Hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày 10 tháng 10, thập toàn thập mỹ.
Tháng 9, váy cưới Diệp tam thiếu đặt ở bên Pháp đã được đưa đến studio, anh có một cuộc họp, Trình An Nhã và Ninh Ninh đến thử váy trước.
Váy cưới rất tinh mỹ, thiết kế eo cao, thân dưới là từng lớp bồng bềnh như tuyết phủ, tựa như từng lớp sóng trắng xô nhau trên biển, đường cắt may tinh xảo, điểm xuyết trên đăng ten là những viên kim cương nhỏ xíu, đều có tác dụng tôn thêm vẻ quý phái, mặc lên người Trình An Nhã tạo nên nét đẹp tinh tâm động phách.
Bộ váy cưới này dường như được thiết kế riêng cho cô vậy, tôn lên khí chất trầm tĩnh, rạng người trên người cô, một nhà tạo mẫu tóc thiết kế diểu tóc cho cô, đeo thêm sợi dây chuyền và khuyên tai ngọc trai, trông cô càng đẹp đến choáng ngợp.
Ninh Ninh trầm trồ thốt lên tiên nữ, đẹp quá đi mất.
“Mami của con, mami đúng là quá đẹp!” Ninh Ninh nịnh nọt ôm lấy Trình An Nhã, không ngớt khen cô đẹp, “Mami, mami lấy con đi!”
“Được thôi, con xử lý daddy của con đi, mami sẽ lấy con.” Cô mỉm cười, cũng rất thích bộ váy cưới này.
Ninh Ninh nhoẻn cười, ánh mắt phun ra mấy hình trái tim, tiểu vũ trụ bừng cháy, nắm chặt tay, “Vì mami yêu quý, con sẽ xử lý daddy.”
“Mami ủng hộ con.”
“Daddy sao còn chưa tới?” Ninh Ninh rút điện thoại đưa cho Trình An Nhã, “Mami gọi hỏi xem.”
Trình An Nhã nhìn thời gian, chắc cũng sắp đến rồi.
Cô bấm điện thoại, “A Sâm, sao vẫn chưa đến?”
“Sắp đến cao tốc rồi, em chờ chút.”
“Được, đừng lái nhanh quá.”
Diệp tam thiếu gác điện thoại, ánh mắt thoáng qua một nụ cười dịu dàng, xe bắt đầu đến đường cao tốc, vừa lên đường cao tốc được một lúc, đột nhiên anh nhìn thấy một chiếc xe hơi đi đến khúc ngoặt bị mất lái lao nhnah vào vành đai bảo vệ…
Một tiếng rầm cực lớn vang lên, vành bảo vệ bật tung, bụi đất bay mù mịt, phía trước xe lún sâu, nhất thời không có động tĩnh gì, cảnh tượng này xảy ra ở bên làn trái đường, anh nhìn thấy rõ mồn một.
Não bộ đột ngột bị trấn động mạnh, dường như có vô số mũi kim đâm vào đầu anh, anh cố chịu đựng cơn đa, đánh xe ra khỏi cầu vượt, cơn đau dữ dội hơn kéo đến, anh đột ngột thắng xe lại.
“A…” Anh kêu lên một tiếng, hai tay ôm đầu, ra sức vỗ mạnh vào đầu, đau đến mức co rút, trong não những hình ảnh vỡ vụn thoáng qua, đầu anh càng đau dữ dội hơn.
Trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Dần dần, cơn đau giảm, những hình ảnh trong não cũng dần dần rõ ràng hơn, đoạn ký ức ,à anh đánh mất, cuối cùng cũng trở về.
Trình An Nhã, hóa ra là cô ấy…
Bảy năm trước, anh từ Mỹ trở về tảo mộ cho mẹ, thời gian đó tâm trạng cực kỳ không tốt.
Có một ngày trời nắng đẹp, anh lái xe ra biển hóng gió, một mình tưởng nhớ người mẹ quá cố, anh chậm rãi đi dạo trên biển, Dương Tinh thích nhất là biển.
Mỗi khi nhìn biển, anh lại nhớ đến niềm vui hồi nhỏ mẹ hay dẫn anh ra biển chơi, đó là niềm vui hiếm hoi trong ký ức tuổi thơ của anh.
Nhưng không ngờ lại gặp cô bên biển.
Cô mặc đồng phục nữ sinh, đứng quay lưng về phía anh, bóng dáng mỹ miều, mái tóc dài tung bay, anh cảm thấy, cô gái này có một mái tóc thật đẹp.
Không biết là ai gọi cô một tiếng, cô đột nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, khoảnh khắc đó, anh dường như nghe thấy thượng đế đang nói, Diệp Sâm, xem kìa, đây chính là tiếng sét ái tình của con.
Cô cười tươi bước tới, trái tim anh chợt đập dữ dội, đang định bước lên thì thấy một chàng trai chạy tới dắt cô đi, hai người vừa cười vừa nói rời đi.
Anh vô cùng chới với, hóa ra là hoa đã có chủ rồi.
Lần thứ hai gặp lại cô, là trong một nhà hàng, cô vẫn mặc đồng phục, không biết đang cãi nhau gì đó với chàng trai kia, lúc đó anh rất phẫn nộ, nếu là anh anh sẽ không nỡ để cô phải đau khổ một chút nào. Anh đang mê mẩn ngắm cô thì cô đột nhiên đẩy chàng trai kia ra, giận dữ bỏ đi. Anh cảm thấy đến cả lúc tức giận trông cô cũng rất rạng rỡ, cô chạy quá nhanh không cẩn thận trẹo chân một cái, đâm bổ vào cốc rượu vang trên bàn anh, trông rất thảm hại, cô lí nhí xin lỗi rồi chạy mất, anh như nhìn thấy cô lấy tay quệt nước mắt, anh vừa đau vừa xót, chạy theo đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh nghĩ rằng hai người đã để lỡ nhau như vậy.
Hôm đó là ngày giỗ của mẹ anh, anh tâm trạng buồn phiền, sau khi đi tảo mộ về một mình đến quán bar uống rượu, lại thấy cô uống rượu một mình ở đó.
Cô uống say, loạng choạng muốn ngã, anh vội vã chạy tới đỡ cô, cô lại nghĩ anh là trai bao, anh rất giận, lòng tự tôn bị tổn thương, cô đã say khướt, không đưa cô đi chắc chắn sẽ bị ức hiếp, anh bất đắc dĩ phải đưa cô lên phòng ở trên lầu.
Thế nhưng…
Hôm đó tâm trạng anh không tốt, cô lại uống say, lại tự lao vào lòng anh, anh huyết khí phương cương, trong lòng lại cực kỳ yêu thích cô, cô lại lăng nhục anh, anh vừa yêu vừa giận, không kiềm được liền hôn cô.
Đêm đó, anh mất kiểm soát.
Anh không hối hận, anh đã quyết định sẽ chịu trách nhiệm, vốn định đợi khi cô tỉnh dậy nghiêm túc nói chuyện này với cô, bọn họ chính thức làm quen, anh quyết định chọn cô rồi.
Nhưng ai mà ngờ, sáng hôm sau tỉnh dậy, trên đầu giường lại có một tờ tiền màu hồng phấn, 100 tệ, còn có một tờ giấy, Đồ cầm thú chết tiệt, đây là tiền bán thân của mi.
Anh bóp vỡ cốc thủy tinh, nở nụ cười méo mó.
Anh điên cuồng đi tìm cô, để đánh cược với vận may, thậm chí bảy ngày liên tiếp đến quán bar chờ cô, nhưng cô từ đó trở đi không thấy tăm hơi nữa, sắp đến ngày trở về Mỹ, trong lòng anh càng gấp gáp.
Đúng vào lúc anh muốn từ bỏ, ngẫu nhiên trong một lần chờ đèn xanh nhìn ra ngoài cửa sổ, anh lại nhìn thấy Trình An Nhã trong một chiếc taxi ở bên cạnh, anh mừng rỡ, nhưng xe lại bắt đầu chạy. Anh nhìn số hiệu trên xe nhờ người tìm ra tài xế của chiếc xe đó, bên đó trả lời, hành khách muốn đi Anh, nghe nói là đi du học.
Anh càng vội vã hơn, đuổi sát theo chiếc xe, ở một góc cua, xe mất lái đâm vào vành đai bảo vệ, lúc đó, trước khi hôn mê, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, Nha đầu, đừng đi.
Nhưng không hề nghĩ lại mất đi đoạn ký ức ấy.
…
Ký ức dần dần trở về, anh cuối cùng đã hiểu, tại sao bảy năm qua, trong đáy lòng anh luôn có một hình bóng mơ hồ tồn tại, anh cứ khổ sở đi tìm mãi trong đám đông bóng hình quen thuộc, ánh mắt quen thuộc.
Bởi vậy, có vô số thế thân.
Cho đến khi anh gặp lại cô…
Anh còn nhớ khi gặp lại, cô cũng giống như tình trạng khi ở trong quán bar, ngã vào lòng anh, khoảnh khắc ngước mắt lên, ánh mắt thu hết tất cả rạng ngời.
Anh chưa từng nói cho Trình An Nhã, khoảnh khắc đó, anh cảm thấy như cô đã trở lại.
Nhưng cô nói với anh thế nào?
Bịa ra một câu chuyện sến sẩm để lừa anh, đặc biệt là…. Diệp tam thiếu bóp chặt vô lăng, nhớ tới tờ 100 tệ, nộ khí bốc lên ngùn ngụt, không thể kiềm chế.
Cả đời anh, chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
…
Cơn giận, điên cuồng trào dâng.
Nhưng dần dần, tình yêu lại từng giọt từng giọt thấm dần, bảy năm trước, cô và anh không hề quen biết, cô uống say nên anh mới thừa nước đục béo cò, tính cách của Trình An Nhã như vậy, để lại 100 tệ và môt tờ giấy là còn nhẹ.
…
Năm đó anh điên cuồng tìm cô, tại sao chứ? Thật sự là vì trả thù cô đã sỉ nhục anh ư?
Diệp Sâm, thừa nhận đi, đây là nói dối.
Mi yêu cô ấy, bảy năm như một.
Nếu như không phải, năm đó trước khi hôn mê, tại sao lại gọi cô đừng đi.
Nếu như bảy năm trước là tiếng sét ái tình, anh với cô chỉ là một kỷ niệm đẹp, vậy bảy năm sau tiếng sét ái tình lần hai, quen biết và yêu thương, đã ăn sâu vào tận xương thịt.
Anh còn biết làm sao?
Cách báo thù duy nhất đó là, Trình An Nhã, em phải ở bên cạnh anh cả đời.
Chuông điện thoại vang lên, giọng nói lo lắng của cô vang đến, “A Sâm, sao anh vẫn chưa tới, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Anh cười, “Xe bị hỏng, đã sửa xong, anh đến ngay đây.”
Cô khẽ thở phào, vừa định gác máy, anh liền cất tiếng: “Trình An Nhã, anh yêu em.”
Anh rất vui mừng, năm đó, anh đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.