Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Chương 29: Người có hay chăng

Ta đặt chén trà xuống, lòng thầm suy tính dò hỏi sư phụ về Kim Ba Cung, liệu có nên hỏi trực tiếp? Vân Tri Thị nói là sư phụ nhận ra bút tích của Mộ Dung Tiếu, nói vậy sư phụ và bà ấy hẳn là không chỉ gặp nhau một lần. Có lẽ ta nên hỏi trực tiếp thì hơn, ta đoán sư phụ biết rất nhiều tin tức về bà ấy.

 

Vì vậy, ta để chén trà xuống hỏi thẳng vào vấn đề: “Sư phụ, người có biết đường đến Kim Ba Cung không ạ?”

 

Sư phụ sửng sốt, ngẩng đầu trợn mắt nhìn ta, trà trong chén sánh hết ra tay!

 

Ta chưa từng thấy sư phụ kinh hoàng thất sắc như thế, sắc mặt trắng bệch như tuyết.

 

“Con… con hỏi chuyện đó làm gì?”

 

Ta nghẹn ngào, thấp giọng nói: “Sư phụ, hẳn là người biết thân thế của con, tại sao mười mấy năm qua người chưa từng đề cập?”

 

Sư phụ nhìn ta trân trối, thần sắc căng thẳng: “Tiểu Mạt, con đã nghe được chuyện gì?”

 

Ta hít sâu: “Sư phụ, lần này đến kinh thành, con đã gặp phụ thân của Vân Châu, ông ấy đã kể hết cho con nghe.”

 

Sư phụ đột nhiên ngẩn ra, gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã và trắng xanh, ta chưa bao giờ thấy người như thế. Người có đôi lúc vờ như mơ hồ, có đôi lúc thật sự mơ hồ, nhưng từ trước tới nay luôn lãnh đạm thản nhiên, xa lánh thị phi, như người tu tiên, tiêu dao nhàn tản. Giờ phút này, vẻ mặt người đau đớn mà bơ vơ, bàn tay cầm chén trà nổi rõ gân xanh.

 

Đột nhiên, choang một tiếng, chén trà trong tay người vỡ nát, những mảnh sứ trắng lẫn với máu, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống, rơi trên trường bào màu bạch ngọc, nổi bật đến ghê người.

 

Ta sợ ngây người, không hiểu tại sao sư phụ lại có phản ứng kịch liệt như thế, chẳng lẽ do ta nhắc đến chuyện cũ, gợi lên thù hận, hận mẫu thân ta năm xưa sát hại huynh đệ tốt của người?

 

Ta vội vàng lấy khăn tay băng tay cho sư phụ, Giang Thần đã nhanh chóng mang Kim Sang Dược đến.

 

Ta nhìn vết thương trên tay sư phụ, lòng dạ rối bời, đối với mẫu thân, ta thật sự không biết nên nói thế nào. Người khác đều là kết tinh của tình yêu cha mẹ, cha mẹ của ta, lại là kẻ thù sống chết, ta biết nói ai đúng ai sai?

 

Sư phụ như hóa đá, để mặc ta và Giang Thần băng bó bàn tay mà không hề nhúc nhích, cũng chẳng nói tiếng nào.

 

Ta ngập ngừng nói: “Sư phụ, người hận mẫu thân con, vì thế không nhắc đến mẫu thân trước mặt con sao?”

 

Một hồi lâu sau, sư phụ mới phục hồi tinh thần: “Tiểu Mạt, ta không hận nàng. Ta không nói chuyện thân thế với con, bởi vì ta hiểu tâm ý của nàng. Bởi vì nàng là con gái của Mộ Dung Trù, vừa sinh ra đã bị người đời coi là yêu nữ, ma nữ, thật ra nàng không có thủ đoạn, cũng không hề hại người.”

 

Sư phụ nói tới đây thì ngừng lại, giọng nói có phần đứt quãg, dừng một chút mới nói: “Nhất định là nàng không muốn con gái dẫm lại vết xe đổ của mình, vì thế mới đưa con đến Tiêu Dao môn, từ trước đến giờ Tiêu Dao môn là danh môn chánh phái, lại xa lánh thị phi ân oán giang hồ, không ai biết con là con cháu của Mộ Dung Trù, con sẽ không phải gánh trên lưng ác danh của ông ngoại, bị thiên hạ xa lánh. Ta biết con giận nàng đã bỏ rơi con, nhưng nhất định là nàng có nỗi khổ tâm, con đừng trách nàng.”

 

Ta ngây ngẩn cả người, ta chưa từng nghĩ, sư phụ không chỉ không hận mẫu thân, còn khuyên ta đừng trách bà. Hay là… sư phụ niệm ân tình năm đó bà thả người ra khỏi Kim Ba Cung nên khuyên vậy?

 

Ta nhỏ giọng nói: “Chắc mẫu thân hận con, mới không muốn nuôi dưỡng con.”

 

Sư phụ buồn bã, nhắm mắt nói: “Tiểu Mạt, phận làm con, bất kể cha mẹ có sai lầm thế nào, cũng là chuyện của đời trước, đừng đi truy cứu. Nếu sau này có thể gặp lại mẹ con, nhất định phải hiếu thuận với nàng.”

 

Ta cười khổ một phen: “Bà ấy thiết tha gì sự hiếu thuận của con, dù bà ấy đưa con đến Tiêu Dao môn là vì muốn tốt cho con, nhưng mười mấy năm qua chưa từng nhìn đến con lấy một lần.”

 

Sư phụ mở mắt, nhìn thẳng vào mắt ta nói chân thành: “Nhất định nàng có đến nhìn con! Con còn nhớ không, con tức giận mang khóa vàng đi bán, lần nào ta cũng đi theo con để chuộc lại, nhưng lần nào cũng có người chuộc lại trước ta! Ta nghĩ, nhất định là sinh nhật năm nào nàng cũng đến nhìn con.”

 

Ta giật mình câm nín, lòng chấn động, Thích phu nhân nói bọc quà kia là bà chuẩn bị cho ta, nhưng khóa vàng kia từ đâu mà đến? Trọng Sơn kiếm pháp là gia bảo của nhà họ Giang, không có lý nào bà ấy lại mang đi tặng ta. Chẳng lẽ, bọc quà kia căn bản không phải do bà chuẩn bị, người chuẩn bị chẳng lẽ là mẫu thân? Nhưng tại sao Thích phu nhân phải gạt ta?

 

Nghe ý tứ của sư phụ, bọc quà kia chính xác là do mẫu thân chuẩn bị, nếu mẫu thân vẫn quan tâm tới ta như vậy, lần này ta đi Kim Ba Cung hẳn là có thể đạt được mục đích.

 

“Sư phụ, người từng đến Kim Ba Cung, đấy là nơi như thế nào ạ.”

 

“Kim Ba Cung ở trên đảo Lưu Kim, dễ thủ khó công. Đảo Lưu Kim thông với đất liền, thủy triều lên cách đất liền năm dặm đường thủy, thuỷ triều xuống có một con đường nhỏ dẫn ra đảo, nhưng tất cả đều là bùn nhão, rất khó đi. Vài thập niên trước, Mộ Dung Trù giết cả nhà một người giàu ở Sơn Tây, vơ vét hết gia tài, khiến giang hồ phẫn nộ, từng tập hợp mấy trăm người bao vây đảo Lưu Kim. Đầu tiên là một nhóm người chờ thủy triều xuống, thi triển khinh công vượt qua đoạn đường bùn, kết quả có người nửa đường mất mạng, có người vất vả đặt chân lên đảo, Mộ Dung Trù dẫn thuộc hạ dĩ dật đãi lao (dùng nhàn hạ đối phó với vất vả), giăng bẫy khắp nơi, một lưới bắt hết những kẻ lên đảo. Một nhóm khác dùng thuyền chờ thủy triều để lên đảo, không ngờ Mộ Dung Trù nhân lúc hai bên giao chiếu, phái người đốt thuyền bè, kết quả các vị nhân sĩ giang hồ bị chặt đứt đường lui, toàn quân bị diệt tại đảo Lưu Kim. Từ đó về sau, Kim Ba Cung vang danh giang hồ, cả giang hồ khinh bỉ Mộ Dung Trù nhưng cũng không ai dám chọc vào.”

 

Ông ngoại làm những chuyện như thế, ta nghe xong cũng không dám ngẩng mặt nhìn người, khó trách giang hồ khinh bỉ.

 

Sư phụ nghiêm túc hỏi ta: “Tiểu Mạt, con hỏi chuyện đó làm gì? Con muốn đi đến đó sao?”

 

Ta vội nói: “Con chỉ hỏi … chỉ hỏi một chút thôi.”

 

Sư phụ dịu giọng hơn: “Kim Ba Cung và con không có nửa phần quan hệ, con chỉ cần biết con là Vân Mạt của Tiêu Dao môn, là đệ tử đóng cửa của Thạch Cảnh ta là được. Bí ẩn về thân thế con hãy coi như gió thoảng bên tai, ngàn vạn lần chớ để trong lòng, đừng nghĩ ngợi gì. Chuyện cũ đã qua, ân ân oán oán của đời trước không liên quan đến con, sư phụ chỉ mong con không buồn không lo, sống một đời tiêu dao.”

 

Ta yên lặng gật đầu, tầm mắt nhòe đi, sư phụ đối với ta quá tốt, như gió xuân thành mưa, tưới mát nhân gian, nếu người là cha của ta thì tốt biết bao.

back top