Lý Việt Bạch quay trục thời gian, rất nhanh liền tới ba năm sau.
"Sư tôn, Tiên Chủ thế nhưng... Thế nhưng lại tin lời gièm pha, đề phòng ngài mọi cách, thật sự là..." Khương Thiếu Anh đứng trong thư phòng, đầy mặt đều là phẫn hận cùng bất đắc dĩ.
Gã vẫn là bộ dáng thiếu niên như cũ, nhưng biểu tình không hoạt bát phấn chấn như trước đây, ngược lại nhiều thêm phần bất đắc dĩ.
Mục Thanh Ninh ngồi ở trước án, nâng bút chậm rãi viết, không hề thở dài một tiếng.
Cơ phu nhân oán hận Mục Thanh Ninh năm đó không triệu hồi Ngọc Thiên Lưu, mà lại đề cử Ngọc Thiên Cơ lên vị trí Tiên Chủ, thậm chí không cho Ngọc Thiên Lưu vào trong sơn môn... Nếu không phải như vậy, như thế nào nàng lại gả cho Ngọc Thiên Cơ mình không hề yêu? Mà sau khi trở thành Tiên Chủ phu nhân, nàng lại chú ý Ngọc Thiên Cơ quá mức ỷ lại Mục Thanh Ninh, trong tay Mục Thanh Ninh nắm giữ quyền thế quá lớn, thậm chí uy hiếp tới địa vị gia tộc Cơ thị, bởi vậy, thường góp lời với Ngọc Thiên Cơ, vu đủ tội cho Mục Thanh Ninh, cho dù Ngọc Thiên Cơ tín nhiệm Mục Thanh Ninh thế nào đi chăng nữa, nghe nhiều, cũng khó tránh khỏi sinh ra khúc mắc.
"Thiếu Anh, đừng nói nữa, đem này phong thư đưa cho Tiên Chủ." Mục Thanh Ninh viết xong một phong thư đưa cho đệ tử, hòa nhã nói.
"Vô dụng, Tiên Chủ sẽ không xem, thư của ngài y căn bản sẽ không mở ra." Khương Thiếu Anh nổi giận đùng đùng nói, nhưng lại không dám cãi lại mệnh lệnh của sư tôn, vẫn nhận thư đi ra ngoài.
"Khương Thiếu Anh là nam chính của tác phẩm này." Hệ thống rốt cuộc công bố một sự thật.
"Hả?" Lý Việt Bạch còn đắm chìm trong cốt truyện, nghe câu nói này, ngẩn người: "Hệ thống, tại sao hiện tại mới nói cho tao sự thật này."
"Bởi vì không quan trọng, nhân vật của ngài cùng nam chính cũng chỉ là quan hệ sư đồ bình thường." Hệ thống giải thích: "Mục Thanh Ninh vẫn luôn là bạch nguyệt quang trong cảm nhận của Khương Thiếu Anh, cho dù nhiều năm sau Khương Thiếu Anh đi khắp thiên hạ, cũng không gặp được người tốt như Mục Thanh Ninh."
"Nhân vật Ngọc Thiên Cơ này có vai trò gì trong tác phẩm này?"
"Áo rồng mà thôi." Hệ thống trả lời.
(Áo rồng: Theo ý hiểu của mình thì Ngọc Thiên Cơ chỉ là nhân vật pháo hôi có tác dụng make color thôi í =)))
"..."
Trong khoảng thời gian Ngọc Thiên Cơ tin lời gièm pha mà xa cách Mục Thanh Ninh, Ngọc Thiên Lưu dưới sự trợ giúp của Tô Hủ, lần thứ hai tìm biện pháp tiến công Côn Luân.
Sở dĩ Ngọc Thiên Lưu không thể tiến công Côn Luân là bởi dưới trướng không đủ tu sĩ, Cửu Lê vốn hoang vắng, cũng không thể mời chào thủ hạ mới, không ngờ, trời cao cho hắn một cơ hội tốt --- liên hôn.
Ở phía đông có một tòa Cúc Lăng tiên sơn, Tiên Chủ Ngụy thị xưa nay giao hảo với Ngọc thị Côn Luân, hơn nữa xưa nay Tiên Chủ Ngụy thị luôn cho rằng Ngọc Thiên Lưu hành động xúc động tàn nhẫn, không thể thâm giao, ngược lại càng thêm coi trọng sự yếu đuối thiện lương của Ngọc Thiên Cơ, sau khi đánh lui Ma giáo, Tiên Chủ Ngụy thị còn từng công khai bày tỏ sự thừa nhận với Ngọc Thiên Cơ.
Tiên Chủ Ngụy thị tuổi tác đã cao, không qua hai năm liền hoăng thệ (chết), con trai thứ ba là Ngụy Tỉnh Hào ám sát huynh trưởng của chính mình, cướp lấy vị trí Tiên Chủ, Ngụy Tỉnh Hào dã tâm bừng bừng, nảy sinh ý định thâu tóm Côn Luân vào tay, nhưng lại ngại không có lý do quang minh chính đại, không dám ra tay.
Lúc này, Ngọc Thiên Lưu phái người tìm đến cửa, trao đổi việc hợp tác, hai người khớp nhịp với nhau, bí mật định ra minh ước, Ngụy Tỉnh Hào đem nữ nhi gả cho Ngọc Thiên Lưu, thừa nhận Ngọc Thiên Lưu là Tiên Chủ Côn Luân tiên sơn, cũng cho không ít thủ hạ sang giúp Ngọc Thiên Lưu, giúp hắn đoạt lại Côn Luân tiên sơn.
Thời điểm Ngọc Thiên Lưu mang theo hai vạn tu sĩ tới gần Côn Luân tiên sơn, bên trong Côn Luân tiên sơn đã phong vũ phiêu diêu (bấp bênh, không ổn định).
Ngọc Thiên Cơ vốn dĩ bệnh tật ốm yếu lại có đạo pháp cực kém, ngày nọ phát hiện Cơ phu nhân ngấm ngầm lặng lẽ cùng Ngọc Thiên Lưu thư từ qua lại, giận dữ công tâm nên ốm đau trên giường, Cơ phu nhân lo lắng sự tình bại lộ, đơn giản bình lui người hầu, tự mình chiếu cố phu quân, trong lòng cũng âm thầm quyết định hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng.
Mà lúc này, chức quyền trong tay Mục Thanh Ninh đều đã bị thu hồi, càng không thể gặp mặt Ngọc Thiên Cơ. Khẩu hiệu Ngọc Thiên Lưu đánh ra là —— chỉ gϊếŧ kẻ soán vị, không gϊếŧ tu sĩ Côn Luân tu sĩ thuận theo, bởi vậy, các tu sĩ Côn Luân thậm chí căn bản không có tâm tư phản kháng.
Ba năm sau khi đánh lui Ma giáo, Ngọc Thiên Lưu một lần nữa bao vây Côn Luân tiên sơn.
"Sư tôn... Thật sự một chút biện pháp cũng không có sao?" Khương Thiếu Anh siết tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa.
"Người Ngọc Thiên Lưu muốn gϊếŧ, chỉ có Ngọc Thiên Cơ cùng ta mà thôi." Mục Thanh Ninh cười cười: "Ta không có khả năng khiến mấy vạn người trên dưới Côn Luân bất chấp mạng sống tới bảo hộ ta."
"Cho nên an vị mà đợi chết?" Khương Thiếu Anh cả giận.
Mục Thanh Ninh không trả lời.
Nhưng Lý Việt Bạch đoán ra được đáp án của hắn —— kết cục này là chú định, không thể thay đổi, nếu không thể thay đổi, cần gì phải tạo thêm càng nhiều thương vong.
Mấy ngày sau, Vạn Quảng Lưu lặng lẽ suất lĩnh vài vị đồ đệ tâm phúc mở sơn môn ra, nghênh đón Ngọc Thiên Lưu vào thành.
Ngọc Thiên Lưu không đánh mà thắng, thành công đoạt lại vị trí Tiên Chủ, mà Ngọc Thiên Cơ, buổi tối đúng hôm Ngọc Thiên Lưu vào thành, đã bị Cơ phu nhân lặng lẽ siết cổ chết ở trên giường, tuyên bố với bên ngoài là bởi bệnh mà hoăng thệ.
Mục Thanh Ninh chỉ kịp đi tiễn ái đồ, giúp bọn họ đến một nơi rất xa để tránh bị liên lụy, chính mình lại không cách nào thoát.
Cho dù là Ngọc Thiên Lưu, khi đối mặt với vấn đề nên xử trí Mục Thanh Ninh như thế nào, cũng do dự một lát.
"Mục Thanh Ninh đã từng dẫn dắt Côn Luân đánh bại Ma giáo." Ngọc Thiên Lưu nói: "Nếu ta gϊếŧ hắn, làm thế nào có thể khiến chúng tu sĩ phục theo?"
"Có điều Tiên Chủ không biết." Tô Hủ cười nói: "Kẻ cứu vớt khác với phản đồ, chỉ cần một câu nói của ngài, ngài là Tiên Chủ, chỉ cần ngài nói mấy câu, ngày đêm trắng đen đều có thể điên đảo, huống chi là thanh danh một người?"
"Mọi người thực sự sẽ tin sao?" Ngọc Thiên Lưu vẫn nhíu mày.
"Tiên Chủ cho rằng, phẩm cách tâm tính của người tu đạo khác phàm nhân ở điểm nào?" Tô Hủ nói: "Ở trước mặt là tính mạng cùng tiền đồ của mình, một lời nói dối thì tính là gì? Chỉ cần Tiên Chủ hứa hẹn hậu hĩnh, tất nhiên sẽ có người nghe theo mệnh lệnh Tiên Chủ, nói Mục Thanh Ninh tội ác tày trời, mà chỉ cần nói thôi cũng có thể đả động nhân tâm, không lo bọn chúng không tin."
Từ khi Ngọc Thiên Lưu bước lên ngôi vị Tiên Chủ, Tô Hủ liền vì hắn bày mưu tính kế, gắng sức làm chuyện đổi trắng thay đen.
Việc đầu tiên là đốt hủy sử sách --- Côn Luân tiên sơn có rất nhiều tu sĩ chuyên ký lục những chuyện quan trọng, ký lục dài dòng, chất đống ở các lầu các khác nhau, nếu muốn sửa, cực kỳ phiền toái, cho nên, Tô Hủ đơn giản đem sử sách mấy trăm năm đốt quách cho rồi, tống tất cả kẻ ghi chép vào ngục. Những chuyện Mục Thanh Ninh đã từng làm đều biến thành chuyện truyền miệng, không có tư liệu lịch sử làm chứng.
Sau đó là chiêu mộ một đống tu sĩ am hiểu a dua nịnh hót, một lần nữa tu sửa, cố tình khuếch đại chuyện Ngọc Thiên Lưu đi viễn chinh Cửu Lê. Đến nỗi chuyện chống lại Ma giáo, cũng viết thành Mục Thanh Ninh nhân lúc Côn Luân nguy nan dốc hết sức soán quyền, đẩy Ngọc Thiên Cơ lên vị trí Tiên Chủ, cố ý không phái người thông tri Ngọc Thiên Lưu trở về tiếp viện, độc chiếm công lao.
Các thiếu niên trên Côn Luân tiên sơn vốn dĩ đều đi theo lão sư học tập các loại tiên môn điển tịch, mà Ngọc Thiên Lưu nhanh chóng lợi dụng thân phận Tiên Chủ của mình, hạ lệnh cho nhóm thủ hạ biên soạn sách sử mới cho vào chương trình học của các thiếu niên, nghiêm lệnh bắt họ đọc đi đọc lại, nếu muốn kết nghiệp, cũng phải thi đỗ nội dung trong sách.
Dưới sự thi hành toàn diện như vậy, không bao lâu, hướng gió liền đổi, lời đồn đại nổi lên bốn phía.
"Thiên Lưu quân viễn chinh Cửu Lê, chiến công hiển hách, quả nhiên chỉ có ngài mới có thể ngồi lên vị trí Tiên Chủ... Không ngờ Mục Thanh Ninh lại định mưu quyền soán vị, thật đáng giận!"
"Đúng vậy, những người trung tâm ủng hộ Thiên Lưu quân mới là tiên sư chân chính tài đức vẹn toàn, Mục Thanh Ninh chẳng qua chỉ là tên hề nhảy nhót mà thôi."
"Đúng vậy, buồn cười nhất là, việc mưu quyền soán vị của hắn không hề có tiến triển, chuẩn bị ba năm vẫn thất bại thảm hại, người này đúng là ngu xuẩn đến cực điểm, vô năng đến cực điểm, nếu không sao lại thất bại thảm hại như vậy?"
"Cái gọi là đánh bại Ma giáo, chỉ sợ một chút cũng không liên quan đến hắn, nếu đổi lại thành Tiên Chủ chỉ huy, thì đã sớm tiêu diệt Ma giáo sạch sẽ!"
"Ta là thị tộc Cơ gia, từ lúc Mục Thanh Ninh cầm quyền, cực lực chèn ép gia tộc chúng ta, may mà hắn rơi đài, nếu không chẳng biết bị hắn làm hại thành bộ dáng gì nữa!"
"Mục Thanh Ninh biến Ngọc Thiên Cơ trở thành con rối, hiệu lệnh Côn Luân, khiến gia tộc Ngọc thị cốt nhục thương tàn, thật quá ti tiện."
"Này, các ngươi biết không? Mục Thanh Ninh kia còn có chi tình bất luân với nữ đệ tử của mình! Sau vì che giấu tư tình, trong chiến đấu chống lại Ma giáo, hắn lẳng lặng hại chết nữ đệ tử kia! Sau đó giáng họa cho Vạn Quảng Lưu Vạn phong chủ, nói là do Vạn phong chủ chỉ huy sai... Buồn cười! Vạn phong chủ anh minh thần võ, trung nghĩa vô song, sao có thể làm ra loại chuyện này?"
"Chậc chậc, quá ngây thơ rồi, Mục Thanh Ninh sao có thể chỉ có tư tình với một nữ đệ tử? Nghe nói thủ hạ của hắn nam nữ mỹ mạo tiên đồng không dưới một trăm, mỗi ngày đều cùng song tu thải bổ với bọn họ..."
"Chính là, cho dù Mục Thanh Ninh kia đê tiện vô sỉ, binh pháp cùng thuật bày trận của hắn cũng có chỗ đáng khen đi?" Có một tu sĩ khiếp đảm nói một câu.
"Bày trận cái gì chứ, Tiên Chủ đã sớm nói qua, những cái đó đều là tà thuật! Vô căn cứ! Không dùng được!" Có người lập tức khinh thường: "Hơn nữa, ta còn nghe nói, có lần Mục Thanh Ninh từng bôi nhọ chửi bới trận pháp của lão Tiên Chủ, nói phương pháp bày trận của lão Tiên Chủ là sai."
Lão Tiên Chủ tiền nhiệm của Côn Luân tiên sơn từng bày sai trận một lần, sau được Mục Thanh Ninh chỉ ra, bừng tỉnh đại ngộ, khen mãi không thôi Mục Thanh Ninh. Mà chuyện này, hiện tại cũng thành một trong những chứng cớ phạm tội của Mục Thanh Ninh.
Người nắm quyền cố tình dung túng cho những lời đồn đãi, so với dùng đao gϊếŧ người còn đáng sợ hơn.
Lý Việt Bạch không nghe nổi nữa, thay đổi địa điểm quan sát, đi tới thư phòng Mục Thanh Ninh.
Ngọc Thiên Lưu cũng không tống Mục Thanh Ninh vào nhà lao, chỉ giam lỏng hắn trong thư phòng, không cho ra ngoài.
Thoạt nhìn Mục Thanh Ninh vẫn là bộ dáng ngày thường, không màng hơn kém, ngồi trước án, cho dù biết hẳn phải chết, nhưng vẫn dùng chiếc bút duy nhất còn lại không ngừng viết.
Lý Việt Bạch tiến lại nhìn, chỉ thấy thứ trên giấy viết, không phải binh pháp, bản đồ, mà là thơ.
Phân đầu bài thơ nhẹ nhàng suиɠ sướиɠ khí phách hăng hái, tất cả đều là khí phách thiếu niên.
Nhớ lại lúc mới xuyên qua, lúc mình nhìn thấy bức họa kia, trên bức họa là vài sư huynh đệ cùng chung chí hướng với Mục Thanh Ninh, tất cả đều là bộ dáng tươi cười vui vẻ, về sau những người đó lại lần lượt qua đời... Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy trong lòng buồn đến muốn phun máu.
Hắn lẳng lặng phiêu phù phía sau Mục Thanh Ninh, xem hắn từng tờ từng tờ viết thơ, trrong lòng âm thầm hy vọng thời khắc này vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Nhưng mà, ngay cả một lát yên lặng này, cũng rất nhanh bị phá vỡ.
Cửa thư phòng bị mấy người hung hăng đá văng, mấy chục tu sĩ thiếu niên người mặc bạch y, hông đeo trường kiếm vọt vào.
"Mục Thanh Ninh?" Thiếu niên cầm đầu hung tợn hỏi.
Mục Thanh Ninh ngẩng đầu, nhìn thiếu niên kia.
Khóe miệng hắn còn mang theo ý cười nhợt nhạt, không kịp thu hồi.
"Ta hỏi ngươi có phải Mục Thanh Ninh hay không!" Thiếu niên cầm đầu mặt đỏ lên, sau đó nghĩ lại mình tới để làm gì, cả giận nói.
"..." Biểu tình Mục Thanh Ninh lần nữa khôi phục bình tĩnh, không nói gì, cúi đầu, tiếp tục viết chữ.
"Chúng ta đang tìm ngươi." Thiếu niên tức muốn nổ phổi: "Chính ngươi đã cướp vị trí Tiên Chủ của Thiên Lưu quân phải không? Chính ngươi đã làm loại chuyện không bằng cầm thú này?"
"Đúng là hắn, huynh trưởng của ta từng là học sinh của hắn, ta nhận ra được." Một thiếu niên khác quát: "Tiên Chủ đúng là trạch tâm nhân hậu, thế nhưng không đem ngươi đi thiên đao vạn quả!"
"Côn Luân mấy năm nay dần dần suy sụp, bị các môn phái khác nhạo báng, đều do kẻ lừa đảo đê tiện vô sỉ này!" Một thiếu niên dùng tay phải run rẩy rút ra trường kiếm bên hông: "Ta... Ta hận không thể gϊếŧ hắn..."
Hắn hung tợn quơ lung tung trường kiếm trong tay, trường kiếm cắt qua cánh tay Mục Thanh Ninh, máu tươi chảy ra.
Nhìn dòng máu đỏ tươi trước mắt, các thiếu niên trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.
"... Này... Tiên Chủ không hạ lệnh gϊếŧ hắn, chúng ta như vậy, không tốt lắm đâu?" Có người nhỏ nhẹ nói.
"Đồ nhát gan, sợ cái gì? Tiên Chủ đã sớm nói qua, loại phản đồ đáng chết này, trừng phạt thế nào cũng không quá." Thiếu niên dẫn đầu khinh thường nói: "Chảy máu đúng lúc, cho hắn kết kết cục của việc soán vị!"
Các thiếu niên bị khí vị máu tươi kíƈɦ ŧɦíƈɦ ra xúc động nguyên thủy nhất, cho nhau một ánh mắt, cũng sôi nổi rút thanh kiếm ra.
- --------
Note: Cuối cùng cũng được nghỉ tết OTL
"Sư tôn, Tiên Chủ thế nhưng... Thế nhưng lại tin lời gièm pha, đề phòng ngài mọi cách, thật sự là..." Khương Thiếu Anh đứng trong thư phòng, đầy mặt đều là phẫn hận cùng bất đắc dĩ.
Gã vẫn là bộ dáng thiếu niên như cũ, nhưng biểu tình không hoạt bát phấn chấn như trước đây, ngược lại nhiều thêm phần bất đắc dĩ.
Mục Thanh Ninh ngồi ở trước án, nâng bút chậm rãi viết, không hề thở dài một tiếng.
Cơ phu nhân oán hận Mục Thanh Ninh năm đó không triệu hồi Ngọc Thiên Lưu, mà lại đề cử Ngọc Thiên Cơ lên vị trí Tiên Chủ, thậm chí không cho Ngọc Thiên Lưu vào trong sơn môn... Nếu không phải như vậy, như thế nào nàng lại gả cho Ngọc Thiên Cơ mình không hề yêu? Mà sau khi trở thành Tiên Chủ phu nhân, nàng lại chú ý Ngọc Thiên Cơ quá mức ỷ lại Mục Thanh Ninh, trong tay Mục Thanh Ninh nắm giữ quyền thế quá lớn, thậm chí uy hiếp tới địa vị gia tộc Cơ thị, bởi vậy, thường góp lời với Ngọc Thiên Cơ, vu đủ tội cho Mục Thanh Ninh, cho dù Ngọc Thiên Cơ tín nhiệm Mục Thanh Ninh thế nào đi chăng nữa, nghe nhiều, cũng khó tránh khỏi sinh ra khúc mắc.
"Thiếu Anh, đừng nói nữa, đem này phong thư đưa cho Tiên Chủ." Mục Thanh Ninh viết xong một phong thư đưa cho đệ tử, hòa nhã nói.
"Vô dụng, Tiên Chủ sẽ không xem, thư của ngài y căn bản sẽ không mở ra." Khương Thiếu Anh nổi giận đùng đùng nói, nhưng lại không dám cãi lại mệnh lệnh của sư tôn, vẫn nhận thư đi ra ngoài.
"Khương Thiếu Anh là nam chính của tác phẩm này." Hệ thống rốt cuộc công bố một sự thật.
"Hả?" Lý Việt Bạch còn đắm chìm trong cốt truyện, nghe câu nói này, ngẩn người: "Hệ thống, tại sao hiện tại mới nói cho tao sự thật này."
"Bởi vì không quan trọng, nhân vật của ngài cùng nam chính cũng chỉ là quan hệ sư đồ bình thường." Hệ thống giải thích: "Mục Thanh Ninh vẫn luôn là bạch nguyệt quang trong cảm nhận của Khương Thiếu Anh, cho dù nhiều năm sau Khương Thiếu Anh đi khắp thiên hạ, cũng không gặp được người tốt như Mục Thanh Ninh."
"Nhân vật Ngọc Thiên Cơ này có vai trò gì trong tác phẩm này?"
"Áo rồng mà thôi." Hệ thống trả lời.
(Áo rồng: Theo ý hiểu của mình thì Ngọc Thiên Cơ chỉ là nhân vật pháo hôi có tác dụng make color thôi í =)))
"..."
Trong khoảng thời gian Ngọc Thiên Cơ tin lời gièm pha mà xa cách Mục Thanh Ninh, Ngọc Thiên Lưu dưới sự trợ giúp của Tô Hủ, lần thứ hai tìm biện pháp tiến công Côn Luân.
Sở dĩ Ngọc Thiên Lưu không thể tiến công Côn Luân là bởi dưới trướng không đủ tu sĩ, Cửu Lê vốn hoang vắng, cũng không thể mời chào thủ hạ mới, không ngờ, trời cao cho hắn một cơ hội tốt --- liên hôn.
Ở phía đông có một tòa Cúc Lăng tiên sơn, Tiên Chủ Ngụy thị xưa nay giao hảo với Ngọc thị Côn Luân, hơn nữa xưa nay Tiên Chủ Ngụy thị luôn cho rằng Ngọc Thiên Lưu hành động xúc động tàn nhẫn, không thể thâm giao, ngược lại càng thêm coi trọng sự yếu đuối thiện lương của Ngọc Thiên Cơ, sau khi đánh lui Ma giáo, Tiên Chủ Ngụy thị còn từng công khai bày tỏ sự thừa nhận với Ngọc Thiên Cơ.
Tiên Chủ Ngụy thị tuổi tác đã cao, không qua hai năm liền hoăng thệ (chết), con trai thứ ba là Ngụy Tỉnh Hào ám sát huynh trưởng của chính mình, cướp lấy vị trí Tiên Chủ, Ngụy Tỉnh Hào dã tâm bừng bừng, nảy sinh ý định thâu tóm Côn Luân vào tay, nhưng lại ngại không có lý do quang minh chính đại, không dám ra tay.
Lúc này, Ngọc Thiên Lưu phái người tìm đến cửa, trao đổi việc hợp tác, hai người khớp nhịp với nhau, bí mật định ra minh ước, Ngụy Tỉnh Hào đem nữ nhi gả cho Ngọc Thiên Lưu, thừa nhận Ngọc Thiên Lưu là Tiên Chủ Côn Luân tiên sơn, cũng cho không ít thủ hạ sang giúp Ngọc Thiên Lưu, giúp hắn đoạt lại Côn Luân tiên sơn.
Thời điểm Ngọc Thiên Lưu mang theo hai vạn tu sĩ tới gần Côn Luân tiên sơn, bên trong Côn Luân tiên sơn đã phong vũ phiêu diêu (bấp bênh, không ổn định).
Ngọc Thiên Cơ vốn dĩ bệnh tật ốm yếu lại có đạo pháp cực kém, ngày nọ phát hiện Cơ phu nhân ngấm ngầm lặng lẽ cùng Ngọc Thiên Lưu thư từ qua lại, giận dữ công tâm nên ốm đau trên giường, Cơ phu nhân lo lắng sự tình bại lộ, đơn giản bình lui người hầu, tự mình chiếu cố phu quân, trong lòng cũng âm thầm quyết định hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng.
Mà lúc này, chức quyền trong tay Mục Thanh Ninh đều đã bị thu hồi, càng không thể gặp mặt Ngọc Thiên Cơ. Khẩu hiệu Ngọc Thiên Lưu đánh ra là —— chỉ gϊếŧ kẻ soán vị, không gϊếŧ tu sĩ Côn Luân tu sĩ thuận theo, bởi vậy, các tu sĩ Côn Luân thậm chí căn bản không có tâm tư phản kháng.
Ba năm sau khi đánh lui Ma giáo, Ngọc Thiên Lưu một lần nữa bao vây Côn Luân tiên sơn.
"Sư tôn... Thật sự một chút biện pháp cũng không có sao?" Khương Thiếu Anh siết tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa.
"Người Ngọc Thiên Lưu muốn gϊếŧ, chỉ có Ngọc Thiên Cơ cùng ta mà thôi." Mục Thanh Ninh cười cười: "Ta không có khả năng khiến mấy vạn người trên dưới Côn Luân bất chấp mạng sống tới bảo hộ ta."
"Cho nên an vị mà đợi chết?" Khương Thiếu Anh cả giận.
Mục Thanh Ninh không trả lời.
Nhưng Lý Việt Bạch đoán ra được đáp án của hắn —— kết cục này là chú định, không thể thay đổi, nếu không thể thay đổi, cần gì phải tạo thêm càng nhiều thương vong.
Mấy ngày sau, Vạn Quảng Lưu lặng lẽ suất lĩnh vài vị đồ đệ tâm phúc mở sơn môn ra, nghênh đón Ngọc Thiên Lưu vào thành.
Ngọc Thiên Lưu không đánh mà thắng, thành công đoạt lại vị trí Tiên Chủ, mà Ngọc Thiên Cơ, buổi tối đúng hôm Ngọc Thiên Lưu vào thành, đã bị Cơ phu nhân lặng lẽ siết cổ chết ở trên giường, tuyên bố với bên ngoài là bởi bệnh mà hoăng thệ.
Mục Thanh Ninh chỉ kịp đi tiễn ái đồ, giúp bọn họ đến một nơi rất xa để tránh bị liên lụy, chính mình lại không cách nào thoát.
Cho dù là Ngọc Thiên Lưu, khi đối mặt với vấn đề nên xử trí Mục Thanh Ninh như thế nào, cũng do dự một lát.
"Mục Thanh Ninh đã từng dẫn dắt Côn Luân đánh bại Ma giáo." Ngọc Thiên Lưu nói: "Nếu ta gϊếŧ hắn, làm thế nào có thể khiến chúng tu sĩ phục theo?"
"Có điều Tiên Chủ không biết." Tô Hủ cười nói: "Kẻ cứu vớt khác với phản đồ, chỉ cần một câu nói của ngài, ngài là Tiên Chủ, chỉ cần ngài nói mấy câu, ngày đêm trắng đen đều có thể điên đảo, huống chi là thanh danh một người?"
"Mọi người thực sự sẽ tin sao?" Ngọc Thiên Lưu vẫn nhíu mày.
"Tiên Chủ cho rằng, phẩm cách tâm tính của người tu đạo khác phàm nhân ở điểm nào?" Tô Hủ nói: "Ở trước mặt là tính mạng cùng tiền đồ của mình, một lời nói dối thì tính là gì? Chỉ cần Tiên Chủ hứa hẹn hậu hĩnh, tất nhiên sẽ có người nghe theo mệnh lệnh Tiên Chủ, nói Mục Thanh Ninh tội ác tày trời, mà chỉ cần nói thôi cũng có thể đả động nhân tâm, không lo bọn chúng không tin."
Từ khi Ngọc Thiên Lưu bước lên ngôi vị Tiên Chủ, Tô Hủ liền vì hắn bày mưu tính kế, gắng sức làm chuyện đổi trắng thay đen.
Việc đầu tiên là đốt hủy sử sách --- Côn Luân tiên sơn có rất nhiều tu sĩ chuyên ký lục những chuyện quan trọng, ký lục dài dòng, chất đống ở các lầu các khác nhau, nếu muốn sửa, cực kỳ phiền toái, cho nên, Tô Hủ đơn giản đem sử sách mấy trăm năm đốt quách cho rồi, tống tất cả kẻ ghi chép vào ngục. Những chuyện Mục Thanh Ninh đã từng làm đều biến thành chuyện truyền miệng, không có tư liệu lịch sử làm chứng.
Sau đó là chiêu mộ một đống tu sĩ am hiểu a dua nịnh hót, một lần nữa tu sửa, cố tình khuếch đại chuyện Ngọc Thiên Lưu đi viễn chinh Cửu Lê. Đến nỗi chuyện chống lại Ma giáo, cũng viết thành Mục Thanh Ninh nhân lúc Côn Luân nguy nan dốc hết sức soán quyền, đẩy Ngọc Thiên Cơ lên vị trí Tiên Chủ, cố ý không phái người thông tri Ngọc Thiên Lưu trở về tiếp viện, độc chiếm công lao.
Các thiếu niên trên Côn Luân tiên sơn vốn dĩ đều đi theo lão sư học tập các loại tiên môn điển tịch, mà Ngọc Thiên Lưu nhanh chóng lợi dụng thân phận Tiên Chủ của mình, hạ lệnh cho nhóm thủ hạ biên soạn sách sử mới cho vào chương trình học của các thiếu niên, nghiêm lệnh bắt họ đọc đi đọc lại, nếu muốn kết nghiệp, cũng phải thi đỗ nội dung trong sách.
Dưới sự thi hành toàn diện như vậy, không bao lâu, hướng gió liền đổi, lời đồn đại nổi lên bốn phía.
"Thiên Lưu quân viễn chinh Cửu Lê, chiến công hiển hách, quả nhiên chỉ có ngài mới có thể ngồi lên vị trí Tiên Chủ... Không ngờ Mục Thanh Ninh lại định mưu quyền soán vị, thật đáng giận!"
"Đúng vậy, những người trung tâm ủng hộ Thiên Lưu quân mới là tiên sư chân chính tài đức vẹn toàn, Mục Thanh Ninh chẳng qua chỉ là tên hề nhảy nhót mà thôi."
"Đúng vậy, buồn cười nhất là, việc mưu quyền soán vị của hắn không hề có tiến triển, chuẩn bị ba năm vẫn thất bại thảm hại, người này đúng là ngu xuẩn đến cực điểm, vô năng đến cực điểm, nếu không sao lại thất bại thảm hại như vậy?"
"Cái gọi là đánh bại Ma giáo, chỉ sợ một chút cũng không liên quan đến hắn, nếu đổi lại thành Tiên Chủ chỉ huy, thì đã sớm tiêu diệt Ma giáo sạch sẽ!"
"Ta là thị tộc Cơ gia, từ lúc Mục Thanh Ninh cầm quyền, cực lực chèn ép gia tộc chúng ta, may mà hắn rơi đài, nếu không chẳng biết bị hắn làm hại thành bộ dáng gì nữa!"
"Mục Thanh Ninh biến Ngọc Thiên Cơ trở thành con rối, hiệu lệnh Côn Luân, khiến gia tộc Ngọc thị cốt nhục thương tàn, thật quá ti tiện."
"Này, các ngươi biết không? Mục Thanh Ninh kia còn có chi tình bất luân với nữ đệ tử của mình! Sau vì che giấu tư tình, trong chiến đấu chống lại Ma giáo, hắn lẳng lặng hại chết nữ đệ tử kia! Sau đó giáng họa cho Vạn Quảng Lưu Vạn phong chủ, nói là do Vạn phong chủ chỉ huy sai... Buồn cười! Vạn phong chủ anh minh thần võ, trung nghĩa vô song, sao có thể làm ra loại chuyện này?"
"Chậc chậc, quá ngây thơ rồi, Mục Thanh Ninh sao có thể chỉ có tư tình với một nữ đệ tử? Nghe nói thủ hạ của hắn nam nữ mỹ mạo tiên đồng không dưới một trăm, mỗi ngày đều cùng song tu thải bổ với bọn họ..."
"Chính là, cho dù Mục Thanh Ninh kia đê tiện vô sỉ, binh pháp cùng thuật bày trận của hắn cũng có chỗ đáng khen đi?" Có một tu sĩ khiếp đảm nói một câu.
"Bày trận cái gì chứ, Tiên Chủ đã sớm nói qua, những cái đó đều là tà thuật! Vô căn cứ! Không dùng được!" Có người lập tức khinh thường: "Hơn nữa, ta còn nghe nói, có lần Mục Thanh Ninh từng bôi nhọ chửi bới trận pháp của lão Tiên Chủ, nói phương pháp bày trận của lão Tiên Chủ là sai."
Lão Tiên Chủ tiền nhiệm của Côn Luân tiên sơn từng bày sai trận một lần, sau được Mục Thanh Ninh chỉ ra, bừng tỉnh đại ngộ, khen mãi không thôi Mục Thanh Ninh. Mà chuyện này, hiện tại cũng thành một trong những chứng cớ phạm tội của Mục Thanh Ninh.
Người nắm quyền cố tình dung túng cho những lời đồn đãi, so với dùng đao gϊếŧ người còn đáng sợ hơn.
Lý Việt Bạch không nghe nổi nữa, thay đổi địa điểm quan sát, đi tới thư phòng Mục Thanh Ninh.
Ngọc Thiên Lưu cũng không tống Mục Thanh Ninh vào nhà lao, chỉ giam lỏng hắn trong thư phòng, không cho ra ngoài.
Thoạt nhìn Mục Thanh Ninh vẫn là bộ dáng ngày thường, không màng hơn kém, ngồi trước án, cho dù biết hẳn phải chết, nhưng vẫn dùng chiếc bút duy nhất còn lại không ngừng viết.
Lý Việt Bạch tiến lại nhìn, chỉ thấy thứ trên giấy viết, không phải binh pháp, bản đồ, mà là thơ.
Phân đầu bài thơ nhẹ nhàng suиɠ sướиɠ khí phách hăng hái, tất cả đều là khí phách thiếu niên.
Nhớ lại lúc mới xuyên qua, lúc mình nhìn thấy bức họa kia, trên bức họa là vài sư huynh đệ cùng chung chí hướng với Mục Thanh Ninh, tất cả đều là bộ dáng tươi cười vui vẻ, về sau những người đó lại lần lượt qua đời... Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy trong lòng buồn đến muốn phun máu.
Hắn lẳng lặng phiêu phù phía sau Mục Thanh Ninh, xem hắn từng tờ từng tờ viết thơ, trrong lòng âm thầm hy vọng thời khắc này vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Nhưng mà, ngay cả một lát yên lặng này, cũng rất nhanh bị phá vỡ.
Cửa thư phòng bị mấy người hung hăng đá văng, mấy chục tu sĩ thiếu niên người mặc bạch y, hông đeo trường kiếm vọt vào.
"Mục Thanh Ninh?" Thiếu niên cầm đầu hung tợn hỏi.
Mục Thanh Ninh ngẩng đầu, nhìn thiếu niên kia.
Khóe miệng hắn còn mang theo ý cười nhợt nhạt, không kịp thu hồi.
"Ta hỏi ngươi có phải Mục Thanh Ninh hay không!" Thiếu niên cầm đầu mặt đỏ lên, sau đó nghĩ lại mình tới để làm gì, cả giận nói.
"..." Biểu tình Mục Thanh Ninh lần nữa khôi phục bình tĩnh, không nói gì, cúi đầu, tiếp tục viết chữ.
"Chúng ta đang tìm ngươi." Thiếu niên tức muốn nổ phổi: "Chính ngươi đã cướp vị trí Tiên Chủ của Thiên Lưu quân phải không? Chính ngươi đã làm loại chuyện không bằng cầm thú này?"
"Đúng là hắn, huynh trưởng của ta từng là học sinh của hắn, ta nhận ra được." Một thiếu niên khác quát: "Tiên Chủ đúng là trạch tâm nhân hậu, thế nhưng không đem ngươi đi thiên đao vạn quả!"
"Côn Luân mấy năm nay dần dần suy sụp, bị các môn phái khác nhạo báng, đều do kẻ lừa đảo đê tiện vô sỉ này!" Một thiếu niên dùng tay phải run rẩy rút ra trường kiếm bên hông: "Ta... Ta hận không thể gϊếŧ hắn..."
Hắn hung tợn quơ lung tung trường kiếm trong tay, trường kiếm cắt qua cánh tay Mục Thanh Ninh, máu tươi chảy ra.
Nhìn dòng máu đỏ tươi trước mắt, các thiếu niên trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.
"... Này... Tiên Chủ không hạ lệnh gϊếŧ hắn, chúng ta như vậy, không tốt lắm đâu?" Có người nhỏ nhẹ nói.
"Đồ nhát gan, sợ cái gì? Tiên Chủ đã sớm nói qua, loại phản đồ đáng chết này, trừng phạt thế nào cũng không quá." Thiếu niên dẫn đầu khinh thường nói: "Chảy máu đúng lúc, cho hắn kết kết cục của việc soán vị!"
Các thiếu niên bị khí vị máu tươi kíƈɦ ŧɦíƈɦ ra xúc động nguyên thủy nhất, cho nhau một ánh mắt, cũng sôi nổi rút thanh kiếm ra.
- --------
Note: Cuối cùng cũng được nghỉ tết OTL