Dù là nhân loại hay vampire, đối với thức ăn nước uống trời sinh không ai dạy bảo vẫn có năng lực tự lĩnh ngộ.
Diệp Thanh sửng sốt với chai nước kia ba giây đồng hồ, sau đó thần sắc lập tức thay đổi.
Cho dù cách một tầng kết giới, Lý Việt Bạch cũng bị bộ dáng của y dọa sợ đến mức hít sâu một hơi.
Rất quen thuộc, thời điểm Diệp Thanh bị biến thành vampire, giây thứ nhất, chính là dùng ánh mắt như vậy nhìn mình chằm chằm, đương nhiên, cuối cùng Diệp Thanh cũng có thể nỗ lực kìm nén, không thật sự ăn mình vào bụng.
Nhưng đối với chai nước này thì không cần phải nhịn.
Lý Việt Bạch ngừng thở, trông thấy Diệp Thanh rốt cuộc cũng làm chuyện nên làm --- mở nắp bình, đem miệng bình đưa lên miệng --- đáng chết, đứa nhỏ này nhịn xuống như thế nào vậy? Tại sao lại khắc chế đến vậy? Nếu là mình, chỉ sợ lúc này cái chai đã nát rồi đi? Rõ ràng đã khát muốn chết, động tác vẫn nghiêm túc giống ngày thường --- ngón tay tái nhợt vững vàng bình thản xiết chặt thân bình, cằm nhấc lên thành một đường cong rất đẹp, ngực phập phồng có quy luật, ngay cả hô hấp cũng không có chút loạn nào.
Thời điểm uống xong giọt nước cuối cùng, Diệp Thanh tựa hồ xảy ra biến hóa --- làn da y nguyên bản che kín những vết rạn ngang dọc đáng sợ, hiện tại lại biến mất một cách thần kỳ, cuối cùng trơn bóng như lúc ban đầu. Biểu tình lo âu mệt mỏi nguyên bản cũng biến mất.
Lý Việt Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nước này, thật sự rất hữu dụng.
Đưa cho Diệp Thanh chai nước này, đương nhiên không phải chỉ là nước bình thường.
Bên trong có bỏ thêm máu Vila.
Lúc trước, Lương Tĩnh đã từng đưa ra tỉ lệ đại khái --- trong máu Vila, mật độ x gấp một ngàn lần nhân loại bình thường.
Nói cách khác, Lương Tĩnh vẫn luôn nghiên cứu "thế phẩm thay cho máu nhân loại", có lẽ có thể đảm nhiệm việc pha loãng máu tươi một ngàn lần.
Lý Việt Bạch không biết tỉ lệ này có mức độ đáng tin là bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn thử dùng một lần.
Trận chiến cuối cùng ở lâu Thất Tinh, Diệp Thanh nhất định sẽ đến.
Một chai nước 500 ml, một giọt máu 0.05 ml, một chai nước với mười giọt máu, là vừa đủ.
Số chai nước hắn mang tới lâu Thất Tinh tổng cộng có hai bình, cắt ngón tay nhỏ máu vào, hòa ra, trong nháy mắt cảm thấy mình giống người cha pha sữa bột cho con nhỏ.
Lúc tới cửa lâu Thất Tinh, đi vào, Lý Việt Bạch liền có chút do dự --- lúc này khẳng định là Diệp Thanh chưa tới, sau khi mình vào, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, có lẽ sẽ không được gặp lại y nữa, không bằng để bình nước ở trước cửa.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Lý Việt Bạch chọn cách ở giữa --- một bình mang trên người, một bình giấu ở chỗ tảng đá ngoài cửa, cho dù mình không thể gặp được Diệp Thanh, vẫn có thể đưa nước cho y.
Đưa một chai nước cũng phải hoảng hốt như vậy, Lý Việt Bạch cảm thêm cảm thấy thế giới vampire thật quá gian nan.
Nhưng vẫn còn may, sau khi trải qua một phen công phu như vậy, cuối cùng vẫn có thể thu được thành quả.
Lý Việt Bạch rất may mắn, nếu chậm một chút nữa, không biết Diệp Thanh sẽ biến thành cái dạng gì.
Bên kia kết giới, Diệp Thanh buông cái chai rỗng tuếch ra, lấy lại bình tĩnh, dùng đôi mắt khôi phục thanh minh nhìn một vị trí trong không khí --- chính là vị trí bay ra lông chim cùng tin nhắn, hiện tại y tin rằng, nơi đó nhất định có thông lộ có thể đi tới thế giới của Lý Việt Bạch, chỉ là không biết mở ra như thế nào.
Nếu không được, chỉ có thể dùng thủ đoạn bạo lực.
Nếu Lý Việt Bạch có thể đưa tin cho chính mình, vậy hẳn là hắn có thể nhìn thấy chính mình, mình sẽ không làm hắn bị thương.
Y đối với vị trí kia ra hiệu, sao đó lấy súng ra.
"Này..." Lý Việt Bạch nhìn thấy họng súng nhắm về phía kết giới, không khỏi tránh né theo bản năng.
Tốn nửa ngày, khi trở về lại không thấy có chuyện gì xảy ra.
Bên kia, Diệp Thanh bắn một phát súng với vị trí kia, viên đạn lướt trong không khí, xuyên qua cửa sổ, biến mất trong trời đêm.
Không được, hoàn toàn không bắn trúng.
Kết giới này chỉ có thể phá hủy từ bên trong, người ngoài không thể làm bất cứ điều gì --- một câu này lần nữa lặp lại trong đầu.
Lý Việt Bạch không khỏi cười khổ, quả nhiên, hệ thống nói không sai, những lời này hoàn toàn là sự thật.
Người trong kết giới chỉ có mình, chỉ có mình mới có thể phá hủy được kết giới, Diệp Thanh không giúp được gì.
Chính là rốt cuộc phải làm thế nào?
Sau lưng lại truyền đến tiếng cười trầm thấp, cùng thanh âm hạt cát ngưng tụ.
Lý Việt Bạch đột nhiên xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy ảo ảnh của Cao Thừa Dục.
"Thật là cảm động." Cao Thừa Dục cười nói: "Chỉ là mày quên những thứ vừa nhìn thấy nhanh vậy sao?"
Trong phút chốc, toàn bộ ảo ảnh nhìn thấy ở bảy tầng lầu lần nữa nảy lên trong lòng --- Diệp Thanh biến thành vampire như thế nào, gϊếŧ chết bé gái Tiểu Uyển ra sao, hút máu vô số người bằng cách nào...
"Người mày coi trọng thành như vậy, tất cả trách nhiệm thuộc về mày." Cao Thừa Dục từng bước tiến lại gần, trên mặt treo lên một nụ cười giả tạo, những lời nói ra giống như kiếm nhọn đâm thẳng vào lòng Lý Việt Bạch: "Vẫn luôn tự xưng là người giữ gìn chính nghĩa, kết quả lại khiến nhiều người vô tội tử vong như vậy... Cố Tây Sa, hiện giờ, mày với tao có gì khác nhau đâu?"
Không thể không thừa nhận, đây là tử huyệt của Lý Việt Bạch.
Cho dù bị chọc bao nhiêu lần, cũng sẽ không chết lặng, mà là đau đớn che trời lấp đất.
Lý Việt Bạch vẫn luôn là người dễ mềm lòng, bình sinh sợ nhất bi kịch trở thành sự thật, hiện tại, chính hắn đã tạo nên vô số bi kịch, sự thật này, thế nào cũng không thể tiếp thu.
Cố Tây Sa cũng giống như vậy.
Ký ức một đời trước, lần nữa hiện rõ ra trong đầu.
Đời trước, Cố Tây Sa cũng bị bắt được tử huyệt, nên mới rơi vào tay Cao Thừa Dục.
Gút mắt giữa Cố Tây Sa cùng Diệp Thanh nguyên chủ có chút phức tạp --- Diệp Thanh nguyên chủ có khuynh hướng trầm cảm, Cố Tây Sa nhạy bén nhận ra điểm này, trông giữ y càng thêm nghiêm ngặt, phòng ngừa y tự sát, chính là nghiêm khắc như vậy ngược lại tạo thành áp lực, khiến cảm xúc Diệp Thanh càng ngày càng tệ, ở dưới áp lực như vậy, Diệp Thanh mới khăng khăng tham gia nhiệm vụ công ty Vĩnh Phong, dùng phương thức này để trốn tránh Cố Tây Sa --- kết quả là đang làm nhiệm vụ thì bị vampire thể ngủ đông bám vào, trở thành vampire.
Về sau, Cố Tây Sa đương nhiên không đành lòng gϊếŧ chết Diệp Thanh, chỉ nghĩ cách tìm y, tiếp cận y --- nhưng mà loại tiếp cận này lại phát sinh ra bi kịch mới --- Diệp Thanh bị bản năng hút máu của vampire tra tấn, rất muốn hút máu Cố Tây Sa, nhưng mỗi lần lại cường ngạnh nhịn xuống, cuối cùng không nhịn nổi, cố tình hút máu một bé gái trước mặt Cố Tây Sa, đẩy cô bé vào chỗ chết.
Sự việc này, nghiêm khắc mà nói, Cố Tây Sa cũng không có trách nhiệm, nhưng trước nay hắn đều bất tri bất giác ôm trách nhiệm lên người mình, hiện tại Lý Việt Bạch cũng vậy, giống Cố Tây Sa lâm vào áy náy không thể kìm chế.
Điểm này, Cao Thừa Dục biết rất rõ —— nhược điểm của địch nhân, gã từ trước đến nay đều biết rõ.
Vì thế, trước khi tìm Cố Tây Sa báo thù, Cao Thừa Dục một lần lại một lần dùng thủ đoạn gia tăng áy náy cùng thống khổ, nhiễu loạn tâm thần hắn, dưới thủ đoạn ti tiện như vậy, Cố Tây Sa rốt cuộc không thể nào chống cự, bị kéo vào vực sâu tuyệt vọng.
Đây là cái gọi là tru tâm.
Hiệt tại, tất cả lại tái diễn.
Thậm chí, thống khổ trong lòng Lý Việt Bạch so ra còn nhiều hơn Cố Tây Sa một tầng --- mình xuyên tới thế giới này, vốn dĩ không phải là thay đổi tất cả, cứu vớt nam chính sao? Tại sao nỗ lực lâu như vậy đều là phí công, tại sao lúc trước ý chí quyết chiến dâng cao, hiện tại lại lưu lạc đến tình trạng so với nam chính còn thảm hại hơn?
"Mày thua." Biểu tình Cao Thừa Dục cơ hồ mang theo một tia thương hại: "Từ lúc mày hạ quyết tâm muốn trở thành một người tốt ngu xuẩn, mày đã thua, chỉ có người tốt mới bị nhiều hạn chế trói buộc mình như vậy, mới có thể vì không tránh khỏi sự gϊếŧ chóc mà khóc lóc thảm thiết, đau đớn muốn chết. Mà chuyện sai lầm khi làm người tốt chính là, vĩnh viễn không có phần thắng."
Theo một ý nghĩa nào đó, những lời này rất có lý.
Bởi vì chán ghét cái ác, chán ghét gϊếŧ chóc, cho nên hiện tại mình mới thống khổ như vậy.
Nếu giống như Cao Thừa Dục, biến tội ác cùng gϊếŧ chóc trở thành một bộ phận của mình, vậy thì hiện tại, mình chẳng những sẽ không thống khổ như thế nữa, mà sẽ rất đắc ý.
Chính là loại chuyện này... Mình không thể khống chế nó...
Cao Thừa Dục cười cười, vẫy tay, một lần nữa đem ảo ảnh Diệp Thanh đẩy đến trước mặt Lý Việt Bạch.
"Nổ súng đi." Thanh âm gã tràn ngập mê hoặc: "Chỉ cần đánh nát ảo ảnh này, tất cả thống khổ của mày liền biến mất... Dù sao mày cũng không có biện pháp khác thoát ra khỏi kết giới, tại sao không ngoan ngoãn nhận thua đi?"
Lý Việt Bạch cảm thấy cả người mình đang run rẩy.
Hắn không thể khống chế đôi tay của mình, run rẩy lấy súng ra, nhắm vào ảo ảnh Diệp Thanh.
Chỉ cần bóp cò, tất cả tra tấn sẽ kết thúc.
Dù sao tội ác của mình cùng Diệp Thanh đã chất đống, tại sao không kết thúc đi?
Lý Việt Bạch xoay đầu nhìn lại lần cuối cùng, xuyên qua kết giới, nhìn Diệp Thanh trong thế giới hiện thực.
Y vẫn rất tốt.
"Tao..." Lý Việt Bạch quay đầu lại, nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, sau đó mở mắt một lần nữa, rời họng súng khỏi ảo ảnh Diệp Thanh, nhắm vào ảo ảnh Cao Thừa Dục: "Xin lỗi, tao sẽ không nổ súng."
"Vậy mày muốn chết chậm rãi ở trong kết giới này sao?" Cao Thừa Dục cười.
"Không." Lý Việt Bạch lắc đầu: "Không có khả năng."
"Hả?"
"Bởi vì tao đã biết phá hủy kết giới như thế nào." Lý Việt Bạch gằn từng chữ một.
"Không ai nói cho mày, sao mày có thể biết?" Cao Thừa Dục cười lạnh.
"Kế tru tâm của mày, chính là lợi dụng nhân tâm." Lý Việt Bạch chỉ vào vị trí trái tim mình: "Cái gọi là kết giới, thực chất là tâm ma."
"Nói như vậy thì có ý nghĩa gì?"
"Có." Lý Việt Bạch cười: "Từ đầu tới đuôi, sở dĩ tao bị kết giới gây khó khăn, sở dĩ bởi ảo ảnh của mày mê hoặc, gây thương tích, chỉ có một nguyên nhân --- đó chính là khiến tao tin tưởng triệt để là, ảo ảnh mày bày ra là thật."
Lý Việt Bạch quả thật tin rằng: Diệp Thanh nhất định sẽ gϊếŧ Tiểu Uyển, hút máu cô bé.
Diệp Thanh nhất định gϊếŧ chết những người đó, hút máu bọn họ.
Không có vampire nào có thể nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, vampire nhất định sẽ hút máu, đây là quy luật tự nhiên không thể vi phạm, là lẽ đương nhiên.
Bởi vậy, khi ảo ảnh bày ra chi tiết hút máu, Lý Việt Bạch mới thống khổ vạn vạn phần --- hắn tin tưởng đây đều là sự thật đã xảy ra.
"Nhưng mà vừa rồi, loại chân thực này vừa bị đánh vỡ." Lý Việt Bạch buông súng trong tay, cười càng thêm nhẹ nhàng "Hiện tại, tao có thể nói cho mày biết, kết giới của mày, ảo ảnh của mày, tất cả đều là giả, một chút tao cũng không tin."
"Không cần tự lừa mình dối người." Cao Thừa Dục thương hại nhìn hắn: "Chẳng lẽ mày muốn nói với tao, người mày coi trọng không làm tất cả những chuyện đó?"
"Đúng, chính là như vậy." Lý Việt Bạch buông súng trong tay xuống: "Diệp Thanh, y không gϊếŧ người, một người cũng không."
"Buồn cười." Cao Thừa Dục cười ha hả: "Y là vampire! Sao có thể có loại vampire không hút máu con người?"
"Lúc đầu tao cũng không tin, nhưng là tận mắt thấy thì không thể không tin." Lý Việt Bạch sắp xếp lại kiến thức trong đầu: "Vua xiên người, tri thức về vampire, chẳng lẽ còn cần tao tới phổ cập cho mày sao? Mày có biết, vampire liên tục không hút máu trong vòng bảy ngày, sẽ biến thành bộ dáng gì?"
"Không biết." Cao Thừa Dục nhíu mày: "Có lẽ thủ hạ của tao biết..."
Căn cứ theo ghi chép của
, vampire nếu liên tục không hút máu trong bảy ngày, cả người sẽ đau nhức, làn da sẽ xuất hiện vô số vết rạn.
Giống như Diệp Thanh vừa rồi.
Mà thời gian Diệp Thanh trở thành vampire vừa đúng bảy ngày.
Diệp Thanh hoàn toàn không hút một chút máu, mấy ngày nay, y vẫn luôn yên lặng chịu áp lực, chịu đựng thân thể thống khổ, không có làm ra bất cứ chuyện gì vi phạm quy tắc của bản thân.
"Mày có thể không tin trên thế giới lại có người như vậy." Lý Việt Bạch cười lắc đầu, đôi mắt cay cay: "Nhưng Tiểu Diệp của tao cố tình lại là loại người này."
Bảy ngày này, rốt cuộc y chịu đựng như thế nào? Lý Việt Bạch không dám nghĩ, một chút cũng không dám.
Trên người Diệp Thanh nơi nào cũng có vết rạn đáng sợ, trên cánh tay còn có một vết cắn rõ ràng --- dấu cắn kia, nếu nhìn kỹ có thể biết đó là Diệp Thanh tự mình gây nên.
Có lẽ đêm đó dưới gara ngầm, lúc y cắn lên vai bé gái... Cuối cùng cũng cường ngạnh dừng lại, không có thương tổn bé gái, ngược lại cắn lên cánh tay chính mình, dùng phương thức này để ức chế du͙ƈ vọиɠ.
"Cho nên, mỗi tầng ảo ảnh mày bày ra đều là giả." Lý Việt Bạch nhìn quanh bốn phía: "Kết giới chỉ có thể phá hủy từ bên trong, mà có một loại phương thúc phá hủy kết giới, đó chính là --- hoàn toàn phủ nhận tính chân thực cửa nó."
Trong phút chốc, lâu Thất Tinh trên mặt đất dao động.
Gạch đá từ trên trần nhà rơi xuống, phát ra tiếng vang lớn.
Ảo ảnh Diệp Thanh lần nữa biến thành bụi cát.
Kết giới muốn sụp.
Diệp Thanh sửng sốt với chai nước kia ba giây đồng hồ, sau đó thần sắc lập tức thay đổi.
Cho dù cách một tầng kết giới, Lý Việt Bạch cũng bị bộ dáng của y dọa sợ đến mức hít sâu một hơi.
Rất quen thuộc, thời điểm Diệp Thanh bị biến thành vampire, giây thứ nhất, chính là dùng ánh mắt như vậy nhìn mình chằm chằm, đương nhiên, cuối cùng Diệp Thanh cũng có thể nỗ lực kìm nén, không thật sự ăn mình vào bụng.
Nhưng đối với chai nước này thì không cần phải nhịn.
Lý Việt Bạch ngừng thở, trông thấy Diệp Thanh rốt cuộc cũng làm chuyện nên làm --- mở nắp bình, đem miệng bình đưa lên miệng --- đáng chết, đứa nhỏ này nhịn xuống như thế nào vậy? Tại sao lại khắc chế đến vậy? Nếu là mình, chỉ sợ lúc này cái chai đã nát rồi đi? Rõ ràng đã khát muốn chết, động tác vẫn nghiêm túc giống ngày thường --- ngón tay tái nhợt vững vàng bình thản xiết chặt thân bình, cằm nhấc lên thành một đường cong rất đẹp, ngực phập phồng có quy luật, ngay cả hô hấp cũng không có chút loạn nào.
Thời điểm uống xong giọt nước cuối cùng, Diệp Thanh tựa hồ xảy ra biến hóa --- làn da y nguyên bản che kín những vết rạn ngang dọc đáng sợ, hiện tại lại biến mất một cách thần kỳ, cuối cùng trơn bóng như lúc ban đầu. Biểu tình lo âu mệt mỏi nguyên bản cũng biến mất.
Lý Việt Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nước này, thật sự rất hữu dụng.
Đưa cho Diệp Thanh chai nước này, đương nhiên không phải chỉ là nước bình thường.
Bên trong có bỏ thêm máu Vila.
Lúc trước, Lương Tĩnh đã từng đưa ra tỉ lệ đại khái --- trong máu Vila, mật độ x gấp một ngàn lần nhân loại bình thường.
Nói cách khác, Lương Tĩnh vẫn luôn nghiên cứu "thế phẩm thay cho máu nhân loại", có lẽ có thể đảm nhiệm việc pha loãng máu tươi một ngàn lần.
Lý Việt Bạch không biết tỉ lệ này có mức độ đáng tin là bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn thử dùng một lần.
Trận chiến cuối cùng ở lâu Thất Tinh, Diệp Thanh nhất định sẽ đến.
Một chai nước 500 ml, một giọt máu 0.05 ml, một chai nước với mười giọt máu, là vừa đủ.
Số chai nước hắn mang tới lâu Thất Tinh tổng cộng có hai bình, cắt ngón tay nhỏ máu vào, hòa ra, trong nháy mắt cảm thấy mình giống người cha pha sữa bột cho con nhỏ.
Lúc tới cửa lâu Thất Tinh, đi vào, Lý Việt Bạch liền có chút do dự --- lúc này khẳng định là Diệp Thanh chưa tới, sau khi mình vào, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, có lẽ sẽ không được gặp lại y nữa, không bằng để bình nước ở trước cửa.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Lý Việt Bạch chọn cách ở giữa --- một bình mang trên người, một bình giấu ở chỗ tảng đá ngoài cửa, cho dù mình không thể gặp được Diệp Thanh, vẫn có thể đưa nước cho y.
Đưa một chai nước cũng phải hoảng hốt như vậy, Lý Việt Bạch cảm thêm cảm thấy thế giới vampire thật quá gian nan.
Nhưng vẫn còn may, sau khi trải qua một phen công phu như vậy, cuối cùng vẫn có thể thu được thành quả.
Lý Việt Bạch rất may mắn, nếu chậm một chút nữa, không biết Diệp Thanh sẽ biến thành cái dạng gì.
Bên kia kết giới, Diệp Thanh buông cái chai rỗng tuếch ra, lấy lại bình tĩnh, dùng đôi mắt khôi phục thanh minh nhìn một vị trí trong không khí --- chính là vị trí bay ra lông chim cùng tin nhắn, hiện tại y tin rằng, nơi đó nhất định có thông lộ có thể đi tới thế giới của Lý Việt Bạch, chỉ là không biết mở ra như thế nào.
Nếu không được, chỉ có thể dùng thủ đoạn bạo lực.
Nếu Lý Việt Bạch có thể đưa tin cho chính mình, vậy hẳn là hắn có thể nhìn thấy chính mình, mình sẽ không làm hắn bị thương.
Y đối với vị trí kia ra hiệu, sao đó lấy súng ra.
"Này..." Lý Việt Bạch nhìn thấy họng súng nhắm về phía kết giới, không khỏi tránh né theo bản năng.
Tốn nửa ngày, khi trở về lại không thấy có chuyện gì xảy ra.
Bên kia, Diệp Thanh bắn một phát súng với vị trí kia, viên đạn lướt trong không khí, xuyên qua cửa sổ, biến mất trong trời đêm.
Không được, hoàn toàn không bắn trúng.
Kết giới này chỉ có thể phá hủy từ bên trong, người ngoài không thể làm bất cứ điều gì --- một câu này lần nữa lặp lại trong đầu.
Lý Việt Bạch không khỏi cười khổ, quả nhiên, hệ thống nói không sai, những lời này hoàn toàn là sự thật.
Người trong kết giới chỉ có mình, chỉ có mình mới có thể phá hủy được kết giới, Diệp Thanh không giúp được gì.
Chính là rốt cuộc phải làm thế nào?
Sau lưng lại truyền đến tiếng cười trầm thấp, cùng thanh âm hạt cát ngưng tụ.
Lý Việt Bạch đột nhiên xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy ảo ảnh của Cao Thừa Dục.
"Thật là cảm động." Cao Thừa Dục cười nói: "Chỉ là mày quên những thứ vừa nhìn thấy nhanh vậy sao?"
Trong phút chốc, toàn bộ ảo ảnh nhìn thấy ở bảy tầng lầu lần nữa nảy lên trong lòng --- Diệp Thanh biến thành vampire như thế nào, gϊếŧ chết bé gái Tiểu Uyển ra sao, hút máu vô số người bằng cách nào...
"Người mày coi trọng thành như vậy, tất cả trách nhiệm thuộc về mày." Cao Thừa Dục từng bước tiến lại gần, trên mặt treo lên một nụ cười giả tạo, những lời nói ra giống như kiếm nhọn đâm thẳng vào lòng Lý Việt Bạch: "Vẫn luôn tự xưng là người giữ gìn chính nghĩa, kết quả lại khiến nhiều người vô tội tử vong như vậy... Cố Tây Sa, hiện giờ, mày với tao có gì khác nhau đâu?"
Không thể không thừa nhận, đây là tử huyệt của Lý Việt Bạch.
Cho dù bị chọc bao nhiêu lần, cũng sẽ không chết lặng, mà là đau đớn che trời lấp đất.
Lý Việt Bạch vẫn luôn là người dễ mềm lòng, bình sinh sợ nhất bi kịch trở thành sự thật, hiện tại, chính hắn đã tạo nên vô số bi kịch, sự thật này, thế nào cũng không thể tiếp thu.
Cố Tây Sa cũng giống như vậy.
Ký ức một đời trước, lần nữa hiện rõ ra trong đầu.
Đời trước, Cố Tây Sa cũng bị bắt được tử huyệt, nên mới rơi vào tay Cao Thừa Dục.
Gút mắt giữa Cố Tây Sa cùng Diệp Thanh nguyên chủ có chút phức tạp --- Diệp Thanh nguyên chủ có khuynh hướng trầm cảm, Cố Tây Sa nhạy bén nhận ra điểm này, trông giữ y càng thêm nghiêm ngặt, phòng ngừa y tự sát, chính là nghiêm khắc như vậy ngược lại tạo thành áp lực, khiến cảm xúc Diệp Thanh càng ngày càng tệ, ở dưới áp lực như vậy, Diệp Thanh mới khăng khăng tham gia nhiệm vụ công ty Vĩnh Phong, dùng phương thức này để trốn tránh Cố Tây Sa --- kết quả là đang làm nhiệm vụ thì bị vampire thể ngủ đông bám vào, trở thành vampire.
Về sau, Cố Tây Sa đương nhiên không đành lòng gϊếŧ chết Diệp Thanh, chỉ nghĩ cách tìm y, tiếp cận y --- nhưng mà loại tiếp cận này lại phát sinh ra bi kịch mới --- Diệp Thanh bị bản năng hút máu của vampire tra tấn, rất muốn hút máu Cố Tây Sa, nhưng mỗi lần lại cường ngạnh nhịn xuống, cuối cùng không nhịn nổi, cố tình hút máu một bé gái trước mặt Cố Tây Sa, đẩy cô bé vào chỗ chết.
Sự việc này, nghiêm khắc mà nói, Cố Tây Sa cũng không có trách nhiệm, nhưng trước nay hắn đều bất tri bất giác ôm trách nhiệm lên người mình, hiện tại Lý Việt Bạch cũng vậy, giống Cố Tây Sa lâm vào áy náy không thể kìm chế.
Điểm này, Cao Thừa Dục biết rất rõ —— nhược điểm của địch nhân, gã từ trước đến nay đều biết rõ.
Vì thế, trước khi tìm Cố Tây Sa báo thù, Cao Thừa Dục một lần lại một lần dùng thủ đoạn gia tăng áy náy cùng thống khổ, nhiễu loạn tâm thần hắn, dưới thủ đoạn ti tiện như vậy, Cố Tây Sa rốt cuộc không thể nào chống cự, bị kéo vào vực sâu tuyệt vọng.
Đây là cái gọi là tru tâm.
Hiệt tại, tất cả lại tái diễn.
Thậm chí, thống khổ trong lòng Lý Việt Bạch so ra còn nhiều hơn Cố Tây Sa một tầng --- mình xuyên tới thế giới này, vốn dĩ không phải là thay đổi tất cả, cứu vớt nam chính sao? Tại sao nỗ lực lâu như vậy đều là phí công, tại sao lúc trước ý chí quyết chiến dâng cao, hiện tại lại lưu lạc đến tình trạng so với nam chính còn thảm hại hơn?
"Mày thua." Biểu tình Cao Thừa Dục cơ hồ mang theo một tia thương hại: "Từ lúc mày hạ quyết tâm muốn trở thành một người tốt ngu xuẩn, mày đã thua, chỉ có người tốt mới bị nhiều hạn chế trói buộc mình như vậy, mới có thể vì không tránh khỏi sự gϊếŧ chóc mà khóc lóc thảm thiết, đau đớn muốn chết. Mà chuyện sai lầm khi làm người tốt chính là, vĩnh viễn không có phần thắng."
Theo một ý nghĩa nào đó, những lời này rất có lý.
Bởi vì chán ghét cái ác, chán ghét gϊếŧ chóc, cho nên hiện tại mình mới thống khổ như vậy.
Nếu giống như Cao Thừa Dục, biến tội ác cùng gϊếŧ chóc trở thành một bộ phận của mình, vậy thì hiện tại, mình chẳng những sẽ không thống khổ như thế nữa, mà sẽ rất đắc ý.
Chính là loại chuyện này... Mình không thể khống chế nó...
Cao Thừa Dục cười cười, vẫy tay, một lần nữa đem ảo ảnh Diệp Thanh đẩy đến trước mặt Lý Việt Bạch.
"Nổ súng đi." Thanh âm gã tràn ngập mê hoặc: "Chỉ cần đánh nát ảo ảnh này, tất cả thống khổ của mày liền biến mất... Dù sao mày cũng không có biện pháp khác thoát ra khỏi kết giới, tại sao không ngoan ngoãn nhận thua đi?"
Lý Việt Bạch cảm thấy cả người mình đang run rẩy.
Hắn không thể khống chế đôi tay của mình, run rẩy lấy súng ra, nhắm vào ảo ảnh Diệp Thanh.
Chỉ cần bóp cò, tất cả tra tấn sẽ kết thúc.
Dù sao tội ác của mình cùng Diệp Thanh đã chất đống, tại sao không kết thúc đi?
Lý Việt Bạch xoay đầu nhìn lại lần cuối cùng, xuyên qua kết giới, nhìn Diệp Thanh trong thế giới hiện thực.
Y vẫn rất tốt.
"Tao..." Lý Việt Bạch quay đầu lại, nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, sau đó mở mắt một lần nữa, rời họng súng khỏi ảo ảnh Diệp Thanh, nhắm vào ảo ảnh Cao Thừa Dục: "Xin lỗi, tao sẽ không nổ súng."
"Vậy mày muốn chết chậm rãi ở trong kết giới này sao?" Cao Thừa Dục cười.
"Không." Lý Việt Bạch lắc đầu: "Không có khả năng."
"Hả?"
"Bởi vì tao đã biết phá hủy kết giới như thế nào." Lý Việt Bạch gằn từng chữ một.
"Không ai nói cho mày, sao mày có thể biết?" Cao Thừa Dục cười lạnh.
"Kế tru tâm của mày, chính là lợi dụng nhân tâm." Lý Việt Bạch chỉ vào vị trí trái tim mình: "Cái gọi là kết giới, thực chất là tâm ma."
"Nói như vậy thì có ý nghĩa gì?"
"Có." Lý Việt Bạch cười: "Từ đầu tới đuôi, sở dĩ tao bị kết giới gây khó khăn, sở dĩ bởi ảo ảnh của mày mê hoặc, gây thương tích, chỉ có một nguyên nhân --- đó chính là khiến tao tin tưởng triệt để là, ảo ảnh mày bày ra là thật."
Lý Việt Bạch quả thật tin rằng: Diệp Thanh nhất định sẽ gϊếŧ Tiểu Uyển, hút máu cô bé.
Diệp Thanh nhất định gϊếŧ chết những người đó, hút máu bọn họ.
Không có vampire nào có thể nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, vampire nhất định sẽ hút máu, đây là quy luật tự nhiên không thể vi phạm, là lẽ đương nhiên.
Bởi vậy, khi ảo ảnh bày ra chi tiết hút máu, Lý Việt Bạch mới thống khổ vạn vạn phần --- hắn tin tưởng đây đều là sự thật đã xảy ra.
"Nhưng mà vừa rồi, loại chân thực này vừa bị đánh vỡ." Lý Việt Bạch buông súng trong tay, cười càng thêm nhẹ nhàng "Hiện tại, tao có thể nói cho mày biết, kết giới của mày, ảo ảnh của mày, tất cả đều là giả, một chút tao cũng không tin."
"Không cần tự lừa mình dối người." Cao Thừa Dục thương hại nhìn hắn: "Chẳng lẽ mày muốn nói với tao, người mày coi trọng không làm tất cả những chuyện đó?"
"Đúng, chính là như vậy." Lý Việt Bạch buông súng trong tay xuống: "Diệp Thanh, y không gϊếŧ người, một người cũng không."
"Buồn cười." Cao Thừa Dục cười ha hả: "Y là vampire! Sao có thể có loại vampire không hút máu con người?"
"Lúc đầu tao cũng không tin, nhưng là tận mắt thấy thì không thể không tin." Lý Việt Bạch sắp xếp lại kiến thức trong đầu: "Vua xiên người, tri thức về vampire, chẳng lẽ còn cần tao tới phổ cập cho mày sao? Mày có biết, vampire liên tục không hút máu trong vòng bảy ngày, sẽ biến thành bộ dáng gì?"
"Không biết." Cao Thừa Dục nhíu mày: "Có lẽ thủ hạ của tao biết..."
Căn cứ theo ghi chép của
, vampire nếu liên tục không hút máu trong bảy ngày, cả người sẽ đau nhức, làn da sẽ xuất hiện vô số vết rạn.
Giống như Diệp Thanh vừa rồi.
Mà thời gian Diệp Thanh trở thành vampire vừa đúng bảy ngày.
Diệp Thanh hoàn toàn không hút một chút máu, mấy ngày nay, y vẫn luôn yên lặng chịu áp lực, chịu đựng thân thể thống khổ, không có làm ra bất cứ chuyện gì vi phạm quy tắc của bản thân.
"Mày có thể không tin trên thế giới lại có người như vậy." Lý Việt Bạch cười lắc đầu, đôi mắt cay cay: "Nhưng Tiểu Diệp của tao cố tình lại là loại người này."
Bảy ngày này, rốt cuộc y chịu đựng như thế nào? Lý Việt Bạch không dám nghĩ, một chút cũng không dám.
Trên người Diệp Thanh nơi nào cũng có vết rạn đáng sợ, trên cánh tay còn có một vết cắn rõ ràng --- dấu cắn kia, nếu nhìn kỹ có thể biết đó là Diệp Thanh tự mình gây nên.
Có lẽ đêm đó dưới gara ngầm, lúc y cắn lên vai bé gái... Cuối cùng cũng cường ngạnh dừng lại, không có thương tổn bé gái, ngược lại cắn lên cánh tay chính mình, dùng phương thức này để ức chế du͙ƈ vọиɠ.
"Cho nên, mỗi tầng ảo ảnh mày bày ra đều là giả." Lý Việt Bạch nhìn quanh bốn phía: "Kết giới chỉ có thể phá hủy từ bên trong, mà có một loại phương thúc phá hủy kết giới, đó chính là --- hoàn toàn phủ nhận tính chân thực cửa nó."
Trong phút chốc, lâu Thất Tinh trên mặt đất dao động.
Gạch đá từ trên trần nhà rơi xuống, phát ra tiếng vang lớn.
Ảo ảnh Diệp Thanh lần nữa biến thành bụi cát.
Kết giới muốn sụp.