"Ký chủ."
"..."
"Ký chủ, xin hãy tỉnh lại đi." Một thanh âm máy móc cứng nhắc không mang theo bất kỳ cảm tình nào vang lên.
Là hệ thống mới sao?
Lý Việt Bạch đã sớm nghe thấy đối phương gọi, nhưng thực sự không có sức lực trả lời, cũng không có sức mở mắt, nhắm mắt nghe xong được một lúc lâu mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần, trong bóng đêm miễn cưỡng tìm về một tia lý trí.
Trải qua lần xuyên thứ ba, hắn giống như người đã chết một lần, ngay cả sức lực nâng ngón tay lên cũng không có.
"Tao đang ở đâu?"
"Ngài đã ở lần xuyên thứ tư." Hệ thống nói.
"Đã...?" Lý Việt Bạch nghi hoặc: "Trước kia không phải sẽ nhận phòng nghỉ tạm thời trước sao?"
"Bởi vì ngài vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê." Hệ thống nói: "Hệ thống cho rằng như vậy hiệu suất sẽ rất thấp, liền trực tiếp truyền tống ngài tới lần xuyên thứ bốn, xin ngài thứ lỗi."
"Hôn mê..." Lý Việt Bạch đau đầu một trận: "Tao hôn mê bao lâu rồi?"
"Tính toán theo đơn vị thời gian trên địa cầu của các ngài, hai mươi tư tiếng đồng hồ." Hệ thống nói: "Kết cục của lần xuyên trước khiến tinh thần lực của ngài tiêu hao nghiêm trọng, tạo thành kết quả nghiêm trọng."
Tinh thần lực tiêu hao nghiêm trọng là ý gì?
Lý Việt Bạch nỗ lực nhớ lại kết cục của lần xuyên thứ ba, chỉ cảm thấy đầu óc nổ ong một tiếng, ngực một trận nóng bỏng, một đường đốt tới đỉnh đầu, xấu hổ đến nỗi một lúc lâu sau không dám nói chuyện cùng hệ thống.
Hắn thế nhưng lại ở tình huống linh hồn không xuất khiếu, ở trạng thái hoàn toàn thanh tỉnh... Không thể hiểu được liền cùng Ngọc Thiên Cơ... Làm một bước kia.
Rốt cuộc là mọi chuyện phát triển đến một bước này như thế nào?
Lý Việt Bạch trên phương diện giới tính cũng không bảo thủ, trước sau cho rằng chuyện này chỉ cần hai bên tự nguyện, nên có tự do nhất định, nhưng trước khi xuyên qua xác thật là độc thân chưa cong, chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này.
Hiện tại chậm rãi nhớ lại, chỉ nhớ tình huống lúc đó là --- biết lập tức sắp phải rời khỏi y, trong lòng có điểm khó chịu, nhìn y ngoan như vậy lại có điểm đau lòng, cho nên...
Cho nên đã bị y làm cho hôn mê chừng hai tư tiếng đồng hồ??
Thôi, làm cũng làm rồi, còn ra vẻ cái gì, cho dù Ngọc Thiên Cơ là một con sói đói, vậy chính mình cũng là cam tâm tình nguyện dẫn sói vào nhà, không có gì để nói cả.
Thu lại suy nghĩ rối loạn, Lý Việt Bạch quyết định vẫn là tìm hiểu rõ ràng tình huống trước mắt trước đi.
Dựa theo lời của hệ thống, lần xuyên thứ tư đã bắt đầu rồi, hẳn nên tập trung ứng đối mới phải.
"Hệ thống lại thay đổi?" Lý Việt Bạch mệt mỏi hỏi: "Mày là hệ thống mới?"
"Phải." Hệ thống nói: "Tôi là hệ thống phụ trách lần xuyên thứ bốn của ngài, xin hãy chiếu cố nhiều hơn."
Tiếp xúc qua mấy câu nói ngẳn ngủi, có thể phân tích được tính cách hệ thống không sai biệt lắm.
Bình tĩnh, ngắn gọn, không vô nghĩa, không có cảm xúc.
Đối với Lý Việt Bạch mà nói, đây quả thực là hệ thống lý tưởng, đương nhiên hệ thống ngốc manh ở lần xuyên trước cũng không tồi.
"Đề nghị ngài trước nên hiểu biết tình huống ở thế giới thứ bốn một chút." Hệ thống nói: "Xin hãy mở mắt, không cần khủng hoảng."
Lý Việt Bạch mở mắt, trước mặt là một cái gương thật lớn.
Là gương thủy tinh, rất lớn, trên được khảm bóng đèn, có thể chiếu ra rõ ràng toàn thân người trong gương.
"Thế giới hiện đại?" Lý Việt Bạch một bên yên lặng dò hỏi, một bên bắt đầu quan sát bề ngoài mới của mình.
Hình như lúc này là đi theo lộ tuyến cao lãnh tinh anh.
Diện mạo đẹp lại mang theo chút lạnh nhạt, màu da trắng nõn, mũi cao thẳng, màu mắt cực nhạt, ánh mắt sắc bén, cho dù có đeo thêm mắt kính cũng không thể che khuất đi phần sắc bén này. Làn da trắng nõn, dáng người thon dài, mặc tây trang tối màu điệu thấp, caravat cùng cúc áo trước ngực theo phong cách giản lược, quanh người tỏa ra khí tràng người sống chớ tới gần khiến người nhìn mà thấy sợ.
Lý Việt Bạch chưa từng cao lãnh như vậy, có chút không quen, muốn cười lại không thành công.
Nếu cười, chỉ sợ OOC (out of character: không hợp với tính cách của vai diễn).
"Lúc này là bối cảnh xã hội hiện đại?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Đúng vậy, không khác lắm với thế giới ngài ra đời, không có yếu tố quỷ thần, xin không cần lo lắng." Hệ thống đáp.
Lý Việt Bạch gật gật đầu: "Hiểu rồi, có thể bắt đầu giới thiệu."
"Vâng." Hệ thống lập tức nói: "Thế giới này là một cái..."
Nói đến một nửa, hệ thống đột nhiên dừng lại, tựa hồ có chút khó mở miệng.
"Làm sao vậy?" Lý Việt Bạch có chút kỳ quái: "Nói đi?"
"Thế giới này là." Hệ thống nói có điểm gian nan: "Thế giới được xây dựng lên bởi một quyển X văn."
"X văn?" Trong chốc lát Lý Việt Bạch không thể lý giải được X này đại biểu cho cái gì.
"Xin ký chủ tự đọc." Hệ thống thực sự không nói nổi, trực tiếp biểu hiện một cái giao diện trong đầu Lý Việt Bạch.
Thảo Môi văn học thành, là một trang web X văn cỡ lớn.
Server được thiết lập ở nước ngoài, phi thường bí ẩn điệu thấp, lúc này mới tránh được dọn dẹp hài hòa (ý là tránh được việc cắt H í).
Click mở trang đầu của Thảo Môi văn học thành là có thể nhìn thấy một quyển tiểu thuyết từ tiêu đề đến nội dung đều nổi tiếng vô cùng.
Dưới mỗi chương tiểu thuyết đều có một đống người đọc ngao ngao thúc dục.
"Thái thái hầm thịt thơm quá!"
"Thái thái, chương sau là play gì vậy?"
"Ăn ngon, thái thái người tốt cả đời bình an!"
Mà truyệnnày đang ở vị trí bắt mắt nhất trong trang đầu của Thảo Môi văn học thành.
"Nhân vật của ngài trong nguyên tác sẽ tiếp nhận rất nhiều play khẩu vị nặng, cho nên hệ thống nhắc nhở ngài trước khi đọc cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Hệ thống tốt bụng nhắc nhở.
"Hệ thống, mà nói nhân vật tao đóng là vai chính X văn?" Lý Việt Bạch khó có thể tin: "Lại còn là... người bị công hãm kia?"
"Đúng vậy." Hệ thống trả lời đơn giản.
"Chính là..." Lý Việt Bạch nhìn bản thân lạnh lùng trong gương, vô luận thế nào cũng không tưởng tượng được người như vậy sẽ bị ai khi dễ.
"Trong hiện thực, người đàn ông như vậy..." Nhịn không được lẩm bẩm: "Hẳn là sẽ có nhiều người đuổi theo tôn thờ đi, hẳn là sẽ có vô số người đuổi theo quỳ gối dưới chân hắn xin được hắn yêu thương mới đúng..."
"Ký chủ, ngài rất am hiểu phương diện này?" Hệ thống hỏi.
"Không..." Lý Việt Bạch vội vàng biện giải: "Tao không quá hiểu biết, chỉ là suy đoán thôi."
Trước khi xuyên qua hắn là quý tộc độc thân hàng thật giá thật, sau khi xuyên qua cũng chỉ cùng Ngọc Thiên Cơ xxoo một lần, đương nhiên không phải bình luận gia thân kinh bách chiến duyệt mỹ vô số.
Nguyên chủ là băng sơn mỹ nhân, đương nhiên không dễ chọc.
"Ký chủ, phán đoán của ngài không sai." Hệ thống thở dài: "Nhưng mà ngài xem nhẹ một chuyện ---- thế giới này là thế giới X văn, không phải thế giới hiện thực, có nhiều chuyện không có khả năng xảy ra trong thế giới hiện thực, ở trong thế giới X văn lại xuất hiện rất phổ biến."
"..." Lý Việt Bạch rất nhanh liền hiểu.
Mỹ nhân cầu mà không được trong thế giới hiện thực, ở trong thế giới X văn chỉ có một kết quả --- bị công lược.
Hơn nữa, vì theo đuổi loại kɦoáı ƈảʍ tương phản, càng là mỹ nhân cao lãnh, ở trong X văn sẽ càng bị chơi đến hoàn toàn hỏng mất hoàn toàn mềm yếu.
Hít sâu một hơi, Lý Việt Bạch dùng ý niệm điều khiển mở áng văn này ra.
Cho dù đã xây dựng đủ tâm lý, hắn vẫn lập tức bị tiêu đề lộ liễu cùng nội dung làm mù mắt.
Cái gì mà bị x đến thất thần, bị x đến mất khống chế, bị xxx đạo cụ xxxx...
"Tao cự tuyệt nhiệm vụ này." Lần đầu tiên Lý Việt Bạch có ý định rút lui: "Sĩ khả sát bất khả nhục! (Quân tử thà chết chứ không chịu nhục)"
"Xin lỗi ký chủ, yêu cầu của ngài bị bác bỏ." Hệ thống nói không hề có cảm tình: "Đây là nhiệm vụ của ngài, ngài cần phải thông qua lần xuyên này."
"..." Lý Việt Bạch cắn chặt răng.
Thôi, ai sợ ai? Dù sao cũng sẽ có biện pháp ứng đối.
Xem nhẹ những miêu tả diễm tình lộ liễu, Lý Việt Bạch bắt đầu đem ánh mắt tập trung trên cốt truyện.
Dù sao đây cũng là X văn, cốt truyện rất đơn giản.
Vai chính tên là Vương Hàn Chi, 34 tuổi, là một luật sư.
Cao lãnh, cấm dục, ít khi nói cười, địa vị cao, khiến người kính phục.
Chương 1, Vương Hàn Chi liền gặp người người sắp kéo hắn vào địa ngục, Lâm Nhiếp.
Lâm Nhiếp là công chính của áng văn này, đại công tử của tập đoàn Lâm thị, vừa tròn 18 tuổi, lại có độ tàn nhẫn âm hiểm không tương xứng với độ tuổi.
Lâm Nhiếp gặp Vương Hàn Chi trong một cuộc hội nghị, đối với Vương Hàn Chi nhất kiến chung tình.
Nói là nhất kiến chung tình, trên thực tế là cảm giác khi ác ma phát hiện ra con mồi có tính khiêu chiến, ham muốn chinh phục cứ như vậy bốc lên.
Tiếp theo, vì có được Vương Hàn Chi, Lâm Nhiếp sử dụng đủ loại thủ đoạn.
Tất cả đều là thủ đoạn thường thấy trong X văn --- ám chỉ trên ngôn ngữ, thâm tình theo đuổi, hạ dược, hãm hại, hiếp bức, chụp ** (chắc là ảnh?) quay video...
Những thủ đoạn này đặt trong thế giới hiện thực chưa chắc đã thành công, nhưng đây là thế giới X văn, tất cả đều là bàn tay vàng, rất dễ đắc thủ.
Vương Hàn Chi lúc đầu chỉ cho Lâm Nhiếp là đại thiếu gia nhà giàu bị chiều hư, vẫn chưa bảo trì cảnh giác, chờ đến khi cảm nhận được nguy hiểm đã không còn kịp rồi.
Cuối cùng, Vương Hàn Chi dưới Lâm Nhiếp ** (dâm uy?), sa đọa thành nô ɭệ tình yêu, mất đi hết thảy, bị Lâm Nhiếp cầm tù trong phòng dưới mặt đất hàng đêm thừa hoan, có khi thậm chí bị Lâm Nhiếp khẳng khái cho bạn làm ăn mượn để đùa bỡn.
...
Lý Việt Bạch vội vàng quét xong cốt truyện, chấn động đến nỗi toàn thân nổi da gà.
"Ký chủ, ngài chỉ có thể không qua, không thể rời khỏi." Hệ thống nhắc nhở: "Xin yên tâm, điều kiện thông qua của lần xuyên thứ bốn không khó khăn mấy, so sánh với lần xuyên thứ ba có thể gọi là cửa khẩu hưu nhàn rồi."
Đê ma ma cái cửa khẩu hưu nhàn, đây chính là X văn đó!
"Ở lần xuyên này, ngài không cần phải chiến đấu, gϊếŧ người hoặc gϊếŧ quỷ hút máu như ba lần xuyên trước." Hệ thống nói: "Điều kiện thông qua không huyết tinh bạo lực như ba lần xuyên trước."
"Điều kiện thông qua là gì?" Lý Việt Bạch cắn răng hỏi.
"Khiến Lâm Nhiếp yêu nhân vật của ngài." Hệ thống đáp.
Cái điều kiện thông qua này kỳ thật rất khó đạt được.
Yêu cùng chiếm hữu là hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau, thậm chí có thể nói là hoàn toàn tương phản.
Lâm Nhiếp đối với Vương Hàn Chi chẳng những tràn ngập ** (du͙ƈ vọиɠ?), còn mang theo cả ác ý sâu sắc, y kéo đối phương từ đám mây rơi xuống đống bùn, cảm thấy suиɠ sướиɠ từ thống khổ tuyệt vọng của đối phương, một mặt giẫm đạp lên tôn nghiêm của đối phương.
Muốn khiến người như vậy yêu mình...
"Được." Lý Việt Bạch nói: "Cho dù điều kiện là như vậy... Tao cũng sẽ thắng."
"Hệ thống phi thường tán thưởng du͙ƈ vọиɠ muốn thắng của ngài." Hệ thống nói: "Hiện tại xin ngài chuẩn bị một chút, cốt truyện chuẩn bị chạy."
Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, đặt lực chú ý lên cảnh vật chung quanh.
Rất rõ ràng, hiện tại mình đang ở trong một căn phòng nghỉ, nhìn cách trang trí... Hẳn là phòng nghỉ của khách sạn.
Cửa phòng nghỉ mở ra, một nhân viên công tác mặc quần áo lao động đi đến, lễ phép nói với Lý Việt Bạch: "Tiên sinh, sắp tới lượt ngài nói rồi."
Dựa theo tiểu thuyết, đại sảnh bên cạnh phòng nghỉ đang tổ chức hội nghị, đúng là hội nghị Vương Hàn Chi gặp được Lâm Nhiếp.
Lý Việt Bạch mất tự nhiên gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ qua.
Kỳ thật hiện tại hắn hoàn toàn có thể xoay người đi, không tham gia hội nghị, như vậy sẽ không gặp phải Lâm Nhiếp, nguy hiểm kế tiếp cũng có thể hoàn toàn tránh được.
Nhưng mà nếu bỏ lỡ cơ hội gặp mặt... Cũng không thể đạt được điều kiện thông qua.
Cho nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
Vậy đến đi.
Lý Việt Bạch sửa sang cổ áo lần cuối cùng trong gương, yên lặng cảm thán: Chẳng qua chỉ là một đứa nhóc mà thôi... Chẳng lẽ còn sợ y hay sao?
"..."
"Ký chủ, xin hãy tỉnh lại đi." Một thanh âm máy móc cứng nhắc không mang theo bất kỳ cảm tình nào vang lên.
Là hệ thống mới sao?
Lý Việt Bạch đã sớm nghe thấy đối phương gọi, nhưng thực sự không có sức lực trả lời, cũng không có sức mở mắt, nhắm mắt nghe xong được một lúc lâu mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần, trong bóng đêm miễn cưỡng tìm về một tia lý trí.
Trải qua lần xuyên thứ ba, hắn giống như người đã chết một lần, ngay cả sức lực nâng ngón tay lên cũng không có.
"Tao đang ở đâu?"
"Ngài đã ở lần xuyên thứ tư." Hệ thống nói.
"Đã...?" Lý Việt Bạch nghi hoặc: "Trước kia không phải sẽ nhận phòng nghỉ tạm thời trước sao?"
"Bởi vì ngài vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê." Hệ thống nói: "Hệ thống cho rằng như vậy hiệu suất sẽ rất thấp, liền trực tiếp truyền tống ngài tới lần xuyên thứ bốn, xin ngài thứ lỗi."
"Hôn mê..." Lý Việt Bạch đau đầu một trận: "Tao hôn mê bao lâu rồi?"
"Tính toán theo đơn vị thời gian trên địa cầu của các ngài, hai mươi tư tiếng đồng hồ." Hệ thống nói: "Kết cục của lần xuyên trước khiến tinh thần lực của ngài tiêu hao nghiêm trọng, tạo thành kết quả nghiêm trọng."
Tinh thần lực tiêu hao nghiêm trọng là ý gì?
Lý Việt Bạch nỗ lực nhớ lại kết cục của lần xuyên thứ ba, chỉ cảm thấy đầu óc nổ ong một tiếng, ngực một trận nóng bỏng, một đường đốt tới đỉnh đầu, xấu hổ đến nỗi một lúc lâu sau không dám nói chuyện cùng hệ thống.
Hắn thế nhưng lại ở tình huống linh hồn không xuất khiếu, ở trạng thái hoàn toàn thanh tỉnh... Không thể hiểu được liền cùng Ngọc Thiên Cơ... Làm một bước kia.
Rốt cuộc là mọi chuyện phát triển đến một bước này như thế nào?
Lý Việt Bạch trên phương diện giới tính cũng không bảo thủ, trước sau cho rằng chuyện này chỉ cần hai bên tự nguyện, nên có tự do nhất định, nhưng trước khi xuyên qua xác thật là độc thân chưa cong, chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này.
Hiện tại chậm rãi nhớ lại, chỉ nhớ tình huống lúc đó là --- biết lập tức sắp phải rời khỏi y, trong lòng có điểm khó chịu, nhìn y ngoan như vậy lại có điểm đau lòng, cho nên...
Cho nên đã bị y làm cho hôn mê chừng hai tư tiếng đồng hồ??
Thôi, làm cũng làm rồi, còn ra vẻ cái gì, cho dù Ngọc Thiên Cơ là một con sói đói, vậy chính mình cũng là cam tâm tình nguyện dẫn sói vào nhà, không có gì để nói cả.
Thu lại suy nghĩ rối loạn, Lý Việt Bạch quyết định vẫn là tìm hiểu rõ ràng tình huống trước mắt trước đi.
Dựa theo lời của hệ thống, lần xuyên thứ tư đã bắt đầu rồi, hẳn nên tập trung ứng đối mới phải.
"Hệ thống lại thay đổi?" Lý Việt Bạch mệt mỏi hỏi: "Mày là hệ thống mới?"
"Phải." Hệ thống nói: "Tôi là hệ thống phụ trách lần xuyên thứ bốn của ngài, xin hãy chiếu cố nhiều hơn."
Tiếp xúc qua mấy câu nói ngẳn ngủi, có thể phân tích được tính cách hệ thống không sai biệt lắm.
Bình tĩnh, ngắn gọn, không vô nghĩa, không có cảm xúc.
Đối với Lý Việt Bạch mà nói, đây quả thực là hệ thống lý tưởng, đương nhiên hệ thống ngốc manh ở lần xuyên trước cũng không tồi.
"Đề nghị ngài trước nên hiểu biết tình huống ở thế giới thứ bốn một chút." Hệ thống nói: "Xin hãy mở mắt, không cần khủng hoảng."
Lý Việt Bạch mở mắt, trước mặt là một cái gương thật lớn.
Là gương thủy tinh, rất lớn, trên được khảm bóng đèn, có thể chiếu ra rõ ràng toàn thân người trong gương.
"Thế giới hiện đại?" Lý Việt Bạch một bên yên lặng dò hỏi, một bên bắt đầu quan sát bề ngoài mới của mình.
Hình như lúc này là đi theo lộ tuyến cao lãnh tinh anh.
Diện mạo đẹp lại mang theo chút lạnh nhạt, màu da trắng nõn, mũi cao thẳng, màu mắt cực nhạt, ánh mắt sắc bén, cho dù có đeo thêm mắt kính cũng không thể che khuất đi phần sắc bén này. Làn da trắng nõn, dáng người thon dài, mặc tây trang tối màu điệu thấp, caravat cùng cúc áo trước ngực theo phong cách giản lược, quanh người tỏa ra khí tràng người sống chớ tới gần khiến người nhìn mà thấy sợ.
Lý Việt Bạch chưa từng cao lãnh như vậy, có chút không quen, muốn cười lại không thành công.
Nếu cười, chỉ sợ OOC (out of character: không hợp với tính cách của vai diễn).
"Lúc này là bối cảnh xã hội hiện đại?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Đúng vậy, không khác lắm với thế giới ngài ra đời, không có yếu tố quỷ thần, xin không cần lo lắng." Hệ thống đáp.
Lý Việt Bạch gật gật đầu: "Hiểu rồi, có thể bắt đầu giới thiệu."
"Vâng." Hệ thống lập tức nói: "Thế giới này là một cái..."
Nói đến một nửa, hệ thống đột nhiên dừng lại, tựa hồ có chút khó mở miệng.
"Làm sao vậy?" Lý Việt Bạch có chút kỳ quái: "Nói đi?"
"Thế giới này là." Hệ thống nói có điểm gian nan: "Thế giới được xây dựng lên bởi một quyển X văn."
"X văn?" Trong chốc lát Lý Việt Bạch không thể lý giải được X này đại biểu cho cái gì.
"Xin ký chủ tự đọc." Hệ thống thực sự không nói nổi, trực tiếp biểu hiện một cái giao diện trong đầu Lý Việt Bạch.
Thảo Môi văn học thành, là một trang web X văn cỡ lớn.
Server được thiết lập ở nước ngoài, phi thường bí ẩn điệu thấp, lúc này mới tránh được dọn dẹp hài hòa (ý là tránh được việc cắt H í).
Click mở trang đầu của Thảo Môi văn học thành là có thể nhìn thấy một quyển tiểu thuyết từ tiêu đề đến nội dung đều nổi tiếng vô cùng.
Dưới mỗi chương tiểu thuyết đều có một đống người đọc ngao ngao thúc dục.
"Thái thái hầm thịt thơm quá!"
"Thái thái, chương sau là play gì vậy?"
"Ăn ngon, thái thái người tốt cả đời bình an!"
Mà truyện
"Nhân vật của ngài trong nguyên tác sẽ tiếp nhận rất nhiều play khẩu vị nặng, cho nên hệ thống nhắc nhở ngài trước khi đọc cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Hệ thống tốt bụng nhắc nhở.
"Hệ thống, mà nói nhân vật tao đóng là vai chính X văn?" Lý Việt Bạch khó có thể tin: "Lại còn là... người bị công hãm kia?"
"Đúng vậy." Hệ thống trả lời đơn giản.
"Chính là..." Lý Việt Bạch nhìn bản thân lạnh lùng trong gương, vô luận thế nào cũng không tưởng tượng được người như vậy sẽ bị ai khi dễ.
"Trong hiện thực, người đàn ông như vậy..." Nhịn không được lẩm bẩm: "Hẳn là sẽ có nhiều người đuổi theo tôn thờ đi, hẳn là sẽ có vô số người đuổi theo quỳ gối dưới chân hắn xin được hắn yêu thương mới đúng..."
"Ký chủ, ngài rất am hiểu phương diện này?" Hệ thống hỏi.
"Không..." Lý Việt Bạch vội vàng biện giải: "Tao không quá hiểu biết, chỉ là suy đoán thôi."
Trước khi xuyên qua hắn là quý tộc độc thân hàng thật giá thật, sau khi xuyên qua cũng chỉ cùng Ngọc Thiên Cơ xxoo một lần, đương nhiên không phải bình luận gia thân kinh bách chiến duyệt mỹ vô số.
Nguyên chủ là băng sơn mỹ nhân, đương nhiên không dễ chọc.
"Ký chủ, phán đoán của ngài không sai." Hệ thống thở dài: "Nhưng mà ngài xem nhẹ một chuyện ---- thế giới này là thế giới X văn, không phải thế giới hiện thực, có nhiều chuyện không có khả năng xảy ra trong thế giới hiện thực, ở trong thế giới X văn lại xuất hiện rất phổ biến."
"..." Lý Việt Bạch rất nhanh liền hiểu.
Mỹ nhân cầu mà không được trong thế giới hiện thực, ở trong thế giới X văn chỉ có một kết quả --- bị công lược.
Hơn nữa, vì theo đuổi loại kɦoáı ƈảʍ tương phản, càng là mỹ nhân cao lãnh, ở trong X văn sẽ càng bị chơi đến hoàn toàn hỏng mất hoàn toàn mềm yếu.
Hít sâu một hơi, Lý Việt Bạch dùng ý niệm điều khiển mở áng văn này ra.
Cho dù đã xây dựng đủ tâm lý, hắn vẫn lập tức bị tiêu đề lộ liễu cùng nội dung làm mù mắt.
Cái gì mà bị x đến thất thần, bị x đến mất khống chế, bị xxx đạo cụ xxxx...
"Tao cự tuyệt nhiệm vụ này." Lần đầu tiên Lý Việt Bạch có ý định rút lui: "Sĩ khả sát bất khả nhục! (Quân tử thà chết chứ không chịu nhục)"
"Xin lỗi ký chủ, yêu cầu của ngài bị bác bỏ." Hệ thống nói không hề có cảm tình: "Đây là nhiệm vụ của ngài, ngài cần phải thông qua lần xuyên này."
"..." Lý Việt Bạch cắn chặt răng.
Thôi, ai sợ ai? Dù sao cũng sẽ có biện pháp ứng đối.
Xem nhẹ những miêu tả diễm tình lộ liễu, Lý Việt Bạch bắt đầu đem ánh mắt tập trung trên cốt truyện.
Dù sao đây cũng là X văn, cốt truyện rất đơn giản.
Vai chính tên là Vương Hàn Chi, 34 tuổi, là một luật sư.
Cao lãnh, cấm dục, ít khi nói cười, địa vị cao, khiến người kính phục.
Chương 1, Vương Hàn Chi liền gặp người người sắp kéo hắn vào địa ngục, Lâm Nhiếp.
Lâm Nhiếp là công chính của áng văn này, đại công tử của tập đoàn Lâm thị, vừa tròn 18 tuổi, lại có độ tàn nhẫn âm hiểm không tương xứng với độ tuổi.
Lâm Nhiếp gặp Vương Hàn Chi trong một cuộc hội nghị, đối với Vương Hàn Chi nhất kiến chung tình.
Nói là nhất kiến chung tình, trên thực tế là cảm giác khi ác ma phát hiện ra con mồi có tính khiêu chiến, ham muốn chinh phục cứ như vậy bốc lên.
Tiếp theo, vì có được Vương Hàn Chi, Lâm Nhiếp sử dụng đủ loại thủ đoạn.
Tất cả đều là thủ đoạn thường thấy trong X văn --- ám chỉ trên ngôn ngữ, thâm tình theo đuổi, hạ dược, hãm hại, hiếp bức, chụp ** (chắc là ảnh?) quay video...
Những thủ đoạn này đặt trong thế giới hiện thực chưa chắc đã thành công, nhưng đây là thế giới X văn, tất cả đều là bàn tay vàng, rất dễ đắc thủ.
Vương Hàn Chi lúc đầu chỉ cho Lâm Nhiếp là đại thiếu gia nhà giàu bị chiều hư, vẫn chưa bảo trì cảnh giác, chờ đến khi cảm nhận được nguy hiểm đã không còn kịp rồi.
Cuối cùng, Vương Hàn Chi dưới Lâm Nhiếp ** (dâm uy?), sa đọa thành nô ɭệ tình yêu, mất đi hết thảy, bị Lâm Nhiếp cầm tù trong phòng dưới mặt đất hàng đêm thừa hoan, có khi thậm chí bị Lâm Nhiếp khẳng khái cho bạn làm ăn mượn để đùa bỡn.
...
Lý Việt Bạch vội vàng quét xong cốt truyện, chấn động đến nỗi toàn thân nổi da gà.
"Ký chủ, ngài chỉ có thể không qua, không thể rời khỏi." Hệ thống nhắc nhở: "Xin yên tâm, điều kiện thông qua của lần xuyên thứ bốn không khó khăn mấy, so sánh với lần xuyên thứ ba có thể gọi là cửa khẩu hưu nhàn rồi."
Đê ma ma cái cửa khẩu hưu nhàn, đây chính là X văn đó!
"Ở lần xuyên này, ngài không cần phải chiến đấu, gϊếŧ người hoặc gϊếŧ quỷ hút máu như ba lần xuyên trước." Hệ thống nói: "Điều kiện thông qua không huyết tinh bạo lực như ba lần xuyên trước."
"Điều kiện thông qua là gì?" Lý Việt Bạch cắn răng hỏi.
"Khiến Lâm Nhiếp yêu nhân vật của ngài." Hệ thống đáp.
Cái điều kiện thông qua này kỳ thật rất khó đạt được.
Yêu cùng chiếm hữu là hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau, thậm chí có thể nói là hoàn toàn tương phản.
Lâm Nhiếp đối với Vương Hàn Chi chẳng những tràn ngập ** (du͙ƈ vọиɠ?), còn mang theo cả ác ý sâu sắc, y kéo đối phương từ đám mây rơi xuống đống bùn, cảm thấy suиɠ sướиɠ từ thống khổ tuyệt vọng của đối phương, một mặt giẫm đạp lên tôn nghiêm của đối phương.
Muốn khiến người như vậy yêu mình...
"Được." Lý Việt Bạch nói: "Cho dù điều kiện là như vậy... Tao cũng sẽ thắng."
"Hệ thống phi thường tán thưởng du͙ƈ vọиɠ muốn thắng của ngài." Hệ thống nói: "Hiện tại xin ngài chuẩn bị một chút, cốt truyện chuẩn bị chạy."
Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, đặt lực chú ý lên cảnh vật chung quanh.
Rất rõ ràng, hiện tại mình đang ở trong một căn phòng nghỉ, nhìn cách trang trí... Hẳn là phòng nghỉ của khách sạn.
Cửa phòng nghỉ mở ra, một nhân viên công tác mặc quần áo lao động đi đến, lễ phép nói với Lý Việt Bạch: "Tiên sinh, sắp tới lượt ngài nói rồi."
Dựa theo tiểu thuyết, đại sảnh bên cạnh phòng nghỉ đang tổ chức hội nghị, đúng là hội nghị Vương Hàn Chi gặp được Lâm Nhiếp.
Lý Việt Bạch mất tự nhiên gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ qua.
Kỳ thật hiện tại hắn hoàn toàn có thể xoay người đi, không tham gia hội nghị, như vậy sẽ không gặp phải Lâm Nhiếp, nguy hiểm kế tiếp cũng có thể hoàn toàn tránh được.
Nhưng mà nếu bỏ lỡ cơ hội gặp mặt... Cũng không thể đạt được điều kiện thông qua.
Cho nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
Vậy đến đi.
Lý Việt Bạch sửa sang cổ áo lần cuối cùng trong gương, yên lặng cảm thán: Chẳng qua chỉ là một đứa nhóc mà thôi... Chẳng lẽ còn sợ y hay sao?