Bà Mai Điểm Sai Bài

Chương 14

Thấy con báo gầm lên đe dọa, lộ ra răng sắc nhọn, nàng cảm thấy máu khắp người mình sắp đông thành băng rồi.

 

Nàng không dám mở miệng kêu cứu, chỉ sợ sẽ chọc đến con báo, kích thích nó lập tức nhào lên cắn đứt cổ nàng.

 

Nhưng. . . . . . Không mở miệng kêu cứu, nàng cũng chỉ có thể đợi cắn chết!

 

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Tư Đồ Phỉ Nhi không tự chủ lui lại mấy bước, cử động này quả nhiên kích thích con báo muốn săn thú, chỉ thấy mặt nó hiện vẻ hung ác, cơ thể thoăn thoắt nhảy bổ vào nàng!

 

"Không ——"

 

Tư Đồ Phỉ Nhi sợ hãi kêu lên, cứ nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng sau đấy nàng chợt bị đẩy mạnh ra.

 

Cơ thể nhỏ nhắn lập tức ngã xuống đất, nàng nhịn đau, hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy Lạc Thiên Hách đối phó với con báo kia hết sức kịch liệt, tình cảnh chấn động lòng người.

 

"Phỉ Nhi, lui xa ra một chút!" Lạc Thiên Hách vừa kêu lên, vừa ra sức đối phó với con báo.

 

Vừa nãy hắn đang hái mấy cây hoa độc thì liếc nhìn nàng, đột nhiên thấy con báo kia nhào ra từ bụi cây, quả thật hắn sợ đến mức máu đông hết lại.

 

Thấy con báo đang định tấn công nàng, vì cứu nàng hắn chỉ có thể dũng cảm quên mình tung người đánh tới, dù kịp đẩy nàng ra, nhưng vai phải của hắn lại bị con báo ngoạm một phát.

 

Con báo bị hành động của hắn chọc giận, nhanh chóng nhe răng nhếch miệng nhào tới hắn, mà đầu vai phải bị thương khiến thân thủ của hắn bị ảnh hưởng lớn, nhưng vì bảo vệ nữ nhân mình yêu, hắn biết mình không thể ngã xuống.

 

Tư Đồ Phỉ Nhi hoảng sợ che miệng, không dám phát ra tiếng kêu, chỉ sợ sẽ làm Lạc Thiên Hách phân tâm.

 

Một người một báo đối đầu vừa kịch liệt vừa thần tốc, nàng không nhìn rõ, chỉ thấy màu máu đỏ tươi, không chắc là của ai, khiến sắc mặt trắng hơn, gần như ngất đi.

 

Khi Tư Đồ Phỉ Nhi cảm giác như tim mình ngừng đập thì thấy Lạc Thiên Hách bị con báo đánh ngã. Mà con báo kia tức giận gầm lên, há to miệng, hàm răng sắc uy hiếp táp tới cổ hắn.

 

"Không ——" Tư Đồ Phỉ Nhi giật mình che mặt, không dám nhìn cảnh sau đó.

 

Nỗi sợ hãi dần níu lấy nàng, nàng chỉ có thể hoảng sợ run rẩy, nước mắt càng không kìm được nữa, rơi xuống ào ạt.

 

Nàng không muốn hắn chết! Không muốn!

 

Tư Đồ Phỉ Nhi đang ở thời khắc tuyệt vọng, sau đó nàng nghe thấy tiếng kêu của động vật.

 

Nàng hồi hộp chần chừ mở mắt ra, thấy con báo kia như bị phỏng, nhảy từ trên người Lạc Thiên Hách xuống, chỉ chốc lát sau liền chui vào bụi cỏ, dọc đường nhỏ vết máu xuống.

 

Nàng thở hổn hển, vẫn còn khiếp sợ, dù không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cám ơn trời đất! Con báo đã đi, mà Lạc Thiên Hách còn sống!

 

Nàng khóc lóc chạy tớibên hắn.

 

"Thiên Hách. . . . . . Thiên Hách. . . . . . Chàng không sao chứ?"

 

Lạc Thiên Hách mỉm cười với nàng. "Yên tâm đi, ta không phải đã nói rồi sao? Vì nàng, nhất định sẽ giữ tính mạng."

 

Vừa rồi, khi hắn đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc cầm hòn đá nhọn sắc lên, vạch vào bụng con báo, vết thương vừa dài lại vừa sâu, cũng vì một chiêu cuối cùng này, làm con báo bị trọng thương chạy trốn.

 

"Nhưng chàng. . . . . . Trên người chàng toàn là máu. . . . . ."

 

Mặt Tư Đồ Phỉ Nhi không còn giọt máu, xmuội ra dường như có thể ngất đibất kỳ lúc nào. Nàng lệ rơi đầy mặt muốn kiểm tra vết thương của hắn, Lạc Thiên Hách lại kéo nàng, không để nàng nhìn.

 

"Gần như đều là máu của con báo, nếu nàng không thoải mái thì đừng nhìn."

 

"Nhưng. . . . . ."

 

"Đừng lo, ta không sao, không phải ta đang rất ổn sao? Không nên ở đây lâu, nếu lại có con thú dữ khác ngửi thấy mùi máu tươi mò đến, vậy lại phiền rồi."

 

Tư Đồ Phỉ Nhi vừa nghe, lại nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, trong lòng sợ hãi không thôi.

 

"Ừ, thật may là hoa độc cũng hái được rồi, chúng ta mau xuống núi đi!"

 

Họ nhanh chóng trở về, dọc đường hết sức cẩn thận, chỉ sợ lại gặp phải con thú khác tập kích, hậu quả vô cùng khó lường!

 

*****************************************

 

Lạc Thiên Hách và Tư Đồ Phỉ Nhi không dám trì hoãn thêm chút nào nữa, đi xuống theo con đường cũ.

 

Trên đường, Tư Đồ Phỉ Nhi vẫn lo lắng đề phòng, đến khi họ xuống dưới chân núi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Dù sao đi nữa, trong núi sâu nhiều thú dữ, nên cần to gan xuống núi, mà cuối cùng họ cũng thoát thân từ trong nguy hiểm.

 

"Thật may là chúng ta đã xuống núi an toàn, vừa rồi. . . . . . Thật là làm muội sợ muốn chết!" Giọng Tư Đồ Phỉ Nhi vẫn chưa hết sợ hãi.

 

"Yên tâm, Phỉ Nhi, không phải ta đã nói rồi sao? Dù bất kỳ thế nào, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng." Lạc Thiên Hách mở miệng an ủi.

 

"Nhưng muội không muốn chàng dùng tính mạng bảo vệ muội! Ngộ nhỡ chàng bị làm sao. . . . . . Một mình muội phải làm thế nào?"

 

Nàng quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn mỉm cười đầy thâm tình, nhưng có vẻ hơi yếu ớt, nhất định là do mới vừa đánh nhau quyết liệt mà mệt mỏi!

 

Suốt dọc đường, nàng cứ nghĩ về vết thương của hắn, nhưng hắn cứ cố chấp muốn nàng đi trước hắn, nói là muốn bảo vệ nàng an toàn, mà nàng cũng muốn xuống núi nhanh, nên không thể nhìn được vết thương của hắn.

 

Nhớ lại vừa rồi hắn đối phó với con báo, nàng tận mắt nhìn thấy con báo nhe răng nhếch miệng táp tới hắn mà kinh hãi và đau đớn, thật sự khiến người ta khó có thể chịu được.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng không kìm được mà nước mắt lưng tròng. Nàng không hề muốn hắn bị thương, dù là vì cứu nàng.

 

"Chúng ta về khách điếm nhanh hơn đi, mời đại phu chữa thương giúp chàng!" Tư Đồ Phỉ Nhi cố gắng giục.

 

Lạc Thiên Hách nhìn sắc mặt tái nhợt của nầng, đáy mắt lộ vẻ lo lắng.

 

"Phỉ Nhi, đồng ý với ta một chuyện được không?"

 

"Chuyện gì?"

 

"Nếu ta có bất trắc gì, nàng cũng không được làm chuyện gì điên rồ, phải sống tốt, biết không?"

 

Tư Đồ Phỉ Nhi vừa nghe, không đồng ý lắc đầu quầy quậy.

 

"Nói nhăng nói cuội gì đó? Sao chàng lại gặp bất trắc gì được?"

 

"Ta chỉ nói là nếu như. Đồng ý với ta, dù có thế nào nàng cũng sẽ sống thật tốt, được không?" Giọng Lạc Thiên Hách kiên quyết, nhất định phải nghe được lời hứa của nàng.

 

Một dự cảm xấu chợt níu lấy lòng Tư Đồ Phỉ Nhi, nàng nhíu chặt chân mày, sự nghi ngờ trào dâng.

 

Tại sao hắn cứ cố chấp muốn nàng hứa? Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ vết thương của hắn không như hắn nói "Không có gì", mà là tương đối nghiêm trọng.

 

"Vết thương trên người chàng thế nào rồi? Mau để muội nhìn kỹ hơn đi!"

 

Nàng lo lắng muốn nhìn kỹ vết thương của hắn, Lạc Thiên Hách không nhịn được nữa nửa quỳ xuống đất.

 

"Thiên Hách? Chàng sao vậy?"

 

Tư Đồ Phỉ Nhi sợ hãi, vội vàng đưa tay đỡ, lại thấy khí sắc hắn rất kém, trên môi thậm chí không có chút huyết sắc nào!

 

Kinh hoàng mào trào dâng nước mắt, nàng nhanh chóng nhìn kỹ vết thương của hắn. Thấy rằng vết thương trên người hắn chồng chất lên nhau, hiển nhiên vết máu trên người không chỉ có của con báo, mà còn có của hắn!

 

Vô cùng hoảng sợ, đau đớn níu lấy lòng nàng, khiến huyết sắc trên mặt nàng càng ngày càng mất đi.

 

Cơ thể nàng không ngừng run rẩy dữ dội, không thể không nghĩ vết thương của hắn nghiêm trọng thế nào.

 

Suốt dọc đường, hắn không chịu tiết lộ thương thế của hắn, thậm chí còn cố ý không cho nàng xmuội, nhất định là vì sợ nàng lo lắng, mà hắn càng cố ý tránh, rất có thể chứng tỏ. . . . . . Thương thế của hắn vô cùng nghiêm trọng!

 

Nghĩ vừa rồi hắn cố ý muốn nàng hứa, Tư Đồ Phỉ Nhi đã cảm thấy mình như bị người ta đẩy vào hầm băng, từ đầu ngón tay đến cả người nàng đều lạnh toát.

 

Chỉ cần vừa nghĩ tới mình có thể sẽ mất đi hắn, nàng đã thấy lòng mình như bị người ta xé rách!

 

"Chàng. . . . Chàng. . ." Nàng hoảng hốt lo sợ, lệ rơi đầy mặt, ngay cả một câu cũng không nói ra được.

 

"Đừng hoảng hốt, Phỉ Nhi. . . ." Lạc Thiên Hách lên tinh thần, thử trấn an tâm trạng của nàng.

 

Cũng biết nàng vừa biết được vết thương của hắn không nhẹ, nhất định sẽ luống cuống tay chân, vì thế vừa rồi hắn mới cố ý giả vờ không có việc gì, hơn nữa không cho nàng có cơ hội nhìn thương thế của hắn.

 

Trong lòng hắn rất rõ, mùi máu tươi trên người mình rất có khả năng đưa những thú dữ khác tới, trên đường có bấy kỳ trở ngại nào, không những mình có thể bỏ mạng, quan trọng hơn là nàng cũng sẽ bị hại theo.

 

Vì muốn xuống núi nhanh, hắn âm thầm điểm mấy huyệt trên người mình, máu chảy chậm lại, gắng gượng xuống chân núi.

 

"Chàng chảy nhiều máu như vậy. . . .Sao lại bảo muội không hoảng hốt được? Chàng cố gắng đi xuống nhé! Chúng ta về thành, mau chóng tìm đại phu chữa thương giúp chàng!"

 

"Phỉ Nhi. . . . . ."

 

Lạc Thiên Hách muốn nói gì đó trấn an nàng, nhưng mất máu quá nhiều, khiến hắn yếu hơn, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

 

"Không! Thiên Hách. Không ——" Tư Đồ Phỉ Nhi hoảng sợ kêu lên, đau lòng đến mức như có người cầm lưỡi dao sắc bén được nung đỏ đâm vào ngực nàng.

 

Vô cùng hoảng sợ bất lực, nước mắt nàng rơi xuống, nhưng nàng bắt mình phải tỉnh táo lại.

 

Nàng biết bây giờ mà hốt hoảng sẽ không làm được chuyện gì, ngược lại càng làm tình hình của hắn càng thêm nguy hiểm, nàng phải nhanh nghĩ cách tìm người tới cứu hắn mới được!

 

Nàng ngẩng đầu lên, thấy có vài bóng người xa xa, lập tức mở miệng kêu cứu.

 

"Cứu mạng! Mau tới cứu người! Cứu mạng ——"

 

Mấy tiều phu vào núi đốn củi nghe thấy, vội vã chạy tới, vừa nhìn thấy Lạc Thiên Hách năm trên đất, lập tức không nói hai lời giúp một tay nâng hắn lên, nhanh chóng mang vào trong thành.

 

Dọc đường, Tư Đồ Phỉ Nhi nhắm mắt theo sát phía sau, nước mắt không ngừng chảy, nàng hết lòng van xin ông trời đừng tàn nhẫn như vậy, đừng để việc gì không hay xảy ra với hắn.

 

Nhưng nếu. . . Nhưng nếu. . .Hắn thật sự rời xa nàng. . . Nàng không biết mình có thể sống tiếp được nữa được không. . .

back top