Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 87: Ôn luân tiên sơn (25)




Tội danh cấu kết Ma giáo thực sự không nhỏ, một khi chứng thực, đừng nói là Ngọc Thiên Cơ không giữ nổi vị trí Tiên Chủ, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng giữ không nổi.

Trách không được Ngọc Thiên Lưu tới muộn như vậy, hóa ra lúc trước bận rộn bịa tội.

Các đại tiên môn nghe thấy câu này, lập tức đại kinh thất sắc, ồn ào bàn luận.

"Không có khả năng." Ngụy Lâm Quan nói: "Thiên Cơ quân tự tay đánh tan mấy vạn đại quân Ma giáo, sát thương vô kể, sao có thể cấu kết với nhau?"

"Chư vị có điều không biết, cho dù là bên trong Ma giáo, cũng có phe phái tranh đấu." Cát Hòe nói: "Thiên Cơ quân mượn sức của một phái trong Ma giáo, mà đến chịu chết lại là một phái khác."

"Buồn cười, Thiên Cơ quân sao phải hao tổn tâm cơ mượn sức Ma giáo tới tấn công mình?" Lại có tu sĩ trách mắng.

"Chư vị suy nghĩ cẩn thận một chút, vì sao Ma giáo sớm không tới, muộn không tới, lại cố tình chọn lúc Thiên Lưu quân không ở đây, tấn công Côn Luân?" Cát Hòe nói: "Trước đây thân thể lão Tiên Chủ vẫn luôn cường kiện, tinh thần khỏe mạnh, vì sao lại đúng lúc Ma giáo đột kích, bất đắc kỳ tử bỏ mình? Trận đại chiến này, người thắng lớn nhất là ai?"

"Ý của các ngươi là..."

"Tại hạ cũng không dám tự mình phỏng đoán, xin chư quân tự mình hiểu rõ." Cát Hòe nói.

Hiểu theo phương hướng nào, lại cực kỳ rõ ràng.

Ý của Ngọc Thiên Lưu rõ ràng là —— nhất định vì đoạt được vị trí Tiên Chủ, Ngọc Thiên Cơ liền thừa dịp huynh trưởng ra ngoài, lén cấu kết với Ma giáo, thúc đẩy trận đại chiến này, sau đó trước đêm đại chiến gϊếŧ hại phụ thân, sấn loạn đoạt quyền.

"Chuyện này..." Sắc mặt mọi người biến đổi.

Phương thức đoạt quyền này, cũng không phải là không có tiền lệ, nếu Ngọc Thiên Cơ dã tâm bừng bừng, làm theo lộ tuyến này, không phải không có khả năng.

"Tự mình hiểu rõ?" Một tu sĩ phía sau Ngọc Thiên Cơ cười lạnh: "Nói đi nói lại, vẫn là tự mình phỏng đoán, nếu Tiên Chủ quả thực phạm phải sai lầm, vì sao Cát tiên trưởng không lấy ra tí chứng cứ nào?"

"Đúng vậy, chứng cứ ở đâu?" Mọi người sôi nổi phụ họa.

Cho dù là ủng hộ Ngọc Thiên Cơ, hay hoài nghi Ngọc Thiên Cơ, giờ phút này mọi ánh mắt đều hướng về phía Cát Hòe, yêu cầu hắn lấy ra chứng cứ.

Lý Việt Bạch nắm chặt tay.

"Ký chủ, vì sao đột nhiên khẩn trương?" Hệ thống nói: "Ngọc Thiên Cơ cũng không cấu kết Ma giáo, chúng ta đâu có cái gì để sợ?"

"Ngọc Thiên Lưu không phải kẻ ngốc, hắn dám phái người tới làm trò trước mặt các đại tiên môn, trực tiếp kể tội, đương nhiên đã chuẩn bị chứng cứ giả thật tốt." Lý Việt Bạch nói.

Quả nhiên, Ngọc Thiên Lưu nghe đến hai chữ "chứng cứ", sắc mặt lập tức nghiêm túc.

Hắn xoay người đối mặt với các đại tiên chủ, nghiêm mặt nói: "Tại hạ không dám tự tiện hoài nghi ấu đệ, đương nhiên là bởi có chứng cứ đáng tin cậy, mới tiến đến chất vấn, tình cốt nhục tuy rằng đáng quý, nhưng nếu đặt trước đại nghĩa chỉ có thể xem nhẹ, nhân chứng vật chứng đều có, mời chư quân xem qua."

Ngọc Thiên Lưu ra lệnh, vài tên tu sĩ lập tức nghe lệnh, kéo một người lên.

Nói là người, nhưng nếu liếc mắt nhìn qua, đúng là không phân được đây là người hay là quỷ, dáng người hắn nhỏ gầy, làn da ngăm đen, trên người vết thương trải rộng, toàn thân đều bị xiềng xích quấn quanh, không thể động đậy, khuôn mặt nhọn hoắt, ngũ quan kỳ lạ, xanh cả mặt, giữa mớ tóc dài lộn xộn là hai cái sừng nhọn, trong miệng chỉ còn mấy cái răng.
Cái đại tiên môn thấy người này, lập tức nhíu mày, trách mắng: "Đây là người nào? Nhìn diện mạo, thật giống ác tặc Ma giáo!"

"Không sai." Ngọc Thiên Lưu gật đầu: "Kẻ này đúng là ác đồ Ma giáo."

Vì Ma giáo tu luyện loại tà môn ma đạo, diện mạo sẽ phát sinh một ít biến hóa, ví dụ như màu da xanh đen, răng nhanh dài ra, bởi vậy, rất dễ phân biệt.

"Thiên Lưu quân mang giáo đồ Ma giáo đến đây có ý gì?"

"Kẻ này không phải giáo đồ bình thường." Ngọc Thiên Lưu nói: "Mà là người biết chuyện cơ mật."

Tu sĩ thủ hạ lập tức nâng chân đá vài cái vào giáo đồ Ma giáo, chửi rủa: "Mau nói, đem những điều ngươi biết một năm một mười nói ra!"

Giáo đồ Ma giáo bị Ngọc Thiên Lưu bắt mấy ngày này sớm đã bị dạy dỗ ngoan ngoãn, lập tức cúi mặt nói: "Tiểu nhân tên là Chướng Miệt, là thủ hạ của tả hộ pháp Ma giáo..."
Giọng nói của gã chói tai khàn khàn, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

"Tả hộ pháp?" Nghe thấy xưng hô này, các đại tiên chủ liền động dung.

Lần này suất lĩnh giáo chúng Ma giáo tiến đến xâm lấn Côn Luân chính là hữu hộ pháp của Ma giáo, trong Ma giáo tả hữu hộ pháp từ trước đến nay không hợp, lúc này hữu hộ pháp bị Côn Luân đánh lui, thảm hại quay về, uy vọng giảm đi, chỉ sợ ở trong Ma giáo bị tả hộ pháp đè đầu.

"Tại hạ trải qua thẩm vấn, thu được tình báo —— đúng là Thiên Cơ quân cấu kết với tả hộ pháp của Ma giáo, thúc đẩy trận đại chiến này, hai người đều được lợi!" Cát Hòe nói.

"Quả thực như thế?"

"Thị phi thật giả, mời chư vị nghe xong chứng ngôn, sau đó tự mình phán đoán." Cát Hòe nói.

Mọi người sôi nổi đem ánh mắt đầu hướng về phía Chướng Miệt, Chướng Miệt trộm giương mắt nhìn Ngọc Thiên Lưu một chút, liền mở miệng giải thích: "Tiểu nhân hầu hạ tả hộ pháp, biết tương đối nhiều, tuy rằng thấp cổ bé họng, nhưng cũng được coi là tâm phúc..."
Có người đang ngồi hỏi mấy vấn đề về tả hộ pháp của Ma giáo, quả nhiên Chướng Miệt đối đáp trôi chảy, có thể thấy được thân phận không phải giả.

Chướng Miệt nói: "Nhiều ngày trước, tả hộ pháp cùng nhóm thủ hạ thương nghị sự vụ, tiểu nhân ở bên cạnh chính tai nghe thấy tả hộ pháp nói, nhận được thư tay của Thiên Cơ quân, trên đó viết chuyện hợp tác... Thiên Cơ quân nói, mình muốn thừa kế vị trí Tiên Chủ Côn Luân, chỉ tiếc phụ thân thân thể khỏe mạnh, huynh trưởng lại có thế lực, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện kế vị là vô vọng."

Cách nói này, không mưu mà hợp với suy đoán của mọi người.

"Thiên Cơ quân còn nói, y biết tả hộ pháp không hợp với hữu hộ pháp... Bởi vậy kiến nghị tả hộ pháp thúc đẩy trận đại chiến này, khiến hữu hộ pháp dẫn người tới tiến công Côn Luân..." Chướng Miệt nói nhiều chi tiết đứt quãng, ý tứ đại khái là thế.
"Thiên Lưu quân, tuy hiện tại ngươi có nhân chứng, lại không có vật chứng, huống hồ giáo đồ Ma giáo nói không thể tin..." Ngụy Lâm Quan nói.

"Vật chứng, đương nhiên là có." Ngọc Thiên Lưu thở dài: "Lần đầu ta nhìn thấy, cũng cảm thấy khó có thể tin, không dám hoài nghi ấu đệ, nhưng mà giấy trắng mực đen rành rành, không thể không tin."

Chướng Miệt dùng đôi tay mang xích run rẩy lấy ra một chiếc túi gấm từ trong ngực, mở túi gấm ra, bên trong là một nhúm tro xám.

"Đây là chứng cứ Thiên Lưu quân nói?" Có người nhíu mày: "Một nhúm tro, có thể chứng minh cái gì?"

"Tuy rằng chỉ là một nhúm tro, nhưng các vị tiên trưởng đều có đạo pháp trong người, đương nhiên biết thuật khôi phục." Cát Hòe nói: "Chỉ cần dùng thuật khôi phục, liền có thể nhanh chóng đem đám tro này trở lại như cũ."
"Vì chứng minh thân phận của mình, lấy được tín nhiệm của tả hộ pháp, Thiên Cơ quân tự tay tiết tin này, cũng dặn tả hộ pháp xem xong thì tiêu hủy." Chướng Miệt nói: "Tả hộ pháp thương nghị với thủ hạ xong, liền ném thư vào trong lò luyện đan, trong chớp mắt cháy thành tro."

Ở trong thế giới tu tiên này, vô luận là chính đạo hay ma đạo, đều coi luyện đan là chuyện quan trọng, chỉ là phương thức luyện khác nhau, lò luyện đan của Ma giáo, Lý Việt Bạch từng thấy qua mấy cái, bên ngoài nhỏ hơn so với cái của tu tiên thế gia một ít.

"Tiểu nhân lúc ấy liền có dự cảm, cảm thấy đi theo tả hộ pháp chưa chắc đã có kết cục tốt, vì vậy để lại một đường lui cho mình, đợi sau khi tả hộ pháp cùng thủ hạ rời đi, lén lấy tro tàn ra khỏi lò luyện đan, giấu đi." Chuướng Miệt nói.
"Nếu quả thực như thế, tả hộ pháp kia hành sự cũng không quá nghiêm mật." Ngụy Tỉnh Hào cười nói: "Cư nhiên để cho tiểu nhân như ngươi động tay chân sau lưng."

"Chỉ vì tiểu nhân luôn trung thành và tận tâm, lại có thâm cừu đại hận với hữu hộ pháp, tuyệt đối sẽ không đầu quân cho hữu hộ pháp." Chướng Miệt nói: "Về sau tả hộ pháp phái tiểu nhân vào đội quân của hữu hộ pháp, phụ trách giám thị hữu hộ pháp... Hơn nữa lại hứa hẹn lúc hữu hộ pháp binh bại sẽ phái người cứu ta thoát ly hiểm cảnh, không ngờ, cái hứa hẹn này căn bản không thực hiện, tiểu nhân chỉ là đồ bỏ đi trong mắt tả hộ pháp! Bởi vậy, sau khi tiểu nhân bị Thiên Lưu quân bắt được, mới hạ quyết tâm nói thẳng việc này ra."

"Nếu đại quân Ma giáo bị Ngọc Thiên Cơ đánh bại, vì cái gì sẽ bị Ngọc Thiên Lưu bắt được?" Có người khó hiểu hỏi.
"Sau khi Thiên Cơ quân đánh bại ta, vẫn chưa phái người truy kích, đám tàn binh bại tướng chúng ta một đường trốn về phía nam, tự cho là có thể thoát khỏi mệnh trời, không ngờ vẫn bị thủ hạ Thiên Lưu quân phái tới tìm được..." Chướng Miệt nói: "Tờ giấy này có mang theo con dấu, tiểu nhân vẫn luôn mang theo bên người, bị Thiên Lưu quân thẩm vấn, đành phải lấy ra bảo mệnh."

Ngọc Thiên Lưu không nói gì, sắc mặt thản nhiên.

"Có thể xem xét đống tro kia không?" Vài vị Tiên Chủ chần chờ nói.

"Đương nhiên có thể." Ngọc Thiên Lưu gật đầu, phái người dâng túi gấm đựng tro tàn lên.

Thuật phục hồi như cũ tương đối cao thâm khó học, ở đây cũng chỉ có vài vị tiên trưởng có thể làm được, bọn họ thúc giục tâm pháp, phí một phen công phu mới có thể phục hồi đống tro tàn thành tờ giấy như cũ.
Bức thư hiện ra trước mắt mọi người, chữ viết ở trên rõ ràng, đúng như Chướng Miệt nói, là thư Ngọc Thiên Cơ viết cho tả hộ pháp, cuối thư thậm chí còn chữ kí cùng con dấu của Ngọc Thiên Cơ.

Pháp lực không duy trì được bao lâu, đợi sau khi chư vị tiên trưởng thấy rõ, giấy viết thư một lần nữa trở về một đống tro tàn.

"Người trong chính phái hành xử quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ thiêu hủy thư từ --- dù sao thiêu hủy cũng vô dụng, bởi vì pháp thuật chính phái có thể phục hồi như cũ." Cát Hòe nói: "Ma giáo lại không có pháp thuật này, bởi vậy tả hộ pháp của Ma giáo sơ suất."

"Thư này... Quả thật là do ngươi viết?" Lý Việt Bạch nhỏ giọng dò hỏi Ngọc Thiên Cơ.

"Sao có thể." Ngọc Thiên Cơ dở khóc dở cười, kiên quyết không thừa nhận.

"Chính là chữ viết, chữ ký, con dấu thật sự rất giống." Lý Việt Bạch cũng không thể không thừa nhận.
"Đó nhất định là huynh trưởng làm giả." Ngọc Thiên Cơ thấp giọng nói: "Huynh trưởng chỉ cần phí chút tâm tư là có thể làm giả được..."

"Chính là trong mắt các đại tiên chủ, đây là sự thật, huống hồ nhân chứng nơi chốn đều có thể bào chữa." Lý Việt Bạch thở dài.

"Thiên Cơ quân, ngài xem..." Sau khi nghe chứng ngôn của Chướng Miệt, lại xem xong thư, vài vị Tiên Chủ ồ ạt chuyển ánh mắt về phía Ngọc Thiên Cơ.

"Ngôn chứng vật chứng này, không đủ để phục chúng (khiến người khác tin phục)." Lý Việt Bạch trầm giọng: "Vật như thư từ rất dễ làm giả."

"Nhưng chứng ngôn của giáo đồ Ma giáo, nơi chốn đều hợp lí, có thể xác minh lẫn nhau..." Có người nhỏ giọng nói.

"Vậy cũng không thể chứng minh, phong thư này xuất hiện từ tay Thiên Lưu quân." Lý Việt Bạch nói.
"Chữ viết giống nhau, con dấu giống nhau, Thiên Cơ quân còn muốn giảo biện sao?" Cát Hòe một bước cũng không nhường.

"Thôi, nhiều lời vô ích." Ngọc Thiên Lưu cất cao giọng: "Ta tin tưởng các đại tiên môn đều có phán đoán, hôm nay ta không muốn dây dưa nhiều, xin cáo từ trước, nếu ấu đệ có tâm ăn năn, tìm vi huynh nhận tội trước; nếu ấu đệ chấp mê bất ngộ, mắc thêm lỗi lầm, vậy vi huynh ngày mai tiếp tục tới đây, kết thúc mọi chuyện."

Hắn vẫy tay áo, theo một tiếng leng keng của kim thạch, rút trường kiếm ra, nhảy lên, đạp kiếm lăng không mà đi. Tu sĩ thủ hạ cũng ào ào ngự kiếm bay theo sau, chỉ sau chốc lát liền biến mất ở phía chân trời.

Tuy người đi rồi, nhưng lại để lại khí tức bất an bao phủ mỗi người, tu sĩ các đại tiên môn bắt đầu rì rầm, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Ngọc Thiên Cơ.
"Hệ thống, đại hội hôm nay, chỉ sợ là khai không nổi nữa." Lý Việt Bạch thở dài.



back top