Trong đầu xuất hiện một cái màn hình lớn màu đen, trên màn hình chợt lóe lên một cái khung thoại: Ký chủ, xác định muốn đóng lại hệ thống mã số HAL-90000 (tức hệ thống ngài đang sử dụng) sao?
Lý Việt Bạch không chút do dự, ấn xác định.
Thế giới an tĩnh, toàn bộ thao tác trên màn hình hệ thống biến mất, sau ba giây, khởi động lại giống màn hình máy tính, chậm rãi mở ra hệ thống mới, giao diện trông rất lạ.
"Xin chào ký chủ, từ giờ trở đi, tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm làm hệ thống của ngài, thẳng đến khi lần xuyên này kết thúc mới thôi." Kẻ Xét Xử nói.
"Cảm ơn, hi vọng cậu không cảm thấy bị mạo phạm." Lý Việt Bạch nói: "Không phải tôi thường xuyên đối với hệ thống tàn khốc như vậy."
"Ký chủ không cần lo lắng, tôi không phải con người, sẽ không có loại cảm xúc một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ." Kẻ Xét Xử trả lời.
"Được." Lý Việt Bạch gật đầu, mở mắt.
Thi thể sinh vật xúc tu biến mất bên trong hồ nước, không phải chìm xuống, mà là thật sự biến mất, như chưa bao giờ tồn tại ở thế giới này, vốn dĩ là sinh vật tạm thời có thực thể, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không tiếp tục tồn tại.
Hồ nước một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
"Kẻ Xét Xử, có thể xuất hiện "cơ chế vỏ chuối" một lần nữa không?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Không, sau khi nhiệm vụ ở thế giới này gần kết thúc, hệ thống sẽ không lưu lại bất kì trở ngại nào cho ký chủ và đồng minh." Kẻ Xét Xử trả lời.
Lý Việt Bạch lúc này mới thoáng yên tâm.
Rốt cuộc, một lần xảy ra cơ chế kia lưu lại cho hắn bóng ma tâm lý thật sự rất nghiêm trọng, đến nỗi hắn luôn lo lắng Diệp Thanh sẽ bị hệ thống gϊếŧ chết một lần nữa, lúc này mới có thể được ăn cả ngã về không, yêu cầu Chủ Thần đóng hệ thống lại, cuối cùng thành công.
Nhưng mà hiện tại, Diệp Thanh nhất định an toàn sao?
Lý Việt Bạch ngừng thở, cố sức nhìn về chiến trường cách đó không xa.
Có thể nghe thấy âm thanh vũ khí chạm vào nhau, tiếng nổ mạnh, thậm chí có thể nhìn thấy pháp thuật kỳ quái nào đó đang phát ra ánh sáng quỷ dị.
"Tình hình chiến đấu bên Diệp Thanh thế nào?"
"Không lạc quan, quân số kẻ địch quá nhiều." Kẻ Xét Xử trả lời.
"... Tôi có thể hỗ trợ không?"
"Tốt nhất không nên." Kẻ Xét Xử trả lời một chút cũng không khách khí.
"..." Lý Việt Bạch cảm thấy trạng thái hiện tại của mình thực không xong, một chút thứ dùng được cũng không có, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ở trong nước giả chết.
Chính là, tình huống hiện tại không đúng.
Mục tiêu của Cao Thừa Dục là mình, tại sao không phái người đến bắt mình, mà tập trung hỏa lực đối phó Diệp Thanh?
Hơn nữa, mình rõ ràng vừa hô một tiếng với Diệp Thanh, các vampire khác không có khả năng không nghe thấy giọng của mình.
Ngay cả như vậy, bọn chúng cũng không nhằm về phía mình, vẫn chuyên tâm đối phó với Diệp Thanh.
Tại sao?
Đúng lúc Lý Việt Bạch đang suy xét vấn đề này, trong tầm nhìn có một thứ gì đó bay xuống, ánh trăng chiếu lên trên --- đó là một tấm da dê thiếu một góc, nhìn hướng, hẳn là từ lâu Thất Tinh bay ra.
Tấm da dê này, Lý Việt Bạch rất quen thuộc, ngay cả một góc bị thiếu mất cũng quen thuộc, là do mình tự tay xé ra viết tin gửi cho Diệp Thanh.
Hắn hơi duỗi tay ra, lấy tấm da dê trên không trung xuống, dưới ánh trăng mở ra, trên mặt hiện ra bốn chữ: Tìm được mày rồi.
Mày rốt cuộc muốn gì? --- Lý Việt Bạch không kiên nhẫn, trực tiếp dùng ngón tay viết lên trên.
"Mục đích của tao, giống với lúc ở trong lâu Thất Tinh, chưa từng thay đổi --- tru tâm."
"Kết giới của mày đã bị tao phá."
"Đúng vậy, nhưng hiện tại, tao lại có biện pháp tốt hơn."
"..."
"Trong kết giới, chỉ cần mày tự tay gϊếŧ chết ảo ảnh Diệp Thanh, tâm mày sẽ bị thống khổ phá hủy. Hiện tại, mọi chuyện càng trở nên dễ dàng --- Diệp Thanh thật ở chỗ này, nếu thủ hạ của tao gϊếŧ y trước mặt mày, mày đoán xem, hậu quả là gì?"
Sẽ có hậu quả gì...
Lý Việt Bạch chỉ tưởng tượng một chút cũng không chịu nổi cảnh tượng đó.
Nếu Diệp Thanh chết ở chỗ này...
Nếu Diệp Thanh thật sự chết trước mặt mình...
Loại cảm giác này, hắn đã trải nghiệm qua một lần, hơn nữa nhớ rõ ràng, thậm chí thường mơ thấy trong mộng, mơ thấy cảnh Diệp Thanh máu tươi đầm đìa chết ở viện bảo tàng, cái loại thống khổ cùng tuyệt vọng này, vĩnh viễn không muốn trải qua lần thứ hai.
Hơn nữa, mình đã dùng thủ đoạn cực đoan cho Diệp Thanh "sống lại" một lần, cũng vì điều này mà nhận thêm càng nhiều đả kích, thật vất vả, nhưng hiện tại đã tốt, bé gái không chết, Diệp Thanh không gϊếŧ bất kỳ người nào, mình cũng tìm được thế phẩm có thể thay thế máu nhân loại, thoạt nhìn hết thảy ngập tràn hi vọng... Chỉ cần đánh bại Cao Thừa Dục, tương lai đều không có vấn đề gì.
Nếu Diệp Thanh lại chết một lần nữa, mình không có bất kỳ biện pháp nào có thể cứu sống y.
Lý Việt Bạch không biết tình cảm giữa nguyên chủ cùng Diệp Thanh là thế nào, chỉ biết trong thế giới này, Diệp Thanh là người duy nhất có thể lý giải mình, là người duy nhất có thể kề vai chiến đấu cùng mình, cũng chính là người mình coi trọng nhất. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, theo lý thuyết, hẳn là nên phai nhạt đối với sinh ly tử biệt, nhưng nếu Diệp Thanh chết một lần nữa, loại thống khổ này, mình vô pháp thừa nhận.
Sẽ điên mất, sẽ trầm luân, sẽ lâm vào không khổ không thể thoát ra.
Sẽ mất đi năng lực phản kháng, mặc người xâu xé.
Cơ hội như vậy, Cao Thừa Dục tuyệt đối sẽ không bỏ qua, gã sẽ nhân cơ hội này cầm tù mình, cướp lấy hết thảy.
Cho nên Diệp Thanh tuyệt đối không thể chết được.
"Hệ thống, hiện tại Diệp Thanh thế nào?" Lý Việt Bạch dùng hết sức lực muốn nhìn rõ tình cảnh trong bóng đêm, nhưng không thể phân biệt được.
"Nguy hiểm đến tính mạng." Kẻ Xét Xử trả lời.
Diệp Thanh nhìn số lượng vampire đông đảo trước mặt, nhíu mày.
Chiến đấu đã giằng co một thời gian, có thể thấy rõ số lượng vampire không hề giảm đi, hơn nữa, bọn chúng càng ngày càng đông, thế nhưng đều tấn công bằng lời nói.
"Há, đây không phải Joker sao?" Một vampire áo đen ở dưới lộ ra nụ cười lén lút: "Joker, tại sao lại muốn đối nghịch với chúng tao? Tại sao lại muốn giúp đỡ Vila kia? Chẳng lẽ mày không biết đồng loại có nghĩa là gì sao?"
"Đúng vậy, đối với chúng ta, Vila là đồ ăn mĩ vị mà thôi." Một vampire khác phụ họa: "Joker, tại sao mày không mang hắn ra, chúng ta cùng nhau chia sẻ hắn?"
"Lại đây nào, Joker, rõ ràng chúng ta mới là đồng loại, tại sao lại phải gϊếŧ hại lẫn nhau?" Càng nhiều thanh âm vang lên.
Cho dù lời nói của bọn vampire cực kỳ thân thiết, Diệp Thanh vẫn nhìn thấu mục đích của bọn chúng --- nếu mình thật sự tin lời của chúng, buông bỏ tự vệ, bọn chúng sẽ lập tức xé nát mình, dùng bạc khí (vũ khí bằng bạc) đâm thủng đại não cùng trái tim mình.
Ngay từ đầu, Diệp Thanh cũng cho rằng mục tiêu của nhóm vampire là Lý Việt Bạch.
Nhưng càng chiến đấu, y mới dần minh bạch --- ít nhất là ở giai đoạn trước mắt này, điều bọn vampire muốn làm nhất, là gϊếŧ chết mình.
Ở một khắc y hiểu ra, Lý Việt Bạch cũng dùng hệ thống báo tin lại đây: Tiểu Diệp, bọn chúng muốn gϊếŧ cậu, cẩn thận bảo vệ bản thân.
Cái gì gọi là đồng loại...
Giữa đồng loại chỉ có gϊếŧ hại lẫn nhau, mới là thái độ bình thường ở thế giới này.
Súng của Diệp Thanh hóa thành lưỡi lê mạ bạc, có thể đâm thọc, cũng có thể chém ngang, vũ khí nóng hóa thành vũ khí lạnh --- đạn đã sớm bắn hết, chỉ có thể biến súng thành đao kiếm, y vốn không am hiểu chiến đấu khoảng cách gần, dần dần có chút lực bất tòng tâm.
"Tiểu Diệp, nghe đây, cậu không thể chết được." --- Tin nhắn của Lý Việt Bạch lại gửi qua.
Cho dù đang chiến đấu, nhưng tin nhắn cũng không gây bất cứ trở ngại nào.
"Tại sao?" Diệp Thanh có điểm nghi hoặc.
Y chưa bao giờ cảm thấy, mình chết hay không, có ảnh hưởng thế nào với thế giới này.
Chẳng lẽ, là bởi có quan hệ đồng minh kia?
"Hệ thống, nếu tao chết, hẳn là mày sẽ cho Lý Việt Bạch cơ hội giải trừ quan hệ đồng minh." Diệp Thanh âm thầm dò hỏi hệ thống.
"Chào ngài, minh hữu ký chủ, tôi là hệ thống mới, Kẻ Xét Xử." Kẻ Xét Xử trả lời: "Đúng vậy, lúc trước, ngài cùng Lý Việt Bạch đã định ra quan hệ đồng minh, trong khế ước quan hệ có ghi rõ --- nếu đồng minh chết, bên kia cũng sẽ chết theo, nhưng là, bởi vì hệ thống cũ đã bị đóng cửa, khế ước này mất đi hiệu lực, nói cách khác, cho dù một người tử vong, người kia sẽ không phải chết theo."
"Yên tâm." Diệp Thanh nói với Lý Việt Bạch: "Khế ước mất đi hiệu lực, nếu tôi chết, anh không phải chết theo, cho nên, sẽ không sao đâu."
Tôi không phải muốn nói cái này --- Lý Việt Bạch chán nản.
Một khắc hệ thống cũ kia bị đóng cửa, Lý Việt Bạch cũng biết khế ước đồng sinh cộng tử này bị hủy bỏ, hắn cũng không lo cái này.
Điều tôi muốn nói là, nếu cậu chết, xét trên mặt tình cảm, tôi hoàn toàn không thể tiếp thu --- Lý Việt Bạch gửi đi.
"Tình cảm?"
Phải, nếu cậu chết, tôi sẽ tuyệt vọng --- Lý Việt Bạch viết rõ ràng.
"Ừ." Diệp Thanh bất đắc dĩ cười cười: "Chính là anh không cứu được tôi."
Cứu được --- Những lời này của Lý Việt Bạch có mấy phần chắc chắn.
"Được." Diệp Thanh cũng không nghĩ nhiều, chuyên tâm chiến đấu.
Lúc cảm thấy không chịu nổi, nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ cách --- Lý Việt Bạch gửi đi tin nhắn cuối cùng.
"Tao không biết chúng mày còn giãy giụa hấp hối cái gì." Tấm da dê hiện ra dòng chữ mới: "Diệp Thanh không chống được bao lâu, rất nhanh mày có thể thấy cái chết của y, hay là, tao cho mày nhìn rõ hơn một chút?"
Ly Việt Bạch không trả lời, chỉ âm thầm cười lạnh một tiếng.
"Nếu bây giờ mày chịu nhận thua, có lẽ tao sẽ suy xét chuyện buông tha cho Diệp Thanh."
"Không." Một chữ này của Lý Việt Bạch, thực sự là rồng bay phượng múa.
"Đúng là giả nhân giả nghĩa, luôn miệng nói không muốn y chết, lại không bằng lòng vì y mà hy sinh chính mình, giả nhân giả nghĩa, thật là buồn cười."
Lý Việt Bạch không trả lời khiêu khích của gã, hạ quyết tâm ở lù lù bất động.
Vì cứu Diệp Thanh, hắn tình nguyện nếm thử một vạn cách, nhưng trong đó không bao gồm một cách --- khuất phục kẻ thù, đó hoàn toàn là không chiến mà bại, thế giới này tuyệt đối không tiếp thu loại phương thức này, Diệp Thanh cũng sẽ không tiếp thu.
Lý Việt Bạch không định tiếp tục ngâm mình trong hồ nước, hắn chậm rãi bơi đến bờ hồ, sờ đến cỏ xanh cùng rêu xanh ướt dầm dề.
Không biết bao lâu sau, thanh âm Diệp Thanh vang lên từ sâu trong đáy lòng:
"Lý Việt Bạch."
Diệp Thanh chỉ là gọi tên hắn.
Chỉ là nghe ba chữ này, Lý Việt Bạch rốt cuộc không thể nhịn được.
Nếu Diệp Thanh có cơ hội thắng, dù chỉ là chút ít, y chắc chắn sẽ không nhờ đến sự trợ giúp của mình.
Nói cách khác, Diệp Thanh đã đến bờ vực nguy hiểm.
Lý Việt Bạch lần thứ hai rút tiểu đao còn sót lại trong ngực, từ hồ nước sâu thẳm bò ra, bước lên mặt đất, đi về phía chiến trường.
Lý Việt Bạch không chút do dự, ấn xác định.
Thế giới an tĩnh, toàn bộ thao tác trên màn hình hệ thống biến mất, sau ba giây, khởi động lại giống màn hình máy tính, chậm rãi mở ra hệ thống mới, giao diện trông rất lạ.
"Xin chào ký chủ, từ giờ trở đi, tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm làm hệ thống của ngài, thẳng đến khi lần xuyên này kết thúc mới thôi." Kẻ Xét Xử nói.
"Cảm ơn, hi vọng cậu không cảm thấy bị mạo phạm." Lý Việt Bạch nói: "Không phải tôi thường xuyên đối với hệ thống tàn khốc như vậy."
"Ký chủ không cần lo lắng, tôi không phải con người, sẽ không có loại cảm xúc một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ." Kẻ Xét Xử trả lời.
"Được." Lý Việt Bạch gật đầu, mở mắt.
Thi thể sinh vật xúc tu biến mất bên trong hồ nước, không phải chìm xuống, mà là thật sự biến mất, như chưa bao giờ tồn tại ở thế giới này, vốn dĩ là sinh vật tạm thời có thực thể, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không tiếp tục tồn tại.
Hồ nước một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
"Kẻ Xét Xử, có thể xuất hiện "cơ chế vỏ chuối" một lần nữa không?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Không, sau khi nhiệm vụ ở thế giới này gần kết thúc, hệ thống sẽ không lưu lại bất kì trở ngại nào cho ký chủ và đồng minh." Kẻ Xét Xử trả lời.
Lý Việt Bạch lúc này mới thoáng yên tâm.
Rốt cuộc, một lần xảy ra cơ chế kia lưu lại cho hắn bóng ma tâm lý thật sự rất nghiêm trọng, đến nỗi hắn luôn lo lắng Diệp Thanh sẽ bị hệ thống gϊếŧ chết một lần nữa, lúc này mới có thể được ăn cả ngã về không, yêu cầu Chủ Thần đóng hệ thống lại, cuối cùng thành công.
Nhưng mà hiện tại, Diệp Thanh nhất định an toàn sao?
Lý Việt Bạch ngừng thở, cố sức nhìn về chiến trường cách đó không xa.
Có thể nghe thấy âm thanh vũ khí chạm vào nhau, tiếng nổ mạnh, thậm chí có thể nhìn thấy pháp thuật kỳ quái nào đó đang phát ra ánh sáng quỷ dị.
"Tình hình chiến đấu bên Diệp Thanh thế nào?"
"Không lạc quan, quân số kẻ địch quá nhiều." Kẻ Xét Xử trả lời.
"... Tôi có thể hỗ trợ không?"
"Tốt nhất không nên." Kẻ Xét Xử trả lời một chút cũng không khách khí.
"..." Lý Việt Bạch cảm thấy trạng thái hiện tại của mình thực không xong, một chút thứ dùng được cũng không có, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ở trong nước giả chết.
Chính là, tình huống hiện tại không đúng.
Mục tiêu của Cao Thừa Dục là mình, tại sao không phái người đến bắt mình, mà tập trung hỏa lực đối phó Diệp Thanh?
Hơn nữa, mình rõ ràng vừa hô một tiếng với Diệp Thanh, các vampire khác không có khả năng không nghe thấy giọng của mình.
Ngay cả như vậy, bọn chúng cũng không nhằm về phía mình, vẫn chuyên tâm đối phó với Diệp Thanh.
Tại sao?
Đúng lúc Lý Việt Bạch đang suy xét vấn đề này, trong tầm nhìn có một thứ gì đó bay xuống, ánh trăng chiếu lên trên --- đó là một tấm da dê thiếu một góc, nhìn hướng, hẳn là từ lâu Thất Tinh bay ra.
Tấm da dê này, Lý Việt Bạch rất quen thuộc, ngay cả một góc bị thiếu mất cũng quen thuộc, là do mình tự tay xé ra viết tin gửi cho Diệp Thanh.
Hắn hơi duỗi tay ra, lấy tấm da dê trên không trung xuống, dưới ánh trăng mở ra, trên mặt hiện ra bốn chữ: Tìm được mày rồi.
Mày rốt cuộc muốn gì? --- Lý Việt Bạch không kiên nhẫn, trực tiếp dùng ngón tay viết lên trên.
"Mục đích của tao, giống với lúc ở trong lâu Thất Tinh, chưa từng thay đổi --- tru tâm."
"Kết giới của mày đã bị tao phá."
"Đúng vậy, nhưng hiện tại, tao lại có biện pháp tốt hơn."
"..."
"Trong kết giới, chỉ cần mày tự tay gϊếŧ chết ảo ảnh Diệp Thanh, tâm mày sẽ bị thống khổ phá hủy. Hiện tại, mọi chuyện càng trở nên dễ dàng --- Diệp Thanh thật ở chỗ này, nếu thủ hạ của tao gϊếŧ y trước mặt mày, mày đoán xem, hậu quả là gì?"
Sẽ có hậu quả gì...
Lý Việt Bạch chỉ tưởng tượng một chút cũng không chịu nổi cảnh tượng đó.
Nếu Diệp Thanh chết ở chỗ này...
Nếu Diệp Thanh thật sự chết trước mặt mình...
Loại cảm giác này, hắn đã trải nghiệm qua một lần, hơn nữa nhớ rõ ràng, thậm chí thường mơ thấy trong mộng, mơ thấy cảnh Diệp Thanh máu tươi đầm đìa chết ở viện bảo tàng, cái loại thống khổ cùng tuyệt vọng này, vĩnh viễn không muốn trải qua lần thứ hai.
Hơn nữa, mình đã dùng thủ đoạn cực đoan cho Diệp Thanh "sống lại" một lần, cũng vì điều này mà nhận thêm càng nhiều đả kích, thật vất vả, nhưng hiện tại đã tốt, bé gái không chết, Diệp Thanh không gϊếŧ bất kỳ người nào, mình cũng tìm được thế phẩm có thể thay thế máu nhân loại, thoạt nhìn hết thảy ngập tràn hi vọng... Chỉ cần đánh bại Cao Thừa Dục, tương lai đều không có vấn đề gì.
Nếu Diệp Thanh lại chết một lần nữa, mình không có bất kỳ biện pháp nào có thể cứu sống y.
Lý Việt Bạch không biết tình cảm giữa nguyên chủ cùng Diệp Thanh là thế nào, chỉ biết trong thế giới này, Diệp Thanh là người duy nhất có thể lý giải mình, là người duy nhất có thể kề vai chiến đấu cùng mình, cũng chính là người mình coi trọng nhất. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, theo lý thuyết, hẳn là nên phai nhạt đối với sinh ly tử biệt, nhưng nếu Diệp Thanh chết một lần nữa, loại thống khổ này, mình vô pháp thừa nhận.
Sẽ điên mất, sẽ trầm luân, sẽ lâm vào không khổ không thể thoát ra.
Sẽ mất đi năng lực phản kháng, mặc người xâu xé.
Cơ hội như vậy, Cao Thừa Dục tuyệt đối sẽ không bỏ qua, gã sẽ nhân cơ hội này cầm tù mình, cướp lấy hết thảy.
Cho nên Diệp Thanh tuyệt đối không thể chết được.
"Hệ thống, hiện tại Diệp Thanh thế nào?" Lý Việt Bạch dùng hết sức lực muốn nhìn rõ tình cảnh trong bóng đêm, nhưng không thể phân biệt được.
"Nguy hiểm đến tính mạng." Kẻ Xét Xử trả lời.
Diệp Thanh nhìn số lượng vampire đông đảo trước mặt, nhíu mày.
Chiến đấu đã giằng co một thời gian, có thể thấy rõ số lượng vampire không hề giảm đi, hơn nữa, bọn chúng càng ngày càng đông, thế nhưng đều tấn công bằng lời nói.
"Há, đây không phải Joker sao?" Một vampire áo đen ở dưới lộ ra nụ cười lén lút: "Joker, tại sao lại muốn đối nghịch với chúng tao? Tại sao lại muốn giúp đỡ Vila kia? Chẳng lẽ mày không biết đồng loại có nghĩa là gì sao?"
"Đúng vậy, đối với chúng ta, Vila là đồ ăn mĩ vị mà thôi." Một vampire khác phụ họa: "Joker, tại sao mày không mang hắn ra, chúng ta cùng nhau chia sẻ hắn?"
"Lại đây nào, Joker, rõ ràng chúng ta mới là đồng loại, tại sao lại phải gϊếŧ hại lẫn nhau?" Càng nhiều thanh âm vang lên.
Cho dù lời nói của bọn vampire cực kỳ thân thiết, Diệp Thanh vẫn nhìn thấu mục đích của bọn chúng --- nếu mình thật sự tin lời của chúng, buông bỏ tự vệ, bọn chúng sẽ lập tức xé nát mình, dùng bạc khí (vũ khí bằng bạc) đâm thủng đại não cùng trái tim mình.
Ngay từ đầu, Diệp Thanh cũng cho rằng mục tiêu của nhóm vampire là Lý Việt Bạch.
Nhưng càng chiến đấu, y mới dần minh bạch --- ít nhất là ở giai đoạn trước mắt này, điều bọn vampire muốn làm nhất, là gϊếŧ chết mình.
Ở một khắc y hiểu ra, Lý Việt Bạch cũng dùng hệ thống báo tin lại đây: Tiểu Diệp, bọn chúng muốn gϊếŧ cậu, cẩn thận bảo vệ bản thân.
Cái gì gọi là đồng loại...
Giữa đồng loại chỉ có gϊếŧ hại lẫn nhau, mới là thái độ bình thường ở thế giới này.
Súng của Diệp Thanh hóa thành lưỡi lê mạ bạc, có thể đâm thọc, cũng có thể chém ngang, vũ khí nóng hóa thành vũ khí lạnh --- đạn đã sớm bắn hết, chỉ có thể biến súng thành đao kiếm, y vốn không am hiểu chiến đấu khoảng cách gần, dần dần có chút lực bất tòng tâm.
"Tiểu Diệp, nghe đây, cậu không thể chết được." --- Tin nhắn của Lý Việt Bạch lại gửi qua.
Cho dù đang chiến đấu, nhưng tin nhắn cũng không gây bất cứ trở ngại nào.
"Tại sao?" Diệp Thanh có điểm nghi hoặc.
Y chưa bao giờ cảm thấy, mình chết hay không, có ảnh hưởng thế nào với thế giới này.
Chẳng lẽ, là bởi có quan hệ đồng minh kia?
"Hệ thống, nếu tao chết, hẳn là mày sẽ cho Lý Việt Bạch cơ hội giải trừ quan hệ đồng minh." Diệp Thanh âm thầm dò hỏi hệ thống.
"Chào ngài, minh hữu ký chủ, tôi là hệ thống mới, Kẻ Xét Xử." Kẻ Xét Xử trả lời: "Đúng vậy, lúc trước, ngài cùng Lý Việt Bạch đã định ra quan hệ đồng minh, trong khế ước quan hệ có ghi rõ --- nếu đồng minh chết, bên kia cũng sẽ chết theo, nhưng là, bởi vì hệ thống cũ đã bị đóng cửa, khế ước này mất đi hiệu lực, nói cách khác, cho dù một người tử vong, người kia sẽ không phải chết theo."
"Yên tâm." Diệp Thanh nói với Lý Việt Bạch: "Khế ước mất đi hiệu lực, nếu tôi chết, anh không phải chết theo, cho nên, sẽ không sao đâu."
Tôi không phải muốn nói cái này --- Lý Việt Bạch chán nản.
Một khắc hệ thống cũ kia bị đóng cửa, Lý Việt Bạch cũng biết khế ước đồng sinh cộng tử này bị hủy bỏ, hắn cũng không lo cái này.
Điều tôi muốn nói là, nếu cậu chết, xét trên mặt tình cảm, tôi hoàn toàn không thể tiếp thu --- Lý Việt Bạch gửi đi.
"Tình cảm?"
Phải, nếu cậu chết, tôi sẽ tuyệt vọng --- Lý Việt Bạch viết rõ ràng.
"Ừ." Diệp Thanh bất đắc dĩ cười cười: "Chính là anh không cứu được tôi."
Cứu được --- Những lời này của Lý Việt Bạch có mấy phần chắc chắn.
"Được." Diệp Thanh cũng không nghĩ nhiều, chuyên tâm chiến đấu.
Lúc cảm thấy không chịu nổi, nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ cách --- Lý Việt Bạch gửi đi tin nhắn cuối cùng.
"Tao không biết chúng mày còn giãy giụa hấp hối cái gì." Tấm da dê hiện ra dòng chữ mới: "Diệp Thanh không chống được bao lâu, rất nhanh mày có thể thấy cái chết của y, hay là, tao cho mày nhìn rõ hơn một chút?"
Ly Việt Bạch không trả lời, chỉ âm thầm cười lạnh một tiếng.
"Nếu bây giờ mày chịu nhận thua, có lẽ tao sẽ suy xét chuyện buông tha cho Diệp Thanh."
"Không." Một chữ này của Lý Việt Bạch, thực sự là rồng bay phượng múa.
"Đúng là giả nhân giả nghĩa, luôn miệng nói không muốn y chết, lại không bằng lòng vì y mà hy sinh chính mình, giả nhân giả nghĩa, thật là buồn cười."
Lý Việt Bạch không trả lời khiêu khích của gã, hạ quyết tâm ở lù lù bất động.
Vì cứu Diệp Thanh, hắn tình nguyện nếm thử một vạn cách, nhưng trong đó không bao gồm một cách --- khuất phục kẻ thù, đó hoàn toàn là không chiến mà bại, thế giới này tuyệt đối không tiếp thu loại phương thức này, Diệp Thanh cũng sẽ không tiếp thu.
Lý Việt Bạch không định tiếp tục ngâm mình trong hồ nước, hắn chậm rãi bơi đến bờ hồ, sờ đến cỏ xanh cùng rêu xanh ướt dầm dề.
Không biết bao lâu sau, thanh âm Diệp Thanh vang lên từ sâu trong đáy lòng:
"Lý Việt Bạch."
Diệp Thanh chỉ là gọi tên hắn.
Chỉ là nghe ba chữ này, Lý Việt Bạch rốt cuộc không thể nhịn được.
Nếu Diệp Thanh có cơ hội thắng, dù chỉ là chút ít, y chắc chắn sẽ không nhờ đến sự trợ giúp của mình.
Nói cách khác, Diệp Thanh đã đến bờ vực nguy hiểm.
Lý Việt Bạch lần thứ hai rút tiểu đao còn sót lại trong ngực, từ hồ nước sâu thẳm bò ra, bước lên mặt đất, đi về phía chiến trường.