★ Chương 55 – Kinh dị liên hoàn (10)
★ Câu chuyện thứ hai: Vũ hội quỷ nữ (4) ★
Tạ Tinh Lan: “Em thì giỏi tán tỉnh rồi, nhưng quỷ nữ có nghe thấy đâu, mỗi anh nghe thấy, à ơi cho anh nghe à?”
Tạ Trì ngoan ngoãn nói: “Anh à, em sai rồi, hai chúng ta bên nhau mới là tình yêu độc nhất vô nhị không ai sánh bằng.”
Tạ Tinh Lan khẽ cười một tiếng: “Cái miệng ngọt xớt.”
“Thế anh có muốn hôn không?” Tạ Trì cười xấu xa, nhướng chân mày lên.
Tạ Tinh Lan: “……..”
Bị bỏ hoang một năm rưỡi, trong nhà hát lớn kết rất nhiều mạng nhện, tơ nhện quấn quanh, bệ cửa sổ bị phủ một lớp bụi dày, không nhìn ra được sự hoa lệ trước đó.
Thảm đỏ dưới chân kéo dài về phía sân khấu tan hoang, dường như trên tấm thảm có vết máu đỏ sậm, lác đác loang lổ.
Tạ Trì thuận theo tấm thảm đi vào trong, dường như làm kinh động tới bầy chuột, nhất thời trong nhà hát vang lên những tiếng kêu chít chít.
10 giờ 17 phút, tiếng chuông văng vẳng trong nhà hát, mãi mà không dứt, lời kể của cậu bạn cùng phòng dần dần hiện lại trước mặt Tạ Trì.
Đàn piano hoạt động, tiếng đàn dương cầm trầm bổng vang lên, bóng người lay động trên sân khấu, những vong hồn xoay tròn nhảy múa hết vòng này tới vòng khác, dường như vĩnh viễn không dừng lại.
Những viên kim cương vụn vỡ và những dải kim tuyến trên lễ phục của họ sáng lấp lánh trong bóng đêm.
Tạ Trì đi qua từng hàng ghế, đến gần sân khấu, thoáng trông thấy ghế ngồi ở hàng thứ ba đếm ngược có bóng người ngồi.
Rõ ràng trước đó nơi này trống không.
Người kia ẩn mình trong bóng đêm, không trông rõ gương mặt, chỉ có chiếc mạng che trên đầu khẽ lay động theo làn gió.
Quỷ nữ à?!
Tạ Trì chau mày lại, bình tĩnh tới gần, người kia không xoay người lại, mà đột nhiên đưa tay ra ngăn anh lại.
Bàn tay kia khô khốc cháy đen, đang chảy thi dầu sền sệt vàng vàng, mùi vị khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Tạ Trì làm như không nhìn thấy, anh biết quỷ nữ đưa tay ra là hỏi tín vật của anh.
Tín vật đã bị anh ném lên cây, Tạ Trì cũng không hoảng hốt, đứng yên tại đó không nhúc nhích.
【Không mang theo tín vật cậu ta vào kiểu gì?】
【Em nhìn mà không hiểu nổi】
【Bồ mà hiểu được thì đâu còn là Trì cưng nhà tui nữa】
Quỷ nữ và Tạ Trì một ngồi một đứng, một người ẩn mình trong bóng tối tĩnh mịch, một người bị ánh trăng lạnh lẽo chiếu soi, vừa quỷ dị vừa hài hòa.
Tạ Trì đột nhiên lui lại hai bước, dường như không thể tin vào tai mình, gương mặt mừng ran, ánh mắt hết sức kích động.
“Đàn.. đàn chị à, là chị phải không?” Tạ Trì run giọng nói.
【Đàn chị??】
【What??】
Tiếng gọi mang theo sự nhớ nhung dai dẳng suốt một năm rưỡi và tình yêu bi ai vượt trên cả sinh tử cứ văng vẳng trong nhà hát.
Bàn tay khô khốc khiến người ta sợ hãi kia hơi run lên một chút, một giọng nói trầm khàn không phân biệt được giới tính vang lên, mang theo nỗi hận và oán niệm sâu sắc: “Cậu là ai?”
Giọng của quỷ nữ dường như bị trận hỏa hoạn phá hủy.
Tạ Trì cười một tiếng tự giễu: “Chắc chắn chị không biết em, bởi vì em chưa từng có ý định xuất hiện trong thế giới của chị.”
Tạ Trì cảm thấy hình tượng thầm mến được thích ở chỗ tình cảm sâu đậm quyết chí không đổi, một lòng kiên định khiến người ta rung động và nguyện ý trả giá vì nó, chứ không phải hèn mọn tự ti và bám lấy người ta một cách vô lý, thể hiện sự hèn mọn và luôn miệng khen ngợi chỉ càng khiến Tưởng Vi cảm thấy ghét bỏ, dù sao từ nhỏ tới lớn cô đã nghe không biết bao nhiêu lời như vậy, anh phải thay đổi hướng suy nghĩ.
Tạ Trì nói thẳng: “Em vẫn luôn yêu thầm chị.”
【WTF??】
【Em không nghe nhầm chứ, ảnh tỏ tình với quỷ nữ đó hả???】
【Vãi nồi, sao cục cưng lại tán quỷ nữ vậy???】
【Nếu không phải đã xem qua kịch bản có khi em tin thiệt luôn á.】
【Trì cưng, cục cưng lại hư rồi.】
【Móa ơi, chắc ảnh cảm thấy có thể tán được nên mới đi gặp quỷ. Có ý đồ với quỷ luôn, lớn mật dữ.】
Tạ Trì hết sức thẳng thắn bày tỏ tình cảm.
Quỷ nữ khựng lại hai giây, dường như bị chọc giận: “Đàn ông không ai tốt cả! Rốt cuộc cậu có ý đồ gì với tôi?!”
Bàn tay cháy xém kia duỗi về phía Tạ Trì, dường như một giây sau muốn bóp gãy cần cổ yếu ớt của anh, nhưng Tạ Trì không hề động đậy.
Bàn tay quỷ kia dừng trước mặt anh.
“Chị à, nghe em nói hết rồi gϊếŧ em cũng không muộn.” Tạ Trì cười gian.
Bàn tay quỷ kia dừng lại mấy giây, nhanh chóng rụt lại.
“Em cứ ngỡ cả đời này mình không có cơ hội nói ra câu này,” Tạ Trì thản nhiên, cười một tiếng, “Không phải cảm thấy không xứng, chỉ là cảm thấy không thể.”
Vành tai quỷ nữ khẽ nhúc nhích.
Tạ Trì bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô: “Hormone không giảng đạo lý, nói đến là đến, nhưng nếu chỉ vì hormon sinh dục bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, như vậy con người giống như động vật. Em không thể chỉ vì mình thích mà chen chân vào cuộc sống của người khác. Tình yêu không có tới trước tới sau, nhưng có luân lý, chị yêu anh ta, đồng nghĩa em không thể đập chậu cướp hoa.”
“Không phải em không có suy nghĩ xấu xa, nửa đêm tỉnh giấc, em từng nghĩ không chỉ một lần, nếu khi đó người gặp chị trước là em, như vậy có phải sau này người bên chị là em không. Không biết bao nhiêu lần em âm thầm so sánh, sau đó đưa ra kết luận buồn cười rằng anh ta kém xa em. Dù có cạnh tranh công bằng, người chiến thắng cuối cùng cũng là em.” Trên gương mặt chàng thiếu niên tràn ngập sự đắc chí hả hê, đó là dã tâm bùng cháy và tình yêu không kịp viên mãn.
Tạ Trì lại khẽ cười một tiếng, có chút tiếc nuối: “Nhưng anh ta tới trước, cho nên em không thể làm gì. Em chỉ có thể làm một người đứng xem, chứng kiến tình yêu của chị và anh ta, không cam lòng lặng lẽ chúc phúc cho chị, hy vọng chị có được hạnh phúc.”
Bàn tay kia lặng lẽ nắm chặt mép váy ren trên bộ lễ phục màu đen.
Tạ Trì gượng gạo cười, có vẻ tự giễu: “Em từng cho rằng như vậy là lịch thiệp.”
Đôi mắt anh có vẻ cô đơn: “Nhưng kẻ đốn mạt kia lại hại em và chị âm dương cách biệt, đây cũng là chuyện em hối hận nhất, nếu trước kia em vứt bỏ tất cả, có lẽ bây giờ chị vẫn còn sống, bầu bạn cùng em.”
Bóng lưng đơn bạc của quỷ nữ khẽ run lên.
Tạ Trì bình thản nói: “Sau này em chuyển trường, tình cờ nghe tới sự cố xảy ra trong trường thì lập tức trở về, nên giờ chị nhìn thấy em.”
“Vì sao chứ?” Giọng quỷ nữ khàn đến mức khiến người ta đau đớn.
“Thích một người, dù biến thành quỷ thì có sao?” Tạ Trì cười giễu, nhìn về phía quỷ nữ, dường như thực sự không màng tới sinh tử.
Thân hình quỷ nữ run lên.
“Chị à, chẳng phải chị thích thử thách xem những kẻ kia có tình cảm thật lòng hay không sao?” Anh ghé đầu lại gần, khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp êm tai, “Chị có muốn thử thách tình cảm của em không?” Đôi mắt kia dưới ánh trăng lấp lánh như sao, giọng điệu có vẻ hờ hững dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Trên đời này nếu ngay cả em cũng không thể vượt qua, thì không ai có thể vượt qua bài thử thách này.”
“Nên chị đừng đuổi em đi, mặc dù em không mang theo tín vật, nhưng dù sao em cũng là người khiêu chiến, “Anh dừng lại một chút, khẽ mỉm cười bổ sung, “Người khiêu chiến của chị.”
“Tonight, winner.”
Quỷ nữ cả kinh nhìn về phía anh.
Tạ Trì đứng lên, lui về phía sau một bước, một tay hết sức lịch thiệp chắp sau lưng: “Xin hãy cho em cơ hội để em chứng minh bản thân mình.”
【Đạ mấu, cái tay chết bầm này, suýt chút nữa tui tin mấy lời chém gió của anh ta!!】
【Ủa em nghe mà không thấy cấn nè, quá là chất luôn】
【 Cua gắt vãi khụ khụ khụ】
【Trì cưng tới tán em đi anh, huhuhu sao em lại là quỷ tốt chứ, em cũng muốn biến thành quỷ ác huhuhu】
Một hồi tĩnh lặng lâu thật lâu.
Một giây sau, dưới lớp mạng che mặt đen, bờ môi quỷ nữ mấp máy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có vẻ máy móc cứng nhắc: “Nếu thất bại phải trả giá bằng cả mạng sống.”
“Em biết.” Tạ Trì cười, trả lời dứt khoát.
Quỷ nữ yên lặng mấy giây: “Hãy tìm tôi trong số những người khiêu vũ trên sân khấu.”
Tạ Trì sửng sốt một chút rồi nhoẻn cười.
【Nhận lời rồi á hả? Anh ta đang lừa cô đó, quỷ nữ à cô mau tỉnh lại đi, đừng để mấy câu nói của anh ta dụ dỗ, anh ta là tên lừa đảo đấy!!!】
【Ngay cả quỷ nữ từng tổn thương trong tình cảm cũng có thể ngầm rung động được sao?】
【Chỉ là cho cơ hội khiêu chiến, chứ không tỏ thái độ gì, ai nói là ngầm rung động chứ?】
【Anh giai kia lại không hiểu chị em phụ nữ rồi! Cho cơ hội đó! Chậc chậc, anh chả biết cái gì cả, Trì cưng bá đạo quá trời!】
【Tui nghe nói bên này cua gắt lắm nên lén tới xem】
【Phía Du Cảnh đứng nhất rồi này, nhưng nhàm chán quá, anh ta cầm qυầи ɭóŧ của cô gái mình thương đi gặp quỷ nữ, sau đó lên sân khấu tìm đối tượng đeo mặt nạ】
【Hahhahahha chán chỗ nào chứ??】
Dưới tiếng dương cầm du dương, Tạ Trì đi tới trước sân khấu, một giây trước vẫn còn thản nhiên, quay lưng lại lập tức có vẻ chột dạ, dè dặt nói: “Anh à, anh không giận đấy chứ?”
Tạ Tinh Lan bình tĩnh nói: “Đương nhiên không.”
Tạ Trì còn hơi lấy làm tiếc, cười trộm bảo rằng: “Hóa ra không giận à, em còn chuẩn bị mấy lời ngon ngọt dỗ dành anh chứ.”
Tạ Tinh Lan: “……..”
Điện thoại Tạ Trì đổ âm báo ――
【Quỷ nữ: Tình yêu không nên dính dáng tới ngoại hình, đeo mặt nạ rồi thay đổi trang phục, cậu vẫn có thể liếc mắt là nhận ra tôi.】
【Bởi vì bạn chọn quỷ nữ làm cô gái mình yêu thầm, quỷ nữ đeo mặt nạ, thay bộ lễ phục mới, ẩn mình trong đám đông khiêu vũ, mời bạn trong quá trình khiêu vũ với những người khác nhau, nhanh chóng tìm ra quỷ nữ ẩn mình trong đó.】
Tạ Trì vừa bước lên sân khấu, phát hiện tất cả các vong hồn đều giống hệt nhau.
Bọn họ đều đeo mặt nạ, mặc bộ lễ phục bị thiêu cháy, làn da lại lành lặn, chỉ có gương mặt bị thiêu cháy thay đổi hoàn toàn.
Mà anh phải tìm ra được quỷ nữ trong số hơn một trăm xác cháy đeo mặt nạ này.
Tạ Trì đần mặt ra.
★ Câu chuyện thứ hai: Vũ hội quỷ nữ (4) ★
Tạ Tinh Lan: “Em thì giỏi tán tỉnh rồi, nhưng quỷ nữ có nghe thấy đâu, mỗi anh nghe thấy, à ơi cho anh nghe à?”
Tạ Trì ngoan ngoãn nói: “Anh à, em sai rồi, hai chúng ta bên nhau mới là tình yêu độc nhất vô nhị không ai sánh bằng.”
Tạ Tinh Lan khẽ cười một tiếng: “Cái miệng ngọt xớt.”
“Thế anh có muốn hôn không?” Tạ Trì cười xấu xa, nhướng chân mày lên.
Tạ Tinh Lan: “……..”
Bị bỏ hoang một năm rưỡi, trong nhà hát lớn kết rất nhiều mạng nhện, tơ nhện quấn quanh, bệ cửa sổ bị phủ một lớp bụi dày, không nhìn ra được sự hoa lệ trước đó.
Thảm đỏ dưới chân kéo dài về phía sân khấu tan hoang, dường như trên tấm thảm có vết máu đỏ sậm, lác đác loang lổ.
Tạ Trì thuận theo tấm thảm đi vào trong, dường như làm kinh động tới bầy chuột, nhất thời trong nhà hát vang lên những tiếng kêu chít chít.
10 giờ 17 phút, tiếng chuông văng vẳng trong nhà hát, mãi mà không dứt, lời kể của cậu bạn cùng phòng dần dần hiện lại trước mặt Tạ Trì.
Đàn piano hoạt động, tiếng đàn dương cầm trầm bổng vang lên, bóng người lay động trên sân khấu, những vong hồn xoay tròn nhảy múa hết vòng này tới vòng khác, dường như vĩnh viễn không dừng lại.
Những viên kim cương vụn vỡ và những dải kim tuyến trên lễ phục của họ sáng lấp lánh trong bóng đêm.
Tạ Trì đi qua từng hàng ghế, đến gần sân khấu, thoáng trông thấy ghế ngồi ở hàng thứ ba đếm ngược có bóng người ngồi.
Rõ ràng trước đó nơi này trống không.
Người kia ẩn mình trong bóng đêm, không trông rõ gương mặt, chỉ có chiếc mạng che trên đầu khẽ lay động theo làn gió.
Quỷ nữ à?!
Tạ Trì chau mày lại, bình tĩnh tới gần, người kia không xoay người lại, mà đột nhiên đưa tay ra ngăn anh lại.
Bàn tay kia khô khốc cháy đen, đang chảy thi dầu sền sệt vàng vàng, mùi vị khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Tạ Trì làm như không nhìn thấy, anh biết quỷ nữ đưa tay ra là hỏi tín vật của anh.
Tín vật đã bị anh ném lên cây, Tạ Trì cũng không hoảng hốt, đứng yên tại đó không nhúc nhích.
【Không mang theo tín vật cậu ta vào kiểu gì?】
【Em nhìn mà không hiểu nổi】
【Bồ mà hiểu được thì đâu còn là Trì cưng nhà tui nữa】
Quỷ nữ và Tạ Trì một ngồi một đứng, một người ẩn mình trong bóng tối tĩnh mịch, một người bị ánh trăng lạnh lẽo chiếu soi, vừa quỷ dị vừa hài hòa.
Tạ Trì đột nhiên lui lại hai bước, dường như không thể tin vào tai mình, gương mặt mừng ran, ánh mắt hết sức kích động.
“Đàn.. đàn chị à, là chị phải không?” Tạ Trì run giọng nói.
【Đàn chị??】
【What??】
Tiếng gọi mang theo sự nhớ nhung dai dẳng suốt một năm rưỡi và tình yêu bi ai vượt trên cả sinh tử cứ văng vẳng trong nhà hát.
Bàn tay khô khốc khiến người ta sợ hãi kia hơi run lên một chút, một giọng nói trầm khàn không phân biệt được giới tính vang lên, mang theo nỗi hận và oán niệm sâu sắc: “Cậu là ai?”
Giọng của quỷ nữ dường như bị trận hỏa hoạn phá hủy.
Tạ Trì cười một tiếng tự giễu: “Chắc chắn chị không biết em, bởi vì em chưa từng có ý định xuất hiện trong thế giới của chị.”
Tạ Trì cảm thấy hình tượng thầm mến được thích ở chỗ tình cảm sâu đậm quyết chí không đổi, một lòng kiên định khiến người ta rung động và nguyện ý trả giá vì nó, chứ không phải hèn mọn tự ti và bám lấy người ta một cách vô lý, thể hiện sự hèn mọn và luôn miệng khen ngợi chỉ càng khiến Tưởng Vi cảm thấy ghét bỏ, dù sao từ nhỏ tới lớn cô đã nghe không biết bao nhiêu lời như vậy, anh phải thay đổi hướng suy nghĩ.
Tạ Trì nói thẳng: “Em vẫn luôn yêu thầm chị.”
【WTF??】
【Em không nghe nhầm chứ, ảnh tỏ tình với quỷ nữ đó hả???】
【Vãi nồi, sao cục cưng lại tán quỷ nữ vậy???】
【Nếu không phải đã xem qua kịch bản có khi em tin thiệt luôn á.】
【Trì cưng, cục cưng lại hư rồi.】
【Móa ơi, chắc ảnh cảm thấy có thể tán được nên mới đi gặp quỷ. Có ý đồ với quỷ luôn, lớn mật dữ.】
Tạ Trì hết sức thẳng thắn bày tỏ tình cảm.
Quỷ nữ khựng lại hai giây, dường như bị chọc giận: “Đàn ông không ai tốt cả! Rốt cuộc cậu có ý đồ gì với tôi?!”
Bàn tay cháy xém kia duỗi về phía Tạ Trì, dường như một giây sau muốn bóp gãy cần cổ yếu ớt của anh, nhưng Tạ Trì không hề động đậy.
Bàn tay quỷ kia dừng trước mặt anh.
“Chị à, nghe em nói hết rồi gϊếŧ em cũng không muộn.” Tạ Trì cười gian.
Bàn tay quỷ kia dừng lại mấy giây, nhanh chóng rụt lại.
“Em cứ ngỡ cả đời này mình không có cơ hội nói ra câu này,” Tạ Trì thản nhiên, cười một tiếng, “Không phải cảm thấy không xứng, chỉ là cảm thấy không thể.”
Vành tai quỷ nữ khẽ nhúc nhích.
Tạ Trì bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô: “Hormone không giảng đạo lý, nói đến là đến, nhưng nếu chỉ vì hormon sinh dục bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, như vậy con người giống như động vật. Em không thể chỉ vì mình thích mà chen chân vào cuộc sống của người khác. Tình yêu không có tới trước tới sau, nhưng có luân lý, chị yêu anh ta, đồng nghĩa em không thể đập chậu cướp hoa.”
“Không phải em không có suy nghĩ xấu xa, nửa đêm tỉnh giấc, em từng nghĩ không chỉ một lần, nếu khi đó người gặp chị trước là em, như vậy có phải sau này người bên chị là em không. Không biết bao nhiêu lần em âm thầm so sánh, sau đó đưa ra kết luận buồn cười rằng anh ta kém xa em. Dù có cạnh tranh công bằng, người chiến thắng cuối cùng cũng là em.” Trên gương mặt chàng thiếu niên tràn ngập sự đắc chí hả hê, đó là dã tâm bùng cháy và tình yêu không kịp viên mãn.
Tạ Trì lại khẽ cười một tiếng, có chút tiếc nuối: “Nhưng anh ta tới trước, cho nên em không thể làm gì. Em chỉ có thể làm một người đứng xem, chứng kiến tình yêu của chị và anh ta, không cam lòng lặng lẽ chúc phúc cho chị, hy vọng chị có được hạnh phúc.”
Bàn tay kia lặng lẽ nắm chặt mép váy ren trên bộ lễ phục màu đen.
Tạ Trì gượng gạo cười, có vẻ tự giễu: “Em từng cho rằng như vậy là lịch thiệp.”
Đôi mắt anh có vẻ cô đơn: “Nhưng kẻ đốn mạt kia lại hại em và chị âm dương cách biệt, đây cũng là chuyện em hối hận nhất, nếu trước kia em vứt bỏ tất cả, có lẽ bây giờ chị vẫn còn sống, bầu bạn cùng em.”
Bóng lưng đơn bạc của quỷ nữ khẽ run lên.
Tạ Trì bình thản nói: “Sau này em chuyển trường, tình cờ nghe tới sự cố xảy ra trong trường thì lập tức trở về, nên giờ chị nhìn thấy em.”
“Vì sao chứ?” Giọng quỷ nữ khàn đến mức khiến người ta đau đớn.
“Thích một người, dù biến thành quỷ thì có sao?” Tạ Trì cười giễu, nhìn về phía quỷ nữ, dường như thực sự không màng tới sinh tử.
Thân hình quỷ nữ run lên.
“Chị à, chẳng phải chị thích thử thách xem những kẻ kia có tình cảm thật lòng hay không sao?” Anh ghé đầu lại gần, khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp êm tai, “Chị có muốn thử thách tình cảm của em không?” Đôi mắt kia dưới ánh trăng lấp lánh như sao, giọng điệu có vẻ hờ hững dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Trên đời này nếu ngay cả em cũng không thể vượt qua, thì không ai có thể vượt qua bài thử thách này.”
“Nên chị đừng đuổi em đi, mặc dù em không mang theo tín vật, nhưng dù sao em cũng là người khiêu chiến, “Anh dừng lại một chút, khẽ mỉm cười bổ sung, “Người khiêu chiến của chị.”
“Tonight, winner.”
Quỷ nữ cả kinh nhìn về phía anh.
Tạ Trì đứng lên, lui về phía sau một bước, một tay hết sức lịch thiệp chắp sau lưng: “Xin hãy cho em cơ hội để em chứng minh bản thân mình.”
【Đạ mấu, cái tay chết bầm này, suýt chút nữa tui tin mấy lời chém gió của anh ta!!】
【Ủa em nghe mà không thấy cấn nè, quá là chất luôn】
【 Cua gắt vãi khụ khụ khụ】
【Trì cưng tới tán em đi anh, huhuhu sao em lại là quỷ tốt chứ, em cũng muốn biến thành quỷ ác huhuhu】
Một hồi tĩnh lặng lâu thật lâu.
Một giây sau, dưới lớp mạng che mặt đen, bờ môi quỷ nữ mấp máy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có vẻ máy móc cứng nhắc: “Nếu thất bại phải trả giá bằng cả mạng sống.”
“Em biết.” Tạ Trì cười, trả lời dứt khoát.
Quỷ nữ yên lặng mấy giây: “Hãy tìm tôi trong số những người khiêu vũ trên sân khấu.”
Tạ Trì sửng sốt một chút rồi nhoẻn cười.
【Nhận lời rồi á hả? Anh ta đang lừa cô đó, quỷ nữ à cô mau tỉnh lại đi, đừng để mấy câu nói của anh ta dụ dỗ, anh ta là tên lừa đảo đấy!!!】
【Ngay cả quỷ nữ từng tổn thương trong tình cảm cũng có thể ngầm rung động được sao?】
【Chỉ là cho cơ hội khiêu chiến, chứ không tỏ thái độ gì, ai nói là ngầm rung động chứ?】
【Anh giai kia lại không hiểu chị em phụ nữ rồi! Cho cơ hội đó! Chậc chậc, anh chả biết cái gì cả, Trì cưng bá đạo quá trời!】
【Tui nghe nói bên này cua gắt lắm nên lén tới xem】
【Phía Du Cảnh đứng nhất rồi này, nhưng nhàm chán quá, anh ta cầm qυầи ɭóŧ của cô gái mình thương đi gặp quỷ nữ, sau đó lên sân khấu tìm đối tượng đeo mặt nạ】
【Hahhahahha chán chỗ nào chứ??】
Dưới tiếng dương cầm du dương, Tạ Trì đi tới trước sân khấu, một giây trước vẫn còn thản nhiên, quay lưng lại lập tức có vẻ chột dạ, dè dặt nói: “Anh à, anh không giận đấy chứ?”
Tạ Tinh Lan bình tĩnh nói: “Đương nhiên không.”
Tạ Trì còn hơi lấy làm tiếc, cười trộm bảo rằng: “Hóa ra không giận à, em còn chuẩn bị mấy lời ngon ngọt dỗ dành anh chứ.”
Tạ Tinh Lan: “……..”
Điện thoại Tạ Trì đổ âm báo ――
【Quỷ nữ: Tình yêu không nên dính dáng tới ngoại hình, đeo mặt nạ rồi thay đổi trang phục, cậu vẫn có thể liếc mắt là nhận ra tôi.】
【Bởi vì bạn chọn quỷ nữ làm cô gái mình yêu thầm, quỷ nữ đeo mặt nạ, thay bộ lễ phục mới, ẩn mình trong đám đông khiêu vũ, mời bạn trong quá trình khiêu vũ với những người khác nhau, nhanh chóng tìm ra quỷ nữ ẩn mình trong đó.】
Tạ Trì vừa bước lên sân khấu, phát hiện tất cả các vong hồn đều giống hệt nhau.
Bọn họ đều đeo mặt nạ, mặc bộ lễ phục bị thiêu cháy, làn da lại lành lặn, chỉ có gương mặt bị thiêu cháy thay đổi hoàn toàn.
Mà anh phải tìm ra được quỷ nữ trong số hơn một trăm xác cháy đeo mặt nạ này.
Tạ Trì đần mặt ra.