Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 119: Vô hạn cuối x văn (8)

Bệnh viện.

Lâm Thiên Dụ ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, tình huống sắp tới không được lạc quan cho lắm, bệnh tình càng ngày càng nặng.

Bởi thế, hắn ngược lại càng thêm thường xuyên triệu kiến cấp dưới, chỉ cần thanh tỉnh sẽ gọi người lại bố trí nhiệm vụ, sửa chữa di chúc.

Lý Việt Bạch thực hiện chức trách của luật sư đại diện, mỗi ngày đều đi thăm Lâm Thiên Dụ.

Mỗi lần nhìn thấy Lâm Thiên Dụ, không khỏi nổi lên một trận lãnh ý từ tận đáy lòng.

Lâm Nhiếp chỉ có mười tám tuổi mà thôi, Lâm Thiên Dụ bất quá bốn năm mươi, tóc cũng đã trắng, ngũ quan cực kỳ thâm thúy, mũi ưng, xương gò má cao, mi cốt như đao, ánh mắt không chỉ có sắc bén, còn mang theo vài tia điên khùng, khiến người cảm thấy hắn lúc nào cũng có thể làm ra những quyết định điên cuồng, cho dù lập tức đi bắn nổ cao ốc Quốc hội cũng rất có khả năng.

Căn cứ theo miêu tả của tư liệu, Lâm Thiên Dụ vốn thiên tính lương bạc, lại lăn lê bò toài trong hắc đạo bạch đạo nhiều năm như vậy, tâm đã sớm cứng như đá, hoàn toàn khác với những phú thương cho vợ con hưởng đặc quyền, Lâm Thiên Dụ làm việc từ trước đến nay đều không vướng bận, vào lúc phải lựa chọn, hắn tùy thời có thể bỏ vợ bỏ con.

Ngoài ra còn có nhiều tin đồn nói rằng, chẳng những sinh hoạt cá nhân của Lâm Thiên Dụ hỗn loạn, còn là nam nữ ăn tất...

Cũng khó trách có thể có đứa con không đáng tin như Lâm Nhiếp.

Lý Việt Bạch khắc chế bản thân, không quan sát Lâm Thiên Dụ quá nhiều, chỉ tận chức tận trách ngồi cách giường bệnh Lâm Thiên Dụ không xa, ngón tay thon dài cầm sổ ghi chép, bày ra biểu tình nghề nghiệp, nghe yêu cầu của hộ khách.

Lâm Thiên Dụ sửa chữa di chúc, không hề viết Lâm Nhiếp thành người duy nhất thừa kế di sản, mà cũng xếp những đứa con ngoài giá thú vào trong đó.

Lý Việt Bạch không khỏi nhìn mấy cái tên mình vừa viết ra nhiều hơn vài lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái tên --- Lâm Đống.

Tuổi của Lâm Đống lớn hơn Lâm Tiếp một ít, là sản vật sau mấy đêm tiêu dao của hành vi phóng đãng thời trẻ của Lâm Thiên Dụ cùng một cô gái phong trần. Lâm Thiên Dụ không hề có ý định cưới cô, đứa bé lại âm kém dương sai mà được sinh ra.

Mấy năm gần đây, Lâm Đống chế tạo đủ loại cơ hội một lần nữa trở lại bên người Lâm Thiên Dụ, gã cực có tâm kế, hiểu đạo lý sinh tồn, lại phi thường nghe lời Lâm Thiên Dụ, gần đây được Lâm Thiên Dụ yêu thích, nhờ có tập đoàn Lâm thị chống lưng mà có thể vững vàng gót chân trên thương trường.

Giống như trong tiểu thuyết, toàn bộ gia tộc Lâm thị đều thối nát vô cùng, phức tạp mà đáng buồn.

"Ký chủ, phải để ý Lâm Đống này." Hệ thống nhắc nhở: "Đây là nhân vật nguy hiểm."

Thân thế của Lâm Đống đáng thương, từ nhỏ giãy dụa sinh tồn đã rèn ra tính cách độc ác tàn nhẫn không từ thủ đoạn, gã cho rằng Lâm Nhiếp đoạt đi hết thảy của mình, đương nhiên vô cùng thống hận Lâm Nhiếp.

"Tao biết." Lý Việt Bạch âm thầm nói: "Bất quá, người Lâm Đống phải đối phó chỉ là Lâm Nhiếp mà thôi, có liên quan gì tới tao?"

"Ký chủ, ngài nổi tính nóng nảy sao?" Hệ thống nghiêm túc: "Nếu trước khi Lâm Nhiếp yêu ngài đã bị Lâm Đống sát hại, vậy nhiệm vụ của ngài cũng không thể hoàn thành."

"Tao cũng không phải mắc chứng Stockholm (mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc), cứu y thì thật là mất mặt." Lý Việt Bạch nói: "Lâm Nhiếp... coi như chết rồi."
"... Nhưng mà nhiệm vụ..."

"Thôi, đùa thôi." Lý Việt Bạch chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Sau khi viết xong di chúc mới nhất, Lý Việt Bạch ý thức được không khí xung quanh khá an tĩnh.

Một đôi mắt thâm thúy mà đáng sợ của Lâm Thiên Dụ gắt gao nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch, cuối cùng lộ ra một nụ cười lạnh.

"Luật sư Vương." Lâm Thiên Dụ ho khan vài tiếng, lúc này mới dùng thanh âm khàn đục hỏi: "Gần đây có qua lại với khuyển tử?"

Vừa nghe hắn hỏi đến Lâm Nhiếp, trong lòng Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy một trận không ổn.

Chỉ nghe vài tiếng cạnh lạnh băng của máy móc, nhóm cấp dưới của Lâm Thiên Dụ nguyên bản đứng chỉnh chỉnh tề tề ở cửa phòng bệnh, lúc này tất cả đều móc súng, lên đạn, nhắm vào Lý Việt Bạch.

"Luật sư Vương không cần che giấu mưu đồ." Thư ký tiến lên phía trước, lạnh lùng nói: "Không gì có thể giấu được Lâm tổng, từ nhiều ngày trước khi hội nghị bắt đầu, quan hệ của anh cùng đại công tử cực tốt, càng đừng nói đến mấy ngày trước đây anh mất tích... Chúng tôi có lý do nghi ngờ, cho tới bây giờ anh vẫn làm việc cho đại công tử."
"..." Nhất thời Lý Việt Bạch không biết nên phản bác thế nào.

Thư ký nói nghĩa chính từ nghiêm nói có sách mách có chứng, ai nấy nghe xong đều tin.

Quả thật mình từ lúc xuyên qua đây vẫn không rõ ràng với Lâm Nhiếp, hiện tại Lâm Thiên Dụ toàn lực đề phòng Lâm Nhiếp, đương nhiên cũng xếp mình vào đối tượng nghi ngờ trọng điểm.

Nhưng khả nghi thế nào cũng không thể tùy tiện thừa nhận.

"Ngài hiểu lầm rồi." Lý Việt Bạch nhàn nhạt nói: "Tôi là một luật sư, làm những chuyện như thế chỉ để hoàn thành ủy thác của hộ khách, hiện tại hộ khách của tôi là ngài, không liên quan đến những người khác."

Cặp mắt nâu vàng nhạt màu của Lâm Thiên Dụ vẫn luôn nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch, nhưng trong mắt lại nhiều hơn một tia nghiền ngẫm, Lý Việt Bạch từ ánh mắt hắn đọc ra được ý: Thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót.
"Ký chủ, ngài còn không nhanh tìm biện pháp đi." Hệ thống có chút khẩn trương: "Tính mạng ngài đang bị uy hiếp, đề nghị nhanh chạy..."

"Không cần." Lý Việt Bạch nói: "Hiện tại hắn sẽ không gϊếŧ tao."

Quả nhiên, Lâm Thiên Dụ nheo nheo mắt, tựa hồ có chủ ý mới.

Hắn vẫy tay, chỉ huy cấp dưới gọi video cho Lâm Nhiếp.

Camera đương nhiên là nhắm ngay Lý Việt Bạch.

Khi Lâm Nhiếp nhận được điện thoại rõ ràng ngây ra một lúc.

Nhưng lúc y nhìn thấy vô số khẩu súng chĩa vào Lý Việt Bạch, rất nhanh liền hiểu rõ --- ông già hoài nghi Lý Việt Bạch là người của mình.

Nhìn thấy Vương Hàn Chi, bực bội nơi đáy lòng Lâm Nhiếp lập tức trỗi dậy.

Vương Hàn Chi...

Cho dù mấy biện pháp mình lần lượt dùng với Vương Hàn Chi không hiệu quả, nhưng hiện tại có cơ hội, sao có thể buông tha?
Nếu ông già đã hoài nghi Vương Hàn Chi, vì cái gì không làm chút hoài nghi nay tăng lên?

Vì thế, Lâm Nhiếp lập tức giả bộ hết sức kinh ngạc cùng đau lòng, hơn nữa biểu tình như vậy chỉ lóe qua rất nhanh, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Cha, hắn là ai? Chỉ là một người râu ria thôi, hà tất..."

Không thể không nói, diễn kỹ của Lâm Nhiếp thực sự là xuất thần nhập hóa, trong nháy mắt Lý Việt Bạch còn thực sự cho rằng y đang quan tâm đến mình.

Một thủ hạ của Lâm Thiên Dụ cười lạnh, rút ra con dao nhỏ sắc bén sượt qua khuôn mặt Lý Việt Bạch.

"... Cha!" Sắc mặt Lâm Nhiếp đại biến, ngay cả thanh âm cũng thay đổi: "Chuyện gì... cũng có thể thương lượng."

Lâm Thiên Dụ nheo mắt, tựa hồ không hiểu thái độ thất thường này của đứa con đầu.

"Nhiếp Nhi, người này, rốt cuộc là con để ý hay không thèm để ý?" Lâm thiên Dụ cười lạnh: "Nếu là để ý, vì sao phải xếp hắn bên cạnh cha? Không sợ cha nhất thời thất thủ gϊếŧ chết hắn?"
"Không, không phải..." Lâm Nhiếp nhất thời có chút hoảng loạn.

"Nếu chỉ là râu ria, vậy mai cha liền phái người ném hắn vào sông Dương Tử." Lâm Thiên Dụ lắc đầu.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Lâm Nhiếp tựa hồ cũng làm ra một quyết định gian nan.

"Cha, xin hãy thả hắn đi." Lâm Nhiếp thấp giọng nói: "Trả giá thế nào cũng có thể."

Nếu không phải suy xét đến yếu tố thân thể, chỉ sợ giờ phút này lâm Thiên Dụ đã ngửa mặt lên trời cười to.

Hắn có thể nhìn ra được trong ánh mắt Lâm Nhiếp --- quan hệ giữa Lâm Nhiếp cùng Vương Hàn Chi cực kỳ ái muội phức tạp.

"Nhiếp Nhi, chỉ cần con ngoan ngoãn giao quyền lực trong tay ra, cha đương nhiên sẽ không làm khó các con." Lâm Thiên Dụ ho khan vài tiếng, thay đổi ngữ khí từ ái dối trá: "Lúc nào cha thả hắn, thì phải xem biểu hiện của con rồi."
Lâm Thiên Dụ một bên nói như vậy, một bên ngoắc ngón tay.

Cấp dưới hiểu ý, lập tức dùng súng đặt lên gáy Lý Việt Bạch, buộc hắn đi về phía trước một bước.

Ngón tay Lâm Thiên Dụ giống như vuốt ưng vươn ra khỏi giường bệnh, rất có hứng thú véo một cái lên má Lý Việt Bạch.

Hình ảnh này, Lâm Nhiếp ở bên kia có thể thấy rõ ràng.

Ngay sau đó, Lâm Thiên Dụ sai người cắt đứt video trò chuyện.

"..." Lý Việt Bạch lạnh lùng nghiêng mặt đi, lại không thể tránh được ngón tay Lâm Thiên Dụ, gương mặt bị niết đến đau nhức, đáy lòng không biết đã mắng mấy vạn chữ.

Hắn đã có điểm không theo kịp tốc độ chuyển hướng của cốt truyện rồi.

Vừa mới trong nháy mắt, giữa cha con hai người này không biết đã phun ra bao nhiêu từ mấu chốt.

Lâm Nhiếp làm bộ cực kỳ quan tâm tới Vương Hàn Chi, cực kỳ không bỏ được, trên thực tế là đánh thuốc mê cho cha mình (ý chỉ khiến LTD hoang mang), khiến cha mình tự cho là có con tin trong tay, nắm chắc thắng lợi, lơ là sơ suất.
Mà Lâm Thiên Dụ làm bộ có ý đồ với Vương Hàn Chi, kỳ thực là một bước kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lâm Nhiếp.

Lâm Thiên Dụ nhìn ra được, khẩn trương của Lâm Nhiếp đối với Vương Hàn Chi, có một phần là giả vờ, nhưng cũng có một phần thực lòng.

Có lẽ thêm một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ khiến phần thực lòng này bành trướng, trở nên thật đến nỗi không thể thật hơn, con tin giả lại biến thành thật.

"Ký chủ, tiếp theo chúng ta nên xử lý thế nào?" Hệ thống cũng không hiểu.

"Đợi chút, đầu óc tao sắp cháy mạch rồi." Lý Việt Bạch thở dài.

Vừa mới trải qua một trận phong vân biến hóa, hắn liền thân bất do kỷ mà biến thành vật hy sinh trong trận đấu ngầm của cha con hai người, vị trí này thực sự rất nguy hiểm, cách tốt nhất là --- không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Tiếp theo cốt truyện phát triển thế nào thì phải xem Lâm Nhiếp.
Lâm Nhiếp lúc này chỉ sợ rất thảnh thơi đi.

Sau khi cắt đứt video trò chuyện, Lâm Nhiếp lập tức cởi xuống biểu tình lo âu vừa ngụy trang.

Khóe miệng y lộ ra một tia mỉm cười, nhún vai, đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ, một nửa thành phố thu hết vào đáy mắt.

Y không biết màn diễn của mình có thể gạt được ông già nhà mình hay không, nhưng theo tính cách đa nghi của hắn, nhất định sẽ trông coi Vương Hàn Chi nghiêm ngặt.

Nghĩ đến sắc mặt có chút tái nhợt của Vương Hàn Chi trên màn hình, trong lòng Lâm Nhiếp liền nảy lên một loại khoái ý nắm trong tay hết thảy.

Màn sương quanh quẩn trong lòng nhiều ngày nay tựa hồ tiêu tan không ít.

Chính là, còn chưa khoái ý được bao lâu, Lâm Nhiếp lại cảm thấy một loại bất an khác thường.

Ông già làm động tác ái muội như thế với Vương Hàn Chi, rốt cuộc là có ý tứ gì?
Chẳng lẽ đối phương thực sự có tư tưởng không an phận?

Không có khả năng, chỉ là dọa mình mà thôi, thủ đoạn của ông già đó mình biết rất rõ.

Nhưng là Vương Hàn Chi... Nếu đặt mình vào vị trí của lão, mình thực sự sẽ không làm gì sao?

Trong lòng giống như chôn một cây gai, một cây gai sinh trưởng vô hạn.

Sắc mặt Lâm Nhiếp thay đổi, rời khỏi cửa sổ sát mặt đất, đi đến quầy bar rót cho mình một chén rượu.

Y bực bội trong lòng, tay cầm chén rượu cũng không vững, làm rớt vài giọt lên mặt thảm.

Thảm màu trắng thuần bị vẩy lên vài giọt rượu đỏ tươi, thoạt nhìn cực kỳ giống... làn da trắng nõn bị mình cắи ʍút̼ ra vài vệt đỏ.

Lâm Nhiếp mê muội lấy ra video vừa ghi lại, một lần nữa bật lên, ánh mắt không tự chủ tập trung lên gương mặt Vương Hàn Chi.
Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp như vậy, khiến người chỉ muốn nhẹ nhàng cắn lên đó một chút.

- -----

Note: Lâu lắm rồi mới edit lại, nếu có chỗ nào chưa mượt các cậu góp ý để tớ sửa nhé =))

back top