App diễn viên phim kinh dị

Chương 88: Ngôi nhà bị ám 1552 (20)

“Chiếc thứ năm.

Nghĩ tới đây, Du Cảnh cúi đầu, giả vở dịu dàng hỏi cái này, hỏi cái kia với Hạ Dao.

Tạ Trì tới đúng lúc, Nhậm Trạch và Lục Văn đứng đực mặt tại chỗ, rõ ràng trước đó Tạ Trì bị thương không nhẹ, nhưng vừa mới bảy tám phút, anh lại biến hình từ đầu tới cuối, thể như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Rõ ràng trước đó trên người anh dính đầy máu.

Tạ Trì che miệng khẽ ho một tiếng, ám chỉ họ mau chóng hành động, Nhậm Trạch và Lục Văn lập tức chạy lại.

“Nhắn tin kêu anh qua đây, thế mà anh lại đi cứu Hạ Dao? Anh cứu người yêu Du Cảnh làm cái quái gì?” Nhậm Trạch giả vờ phàn nàn, cúi đầu xuống, trông thấy bàn tay Tạ Trì mất khống chế hơi run lên, cậu giật mình, tình trạng của Tạ Trì cũng không ổn.

Lục Văn nghiêng đầu, phát hiện có một vết máu chảy ra từ bả vai phía sau của Tạ Trì, Du Cảnh vẫn còn chú ý tới họ, trong cái khó ló cái khôn, Lục Văn bình tĩnh khoác lên vai Tạ Trì che vết máu kia đi.

Tạ Trì không nói chẳng rằng khẽ hừ một tiếng, Lục Văn cất cao giọng nói: “Nhậm Trạch à cậu bớt nói đi được không, tôi cũng không bị làm sao mà, những chuyện anh Tạ làm cho tôi còn ít hay sao, đâu thiếu một lần này.”

Vẻ mặt Tạ Trì cũng hết cách.

【Hahahaha đúng là thi diễn xuất, chết cười】

【Thương Trì Trì quá】

【Năng lực diễn xuất của Lục Văn đang tăng lên từng chút một.】

Ba người bình an vô sự về tới phòng, Lục Văn lập tức buông cánh tay ra, lo lắng hỏi: “Tạ Trì à anh không sao chứ?”

“Không sao đâu.”

“Tốc độ tới cứu cánh của anh bá đạo thiệt luôn á.” Nhậm Trạch quét mắt nhìn lên ghế, ở đó là bộ quần áo đẫm máu Tạ Trì thay ra, còn có nội tạng mà họ lấy được.

Leo cửa sổ về phòng, đặt nội tạng xuống, lau qua cơ thể, thay quần áo, sau đó liên hệ nhờ Hạ Dao giúp đỡ, cùng Hạ Dao diễn kịch như không có việc gì đi tới, hành động liên tiếp, cũng chỉ Tạ Trì mới có thể làm đâu vào đấy được.

Tạ Trì mỉm cười, không nói gì.

Lục Văn không bị thương lấy đồ dùng y tế trong hộp ra giúp Tạ Trì băng bó vết thương, Nhậm Trạch bị thương nhẹ tự mình xử lý.

Để Lục Văn xử lý vết thương cho mình, Tạ Trì nhìn về phía anh: “Đã tìm được bảng tên chưa?”

Lục Văn căng thẳng quên cả báo tin vui, anh vội buông băng vải xuống, lấy bảng hiệu trong túi ra đưa cho Tạ Trì.

“Làm tốt lắm.”

Gương mặt Lục Văn hơi đỏ lên, lần này anh không còn làm gánh nặng cho Tạ Trì nữa.

Tạ Trì đưa mắt nhìn bảng tên món ăn, trên bảng tên có viết ba chữ to “Tam chi nhi”.

“Sao tìm được vậy?”

Lục Văn nói: “Mã Hằng chính là người gặp sự cố, anh ta đang ngủ, giống chúng ta hôm đó, dưới gối xuất hiện đám chuột con lít nhít, anh ta bị dọa hét lên, dùng con dao để trên đầu giường cắt cái gối, định gϊếŧ cả bầy chuột, lũ chuột chạy ùa ra, tản ra bốn phía để chạy trốn, một con trong đó đeo bảng tên, tôi tranh thủ bắt trước khi nó biến mất.”

“Như vậy à?” Tạ Trì như có điều suy tư, bây giờ xem ra, trừ món “Óc khỉ ăn sống” khó tìm được ra, ba bảng tên sau đó app đều không làm khó anh, trước mắt anh đã thu thập được bốn bảng tên, chỉ còn thiếu hai cái nữa, theo thứ tự là ba ba thiết bản và canh thai nhi.

Tạ Trì nhìn đồng hồ, bây giờ là bốn giờ sáng, chuẩn bị tiến vào ngày thứ tư, thời hạn của bộ phim là sáu ngày, đã đi hơn nửa chặng đường rồi, về sau nhất định là một trận chiến lớn.

Tạ Trì nhớ lại, trừ bầy chuột trong món “Tam chi nhi” lựa chọn cách quấy rối diễn viên ra, ba động vật đại diện cho món ăn khác đều xuất hiện vào buổi đêm sau khi diễn viên ăn món tương ứng, anh chưa thấy thứ ứng với hai món còn lại trong nhà ―― ba ba và thai nhi, cho nên điều kiện để xuất hiện bảng tên đã rất rõ ràng ―― diễn viên ăn món ăn có vấn đề đại diện cho bọn chúng. Chỉ ăn hết những món ăn có vấn đề, động vật mới có thể tới tìm bọn họ.
Nhưng bây giờ nhờ vào Triệu Cẩm Hoa, bọn họ đã thu hoạch được thực đơn, biết được những món ăn có vấn đề, hoàn toàn có thể tránh né, các diễn viên khác vì mạng sống nên nhất định sẽ không ăn những món kia, điều này ngược lại ngăn cản việc xuất hiện bảng tên, cho nên…

Tạ Trì gần như không do dự mà hạ quyết tâm.

Tối nay anh phải ăn biến thể của ba ba thiết bản, để con ba ba chủ động tới tìm anh.

Quỷ nữ đã thu hoạch được bốn chiếc răng, bây giờ mỗi một giây trôi qua đều là tính mạng của họ, anh không thể kéo dài thêm được, anh chỉ có thể dùng cách này.

Về món canh thai nhi cuối cùng, nếu thực sự bất đắc dĩ..

Tạ Trì mím chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo không có chút hơi ấm nào.

Trước đó Hạ Dao đã giúp anh một tay, Tạ Trì lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cảm ơn cho Hạ Dao.
Hạ Dao: Không có gì.

Tạ Trì: Mọi người về phòng rồi à?

Hạ Dao: Ừ, lúc đầu anh ta đứng ở bên ngoài dõi mắt nhìn một lúc, thấy mọi người không đi ra nên về phòng rồi.

Tạ Trì: Được rồi.

Tạ Trì tắt màn hình điện thoại đi, đứng dậy bảo: “Đi thôi, Lục Văn cùng tôi đi xuống di chuyển thi thể của quỷ em.”

Mặc dù bọn họ rất nôn nóng nhét nội tạng vào trong thi thể của quỷ em, nhưng chỉ có thể chờ đợi, đợi Du Cảnh bớt nghi ngờ, trước mắt là thời điểm thích hợp.

Nhậm Trạch: “Vậy tôi canh chừng nội tạng.”

Hai người lặng lẽ đưa thi thể của người em về phòng, Nhậm Trạch phí sức một phen, nhét từng nội tạng vào. Khoảnh khắc hoàn thành, điện thoại ba người đổ chuông――

【Người em đã thu hoạch được 1 trái tim (2 lần), một quả thận (1.5 lần), toàn bộ lá gan (1.5 lần), một chiếc lưỡi (1.5 lần), thực lực tăng lên: 1×1.5×1.5×1.5×2=6.75 lần】
【Chúc mừng bạn, đã giúp thực lực em gái tăng lên 6.75 lần】

【Trời sắp sáng, quỷ em cần thích ứng với nội tạng mới, khôi phục quỷ lực mất đi đã lâu, đến tối cô ấy mới có quyền hoạt động.】

【Bởi mọi người đã cống hiến rất nhiều cho quỷ em, hiện tại mọi người có thể cất quỷ em vào trong hành lý】

“Phép nhân ư?” Lục Văn sững sờ, lập tức cười bảo, “Trước đó tôi còn không biết tính thế nào.”

“Phép nhân chẳng phải là quả cầu tuyết hay sao?” Nhậm Trạch bĩu môi, ngước đầu lên: “Để tôi tính xem, nếu thu thập đủ, một quả thật, 6.75×1.5=10.125, làm tròn coi như 10, thu hoạch được thai nhi lại nhân với 3…”

Nhậm Trạch trợn trừng mắt lên: “Nghĩa là gấp 30 lần so với ban đầu đấy, uầy, như vậy nhất định đủ đánh bại quỷ chị rồi.”

Lục Văn cũng không tính không biết, tính rồi mới thấy giật mình.
Tạ Trì nghe con số này, anh chau mày lại, trầm mặc không nói gì.

“Còn thiếu một quả thận nữa,” Lục Văn cười khổ, nhìn Tạ Trì, “Đêm mai chúng ta lại phải đi giành thi thể à?”

Tạ Trì khẽ đáp “Ừ”: “Có thể xác định là 6,75 lần không đủ rồi. Người em cần nội tạng để tăng thực lực lên, theo quy tắc đối kháng, quỷ chị sau khi gϊếŧ người ăn nội tạng chưa chắc đã vì đói, mà rất có khả năng ả ta cũng cần ăn nội tạng để tăng sức mạnh, cho nên chúng ta giành đồ ăn của ả, đồng nghĩa ả sẽ bị suy yếu, bất luận xuất phát từ điểm nào, mai chúng ta vẫn phải tiếp tục giành thi thể.”

Hai người gật đầu.

Tạ Trì buông mắt, rơi vào trầm tư.

“Này,” Nhậm Trạch gọi Tạ Trì một tiếng, “Đêm mai quỷ em sống rồi, không phải tin tức tốt hay sao, sao trông anh không được vui vậy?”
Tạ Trì nói: “Tôi đang nghĩ, rốt cuộc quỷ em cần gấp lên bao nhiêu lần mới có thể đánh thắng quỷ chị trong trạng thái quỷ chị có đủ sáu chiếc răng.”

Nhậm Trạch không hiểu, lại nói: “Nếu chúng ta hành động nhanh chóng, có thể khiến quỷ em không phải đối mặt với quỷ chị có đủ sáu chiếc răng rồi hay sao?”

Khóe môi Tạ Trì nhếch lên thành một nụ cười không mang theo chút hơi ấm nào, nhìn về phía cậu ta: “Cậu cảm thấy app sẽ cho chúng ta sống tốt hay sao?”

“App luôn làm để mua vui cho khán giả, chứ không phải vì mạng sống của diễn viên, huống hồ còn Triệu Cẩm Hoa ở đây, tôi không tin sự tồn tại của Triệu Cẩm Hoa không làm tăng độ khó cho bộ phim, nhưng trước mắt về cơ bản bà ta chưa để lộ năng lực nào.”

Nhậm Trạch lập tức mất hứng, nhỏ giọng lầu bầu, “Chuyên gia dội nước lạnh.”
Tạ Trì mỉm cười, ngược lại hỏi: “Vậy cất thi thể của người em vào trong hành lý của tôi nhé?”

Cả hai người đều không có ý kiến gì.



Sáng hôm sau, Du Cảnh không thấy thi thể nữ dưới tầng đâu nữa, không hiểu sao lại thấy bất an.

Hắn tìm rồi lại tìm, lật tung căn nhà lên, cũng không tìm được thi thể nữ ấy đâu. Tầng hầm trước đó nhóm Nhậm Trạch rơi xuống vừa tối đen lại máu me, đương nhiên Du Cảnh sẽ không xuống, dù sao đó cũng là hang ổ của quỷ nam, nếu quỷ nam đánh lén hắn, mẹ không thể tới cứu hắn kịp thời.

Cuối cùng hắn chỉ có thể cho rằng quỷ nam trộm thi thể nữ ấy đi.

Cả ngày không xảy ra chuyện gì cả, bình yên đến mức không giống như ngày thứ tư.

Vết thương vẫn còn ân ẩn đau, Tạ Trì đứng bên cửa sổ hút thuốc, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám.
Mây đen vần vũ, mặt đất ẩm ướt, không khí oi bức, chuồn chuồn quỷ sà xuống ở bụi hoa trong khuôn viên biệt thự.

Chuồn chuồn quỷ là một loài chuồn chuồn màu xám, màu ảm đạm như sắt, có vẻ u ám, nồng nặc sự chết chóc.

Ánh mắt Tạ Trì hờ hững.

Bình yên trước cơn bão cuối cùng chăng?

Thậm chí anh còn cảm thấy, chẳng mấy chốc mọi chuyện sẽ kết thúc, bởi vì yên tĩnh quá mức giống như không có việc gì cả.

Nhưng rõ ràng tiến độ còn thiếu nhiều như vậy, phe của người chị còn chưa tìm đủ răng, phe động vật còn chưa tìm đủ bảng tên, phe người em còn chưa tìm đủ nội tạng.

Thật kỳ lạ, Tạ Trì chau mày lại, có cảm giác kỳ quái khó diễn tả thành lời.



Buổi tối đúng hẹn mà tới, mọi người trông thấy Tạ Trì nếm thử toàn bộ thức ăn thì đều kinh ngạc không thôi.
Nhậm Trạch kéo tay áo Tạ Trì, nhỏ giọng nói: “Anh điên rồi à?”

Cậu ta nói xong thì ngẩn người ra, đột nhiên ý thức được ý đồ của Tạ Trì, khẽ ho khan một tiếng, liếc mắt ra hiệu với Lục Văn, sau đó gia nhập nhóm của Tạ Trì.

Du Cảnh ngồi đối diện, nhìn ba người nếm thử toàn bộ đồ ăn, vẻ mặt hết sức khó hiểu.

Dùng bữa xong, ba người Tạ Trì lên tầng, bốn người Du Cảnh vẫn còn ngồi ở bàn ăn, lúc thì Du Cảnh gác chân trái lên đùi phải, lúc lại gác chân phải lên đùi trái, cứ đổi tới đổi lui, hiển nhiên đang hết sức bực bội.

“Mẹ à, chúng ta tìm cả ngày rồi mà không thấy chiếc nào cả, đã lật tung cả căn nhà lên rồi, rốt cuộc còn có thể giấu ở đâu chứ? Hôm nay đã là ngày thứ tư rồi.”

Triệu Cẩm Hoa cũng không được vui trước chuyện này.

Bọn họ lựa chọn giúp quỷ nữ, còn phải đề phòng quỷ nam có thể ăn hết nội tạng của họ bất cứ khi nào, chuyện này vốn đã không dễ dàng rồi, mà hiện tại tiến độ tìm răng vẫn không tiến triển thêm.
“Mấy người không tìm thấy hay sao?” Du Cảnh không ôm hy vọng gì hỏi Hạ Dao và Mã Hằng.

Hạ Dao đang mải nghĩ tới chuyện trước đó Tạ Trì nhắc mình, có phần mất tập trung, nghe thấy thì khẽ đáp “Ừm”, sau đó thành thật lắc đầu, “Không ạ.”

“Được rồi, được rồi.” Vẻ mặt Du Cảnh hết sức ghét bỏ, trong lòng thầm nói một tiếng đúng là đồ con gái vô dụng.

【Chuyện hữu dụng nhất Hạ Dao từng làm chính là bán đứng anh và mẹ anh đấy hahahahaha】

“Thế còn anh?” Du Cảnh hỏi Mã Hằng.

Dưới gầm bàn, Mã Hằng căng thẳng nắm chặt quần, im lìm không nói gì, cũng thành thật gật đầu giống như Hạ Dao.

“Thôi bỏ đi, bỏ đi.” Giống như mình đoán, Du Cảnh chán nản đứng dậy, “Lên tầng đi.”

….

Bên ngoài trời đã tối, Tạ Trì đang nhắn tin với Hạ Dao.

Tạ Trì: Hôm nay Du Cảnh và Triệu Cẩm Hoa không tìm được răng à?
Hạ Dao: Không, nếu mà anh ta tìm được tôi sẽ báo với anh ngay lập tức.

Tạ Trì: Ừm, cảm ơn.

Tạ Trì xoay điện thoại, anh chau mày lại, ngẩng đầu nói: “Bọn họ không tìm được răng.”

Lục Văn và Nhậm Trạch đều tỏ vẻ mờ mịt: “Không tìm được không phải rất bình thường hay sao?”

Tạ Trì không nói gì, quay người mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ những đám mây dày đặc lại càng cuồn cuộn, dường như sắp có chuyện gì xảy ra theo thời tiết u ám này. Thời tiết và bầu không khí này vô hình ám chỉ quá mạnh mẽ, khiến Tạ Trì cho rằng, sẽ hỏng việc ở một nút thắt nào đấy.

Ví dụ như Du Cảnh tìm được chiếc răng thứ năm, nhưng Hạ Dao nói không tìm được, Hạ Dao không thể lừa anh.

Anh đã nghĩ nhiều rồi hay sao…?



Mã Hằng cố ý đi chậm lại, sau khi xác nhận nhóm Du Cảnh đã về phòng khóa trái cửa lại, mới nhanh chân chạy về căn phòng của mình.
Anh ta khóa ngược cửa lại, trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hai hôm nay anh để ý gần xa, đưa ra một kết luận, app sẽ không thông báo tăng tiến độ, điều này với anh mà nói rất có lợi, anh muốn tiến độ kịch bản, nhưng lại không muốn đắc tội Du Cảnh và Triệu Cẩm Hoa.

Anh phải tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ mà rời đi.

Trong căn phòng trống trải chỉ có mình Mã Hằng. Mã Hằng hết sức căng thẳng.

Trước kia anh có bạn cùng phòng, nhưng dần dà họ đều chết cả rồi, chỉ còn một mình anh, Hạ Dao thì chen ngủ cùng nhóm Du Cảnh.

Thực lực của Triệu Cẩm Hoa cao hơn họ một khoảng dài, là điều mà họ ao ước, đương nhiên sẽ coi thường hạng tép riu như anh, cho nên cuối cùng anh chỉ ở một mình một phòng.

Quá khó chịu.

Mã Hằng lấy chiếc Thánh Giá cúi đầu cầu nguyện mấy giây.
Đây là đạo cụ của anh, gọi là “Thần linh chiếu cố”, chỉ cần anh thành tâm cầu nguyện với Thượng Đế, có xác suất Thượng Đế sẽ nghe thấy, đáp ứng nguyện vọng của anh. Nguyện vọng càng lớn lao, xác suất Thượng Đế nghe thấy lại càng nhỏ, mà nguyện vọng vô nghĩa như tìm được chiếc răng này, ban ngày anh vừa cầu nguyện, chưa đầy một giờ sau đã tìm thấy.

Đúng là ngoài ý muốn.

Trong mắt Mã Hằng ánh lên sự hưng phấn và kích động, anh có thể lặng lẽ giành được độ thăm dò kịch bản.

Mã Hằng ngồi xổm xuống, móc chiếc răng mình giấu dưới giày ra, ban ngày sau khi tìm được, anh đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy giấu trên người mình là an toàn nhất, sự thực đúng là như vậy, Du Cảnh không thể ngờ anh tìm được răng rồi mà không giao nộp.

Trước mắt còn chưa tới giờ app yêu cầu tắt đèn đi ngủ, có lẽ quỷ sẽ không xuất hiện. Mã Hằng nghĩ như vậy, tắt đèn đi, bắt chước Triệu Cẩm Hoa, đứng trong bóng tối nhỏ giọng nói: “Quỷ nữ, tôi tìm được răng rồi, cô mau ra đây lấy đi.”
Không có tiếng trả lời, yên tĩnh như chết chóc.

Đến khi Mã Hằng bắt đầu hoài nghi chỉ mình Triệu Cẩm Hoa mới có thể liên lạc với quỷ, bóng tối trước mặt đột nhiên phát ra tiếng nuốt nước miếng nhỏ xíu.

Một chiếc răng trắng bóc hiện ra.

Sau đó là hai chiếc, ba chiếc, bốn chiếc.

Mã Hằng đối mặt với đôi con ngươi lồi ra bên ngoài của quỷ.

back top