Đến khi Tiểu Trí thay quần áo xong, từ trên tầng đi xuống, Chiêu Đệ đã được Hạ Cầm đỡ ngồi trên sofa trong phòng khách rồi. Trong tay cô cầm một ly nước ấm, đang từ từ uống từng hớp, từng hớp, nhưng Chiêu Đệ cũng không dám uống nhiều, chỉ sợ những thứ vừa mới ăn lại vì mấy ngụm nước này mà căng mở ra.
Chiêu Đệ nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Trí thì những cảm giác không thoải mái vừa mới bình phục lại bỗng chốc lại hóa thành uất ức. Đều là tại anh ấy, tại sao lại để cho cô ăn nhiều như vậy chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy nên hốc mắt của Chiêu Đệ cũng ngay lập tức liền đỏ lên, nhìn qua giống như tùy lúc đều có thể khóc ra vậy.
Tiểu Trí vừa nhìn thấy bộ dạng này của Chiêu Đệ thì cho là trên người mình vẫn còn để lại mùi vị gì đó nên đứng ở một bên không dám đi về phía trước.
Dĩ nhiên Chiêu Đệ cũng nhìn thấy Tiểu Trí đang lo lắng đứng cách mình ba bốn bước không ngừng xoa tay. Ai cũng có thể nhìn ra Tiểu Trí đang do dự, cô dĩ nhiên cũng không phải là ngoại lệ, “phốc” một tiếng liền bật cười.
Tiểu Trí thấy được nụ cười của Chiêu Đệ thì mới buông lỏng bản thân, gan dạ đi tới bên cạnh Chiêu Đệ, thận trọng vòng cánh tay của mình bên hông của Chiêu Đệ.
Hạ Cầm và Trần Chung vẫn ngồi ở một bên nhìn tất cả thì mỉm cười nhìn về phía nhau. Cái chuyện của hai đứa nhỏ này thật đúng là khiến người ta cảm thấy buồn nôn mà.
Mặc dù hiện tại Chiêu Đệ đã thư thái hơn rất nhiều nhưng Hạ Cầm vẫn có chút không yên lòng. Hơn nữa, hai ngày nay bà thấy sắc mặt của Chiêu Đệ cũng có chút không ổn. Trước đó, bởi vì chuyện của bé Lan nên bà cũng có chút sơ sót đối với thân thể của Chiêu Đệ. Đứa bé này là một đứa bé rất biết chịu đựng, dù Tiểu Trí rất quan tâm đến Chiêu Đệ nhưng dù sao cũng vẫn là một bé trai, có một số việc sợ rằng anh cũng không chú ý tới, cho nên Hạ Cầm vẫn kiên trì muốn Chiêu Đệ cùng đi với mọi người tới bệnh viện.
Tiếp đón đoàn người bọn họ vẫn là viện trưởng Lý. Đầu tiên chính là đi tới khoa dạ dày, nhưng khi ở trên đường, viện trưởng Lý cũng để ý thấy, lần này có khi lại là mang thai cũng nên, nhưng cũng không nói ra sự nghi ngờ của mình.
Trên đường đi tới khoa dạ dày, viện trưởng Lý cũng không dấu vết mà bắt đầu thử dò xét.
“Bà Trần, vị này là? Lần trước cháu gái ngoại của bà đến đây cũng có vị này đi theo, lúc ấy tình huống cũng có chút loạn nên tôi còn chưa kịp giới thiệu bản thân, thật là thất lễ quá.”
Tài ăn nói của viện trưởng Lý này cũng tương đối cao, đặt bản thân mình ở địa vị thấp hơn trong khi ông đường đường là một viện trưởng đức cao vọng trọng, dù sao cũng không đến phien ông phải tự giới thiệu mình trước một vãn bối trẻ tuổi như vậy. Nhưng ông có thể nói ra những lời khiêm tốn như vậy thực khiến cho người đối diện cảm thấy sảng khoái cả người.
Dĩ nhiên Hạ Cầm hiểu được tại sao viện trưởng Lý lại hỏi như thế. Cũng thật là làm khó ông ấy rồi. Chỉ sợ ông ấy đang lo lắng lát nữa mà lại có mấy lời khó nói nên mới phải dò hỏi thân phận của Chiêu Đệ trước đó mà.
Hai lần này thực sự đã làm phiền đến viện trưởng Lý, trong lòng Hạ Cầm cũng có chút băn khoăn vậy nên ông ấy đã tốt bụng thử dò xét thì bà cũng tự nhiên phối hợp theo thôi.
“Viện trưởng Lý, là do tôi sơ sót. Đây là con dâu của tôi. Nó chỉ là một tiểu bối, làm sao có thể gánh vác được những lời này của ngài chứ. Đáng lẽ nó phải chủ động tự giới thiệu bản thân với ngài mới phải. Chỉ là hai lần này, một lần là giúp con bé Lan đến đây, cũng giống như viện trưởng Lý đã nói, lúc ấy tình huống hơi loạn nên tất cả mọi người đều không có tâm tư giới thiệu mình, còn lần này thì chính nó lại không thoải mái nên nhất thời cũng không nhớ ra phải giới thiệu.”
Chiêu Đệ ở bên cạnh nghe được những lời này của Hạ Cầm thì biết là bà đang giúp mình trả lời. Cô cũng không cần nói thêm gì nữa, chỉ lễ phép cười cười với viện trưởng Lý.
Lúc đi vào khoa dạ dày, người xem bệnh vẫn là vị bác sĩ chủ nhiệm đã giúp Từ Lan lúc trước. Khi ông ấy nhìn thấy đoàn người đi cùng viện trưởng tới đây thì sắc mặt không khỏi cứng đờ. Sẽ không phải là vì mấy hôm trước ông đã nói sai điều gì nên hôm nay bọn họ đến cửa tìm ông gây phiền toái chứ.
Cũng không thể trách ông ấy suy nghĩ nhiều được. Thưc sự là mấy năm nay quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân càng ngày càng căng thẳng, đặc biệt là những người bệnh có hậu trường như thế này thì lại càng khó đỡ.
Chờ đến khi ông biết là lần này bởi vì Chiêu Đệ nôn mửa nên mới đến làm kiểm tra thì liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại không khỏi lẩm bẩm một câu, cái nhà này thật đúng là khôi hài, cùng là hai người phụ nữ cách nhau vài ngày thì bị ói mửa một lần mà lần nào cũng hưng sư động chúng như vậy, kéo cả một đoàn người đi cùng như vậy.
Sau khi bác sĩ hỏi tình huống xong, nhìn một chút về phía viện trưởng Lý ở phía sau, len lén cho ông ấy một ánh mắt, ý là tình huống này cùng với lần trước chính là cùng một dạng, tôi nên nói như thế nào bây giờ.
Viện trưởng Lý vừa nhận được ánh mắt này của ông bác sĩ thì liền hiểu được ý tứ ở trong đó. Ông nhớ lại tin tức vừa mới thăm dò được. Hạ Cầm nói đây là con dâu của bà ấy. Vậy con dâu có thai chắc hẳn là chuyện tốt rồi.
Cho nên ông gật đầu với bác sĩ Triều một cái, ý bảo ông cứ việc nói, không sao.
Sau khi nhận được chỉ thị của cấp trên, ông bác sĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi mới nói ra suy đoán của bản thân.
“Bà Trần, tình huống lần này cùng với tình huống của hai hôm trước giống nhau. Tôi đê nghị nên đến khoa phụ sản kiểm tra một chút. Tôi thấy đây cũng giống như triệu chứng của thời kì đầu mang thai.”
Bên này lời của thầy thuốc vừa mới dứt thì bên kia viện trưởng Lý, đang đứng cạnh Hạ Cầm và Trần Chung, nâng lên hai cánh tay, toét miệng nói lời chúc mừng: “Tổng giám đốc Trần, phu nhân Trần, bây giờ mặc dù nói lời chúc mừng còn hơi sớm nhưng cũng đã chắc chắn đến tám chín phần mười rồi. Tôi xin chúc mừng hai vị sẽ sớm lên chức ông bà.”
Lúc mới nghe được tin tức này, bất luận là Trần Chung, Hạ Cầm hay là Chiêu Đệ và Tiểu Trí thì đều vui mừng ở trong lòng. Nhưng cũng gần như đồng thời, mọi người lại nhớ tới những tờ giấy mà ông Phan đã viết trước kia. Trên đó rõ ràng đã ghi trong vòng nửa năm không được mang thai, nếu như có mang bầu thì bất kể lúc nào cũng có thể dẫn đến xảy thai.
Nếu như lần này Chiêu Đệ thực sự mang thai, vậy tính tính thời gian, vẫn còn hơn một tuần nữa mới có thể hết nửa năm hạn định, lại tính cả lúc Chiêu Đệ mang thai nữa thì chính là đã sớm hơn ít nhất một tháng so với thời hạn nửa năm mà ông Phan nói, vậy…
Tất cả mọi người đều không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa. Đặc biệt là Chiêu Đệ. Bây giờ cô vẫn còn đang ra chút máu. Cô cứ cho rằng đây là do kinh nguyệt không đều, lần này lại kéo dài đến nửa tháng cho nên mới ít như vậy. Nếu quả thật là mang thai, vậy đứa bé này…
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Chiêu Đệ đã tái đi. Mặc dù Hạ Cầm cũng biết Chiêu Đệ hiện vẫn còn có chút máu nhưng nhìn sắc mặt của Chiêu Đệ không tốt, hơn nữa buổi sáng nay lại ói ra nhiều như vậy thì trong lòng bà cũng cảm thấy bất ổn.
Tiểu Trí dĩ nhiên vô cùng rõ ràng tình huống của Chiêu Đệ. Sáng sớm nay anh vẫn còn lấy tay giả làm túi chườm nóng để giúp Chiêu Đệ ấm bụng. Nếu là trước đây, Tiểu Trí cũng chưa chắc đã biết việc chảy máu ở phía dưới có ý nghĩa như thế nào thì bây giờ, trải qua một thời gian dài điều lý cùng với bổ sung kiến thức như vậy, đối với những kiến thức về phụ khoa, Tiểu Tí không thể nói hiểu được tất cả nhưng đại khái mấy chuyện như vậy thì vô cùng rõ ràng. Nghĩ đến chuyện này, Tiểu Trí liền cầm lấy tay Chiêu Đệ, không tự chủ nắm lại thật chặt.
Trần Chung vẫn là người phản ứng lại đầu tiên. Ông cũng không muốn làm mất thời gian thêm nữa, lập tức nhờ viện trưởng Lý dẫn bọn họ đến khoa phụ sản làm kiểm tra.
Viện trưởng Lý vốn cho rằng lần này mọi người nghe được tin tức như thế thì sẽ rất vui vẻ. Dù sao đây cũng là con dâu đàng hoàng của nhà họ Trần, ba mẹ chồng được nâng cấp lên thành ông nội bà nội còn không phải là chuyện tốt hay sao? Hơn nữa, tình huống của đứa nhỏ Trần Trí nhà bọn họ ông cũng biết rõ, mặc dù anh có bệnh tự bế bẩm sinh, không kể đến mức độ tự bế của anh rất nhẹ thì kể cả tình huống có nghiêm trọng thì chứng tự bế cũng không phải là bệnh di truyền, bọn họ sợ cái gì chứ?
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc truy cứu nguyên nhân. Viện trưởng Lý không nói hai lời, dẫn theo người chạy thẳng tới khoa phụ sản.
Không biết có phải do tác động tâm lý hay không, hiện tại Chiêu Đệ chỉ cảm thấy bụng ê ẩm căng căng, đến đi bộ cũng không dám bước một bước quá lớn, chỉ sợ sơ ý một chút thì đứa trẻ trong bụng cũng sẽ trôi ra ngoài mất.
Hạ Cầm thấy tư thế đi bộ của Chiêu Đệ không ổn, sắc mặt cũng có chút tái nhợt bất thường thì vội vàng tăng thêm sức đỡ lấy tay trái Chiêu Đệ một cách vững vàng, nhẹ giọng hỏi nhỏ bên tai Chiêu Đệ một câu, thế nào?
Chiêu Đệ vừa nghe thấy câu hỏi của Hạ Cầm thì nước mắt thoáng cái liền rơi xuống. Bây giờ cô chẳng quản nổi nó nữa rồi, cô chỉ biết hiện tại cô rất sợ, sợ rằng cô không mang thai, lại càng sợ rằng cô thực sự mang thai nhưng lại không giữ được đứa bé.
“Mẹ ơi, hạ thể của con vẫn đang chảy máu, bắt đầu từ ngày hôm qua rồi. Hiện tại con đau bụng quá.” Lúc nói ra câu này, Chiêu Đệ cố hết sức để hạ thấp giọng xuống, vì đang nghẹn ngào nên thậm chí có nhiều chữ nghe cũng không rõ ràng.
Mặc dù như vậy nhưng Hạ Cầm vẫn nghe hiểu được lời Chiêu Đệ nói. Bà dừng lại một chút, ngơ ngác đứng ở đó rồi bà nhìn Chiêu Đệ vì sợ mà vẫn khóc mãi cùng với Tiểu Trí đang trầm mặc, cắn chặt môi đứng bên kia đỡ Chiêu Đệ. Như thế này thì phải làm sao đây?
Trần Chung vốn đi theo bước chân của viện trưởng Lý ở đằng trước. Có lẽ vì đi một lát lại không nghe thấy có tiếng bước chân ở đằng sau nên theo bản năng quay đầu lại, lo lắng nhìn về phía sau một chút. Lúc này ông mới phát hiện ra mẹ con ba người còn đang đứng ở đó mắt to trừng mắt nhỏ, một người nhíu mày, một người mắt ướt đẫm lệ, mông lung còn một người thì thất kinh.
Ông vội vàng bước lên mấy bước, đi tới trước mặt mẹ con ba người hỏi xem có chuyện gì.
Đến khi nghe được câu hỏi của Trần Chung, Hạ Cầm mới phản ứng kịp, hướng về phía Trần Chung mà bắt đầu dặn dò như sấm rền gió cuốn.
“Ông Trần, ông nhanh chóng nhờ viện trưởng Lý đẩy một cái xe lăn đến đây. Chiêu Đệ không thể đi được nữa. Ông mang xe lăn tới để tôi đẩy con bé đến khoa phụ sản. Đường đến khoa phụ sản tôi đã biết. Ông bảo viện trưởng Lý tập hợp tất cả bác sĩ quyền uy nhất khoa phụ sản của bệnh viện này tới đây đi. Tình huống của Chiêu Đệ bây giờ không tốt lắm, cần phải để cho bọn họ hội chẩn, thống nhất xem rốt cuộc là như thế nào.”
Làm vợ chồng bao nhiêu năm nay, Trần Chung biết bây giờ không phải là lúc để hỏi nguyên nhân tại sao. Ông nhanh chóng quay người chạy chậm về phía trước, đến chỗ viện trưởng Lý để nói lại lời dặn dò của Hạ Cầm.
Viện trưởng Lý nhìn gương mặt trịnh trọng của Trần Chung lại quay đầu thấy vẻ mặt hốt hoảng cảu Hạ Cầm thì biết là có chuyện lớn rồi. Ông dặn dò người y tá vẫn theo bên cạnh nhanh chóng đi tới trạm y tá cách đó không xa đẩy một cái xe lăn đến. Ông thì tự mình chạy đến khoa phụ sản trước để sắp xếp chuyện mà Trần Chung vừa mới giao phó.
Chiêu Đệ ngồi trên xe lăn, được Tiểu Trí đẩy nhanh đến khoa phụ sản. Hai tai cô che thật chặt trên bụng mình, giống như điều đó có thể giúp bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, không cho bé dễ dàng biến mất vậy.
Chủ nhiệm khoa phụ sản hỏi sơ qua tình huống hiện tại của Chiêu Đệ rồi để Tiểu Trí đẩy Chiêu Đệ vào một gian phòng khác. Bà giúp Chiêu Đệ nằm lên giường, kiểm tra lượng máu đang chảy ra dưới hạ thân cô. Bởi vì hiện tại Chiêu Đệ không tiện di chuyển nhiều nên bà liền gọi một y tá đưa tất cả những dụng cụ kiểm tra vào căn phòng này. Hiện tại quan trọng nhất là phải xác định xem có mang thai hay không đã, sau đó nếu quả thật là mang thai thì tình huống bây giờ có thể giữ được cái thai hay không.
Thật ra thì thời gian bác sĩ kiểm tra cũng không hẳn là rất dài, cộng thêm cả thời gian làm xét nghiệm cũng không đến một canh giờ (2h) nhưng khoảng thời gian chưa tới một canh giờ đối với những người đang chờ đợi ở bên ngoài mà nói thì lại dài đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.
Hạ Cầm không ngừng xoa xoa hai tay của mình, liếc mắt nhìn đến vẻ mặt lo lắng giống như đúc của Trần Chung, nhiều lần muốn nói lại thôi, đều là vào giây cuối cùng lại đem lời nói nuốt trở lại. Những suy đoán không tốt lành này bà sợ một khi đã nói ra khỏi miệng thì chúng sẽ thực sự linh nghiệm mất.
Mãi mới chờ được đến khi bác sĩ ra ngoài, Hạ Cầm và Trần Chung cùng nhau phi đến trước mặt của bác sĩ, trơ mắt nhìn về phía bà bác sĩ nhưng cái gì cũng không hỏi ra được.
Cuối cùng vẫn là bác sĩ không nhìn nổi, chủ động nói ra tình hình hiện tại của Chiêu Đệ.
“Trước mắt xin chúc mừng hai vị. Kết quả kiểm tra cho thấy cô ấy đúng là đã mang thai, tuy thời gian vẫn còn ngắn, những biểu hiện bề ngoài cũng chưa có gì thay đổi. Còn hiện tượng nôn mửa xuất hiện sớm như vậy có thể vì liên quan đến thể chất người bệnh. Nếu tôi không nhầm thì trong một năm này người bệnh đã trải qua một lần sinh non đúng không ạ? Mặc dù về sau đã điều dưỡng khá tốt nhưng dù sao thời gian vẫn còn ngắn, trạng thái của tử cung vẫn không thể khôi phục lại giống như lúc trước khi sinh non được cho nên dẫn đến hiện tượng hạ thân ra máu như bây giờ. Nhưng hiện tượng này vẫn ở trong phạm vi bình thường, theo như bệnh nhân miêu tả là ngày hôm qua mới xuất hiện mà hiện tại máu đã dừng. Nhưng để cho chắc chắn vẫn cần phải lưu lại bệnh viện quan sát một thời gian.”
Lúc Trần Chung và Hạ Cầm nghe được bác sĩ nói ra hai chữ chúc mừng thì lo lắng trong lòng cũng đã buông xuống được một nửa. Có thể nói ra chữ chúc mừng chứng tỏ tình huống cũng không đến nỗi nghiêm trọng, bằng không làm sao người ta dám xuất khẩu ra hai chữ này chứ. Trước mắt vừa an lòng một chút nên những câu nói kế tiếp cũng đã ít áp lực hơn nhiều.
Nghe được bác sĩ nói cần lưu lại viện quan sát thêm, Hạ Cầm liền gật đầu như giã tỏi. Dù sao cũng bị chảy máu thì nên nằm viện là đúng. Hiện tại bà còn hận không thể để cho Chiêu Đệ nằm trong bệnh viện đến khi sinh nữa kìa. Dù sao ở đây cũng có nhiều bác sĩ y tá, bà có thể an tâm không ít. Nhưng sau khi tỉnh táo lại thì cảm thấy không ổn. Bên trong bệnh viện nhiều bệnh khuẩn, ngộ nhỡ bị lây cảm cúm gì đó cũng không ổn. Nhưng bây giờ lo lắng mấy việc này đúng là có hơi sớm. Dù sao cũng phải ổn định lại cái thai này trước đã. Những điều mà ông Phan đã viết trên tờ giấy kia tựa như một cái gai đâm vào tim bà, khiến cho bà không thể nào yên lòng nổi.
Tâm tình của Trần Chung lúc này gần như giống như đúc với Hạ Cầm, vừa vui sướng lại vừa lo lắng. Chiêu Đệ mang thai không chỉ có nghĩa là nhà họ Trần đã có hậu mà còn là hy vọng, là sự bù đắp cho những tiếc nuối và đau đớn trước kia. Nhưng nếu như lần này cái thai vẫn tiếp tục không giữ nổi, đứa nhỏ Chiêu Đệ này còn có thể tiếp nhận được đả kích như vậy hay sao?
Dưới sự giúp đỡ của viện trưởng Lý, Chiêu Đệ nhanh chóng vào nằm trong phòng bệnh VIP của bệnh viện. Sau khi tất cả mọi chuyện được sắp xếp một cách thỏa đáng, Hạ Cầm và Trần Chung liền cùng nhau ra về. Trần Chung muốn trở về để mang phương thuốc cùng với thực đơn mỗi ngày của Chiêu Đệ trong khoảng thời gian này tới cho viện trưởng Lý xem qua một chút, để ông ấy giúp một tay liên lạc với những bác sĩ Trung y tương đối nổi danh ở trong nước để cùng làm một cuộc hội chẩn xem phương thuốc này đã uống hơn năm tháng thì khi mang thai có thể bình an sinh ra được hay không. Mà Hạ Cầm thì trở về để cùng với thím Phúc nghiên cứu ra các loại canh bổ mang tới bệnh viện cho Chiêu Đệ bồi dưỡng sức khỏe. Còn Tiểu Trí thì đương nhiên là muốn ở lại bệnh viện làm bạn lâu dài với Chiêu Đệ. Đừng nói Tiểu Trí không yên lòng để cho Chiêu Đệ ở một mình, ngay cả chính Chiêu Đệ bây giờ cũng hy vọng có Tiểu Trí ở bên người. Có lẽ chỉ có người đã từng sảy thai mới có thể hiểu được cảm giác của Chiêu Đệ lúc này. Bao nhiêu bình tĩnh thong dong mà Chiêu Đệ cố gắng duy trì suốt một năm qua khi đứng trước hoàn cảnh này đều đã biến mất không còn bóng dáng, sợ rằng cõi đời này hiếm có thể tìm được người mẹ nào còn có thể giữ nổi tỉnh táo trong hoàn cảnh như vậy.
Sau khi đã ổn định lại cảm xúc từ những khẩn trương, sợ hãi, Chiêu Đệ mới có tâm trí mà nhớ lại nguyên nhân vì sao lại có đứa nhỏ này.
Kể từ khi có được đơn thuốc kia, Chiêu Đệ không dám có chút sơ suất nào, ông Phan dặn dò như thế nào thì cô liền làm theo như thế, một chút vượt giới hạn cũng không dám.
Lúc ban đầu, Tiểu Trí không thích cảm giác phải mang bao, nhưng sau khi Chiêu Đệ giải thích kĩ lưỡng cho anh nghe xong thì anh cũng miễn cưỡng bản thân từ từ quen dần với nó, cho dù vào lúc cảm xúc dâng trào, bọn họ cũng không dám quên đeo bao.
Bởi vì phải điều dưỡng bản thân thật tốt rồi mới mang thai nên Chiêu Đệ không dám uống thuốc tránh thai, chỉ đành làm khó Tiểu Trí ở phương diện này. Có lúc đau lòng cho Tiểu Trí, cô cũng không bắt Tiểu Trí phải mang bao, thế nhưng những lúc như vậy cô đều dùng miệng để giải quyết giúp anh, coi như có không cẩn thận mà nuốt vào thì cũng không thể nào mang thai vì nuốt vào trong miệng được chứ?
Trai lo phải nghĩ cũng nghĩ không ra tại sao lại có thể mang thai đứa nhỏ này, Chiêu Đệ đành phải hỏi Tiểu Trí, để cho anh nhớ lại xem có chút ấn tượng nào hay không.
Từ sau khi nghe được tin Chiêu Đệ mang thai xong, Tiểu Trí vẫn luôn khẩn trương nhìn cô. Những vui sướng lúc ban đầu đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ đều bị thay bởi sự lo lắng cho Chiêu Đệ. Anh sợ Chiêu Đệ đau, lại càng sợ đứa nhỏ mà biến mất thì Chiêu Đệ sẽ không thể chịu nổi đả kích.
Đến khi Chiêu Đệ hỏi anh vấn đề này, anh mới cố gắng bình ổn lại tâm tình khẩn trương của chính mình, cúi đầu nỗ lực nghĩ lại mọi chuyện.