khó mà lui, Lục Văn đực người ra một lúc, sau khi tiếp nhận chuyện Tạ Trì bị nhân cách phân liệt, đột nhiên ghé sát lại gần, gương mặt đỏ bừng lên, nhỏ giọng hỏi: “Cậu sợ tôi thích em ấy hờ hững với cậu à? Cậu cảm thấy tôi tước đoạt tự do lựa chọn của cậu à? Khiến cậu bị kẹt ở giữa cảm thấy khó xử ư?”
Tạ Tinh Lan khựng người mất mấy giây.
Dường như Lục Văn đã hạ quyết tâm, gương mặt lại càng đỏ hơn, giọng nói cũng càng nhỏ hơn, “Hai nhân cách cũng không sao, tôi có thể vì thích cậu ấy mà chấp nhận cậu, thích cậu.”
Trên mặt Tạ Tinh Lan tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “………….” Cái người này điên rồi à?
Gương mặt Lục Văn bấy giờ đỏ bừng như quả hồng, tiếp tục nói, “Tôi chưa từng yêu người hai nhân cách, không, tôi chưa từng yêu đương, nhưng nếu cậu không chê, có thể thử một chút, tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất, quan tâm tới cảm nhận của hai người.”
“……………..” Tạ Tinh Lan cảm thấy nghẹt thở, hắn hít vào thật sâu rồi thở ra mấy hơi, mới vất vả bình tĩnh lại được, nắm tay siết chặt vào rồi lại buông ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, mới tạm kiềm chế được cơn kích động muốn tẩn Lục Văn một trận xuống.
Vì Tiểu Trì, hắn không thể kích động được.
“Thật đấy,” Vẻ mặt Lục Văn nghiêm túc chưa từng có, vừa thấp thỏm lại vừa kiên định nói, “Tôi sẽ hoàn toàn tôn trọng cậu.”
Tạ Tinh Lan lạnh lùng nhả ra mấy chữ, “Tôi khuyên anh ngậm miệng lại.”
“Hử?” Vẻ mặt Lục Văn mờ mịt, không hề ý thức được nguy hiểm.
【Bọn họ đang nói gì vậy trời ơi tò mò quá huhuhuhu】
【Phần này bị quản lý, không liên quan tới kịch bản, phim chúng tôi không có quyền tiết lộ.】
Gân xanh trên trán Tạ Tinh Lan giần giật, ánh mắt thâm trầm, đột nhiên khẽ cười một tiếng, nghiêng người túm chặt cổ áo Lục Văn, cúc áo Lục Văn lập tức bung ra.
【Trời má, phát triển gì đây??】
【Lục Văn cứ như cô vợ nhỏ, bị người ta xách như xách gà.】
【Hay lắm, tui theo dõi anh giai này!】
Lục Văn ngớ người ra, vô thức dịch về phía thành ghế, gương mặt gần trong gang tấc lập tức trở nên bén nhọn, lúc cười có vẻ ác ý không thấy rõ, ghé vào tay hắn, khẽ gằn từng chữ rành rọt, “Tôi là bạn trai của Tạ Trì.”
Trong đầu Lục Văn nổ “uỳnh” một tiếng, lập tức đứng hình.
Còn không đợi Lục Văn phản ứng, Tạ Tinh Lan đã buông lỏng tay ra, thu lại biểu cảm đứng ở đó, bình tĩnh vuốt phẳng lại ống tay áo hơi nhăn nhúm xộc xệch.
“Còn muốn “Phúc của người Tề” à?” Tạ Tinh Lan hờ hững nhìn về phía anh ta, dùng khẩu ngữ giễu cợt.
(Phúc của người Tề: Chỉ tổ hợp một vợ một thiếp hạnh phúc mỹ mãn, sau này chỉ một chồng có nhiều vợ.)
Lục Văn bừng hiểu ra, gương mặt đỏ bừng lên, còn đỏ hơn cả đèn lồng dẫn đường của quán trọ.
Ban nãy anh vừa nói cái gì vậy, thế mà anh lại thổ lộ mình thích Tạ Trì trước mặt người yêu của cậu ấy, còn nói mình không ngại yêu cả hai người họ.
Lục Văn chỉ muốn tự tử đi cho rồi.
Tạ Tinh Lan nhướng mày lên, tựa vào cánh cửa, hờ hững bảo rằng, “Biết là được rồi, tôi không nói gì nữa, anh coi như tôi chưa từng tới.”
Nắm đấm chỉ dùng với kẻ địch, đối với người tốt không biết rõ tình hình tơ tưởng tới người yêu người ta như Lục Văn, Tạ Tinh Lan cảm thấy dừng lại ở đây là đủ rồi, Lục Văn là người thức thời.
【Rốt cuộc bọn họ nói gì vậy, có bí mật không thể biết làm tui ngứa ngáy ghê.】
【Huhuhu tui muốn biết quá đi à.】
Lục Văn ngẩn người ra mấy giây, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nhìn “Tạ Trì” bằng ánh mắt cảm tạ và hết sức phức tạp.
“Tạ Trì” giữ thể diện cho anh ta, cũng kịp thời ngăn cản anh ta hãm sâu hơn, bây giờ anh ta lặng lẽ thu lại tình cảm vừa mới nhen nhóm cũng không quá khó khăn, chuyện này Tạ Trì còn chưa biết, chỉ một mình anh ta đơn phương thương nhớ, bây giờ thu hồi lại, còn có thể làm đồng đội.
“Được rồi.” Tạ Tinh Lan hờ hững gật đầu về phía anh ta, đi ra ngoài, hắn đứng ở cửa ra vào, đắc ý nhướng mày lên, lặng lẽ cong môi cười một tiếng.
Tạ Tinh Lan nhớ tới lời nhắc nhở của Tạ Trì, đi tới trước cửa phòng của Chu Mạn, đang định gõ cửa, bên trong đột nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết của Châu Đồng.
Mười phút trước.
Châu Đồng gõ cửa phòng Chu Mạn, đợi Chu Mạn mở cửa cho mình. Hắn vẫn nhớ biểu hiện lạ thường của Chu Mạn vào lúc ban ngày, cho nên đêm xuống nhân lúc không ai chú ý, muốn len lén đi thăm dò một chút, nói không chừng có thể thu được tiến độ kịch bản, dẫn trước mọi người.
Tốc độ tăng fan hâm mộ của hắn vẫn như kiến bò, có lẽ do cá nhân hắn không có phong cách không có điểm đáng nhớ, cho nên ngược lại Châu Đồng không quá quan tâm tới chuyện fan hâm mộ, đặt trọng điểm vào tiến độ thăm dò kịch bản. Mặc dù độ tăng trưởng của fan trong đánh giá tổng hợp cuối cùng rất quan trọng, nhưng so với tiến độ thăm dò kịch bản thì vẫn còn thua một khoảng dài.
Hắn chỉ trông cậy vào việc thăm dò được nhiều kịch bản một chút, cũng may mà đánh giá tổng hợp của hắn trước đó vẫn hơn những người khác, dù sao phần thưởng của người đứng đầu hơn người thứ hai không chỉ có một chút, trong phim phẩm chất “Tì vết không che được ánh ngọc”, phần thưởng cho người đứng đầu là 500, đứng thứ hai chỉ được 300, chênh lệch những 200 điểm.
Đối thủ lớn nhất của hắn là Lục Văn, tốc độ tăng fan “kẻ tám lạng người nửa cân” với hắn, nhưng vũ lực mạnh hơn hẳn hắn, đương nhiên hắn cũng có vài thủ đoạn giữ mạng, chưa chắc đã kém hơn quá nhiều.
Về phần Tạ Trì, Châu Đồng không vội ra tay, dù sao kịch bản vẫn là trọng tâm, chèn ép Tạ Trì chẳng qua là tiện thể, lại nói cậu ta đang ở cùng với tay Lục Văn đần độn kia, tạm thời hắn không có sức đi xử lý cậu ta.
Trong lúc suy nghĩ chạy vòng, giọng Chu Mạn từ trong phòng vọng ra, “Anh Châu đó à, anh vào đi.”
Giọng nói quá quyến rũ, Châu Đồng còn sửng sốt một lúc, thầm nghĩ cô gái này ngoại hình rất bình thường, nhưng giọng nói ngược lại rất quyến rũ.
Châu Đồng ngứa ngáy trong lòng, đẩy cửa phòng ra, không thể ngờ Chu Mạn đang đưa lưng về phía hắn, ngồi trong bồn mà tắm rửa.
Trước giờ Châu Đồng không phải người đàn ông tự chủ tốt, huống hồ Chu Mạn tự chuốc lấy. Gương mặt Chu Mạn vàng vọt, nhưng cơ thể lại trắng mịn nõn nà.
Rõ ràng đang tắm, nhưng lại mời hắn vào, ý tứ quá rõ ràng, Châu Đồng là một người đàn ông bình thường.
Châu Đồng được ám chỉ, miệng lưỡi khô khốc, nhưng vẫn nhớ rõ mục đích mình tới đây, hắn đang định tới bên cạnh ngồi xuống, đợi Chu Mạn tắm xong thì thăm dò, dưới hơi sương mù mịt, Chu Mạn xoay người lại, gương mặt bình thường không có điểm nổi trội gì lại phong tình lạ thường, mắt hạnh ngậm xuân, sóng mắt dập dờn, khiến du͙ƈ vọиɠ chộn rộn khó lòng khống chế.
Chu Mạn mỉm cười, trong vẻ phóng đãng không mất đi sự e thẹn ngượng ngùng, duỗi cánh tay trắng muốt mịn màng về phía Châu Đồng, “Anh Châu à, lại đây.”
Một giây trước Châu Đồng còn thầm khuyên nhủ mình phải cảnh giác, trước đó cô ả Chu Mạn này có điểm là lạ, nhưng một giây sau như bị ma xui quỷ khiến mà nhào tới ôm lấy ả ta.
Chu Mạn mỉm cười hài lòng, bàn tay trắng như ngọc gác lên lưng Châu Đồng, nhẹ nhàng xoa vuốt, mang tới cảm giác ngứa ngáy muốn đòi mạng.
Châu Đồng cảm thấy không ổn, nhưng lại không thể cử động, không khỏi hoảng sợ, thậm chí hắn còn hành động ngược với suy nghĩ của mình mà hôn ả ta.
Bàn tay Chu Mạn gác lên lưng hắn lập tức biến thành móng vuốt sắc nhọn với da lông đỏ xám.