Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 9: Máu nhuộm vạn liễu bảo

Tốc độ của linh mã quả thật kinh người, hai người lúc lên núi phải mất gần hai giờ, nhưng khi linh mã phóng xuống chỉ trong khoảnh khắc mà thôi.

 

Sở Mộng Bình tựa người vào lòng Vân Dật Long, hai mắt khép hờ. Kể từ khi về đến Vạn Liễu Bảo thì nàng đã mơ ước đến giờ khắc này, cho nên những lời nói của Vân Dật Long trước khi xuống núi tuy khiến nàng hoài nghi, song nàng đã không bận tâm đến, bởi hạnh phúc chỉ trong khoảnh khắc là sẽ tiêu tan.

 

Vân Dật Long dừng ngựa lại dưới một lùm cây thấp đưa mắt nhìn về phía ngọn núi dẫn vào bảo, Sở Mộng Bình vẫn nhắm mắt dựa sát vào lòng chàng.

 

Những thấy bóng người thấp thoáng trong bóng đêm nhập nhòa, trong lùm cây thấp ngoài Vạn Liễu Bảo bỗng có hai bóng người phóng xuống. Lúc này tuy trời đã sẩm tối, song Vân Dật Long vẫn thấy rõ như thể ban ngày.

 

Chỉ thấy hai người đều mặc áo thụng màu xanh xám, tóc bạc phơ tuổi trạc thất tuần, người bên trái năm chòm râu dài đến ngực, mày đứng mắt ưng, má hóp miệng rộng; người bên phải râu ngắn xồm xoàm, mày rậm mắt xếch.

 

Hai người đều không mang theo vũ khí, cũng chẳng thèm ẩn nấp, đứng thản nhiên và ra chiều rất kiêu ngạo. Sau đó lại có bốn đại hán lao nhanh đến, người nào cũng lưng giắt trường đao sống vàng, chia ra đứng tả hữu hai lão nhân. Hai người kế cận một nâng một đôi đoản kích, một tay xách lưu tinh chùy, hiển nhiên đó là khí giới chuyên dụng của hai lão nhân.

 

Theo sau bốn gã đại hán lại xuất hiện hai mươi mấy hán tử, giăng thành hàng ngang đứng sau lưng sáu người.

 

Vân Dật Long thấy vậy thầm nhủ:

 

- Trông thái độ kiêu căng của hai người, hiển nhiên là nhân vật rất có lai lịch, nhưng chẳng rõ là thuộc môn phái nào!

 

Ngay khi Vân Dật Long đang suy nghĩ, trong cụm rừng trước mặt, sáu người bỗng phóng ra sáu gã tráng hán đã chặn hỏi chàng lúc chiều, người đứng giữa trầm giọng quát:

 

- Các vị là cao nhân phương nào?

 

Lão nhân râu dài vẻ khinh miệt khoát tay nói:

 

- Đi vào báo với Sở Nam Nhạn. Thân, Hồng hai viện chủ hạ viện Nam Thiên Môn bảo y ra đây nói chuyện.

 

Sở Mộng Bình nghe nói giật nảy mình, mở bừng mắt ra nhìn, tuy trời tối nàng không trông thấy rõ lắm, song qua vóc dáng của hai người, nàng cũng nhận ra được họ là ai, không khỏi kinh hãi kêu lên:

 

- Ồ! “Thiên Nam Song Kích” Thân Hoành Đào và “Lưu Tinh truy hồn” Hồng Kỳ Giao...

 

Giọng nói nàng ngập đầy tuyệt vọng, hiển nhiên nàng biết trong Vạn Liễu Bảo quyết không một ai địch nổi hai người này.

 

Vân Dật Long kinh ngạc, buột miệng hỏi:

 

- Nam Thiên Môn? Sở cô nương, vì sao họ lại có hiềm khích với Vạn Liễu Bảo thế?

 

Sở Mộng Bình vẻ luyến tiếc nhích người tới trước, mắt ngấn lệ ngoảnh lại nói:

 

- Vân công tử nên đi thôi, từ đây xuống khỏi Phong Hà Lĩnh, rẽ phải là đến quan đạo, công tử hãy nhớ... Mộng Bình này, xin cáo biệt!

 

Đoạn bèn toan xuống ngựa. Vân Dật Long mắt ánh lửa giận, nắm lấy cổ tay Sở Mộng Bình giữ lại cười khảy nói:

 

- Sở cô nương chưa trả lời câu hỏi của tại hạ kia mà?

 

Sở Mộng Bình sợ nấn ná lâu có thể bị hai viện chủ của Nam Thiên Môn phát hiện sẽ nguy hại đến tính mạng Vân Dật Long, bèn giằng mạnh tay, song không vùng ra được, bất giác sợ hãi nói:

 

- Vân công tử hãy buông tay ra mau, để tôi đi...

 

- Sở cô nương, vì sao Nam Thiên Môn lại xung đột với Vạn Liễu Bảo? Nói rồi hẵng đi!

 

Sở Mộng Bình thở dài ão nảo, đời người chết là hết, lúc này nàng lại đâm ra bình tĩnh lạ, đưa tay sửa lại làn tóc rối, cười héo hắt nói:

 

- Mộng Bình cũng không rõ lắm, chỉ nhớ năm rồi hai viện chủ này từng đến chơi bổn bảo. Trong lúc tán gẫu đã bảo gia phụ đừng truy lạc về hạ lạc của Vân gia nữa. Gia phụ vốn tính quật cường nên đã cự tuyệt. Trước khi ra đi hai người từng bảo gia phụ sau này ắt sẽ hối hận. Ôi! Vân công tử, chốn giang hồ thật lắm thị phi, phải chi như công tử thì tốt biết mấy!

 

Vân Dật Long mắt bỗng rực vẻ ghê rợn, nhếch môi cười nói:

 

- Như tại hạ ư? Tốt hay không rồi cô nương sẽ rõ ngay!

 

Đoạn lại lẩm bẩm nói một mình:

 

- Vì Vân gia, lại là vì Vân gia, các ngươi đến thật không đúng lúc.

 

Giọng nói lạnh đến mức khiến người nghe tưởng chừng như bị rơi vào hố băng.

 

Sự thay đổi đột ngột của Vân Dật Long khiến Sở Mộng Bình hốt hoảng kêu lên:

 

- Vân công tử...

 

Thốt nhiên, ba tiếng rú thảm thiết vang lên...

 

Vân Dật Long ngẩng lên nhìn, những thấy ba tráng hán Vạn Liễu Bảo đã bị hai trong số bốn gã đại hán đánh văng bay ra xa ngoài hai trượng, rơi xuống đất bất động, không hề có tiếng giao thủ hay tiếng quát tháo, hiển nhiên sự việc xảy ra chỉ trong một chiêu.

 

Vân Dật Long không khỏi giật mình thầm nhủ:

 

- Người của Nam Thiên Môn quả cũng có vài miếng, thảo nào ngông cuồng đến vậy.

 

Sở Mộng Bình lại giằng tay, với giọng van vỉ nói:

 

- Vân công tử hãy buông Mộng Bình ra đi!

 

Vân Dật Long kéo mạnh, Sở Mộng Bình lại ngã vào lòng chàng. Ngay khi ấy một chuỗi cười khinh mạn vang lên và nói:

 

- Các ngươi còn chưa chịu vào thông báo, chả lẽ thật muốn chết cả ư?

 

Vân Dật Long bỗng trầm giọng nói:

 

- Sở cô nương hãy ngồi yên, Vạn Liễu Bảo chẳng thể bị hủy diệt được. Hồng Ảnh đi nào!

 

Trong thoáng chốc Vân Dật Long đã như biến thành một người khác, lời nói của chàng như chúa tể cả vũ trụ, khiến người không đủ can đảm chống lại.

 

Linh mã lập tức tung vó, tiếng chuông lảnh lót reo vang, trong đêm tối tĩnh mịch càng thêm chói tai. Hai viện chủ nghe tiếng liền giật mình, cùng lúc quay lại, rồi thì tất cả mọi người cũng lần lượt quay lại.

 

Lập tức, mọi người giật nẩy mình, hai lão nhân cao ngạo cũng đều biến sắc.

 

Lão nhân râu dài lạnh lùng nói:

 

- Tiểu tử, ngươi là thân hay địch với Vạn Liễu Bảo?

 

Trong khi nói mắt chòng chọc nhìn vào linh mã.

 

Vân Dật Long buông tiếng cười sắc lạnh:

 

- Lão không xứng đáng để hỏi!

 

Sở Mộng Bình hoảng kinh:

 

- Vân công tử...

 

Lão nhân râu dài cười to:

 

- Ha ha... Trên cõi đời này lại có điều mà Thân Hoành Đào ta không xứng đáng để hỏi, ha ha...

 

Dứt lời, quắc mắt trầm giọng nói tiếp:

 

- Bắt lấy hắn cho ta, không được làm tổn thương đến ngựa...

 

Trong số hai mươi mấy hán tử lập tức hai người xông ra, buông tiếng quát vang tung mình lao tới, vung tay với chiêu “Ngũ trảo câu hồn” cùng chộp vào yết hầu Vân Dật Long, ra tay cực nhanh và hung mãnh, thân phận tùy tùng mà có võ công dường ấy, quả là đáng gờm.

 

Ngay khi ấy, hai bóng người từ trong bảo phóng vút ra.

 

Sở Mộng Bình thấy vậy không khỏi kinh hoàng thất sắc, nàng vẫn tin chắc là Vân Dật Long không hề biết võ công, hai tay vội vung lên toan động thủ, song Vân Dật Long tay trái đã nhanh như chớp kéo hai tay nàng xuống, và ngay lúc ấy thế công của hai gã đại hán cũng đến cách chàng chừng ba tấc.

 

Một chuỗi cười dài vô cùng sắc lạnh vang lên, như thấy tay phải chàng đẩy lên cực nhanh, hai tiếng rú thảm thiết phá vỡ đêm không tĩnh mịch, “phịch” một tiếng, hai người cùng lúc ngã lăn kềnh, linh mã giơ cao hai vó trước đứng thẳng lên, tiếng chuông reo vang, “bộp bộp” hai tiếng, hai gã đại hán sọ não vỡ nát.

 

Diễn tiến quá nhanh và đột ngột, mọi người hiện diện thảy đều sửng sốt kinh hoàng.

 

Thân Hoành Đào như chợt nhớ ra, lập tức mặt tái ngắt, vừa buột miệng thốt ra một tiếng “Linh”, bỗng nghe từ phía Vạn Liễu Bảo vang lên tiếng cười đinh tai:

 

- Ha ha... Tiếng chuông đã khua vang rồi!

 

Thoáng dừng, đoạn lại hô lên như sấm rền:

 

- Thất hải dược linh mã, bạch kiếm tảo thiên hạ...

 

Vừa dứt tiếng, một bóng người như cơn gió lốc lướt qua đầu mọi người, rơi xuống trước đầu ngựa Vân Dật Long, chính là “Huyết Si” Lôi Mãnh. Vạn Liễu Bảo chủ Sở Nam Nhạn động thân với y cùng một lúc, bấy giờ chỉ mới đi được nửa đường, song tiếng nói của Lôi Mãnh, ông cũng nghe được hết sức rõ ràng.

 

Sở Mộng Bình ngơ ngẩn nhìn “Huyết Si” Lôi Mãnh đang cung kính đứng trước đầu ngựa, ngẩng lên nhìn vào mặt Vân Dật Long nói:

 

- Vân công tử là Bạch Kiếm Linh Mã ư?

 

Vân Dật Long cười kiên quyết:

 

- Tại hạ đã nói rồi, Vạn Liễu Bảo không thể nào bị hủy diệt được.

 

“Thiên Nam Song Kích” Thân Hoành Đào và “” Hồng Kỳ Giao vừa nghe câu khẩu hiệu đã được đồn đại gần trăm năm qua, lòng càng tin con ngựa này chính là linh mã, nhưng lại không tin Vân Dật Long là chủ nhân của nó. Kẻ duy nhất họ e ngại là “Huyết Si” Lôi Mãnh, mặc dù họ thấy tuổi tác không đúng, bởi danh hiệu của “Huyết Si” Lôi Mãnh đã vang lừng hoàn vũ từ hồi sáu mươi năm trước.

 

Lúc này, Vạn Liễu Bảo chủ Sở Nam Nhạn cũng đã đến nơi, ông kinh dị lướt nhìn “Huyết Si” Lôi Mãnh, không màng đến người của Nam Thiên Môn, hướng về Vân Dật Long nói:

 

- Vân công tử nên đi thôi, hôm nay Sở mỗ có khách quý đến viếng, xin thứ cho không thể tiễn đưa.

 

Giọng nói ông vẫn hết sức ung dung.

 

“Huyết Si” Lôi Mãnh đã vượt ngàn dặm xa đến đây, mục đích chính là muốn hoạt động tay chân trong suốt bốn mươi năm qua đã ngưng nghỉ, nghe nói liền sợ Vân Dật Long bỏ đi, không chờ chàng lên tiếng đã tranh trước nói:

 

- Bậy nào, nếu bọn này muốn đi thì đâu chờ đến bây giờ?

 

Sở Mộng Bình vốn đã quyến luyến Vân Dật Long, giờ nghe lời nói của “Huyết Si” Lôi Mãnh như có ẩn ý, lòng hy vọng chợt nảy sinh, buột miệng nói:

 

- Cha, Bạch Kiếm...

 

Sở Nam Nhạn trừng mắt ngắt lời:

 

- Không được nói bậy!

 

Thân Hoành Đào và Hồng Kỳ Giao vốn đã không tin Vân Dật Long là chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã, giờ lại thấy Sở Nam Nhạn ngắt lời phủ nhận, niềm tin càng gia tăng, lòng sợ hãi tan biến, liền mai mỉa cười to:

 

- Ha ha... Sở bảo chủ nghĩ thật chu đáo. Bạch Kiếm Linh Mã đã xuất hiện tại Thái Sơn đã làm chấn động thiên hạ, tính thời gian quả đủ để đến đây, những có điều bảo chủ không nên chọn một người trẻ như vậy... ha ha...

 

Rõ ràng lão muốn nói Vân Dật Long là kẻ giả mạo.

 

Vân Dật Long quét mắt nhìn Sở Mộng Bình mắt ngập vẻ kinh hoàng, chỉ buông tiếng cười sắc lạnh, không thèm lên tiếng.

 

“Huyết Si” Lôi Mãnh không dằn được, tức giận quát:

 

- Quân khốn kiếp, ngươi không biết thì hãy ngậm cái miệng thối lại, lát nữa xuống dưới địa ngục mà hỏi Diêm Vương.

 

Thân, Hồng nghe nói cả giận, “Lưu Tinh Truy Hồn” Hồng Kỳ Giao đanh giọng nói:

 

- Các hạ định can thiệp phải không?

 

“Huyết Si” Lôi Mãnh trừng mắt, hung quang rừng rực, quát:

 

- Gì mà can thiệp, mỗ đến đây là để làm thịt các ngươi đấy!

 

Sở Nam Nhạn không muốn Vân Dật Long bị liên lụy, vội ưỡn ngực tiến ra trầm giọng nói:

 

- Nam Thiên Môn có điều gì cứ việc tính toán với Sở mỗ, họ là khách của Vạn Liễu Bảo, vô can với các vị.

 

“Thiên Nam Song Kích” Thân Hoành Đào cười khảy:

 

- Bảo chủ, việc của chính bản thân mình mà còn lo không xong, lại còn bận tâm đến kẻ khác. Hừ hừ, bảo chủ chỉ một mình ứng phó ư?

 

Sở Mộng Bình tung mình xuống ngựa, tiến tới cao giọng nói:

 

- Còn có tiểu nữ nữa!

 

Đoạn cười khảy nói tiếp:

 

- Vạn Liễu Bảo chưa từng đắc tội với Nam Thiên Môn, vì lẽ gì cứ muốn bức hại gia phụ thế hả?

 

“Lưu Tinh Truy Hồn” quét mắt nhìn đường dẫn vào bảo, đoạn cười khảy nói:

 

- Lần đầu tiên đến đây bọn này đã nói rồi, bảo chủ rồi sẽ hối hận, ngoài ra chẳng cần phải nói nữa, Sở bảo chủ muốn bọn lão phu phải động thủ thật ư?

 

Sở Nam Nhạn nhướng cao mày kiếm, trầm giọng nói:

 

- Tại hạ không tự lượng sức mình, quyết hy sinh để bảo vệ gia bảo, những mong hai vị hãy buông tha cho những người không am tường võ công, xin mời hai vị!

 

“Thiên Nam Song Kích” Thân Hoành Đào mắt rực tinh quang nói:

 

- Được, bảo chủ thẳng thắn lắm, hai người hãy ra đây tiếp Sở bảo chủ xem nào!

 

Hai trong số bốn đại hán hộ vệ lập tức phóng ra, chẳng nói một lời nào lao bổ vào Sở Nam Nhạn, xuất thủ nhanh khôn tả.

 

Sở Nam Nhạn sợ ái nữ ra tay, bèn bấm bụng buông tiếng gầm vang, song chưởng cùng tung ra đón tiếp, kình lực vô cùng mạnh mẽ.

 

“Ầm” một tiếng vang dội, sáu chưởng va chạm, cát đá bay mù mịt, Sở Nam Nhạn lùi sau hai bước, hai cánh tay tê dại. Hai gã đại hán cùng lùi sau một bước, cũng khí huyết sôi sục.

 

“Lưu Tinh Truy Hồn” Hồng Kỳ Giao thấy vậy thầm nhủ:

 

- Sở Nam Nhạn quả nhiên công lực chẳng kém, trong võ lâm hiện nay người có thể một chiêu đẩy lui được hai người này thật chẳng có bao nhiêu.

 

“Thiên Nam Song Kích” Thân Hoành Đào cười vang:

 

- Ha ha... bọn lão phụ lặn lội bao dặm đường đến đây thật là thừa thãi.

 

Đột nhiên, một giọng nói sắc lạnh tột cùng vang lên:

 

- Nhị vị mang theo người e rằng chưa đủ đâu.

 

Người lên tiếng chính là Vân Dật Long, chẳng một ai trông thấy chàng đã đáp xuống cạnh Sở Nam Nhạn như thế nào.

 

Hai gã đại hán một chiêu giành được thượng phong, vừa định ra oai trước mặt hai vị viện chủ thì bị Vân Dật Long chen vào, liền tức giận quát:

 

- Tiểu tử muốn chết!

 

Liền tức cùng lao bổ tới, vung chưởng công thẳng vào ngực Vân Dật Long.

 

Sở Nam Nhạn vội tạt người sang, vừa định ra tay...

 

Bỗng nghe, “Huyết Si” Lôi Mãnh cười vang:

 

- Ha ha... kẻ muốn chết chính là hai tên nhãi ranh các ngươi đấy!

 

Ngay khi ấy, Sở Nam Nhạn bỗng cảm thấy cổ tay bị người nắm giữ, chưa kịp hiểu việc gì xảy ra, đã bị người kéo lùi ra sau hơn trượng.

 

Chân chưa chạm đất, chỉ nghe “soạt” một tiếng, liền sau đó là một tiếng rú thảm khốc.

 

Sở Nam Nhạn sửng sốt ngẩng lên nhìn những thấy máu văng tung tóe, một tiếng rú thảm lại vang lên, một bóng người bay thẳng ra xa bảy tám trượng, chú mắt nhìn kỹ, những thấy “Huyết Si” Lôi Mãnh mỗi tay xách một nửa thân người máu me đầm đìa, bây giờ ông mới hiểu việc gì đã xảy ra, bất giác giật mình kinh hãi.

 

Hai mươi mấy gã đại hán thấy quái vật như thể sơn tinh này chưa đầy một chiêu đã xé xác hai trong bốn thị vệ của hai vị viện chủ, không khỏi kinh hoàng thất sắc, vội lục tục rút kim bối đao ra cầm tay.

 

Lúc này, “Huyết Si” Lôi Mãnh đang ngoái lại nhìn Vân Dật Long toét miệng cười, thì ra lão chưa được lệnh mà đã tự ý ra tay, sợ Vân Dật Long quở trách.

 

Lão ngoái lại như vậy thật là một dịp may hiếm có cho những người đứng sau lưng, hai gã đại hán liền nhón nhén tiến tới, vung đao nhắm đỉnh đầu Lôi Mãnh bổ xuống.

 

Sở Mộng Bình tâm thần vừa ổn định, ngẩng lên thấy vậy lập tức thét lên kinh hãi, nhưng Vân Dật Long thì vẫn điềm nhiên như không.

 

“Huyết Si” Lôi Mãnh vụt quay lại, hai tay đưa lên đỡ, hai ngọn kim bối đao cùng lúc chém trúng vào tay, hai gã đại hán chỉ cảm thấy hổ khẩu đau buốt như chém vào đá xanh, hai ngọn đao đều vuột khỏi tay bay đi.

 

“Huyết Si” Lôi Mãnh quát vang:

 

- Cút ngay!

 

Liền tức vung tay, chỉ thầy màu đỏ loáng lên, hai nửa thân người đã chia nhau quét ra, hai gã đại hán chưa kịp hoàn hồn đã bị đánh trúng đỉnh đầu, rú lên một tiếng thảm thiết vỡ sọ chết ngay, và văng bay ra xa tám thước.

 

Thân Hoành Đào và Hồng Kỳ Giao thấy Huyết Si dùng hai tay đỡ đao, nỗi hoài nghi trong lòng liền tan biến, bất giác đồng thanh kêu lên:

 

- “Huyết Si” Lôi Mãnh!

 

Vân Dật Long mắt ánh lên sắc lạnh. trầm giọng nói:

 

- Lôi Mãnh, hãy đưa chúng lên đường!

 

“Huyết Si” Lôi Mãnh khoái trá, trừng mắt lên, sát cơ bừng dậy, cất giọng sang sảng:

 

- Vâng, xin tiểu cung chủ hãy vạn lần yên tâm, chưa từng một ai được sống còn trong tay Huyết Si cả.

 

Đoạn xoay người như ngọn tháp sắt, tung mình lao vào đám đông.

 

Hai cha con họ Sở vừa nghe nói quái vật này chính là “Huyết Si” Lôi Mãnh, một trong số năm đại ma vương theo lời đồn đại trên chốn giang hồ, lập tức kinh hoàng thất sắc, bàng hoàng ngoảnh lại nhìn Vân Dật Long, lắp bắp nói:

 

- Vân công tử... là... ai vậy?

 

Vân Dật Long nhếch môi cười, trầm giọng nói:

 

- Sở bảo chủ hãy ở lại đây bảo vệ cho lệnh ái!

 

Đoạn chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, chàng đã đứng cản trước mặt Thân Hoành Đào và Hồng Kỳ Giao đang chuẩn bị tham chiến, giọng sắc lạnh nói:

 

- Hai vị đến đây phải chăng đã phụng mệnh của chủ nhân Huyết Bi?

 

Vừa thấy có người cản đường, Thân Hoành Đào và Hồng Kỳ Giao lập tức bước lùi ra sau ba bước, buột miệng nói:

 

- Tiểu tử, ngươi là ai mà lại dám can thiệp vào việc của Huyết...

 

Bỗng ngưng bặt không nói tiếp nữa, Vân Dật Long nghe nói rúng động cõi lòng, nghiến răng cười khảy nói:

 

- Thì ra Nam Thiên Môn cũng là một phần tử của Huyết Bi, các người chính là những kẻ bảo vệ chính nghĩa võ lâm... Các vị bằng hữu đã biết Bạch Kiếm Linh Mã xuất hiện tại Thái Sơn, lẽ ra cũng phải biết y có thể xuất hiện tại đây bất kỳ lúc nào, y muốn tận diệt Chính Nghĩa Nhai và cũng muốn tiêu diệt cả Nam Thiên Môn.

 

Thân Hoành Đào và Hồng Kỳ Giao nghe lòng trĩu xuống, bất giác lại đưa mắt nhìn về phía đường dẫn vào bảo, bỗng như tăng thêm dũng khí, nhìn thấy tử thi của các đệ tử Nam Thiên Môn trên mặt đất, hai người đều đỏ mắt. Thân Hoành Đào đưa tay chộp lấy đôi đoản kích trên tay của gã thị vệ bên cạnh, cười khảy nói:

 

- Tiểu tử, khẩu khí của ngươi quả là không nhỏ, lão phu phải thử xem ngươi được bao nhiêu cân lạng?

 

Đoạn tiến tới một bước, tay trái đoản kích quét ngang nửa vòng, đoản kích tay phải vụt từ giữa phóng ra, đâm thẳng vào yết hầu Vân Dật Long nhanh khủng khiếp.

 

Vân Dật Long thoáng giật mình, lẹ làng nghiêng người sang trái, tránh khỏi đoản kích trong đường tơ kẻ tóc.

 

“Lưu Tinh Truy Hồn” Hồng Kỳ Giao thấy Vân Dật Long chỉ tránh chứ không lùi, không khỏi giật mình kinh hãi, liền chộp lấy ngọn lưu tinh chùy. Hai gã thị vệ cũng đồng thời rút kim bối đao trên lưng xuống.

 

“Thiên Nam Song Kích” Thân Hoành Đào những tưởng song kích đồng xuất dù không đả thương được Vân Dật Long thì cũng phải khiến chàng lúng tùng, nào ngờ chàng lại tránh khỏi một cách nhẹ nhàng như vậy, không khỏi rúng động cõi lòng.

 

Song lão giàu kinh nghiệm chiến đấu, tuy kinh hãi nhưng không nao núng, ngọn kích bên phải đâm hụt liền quét ngang một đường vòng, tay trái vung mạnh, mũi kích biến thành ba đóa hoa bạc từ trong hình vòng cung bay ra, chia nhau công vào ba nơi yếu hại trước ngực Vân Dật Long.

 

Thực hóa hư, hư hóa thực, trong khi hoán đổi không chút sơ hở, tài nghệ ấy thật đáng cho lão tự hào.

 

Vân Dật Long nhướng mày, sát cơ bừng dậy, tả chưởng tung ra, bỗng xoay người vòng quanh, một vòng đỏ quét thẳng vào lưng Thân Hoành Đào, tốc độ nhanh không tưởng được.

 

“Lưu Tinh Truy Hồn” Hồng Kỳ Giao sửng sốt kêu lên:

 

- Ô, Viêm Dương Thất Huyễn, hắn chính là “Bạch Kiếm Linh Mã” Vân Dật Long đã xuất hiện tại Thái Sơn!

 

“Thiên Nam Song Kích” Thân Hoành Đào chợt thấy đối phương biến mất, chẳng chút chần chừ, lập tức thu song kích về, lộn nhào một vòng to, chia giữ ba mặt, vừa khi ấy nghe tiếng kêu thảng thốt của Hồng Kỳ Giao, và cũng vừa trông thấy vòng tròn đỏ.

 

Lão giật mình kinh hãi, vội thu song kích về và với thế “Ngọa Khán Xảo Vân”, tung người ngược ra sau hơn trượng.

 

“Lưu Tinh Truy Hồn” Hồng Kỳ Giao quát vang:

 

- Tất cả hãy xông vào!

 

Dứt lời ngọn chùy xích sắc đã vung lên, một chiêu “Thiết Xử (chùy sắt) Hoành Giang” công vào bối tâm Vân Dật Long, cùng lúc hai gã thị vệ một tả một hữu cũng vung đao lao tới tấn công.

 

Nhờ vậy, Thân Hoành Đào mới thoát khỏi thương vong, hai chân vừa chạm đất, chẳng chút ngần ngại, lại tung mình lao tới.

 

Những thấy bốn người ba loại binh khí cùng nhắm chĩa vào giữa, Vân Dật Long bị bao vây, ánh thép loang loáng đã phủ mất bóng dáng chàng.

 

Đằng kia hai mươi mấy gã đại hán đã bị Huyết Si tàn sát, lúc này chỉ còn lại bốn tên đang cố sức trốn chạy.

 

Sở Mộng Bình vừa thấy bốn người cùng với binh khí giáp công Vân Dật Long chỉ hai tay không, vô cùng hốt hoảng, liền vội nhặt lấy một ngọn kim bối đao toan xông vào tiếp sức.

 

Sở Nam Nhạn vội nắm lấy tay nàng giữ lại và quát:

 

- Bình nhi, con định làm cái gì vậy?

 

Sở Mộng Bình hối hả nói:

 

- Bọn họ đông người như thế mà vây đánh mỗi mình Vân công tử, trong tay chàng lại không có binh khí, Bình nhi lo sợ...

 

Sở Nam Nhạn mắt chăm chăm nhìn vào trận đấu, cảm khái lắc đầu nói:

 

- Bình nhi hãy yên tâm đi, người danh chấn võ lâm hồi sáu mươi năm trước như “Huyết Si” Lôi Mãnh mà chỉ là bộc tòng của Vân công tử, mấy người này thì có gì là đáng kể. Ôi, ta cứ ngỡ y là một thư sinh yếu đuối, thật không ngờ y lại là Bạch Kiếm Linh Mã trùng hiện sau trăm năm.

 

Ngay khi ấy bỗng có hai tiếng rú thảm vang lên, hai cha con liền ngẩng lên nhìn, những thấy hai gã thị vệ đã gục chết dưới đất, chỉ nghe Vân Dật Long lạnh lùng nói:

 

- Hai vị nên phát ám hiệu gọi viện thủ đến là vừa, không thì chậm trễ sẽ chẳng thể tìm gặp được nhau trên đường xuống suối vàng đấy.

 

Sở Mộng Bình nhẹ người, cười vui sướng nói:

 

- Cha, Vân công tử quả là lợi hại!

 

Sở Nam Nhạn lắc đầu thở dài:

 

- Có điều là hơi quá tàn bạo!

 

Sở Mộng Bình vẻ không hài lòng, chẩu môi đáp:

 

- Cha cũng thật là, người ta Vân công tử đã vượt ngàn dặm từ Thái Sơn đến đây giải cứu cho chúng ta, vậy mà cha còn bảo người ta tàn bạo, nêu không giết họ thì họ cũng sẽ giết ta.

 

Sở Nam Nhạn chợt động tâm nói:

 

- Vì sao y lại cứu chúng ta? Vì sao y lại hạ sát người của Chính Nghĩa Nhai và khuyên ta không nên tìm kiếm Vân bá bá nữa?

 

Sở Mộng Bình vội nói:

 

- Xem cha đó, làm sao mà Bình nhi biết được chứ? Miễn là Vân công tử tốt với chúng ta thì chúng ta phải tốt với Vân công tử, đúng không nào?

 

Đoạn nắm lấy tay Sở Nam Nhạn nũng nịu lắc tay, như quên hẳn cuộc chiến đẫm máu đang diễn ra trước mắt.

 

Sở Nam Nhạn vô cùng thắc mắc, chợt một ý nghĩ lạ lùng nảy sinh, bất giác buột miệng lẩm bẩm:

 

- Hay là toàn gia Vân bá bá đã tử vong, y là đứa con còn sót lại duy nhất của Vân gia, nên mới căm giận Chính Nghĩa Nhai đã không bảo vệ cho gia đình mình, và do đó sau khi luyện thành võ công đã ra tay báo phục?

 

Ngay khi ấy, “Thiên Nam Song Kích” Thân Hoành Đào bỗng ngửa mặt phát ra một tiếng hú dài.

 

Vân Dật Long cười khảy nói:

 

- Cuối cùng thì nhị vị cũng đã lên tiếng.

 

Dứt lời, song chưởng đột nhiên biến thế, lạnh lùng nói:

 

- Chiêu tiếp theo là “Hoàng Lãng Hồng Ba Quyên”, hai vị sẽ táng mạng trong chiêu này đây.

 

Thân Hoành Đào và Hồng Kỳ Giao lúc này đã mồ hôi nhễ nhại, kinh tâm động phách, nghe nói càng thêm kinh hãi, đánh cắn răng tung những đòn sát thủ bình sanh ra ứng phó.

 

Những thấy ánh kích bóng chùy tung hoành ngang dọc, vây phủ Vân Dật Long vào giữa.

 

Bên kia, “Huyết Si” Lôi Mãnh đã thu dọn hết những tên còn lại, toàn thân bê bết máu, chỉ lộ ra hai hàm răng trắng nhởn, dáng vẻ vô cùng ghê rợn.

 

Sở Mộng Bình chợt động tâm, thầm nhủ:

 

- Lão bảo là người lòng dạ tốt nhất trên đời, hẳn là đã nói ngược lại.

 

“Huyết Si” Lôi Mãnh quét mắt nhìn quanh, thấy chỉ còn hai người đang giao đấu với cung chủ, ngoài ra thảy đều đã chết sạch, chân bất giác tiến tới một bước, nhưng lại không dám xông vào.

 

Ngay khi ấy trên đỉnh núi bỗng vang lên một tiếng hú dài đinh tai, “Huyết Si” Lôi Mãnh ngoảnh lại nhìn, bất giác ngẩn người, buột miệng reo lên:

 

- Ô! Thì ra còn nhiều đến thế!

 

Sở Nam Nhạn nghe lòng trĩu xuống, bởi cách quá xa nên ông không trông thấy rõ lắm, nhưng qua bóng người lố nhố, đủ biết đối phương không phải là ít.

 

Vân Dật Long cười vang nói:

 

- Giờ tận số của hai vị đã đến rồi!

 

Đoạn người bỗng tung vọt lên không lạnh lùng quát:

 

- “Hoàng Lãng Hồng Ba Quyên”!

 

Liền tức một vòng tròn màu vàng đường kính hơn trượng từ trên chụp nhanh xuống, im lìm không gây ra tiếng động, nhưng sức ép cơ hồ ngạt thở.

 

Thân Hoành Đào và Hồng Kỳ Giao luống cuống, ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng quát vang:

 

- Ai dám lộng hành giết người trước mặt ta?

 

Vân Dật Long cười khảy:

 

- Các hạ thấy rõ rồi chứ?

 

Liền thì hai tiếng rú thảm khốc phá vỡ không gian, Thân Hoành Đào và Hồng Kỳ Giao đã ngã lăn ra đất, kích và chùy văng bay ra xa hơn trượng, trên trán mỗi người đều có một dấu bàn tay màu vàng thu nhỏ, đó chính là dấu hiệu của cái chết.

 

Bóng người nhấp nhoáng, hiện trường đã có thêm một lão nhân tóc bạc cầm xích cương trượng, đầu trượng có buộc ba quả cầu thép to, gai nhọn dài những mấy tấc, ra vẻ rất kỳ khôi và ghê rợn.

 

Sở Nam Nhạn vừa trông thấy người này, lập tức tái ngắt, buột miệng kêu lên:

 

- Huyết... Manh...

 

“Huyết Si” Lôi Mãnh và Vân Dật Long nghe nói cũng liền biến sắc mặt.

 

“Huyết Si” Lôi Mãnh kinh ngạc buột miệng hỏi:

 

- Sở bảo chủ nói gì hả?

 

Sở Nam Nhạn ngây ngẩn:

 

- Huyết... Manh, Bành Tâm Trần!

 

Lúc này hiện trường lại xuất hiện thêm hai mươi mấy người nữa.

back top