Trở về Mạn Hương điện, Tông Chính Vô Ưu đem nàng đặt tới trên giường, nàng liền tỉnh lại. "Chàng phải đi sao?"
Tông Chính Vô Ưu giúp nàng đắp chăn, đẩy ra những sợi tóc rối loạn trên mặt nàng "Ta phải đi điện Nghị Chính phê duyệt tấu chương. Nàng ngủ trước đi." Nói xong xoay người rời đi.
Mạn Yêu bỗng nhiên gọi hắn: "Vô Ưu, thiếp...... Thiếp bồi chàng đi." Bồi hắn phê duyệt tấu chương, là chuyện thường có trong một năm nay, nhưng lúc này đây, Tông Chính Vô Ưu lại nhíu mày cự tuyệt nói: "Không cần. Nàng ngủ trước đi. Ta xem xong tấu chương, sẽ tới tìm nàng."
Đêm đó, đã qua canh ba, Tông Chính Vô Ưu vẫn chưa tới. Đây là sau khi tới Giang Nam, nàng lần đầu tiên ngủ một mình, thế nhưng cô đơn khó ngủ, đứng dậy nhìn tuyết rơi, nhưng tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng rơi. Nàng ngơ ngác mà đứng ở phía trước cửa sổ, không có hắn ở bên người, cái hậu cung rộng lớn yên tĩnh này khiến người sợ hãi, nhưng nàng càng sợ hãi chính là, có một ngày hậu cung này không còn yên tĩnh nữa.
Trong đầu không tự chủ được hiện lên một màn thảm thiết của một năm trước, nghẹn đau hít thở không thông cùng với sỉ nhục khắc cốt minh tâm khiến thân thể nàng khống chế không được run rẩy lên.
Nàng cuống quít đóng cửa sổ lại, đặt mình trên ghế quý phi bằng gỗ đàn hương, ôm chăn dựa vào tường, cầm lấy sách thẻ tre ở một bên, cưỡng bách mình không suy nghĩ đến những chuyện đó, nhưng vô ích.
Khi Tông Chính Vô Ưu tới đã qua canh bốn, Mạn Yêu đã ngủ ở trên ghế quý phi rồi, ấn đường nhíu chặt, sắc mặt có chút tái nhợt. Tông Chính Vô Ưu mày rậm hơi nhíu, nhẹ nhàng lấy sách thẻ tre còn bị nàng nắm trong tay, sau đó đau lòng mà vuốt ve ấn đường đang nhíu chặt của nàng, đem nàng ôm đến trên giường, động tác thập phần ôn nhu, nhưng Mạn Yêu vẫn là tỉnh.
Nàng vừa mở mắt nhìn thấy nam tử trước mắt, không đợi hắn buông tay, liền ôm chặt hắn, thế nhưng có hai phần vội vàng cùng sợ hãi.
"Vô Ưu......" Thân nàng run nhè nhẹ, Tông Chính Vô Ưu ngẩn người, rất ít nhìn thấy nàng toát ra biểu tình yếu ớt như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội dùng tay nhẹ vỗ về sống lưng đơn bạc của nàng, hỏi: "Nàng làm sao vậy?" Âm thanh không tự giác ôn nhu như nước.
Nàng dùng sức đem mặt mà chôn ở trước ngực hắn, không có trả lời, thân mình lại dần dần không còn run nữa. Tông Chính Vô Ưu ngồi xuống ở mép giường, vỗ về mặt nàng, ôn nhu lại hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Mạn Yêu rũ mắt, bình tĩnh nhìn tóc bạc rũ ở trước ngực nàng, dưới ánh đèn ôn hòa màu trắng như tuyết vẫn cứ phi thường chói mắt, nàng bỗng nhiên có vài phần ưu thương nói: "Vừa mới nằm mộng, mộng thấy hậu cung này đột nhiên có rất nhiều rất nhiều nữ tử mỹ lệ, các nàng trẻ tuổi, tính tình bồng bột, có một mái tóc đẹp đen nhánh...... Mà thiếp...... Ở trước mặt các nàng, có vẻ rất già......"
"Nói bậy!" Tông Chính Vô Ưu thấp giọng trách mắng, thế nhưng mặt trầm xuống.
Mạn Yêu ngẩng đầu nhìn hắn, hắn một đôi mắt dày đặc tức giận mang theo cảm xúc phức tạp đen tối không rõ, làm cho khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn càng có vẻ thâm thúy mà hoàn mỹ, nàng nhịn không được duỗi tay đi sờ mặt hắn, ánh mắt hắn cử động một chút, lại nghe thấy giọng nói u buồn của nàng: "Vô Ưu, lại cho thiếp thêm một chút thời gian. Thực xin lỗi, là thiếp quá ích kỷ. Thiếp biết rõ chuyện vì sao chàng buồn rầu, thiếp lại làm bộ không biết, thiếp biết hoàng tự đối với hoàng đế của một quốc gia mà nói quan trọng bao nhiêu, nhưng mà thiếp......" Nàng khổ sở cúi đầu, lại nói: "Chàng đột nhiên nói ra như vậy, thiếp thật sự chưa chuẩn bị......" Kỳ thật nàng là không biết, thân tàn này của nàng, mặc dù đã khắc phục chướng ngại trong lòng, có thể hay không vì hắn sinh hài tử, cũng vẫn là không biết! Một năm trước, nàng bị thương nặng như vậy, chảy nhiều máu như vậy......
"A Mạn," Sự tức giận trong mắt của Tông Chính Vô Ưu ở trong biểu tình vô tội của nàng hoàn toàn tan mất, hắn thở dài một tiếng, bắt lấy tay nàng, nhíu mày nói: "Đừng suy nghĩ lung tung. Ngủ đi."
Mạn Yêu thân mình xê dịch vào trong, Tông Chính Vô Ưu nằm xuống bên cạnh nàng, lấy chăn đắp lên cho cả hai người, đem cánh tay lót đến sau cổ nàng, một cái tay khác ôm lấy eo nàng. Mạn Yêu hướng trong lòng ngực hắn cọ cọ, dán vào lòng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn, nghe thấy tim đập hơi nhanh của hắn. Nàng hơi hơi ngẩng đầu lên, có chút do dự nói: "Vô Ưu, các đại thần,..."
"A Mạn", hắn cúi đầu khẽ hôn thái dương nàng, động tác cực ôn nhu, ngữ khí lại là không dung kháng cự nói: "Chuyện này giao cho ta xử lý. Nàng chỉ cần tin tưởng ta là được! Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đời này, chỉ có nàng, mới là thê tử của ta của Tông Chính Vô Ưu!"
Mạn Yêu nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an, nhưng nàng vẫn cứ cười gật gật đầu. Nàng lại nghĩ đến Cửu hoàng tử, nói: "Thiếp đến bây giờ cũng còn không biết tên của lão Cửu, hắn kêu là gì?"
Tông Chính Vô Ưu rũ mắt nói: "Hắn không có tên."
Mạn Yêu sửng sốt, Tông Chính Vô Ưu thấy nàng nghi hoặc, liền nói: "Khi mẫu thân ta mang thai, phụ hoàng sau khi say rượu, sủng hạnh một cung nữ, cung nữ kia sau khi sinh hạ lão Cửu đã bị ban chết, lão Cửu đi theo cung nữ thái giám lớn lên, không có tên."
Mạn Yêu ngơ ngẩn, thì ra thân thế của lão Cửu là vậy! Một hoàng tử, không có hoàng đế ban tên, cung nữ thái giám lại không dám tùy tiện vì hắn đặt tên? Chắc là Lâm Thiên hoàng sợ Vân Quý phi biết chuyện này, liền ban cái chết cho mẫu thân của lão Cửu. Hài tử lớn lên ở hoàn cảnh như vậy, thế nhưng có thể bảo trì tâm tính vui vẻ, thật sự thực không dễ dàng. Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Vô Ưu, chàng đặt cho hắn một cái tên đi, một người nếu cả tên đều không có, quá thê lương!"
Tông Chính Vô Ưu "Ân" một tiếng, nói: "Nàng đặt cho hắn đi."
Mạn Yêu khẽ cười nói: "Thiếp có thể sao?"
"Đương nhiên, nàng là tẩu tử của hắn." Tông Chính Vô Ưu ôn nhu mà nhìn nàng, cầm tay nàng.
"Cũng được, hắn cũng giúp thiếp đặt tên qua." Mạn Yêu cười cười mắt ngưng đọng, hơi hơi nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng ngời, nói: "Vô Cương, Tông Chính Vô Cương, như thế nào? Hy vọng hắn vui vẻ vô cương, tình nghĩa huynh đệ của chàng vô cương." Tình huynh đệ nhà đế vương, khó được đến cỡ nào, chỉ hy vọng huynh đệ họ vẫn có thể luôn như vậy.
****************
Ngày hôm sau, sau khi lâm triều, thánh chỉ tuyên đọc chuyện ban danh.
Thời điểm giữa trưa, tuyết ngừng rơi.
Tông Chính Vô Ưu tới Mạn Hương điện bồi Mạn Yêu dùng bữa, đây là ước định của hai người, bất luận có bận cỡ nào, không phải hắn tới Mạn Hương điện, thì là nàng đi Nghị Chính điện, hai người cũng phải cùng nhau dùng bữa, lôi đả bất động (sét đánh không đổi).
Hai người nắm tay cùng nhau bước vào thiện thính (phòng ăn), nhìn qua tâm tình của Tông Chính Vô Ưu cũng không tệ lắm, Mạn Yêu nói: "Đánh hạ Ngọc Thượng quốc, biên quan hẳn là có thể bình yên một thời gian."
Tông Chính Vô Ưu nói: "Lại qua một thời gian, triều đình đã củng cố, dân sinh yên ổn, bọn họ không tìm tới cửa, ta sẽ tự tìm tới bọn họ. Các nước nhỏ ở ngoại cảnh phía Nam tuy rằng cũng không lớn, nhưng vẫn là giàu có và đông đúc, bắt lấy là chuyện sớm hay muộn. Chỉ là đến lúc đó, chiến sự liên tiếp, nam chinh bắc chiến, nàng......"
"Thiếp không phải là nữ nhân thủ ở hậu phương", Mạn Yêu dừng lại bước chân, dương cằm, nghiêm túc mà nhìn vào đôi mắt hắn, ánh mắt kiên định, nói: "Thiếp sẽ cùng với chàng sóng vai đứng chung một chỗ, vô luận đối diện là ai!" Phó Trù cũng được, hoàng huynh cũng thế, lại hoặc là thiên quân vạn mã, long đàm hổ huyệt (đầm rồng hang hổ), bọn họ đều phải ở bên nhau.
Tông Chính Vô Ưu nao nao, ánh mắt ở khuôn mặt nàng lưu luyến, nói: "Được, chúng ta cùng nhau."
Các cung nhân đem các món ăn mang lên bàn, các món ăn cực đơn giản, đều là những món bình thường. Đây cũng là ý tứ Mạn Yêu, quốc gia mới thành lập, chiến sự thường xuyên, chi phí bình thường hết thảy phải theo cách tiết kiệm.
"Li Nguyệt, Li Nguyệt, điểm tâm tới!" Hai người còn chưa động đũa, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử vào nhà vừa thấy Tông Chính Vô Ưu cũng ở đây, vội vàng cười nói: "Thất ca cũng ở đây a! Huynh kêu đệ mua điểm tâm, đệ đã mua tới, thất tẩu, tẩu nếm thử." Lập tức biến hóa xưng hô, hắn đem bao lớn bao nhỏ điểm tâm đặt tới trước mặt Mạn Yêu, cũng mở bọc ra.
Mạn Yêu vừa thấy, vui vẻ nói: "Là điểm tâm của Ngũ vị trai!"
Nàng ăn qua một lần, ăn rất ngon, không thể tưởng được Tông Chính Vô Ưu thế nhưng còn nhớ rõ. Nàng cầm một cái ở trong tay, còn chưa có ăn, trong lòng đã tràn đầy hạnh phúc.
Cửu hoàng tử đương nhiên lưu lại, nhìn một bàn thức ăn cũng không tính thực phong phú, đang chuẩn bị muốn ăn.
Lúc này, một cung nữ đi vào bẩm báo nói: "Hoàng thượng, Nương nương, Tiêu cô nương đã trở lại!"
Mạn Yêu sắc mặt vui vẻ, đứng lên đang định hỏi nàng (TK) người đâu, liền nghe bên ngoài một trận tiếng bước chân vội vàng truyền tới, đi theo là một thân ảnh màu hồng cam xông thẳng đến trước mặt nàng, kêu lên: "Công chúa tỷ tỷ, muội đã trở về!"
Ra cửa lịch luyện, Tiêu Khả so với một năm trước tựa hồ thành thục rất nhiều, mặt mày rút đi đơn thuần cùng ngây ngô, nhiều thêm vài phần giảo hoạt, chắc là ở bên ngoài cũng đã trải qua không ít chuyện. Nàng ta vẫn giống như lúc trước, thói quen đi kéo cánh tay Mạn Yêu, cười thật ngọt. Nhưng chỉ chớp mắt nhìn thấy Cửu hoàng tử, trừng mắt nói: "Di? Ngươi tại sao cũng ở đây?"
Bởi vì khi mới tới Giang Nam, Cửu hoàng tử đối với Mạn Yêu còn giận dỗi, Tiêu Khả cùng hắn náo không ít mâu thuẫn, còn thường thường lén hạ thuốc cho hắn, làm hại Cửu hoàng tử có một đoạn thời gian không dám tiến cung.
Cửu hoàng tử vừa thấy đến nàng, da đầu tê dại, theo phản xạ mà nhảy đến phía sau Tông Chính Vô Ưu, trừng mắt, dùng ngón tay chỉ nàng, kêu lên: "Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi đừng tới đây a! Thất tẩu, tẩu mau quản quản nàng ta, ngàn vạn đừng để cho nha đầu chết tiệt này tới gần ta!"
Mạn Yêu thấy hắn dọa thành như vậy, liền giữ chặt Tiêu Khả, cười nói: "Khả nhi, muội vừa trở về, ngồi xuống nghỉ một lát trước đi."
"Nga." Tiêu Khả trừng mắt nhìn Cửu hoàng tử liếc mắt một cái, cho dù không có Mạn Yêu ngăn cản, nàng cũng thật không dám chạy tới cùng hắn nháo, bởi vì có Tông Chính Vô Ưu ở đây. Không biết vì sao, trong lòng nàng đối với Tông Chính Vô Ưu có loại sợ hãi vô cớ.
Tông Chính Vô Ưu mắt nhìn nhị Sát đi theo Tiêu Khả tiến vào, nhị Sát vào nhà vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, một tay chống trên mặt đất, đầu đều rũ xuống, nửa khuôn mặt không bị mặt nạ quỷ đỏ che khuất tràn đầy vẻ xấu hổ. Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Đồ vật chưa tới tay?"
Nhị Sát đầu nặng nề rũ xuống, cùng kêu lên nói: "Thuộc hạ hổ thẹn, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!"
Tươi cười trên mặt Tiêu Khả nháy mắt biến mất, cũng cúi đầu, mắt đầy vẻ hổ thẹn, không dám ngẩng đầu nhìn Mạn Yêu.
Tông Chính Vô Ưu sắc mặt ủ dột, cả người lộ ra hơi thở lạnh lẽo, Cửu hoàng tử không tự giác lui ra phía sau vài bước, đối với Tiêu Khả kêu lên: "Ngươi cái nha đầu chết tiệt này làm việc như thế nào hả? Không phải nói đã tra được nguồn gốc Huyết Ô ở Bắc Di quốc sao? Cho ngươi phái nhiều người như vậy, vì sao còn không có lấy được?"
Tiêu Khả hung hăng vò vò góc áo của mình, dậm chân buồn bực nói: "Đúng là tra được, nhưng mà......lúc chúng ta đến, Huyết Ô đã bị người lấy đi rồi!"
Cửu hoàng tử ngạc nhiên nói: "Di? Là ai lấy đi? Ai có năng lực lớn như vậy, có thể ở trước các ngươi tìm được đồ vật kia?"
Tiêu Khả bĩu môi nói: "Ta cũng không biết là ai. Rất kỳ quái, Huyết Ô đối với người bình thường không có tác dụng gì, hơn nữa Huyết Ô yêu cầu dùng máu tươi của người nuôi nấng mới có thể đạt đến kỳ hiệu tóc đen, người nuôi nấng, còn sẽ tổn thương nguyên khí, người thường hẳn là sẽ không muốn thứ này."
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu ngừng giây lát, bỗng nhiên nheo lại mắt phượng, nhấp môi mỏng, rũ mắt trầm tư.
Mạn Yêu hơi sửng sốt, dấu đi ánh mắt hơi lạnh nơi đáy mắt, nhàn nhạt cười nói: "Thôi bỏ đi, không lấy được thì không lấy được, cũng không có gì, ta đã quen rồi."
Tông Chính Vô Ưu kéo qua tay nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma xát da thịt lạnh lẽo của nàng, ánh mắt đau lòng lo lắng.
"Công chúa tỷ tỷ, thực xin lỗi a!" Tiêu Khả cắn môi, vạn phần hổ thẹn.
Mạn Yêu cười lắc đầu nói: "Ta không có việc gì, các ngươi đều tận lực. Hai người các ngươi cũng đi xuống đi, vất vả cho các ngươi!"
Nhị Sát ngẩng đầu nhìn Tông Chính Vô Ưu, không nhúc nhích. Tông Chính Vô Ưu nhàn nhạt mở miệng nói: "Lui xuống đi." Hai người bọn họ vội hành lễ rời khỏi.
Cửu hoàng tử thấy trong phòng không khí có chút nặng nề, vội đứng ra nhếch miệng cười nói: "Thất tẩu, tẩu đừng khổ sở, đầu bạc nhìn cũng đẹp mà, thoạt nhìn giống tiên nữ! Tẩu xem tẩu xem, so với Tiêu Khả cái nha đầu chết tiệt tóc đen kia thì tẩu đẹp hơn nhiều." Hắn thật cũng không phải nói dối, hắn xác thật cảm thấy bộ dáng Mạn Yêu đầu bạc có một loại đẹp nói không nên lời, cái loại đẹp này, đã thê lương lại mang theo chút yêu dã, lấy tư thái thánh khiết hiện ra ở trước mắt mọi người.
Tiêu Khả vội vàng phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, công chúa tỷ tỷ, tỷ đầu bạc cũng thực mỹ." Hai người từ khi gặp mặt liền thành oan gia, lần đầu tiên ăn ý đến kỳ dị. Nói xong, hai người liếc mắt lẫn nhau một cái.
Mạn Yêu nhàn nhạt cười cười, "Ăn cơm đi, đồ ăn đều lạnh cả rồi." Dứt lời gọi người thêm chén đũa.
Tiêu Khả đặt mông ngồi vào vị trí Cửu hoàng tử đã ngồi khi nãy, thấy chén cơm kia còn không có động qua, không nghĩ ngợi gì, liền bưng lên làm một ngụm.
Cửu hoàng tử sửng sốt, bị nàng đoạt trước, tức giận đến thiếu chút nữa nhảy cao ba trượng, nhảy lại đây kêu lên: "Ê! Đó là của ta! Ngươi mau buông xuống."
Tiêu Khả mở to đôi mắt nước long lanh vẻ mặt vô tội, trong mắt lại lập loè ánh giảo hoạt, nàng quay đầu cười nói: "A? Đây là của ngươi hả? Ta không biết, ta đã ăn một ngụm, trả cho ngươi, ngươi còn muốn hay không?"
Cửu hoàng tử hung hăng mà trừng mắt với nàng, nha đầu chết tiệt này rời đi một năm, trở về trở nên giảo hoạt, càng khó đối phó rồi! Hắn nhìn Tiêu Khả, nhìn nhìn cái chén nàng đưa qua, trừng mắt tức giận đến thở hổn hển.
Tiêu Khả nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Ngươi không ăn hả? Trong chốc lát đồ ăn bị ăn sạch, ngươi đừng kêu to a."
Mạn Yêu không lời để nói bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ ở cùng nhau, sau này còn có chỗ sẽ náo đến ầm ĩ.
Tông Chính Vô Ưu buông chén đũa, xốc mí mắt liếc hắn một cái, "Không ăn cơm, hiện tại liền cùng ta đi Nghị Chính điện."
Cửu hoàng tử sửng sốt, "A? Đệ ăn đệ ăn, Thất ca huynh đợi đợi đệ a." Dứt lời vội vàng ngồi xuống, bay nhanh bới cơm.
Sau bữa cơm, Tông Chính Vô Ưu cùng Cửu hoàng tử đi Nghị Chính điện, Mạn Yêu kêu người gọi Tiêu Sát tới, để cho hai huynh muội bọn họ tụ họp trò chuyện. Tiêu Sát cùng Tiêu Khả đơn giản nói vài câu, liền để Tiêu Khả về phòng nghỉ ngơi. Hắn không có lập tức rời đi, mà là nhíu chặt mày, nhìn Mạn Yêu muốn nói lại thôi.
Một năm chấp chưởng cấm quân, Tiêu Sát thoạt nhìn so trước kia càng thêm trầm ổn. Hắn vẫn luôn đang do dự, không biết có nên nói cho nàng biết hay không? Hoàng Thượng giấu giếm nàng tự có đạo lý của Hoàng Thượng, nhưng hắn lại không nên giấu giếm.
Mạn Yêu thấy sắc mặt hắn nặng nề, vẻ mặt do dự không chừng, nàng thu lại cười, nhíu mày hỏi: "Tiêu Sát, ngươi biết những gì? Những đại thần đó...... lần này lại lấy chuyện gì ra nói?"
Tiêu Sát hơi hơi sửng sốt, không dự đoán được nàng trực tiếp liền hỏi đến chuyện này, trong lòng biết hiện tại không nói cũng không được. Hắn hai mắt hơi trầm xuống, nói: "Vài vị lão thần tham tấu nói chủ tử một người độc sủng hậu cung, là đại kị của đất nước, mà đã một năm chưa thể hoài thai hoàng tự, tiếp tục như thế, hại nước hại dân."
Mạn Yêu sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nháy mắt lạnh băng. Khó trách hôm qua Vô Ưu đột nhiên nói bọn họ có phải hay không nên có một hài tử! Thì ra là thế. Hoàng tự của đế vương xác thật liên quan đến xã tắc, điểm này nàng không thể nói được gì. Nàng hơi cúi đầu, nhàn nhạt hỏi: "Bọn họ còn nói cái gì?"
"Còn nói chủ tử, hậu phi tham gia vào chính sự, nhiễu loạn triều cương, dã tâm rõ ràng. Thậm chí còn có người nói chủ tử là mật thám của Bắc Hoàng an bày gài vào chỗ này, nói ngài đầu bạc....." Tiêu Sát nói tới đây dừng lại, khuôn mặt luôn luôn trầm ổn hiện lên tức giận rõ ràng.
Nửa câu sau hắn không nói ra, nàng cũng biết, chẳng qua chính là ngày ấy ở quán trà nghe được, nói tóc bạc của nàng là do yêu nghiệt bám vào người! Cả gian tế cái loại danh nghĩa này cũng có thể đem ra nói, cái gọi là muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do? Nàng xoay người dạo bước đến bên cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống, cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy bọn họ muốn như thế nào? Khuyên can Vô Ưu đem ta biếm vào lãnh cung, lại nạp thêm phi tần làm phong phú hậu cung?"
Tiêu Sát gật đầu nói: "Chủ tử đoán không sai. Bọn họ liệt ra bảy tội cho chủ tử, yêu cầu Hoàng Thượng đem chủ tử biếm vào lãnh cung, lại xử trí sau. Danh sách Lễ bộ đã nghĩ xong, tham tuyển tú nữ cộng một trăm hai mươi người, đã trình cho Hoàng Thượng, cũng gián tiếp nói nên tuyển một nữ tử hiền đức chủ lý hậu cung."
Tay Mạn Yêu chậm rãi nắm chặt, ánh mắt sắc bén, những người đó lấy danh nghĩa là vì quốc gia, thực ra là âm mưu tư lợi cho chính mình, ai mà không biết tâm tư của bọn họ. Chẳng qua chính là muốn đem người trong nhà đưa vào trong cung, dùng để củng cố quyền vị của chính mình.
Nàng rũ mắt, hơi hơi suy ngẫm, ngữ khí bình tĩnh nói: "Trên danh sách kia, có người được đề cử chọn làm Hoàng Hậu không?"
Tiêu Sát nói: "Có, nữ nhi duy nhất của Tang thừa tướng, Tang Ương."
Tang thừa tướng? Cái nam nhân kia vóc dáng không tính cao, hai mắt tinh quang nội liễm! Thế lực của hắn ở Giang Nam phức tạp khó trừ, lúc trước Tông Chính Vô Ưu sở dĩ phong hắn làm thừa tướng, cũng là vì mượn dùng thế lực của hắn trước ổn định một số người. Xem ra, người này đã không thỏa mãn với chuyện chỉ làm một thừa tướng!
"Hoàng Thượng nói như thế nào?"
"Hoàng Thượng...... Không có tỏ rõ thái độ, chỉ là làm yên xuống việc này, không đề cập tới......"
Mạn Yêu con ngươi lạnh quang chợt lóe, qua nửa ngày, nàng mới nhàn nhạt nói: "Ân, ta đã biết."
Tiêu Sát thấy nàng bình tĩnh như thế, trong lòng có chút bất an, "Chủ tử, chuyện này...."
Mạn Yêu ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh nói: "Ta đáp ứng qua Vô Ưu, chuyện này giao cho hắn xử lý. Ta tin tưởng hắn. Ngươi đi làm việc đi, có việc ta lại tìm ngươi."
Tiêu Sát đành phải theo tiếng lui ra.
Mạn Yêu chậm rãi ngồi ở bên cửa sổ, hơi hơi ngửa đầu, duy trì cái tư thế kia, hai mắt nhìn không trung trắng bệch, lẳng lặng mà ngồi thật lâu. Lấy cá tính của Vô Ưu, sẽ áp xuống việc này, thuyết minh thế lực của Tang thừa tướng quá lớn đến cả hắn cũng phải cố kỵ, hắn đã không còn là trước đây một Ly Vương hành sự không cố kỵ. Hiện giờ hắn đã là một hoàng đế, học biết lấy đại cục làm trọng, sự tình lần này, hắn sẽ xử lý như thế nào. Bình thường chuyện chính sự, nàng còn có thể nêu nêu ra kiến nghị, nói nói suy nghĩ trong lòng, khăng khăng việc này nàng không thể nhúng tay. Làm một thê tử của đế vương, mấy vấn đề này là sớm hay muộn cũng phải đối mặt. Đế vương nhất định phải tam cung lục viện, đây là từ xưa đến nay ai cũng thay đổi không được quy củ. Dù cho Vô Ưu hắn không muốn, nhưng nhóm thần tử của hắn cũng sẽ không cho phép. Nàng tin tưởng hắn sẽ không phụ nàng, nhưng mà thế cục hiện giờ, loạn trong giặc ngoài, vì cân bằng triều cục, đế vương có đôi khi cũng là thân bất do kỷ.
Nàng đối mặt lên trời thở thật mạnh ra một hơi, đứng lên, đem sách thẻ tre đã xem qua chất đống trên bàn để lại trên kệ sách, ánh mắt quét thấy cái tráp ở tầng trên đã từng dùng để cất ngọc tỷ truyền quốc, nàng giơ tay đem tráp xê dịch vào trong, phía dưới tráp lộ ra một góc màu trắng, động tác của nàng ngưng lại, liền đem trang giấy màu trắng kia rút ra.
Cầm ở trong tay, hơi hơi sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới, cái này tựa hồ là trước lúc thu săn, là của Phó Trù đưa cho nàng, nói là sau thu săn mới có thể mở ra. Giấy trắng kia gấp đến chỉnh chỉnh tề tề, vuốt độ dày tựa hồ không chỉ một tờ. Mà tờ giấy bên ngoài thoạt nhìn như là dùng để bao những tờ ở bên trong, nàng nhẹ nhàng mở ra một góc, phát hiện trang giấy bên trong không giống như trang bên ngoài bằng phẳng, như là bị người tàn nhẫn vò xoắn qua. Nàng nhíu mày, đầu ngón tay dừng lại ở phía trên, nhẹ nhàng vuốt qua, mím mím môi, cuối cùng vẫn là không thể mở ra. Đem đồ vật kia thả lại chỗ cũ, nàng nằm trên ghế quý phi, trong lòng chua chát, chậm rãi rũ mắt xuống, cầm lấy sách thẻ tre ở một bên tới đọc, lại đọc không vào một chữ.
*********
So với không khí ẩm ướt ở phía Nam, khí hậu phương Bắc phá lệ hanh khô.
Lâm Thiên quốc Bắc triều, giáp sắt hùng quân đạt được toàn thắng đang khải hoàn hồi triều trên đường bị tuyết lớn ngăn chặn lại, đội quân hơn mười vạn dừng lại dựng lều trại chạy dài vài dặm.
Ngoài soái trướng, nam tử một thân kim sắc mũ giáp chấp tay sau lưng đứng lặng ở trên đỉnh núi Tuyết Sơn, khuôn mặt hắn lạnh buốt, thần sắc nhợt nhạt, ánh mắt trông về phía xa xa, nhìn về phương hướng xa xôi không thể chạm đến.
Gió lạnh gào thét, quét lên trên khuôn mặt anh tuấn nhiễm tang thương của hắn, sinh đau như đao cắt, nhưng hắn lại không có cảm giác chút nào. Mũ giáp trên người ở trong cuồng phong rung động leng keng, trên người độ ấm của da thịt giống như trên thi thể người chết trên chiến trường.
Dưới chân, tuyết trắng mênh mông vô bờ, hàn khí lạnh băng lan tràn vô biên, vẫn luôn thẩm thấu đến đáy lòng người. Mà người này, chính là Bắc Hoàng Tông Chính Vô Trù. Vô trù, không cần trù tính, hết thảy đều ở trong tay. Nhưng hắn lại mọi chuyện đều trù tính, vẫn không chiếm được thứ mà mình muốn nhất.
"Khởi bẩm bệ hạ, mạt tướng đã theo ý chỉ của bệ hạ, đem tuyết đào súc qua hai bên mở ra hai con đường." Một tướng sĩ chân sau quỳ xuống đất chắp tay bẩm báo.
Bắc Hoàng Tông Chính Vô Trù thu hồi ánh mắt, khuôn mặt trấn định, nhàn nhạt nói: "Triệu các vị tướng quân hồi doanh nghị sự.
"Mạt tướng tuân chỉ!"
Bên trong soái trướng, các vị tướng quân chia làm hai bên, sắc mặt nghiêm túc, khi Tông Chính Vô Trù đi vào trướng, bọn họ đồng thời bái nói: "Tham kiến bệ hạ!"
Tông Chính Vô Trù bước chân trầm ổn, đi đến thượng vị ngồi xuống, mới nói: "Miễn lễ bình thân."
Chúng tướng đứng dậy, hắn quét mắt một cái đến mọi người, trầm giọng nói: "Các nước nhỏ ở biên quan nhân lúc đại quân triều ta ở bên ngoài, đoạt thành trì của ta, giết con dân của ta, thực sự đáng hận! Lâm tướng quân, trẫm lệnh ngươi dẫn dắt hai vạn nhân mã đêm nay đi bên trái tuyết đạo, bí mật đi tới biên cảnh phía Tây, Dương tướng quân đem hai vạn nhân mã đi phía bên phải tuyết đạo, đi tới biên cảnh phía Đông. Đại quân ta bị tuyết lớn cản trở, bọn họ nhất định lơ đễnh phòng bị, các ngươi ban ngày ẩn núp trên núi, ban đêm hành quân, trong vòng 10 ngày cần phải đuổi tới nơi, đêm tập kích, đem quân địch nhất cử tiêu diệt"
Lâm, Dương hai vị tướng quân lập tức quỳ xuống đất nói: "Mạt tướng lãnh chỉ!"
Tông Chính Vô Trù nói: "Đi xuống chuẩn bị đi."
"Tuân chỉ." Bọn họ rời khỏi doanh trướng, một người tướng quân bước ra khỏi hàng, nói: "Bệ hạ, Nam triều độc lập đã hơn một năm, chúng ta có nên hay không nhân lúc đại quân khí thế đang thịnh, chỉ huy Nam hạ (xuống phía Nam), thẳng đảo Giang Đô (đánh lật thủ đô Giang Nam), không cho bọn họ có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức? "
Một tên tướng quân khác bước ra khỏi hàng, phản đối nói: "Mạt tướng cho rằng không thể, trải qua thời gian một năm nghỉ ngơi chỉnh đốn, thế lực Nam triều đã củng cố, quân ta các tướng sĩ chinh chiến đã mấy tháng, đã rất mệt mỏi, mà binh mã Nam triều dĩ dật đãi lao, lúc này giao chiến, là hạ hạ sách."
(Dĩ dật đãi lao: dật - an nhàn; lao - mệt nhọc. Chỉ ở trong chiến tranh làm tốt đầy đủ chuẩn bị, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ địch nhân mệt mỏi đến xâm phạm, sẽ đón đầu tấn công)
Tông Chính Vô Trù xốc mí mắt, liếc mắt một cái tới những người khác. Một người mưu sĩ bước ra khỏi hàng, nói: "Mạt tướng cũng cho rằng không thể. Nghe nói Trần Phong quốc có một đám lương câu (ngựa non tốt khỏe) mới được sinh ra, có ý ở sau xuân tìm kiếm quốc gia hợp minh. Quân ta vốn là chiến mã không đủ, lần này xuất chinh lại tổn thương vô số, không bằng hồi kinh trước, nghỉ ngơi chỉnh đốn, đợi sau xuân, cùng Trần Phong quốc đặt mua chiến mã, lại đi Nam hạ cũng không muộn. Huống hồ bệ hạ ra kinh đã lâu, chuyện ở trong triều sợ là sớm đã chồng chất như núi, đợi bệ hạ về xử lý."
Ánh mắt Tông Chính Vô Trù hơi đổi, chiến mã? Trần Phong quốc! Đến lúc đó người đi, không chỉ một mình hắn! "Hôm nay nghị luận đến đây, đều lui ra đi."
Mọi người lui ra, hắn một người lưu lại trong trướng lớn. Đi đến trước bàn, nhìn vật trên bàn bị một mảnh vải đen nhánh che đậy lại, ánh mắt dần dần giao động, trước mắt hiện lên một đầu tuyết trắng chói mắt. Đáy mắt bỗng nhiên đau xót, tim sớm đã tê dại vẫn cứ đau như là bị đao cắt.
Hắn duỗi tay xốc lên mảnh vải đen, dưới lớp vải đen là một thứ giống như hoa cỏ trồng trong một cái chậu nho nhỏ. Rễ cây trong suốt, lá cây đen nhánh như là hình dạng hoa loa kèn khép lại, chỉ có một mảnh rất nhỏ.
Lúc trời vừa tối, phiến lá kia từ từ mở ra, liền giống như hoa loa kèn nở rộ, giữa phiến lá đen nhánh, có ba cọng hoa trụ màu đỏ như máu mảnh khảnh giống như ngân châm, làm như đang khát vọng được thấm nhuần bởi máu tươi.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay, không chút do dự đem ngón trỏ duỗi qua, hoa trụ kia như là đột nhiên có sinh mệnh, từng cọng cọng đâm thẳng vào da thịt ở đầu ngón tay hắn, nhanh chóng duỗi thân dưới lớp da thịt xanh trắng hút lấy máu, cực kỳ bá đạo.
Sắc mặt hắn dần dần trắng bệch, ngực như bị trùng kiến gặm cắn, ngực phập phồng kịch liệt, hắn lại cả mày cũng không nhăn một chút nào. Hai mắt gắt gao nhìn thẳng rễ cây trong suốt của hoa cỏ kia chậm rãi biến thành huyết hồng yêu dã, phiến lá đen nhánh cũng lộ ra ánh sáng đỏ sậm. Hoa trụ nở rộ ở dưới da thịt hắn dần dần khô héo lùi về đến bên trong phiến lá, hắn thu hồi tay, phiến lá kia lại lần nữa khép lại.
Hắn nhìn hoa cỏ nho nhỏ kia, trong ánh mắt ảm đạm tỏa ra một mạt ôn nhu kỳ dị, cúi đầu nhìn tay mình, trắng bệch nhợt nhạt không hề có chút máu.
Năm ngày sau, băng tuyết tan rã, đại quân nhổ trại.
Mười hai ngày sau, hai mặt biên cảnh Đông Tây truyền đến tin tức đại thắng.
Tông Chính Vô Trù dẫn dắt đại quân hồi triều, Bắc triều trên dưới một cảnh tượng vui mừng. Mà Nam triều lúc này, đồn đại đãi vớ vẩn về hoàng phi nương nương bay đầy trời.
Tông Chính Vô Ưu giúp nàng đắp chăn, đẩy ra những sợi tóc rối loạn trên mặt nàng "Ta phải đi điện Nghị Chính phê duyệt tấu chương. Nàng ngủ trước đi." Nói xong xoay người rời đi.
Mạn Yêu bỗng nhiên gọi hắn: "Vô Ưu, thiếp...... Thiếp bồi chàng đi." Bồi hắn phê duyệt tấu chương, là chuyện thường có trong một năm nay, nhưng lúc này đây, Tông Chính Vô Ưu lại nhíu mày cự tuyệt nói: "Không cần. Nàng ngủ trước đi. Ta xem xong tấu chương, sẽ tới tìm nàng."
Đêm đó, đã qua canh ba, Tông Chính Vô Ưu vẫn chưa tới. Đây là sau khi tới Giang Nam, nàng lần đầu tiên ngủ một mình, thế nhưng cô đơn khó ngủ, đứng dậy nhìn tuyết rơi, nhưng tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng rơi. Nàng ngơ ngác mà đứng ở phía trước cửa sổ, không có hắn ở bên người, cái hậu cung rộng lớn yên tĩnh này khiến người sợ hãi, nhưng nàng càng sợ hãi chính là, có một ngày hậu cung này không còn yên tĩnh nữa.
Trong đầu không tự chủ được hiện lên một màn thảm thiết của một năm trước, nghẹn đau hít thở không thông cùng với sỉ nhục khắc cốt minh tâm khiến thân thể nàng khống chế không được run rẩy lên.
Nàng cuống quít đóng cửa sổ lại, đặt mình trên ghế quý phi bằng gỗ đàn hương, ôm chăn dựa vào tường, cầm lấy sách thẻ tre ở một bên, cưỡng bách mình không suy nghĩ đến những chuyện đó, nhưng vô ích.
Khi Tông Chính Vô Ưu tới đã qua canh bốn, Mạn Yêu đã ngủ ở trên ghế quý phi rồi, ấn đường nhíu chặt, sắc mặt có chút tái nhợt. Tông Chính Vô Ưu mày rậm hơi nhíu, nhẹ nhàng lấy sách thẻ tre còn bị nàng nắm trong tay, sau đó đau lòng mà vuốt ve ấn đường đang nhíu chặt của nàng, đem nàng ôm đến trên giường, động tác thập phần ôn nhu, nhưng Mạn Yêu vẫn là tỉnh.
Nàng vừa mở mắt nhìn thấy nam tử trước mắt, không đợi hắn buông tay, liền ôm chặt hắn, thế nhưng có hai phần vội vàng cùng sợ hãi.
"Vô Ưu......" Thân nàng run nhè nhẹ, Tông Chính Vô Ưu ngẩn người, rất ít nhìn thấy nàng toát ra biểu tình yếu ớt như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội dùng tay nhẹ vỗ về sống lưng đơn bạc của nàng, hỏi: "Nàng làm sao vậy?" Âm thanh không tự giác ôn nhu như nước.
Nàng dùng sức đem mặt mà chôn ở trước ngực hắn, không có trả lời, thân mình lại dần dần không còn run nữa. Tông Chính Vô Ưu ngồi xuống ở mép giường, vỗ về mặt nàng, ôn nhu lại hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Mạn Yêu rũ mắt, bình tĩnh nhìn tóc bạc rũ ở trước ngực nàng, dưới ánh đèn ôn hòa màu trắng như tuyết vẫn cứ phi thường chói mắt, nàng bỗng nhiên có vài phần ưu thương nói: "Vừa mới nằm mộng, mộng thấy hậu cung này đột nhiên có rất nhiều rất nhiều nữ tử mỹ lệ, các nàng trẻ tuổi, tính tình bồng bột, có một mái tóc đẹp đen nhánh...... Mà thiếp...... Ở trước mặt các nàng, có vẻ rất già......"
"Nói bậy!" Tông Chính Vô Ưu thấp giọng trách mắng, thế nhưng mặt trầm xuống.
Mạn Yêu ngẩng đầu nhìn hắn, hắn một đôi mắt dày đặc tức giận mang theo cảm xúc phức tạp đen tối không rõ, làm cho khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn càng có vẻ thâm thúy mà hoàn mỹ, nàng nhịn không được duỗi tay đi sờ mặt hắn, ánh mắt hắn cử động một chút, lại nghe thấy giọng nói u buồn của nàng: "Vô Ưu, lại cho thiếp thêm một chút thời gian. Thực xin lỗi, là thiếp quá ích kỷ. Thiếp biết rõ chuyện vì sao chàng buồn rầu, thiếp lại làm bộ không biết, thiếp biết hoàng tự đối với hoàng đế của một quốc gia mà nói quan trọng bao nhiêu, nhưng mà thiếp......" Nàng khổ sở cúi đầu, lại nói: "Chàng đột nhiên nói ra như vậy, thiếp thật sự chưa chuẩn bị......" Kỳ thật nàng là không biết, thân tàn này của nàng, mặc dù đã khắc phục chướng ngại trong lòng, có thể hay không vì hắn sinh hài tử, cũng vẫn là không biết! Một năm trước, nàng bị thương nặng như vậy, chảy nhiều máu như vậy......
"A Mạn," Sự tức giận trong mắt của Tông Chính Vô Ưu ở trong biểu tình vô tội của nàng hoàn toàn tan mất, hắn thở dài một tiếng, bắt lấy tay nàng, nhíu mày nói: "Đừng suy nghĩ lung tung. Ngủ đi."
Mạn Yêu thân mình xê dịch vào trong, Tông Chính Vô Ưu nằm xuống bên cạnh nàng, lấy chăn đắp lên cho cả hai người, đem cánh tay lót đến sau cổ nàng, một cái tay khác ôm lấy eo nàng. Mạn Yêu hướng trong lòng ngực hắn cọ cọ, dán vào lòng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn, nghe thấy tim đập hơi nhanh của hắn. Nàng hơi hơi ngẩng đầu lên, có chút do dự nói: "Vô Ưu, các đại thần,..."
"A Mạn", hắn cúi đầu khẽ hôn thái dương nàng, động tác cực ôn nhu, ngữ khí lại là không dung kháng cự nói: "Chuyện này giao cho ta xử lý. Nàng chỉ cần tin tưởng ta là được! Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đời này, chỉ có nàng, mới là thê tử của ta của Tông Chính Vô Ưu!"
Mạn Yêu nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an, nhưng nàng vẫn cứ cười gật gật đầu. Nàng lại nghĩ đến Cửu hoàng tử, nói: "Thiếp đến bây giờ cũng còn không biết tên của lão Cửu, hắn kêu là gì?"
Tông Chính Vô Ưu rũ mắt nói: "Hắn không có tên."
Mạn Yêu sửng sốt, Tông Chính Vô Ưu thấy nàng nghi hoặc, liền nói: "Khi mẫu thân ta mang thai, phụ hoàng sau khi say rượu, sủng hạnh một cung nữ, cung nữ kia sau khi sinh hạ lão Cửu đã bị ban chết, lão Cửu đi theo cung nữ thái giám lớn lên, không có tên."
Mạn Yêu ngơ ngẩn, thì ra thân thế của lão Cửu là vậy! Một hoàng tử, không có hoàng đế ban tên, cung nữ thái giám lại không dám tùy tiện vì hắn đặt tên? Chắc là Lâm Thiên hoàng sợ Vân Quý phi biết chuyện này, liền ban cái chết cho mẫu thân của lão Cửu. Hài tử lớn lên ở hoàn cảnh như vậy, thế nhưng có thể bảo trì tâm tính vui vẻ, thật sự thực không dễ dàng. Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Vô Ưu, chàng đặt cho hắn một cái tên đi, một người nếu cả tên đều không có, quá thê lương!"
Tông Chính Vô Ưu "Ân" một tiếng, nói: "Nàng đặt cho hắn đi."
Mạn Yêu khẽ cười nói: "Thiếp có thể sao?"
"Đương nhiên, nàng là tẩu tử của hắn." Tông Chính Vô Ưu ôn nhu mà nhìn nàng, cầm tay nàng.
"Cũng được, hắn cũng giúp thiếp đặt tên qua." Mạn Yêu cười cười mắt ngưng đọng, hơi hơi nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng ngời, nói: "Vô Cương, Tông Chính Vô Cương, như thế nào? Hy vọng hắn vui vẻ vô cương, tình nghĩa huynh đệ của chàng vô cương." Tình huynh đệ nhà đế vương, khó được đến cỡ nào, chỉ hy vọng huynh đệ họ vẫn có thể luôn như vậy.
****************
Ngày hôm sau, sau khi lâm triều, thánh chỉ tuyên đọc chuyện ban danh.
Thời điểm giữa trưa, tuyết ngừng rơi.
Tông Chính Vô Ưu tới Mạn Hương điện bồi Mạn Yêu dùng bữa, đây là ước định của hai người, bất luận có bận cỡ nào, không phải hắn tới Mạn Hương điện, thì là nàng đi Nghị Chính điện, hai người cũng phải cùng nhau dùng bữa, lôi đả bất động (sét đánh không đổi).
Hai người nắm tay cùng nhau bước vào thiện thính (phòng ăn), nhìn qua tâm tình của Tông Chính Vô Ưu cũng không tệ lắm, Mạn Yêu nói: "Đánh hạ Ngọc Thượng quốc, biên quan hẳn là có thể bình yên một thời gian."
Tông Chính Vô Ưu nói: "Lại qua một thời gian, triều đình đã củng cố, dân sinh yên ổn, bọn họ không tìm tới cửa, ta sẽ tự tìm tới bọn họ. Các nước nhỏ ở ngoại cảnh phía Nam tuy rằng cũng không lớn, nhưng vẫn là giàu có và đông đúc, bắt lấy là chuyện sớm hay muộn. Chỉ là đến lúc đó, chiến sự liên tiếp, nam chinh bắc chiến, nàng......"
"Thiếp không phải là nữ nhân thủ ở hậu phương", Mạn Yêu dừng lại bước chân, dương cằm, nghiêm túc mà nhìn vào đôi mắt hắn, ánh mắt kiên định, nói: "Thiếp sẽ cùng với chàng sóng vai đứng chung một chỗ, vô luận đối diện là ai!" Phó Trù cũng được, hoàng huynh cũng thế, lại hoặc là thiên quân vạn mã, long đàm hổ huyệt (đầm rồng hang hổ), bọn họ đều phải ở bên nhau.
Tông Chính Vô Ưu nao nao, ánh mắt ở khuôn mặt nàng lưu luyến, nói: "Được, chúng ta cùng nhau."
Các cung nhân đem các món ăn mang lên bàn, các món ăn cực đơn giản, đều là những món bình thường. Đây cũng là ý tứ Mạn Yêu, quốc gia mới thành lập, chiến sự thường xuyên, chi phí bình thường hết thảy phải theo cách tiết kiệm.
"Li Nguyệt, Li Nguyệt, điểm tâm tới!" Hai người còn chưa động đũa, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử vào nhà vừa thấy Tông Chính Vô Ưu cũng ở đây, vội vàng cười nói: "Thất ca cũng ở đây a! Huynh kêu đệ mua điểm tâm, đệ đã mua tới, thất tẩu, tẩu nếm thử." Lập tức biến hóa xưng hô, hắn đem bao lớn bao nhỏ điểm tâm đặt tới trước mặt Mạn Yêu, cũng mở bọc ra.
Mạn Yêu vừa thấy, vui vẻ nói: "Là điểm tâm của Ngũ vị trai!"
Nàng ăn qua một lần, ăn rất ngon, không thể tưởng được Tông Chính Vô Ưu thế nhưng còn nhớ rõ. Nàng cầm một cái ở trong tay, còn chưa có ăn, trong lòng đã tràn đầy hạnh phúc.
Cửu hoàng tử đương nhiên lưu lại, nhìn một bàn thức ăn cũng không tính thực phong phú, đang chuẩn bị muốn ăn.
Lúc này, một cung nữ đi vào bẩm báo nói: "Hoàng thượng, Nương nương, Tiêu cô nương đã trở lại!"
Mạn Yêu sắc mặt vui vẻ, đứng lên đang định hỏi nàng (TK) người đâu, liền nghe bên ngoài một trận tiếng bước chân vội vàng truyền tới, đi theo là một thân ảnh màu hồng cam xông thẳng đến trước mặt nàng, kêu lên: "Công chúa tỷ tỷ, muội đã trở về!"
Ra cửa lịch luyện, Tiêu Khả so với một năm trước tựa hồ thành thục rất nhiều, mặt mày rút đi đơn thuần cùng ngây ngô, nhiều thêm vài phần giảo hoạt, chắc là ở bên ngoài cũng đã trải qua không ít chuyện. Nàng ta vẫn giống như lúc trước, thói quen đi kéo cánh tay Mạn Yêu, cười thật ngọt. Nhưng chỉ chớp mắt nhìn thấy Cửu hoàng tử, trừng mắt nói: "Di? Ngươi tại sao cũng ở đây?"
Bởi vì khi mới tới Giang Nam, Cửu hoàng tử đối với Mạn Yêu còn giận dỗi, Tiêu Khả cùng hắn náo không ít mâu thuẫn, còn thường thường lén hạ thuốc cho hắn, làm hại Cửu hoàng tử có một đoạn thời gian không dám tiến cung.
Cửu hoàng tử vừa thấy đến nàng, da đầu tê dại, theo phản xạ mà nhảy đến phía sau Tông Chính Vô Ưu, trừng mắt, dùng ngón tay chỉ nàng, kêu lên: "Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi đừng tới đây a! Thất tẩu, tẩu mau quản quản nàng ta, ngàn vạn đừng để cho nha đầu chết tiệt này tới gần ta!"
Mạn Yêu thấy hắn dọa thành như vậy, liền giữ chặt Tiêu Khả, cười nói: "Khả nhi, muội vừa trở về, ngồi xuống nghỉ một lát trước đi."
"Nga." Tiêu Khả trừng mắt nhìn Cửu hoàng tử liếc mắt một cái, cho dù không có Mạn Yêu ngăn cản, nàng cũng thật không dám chạy tới cùng hắn nháo, bởi vì có Tông Chính Vô Ưu ở đây. Không biết vì sao, trong lòng nàng đối với Tông Chính Vô Ưu có loại sợ hãi vô cớ.
Tông Chính Vô Ưu mắt nhìn nhị Sát đi theo Tiêu Khả tiến vào, nhị Sát vào nhà vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, một tay chống trên mặt đất, đầu đều rũ xuống, nửa khuôn mặt không bị mặt nạ quỷ đỏ che khuất tràn đầy vẻ xấu hổ. Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Đồ vật chưa tới tay?"
Nhị Sát đầu nặng nề rũ xuống, cùng kêu lên nói: "Thuộc hạ hổ thẹn, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!"
Tươi cười trên mặt Tiêu Khả nháy mắt biến mất, cũng cúi đầu, mắt đầy vẻ hổ thẹn, không dám ngẩng đầu nhìn Mạn Yêu.
Tông Chính Vô Ưu sắc mặt ủ dột, cả người lộ ra hơi thở lạnh lẽo, Cửu hoàng tử không tự giác lui ra phía sau vài bước, đối với Tiêu Khả kêu lên: "Ngươi cái nha đầu chết tiệt này làm việc như thế nào hả? Không phải nói đã tra được nguồn gốc Huyết Ô ở Bắc Di quốc sao? Cho ngươi phái nhiều người như vậy, vì sao còn không có lấy được?"
Tiêu Khả hung hăng vò vò góc áo của mình, dậm chân buồn bực nói: "Đúng là tra được, nhưng mà......lúc chúng ta đến, Huyết Ô đã bị người lấy đi rồi!"
Cửu hoàng tử ngạc nhiên nói: "Di? Là ai lấy đi? Ai có năng lực lớn như vậy, có thể ở trước các ngươi tìm được đồ vật kia?"
Tiêu Khả bĩu môi nói: "Ta cũng không biết là ai. Rất kỳ quái, Huyết Ô đối với người bình thường không có tác dụng gì, hơn nữa Huyết Ô yêu cầu dùng máu tươi của người nuôi nấng mới có thể đạt đến kỳ hiệu tóc đen, người nuôi nấng, còn sẽ tổn thương nguyên khí, người thường hẳn là sẽ không muốn thứ này."
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu ngừng giây lát, bỗng nhiên nheo lại mắt phượng, nhấp môi mỏng, rũ mắt trầm tư.
Mạn Yêu hơi sửng sốt, dấu đi ánh mắt hơi lạnh nơi đáy mắt, nhàn nhạt cười nói: "Thôi bỏ đi, không lấy được thì không lấy được, cũng không có gì, ta đã quen rồi."
Tông Chính Vô Ưu kéo qua tay nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma xát da thịt lạnh lẽo của nàng, ánh mắt đau lòng lo lắng.
"Công chúa tỷ tỷ, thực xin lỗi a!" Tiêu Khả cắn môi, vạn phần hổ thẹn.
Mạn Yêu cười lắc đầu nói: "Ta không có việc gì, các ngươi đều tận lực. Hai người các ngươi cũng đi xuống đi, vất vả cho các ngươi!"
Nhị Sát ngẩng đầu nhìn Tông Chính Vô Ưu, không nhúc nhích. Tông Chính Vô Ưu nhàn nhạt mở miệng nói: "Lui xuống đi." Hai người bọn họ vội hành lễ rời khỏi.
Cửu hoàng tử thấy trong phòng không khí có chút nặng nề, vội đứng ra nhếch miệng cười nói: "Thất tẩu, tẩu đừng khổ sở, đầu bạc nhìn cũng đẹp mà, thoạt nhìn giống tiên nữ! Tẩu xem tẩu xem, so với Tiêu Khả cái nha đầu chết tiệt tóc đen kia thì tẩu đẹp hơn nhiều." Hắn thật cũng không phải nói dối, hắn xác thật cảm thấy bộ dáng Mạn Yêu đầu bạc có một loại đẹp nói không nên lời, cái loại đẹp này, đã thê lương lại mang theo chút yêu dã, lấy tư thái thánh khiết hiện ra ở trước mắt mọi người.
Tiêu Khả vội vàng phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, công chúa tỷ tỷ, tỷ đầu bạc cũng thực mỹ." Hai người từ khi gặp mặt liền thành oan gia, lần đầu tiên ăn ý đến kỳ dị. Nói xong, hai người liếc mắt lẫn nhau một cái.
Mạn Yêu nhàn nhạt cười cười, "Ăn cơm đi, đồ ăn đều lạnh cả rồi." Dứt lời gọi người thêm chén đũa.
Tiêu Khả đặt mông ngồi vào vị trí Cửu hoàng tử đã ngồi khi nãy, thấy chén cơm kia còn không có động qua, không nghĩ ngợi gì, liền bưng lên làm một ngụm.
Cửu hoàng tử sửng sốt, bị nàng đoạt trước, tức giận đến thiếu chút nữa nhảy cao ba trượng, nhảy lại đây kêu lên: "Ê! Đó là của ta! Ngươi mau buông xuống."
Tiêu Khả mở to đôi mắt nước long lanh vẻ mặt vô tội, trong mắt lại lập loè ánh giảo hoạt, nàng quay đầu cười nói: "A? Đây là của ngươi hả? Ta không biết, ta đã ăn một ngụm, trả cho ngươi, ngươi còn muốn hay không?"
Cửu hoàng tử hung hăng mà trừng mắt với nàng, nha đầu chết tiệt này rời đi một năm, trở về trở nên giảo hoạt, càng khó đối phó rồi! Hắn nhìn Tiêu Khả, nhìn nhìn cái chén nàng đưa qua, trừng mắt tức giận đến thở hổn hển.
Tiêu Khả nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Ngươi không ăn hả? Trong chốc lát đồ ăn bị ăn sạch, ngươi đừng kêu to a."
Mạn Yêu không lời để nói bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ ở cùng nhau, sau này còn có chỗ sẽ náo đến ầm ĩ.
Tông Chính Vô Ưu buông chén đũa, xốc mí mắt liếc hắn một cái, "Không ăn cơm, hiện tại liền cùng ta đi Nghị Chính điện."
Cửu hoàng tử sửng sốt, "A? Đệ ăn đệ ăn, Thất ca huynh đợi đợi đệ a." Dứt lời vội vàng ngồi xuống, bay nhanh bới cơm.
Sau bữa cơm, Tông Chính Vô Ưu cùng Cửu hoàng tử đi Nghị Chính điện, Mạn Yêu kêu người gọi Tiêu Sát tới, để cho hai huynh muội bọn họ tụ họp trò chuyện. Tiêu Sát cùng Tiêu Khả đơn giản nói vài câu, liền để Tiêu Khả về phòng nghỉ ngơi. Hắn không có lập tức rời đi, mà là nhíu chặt mày, nhìn Mạn Yêu muốn nói lại thôi.
Một năm chấp chưởng cấm quân, Tiêu Sát thoạt nhìn so trước kia càng thêm trầm ổn. Hắn vẫn luôn đang do dự, không biết có nên nói cho nàng biết hay không? Hoàng Thượng giấu giếm nàng tự có đạo lý của Hoàng Thượng, nhưng hắn lại không nên giấu giếm.
Mạn Yêu thấy sắc mặt hắn nặng nề, vẻ mặt do dự không chừng, nàng thu lại cười, nhíu mày hỏi: "Tiêu Sát, ngươi biết những gì? Những đại thần đó...... lần này lại lấy chuyện gì ra nói?"
Tiêu Sát hơi hơi sửng sốt, không dự đoán được nàng trực tiếp liền hỏi đến chuyện này, trong lòng biết hiện tại không nói cũng không được. Hắn hai mắt hơi trầm xuống, nói: "Vài vị lão thần tham tấu nói chủ tử một người độc sủng hậu cung, là đại kị của đất nước, mà đã một năm chưa thể hoài thai hoàng tự, tiếp tục như thế, hại nước hại dân."
Mạn Yêu sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nháy mắt lạnh băng. Khó trách hôm qua Vô Ưu đột nhiên nói bọn họ có phải hay không nên có một hài tử! Thì ra là thế. Hoàng tự của đế vương xác thật liên quan đến xã tắc, điểm này nàng không thể nói được gì. Nàng hơi cúi đầu, nhàn nhạt hỏi: "Bọn họ còn nói cái gì?"
"Còn nói chủ tử, hậu phi tham gia vào chính sự, nhiễu loạn triều cương, dã tâm rõ ràng. Thậm chí còn có người nói chủ tử là mật thám của Bắc Hoàng an bày gài vào chỗ này, nói ngài đầu bạc....." Tiêu Sát nói tới đây dừng lại, khuôn mặt luôn luôn trầm ổn hiện lên tức giận rõ ràng.
Nửa câu sau hắn không nói ra, nàng cũng biết, chẳng qua chính là ngày ấy ở quán trà nghe được, nói tóc bạc của nàng là do yêu nghiệt bám vào người! Cả gian tế cái loại danh nghĩa này cũng có thể đem ra nói, cái gọi là muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do? Nàng xoay người dạo bước đến bên cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống, cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy bọn họ muốn như thế nào? Khuyên can Vô Ưu đem ta biếm vào lãnh cung, lại nạp thêm phi tần làm phong phú hậu cung?"
Tiêu Sát gật đầu nói: "Chủ tử đoán không sai. Bọn họ liệt ra bảy tội cho chủ tử, yêu cầu Hoàng Thượng đem chủ tử biếm vào lãnh cung, lại xử trí sau. Danh sách Lễ bộ đã nghĩ xong, tham tuyển tú nữ cộng một trăm hai mươi người, đã trình cho Hoàng Thượng, cũng gián tiếp nói nên tuyển một nữ tử hiền đức chủ lý hậu cung."
Tay Mạn Yêu chậm rãi nắm chặt, ánh mắt sắc bén, những người đó lấy danh nghĩa là vì quốc gia, thực ra là âm mưu tư lợi cho chính mình, ai mà không biết tâm tư của bọn họ. Chẳng qua chính là muốn đem người trong nhà đưa vào trong cung, dùng để củng cố quyền vị của chính mình.
Nàng rũ mắt, hơi hơi suy ngẫm, ngữ khí bình tĩnh nói: "Trên danh sách kia, có người được đề cử chọn làm Hoàng Hậu không?"
Tiêu Sát nói: "Có, nữ nhi duy nhất của Tang thừa tướng, Tang Ương."
Tang thừa tướng? Cái nam nhân kia vóc dáng không tính cao, hai mắt tinh quang nội liễm! Thế lực của hắn ở Giang Nam phức tạp khó trừ, lúc trước Tông Chính Vô Ưu sở dĩ phong hắn làm thừa tướng, cũng là vì mượn dùng thế lực của hắn trước ổn định một số người. Xem ra, người này đã không thỏa mãn với chuyện chỉ làm một thừa tướng!
"Hoàng Thượng nói như thế nào?"
"Hoàng Thượng...... Không có tỏ rõ thái độ, chỉ là làm yên xuống việc này, không đề cập tới......"
Mạn Yêu con ngươi lạnh quang chợt lóe, qua nửa ngày, nàng mới nhàn nhạt nói: "Ân, ta đã biết."
Tiêu Sát thấy nàng bình tĩnh như thế, trong lòng có chút bất an, "Chủ tử, chuyện này...."
Mạn Yêu ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh nói: "Ta đáp ứng qua Vô Ưu, chuyện này giao cho hắn xử lý. Ta tin tưởng hắn. Ngươi đi làm việc đi, có việc ta lại tìm ngươi."
Tiêu Sát đành phải theo tiếng lui ra.
Mạn Yêu chậm rãi ngồi ở bên cửa sổ, hơi hơi ngửa đầu, duy trì cái tư thế kia, hai mắt nhìn không trung trắng bệch, lẳng lặng mà ngồi thật lâu. Lấy cá tính của Vô Ưu, sẽ áp xuống việc này, thuyết minh thế lực của Tang thừa tướng quá lớn đến cả hắn cũng phải cố kỵ, hắn đã không còn là trước đây một Ly Vương hành sự không cố kỵ. Hiện giờ hắn đã là một hoàng đế, học biết lấy đại cục làm trọng, sự tình lần này, hắn sẽ xử lý như thế nào. Bình thường chuyện chính sự, nàng còn có thể nêu nêu ra kiến nghị, nói nói suy nghĩ trong lòng, khăng khăng việc này nàng không thể nhúng tay. Làm một thê tử của đế vương, mấy vấn đề này là sớm hay muộn cũng phải đối mặt. Đế vương nhất định phải tam cung lục viện, đây là từ xưa đến nay ai cũng thay đổi không được quy củ. Dù cho Vô Ưu hắn không muốn, nhưng nhóm thần tử của hắn cũng sẽ không cho phép. Nàng tin tưởng hắn sẽ không phụ nàng, nhưng mà thế cục hiện giờ, loạn trong giặc ngoài, vì cân bằng triều cục, đế vương có đôi khi cũng là thân bất do kỷ.
Nàng đối mặt lên trời thở thật mạnh ra một hơi, đứng lên, đem sách thẻ tre đã xem qua chất đống trên bàn để lại trên kệ sách, ánh mắt quét thấy cái tráp ở tầng trên đã từng dùng để cất ngọc tỷ truyền quốc, nàng giơ tay đem tráp xê dịch vào trong, phía dưới tráp lộ ra một góc màu trắng, động tác của nàng ngưng lại, liền đem trang giấy màu trắng kia rút ra.
Cầm ở trong tay, hơi hơi sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới, cái này tựa hồ là trước lúc thu săn, là của Phó Trù đưa cho nàng, nói là sau thu săn mới có thể mở ra. Giấy trắng kia gấp đến chỉnh chỉnh tề tề, vuốt độ dày tựa hồ không chỉ một tờ. Mà tờ giấy bên ngoài thoạt nhìn như là dùng để bao những tờ ở bên trong, nàng nhẹ nhàng mở ra một góc, phát hiện trang giấy bên trong không giống như trang bên ngoài bằng phẳng, như là bị người tàn nhẫn vò xoắn qua. Nàng nhíu mày, đầu ngón tay dừng lại ở phía trên, nhẹ nhàng vuốt qua, mím mím môi, cuối cùng vẫn là không thể mở ra. Đem đồ vật kia thả lại chỗ cũ, nàng nằm trên ghế quý phi, trong lòng chua chát, chậm rãi rũ mắt xuống, cầm lấy sách thẻ tre ở một bên tới đọc, lại đọc không vào một chữ.
*********
So với không khí ẩm ướt ở phía Nam, khí hậu phương Bắc phá lệ hanh khô.
Lâm Thiên quốc Bắc triều, giáp sắt hùng quân đạt được toàn thắng đang khải hoàn hồi triều trên đường bị tuyết lớn ngăn chặn lại, đội quân hơn mười vạn dừng lại dựng lều trại chạy dài vài dặm.
Ngoài soái trướng, nam tử một thân kim sắc mũ giáp chấp tay sau lưng đứng lặng ở trên đỉnh núi Tuyết Sơn, khuôn mặt hắn lạnh buốt, thần sắc nhợt nhạt, ánh mắt trông về phía xa xa, nhìn về phương hướng xa xôi không thể chạm đến.
Gió lạnh gào thét, quét lên trên khuôn mặt anh tuấn nhiễm tang thương của hắn, sinh đau như đao cắt, nhưng hắn lại không có cảm giác chút nào. Mũ giáp trên người ở trong cuồng phong rung động leng keng, trên người độ ấm của da thịt giống như trên thi thể người chết trên chiến trường.
Dưới chân, tuyết trắng mênh mông vô bờ, hàn khí lạnh băng lan tràn vô biên, vẫn luôn thẩm thấu đến đáy lòng người. Mà người này, chính là Bắc Hoàng Tông Chính Vô Trù. Vô trù, không cần trù tính, hết thảy đều ở trong tay. Nhưng hắn lại mọi chuyện đều trù tính, vẫn không chiếm được thứ mà mình muốn nhất.
"Khởi bẩm bệ hạ, mạt tướng đã theo ý chỉ của bệ hạ, đem tuyết đào súc qua hai bên mở ra hai con đường." Một tướng sĩ chân sau quỳ xuống đất chắp tay bẩm báo.
Bắc Hoàng Tông Chính Vô Trù thu hồi ánh mắt, khuôn mặt trấn định, nhàn nhạt nói: "Triệu các vị tướng quân hồi doanh nghị sự.
"Mạt tướng tuân chỉ!"
Bên trong soái trướng, các vị tướng quân chia làm hai bên, sắc mặt nghiêm túc, khi Tông Chính Vô Trù đi vào trướng, bọn họ đồng thời bái nói: "Tham kiến bệ hạ!"
Tông Chính Vô Trù bước chân trầm ổn, đi đến thượng vị ngồi xuống, mới nói: "Miễn lễ bình thân."
Chúng tướng đứng dậy, hắn quét mắt một cái đến mọi người, trầm giọng nói: "Các nước nhỏ ở biên quan nhân lúc đại quân triều ta ở bên ngoài, đoạt thành trì của ta, giết con dân của ta, thực sự đáng hận! Lâm tướng quân, trẫm lệnh ngươi dẫn dắt hai vạn nhân mã đêm nay đi bên trái tuyết đạo, bí mật đi tới biên cảnh phía Tây, Dương tướng quân đem hai vạn nhân mã đi phía bên phải tuyết đạo, đi tới biên cảnh phía Đông. Đại quân ta bị tuyết lớn cản trở, bọn họ nhất định lơ đễnh phòng bị, các ngươi ban ngày ẩn núp trên núi, ban đêm hành quân, trong vòng 10 ngày cần phải đuổi tới nơi, đêm tập kích, đem quân địch nhất cử tiêu diệt"
Lâm, Dương hai vị tướng quân lập tức quỳ xuống đất nói: "Mạt tướng lãnh chỉ!"
Tông Chính Vô Trù nói: "Đi xuống chuẩn bị đi."
"Tuân chỉ." Bọn họ rời khỏi doanh trướng, một người tướng quân bước ra khỏi hàng, nói: "Bệ hạ, Nam triều độc lập đã hơn một năm, chúng ta có nên hay không nhân lúc đại quân khí thế đang thịnh, chỉ huy Nam hạ (xuống phía Nam), thẳng đảo Giang Đô (đánh lật thủ đô Giang Nam), không cho bọn họ có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức? "
Một tên tướng quân khác bước ra khỏi hàng, phản đối nói: "Mạt tướng cho rằng không thể, trải qua thời gian một năm nghỉ ngơi chỉnh đốn, thế lực Nam triều đã củng cố, quân ta các tướng sĩ chinh chiến đã mấy tháng, đã rất mệt mỏi, mà binh mã Nam triều dĩ dật đãi lao, lúc này giao chiến, là hạ hạ sách."
(Dĩ dật đãi lao: dật - an nhàn; lao - mệt nhọc. Chỉ ở trong chiến tranh làm tốt đầy đủ chuẩn bị, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ địch nhân mệt mỏi đến xâm phạm, sẽ đón đầu tấn công)
Tông Chính Vô Trù xốc mí mắt, liếc mắt một cái tới những người khác. Một người mưu sĩ bước ra khỏi hàng, nói: "Mạt tướng cũng cho rằng không thể. Nghe nói Trần Phong quốc có một đám lương câu (ngựa non tốt khỏe) mới được sinh ra, có ý ở sau xuân tìm kiếm quốc gia hợp minh. Quân ta vốn là chiến mã không đủ, lần này xuất chinh lại tổn thương vô số, không bằng hồi kinh trước, nghỉ ngơi chỉnh đốn, đợi sau xuân, cùng Trần Phong quốc đặt mua chiến mã, lại đi Nam hạ cũng không muộn. Huống hồ bệ hạ ra kinh đã lâu, chuyện ở trong triều sợ là sớm đã chồng chất như núi, đợi bệ hạ về xử lý."
Ánh mắt Tông Chính Vô Trù hơi đổi, chiến mã? Trần Phong quốc! Đến lúc đó người đi, không chỉ một mình hắn! "Hôm nay nghị luận đến đây, đều lui ra đi."
Mọi người lui ra, hắn một người lưu lại trong trướng lớn. Đi đến trước bàn, nhìn vật trên bàn bị một mảnh vải đen nhánh che đậy lại, ánh mắt dần dần giao động, trước mắt hiện lên một đầu tuyết trắng chói mắt. Đáy mắt bỗng nhiên đau xót, tim sớm đã tê dại vẫn cứ đau như là bị đao cắt.
Hắn duỗi tay xốc lên mảnh vải đen, dưới lớp vải đen là một thứ giống như hoa cỏ trồng trong một cái chậu nho nhỏ. Rễ cây trong suốt, lá cây đen nhánh như là hình dạng hoa loa kèn khép lại, chỉ có một mảnh rất nhỏ.
Lúc trời vừa tối, phiến lá kia từ từ mở ra, liền giống như hoa loa kèn nở rộ, giữa phiến lá đen nhánh, có ba cọng hoa trụ màu đỏ như máu mảnh khảnh giống như ngân châm, làm như đang khát vọng được thấm nhuần bởi máu tươi.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay, không chút do dự đem ngón trỏ duỗi qua, hoa trụ kia như là đột nhiên có sinh mệnh, từng cọng cọng đâm thẳng vào da thịt ở đầu ngón tay hắn, nhanh chóng duỗi thân dưới lớp da thịt xanh trắng hút lấy máu, cực kỳ bá đạo.
Sắc mặt hắn dần dần trắng bệch, ngực như bị trùng kiến gặm cắn, ngực phập phồng kịch liệt, hắn lại cả mày cũng không nhăn một chút nào. Hai mắt gắt gao nhìn thẳng rễ cây trong suốt của hoa cỏ kia chậm rãi biến thành huyết hồng yêu dã, phiến lá đen nhánh cũng lộ ra ánh sáng đỏ sậm. Hoa trụ nở rộ ở dưới da thịt hắn dần dần khô héo lùi về đến bên trong phiến lá, hắn thu hồi tay, phiến lá kia lại lần nữa khép lại.
Hắn nhìn hoa cỏ nho nhỏ kia, trong ánh mắt ảm đạm tỏa ra một mạt ôn nhu kỳ dị, cúi đầu nhìn tay mình, trắng bệch nhợt nhạt không hề có chút máu.
Năm ngày sau, băng tuyết tan rã, đại quân nhổ trại.
Mười hai ngày sau, hai mặt biên cảnh Đông Tây truyền đến tin tức đại thắng.
Tông Chính Vô Trù dẫn dắt đại quân hồi triều, Bắc triều trên dưới một cảnh tượng vui mừng. Mà Nam triều lúc này, đồn đại đãi vớ vẩn về hoàng phi nương nương bay đầy trời.