*
Mạn Yêu một mình chậm rãi đi trên con đường nhỏ về Thanh Mịch viên, hạ nhân đi ngang qua hướng nàng hành lễ, nàng một chút phản ứng cũng không có. Nàng ngẩng đầu nhìn minh nguyệt, một vòng tròn tròn treo cao trên bầu trời đêm, ánh trăng sáng sủa chiếu xuống, hợp lại quanh thân nàng một tầng vắng vẻ yên lặng.
Trong đầu rối loạn như tơ vò, nàng suy nghĩ "Hoàng huynh rốt cuộc muốn làm cái gì? Giết Vương tử Trần Phong quốc, khiến cho Trần Phong quốc cùng Lâm Thiên quốc phát sinh chiến tranh, hắn ngồi đó làm ngư ông đắc lợi? Nhưng hoàng huynh có hay không nghĩ tới, nếu ám sát thất bại? Nàng cái công chúa hòa thân này sẽ có kết cục như thế nào? Chẳng lẽ hoàng quyền thiên hạ quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến có thể tùy ý hy sinh chính người thân của mình!"
Nàng thậm chí còn nhớ rõ, khi rời khỏi Khải Vân quốc, hoàng huynh đích thân đưa tiễn mấy trăm dặm, đứng trước bia đá lớn nơi giao giới giữa Khải Vân quốc cùng Lâm Thiên quốc, đối với nàng nói: "Trẫm đời này, tâm nguyện lớn nhất, là hy vọng hoàng muội có thể sống tốt, có thể sống thực hạnh phúc."
Trong gió lạnh của ngày xuân, nam tử anh tuấn nho nhã đứng tại một mảnh đất hoang vu, một bên ho khan một bên nhìn nàng tha thiết không nỡ, ánh mắt rõ ràng đau thương nồng đậm. Nàng lúc ấy cảm thấy, đây chính là người thân duy nhất của nàng tại thế giới này.
Nhưng, hắn chính là như vậy hy vọng nàng hạnh phúc sao?
Đầu tiên là thế thân chọn phu, bức nàng không thể không cúi đầu đi vào khuôn khổ, hiện giờ lại không màng đến sự sống chết của nàng, hạ tử lệnh ám sát Vương tử Trần Phong quốc. Nàng bỗng nhiên phân không rõ, tình ý huynh trưởng ba năm kia đến tột cùng là thật hay là giả?
Thế giới này, rốt cuộc cái gì là thật? Cái gì mới là sự thật?
Vừa đến cửa Thanh Mịch viên, đầu nàng đau kịch liệt, đau đến giống như là muốn nổ tung, ngay cả đứng cũng đứng không vững, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Linh Nhi chờ ở cửa thấy thế, vội vàng đem nàng đỡ vào phòng ngồi, hoảng loạn nói: "Chủ tử ngài đi nơi nào? Như thế nào mới trở về? Thuốc đã chuẩn bị tốt, mau uống vào đi."
Mạn Yêu mắt nhìn chén thuốc nước thuốc đen tuyền mà Linh Nhi đưa tới trước mặt nàng, trong lòng một trận cuồn cuộn, càng thêm không xác định được mỗi tháng một chén thuốc này rốt cuộc là cứu nàng hay là hại nàng? Nếu chứng đau đầu của nàng không phải là do phong hàn gây ra, vì sao hoàng huynh muốn gạt nàng? Cả đồ đệ Tuyết Cô Thánh Nữ cũng nhìn không ra chứng bệnh, thân thể này đến tột cùng có vấn đề gì?
"Đem xuống. Hôm nay ta không uống."
Linh Nhi kinh ngạc nói: "Như vậy sao được ạ?"
"Như thế nào không được?" Đầu nàng đau như muốn nứt ra, tâm sinh bực bội, giơ tay vung lên, chén thuốc "quang" một tiếng rớt xuống trên mặt đất, bể nát. Nước thuốc màu nâu đen văng tứ tung, liếc mắt nhìn qua một cái, như là vết máu khô cạn. Linh Nhi trước nay không gặp qua nàng phát giận quá mức, nhất thời sửng sốt, nói không ra lời.
Mạn Yêu thở dài: "Nát bể cũng tốt, ta ngược lại muốn nhìn xem, không uống chén thuốc này, sẽ có hậu quả gì!"
Hậu quả là, phủ Tướng quân gà bay chó sủa.
..........................................
Trăng treo cao giữa bầu trời, ban đêm trở nên an bình yên tĩnh. Phó Trù lúc này mới hồi phủ, tiến đến thư phòng, trên mặt ôn hòa rút đi, mệt mỏi hiện ra. Hắn không có đốt đèn, trong bóng đêm đem chính mình ném đến trên chiếc ghế tháp bằng trúc thủ công tinh xảo, nhắm lại đôi mắt, nhấn nhấn huyệt Thái Dương. Hôm nay là ngày thứ hai mươi lăm hắn không đi gặp nàng! Không biết nàng có thể hay không trong lúc ngẫu nhiên nghĩ đến hắn? Hắn càng ngày càng sợ hãi đối mặt với nàng, bởi vì nàng luôn có lời nói sắc bén, chỉ thẳng điểm yếu, làm hắn không thể không đối mặt với hiện thực. Nhưng không thấy nàng, ngày ngày tựa hồ trở nên dài vô hạn.
hình ảnh ghế tháp
.............................................
Một nữ tử áo đen từ trong bóng tối bước ra, tiến thẳng lên, nâng lên năm ngón tay nhỏ dài đẩy tay hắn ra, chuẩn xác mà ấn lên huyệt đạo của hắn, lực đạo vừa đủ, giống như đã luyện đến chuyên nghiệp.
Phó Trù thả lỏng thân mình, lẳng lặng hưởng thụ, nặng nề mà phun ra một hơi.
Nữ tử áo đen rũ mắt nhìn dung nhan mệt mỏi của hắn, trong mắt nàng dần dần tràn ra đau lòng nồng liệt, nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thiếu chủ vì sao phải ép buộc chính mình như vậy? Rõ ràng có rất nhiều chuyện không cần ngài phải tự mình đích thân đi xử lý, nhưng ngài một hai phải ôm hết vào người, ngài có phải hay không sợ hãi nếu có chút rảnh rỗi liền sẽ không tự chủ được nhớ tới nàng(Mạn Yêu)?"
Phó Trù đột nhiên mở to mắt, thần sắc như cũ ôn hòa, nhưng ánh mắt ôn hòa kia lại làm nữ tử áo đen thân mình nhịn không được run lên một chút.
Âm thanh Phó Trù không có cảm tình ở trong phòng đen như mực có vẻ phá lệ quạnh quẽ "Xem ra ngươi đến bây giờ còn không nhận biết thân phận của chính mình."
Động tác trên tay của nữ tử áo đen hơi hơi đình lại, sau lại tiếp tục nói: "Thuộc hạ tự biết thân phận mình, cũng biết chuyện của thiếu chủ thuộc hạ không có quyền hỏi đến, nhưng môn chủ có lời muốn thuộc hạ chuyển cáo đến thiếu chủ, thu săn sắp đến rồi, thiếu chủ hẳn nên sớm quyết đoán."
Phó Trù tay rũ ở trên thành ghế nhẹ nhàng run lên, nét nhăn thật sâu giữa hai mày, liền giống như kiếm bén xuyên tim, đau đến tận trong xương cốt. Hắn lại nhắm mắt lần nữa, cho dù là ở trong đêm tối, sự giãy giụa trong mắt hắn cũng không muốn cho người khác nhìn thấy. Qua một hồi, hắn nói một câu "Ta đã biết."
Nữ tử áo đen thấy hắn thật lâu không phản ứng, trong mắt đau thương liền càng thêm nồng liệt, nàng thử kêu: "Thiếu chủ, ngài."
Phó Trù đột nhiên ngắt lời nói: "Thái Tử bên kia, gần đây có động tĩnh gì?"
Nữ tử áo đen không dự đoán được hắn sẽ nói sang chuyện khác, sửng sốt một chút, trả lời: "Hết thảy đều thực bình thường."
Phó Trù "ân" một tiếng.
Trong phòng tối đen như vậy, yên tĩnh như vậy, chỉ có hai người bọn họ, nữ tử áo đen bỗng nhiên tâm niệm vừa động, ngừng động tác trong tay, nhẹ nhàng đi đến bên người hắn ngồi xuống, không hề ngập ngừng mà cúi thân mình quỳ xuống, một phen ôm cái eo gầy nhưng rắn chắc của hắn, ghé vào ngực hắn, muốn nghe xem tiếng tim đập của hắn, mặc dù nàng biết giữa bọn họ có động tác như vậy là cỡ nào không hợp phép tắc, cũng biết trái tim kia trước nay đều không phải vì nàng mà đập, nhưng nàng chính là muốn nghe một chút, chỉ cần nghe được, nàng liền cảm thấy đó là một loại tới gần.
"Đứng dậy." Âm thanh Phó Trù không chút khách khí.
Nữ tử áo đen ngẩng khuôn mặt vô cùng diễm lệ lên, một chuỗi nước mắt nhanh chóng trượt xuống dưới, dừng ở trước ngực nam tử "Thiếu chủ...". Hắn có bao lâu không nhìn qua nàng, tựa hồ là từ sau khi cái nữ tử kia xuất hiện.
Phó Trù tựa hồ nhìn không thấy khuôn mặt hoa lệ kia mang theo nước mắt, âm thanh thực trầm, hơi thở luôn luôn ôn hòa nháy mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng: "Ta kêu ngươi đứng lên, ngươi nghe thấy không?"
Nữ tử áo đen cắn cắn môi, chậm rãi đứng lên, lui lại mấy bước, xoay người sang chỗ khác, bỗng nhiên một phen kéo ra đai lưng bên hông, áo lụa màu đen nháy mắt uể oải rớt xuống, lộ ra thân hình tinh tế tuyệt mỹ.
Cửa sổ thư phòng đóng chặt, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ nhạt nhẽo như sa mỏng, thân hình nữ tử phập phồng quyến rũ bị phủ lên một từng ánh sáng mông lung mê người.
Thần sắt trong mắt Phó Trù đột biến, trong đầu đột nhiên hiện lên thân thể mỹ lệ trắng tinh như ngọc trong hồ tắm, tâm thần không khỏi rung động, bật ngồi dậy. Nữ tử áo đen chậm rãi xoay người, cơ hồ là nín thở tinh thần ngưng động, chờ đợi phản ứng của hắn. Nếu không thể đi vào trong lòng hắn, nàng cam nguyện làm một cái thế thân.
Năm ngón tay Phó Trù bấu chặt vào thành ghế tháp, yết hầu lăn lộn, gân xanh trên tay tỏ rõ sự ẩn nhẫn của hắn trong giờ phút này, hắn không thể phủ nhận, hắn đối với nữ nhân có dáng dấp xấp xỉ giống nàng, thân thể có phản ứng. Hắn dù sao cũng là một nam nhân bình thường!
Nhưng hắn rõ ràng biết người trước mắt, không phải nữ tử trong lòng hắn. Có đôi khi, quá mức thanh tỉnh, cũng không phải cái chuyện tốt gì.Tay hắn bất tri bất giác sử dụng lực, chỉ nghe răng rắc một tiếng, thành ghế tháp thế nhưng bị hắn nắm đứt, mũi tre sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, có một chút đau.
"Ngươi đi đi. Sau này đừng lại làm cái loại chuyện ngu xuẩn này. Ngươi không phải thế thân của ai, cũng không có ai có thể làm được thế thân của nàng." Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, không hề nhìn nữ nhân trần như nhộng đứng trước mặt hắn.
Nữ tử áo đen cơ hồ đem môi cắn ra máu, cả người đều đang run rẩy, như vậy cũng không được sao? Nàng nghĩ cho hắn một ít an ủi, lại không nghĩ rằng, ở trong mắt hắn, nàng cả làm một cái thế thân cũng không xứng?! Nàng đem kiêu ngạo của chính mình nghiền nát, cũng không đổi được một chút thương tiếc của hắn.
Nước mắt một chuỗi một chuỗi trên gương mặt lăn xuống, từ từ thấm vào trong miệng, nàng không tiếng động mà nuốt đi xuống. Yên lặng mà khom lưng lấy xiêm y trên mặt đất mặc vào, lặng lẽ lau nước mắt, quy củ (phép tắc) mà hành lễ: "Thiếu chủ, Ngân Hương cáo lui."
Phó Trù nhìn nàng rời đi, không nói gì. Một lúc sau, hắn đối với thị vệ mới đổi bên người đứng ở bên ngoài, kêu lên: "Thường Kiên, kêu thị vệ Thanh Mịch viên tới gặp ta."
"Vâng"
Thị vệ Thanh Mịch viên sớm đã chờ bên ngoài nghe tiếng, vội vàng vào phòng, hành lễ nói: "Thuộc hạ gặp qua tướng quân!"
Phó Trù giống như tùy ý hỏi: "Hôm nay có sự tình đặc biệt nào phát sinh?"
Thị vệ nói: "Bẩm tướng quân, sáng sớm phu nhân đáp ứng lời hẹn đi một chuyến đến Long Nguyệt vườn trà gặp Vương tử Trần Phong quốc. Khi về, lại đi vào trong phòng Hạng thị vệ."
Phó Trù nhíu mày nói: "Nàng đi vào trong phòng Hạng Ảnh làm cái gì?"
Thị vệ nói: "Thuộc hạ không biết. Hạng thị vệ canh giữ ở ngoài cửa, thuộc hạ không thể tới gần."
Phó Trù suy ngẫm một lát, nói: "Hôm nay trong phủ, có người ngoài tiến vào không?"
"Thuộc hạ có tra qua, chưa từng có người nhìn thấy người ngoài vào phủ."
Ôn hòa trong mắt Bác Trù hiện lên một tia nghi hoặc, tiện đà xua xua tay, ý bảo hắn lui ra. Thị vệ lĩnh mệnh, mới vừa đi được vài bước, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, xoay người tiếp tục bẩm báo: "Tướng quân, thời điểm phu nhân hồi Thanh Mịch viên, đột nhiên đau đầu, đứng không vững thiếu chút nữa là ngã xuống đất, sau đó cũng không dùng cơm, mà đi ngủ."
Phó Trù sửng sốt, sắc mặt hơi biến, quần áo cũng không thay, liền nhắm thẳng Thanh Mịch viên mà đi.
...........................
Đêm hôm đó Phủ Tướng quân, suốt đêm đèn đuốc sáng trưng, đại phu toàn thành không một người nào là không được mời vào phủ Tướng quân, sau khi tất cả đại phu bắt mạch cho Mạn Yêu, mờ mịt nói:
"Loại tình trạng này, tiểu nhân làm nghề y nhiều năm, cũng chưa từng gặp qua. Vừa không giống như là trúng độc, cũng không giống là có bệnh trong người, trừ bỏ không có hô hấp ở ngoài ra, tim đập tuy chậm nhưng tính vẫn còn ổn, mạch đập tuy nhược yếu lại cũng nhìn không ra dị thường, xin thứ cho tiểu nhân thật sự là bất lực, xin tướng quân thỉnh cao minh khác!"
Cái phương thuốc kia cùng với cặn thuốc trong cái chén sau khi được nhóm đại phu kiểm nghiệm, nói là nhìn không ra có vấn đề gì, cơ hồ đều là thuốc an thần giảm đau, trong đó có ba vị thuốc tương đối đặc thù, ở Trung Nguyên rất ít thấy, tác dụng của nó bọn họ nhất thời cũng nói không nên lời.
Lúc này, Phó đại tướng quân luôn luôn ôn hòa đã nổi trận lôi đình, trong lòng hắn đã loạn, trong đầu không còn thanh minh, nội tâm nóng nảy mà nhiều năm qua chưa từng có.
Thanh Mịch viên ngày thường thanh tịnh nhất, hiện tại hạ nhân quỳ đầy trong vườn, trong lòng mọi người đều là tràn đầy hoãng loạn sợ hãi.
Trên giường nữ tử lẳng lặng nằm, khuôn mặt an tường, hô hấp tạm dừng, dù mọi người như thế nào kêu to nàng cũng không phản ứng, như là hồn phách đã quy thiên. Phó Trù ngây ngốc ngồi ở bên cạnh giường, nắm bàn tay hơi lạnh của nữ tử, tâm hắn tựa hồ lập tức trống rỗng, chợt thấy đời người cho dù có làm cái gì đi nữa đều đã không còn ý nghĩa.
Hắn kêu mọi người lui ra, cong lưng đi ôm lấy nàng, nghĩ tới ngày tháng trong hai mươi mốt năm qua của hắn, tâm không khỏi sinh bi thương. Lúc này đây, hắn vốn định buông tha nàng, nhưng có người lại không muốn buông tha hắn.
Trong phòng đèn tắt, bên ngoài không trung xám trắng, mênh mông vô tận. Hắn bỗng nhiên nghĩ, nếu có thể cứ như thế vẫn luôn ôm nàng, cũng tốt. Ít nhất nàng sẽ không chống đẩy, sẽ không giãy giụa, sẽ không nói những lời nói đâm vào trong tim hắn, làm hắn bị thương.
Linh Nhi dường như điên loạn lao ra khỏi phủ Tướng quân, hơn nửa đêm đem cửa lớn của Nhuyễn Hương lâu chụp đến bạch bạch vang lên. Một đêm kia, Linh Nhi không có lấy được thuốc, bởi vì loại thuốc này mỗi tháng một phần, cần thiết trải qua phía trên đồng ý mới có thể lấy được phần thứ hai. Bồ câu đưa thư, nhanh nhất cũng đến một ngày hai đêm, cho nên, phần thuốc thứ hai đến tay Linh Nhi đã là hai ngày sau.
Hai ngày này, Mạn Yêu cứ như vậy lẳng lặng nằm, ý thức của nàng thực thanh tỉnh, hết thảy những chuyện phát sinh chung quanh nàng đều biết tất cả, biết Phó Trù vì nàng phát giận, biết hắn vẫn luôn một tấc cũng không rời canh giữ ở trước giường nàng, gắt gao nắm chặt tay nàng. Nàng không động đậy được, đôi mắt cũng mở không ra. Lúc này đây nàng đã nếm thử, khiến nàng biết được, nếu không có chén thuốc kia, nàng sẽ không thể sống sót.
"Thu săn sắp tới rồi. Dung Nhạc, ta nên làm cái gì bây giờ?" Phó Trù nắm lấy tay nàng hỏi.
Vấn đề này, trong những ngày này, hắn ở trong lòng hỏi chính mình vô số lần. Nàng nói cực kỳ đúng, một người chơi cờ đối với quân cờ trong tay có cảm tình, thời điểm tới lúc nên hy sinh, liền sẽ khó xử đôi đường thống khổ không chịu nổi. Vì sao nàng luôn là đem hết thảy tất cả nhìn thấu triệt đến như vậy, nhìn xa đến như vậy?
Từ lúc bắt đầu liền có người nói cho hắn biết, nữ tử này không thể yêu, khi đó, hắn ở trong lòng nghĩ một người cả chính bản thân mình cũng không yêu, lại như thế nào yêu người khác? Huống hồ hắn có gánh nặng trong người, tình cảm đối với hắn, chỉ là dư thừa, hắn cũng chưa từng để ở trong lòng. Mà khi thời điểm ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, hắn liền có dự cảm không tốt, nàng... có lẽ chính là kiếp nạn trốn không thoát trong vận mệnh của hắn!
Mà từ đó về sau, trực giác của hắn đã xác minh hết thảy.
Hắn không phải không thử qua cùng đấu tranh với chính mình, hắn cố tình thờ ơ qua, cũng trốn tránh qua, nhưng cuối cùng cũng không giúp ích gì. Đã hơn một năm qua hắn không chạm vào nàng, hắn ngay từ đầu lừa chính mình nói đó là vì muốn lưu một cái tưởng nhớ cho Tông Chính Vô Ưu, khiến Tông Chính Vô Ưu quên không được nàng, nhưng kỳ thật hắn càng là sợ hãi chính mình sẽ lún sâu ở trong nhu tình hắn đối với nàng, không thể tự thoát ra. Hắn luôn là cố tình đối tốt với nàng, lại cố tình vẫn duy trì khoảng cách, nhưng những cái ngoài mặt đó vĩnh viễn đánh không lại mâu thuẫn cùng giãy giụa giấu ở đáy lòng hắn.
Hắn thích sự thản nhiên lãnh đạm thông tuệ của nàng; thưởng thức tâm cơ mưu trí của nàng; đau lòng cho nàng quá kiên cường quật cường; chấn động khi biết nàng sớm đã nhìn đến thông thấu chính vận mệnh của mình, trong lòng biết rõ ràng là âm mưu cùng lợi dụng, nàng chỉ cầu có được một góc thanh tĩnh yên ổn! Có ai có thể giống như nàng, đang ở trong cuộc âm mưu tính toán lại có thể đem chính mình biến thành một người ngoài cuộc, nhìn thấy chính vận mệnh buồn vui của mình, thế nhưng lại thản nhiên bình tĩnh như vậy.
Nếu trong lòng nàng không chứa đựng bóng hình người khác, nếu tình cảm của nàng đều để trên người hắn. Vậy hắn có phải hay không cũng có thể danh chính ngôn thuận cùng vận mệnh tranh đấu một phen? Ít nhất, có một cái lý do, vì tình yêu!
Mấy ngày này tâm tư lắng đọng lại, hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, vẫn cứ không nghĩ ra kết quả.
Hắn thở dài bất đắc dĩ mà lại giãy giụa, cùng với lời nói là hỏi nàng, không bằng nói là hắn hỏi chính mình.
Thu săn làm sao vậy? Chẳng lẽ lại có chuyện gì muốn phát sinh? Mạn Yêu vốn muốn hỏi, nhưng vừa mở mắt, nhìn đến hai mắt nam tử trước mắt, nàng liền ngây ngẩn cả người. Đó là một đôi mắt bị tơ máu che kín, trong mắt chứa đầy nồng liệt bi ai, túi mắt phía dưới mí mắt hiện ra màu xanh lá đậm do hai ngày không ngủ mà tạo ra, tiều tụy nhìn thấy ghê người khiến trong lòng nàng chấn động.
"Tướng quân?" Nàng không xác định hỏi. Đây vẫn là cái người bất luận gặp được sự tình gì đều có thể thong dong trấn định ứng phó, sau đó ôn hòa mà cười ra, là Phó Trù sao?
Phó Trù sửng sốt một lát, thẳng đến khi nàng ngồi dậy, hắn mới vui vẻ nói: "Dung nhạc! Nàng...... tỉnh rồi?"
Không phải là cười thoải mái, cũng không có cái ôm kích động, nhưng Mạn Yêu chính là cảm nhận được ở sâu trong nội tâm của người trước mắt đột nhiên xuất hiện vui sướng, đó là một loại vui sướng phát ra từ nội tâm không hề ngụy trang, đem vô số mỏi mệt tích tụ trên khuôn mặt anh tuấn của hắn quét sạch đi hết.
Mạn Yêu không tự chủ được đối với hắn cười nói: "Tướng quân hôm nay còn không đi thượng triều sao? Cũng không sợ bệ hạ trách tội!"
Nàng tươi cười vẫn cứ giống như trước đây, đạm nhiên, lại nhiều thêm vài phần sinh động, không hề giống hai ngày nay an an tĩnh tĩnh không có hơi thở của sự sống. Phó Trù nhìn nàng, không nói chuyện, ánh mắt gần như tham luyến lưu luyến ở dung nhan đang cười của nàng, như là sợ bỏ lỡ qua một phân một hào, từ đây sẽ không còn nhìn thấy được nữa.
Mạn Yêu bỗng nhiên có chút cảm động, vẫn luôn cảm thấy Phó Trù đối với nàng bất quá chỉ là bề ngoài, nhưng trải qua hai ngày này, hắn khẩn trương cùng để ý, vượt ngoài dự kiến của nàng.
"Tướng quân......" Âm thanh nàng gọi hắn còn chưa rơi xuống, đã bị hắn ôm lấy.
"Dung Nhạc...... Đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện, để ta...... ôm nàng một cái." Phó Trù nhắm mắt lại, tiếng nói thấp thấp mang theo ngữ khí khẩn cầu, cực nhẹ cực nhẹ truyền vào lỗ tai nàng, khiến lòng nàng không tự giác chua xót, vô phương cự tuyệt.
Phó Trù hôm nay, cùng ngày xưa có chút bất đồng.
Nàng dứt khoát thả lỏng chính mình, an tĩnh mà dựa vào trước ngực hắn, từ bộ ngực phập phồng kịch liệt nàng cảm nhận được sự không bình tĩnh từ nội tâm của hắn.
Canh giữ trước giường nàng hai ngày, Phó Trù cơ hồ cho rằng nàng sẽ không tỉnh lại, khủng hoảng xưa nay chưa từng có đem hắn gắt gao bao phủ, đối với nàng để ý như thế cũng vượt ra ngoài dự kiến của hắn. Hắn ôm thân thể mềm mại tinh tế trong lòng ngực, cảm thụ được hơi thở nàng ôn hương thanh nhã, cơn tức giận buổi tối của mấy ngày trước từ nơi này rời đi sớm đã biến mất hầu như không còn, giờ phút này hắn thế nhưng cảm thấy hạnh phúc, có thể ôm nàng như vậy, chính là một loại hạnh phúc. Bỗng nhiên có loại khát vọng mãnh liệt, có thể vẫn cứ luôn ôm nàng như vậy, vĩnh viễn không buông tay.
"Tướng quân." Ngoài cửa, thị vệ Thường Kiên sắc mặt ngưng trọng kêu một tiếng, làm như có việc.
Phó Trù nhíu mày, chậm rãi buông nữ tử trong lòng ngực ra, ôn nhu nói: "Ta đi rất nhanh sẽ trở lại."
Mạn Yêu gật đầu, nhìn Phó Trù đi ra ngoài cửa, Thường Kiên ở bên tai hắn thấp giọng nói câu gì, Phó Trù biến sắc, đỉnh mày hiện lên một tia sắc bén, thực mau lại khôi phục thái độ bình thường. Hắn vào phòng đối với Mạn Yêu ôn nhu cười nói: "Ta đi ra ngoài xử lý một chút chuyện, nàng ăn trước một chút điểm tâm, nghỉ ngơi cho tốt. Chờ ta trở lại."
Mạn Yêu một mình chậm rãi đi trên con đường nhỏ về Thanh Mịch viên, hạ nhân đi ngang qua hướng nàng hành lễ, nàng một chút phản ứng cũng không có. Nàng ngẩng đầu nhìn minh nguyệt, một vòng tròn tròn treo cao trên bầu trời đêm, ánh trăng sáng sủa chiếu xuống, hợp lại quanh thân nàng một tầng vắng vẻ yên lặng.
Trong đầu rối loạn như tơ vò, nàng suy nghĩ "Hoàng huynh rốt cuộc muốn làm cái gì? Giết Vương tử Trần Phong quốc, khiến cho Trần Phong quốc cùng Lâm Thiên quốc phát sinh chiến tranh, hắn ngồi đó làm ngư ông đắc lợi? Nhưng hoàng huynh có hay không nghĩ tới, nếu ám sát thất bại? Nàng cái công chúa hòa thân này sẽ có kết cục như thế nào? Chẳng lẽ hoàng quyền thiên hạ quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến có thể tùy ý hy sinh chính người thân của mình!"
Nàng thậm chí còn nhớ rõ, khi rời khỏi Khải Vân quốc, hoàng huynh đích thân đưa tiễn mấy trăm dặm, đứng trước bia đá lớn nơi giao giới giữa Khải Vân quốc cùng Lâm Thiên quốc, đối với nàng nói: "Trẫm đời này, tâm nguyện lớn nhất, là hy vọng hoàng muội có thể sống tốt, có thể sống thực hạnh phúc."
Trong gió lạnh của ngày xuân, nam tử anh tuấn nho nhã đứng tại một mảnh đất hoang vu, một bên ho khan một bên nhìn nàng tha thiết không nỡ, ánh mắt rõ ràng đau thương nồng đậm. Nàng lúc ấy cảm thấy, đây chính là người thân duy nhất của nàng tại thế giới này.
Nhưng, hắn chính là như vậy hy vọng nàng hạnh phúc sao?
Đầu tiên là thế thân chọn phu, bức nàng không thể không cúi đầu đi vào khuôn khổ, hiện giờ lại không màng đến sự sống chết của nàng, hạ tử lệnh ám sát Vương tử Trần Phong quốc. Nàng bỗng nhiên phân không rõ, tình ý huynh trưởng ba năm kia đến tột cùng là thật hay là giả?
Thế giới này, rốt cuộc cái gì là thật? Cái gì mới là sự thật?
Vừa đến cửa Thanh Mịch viên, đầu nàng đau kịch liệt, đau đến giống như là muốn nổ tung, ngay cả đứng cũng đứng không vững, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Linh Nhi chờ ở cửa thấy thế, vội vàng đem nàng đỡ vào phòng ngồi, hoảng loạn nói: "Chủ tử ngài đi nơi nào? Như thế nào mới trở về? Thuốc đã chuẩn bị tốt, mau uống vào đi."
Mạn Yêu mắt nhìn chén thuốc nước thuốc đen tuyền mà Linh Nhi đưa tới trước mặt nàng, trong lòng một trận cuồn cuộn, càng thêm không xác định được mỗi tháng một chén thuốc này rốt cuộc là cứu nàng hay là hại nàng? Nếu chứng đau đầu của nàng không phải là do phong hàn gây ra, vì sao hoàng huynh muốn gạt nàng? Cả đồ đệ Tuyết Cô Thánh Nữ cũng nhìn không ra chứng bệnh, thân thể này đến tột cùng có vấn đề gì?
"Đem xuống. Hôm nay ta không uống."
Linh Nhi kinh ngạc nói: "Như vậy sao được ạ?"
"Như thế nào không được?" Đầu nàng đau như muốn nứt ra, tâm sinh bực bội, giơ tay vung lên, chén thuốc "quang" một tiếng rớt xuống trên mặt đất, bể nát. Nước thuốc màu nâu đen văng tứ tung, liếc mắt nhìn qua một cái, như là vết máu khô cạn. Linh Nhi trước nay không gặp qua nàng phát giận quá mức, nhất thời sửng sốt, nói không ra lời.
Mạn Yêu thở dài: "Nát bể cũng tốt, ta ngược lại muốn nhìn xem, không uống chén thuốc này, sẽ có hậu quả gì!"
Hậu quả là, phủ Tướng quân gà bay chó sủa.
..........................................
Trăng treo cao giữa bầu trời, ban đêm trở nên an bình yên tĩnh. Phó Trù lúc này mới hồi phủ, tiến đến thư phòng, trên mặt ôn hòa rút đi, mệt mỏi hiện ra. Hắn không có đốt đèn, trong bóng đêm đem chính mình ném đến trên chiếc ghế tháp bằng trúc thủ công tinh xảo, nhắm lại đôi mắt, nhấn nhấn huyệt Thái Dương. Hôm nay là ngày thứ hai mươi lăm hắn không đi gặp nàng! Không biết nàng có thể hay không trong lúc ngẫu nhiên nghĩ đến hắn? Hắn càng ngày càng sợ hãi đối mặt với nàng, bởi vì nàng luôn có lời nói sắc bén, chỉ thẳng điểm yếu, làm hắn không thể không đối mặt với hiện thực. Nhưng không thấy nàng, ngày ngày tựa hồ trở nên dài vô hạn.
hình ảnh ghế tháp
.............................................
Một nữ tử áo đen từ trong bóng tối bước ra, tiến thẳng lên, nâng lên năm ngón tay nhỏ dài đẩy tay hắn ra, chuẩn xác mà ấn lên huyệt đạo của hắn, lực đạo vừa đủ, giống như đã luyện đến chuyên nghiệp.
Phó Trù thả lỏng thân mình, lẳng lặng hưởng thụ, nặng nề mà phun ra một hơi.
Nữ tử áo đen rũ mắt nhìn dung nhan mệt mỏi của hắn, trong mắt nàng dần dần tràn ra đau lòng nồng liệt, nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thiếu chủ vì sao phải ép buộc chính mình như vậy? Rõ ràng có rất nhiều chuyện không cần ngài phải tự mình đích thân đi xử lý, nhưng ngài một hai phải ôm hết vào người, ngài có phải hay không sợ hãi nếu có chút rảnh rỗi liền sẽ không tự chủ được nhớ tới nàng(Mạn Yêu)?"
Phó Trù đột nhiên mở to mắt, thần sắc như cũ ôn hòa, nhưng ánh mắt ôn hòa kia lại làm nữ tử áo đen thân mình nhịn không được run lên một chút.
Âm thanh Phó Trù không có cảm tình ở trong phòng đen như mực có vẻ phá lệ quạnh quẽ "Xem ra ngươi đến bây giờ còn không nhận biết thân phận của chính mình."
Động tác trên tay của nữ tử áo đen hơi hơi đình lại, sau lại tiếp tục nói: "Thuộc hạ tự biết thân phận mình, cũng biết chuyện của thiếu chủ thuộc hạ không có quyền hỏi đến, nhưng môn chủ có lời muốn thuộc hạ chuyển cáo đến thiếu chủ, thu săn sắp đến rồi, thiếu chủ hẳn nên sớm quyết đoán."
Phó Trù tay rũ ở trên thành ghế nhẹ nhàng run lên, nét nhăn thật sâu giữa hai mày, liền giống như kiếm bén xuyên tim, đau đến tận trong xương cốt. Hắn lại nhắm mắt lần nữa, cho dù là ở trong đêm tối, sự giãy giụa trong mắt hắn cũng không muốn cho người khác nhìn thấy. Qua một hồi, hắn nói một câu "Ta đã biết."
Nữ tử áo đen thấy hắn thật lâu không phản ứng, trong mắt đau thương liền càng thêm nồng liệt, nàng thử kêu: "Thiếu chủ, ngài."
Phó Trù đột nhiên ngắt lời nói: "Thái Tử bên kia, gần đây có động tĩnh gì?"
Nữ tử áo đen không dự đoán được hắn sẽ nói sang chuyện khác, sửng sốt một chút, trả lời: "Hết thảy đều thực bình thường."
Phó Trù "ân" một tiếng.
Trong phòng tối đen như vậy, yên tĩnh như vậy, chỉ có hai người bọn họ, nữ tử áo đen bỗng nhiên tâm niệm vừa động, ngừng động tác trong tay, nhẹ nhàng đi đến bên người hắn ngồi xuống, không hề ngập ngừng mà cúi thân mình quỳ xuống, một phen ôm cái eo gầy nhưng rắn chắc của hắn, ghé vào ngực hắn, muốn nghe xem tiếng tim đập của hắn, mặc dù nàng biết giữa bọn họ có động tác như vậy là cỡ nào không hợp phép tắc, cũng biết trái tim kia trước nay đều không phải vì nàng mà đập, nhưng nàng chính là muốn nghe một chút, chỉ cần nghe được, nàng liền cảm thấy đó là một loại tới gần.
"Đứng dậy." Âm thanh Phó Trù không chút khách khí.
Nữ tử áo đen ngẩng khuôn mặt vô cùng diễm lệ lên, một chuỗi nước mắt nhanh chóng trượt xuống dưới, dừng ở trước ngực nam tử "Thiếu chủ...". Hắn có bao lâu không nhìn qua nàng, tựa hồ là từ sau khi cái nữ tử kia xuất hiện.
Phó Trù tựa hồ nhìn không thấy khuôn mặt hoa lệ kia mang theo nước mắt, âm thanh thực trầm, hơi thở luôn luôn ôn hòa nháy mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng: "Ta kêu ngươi đứng lên, ngươi nghe thấy không?"
Nữ tử áo đen cắn cắn môi, chậm rãi đứng lên, lui lại mấy bước, xoay người sang chỗ khác, bỗng nhiên một phen kéo ra đai lưng bên hông, áo lụa màu đen nháy mắt uể oải rớt xuống, lộ ra thân hình tinh tế tuyệt mỹ.
Cửa sổ thư phòng đóng chặt, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ nhạt nhẽo như sa mỏng, thân hình nữ tử phập phồng quyến rũ bị phủ lên một từng ánh sáng mông lung mê người.
Thần sắt trong mắt Phó Trù đột biến, trong đầu đột nhiên hiện lên thân thể mỹ lệ trắng tinh như ngọc trong hồ tắm, tâm thần không khỏi rung động, bật ngồi dậy. Nữ tử áo đen chậm rãi xoay người, cơ hồ là nín thở tinh thần ngưng động, chờ đợi phản ứng của hắn. Nếu không thể đi vào trong lòng hắn, nàng cam nguyện làm một cái thế thân.
Năm ngón tay Phó Trù bấu chặt vào thành ghế tháp, yết hầu lăn lộn, gân xanh trên tay tỏ rõ sự ẩn nhẫn của hắn trong giờ phút này, hắn không thể phủ nhận, hắn đối với nữ nhân có dáng dấp xấp xỉ giống nàng, thân thể có phản ứng. Hắn dù sao cũng là một nam nhân bình thường!
Nhưng hắn rõ ràng biết người trước mắt, không phải nữ tử trong lòng hắn. Có đôi khi, quá mức thanh tỉnh, cũng không phải cái chuyện tốt gì.Tay hắn bất tri bất giác sử dụng lực, chỉ nghe răng rắc một tiếng, thành ghế tháp thế nhưng bị hắn nắm đứt, mũi tre sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, có một chút đau.
"Ngươi đi đi. Sau này đừng lại làm cái loại chuyện ngu xuẩn này. Ngươi không phải thế thân của ai, cũng không có ai có thể làm được thế thân của nàng." Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, không hề nhìn nữ nhân trần như nhộng đứng trước mặt hắn.
Nữ tử áo đen cơ hồ đem môi cắn ra máu, cả người đều đang run rẩy, như vậy cũng không được sao? Nàng nghĩ cho hắn một ít an ủi, lại không nghĩ rằng, ở trong mắt hắn, nàng cả làm một cái thế thân cũng không xứng?! Nàng đem kiêu ngạo của chính mình nghiền nát, cũng không đổi được một chút thương tiếc của hắn.
Nước mắt một chuỗi một chuỗi trên gương mặt lăn xuống, từ từ thấm vào trong miệng, nàng không tiếng động mà nuốt đi xuống. Yên lặng mà khom lưng lấy xiêm y trên mặt đất mặc vào, lặng lẽ lau nước mắt, quy củ (phép tắc) mà hành lễ: "Thiếu chủ, Ngân Hương cáo lui."
Phó Trù nhìn nàng rời đi, không nói gì. Một lúc sau, hắn đối với thị vệ mới đổi bên người đứng ở bên ngoài, kêu lên: "Thường Kiên, kêu thị vệ Thanh Mịch viên tới gặp ta."
"Vâng"
Thị vệ Thanh Mịch viên sớm đã chờ bên ngoài nghe tiếng, vội vàng vào phòng, hành lễ nói: "Thuộc hạ gặp qua tướng quân!"
Phó Trù giống như tùy ý hỏi: "Hôm nay có sự tình đặc biệt nào phát sinh?"
Thị vệ nói: "Bẩm tướng quân, sáng sớm phu nhân đáp ứng lời hẹn đi một chuyến đến Long Nguyệt vườn trà gặp Vương tử Trần Phong quốc. Khi về, lại đi vào trong phòng Hạng thị vệ."
Phó Trù nhíu mày nói: "Nàng đi vào trong phòng Hạng Ảnh làm cái gì?"
Thị vệ nói: "Thuộc hạ không biết. Hạng thị vệ canh giữ ở ngoài cửa, thuộc hạ không thể tới gần."
Phó Trù suy ngẫm một lát, nói: "Hôm nay trong phủ, có người ngoài tiến vào không?"
"Thuộc hạ có tra qua, chưa từng có người nhìn thấy người ngoài vào phủ."
Ôn hòa trong mắt Bác Trù hiện lên một tia nghi hoặc, tiện đà xua xua tay, ý bảo hắn lui ra. Thị vệ lĩnh mệnh, mới vừa đi được vài bước, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, xoay người tiếp tục bẩm báo: "Tướng quân, thời điểm phu nhân hồi Thanh Mịch viên, đột nhiên đau đầu, đứng không vững thiếu chút nữa là ngã xuống đất, sau đó cũng không dùng cơm, mà đi ngủ."
Phó Trù sửng sốt, sắc mặt hơi biến, quần áo cũng không thay, liền nhắm thẳng Thanh Mịch viên mà đi.
...........................
Đêm hôm đó Phủ Tướng quân, suốt đêm đèn đuốc sáng trưng, đại phu toàn thành không một người nào là không được mời vào phủ Tướng quân, sau khi tất cả đại phu bắt mạch cho Mạn Yêu, mờ mịt nói:
"Loại tình trạng này, tiểu nhân làm nghề y nhiều năm, cũng chưa từng gặp qua. Vừa không giống như là trúng độc, cũng không giống là có bệnh trong người, trừ bỏ không có hô hấp ở ngoài ra, tim đập tuy chậm nhưng tính vẫn còn ổn, mạch đập tuy nhược yếu lại cũng nhìn không ra dị thường, xin thứ cho tiểu nhân thật sự là bất lực, xin tướng quân thỉnh cao minh khác!"
Cái phương thuốc kia cùng với cặn thuốc trong cái chén sau khi được nhóm đại phu kiểm nghiệm, nói là nhìn không ra có vấn đề gì, cơ hồ đều là thuốc an thần giảm đau, trong đó có ba vị thuốc tương đối đặc thù, ở Trung Nguyên rất ít thấy, tác dụng của nó bọn họ nhất thời cũng nói không nên lời.
Lúc này, Phó đại tướng quân luôn luôn ôn hòa đã nổi trận lôi đình, trong lòng hắn đã loạn, trong đầu không còn thanh minh, nội tâm nóng nảy mà nhiều năm qua chưa từng có.
Thanh Mịch viên ngày thường thanh tịnh nhất, hiện tại hạ nhân quỳ đầy trong vườn, trong lòng mọi người đều là tràn đầy hoãng loạn sợ hãi.
Trên giường nữ tử lẳng lặng nằm, khuôn mặt an tường, hô hấp tạm dừng, dù mọi người như thế nào kêu to nàng cũng không phản ứng, như là hồn phách đã quy thiên. Phó Trù ngây ngốc ngồi ở bên cạnh giường, nắm bàn tay hơi lạnh của nữ tử, tâm hắn tựa hồ lập tức trống rỗng, chợt thấy đời người cho dù có làm cái gì đi nữa đều đã không còn ý nghĩa.
Hắn kêu mọi người lui ra, cong lưng đi ôm lấy nàng, nghĩ tới ngày tháng trong hai mươi mốt năm qua của hắn, tâm không khỏi sinh bi thương. Lúc này đây, hắn vốn định buông tha nàng, nhưng có người lại không muốn buông tha hắn.
Trong phòng đèn tắt, bên ngoài không trung xám trắng, mênh mông vô tận. Hắn bỗng nhiên nghĩ, nếu có thể cứ như thế vẫn luôn ôm nàng, cũng tốt. Ít nhất nàng sẽ không chống đẩy, sẽ không giãy giụa, sẽ không nói những lời nói đâm vào trong tim hắn, làm hắn bị thương.
Linh Nhi dường như điên loạn lao ra khỏi phủ Tướng quân, hơn nửa đêm đem cửa lớn của Nhuyễn Hương lâu chụp đến bạch bạch vang lên. Một đêm kia, Linh Nhi không có lấy được thuốc, bởi vì loại thuốc này mỗi tháng một phần, cần thiết trải qua phía trên đồng ý mới có thể lấy được phần thứ hai. Bồ câu đưa thư, nhanh nhất cũng đến một ngày hai đêm, cho nên, phần thuốc thứ hai đến tay Linh Nhi đã là hai ngày sau.
Hai ngày này, Mạn Yêu cứ như vậy lẳng lặng nằm, ý thức của nàng thực thanh tỉnh, hết thảy những chuyện phát sinh chung quanh nàng đều biết tất cả, biết Phó Trù vì nàng phát giận, biết hắn vẫn luôn một tấc cũng không rời canh giữ ở trước giường nàng, gắt gao nắm chặt tay nàng. Nàng không động đậy được, đôi mắt cũng mở không ra. Lúc này đây nàng đã nếm thử, khiến nàng biết được, nếu không có chén thuốc kia, nàng sẽ không thể sống sót.
"Thu săn sắp tới rồi. Dung Nhạc, ta nên làm cái gì bây giờ?" Phó Trù nắm lấy tay nàng hỏi.
Vấn đề này, trong những ngày này, hắn ở trong lòng hỏi chính mình vô số lần. Nàng nói cực kỳ đúng, một người chơi cờ đối với quân cờ trong tay có cảm tình, thời điểm tới lúc nên hy sinh, liền sẽ khó xử đôi đường thống khổ không chịu nổi. Vì sao nàng luôn là đem hết thảy tất cả nhìn thấu triệt đến như vậy, nhìn xa đến như vậy?
Từ lúc bắt đầu liền có người nói cho hắn biết, nữ tử này không thể yêu, khi đó, hắn ở trong lòng nghĩ một người cả chính bản thân mình cũng không yêu, lại như thế nào yêu người khác? Huống hồ hắn có gánh nặng trong người, tình cảm đối với hắn, chỉ là dư thừa, hắn cũng chưa từng để ở trong lòng. Mà khi thời điểm ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, hắn liền có dự cảm không tốt, nàng... có lẽ chính là kiếp nạn trốn không thoát trong vận mệnh của hắn!
Mà từ đó về sau, trực giác của hắn đã xác minh hết thảy.
Hắn không phải không thử qua cùng đấu tranh với chính mình, hắn cố tình thờ ơ qua, cũng trốn tránh qua, nhưng cuối cùng cũng không giúp ích gì. Đã hơn một năm qua hắn không chạm vào nàng, hắn ngay từ đầu lừa chính mình nói đó là vì muốn lưu một cái tưởng nhớ cho Tông Chính Vô Ưu, khiến Tông Chính Vô Ưu quên không được nàng, nhưng kỳ thật hắn càng là sợ hãi chính mình sẽ lún sâu ở trong nhu tình hắn đối với nàng, không thể tự thoát ra. Hắn luôn là cố tình đối tốt với nàng, lại cố tình vẫn duy trì khoảng cách, nhưng những cái ngoài mặt đó vĩnh viễn đánh không lại mâu thuẫn cùng giãy giụa giấu ở đáy lòng hắn.
Hắn thích sự thản nhiên lãnh đạm thông tuệ của nàng; thưởng thức tâm cơ mưu trí của nàng; đau lòng cho nàng quá kiên cường quật cường; chấn động khi biết nàng sớm đã nhìn đến thông thấu chính vận mệnh của mình, trong lòng biết rõ ràng là âm mưu cùng lợi dụng, nàng chỉ cầu có được một góc thanh tĩnh yên ổn! Có ai có thể giống như nàng, đang ở trong cuộc âm mưu tính toán lại có thể đem chính mình biến thành một người ngoài cuộc, nhìn thấy chính vận mệnh buồn vui của mình, thế nhưng lại thản nhiên bình tĩnh như vậy.
Nếu trong lòng nàng không chứa đựng bóng hình người khác, nếu tình cảm của nàng đều để trên người hắn. Vậy hắn có phải hay không cũng có thể danh chính ngôn thuận cùng vận mệnh tranh đấu một phen? Ít nhất, có một cái lý do, vì tình yêu!
Mấy ngày này tâm tư lắng đọng lại, hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, vẫn cứ không nghĩ ra kết quả.
Hắn thở dài bất đắc dĩ mà lại giãy giụa, cùng với lời nói là hỏi nàng, không bằng nói là hắn hỏi chính mình.
Thu săn làm sao vậy? Chẳng lẽ lại có chuyện gì muốn phát sinh? Mạn Yêu vốn muốn hỏi, nhưng vừa mở mắt, nhìn đến hai mắt nam tử trước mắt, nàng liền ngây ngẩn cả người. Đó là một đôi mắt bị tơ máu che kín, trong mắt chứa đầy nồng liệt bi ai, túi mắt phía dưới mí mắt hiện ra màu xanh lá đậm do hai ngày không ngủ mà tạo ra, tiều tụy nhìn thấy ghê người khiến trong lòng nàng chấn động.
"Tướng quân?" Nàng không xác định hỏi. Đây vẫn là cái người bất luận gặp được sự tình gì đều có thể thong dong trấn định ứng phó, sau đó ôn hòa mà cười ra, là Phó Trù sao?
Phó Trù sửng sốt một lát, thẳng đến khi nàng ngồi dậy, hắn mới vui vẻ nói: "Dung nhạc! Nàng...... tỉnh rồi?"
Không phải là cười thoải mái, cũng không có cái ôm kích động, nhưng Mạn Yêu chính là cảm nhận được ở sâu trong nội tâm của người trước mắt đột nhiên xuất hiện vui sướng, đó là một loại vui sướng phát ra từ nội tâm không hề ngụy trang, đem vô số mỏi mệt tích tụ trên khuôn mặt anh tuấn của hắn quét sạch đi hết.
Mạn Yêu không tự chủ được đối với hắn cười nói: "Tướng quân hôm nay còn không đi thượng triều sao? Cũng không sợ bệ hạ trách tội!"
Nàng tươi cười vẫn cứ giống như trước đây, đạm nhiên, lại nhiều thêm vài phần sinh động, không hề giống hai ngày nay an an tĩnh tĩnh không có hơi thở của sự sống. Phó Trù nhìn nàng, không nói chuyện, ánh mắt gần như tham luyến lưu luyến ở dung nhan đang cười của nàng, như là sợ bỏ lỡ qua một phân một hào, từ đây sẽ không còn nhìn thấy được nữa.
Mạn Yêu bỗng nhiên có chút cảm động, vẫn luôn cảm thấy Phó Trù đối với nàng bất quá chỉ là bề ngoài, nhưng trải qua hai ngày này, hắn khẩn trương cùng để ý, vượt ngoài dự kiến của nàng.
"Tướng quân......" Âm thanh nàng gọi hắn còn chưa rơi xuống, đã bị hắn ôm lấy.
"Dung Nhạc...... Đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện, để ta...... ôm nàng một cái." Phó Trù nhắm mắt lại, tiếng nói thấp thấp mang theo ngữ khí khẩn cầu, cực nhẹ cực nhẹ truyền vào lỗ tai nàng, khiến lòng nàng không tự giác chua xót, vô phương cự tuyệt.
Phó Trù hôm nay, cùng ngày xưa có chút bất đồng.
Nàng dứt khoát thả lỏng chính mình, an tĩnh mà dựa vào trước ngực hắn, từ bộ ngực phập phồng kịch liệt nàng cảm nhận được sự không bình tĩnh từ nội tâm của hắn.
Canh giữ trước giường nàng hai ngày, Phó Trù cơ hồ cho rằng nàng sẽ không tỉnh lại, khủng hoảng xưa nay chưa từng có đem hắn gắt gao bao phủ, đối với nàng để ý như thế cũng vượt ra ngoài dự kiến của hắn. Hắn ôm thân thể mềm mại tinh tế trong lòng ngực, cảm thụ được hơi thở nàng ôn hương thanh nhã, cơn tức giận buổi tối của mấy ngày trước từ nơi này rời đi sớm đã biến mất hầu như không còn, giờ phút này hắn thế nhưng cảm thấy hạnh phúc, có thể ôm nàng như vậy, chính là một loại hạnh phúc. Bỗng nhiên có loại khát vọng mãnh liệt, có thể vẫn cứ luôn ôm nàng như vậy, vĩnh viễn không buông tay.
"Tướng quân." Ngoài cửa, thị vệ Thường Kiên sắc mặt ngưng trọng kêu một tiếng, làm như có việc.
Phó Trù nhíu mày, chậm rãi buông nữ tử trong lòng ngực ra, ôn nhu nói: "Ta đi rất nhanh sẽ trở lại."
Mạn Yêu gật đầu, nhìn Phó Trù đi ra ngoài cửa, Thường Kiên ở bên tai hắn thấp giọng nói câu gì, Phó Trù biến sắc, đỉnh mày hiện lên một tia sắc bén, thực mau lại khôi phục thái độ bình thường. Hắn vào phòng đối với Mạn Yêu ôn nhu cười nói: "Ta đi ra ngoài xử lý một chút chuyện, nàng ăn trước một chút điểm tâm, nghỉ ngơi cho tốt. Chờ ta trở lại."