Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 62: Đại lương song yêu hiện lão ma khiếp vía

Vân Dật Long cười khẩy:

 

- Lão có biện pháp tự cứu gì nào?

 

Quân Trung Thánh nhếch môi cười:

 

- Trong số tuyệt học của lão phu có một môn “Toái cốt đoạn cân” bây giờ đành phải sử dụng thôi.

 

Vân Dật Long chưa kịp hiểu ra Quân Trung Thánh nói gì, bỗng nghe hai tiếng “rắc rắc”, Quân Trung Thánh đã như tên bắn vọt ra xa hàng mấy trượng và trong tay chàng hãy còn nguyên cánh tay phải máu thịt nhầy nhụa.

 

Biến cố thật quá bất ngờ, Vân Dật Long không bao giờ nghĩ đến Quân Trung Thánh lại đủ can đảm tự bẻ gãy một cánh tay, nên chàng không chút đề phòng, Quân Trung Thánh mới có thể ung dung thoát thân như vậy.

 

Quân Trung Thánh đứng ngoài xa năm trượng, trầm giọng thét vang:

 

- Vân Dật Long, một cánh tay phải đã thiêu hủy quyết tâm thu ngươi làm truyền nhân của lão phu, kể từ nay ngươi chính là kẻ tử thù của lão phu.

 

Vân Dật Long cười ngạo nghễ:

 

- Hai ta vốn đã thù sâu như bể, hẳn là chẳng còn cách nào khác hơn.

 

Quân Trung Thánh nơi cánh tay gẫy máu chảy đầm đìa, cơ hồ ướt đẫm thân, song lão không hề vận công chỉ huyết, cười vang nói:

 

- Nếu lão phu không quyết lòng thu nhận ngươi làm truyền nhân Huyền Bi đời thứ ba thì đã giết ngươi từ lâu rồi, chỉ bởi ý nghĩ sai lầm ấy, suýt nữa lão phu đã bị hủy trong tay ngươi…

 

Đoạn đưa tay trái vỗ vào nơi gãy cánh tay phải, nghiến răng nói tiếp:

 

- Lão phu vĩnh viễn không bao giờ quên được bài học bằng máu này.

 

Vân Dật Long quát:

 

- Lão ma, Vân mỗ cũng rất hối hận là vừa rồi đã không giết lão.

 

Chưa dứt lời tung mình lao tới nhanh như chớp, vung tay thi triển Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng, màu đỏ hiện ra, thoáng chốc đã biến thành màu tím rực rỡ, uy lực tỏa ra đến những hai trượng, phủ trùm xuống đỉnh đầu Quân Trung Thánh.

 

Song Quân Trung Thánh thân pháp cũng nhanh khôn tả, thoát khỏi chưởng lực của Vân Dật Long trong đường tơ kẽ tóc, lại vọt ra xa mấy trượng.

 

Vân Dật Long quyết lòng hạ sát Quân Trung Thánh, hụt một chưởng liền tung mình đuổi theo, lại tung ra một chưởng, đồng thời Trích Huyết Kiếm và Ánh Huyết Hoàn cũng cùng lúc tung ra.

 

Nhưng Quân Trung Thánh tuy mất một tay, công lực hãy còn, đồng thời lão chỉ mong thoát thân nên tập trung hết toàn lực vào khinh công, phóng đi như sao xẹt, Vân Dật Long liên tục xuất chiêu, song chưa hề làm gì được lão.

 

Lúc này Quân Trung Thánh đã chạy đến bờ sông Đại Vân, ven sông là rừng rậm, Vân Dật Long nóng lòng, cũng giở hết khinh công ra đuổi theo.

 

Nhưng Quân Trung Thánh sau khi cất tiếng cười đã biến mất vào rừng, Vân Dật Long đành chững bước buông tiếng thở dài.

 

Chỉ nghe tiếng Quân Trung Thánh từ trong rừng vọng ra:

 

- Vân Dật Long, lão phu giờ đây đã không còn ý định thu nhận người làm truyền nhân y bát, mà chỉ muốn lấy mạng ngươi, nếu ngươi thông minh thì hãy ngoan ngoãn tự vẫn thì hơn.

 

Vân Dật Long giật mình kinh hãi, vội quay nhìn xung quanh, nhưng ngoài khu rừng ven sông, ba mặt kia đều là đồi núi chập chùng, khó bề trông thấy cảnh vật ngoài mười trượng.

 

Vân Dật Long thầm thì:

 

- Quân Trung Thánh có lẽ không nói ngoa, bọn Âm Dương Song Mị, Tứ thị vệ và Cửu hộ pháp hẳn là đang ở gần đây, nếu kéo dài thời gian e bất lợi cho mình, vào rừng truy kích không phải là một hành động thông minh, nhưng chàng có thể bỏ đi như vậy chăng?

 

Không được, một là chàng không còn mặt mũi nào gặp lại Tần Mộ Hoa và Nhạc Phụng Linh, để cho Quân Trung Thánh đào thoát thế này, chàng biết ăn nói thế nào với hai nàng đây.

 

Hai là hành động của Hắc Bá Vương Quách Tâm Dư đã bị bại lộ, tất nhiên Quân Trung Thánh sẽ chẳng buông tha, mình cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

 

Ba là, Nhạc Phụng Linh và Tần Mộ Hoa rất có thể là đã sa lưới rập của bon chúng, mình phải dò xét rõ ràng rồi mới có thể quyết định.

 

Đang khi phân vân do dự, bỗng lại nghe Quân Trung Thánh cười to nói:

 

- Vân Dật Long, lão phu ở trong đây chờ đợi đã lâu, muốn vào thì vào, muốn đi thì cứ đi, sao lại còn ở đó do dự?

 

Vân Dật Long chau chặt mày kiếm, song vẫn đứng yên tại chỗ.

 

Bỗng trong rừng có tiếng ồn ào, một người lớn tiếng nói:

 

- Bẩm tôn chủ, đã bắt được ngũ đệ của lão nô rồi.

 

Vân Dật Long nghe ra được bọn tay sai của Quân Trung Thánh đã tụ tập đông đảo trong rừng, và người lên tiếng chính là “Độc Tâm Chúc Dung” Lục Nguyên Minh, kẻ đứng đầu là Ngũ Hành Thiên Tôn.

 

Vân Dật Long bất giác rợn người, đây thật là một điều kinh khủng, Lục Nguyên Minh đã biết Hác Bá Vương là ngũ đệ, mà lại cung kính phục tùng Quân Trung Thánh như vậy có thể thấy loại thuốc mê hoặc tâm thần này quả thật lợi hại.

 

Chỉ nghe Quân Trung Thánh cười ha hả nói:

 

- Tên quỷ đen này có thể được là ân nhân cứu mạng của Vân Dật Long, hãy phong bế yếu huyệt toàn thân hắn, treo lên cây bạch dương kia, để xem Vân Dật Long bỏ rơi hay là sẽ xả thân cứu hắn.

 

Liền nghe mấy tiếng đồng thanh đáp:

 

- Tuân lệnh!

 

Vân Dật Long nghe ra đó là ba thiên tôn trưởng lão Lục Nguyên Minh, Chư Cát Thanh và Tề Bất Tu ba người. Đồng thời cũng nghe ra có người bị treo lên cây, vậy thì việc Hắc Bá Vương bị bắt quả đúng là sự thật.

 

Nhưng khu rừng rậm rạp, từ ngoài nhìn vào chẳng thấy được gì cả. Vân Dật Long đành đứng thừ ra tại chỗ.

 

Lát sau lại nghe có mấy tiếng nói:

 

- Bẩm tôn chủ, hai ả nha đầu kia cũng đã bắt được rồi.

 

Vân Dật Long giật nảy mình, chỉ nghe Quân Trung Thánh lại lớn tiếng cười dài nói:

 

- Tốt lắm, hãy treo hết lên cạnh bên tên quỷ đen kia, để xem Vân Dật Long vào cứu… hay không, nếu nội trong một giờ mà hắn không vào thì sẽ từ từ xẻo thịt hai ả mà nhấm rượu.

 

Quả nhiên, Vân Dật Long nghe thấy tiếng quát mắng của Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa, nhưng lát sau đã im lặng, hiển nhiên hai nàng đã bị điểm huyệt.

 

Vân Dật Long nghe lòng trĩu nặng, chàng thật không ngờ lại lâm vào tình thế tệ hại thế này, vậy là chàng không thể nào bỏ đi được nữa, bất luận đây là hầm lửa hay vạc dầu thì chàng cũng phải liều mạng xông vào.

 

Chàng quay đầu nhìn quanh, lập tức phi thân lên một ngọn cây ẩn núp.

 

Theo sự phán đoán, nơi bọn Quân Trung Thánh hiện diện cách chừng năm mươi trượng, vậy là nằm ngay giữa khu rừng. Vân Dật Long bèn nhon nhón đi trên ngọn cây tiến lần tới.

 

Chàng ngấm ngầm vận thần công lục soát, hoàn toàn không có người ẩn núp trên ngọn cây, đồng thời chàng cũng biết là Quân Trung Thánh không cần thiết cho người mai phục trên cây, bởi chỉ cần bao vây xung quanh Nhạc Phụng Linh và Tần Mộ Hoa là đủ rồi.

 

Chàng chẳng rõ hành tung của mình có bị bọn tay sai của Quân Trung Thánh phát giác hay không, ước tính khoảng cách có lẽ đã tiến đến gần chừng ba mươi trượng, qua kẽ lá có thể trông thấy bọn người của Quân Trung Thánh rồi.

 

Lập tức Vân Dật Long nghe máu nóng sôi sục, chỉ thấy Quân Trung Thánh nơi chỗ tay gãy đã được băng bó, bọn Tứ thị vệ và Cửu hộ pháp đang đứng vây quanh, ba thiên tôn trưởng lão thì mặt mày trơ khấc đứng thành hình tam giác, thái độ hết sức nô bộc.

 

Trên một cây bạch dương đang treo lủng lẳng ba người, đúng là Hắc Bá Vương cùng Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa, họ bị treo cách mặt đất chừng vài thước.

 

Quân Trung Thánh ngạo nghễ nhìn quanh, cười sắc lạnh nói:

 

- Bổn tôn chủ tuy bị mất đi một cánh tay, nhưng sự thiệt hại ấy rất là xứng đáng, phải nên ăn mừng mới đúng, hãy bày tiệc rượu ngay trong khu rừng này, ăn uống một phen cho thỏa thích.

 

Mây người áo đen đồng thanh nói:

 

- Đã có chuẩn bị sẵn rượu thịt rồi, chỉ chờ tôn chủ dặn bảo.

 

Quân Trung Thánh khoái trá:

 

- Hãy mau mau mang lên đây… và chuẩn bị một lò than cùng với các món phụ liệu, có lẽ đêm nay bổn tôn chủ phải thưởng thức món thịt người nướng nữa đấy.

 

Lát sau, những thấy rất nhiều người áo đen lăng xăng qua lại trong rừng, quả nhiên một bàn tiệc thịnh soạn đã được bày lên và một lò lửa rực cháy đặt cạnh bàn với đầy đủ dao nĩa và các món phụ liệu.

 

Quân Trung Thánh cười ha hả, một mình ngồi vào bàn, thản nhiên ăn uống với cánh tay trái còn lại, những người áo đen cùng ba Thiên Tôn trưởng lão đứng vây quanh, nhưng không thấy Âm Dương Song Mị đâu cả.

 

Vân Dật Long thầm cân nhắc mỗi mình chàng đối phó với những người hiện diện kia khả năng thắng bại tương đương nhau, còn nếu Âm Dương Song Mị đang ở gần đây thì kết quả khó thể nào lường được.

 

Thời gian chậm chạp trôi qua, ba người bị treo trên cây không hề động đậy, hiển nhiên đều đã bị điểm khóa huyệt đạo.

 

Quân Trung Thánh đã ngà ngà say, xô ly cười nói:

 

- Đã được bao lâu rồi?

 

Lập tức bên cạnh có người đáp:

 

- Đã gần một giờ rồi.

 

Quân Trung Tháh một tay vỗ mạnh xuống bàn quát:

 

- Chuẩn bị nướng thịt người!

 

Ngửa mặt cười vang, nói tiếp:

 

- Tên Vân Dật Long đã tự hào là bậc anh hùng hảo hán, vậy mà lại một mình đào tẩu, bạn bè, tình nhân gì cũng bỏ hết …

 

Vân Dật Long nghe như bị dao nhọn đâm vào tim, nhưng thấy bọn áo đen lại người thì lăng xăng quạt lò, kẻ bày biện dao nĩa, trong số một người cung kính khom mình khẽ hỏi:

 

- Chẳng hay tôn chủ định nướng người nào trước?

 

Quân Trung Thánh cố ý lớn tiếng nói:

 

- Tên quỷ đen kia thịt dai lắm, chẳng ngon lành gì đâu, tất nhiên là hai ả nữ rồi.

 

- Văng … vâng … nhưng chẳng hay tôn chủ chọn ả nào làm thịt trước?

 

Quân Trung Thánh cười hề hề:

 

- Người là tay nấu nướng giỏi, hãy chọm dùm bổn tôn chủ đi.

 

Người áo đen nọ cười nhăn nhở:

 

- Theo ý thuộc hạ thì ả mặc áo trắng da thịt nõn nà, có lẽ ngon hơn ả mặc áo đỏ, chẳng hay tôn chủ muốn ăn bộ phận nào trước?

 

Quân trung Thánh thoáng ngẫm nghĩ, đoạn cười to nói:

 

- Đúng, ả nha đầu áo trắng kia tên là Nhạc Phụng Linh … hãy cắt lấy đôi vú của ả trước.

 

- Thưa vâng!

 

Người áo đen liền lấy từ trên lưng ra một ngọn trủy thủ, đưa lên miệng ngậm ngang, sải bước đi tới, thả dây cho Nhạc Phụng Linh hạ xuống thấp, đôi chân chỉ còn cách mặt đất chừng một thước.

 

Sau đó đưa hai tay ra toan xé áo Nhạc Phụng Linh …

 

Thốt nhiên, một luồng sang đỏ bay vút tới trúng ngay yết hầu gã áo đen, chỉ nghe một tiếng “hự” khẽ, lập tức ngã ra chết ngay.

 

Bọn Chính Nghĩa Đoàn hiện diện liền lập tức nhốn nháo, hỗn loạn.

 

Quân trung Thánh khoát tay quát:

 

- Không được manh động, hãy kéo xác y ra ngay.

 

Mọi người lập tức im lặng, hai người áo đen kéo tử thi kia ra xa.

 

Quân Trung Thánh vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, cười vang nói:

 

- Vân Dật Long, như vậy chẳng cứu được họ đâu, hãy mau hiện thân ra đi, muốn giải quyết bằng văn hay võ cũng được, chúng ta hãy giải quyết triệt để thì hơn.

 

Lúc này, Vân Dật Long đã đến gần cách chừng mười trượng, đang ở trên một ngon cây du, vừa rồi chàng đã phóng ra một mũi Ánh Huyết Tiễn cứu nguy cho Nhạc Phụng Linh, nhưng Quân Trung Thánh nói đúng, như vậy không thể nào giải cứu được hai nàng, bởi sự sống chết của họ vẫn còn nằm trong tay Quân Trung Thánh.

 

Trừ khi mình hiện thân ra quyết một phen tử chiến thì mới giải quyết được vấn đề, nhưng …

 

Vân Dật Long không thấy còn giải pháp nào hơn, tay nắm chặt Trích Huyết Kiếm vừa định phi thân xuống …

 

Bỗng nhiên chỉ nghe tiếng truyền âm nhập mật nói:

 

- Vân công tử chớ nên nóng nảy …

 

Vân Dật Long sửng sốt, lúc này mới phát giác ra có một bóng người cũng nấp trên một ngọn cây cách ngoài mấy trượng, định thần nhìn kỹ, thì ra lại là Kim Thủ Ngọc Nữ Quan Sơn Phụng.

 

Vân Dật Long cũng vội dung truyền âm nói:

 

- Quan … cô nương …

 

Quan Sơn Phụng vẫn truyền âm, nói:

 

- Đừng vội, tình thế trước mắt nguy cơ trùng trùng, tôi đã phái Song Hồ và Độc Mãng tìm cách giải cứu cho họ rồi, hy vọng là sẽ thành công.

 

Vân Dật Long vừa định nói thì bỗng nghe Quân trung Thánh quát vang:

 

- Vân Dật Long, nếu ngươi còn chưa chịu hiện thân, bổn tôn chủ sẽ tức khắc xẻo thịt họ nướng …

 

Bỗng một người áo đen đến gần hớt hải báo:

 

- Bẩm tôn chủ bờ sông bên phải bỗng có sương đỏ bốc lên.

 

Quan Trung Thánh kinh ngạc:

 

- Sương đỏ ư? Sương đỏ như thế nào?

 

- Thuộc hạ chưa dò xét kỹ, chỉ biết bên bờ sông bỗng dưng có sương đỏ bốc lên, đã lan rộng ra hơn mười trượng, đang lan dần vào rừng.

 

Quân Trung Thánh đứng phắt dậy, đi tới đi lui vài bước, đoạn trầm giọng nói:

 

- Tứ đại thị vệ hãy cùng đi dò xét cho rõ ràng, một là sương đỏ từ đâu mà có, hai là có độc hay không, ba là có khả năng lan vào trong rừng hay không?

 

- Tuân lệnh!

 

Tứ đại thị vệ lập tức phóng nhanh đi.

 

Đột nhiên, trong rừng bỗng xuất hiện một quả cầu trắng to cỡ quả dưa hấu, “bùng” một tiếng nổ tung, một cuộn khói trắng tỏa ra.

 

Thật là một điều kinh người, bọn tay sai đứng quanh Quân Trung Thánh không khỏi kinh hoàng nhốn nháo.

 

Nhưng ngay sau khi Quân Trung Thánh quát bảo mọi người yên lặng, bỗng thấy hai bóng người dần dần hiện rõ ra trong làn khói trắng.

 

Hai người ấy tướng mạo kỳ lạ, phục sức quái dị, trong đó có một người mặc áo dài màu đỏ, tóc đỏ phủ vai, mặt cũng đỏ gay, trông thật khủng khiếp. Người kia thì toàn thân y phục trắng, tóc bạc phủ vai, tướng mạo chẳng khác lão nhân áo đỏ là bao, khác chăng chỉ là hai màu đỏ và trắng mà thôi.

 

Hai người không hề có binh khí, nghênh ngang đứng giữa rừng chỉ cách bọn Quân Trung Thánh chừng hai trượng, lúc này màn đêm dày đặc, sự xuất hiện của họ hệt như là quỷ quái.

 

Quân Trung Thánh thoáng cảm thấy khiếp hãi, nói:

 

- Nhị vị là …

 

Hai lão nhân đồng thanh đáp:

 

- Hừ ngươi là ai? Không nhận ra hai lão già này hả?

 

Quân Trung Thánh trong lòng có sự hoài nghi, song vẫn trầm tĩnh nói:

 

- Xin thứ lỗi cho lão ô mắt kém, quả tình không biết hiệp giá hai vị là ai.

 

Lão nhân áo trắng bật cười, cao giọng ngâm:

 

- Khói trắng hiện, sương đỏ tan. Miêu Cương Đại Lương có song yêu, thừa sức bạt núi lấp biển, ai khôn hồn thì hãy lánh xa …

 

Lão nhân áo đỏ tiếp lời:

 

- Giờ đã biết hai lão già này là ai rồi chứ?

 

Quân Trung Thánh lúng búng:

 

- Vậy ra nhị vị là Đại Lương Song Yêu.

 

Hai lão nhân đồng thanh cười:

 

- Đúng vậy, kể ra ngươi cũng khá hiểu biết đấy.

 

Quân Trung Thánh vẻ trầm ngâm:

 

- Nhị vị đã tung hoành mấy mươi năm trên chốn giang hồ, chưa từng gặp địch thủ, đã lập nên biết bao công tích trong giới võ lâm, nhưng …

 

Lão nhân áo đỏ gằn giọng:

 

- Nhưng sao? Người nói năng sao mà ấp a ấp úng thế hả?

 

Quân Trung Thánh đành nói:

 

- Xin thú thật, nghe đâu nhị vị đã bệnh chết hồi trăm năm trước, lúc ấy nhị vị có lẽ đã hơn trăm tuổi rồi.

 

Lão nhân áo đỏ phá lên cười:

 

- Không sai, lão phu năm nay đã hai trăm hai mươi bảy tuổi …

 

Lão nhân áo trắng tiếp lời:

 

- Còn lão phu thì hai trăm hai mươi sáu, bao giờ cũng kém hơn lão huynh một tuổi … Nhưng, lão tiểu tử này nói gì thế? Chúng ta đã chết hồi trăm năm trước rồi ư?

 

Lão nhân áo đỏ cười ha hả:

 

- Bận tâm làm gì cái điều vớ vẩn ấy, nếu như xem thường chúng ta tuổi già thì cứ dạy cho hắn một bài học.

 

Quân Trung Thánh vội xua tay nói:

 

- Nhị vị chớ nên hiểu lầm, dám hỏi nhị vị vào Trung Nguyên làm chi vậy?

 

Lão nhân áo đỏ bực tức:

 

- Hừ, ai mà thích đến cái nơi quái quỷ đâu đâu cũng là người này, bọn ta đúng ra là đến Mạt Mễ Nhĩ để thăm viếng bạn cũ …

 

Quân Trung Thánh giật mình:

 

- Chẳng hay nhị vị tìm bạn cũ là ai vậy?

 

Lão nhân áo đỏ gằn giọng:

 

- Ở cái vùng Mạt Mễ Nhĩ thì còn ai nữa, tất nhiên là Âm Dương Song Mị Liễu Bất Phàm và Vi Bất Hạc rồi.

 

Quân Trung Thánh kinh ngạc:

 

- Nhị vị đến Mạt Mễ Nhĩ tìm thăm Âm Dương Song Mị, tại sao lại đến Trung Nguyên?

 

- Bon ta không tìm thấy Âm Dương Song Mị ở Mạt Mễ Nhĩ, nghe đâu họ đã vào Trung Nguyên nên bọn ta mới đuổi theo …

 

Lão nhân áo trắng tiếp lời:

 

- Nhưng cũng vẫn tìm không gặp, có lẽ bọn ta chuyến này đã hoài công.

 

Quân Trung Thánh đảo mắt quanh liên hồi:

 

- Về Âm Dương Song Mị thì tiểu lão nhi có biết chút ít …

 

Lão nhân áo đỏ rướn người vội hỏi:

 

- Nói mau, họ hiện giờ ở đâu?

 

Quân Trung Thánh ấp úng:

 

- Nhị vị đừng nóng, mấy hôm trước đây Âm Dương Song Mị có đến Thái Sơn, nhưng chỉ ở lại một đêm, đã trở về Mạt Mễ Nhĩ rồi.

 

Lão nhân áo đỏ thoáng chau mày:

 

- Sao, đã trở về Mạt Mễ Nhĩ rồi ư? Hệt như là chơi trò cút bắt …

 

Lão nhân áo trắng trừng mắt:

 

- Tiểu lão nhi này là thá gì, sao thể nghe lời hắn được?

 

Quân Trung Thánh vội nói:

 

- Tiểu lão nhi là chủ nhân Huyết Bi, nếu nhị vị hiểu biết nhiều về sự vật trong Trung Nguyên, hẳn phải biết lão ô là một bậc tôn chủ thống trị võ lâm giang hồ.

 

Lão nhân áo trắng lại trừng mắt:

 

- Vậy có lẽ ngươi đã không nói dối.

 

Quân Trung Thánh vội nói:

 

- Nếu có một lời dối trá, tiểu lão nhi sẽ chết một cách thê thảm.

 

Lão nhân áo trắng quay sang lão nhân áo đỏ, nói:

 

- Tiểu lão nhi này đã thề nặng, xem ra lời nói của hắn có thể tin được, chúng ta hãy mau mau về Mạt Mễ Nhĩ, nếu đi nhanh thì có thể đuổi kịp họ ở giữa đường.

 

Lão nhân áo đỏ gật đầu:

 

- Đúng rồi, ta đi mau.

 

Đoạn quay người toan bỏ đi, nhưng vừa cất bước thì lại bị lão nhân áo trắng nắm kéo lại.

 

Lão nhân áo đỏ chau mày, ngạc nhiên hỏi:

 

- Lại sao nữa đây?

 

Lão nhân áo trắng đưa tay chỉ:

 

- Đại huynh không thấy ba người bị treo trên cây kia sao?

 

Lão nhân áo đỏ gật đầu:

 

- À, phải rồi, việc này chúng ta không thể làm ngơ được..... Này, hai con bé và tên hắc tiểu tử kia làm sao vậy, vì sao lại treo họ lên kia thế? Ha ha, ngươi cũng biết hưởng thụ quá đi chứ? Nào rượu, nào thịt, lại còn lò lửa nữa, ngươi định là gì vậy? Nướng thịt người ăn phải không?

 

Quân Trung Thánh ấp úng:

 

- Chỉ là trừng phạt ba đệ tử phản nghịch thôi, xin nhị vị chớ bận tâm.

 

Lão nhân áo đỏ quắc mắt:

 

- Không được, bọn ta rất là bận tâm, hãy thả họ xuống mau....

 

Quân Trung Thánh cười giả lả:

 

- Bọn chúng đều mang tội rất nặng, nhị vị xưa nay được tiếng là hành hiệp trượng nghĩa, hẳn không quyết can thiệp vào việc này chứ?

 

Lão nhân áo đỏ hừ một tiếng thật mạnh:

 

- Qua ngoại mạo của ngươi cũng đủ biết ngươi là một kẻ nham hiểm, làm sao có thể tin được lời nói một chiều của ngươi. Lão phu lập lại một lần nữa, hãy thả ba người kia xuống mau.

 

Lão nhân áo trắng tiếp lời:

 

- Nếu ngươi đã từng nghe nói đến danh hiệu của bọn ta thì cũng phải biết tính nết của bọn ta....

 

Quân Trung Thánh lúng búng:

 

- Vâng.... vâng....

 

Hiển nhiên lão hết sức khiếp hãi trước danh tiếng của Đại Lương Song Yêu.

 

Lão nhân áo đỏ quát:

 

- Sao còn chưa chịu động thủ? Cho người hay, nếu còn chần chừ chút nữa thì ngay cả toàn bộ thuộc hạ của ngươi sẽ không còn một ai sống sót mà rời khỏi đây.

 

Quân Trung Thánh tái mặt, vội khoát tay lớn tiếng nói:

 

- Mau thả ba người xuống ngay.

 

Một người áo đen liền vội vàng đến thả Hắc Bá Vương, Nhạc Phụng Linh, Tân Mộ Hoa xuống đất.

 

Lão nhân áo đỏ cất tiếng cười ha hả, quát:

 

- Các ngươi hãy cút đi được rồi.

 

Quân Trung Thánh lúng búng:

 

- Chẳng hay nhị vị....

 

Lão nhân áo đỏ giọng nhạt nhẽo:

 

- Bọn ta cũng sẽ tức khắc rời khỏi đây, đi tìm Âm Dương Song Mị ngay.

 

Lão nhân áo trắng quát to:

 

- Ngươi không nghe thấy hả? Sao còn chưa chịu cút mau đi?

 

Quân Trung Thánh vội khoát tay hô to:

 

- Lui về Thái Sơn ngay.

 

Tất cả bọn tay sai Chính Nghĩa Đoàn kể cả ba Thiên Tôn trưởng lão tâm trí mê loạn và Quân Trung Thánh lần lượt phi thân bỏ đi, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn mất dạng.

 

Vân Dật Long ở trên ngọn cây trông thấy rõ ràng, chàng hết sức ngạc nhiên thắc mắc, song cuối cùng đã hiểu ra Đại Lương Song Yêu kia chính là Song Hồ và Độc Mãng đã giả dạng.

 

Quân Trung Thánh tuy gian xảo, nhưng không hề nghi ngờ gì về Đại Lương Song Yêu giả mạo, mãi đến khi lão ta đi khỏi, Vân Dật Long mới thở phào như vừa trút được gánh nặng ngàn cân.

 

Ngay khi chàng vừa định phóng xuống, bỗng lại nghe Quan Sơn Phụng truyền âm nói:

 

- Hãy khoan.... lão Quân Trung Thánh cực kỳ xảo quyệt, rất có thể còn để lại người theo dõi hoặc thình lình quay trở lại. Vân công tử hãy đi xem xét một phen thì ổn thỏa hơn.

back top