Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 22: Thây rơi đổ máu, hỏa thiêu lãnh vân quán

Mọi người tề tựu nơi hạ viện chính là để chờ Vân Dật Long, nhưng không ngờ chàng đến đây một mình sớm thế này. Trong khi thủ hạ không có mặt, do đó ngòai Cái Vương và Xuyên Vân Chân Nhân, một số nhân vật quan trọng khác chưa đến,

 

Vân Dật Long vừa cất bước lên cửa Tam Thanh Điện, một số người không dằn được, rời khỏi chỗ và tuốt vũ khí ra cầm tay, bầu không khí hết sức căng thẳng.

 

Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, đoạn cười khinh miệt nói:

 

- Nhân vật đầu sỏ của các vị chưa có mặt phải không?

 

Nghe giọng điệu ngạo mạn của chàng Cái Vương tức giận cười khảy nói:

 

- Lão phu thấy nhân lực bao nhiêu đây đã quá đủ rồi!

 

Đoạn quét mắt về phía Xuyên Vân Chân Nhân, nói tiếp:

 

- Nếu chỉ có mỗi mình Vân Dật Long ngươi, đây chỉ cần một Xuyên Vân đạo trưởng là thừa sức sanh cầm ngươi rồi.

 

Lời lẽ tuy có ý ca tụng Xuyên Vân Chân Nhân, song thực ra thì lão đã có dụng ý khác.

 

Cái Vương vừa dứt lời, từ trên chủ vị Vân đủng đỉnh bước xuống một đạo nhân mặt mày xanh xao tuổi trạc ngũ tuần, mày ngắn mắt nhỏ, dưới hàm có ba chòm dâu liễu.

 

Lão đạo sĩ quan sát Vân Dật Long từ trên xuống dưới đoạn lạnh lùng nói:

 

- Bần đạo là chủ trì hạ viện Lãnh Vân Quán, với thân phận địa chủ, bần đạo muốn thỉnh giáo Vân đại hiệp tự ý xâm nhập bổn quán với dụng ý gì?

 

Hiển nhiên lão đạo sĩ này cũng là một người thâm hiểm matt câu nói đã vạch trần dụng ý của Cái Vương.

 

Vân Dật Long cười khảy:

 

- ý định của Vân mỗ, giữa chúng ta điều biết rõ rồi, còn phải lôi thôi cho mất thời gian nữa sao?

 

Xuyên Vân Chân Nhân cười âm trầm:

 

- theo hoàn cảnh hiện tại của Vân đại hiệp, bần đạo không thể nào tin Vân đại hiệp đến đây để đòi người.

 

Vân Dật Long tiến tới một bước:

 

- Thật không may, tôn giá không muốn cũng phải tin, bởi Vân mỗ hiện đã có mặt ở đây rồi.

 

Xuyên Vân Chân Nhân bỗng xầm mặt cười khảy:

 

- Theo bần đạo thì kẻ không may là Vân đại hiệp thì đúng hơn, bởi Vân đại hiệp đã tự dấn thân vào lưới dập của Hạ Viện Lãnh Vân Quán dành cho Vân đại hiệp.

 

Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người trong điện đoạn gằn giọng nói:

 

- Thời gian Vân mỗ có hạn, tôn giá đã sắp đặt thủ đoạn đối phó với Vân mỗ, vậy thì đọng thủ đi thôi!

 

Xuyên Vân Chân Nhân quét mắt nhìn Cái Vưong, bỗng cười khảy nói:

 

- trước khi bần đạo thấy chân tài tuyệt học của Vân đại hiệp, lao sư động chúng sẽ thất lễ đãi khách, do đó…

 

Đoạn buông tiếng cười khảy lạnh lùng quát:

 

- Các người đâu bắt lấy hắn cho ta!

 

Lập tức, năm đạo sĩ tuổi trạc tam tuần từ trong đại sảnh ùa ra, tay cầm đao kiếm bao vây Vân Dật Long vào giữa.

 

Vân Dật Long vẻ khinh miệt quét mắt nhìn năm đạo sĩ mặt mày nghiêm nghị nhưng thoáng vẻ căng thẳng, lạnh lùng nói:

 

- có lẽ năm vị đã quen những trận chiến như thế này rồi, Vân mỗ tin rằng, chốn suối vàng cũng có người cần ding năm vị để làm đá thứ vàng, năm vị động thủ đi!

 

Thần thái chàng hết sức ung dung bình thản, xem ra giường như không hề giới bị:

 

Cái vương thầm cười khảy, trừng mắt nhìn Xuyên Vân Chân Nhân mấy lượt nói thầm:

 

- tên mũi trâu này rõ là tự cao tự đại, ngay cả lời nói của ta mà cũng nghi ngờ, hay lão phu phải đưa ngươi vào bẫy mới được.

 

Xuyên Vân Chân Nhân quét mắt nhìn mọi người trong sảnh điện đoạn lạnh lùng ra lệnh:

 

- Bắt lấy ngay!

 

Năm đạo sĩ tráng niên Vân lập tức quát vang, đao kiếm nhất tề vung lên, trước khi động thủ đã biết Vân Dật Long là một kình địch ghê gớm, nên vừa ra tay là sử dụng những chiêu thức bá đạo.

 

Những ánh kiếm loang loáng, bang người chập chờn. Lưỡi đao mũ kiếm thảy đều nhắm vào những chỗ yếu hại trên người Vân Dật Long, như muốn một chiêu hạ sát chàng ngay.

 

Bóng người thấp thoáng nên mọi người không rõ động tác của Vân Dật Long, chỉ có thể trông thấy vòng chiến lúc sết chặt lúc dãn ra.

 

Mọi người thảy đều có phần thật vọng, bởi theo lời đồn đại trên giang hồ, năm vị đạo sĩ này lẽ ra không nên kéo dài quá lâu đến vậy, cùng lạ lùng hơn ngay cả Vân Dật Long vòng vây cũng không thể phá nổi.

 

Xuyên Vân Chân Nhân nhếch môi cười đắc ý, quay sang Cái Vương nói:

 

- Theo sư thúc thấy thì họ còn chịu đựng được bao lâu nữa?

 

Cái Vương hiểu ý, cười khảy nói:

 

- Theo ngươi thì sao?

 

Xuyên Vân Chân Nhân vờ như không trông thấy vẻ tức giận của Cái Vương, cười khảy:

 

- Nếu mà xét theo nhận định của sư thúc trước đây về võ công của Vân Dật Long, đệ tử cho rằng họ khó chịu thêm hai chiêu nữa.

 

Cái Vương từ khi đặt chân đến Lãnh Vân Quán, bởi là để trốn tránh Vân Dật Long nên vô hình chung là kẻ nương náu nhờ người ta, sự tiếp đãi không còn như trước, vì vậy đã bị phân xuống Hạ Viện giữa tuyến đầu. Lão ta là người từng trải trên trốn giang hồ, lẽ nào không nhận thấy được sự đổi khác ấy, song vì hoàn cảnh bắt buộc, đành phải nén lửa giận mà thôi.

 

Giờ đây Xuyên Vân Chân Nhân với thân phận một vãn bối mà lại dám công nhiên châm biếm lão ta, Cái Vương tuy là người thâm hiểm nhất thời khó có thể nhẫn nhịn, Vân sầm nét mặt cười vang:

 

- Ha ha… tục ngữ có câu “Hổ lạc bình dơng bị khuyển khi” (cọp xuống đồng bằng bị chó hiếp), theo nhận xét của lão ăn mày này từ khi động thủ đến giờ, khoảng thời gian ấy bọn chúng đã được sống thêm ấy.

 

Mọi người nghe nói thảy đều biến sắc, Xuyên Vân Chân Nhân sầm mặt, lạnh lùng nói:

 

- Sư thúc nói vậy không thấy là đã quá xem thường người mình…

 

Xuyên Vân Chân Nhân chư dứt lời chợi nghe Vân Dật Long quát to:

 

- Tài nghệ của Lãnh Văn Quán chẳng qua chỉ thế thôi, các vị nằm xuống đi thôi!

 

Cơ hồ cùng lúc chàng dứt lời, năm tiếng hự đau đớn vang lên nhưng bang người tong lượn bỗng chốc biến mất, thay vào đó năm tử thi nằm thẳng đuột dưới đất.

 

Vân Dật Long lạnh lùng đứng yên ngay gữa năm tử thi, đúng vị trí khi nãy bao nhiêu người hiện diên như mà không một ai trông thấy rõ chàng xuất thủ như thế nào.

 

Xuyên Vân Chân Nhân vẻ đắc ý trên mặt hoàn toàn biến mất, quét mắt nhin những gương mặt kinh khiếp của mọi người, lão khẽ đằng hắng hai tiếng nói:

 

- Vân đại hiệp sát khí nặng thật!

 

Vân Dật Long ơ hờ quét mắt nhìn tử thi dưới đất:

 

- Khi tôn giá sắp tắt thở nói ra câu ngợi khen ấy, có lẽ nặng cân hơn.

 

Xuyên Vân Chân Nhân cười sắc lạnh:

 

- Vân Dật Long nếu ngươi cho câu nói ấy là lời khen ngợi, vậy thì đó chính là câu nói cuối cùng ngươi nghe được trên cõi đời này

 

Vân Dật Long cười khỉnh:

 

- Nếu như tôn giá nói sao đúng vậy, có lẽ Vân mỗ chưa đặt chân đến đây thì tôn giá đã toại nguyện rồi.

 

Xuyên Vân Chân Nhân uqét mắt nhìn Cái Vương nói:

 

- Xin sư thúc hạ lệnh hành sự đi!

 

Cái Vương thầm cười khảy, thầm nghĩ:

 

- Rõ là thày sao trò vậy, khi nào cần đến kẻ khác thì các ngươi nói khéo lắm!

 

Cái vương tuy lòng bất mãn, song không dám biểu hiện ra ngoài mặt, bền buông tiếng cười giòn nói:

 

- Về hành động khi nãy chúng ta đã bàn bạc rồi! Ngươi là chủ nhân ở đây đương nhiên mọi sự phải do ngươi phát lệnh thì mới danh chính ngôn thuận, Lão phu chỉ tuân lệnh hành sự thôi.

 

Xuyên Vân Chân Nhân tuy biết Cái Vương có ý mỉa mai mình, nhưng trong lúc tình huống cấp bách cũng chả dám chấp nhất, đành cung kính nói:

 

- Đệ tử xin tuân lệnh.

 

Đoạn quay sang mọi người nói:

 

- Mọi người tự vào vị trí!

 

Mọi kế hoặch đối phó đã được bàn bạc trước rồi, mọi người nghe lệnh Vân lục tục

 

lui ra xung quanh đại sảnh.

 

Xuyên Vân Chân Nhân chờ mọi người đứng vào vị trí, lại nói:

 

- Ngoại trừ sư thúc, tất cả mọi người đều phải nghe lệnh bần đạo hành sự, các người đâu, dẹp hết bàn ghế ngay!

 

Vân Dật Long nóng lòng cứu người không muốn kéo dài thời gian, nghe nói vậy Vân tiến tới một bước, xong chưởng cùng tung ra phóng mạnh vào bàn ghế gữa đại sảnh.

 

Chỉ nghe tiếng ầm ầm vang dội, bàn ghế trong sảnh lập tức tung lên, bay về phía dãy bàn thờ đối diện phía đại điện, chất chồng thành một đống, đè bể cả bốn thùng gỗ to lớn trên bàn cúng, chất dầu sền sệt từ trong thùng bỗng chảy ra.

 

Vân Dật Long vừa trông thấy chất dầu thì mắt ánh lên vẻ kỳ lạ, chằm chặp nhìn vào ngọn đèn trước mặt.

 

Xuyên Vân Chân Nhân vừa thấy đèn dầu bị Vân Dật Long tình cờ phát hiện, trong lòng cả kinh, vội giả vờ tức giận quát:

 

- Ai bảo các người mang rượu để trên Tam Thanh Điện, kẻ nào đã làm vậy hả?

 

Đoạn quay sang Vân Dật Long nói:

 

- Tam Thanh Điện đã bị rượu làm ướt, chúng ta hãy ra ngoài sân quyết đấu một phen thư hùng vậy!

 

Vân Dật Long cười mỉa:

 

- Xuyên Vân đạo chưởng, Lãnh Vân Quán mọi người đều gọi dầu đèn là rượu phải không?

 

Xuyên Vân Chân Nhân gượng cười:

 

- Vân đại hiệp tưởng đó là dầu đèn ư?

 

Vân Dật Long nghiêm giọng:

 

- Phật và đạo dều với tế thế từ bi là gốc, Lãnh Vân Quán lại mượn danh tam thanh lén lút làm điều thương thiên bại lý, có lẽ đức tổ sư Tam Thanh linh thiêng đã căm phẫn, nên đêm nay định mượn một ngọn lửa trời để thiêu hủy cái nơi ô trọc bẩn thỉu này.

 

Mọi người nghe nói thảy đều tái mặt, duy có Cái vương lại thầm khoái trá bởi lòng báo phục đã được thỏa mãn.

 

Xuyên Vân Chân Nhân vội lách người đứng án ngay giữa đại điện nói:

 

- Vân Dật Long, gian mưu của ngươi khó thực hiện lắm!

 

Vân Dật Long rắn giọng:

 

- Tôn giá ngăn cản được chăng?

 

Vì sự an toàn của đại điện, Xuyên Vân Chân Nhân chẳng thể nào không thay đổi kế hoạch đã dự tính, bèn trầm giọng nói:

 

- Thay đổi kế hoạch trước, chia làm ba hàng ngăn ngang giữa đại điện.

 

Mọi ngươi ngoại trừ Cái vương thảy đều sợ đại điện bị Vân Dật Long hỏa thiêu, lập tức chia thành ba hàng hàng đứng sau lưng Xuyên Vân Chân Nhân chặn trước nơi có dầu loang.

 

Vân Dật Long đứng yên chờ mọi người xếp hàng xong mới cất tiếng lạnh lùng nói:

 

- Tôn giá cho như vậy là tuyệt đối an toàn ư?

 

Xuyên Vân Chân Nhân gằn giọng:

 

- bần đạo chẳng thể không đề phòng vạn nhất, giờ đây ngươi đừng nuôi hi vọng sống rời khỏi Tam Thanh bửu điện nữa.

 

Vân Dật Long vẫn ung dung tiến tới một bước:

 

- Vân mỗ xin nhắc lại một lần nữa, ngôi tam thanh điện này đêm nay nhất định sẽ bị thiêu hủy bởi thiên hỏa.

 

Cái vương bất phục cười khảy:

 

- Vân Dật Long người tính chính xác có thể xông vào vòng vây trước khí đèn nến trong viên được tắt hêt chăng?

 

Vân Dật Long nhếch môi cười khinh bỉ:

 

- Cái vương, kể cả kẻ đê hèn như lão nữa Vân mỗ mới nói như vậy.

 

Cái vương tuy nuôi lòng báo phục đối với Lãnh Vân Quán, nhưng Vân Dật Long mới là người thật sự khiến lão bực tức và lo âu, bởi Vân Dật Long trực tiếp đe dọa sinh mạng của lão, nên lòng báo phục đã tam thời bị lửa giận nén xuống lão cười khảy nói:

 

- Vân Dật Long để xem ngươi sẽ ra khỏi đây bằng cách nào.

 

Vân Dật Long mắt ánh lên sắc lạnh đanh giọng:

 

- bạch kiếm linh mã trước nay không bao giờ nói sai lời.

 

Xuyên Vân Chân Nhân thấy mọi sự đã được bố trí xong bỗng cao giọng nói:

 

- các đệ tử trong điện hãy nghe lệnh lập tức thu dẹp nến trong điện, chúng đệ tử bên ngoài hãy xông vào, chỉ tiến chứ không được lùi.

 

đoạn khoát tay quát to:

 

- chúng ta xông ra ngoài!

 

Vân Dật Long cười thảy:

 

- xin mời các vị!

 

Mọi người mặc dù biết đối phương là chủ nhân bạch kiếm linh mã sát khí rất nặng và chưa tong gặp địch thủ trong chốn võ lâm, xong vì phải bảo vệ đại điện và tính mạng bản thân, mỗi người đều giở tuyệt học ra đối phó.

 

Lúc này bên ngoài cũng đã ùa vào mấy mươi vệ sĩ Lãnh Vân Quán phối hợp với những người trong đại kẹp Vân Dật Long vào giữa, chưởng kình như vũ bão từ phía trước và sau cùng lúc ập tới uy thế long trời lở đất.

 

Vân Dật Long tuy bề ngoài điềm tĩnh xong trong lòng hết sức kinh hãi, ngay khi chưởng phỏng từ hai phía ập tới gần chàng bỗng nhún mình vọt thẳng lên về phía một thanh xa cao hàng mấy trượng, dường như muốn đáp chân tại đó.

 

Ngay khi tung mình lên cao, Vân Dật Long phát hiện Cái vương đứng yên không ra tay chàng không khỏi giật mình.

 

Lúc này đại điẹn túa ra mười sáu đạo sĩ, chia nhau lao nhanh về phía có đèn nến.

 

“ ầm” một tiếng rên rỉ, mọi người trong lúc vội vàng không sao kiềm chế được, chưởng kình của nhóm trong và nhóm ngoài va vào nhau, chưởng phong tản ra bốn phía làm tắt ngóm vài ngọn nến trong điện, hai nhóm cùng đều bị đẩy lùi mấy bước bất giác ngẩn ra lại chỗ.

 

Vừa thấy đèn nến bị chưởng phong quét tắt Cái vương chợt nảy ý, mắt nhìn Vân Dật Long đã sắp lên đến xà ngang trầm giọng quát to:

 

- hãy dùng chưởng phong đánh tắt đèn mau.

 

Vân Dật Long đã lo sợ về việc ấy, nghe vậy lòng thầm kinh hoảng, ngay khi ấy người chàng vừa đến xà ngang mắt sáng rực sát cơ quát:

 

- giờ mới nghĩ đến đã muộn rồi!

 

đồng thời tay phải tống mạnh vào xà ngang người nhanh như cánh én lao về phía những đạo sĩ đang tiến đến đèn nến.

 

Cái vương sở dĩ lúc đầu không xuất thủ chính là đã đề phòng đến Vân Dật Long sẽ có hành động này, thấy vậy Vân cất tiếng cười đắc ý nói:

 

- Vân Dật Long, ngươi tuy tinh ranh, nhưng không may đã gặp phải lão ăn mày này, lui về ngay!

 

đồng thời song chưởng đã tung ra, tống thẳng về Vân Dật Long người đang lơ lửng trên không.

 

Lúc này đã có mười mấy ngọn nến to bị bọn đạo sĩ phóng chưởng đánh tắt rồi.

 

Sát cơ rực lên trong mắt Vân Dật Long, người đang lao xuống bỗng vụt lên cao, và ngay khi ấy song chưởng tung ra.

 

Một vòng quay màu vàng hệt như chiếc bánh xe văng ra bay thẳng đến đầu Cái vương.

 

Cái Vương không ngờ Vân Dật Long phản ứng nhanh nhẹn đến vậy, vừa nhác thấy vào quay màu vang, Vân kinh hãi hét to:

 

- Viêm Dương Thất Huyễn …

 

Đồng thời người đã lướt nhanh sang phải hơn một trượng.

 

Mục đích chủ yếu của Vân Dật Long bây giờ là thiêu hủy Lãnh Vân Quán, nên vừa thất Cái Vương lách ra chàng thu chưởng ngay, hai chân vừa chạm đất đã lao bổ ngay vào hai đạo sĩ đang vung tay toan phóng chưởng đánh tắt đèn.

 

Hai đạo sĩ chú tâm vào việc tắt đèn nào ngờ đại họa ập đến, vừa vung tay lên, chợt nghe giọng sắc lạnh nói:

 

- hai vị đến giờ tận số rồi!

 

Trong đại điện lại vang lên hai tiếng rú thảm thiết, hai đạo sĩ chưa kịp quay đầu lại đã gục ngã xuống đất chết ngay.

 

Lúc này mọi người trong Lãnh Vân Quán đã hợp thành một bức tường người, quay sang Vân Dật Long, nhưng khi ấy chàng đã phóng lên trên bàn cúng, mỗi tay bưng một ngọn đèn dầu.

 

Những diễn biến này chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, Cái Vương thân vừa chạm đất đã buông tiếng quát vang và lại lao bổ vào Vân Dật Long, song lúc ấy đã muộn rồi.

 

Ngay khi Cái Vương lao tới, Vân Dật Long đã ném hai ngọn đèn dầu bên trong xuống đất, lúc chưởng phong của Cái Vương xợt tới thì lửa đã bén vào chất dầu trên mặt đất.

 

“phụp” một tiếng, tức khắc lửa cháy lan tràn, khói đen bốc ngùn ngụt, chưởng phong của Cái Vương vừa đúng lúc giúp lửa bùng to.

 

Vân Dật Long buông tiếng cười dài quay người tung chưởng đánh vào thùng chứa dầu, lạnh lùng nói:

 

- chỉ chốc lát nữa thôi liệt hỏa sẽ thiêu rụi thi thể các vị.

 

Đoạn tung mình vọt qua bãi lửa, hạ thân xuống trước mặt mọi người.

 

Thế lửa rừng rực đã khiến mọi người kinh hãi thối lui mấy bước, Xuyên Vân Chân Nhân hai mắt đỏ quạch nghiến răng nói:

 

- Vân Dật Long, rồi đây ngươi sẽ hối hận về hành động này, bởi nhất định ngươi sẽ táng thân tại đây, để rồi xem ngươi có đủ tài cấn thoát thân không.

 

Vân Dật Long buông tiếng cười tàn bạo, ánh mắt sắc lạnh quét nhanh qua những bộ mặt giận dữ kia, thản nhiên nói:

 

- Vân mỗ đã nói rồi, thi thể các vị sẽ được ngọn lửa thu dọn cùng với đại điện này, chủ nhân bạch kiếm linh mã xuất ngôn như phá thạch, không bao giờ nói đùa, các vị hãy chuẩn bị nạp mạng đi.

 

Dứt lời tay phải chầm chậm đặt lên chuôi kiếm.

 

Trách nhiệm tài sản và danh dự tiêu hao dần theo lửa đỏ vẻ hiền từ mà Xuyên Vân Chân Nhân ngụy trang bên ngoài cũng thiêu rụi, ánh mắt lão đầy vẻ hiểm độc, trầm giọng nói:

 

- Các vị vào đây rồi là phải cùng sống với đại điện này. Giờ đây con đường duy nhất các vị có thể đi là phải diệt trừ Vân Dật Long, bằng không, hắc hắc các vị đừng hòng sống mà rời khỏi nơi đây.

 

Vừa dứt lời bỗng tung mình phóng ra cửa đại điện, với giọng âm trầm nói tiếp:

 

- Các vị hãy nghe theo lệnh của bần đạo mà hành sự.

 

Mọi người không ngờ Xuyên Vân Chân Nhân lại hạ tuyệt thủ như vậy, nghe nói thảy đều tái mặt. Cái Vương hai mắt đảo liên hồi như đang suy nghĩ một đièu khó có thể quyết định dứt khoát.

 

Cột trụ của đại điện thảy đều làm bằng gỗ, lửa táp vào là phừng cháy ngay, lúc này những cửa ngõ thông vào bên trong đều bị dòng lửa cắt đứt.

 

Không có đường tiến mà cũng chẳng có đường lùi bỗng có người bất mãn quát to:

 

- Xuyên Vân đạo chưởng, đây là lối đại khách của Lãnh Vân Quán hay sao?

 

Xuyên Vân Chân Nhân cười khảy:

 

- Dĩ nhiên là các vị thích lỗi tiếp đãi của bần đạo nên mới đến đây! thời gian có hạn các vị chuẩn bị, bần đạo hạ lệnh đây.

 

Xuyên Vân Chân Nhân vừa dứt lời, lập tức có người tức giận cười khảy:

 

- Đạo trưởng hạ lệnh bảo bọn này xông ra ngoài chứ gì?

 

Xuyên Vân Chân Nhân bỗng tái mặt, có lẽ mãi đến lúc này lão mới thật sự tỉnh táo lại, nhận thấy mình quyết không địch nổi quần hào, nhưng trong nhất thời ai chẳng thể đổi lời, nên hồi lâu không sao trả lời được.

 

Cái Vương thấy vậy bèn cười phá lên nói:

 

- Các vị đều là đồng minh cả, Xuyên Vân bởi đạo quán bị hủy hoại nên giận quá mất khôn, thiếu suy xét nên mới thốt ra lời xằng bậy như vậy. Các vị đều là người lịch lãm giang hồ, hẳn biết thời cơ khó gặp, Vân Dật Long hiện đang tiến không đường mà lùi không ngõ, quả là một dịp may hiếm có để trừ khử hắn. Đã dấn thân vào trốn giang hồ, ai chẳng muốn rạng tông rở tổ, vang danh sư môn, mà dịp may ngàn năm một thủa hiện đang tùy thuộc ở ý niệm các vị, nếu các vị nhận thấy không có hi vọng thủ thắng thì có thể rời khỏi nơi đây, lão phu tin là Xuyên Vân quyết không gây khó khăn cho các vị đâu.

 

Cái Vương tuy bất mãn mọi người trong Lãnh Vân Quán, xong vì sợ Vân Dật Long báo phục nên đành phải lên tiếng giúp cho Xuyên Vân Chân Nhân do đó lão ta phải nói vậy.

 

Xuyên Vân Chân Nhân cũng là người gian xảo, Vân giả vờ buông tiếng thở dài đau xót nói:

 

- bần đạo vừa rồi đã thất lễ, nếu các vị muốn rời khỏi, bần đạo quyết không gây khó khăn.

 

Đoạn lại phi thân vào trước mắt quần hùng những người trong điện thảy đều là hạng tham sanh quý tử, vì lời lợi danh không bao giờ màng tới tín nghĩa, lời lẽ của Cái Vương chẳng những đã xua tan nỗi bực tức của mọi người đối với Xuyên Vân Chân Nhân, mà còn khích động lòng tranh giành của họ, nên khi Xuyên Vân Chân Nhân vừa dứt lời, tuy có vài người bỏ đi, xong đại đa số đều ở lại với niềm hi vọng chiến thắng.

 

Lúc này lửa đã cháy lên đến xà điện không khí nóng đến ngạt thở, bỗng có người nôn nóng lớn tiếng nói:

 

- Xuyên Vân đạo trưởng đã đọng thủ sao còn chưa hạ lệnh đi?

 

Xuyên Vân Chân Nhân thấy quần hào hầu như ở lại toàn bộ, hết sức yên lòng trầm giọng nói:

 

- chúng ta hãy dồn Vân Dật Long vào trong lửa thiêu chết … xông lên!

 

dứt lời nhưng không hề tiến tới, lúc này quần hào đã bị lợi danh làm mờ lí trí, Xuyên Vân Chân Nhân vừa dứt lời, những người phía sau đã hăm hở chen lên nói:

 

- Không động thủ thì tránh ra!

 

Lập tức, những người phía trước chăng còn do dự được nưac, như đã quên mất đối phương là một sát tinh ghê gớm trong võ lâm lại xem như là danh vọng trí cao chỉ cần đưa tay ra là với tới ngay.

 

Trong tiếng quát ầm ĩ, năm sáu người đứng trước lao bổ tới đao kiếm chưởng thủ cùng một tung ra tấn công vào các yếu hại khắp người Vân Dật Long.

 

Vân Dật Long vẫn không hề xê dịch cũng chẳng xuất chưởng, tay phải chàng vẫn đặt trên chuôi huyết kiếm, có điều sát cơ trên mặt càng nồng đậm hơn.

 

Cái Vương vừa thấy chỉ có năm sáu người động thủ Vân cả kinh thầm nhủ:

 

- Lúc này tình thế khẩn cấp, Vân Dật Long quyết không kéo dài thời gian, năm sáu người này mà chết, đấu trí của mọi người ắt sẽ giảm ngay, mình phải mau cổ vũ họ mới được.

 

Đoạn bèn vội quát to:

 

- Cơ hội hiếm có, chúng ta ….

 

Cái Vương vương dứt câu, chợt nghe Vân Dật Long cười khảy nói:

 

- Các vị chờ kiếp sau hẵng mưu cầu lợi danh!

 

Vân tức ánh thép chớp ngời, những tiếng rú thảm cơ hồ như vang lên cùng một lúc, máu tươi văng tung tóe bang người gục ngã …

 

Quần hào chỉ trông thấy binh khí của sáu người kia dường như đã chạm vào người Vân Dật Long lòng đang nuối tiếc vì đã để lỡ cơ hội chẳng ngờ bỗng chốc đổi khác thế này.

 

Ngoại trừ Cái Vương cơ hồ không một ai trông thấy Vân Dật Long đã tuốt kiếm ra như thế nào.

 

- Trong đại điện ngoại trừ tiếng lửa cháy nổ lốp bốp, không còn một tiếng động nào khác, nhiệt độ càng lên cao, không khí càng ngột ngạt, mọi người đã cảm thấy thở có phần khó khăn.

 

Trên mũi kiếm hình quả tim màu đỏ của thanh Trích Huyết Kiếm đang dí xuống tong giọt máu tươi, thân kiếm tỏa ánh sáng sắc lạnh, trông thật khủng khiếp.

 

Đột nhiên “ ầm” một tiếng vang dội ngọn cột nơi hậu điện đã bị thiêu hủy và ngã sụp xuống, tia lửa và gạch ngói văng bay tong phía hệt như trời long đất lở, thật là kinh khủng.

 

Quần hào nhốn nháo, nhưng vẫn không chịu rời khỏi, có lẽ họ còn nghĩ đây là một cơ hội hiếm có không nên bỏ qua.

 

Vân Dật Long ngước nhìn lên những xà ngang trong điện đang bốc cháy, cười sắc lạnh:

 

- các vị đã vì lợi danh mà không màng đến sống chết, định tồn vong với ngôi điện này, nhưng Vân mỗ lại không muốn ở đây với các vị, đức phật duy có lòng phổ độ chúng sinh, xong khó có thể cảm hóa được những bộ óc ngoan cố, tối nay Trích Huyết Kiếm sẽ siêu độ cho các vị.

 

Vừa dứt lời đã tung mình lao vào quần hào.

 

Sự lựa chọn giữa sống chết, sự cân nhắc giữa danh và lợi, có lẽ những người đứng trước trong nhất thời khó có thể quyết định dứt khoát, bất giác đều tránh sang hai bên, và như thế lại vô tình khiến Vân Dật Long lọt vào vòng vây.

 

Xuyên Vân Chân Nhân thấy vậy Vân cả mừng quát to:

 

- Bốn mặt giáp công sẽ đắc thủ, các vị đừng quên danh vị phong thưởng tối cao của Chính Nghĩa Nhai.

 

Vừa nhắc đến danh vị phong thưởng của Chính Nghĩa Nhai, quần hào lập tưc lại quên mất sự sống chết, trong tiếng quát vang rền từ bốn phương tám hướng lao vào tranh nhau tấn công Vân Dật Long.

 

Đồng thời ba tiếng Chính Nghĩa Nhai cũng xua đi chút lòng nhân từ của Vân Dật Long, mắt chàng rực vẻ tàn bạo, với giọng sắc lạnh nói:

 

- Chính Nghĩa Nhai đã trao niềm hi vọng cho các vị, còn chủ nhân bạch kiếm linh mã sẽ tiêu diệt các vị!

 

Dứt lời, Trích Huyết Kiếm và ánh huyết hoàn cùng lúc vung lên.

 

Lúc này một số xà ngang đã bắt đầu trĩu xuống, chứng tỏ ngôi đại điện không bao lâu sẽ sụp đổ. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi ấy, rất nhiều sinh mạng đã bị hủy diệt, xong chẳng phải bị hủy diệt trong lửa đỏ, mà là chết dưới Trích Huyết Kiếm và ánh huyết hoàn của Vân Dật Long.

 

Sự phong thưởng của Chính Nghĩa Nhai đã khơi dậy lửa hận thù nhiều năm chất chứa trong lòng Vân Dật Long, và giờ đây ngọn lửa ấy đã thiêu đốt những người đã hiện diện trong ngôi đại điện này.

 

Máu tươi tung tóe tử thi lần lượt ngã gục trong tiếng gào rú thảm khốc xong vì tranh rành đoạt lợi đám người như làn sang vẫn xem thường cái chết.

 

Cái Vương ngước nhìn xà điện trĩu cong, đoạn len lỏi đến bên Xuyên Vân Chân Nhân đang bàng hoàng đứng thừ ra, thấp giọng nói:

 

- Chúng ta tính đến nước tiếp theo rồi đấy!

 

Xuyên Vân Chân Nhân ngơ ngẩn:

 

- Lời đòn đại trên giang hồ về hắn quả là không quá đáng.

 

Cái Vương thầm cười khảy nhủ:

 

- Giờ thì các người đã biết Cái Vương này không phải hạng bất tài vô dụng rồi chứ?

 

Đoạn bèn nói:

 

- Theo lão phu thì chúng ta phải tính đến nước cờ tiếp theo ngay bây giờ.

 

Xuyên Vân Chân Nhân như đã mất hồn bởi tình thế thực tại thờ them nói:

 

- Tình thế nào đây?

 

Cái Vương cười nham hiểm:

 

- Đại điện đã sụp đổ nhưng nó chỉ đè mọi người chứ không thể đè được Vân Dật Long, cho nên chúng ta phải giúp hắn một tay làm cho hắn cũng bị vùi chôn trong lửa đỏ.

 

Xuyên Vân Chân Nhân mừng rỡ:

 

- Trong lúc bất ngờ hẳn là hắn không có sự chuẩn bị trước, chúng ta hành đông mau!

 

Cái Vương buông tiếng cười lạnh lùng cùng Xuyên Vân Chân Nhân phi thân ra ngoài chia nhau đứng hai bên cửa điện chờ đợi.

 

Lát sau, bỗng nghe “ rào” một tiếng rền rĩ, tia lửa bắn ra tung tóe cả ngôi đại điện đã sụp đổ, tần lửa dính đầy người Xuyên Vân Chân Nhân.

back top