"Là người nào?" Thủ vệ cửa quân doanh ngăn lại xe ngựa, lạnh giọng quát hỏi.
Xa phu trách mắng: "Lớn mật! Bên trong xe là Hoàng phi nương nương, còn không mau mau lui ra."
Bọn thủ vệ sửng sốt, sắc mặt có chút hoảng loạn, liếc mắt lẫn nhau một cái, sau khi quỳ xuống tham bái, một trong những tên thủ vệ ngẩng đầu nói: "Trong quân có quy tắc, nữ tử không được tự tiện đi vào, nương nương thỉnh hồi."
Mạn Yêu vén lên rèm xe, phi thân nhảy lên lưng hắc mã phía trước, đoạt lấy trường thương (cây dáo dài) trong tay thị vệ, trở tay chém đứt dây cương nối liền hắc mã cùng xe ngựa. Đối với sự ngăn cản của thủ vệ căn bản không bỏ vào mắt, đôi mắt sắc bén đảo qua, mãnh liệt giơ roi, con ngựa kia hướng tới bên trong quân doanh chạy như điên mà đi. Bọn thủ vệ kinh hãi, lại là ngăn chặn không kịp, chỉ có thể đứng ở tại chỗ ngơ ngẩn mà nhìn thân ảnh màu trắng đảo mắt biến mất kia, đều quên hẳn là phải nên kêu một tiếng: "Có người xông vào quân doanh!"
*****
Thao trường luyện tập quân sự của tân binh, bao la mênh mông vô bờ. Mười vạn người, lặng ngắt như tờ.
Các đại thần hơi hơi rũ đầu, tướng lãnh tân binh Hạng Ảnh thân mặc tướng phục quỳ một gối ở dưới chân đế vương, cúi đầu nghiêm mày. Các tướng sĩ trong thao trường vốn đang ở trong sự hỗn loạn của một cuộc bạo loạn lên án, bởi vì hoàng đế giá lâm mà đột nhiên an tĩnh lại.
Gần đây trong quân có lời đồn đãi: Hoàng phi nương nương hồng nhan tóc bạc tất là yêu nghiệt chuyển thế, có loại yêu nghiệt ở bên cạnh Hoàng thượng, thiên hạ vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh, quốc gia tất vong! Bọn họ từ bán tín bán nghi, đến tin tưởng không nghi ngờ, mà nay, nhìn lên trên đài cao đế vương vô cùng tôn quý, nguồn gốc khiến cho bọn họ bạo loạn lại rốt cuộc không thể trở thành lý do.
Mười vạn người vô đội hình kết cấu, hỗn độn mà đứng ở giữa sân thao luyện. Bọn họ tay cầm trường thương, ánh mắt khiếp sợ mà nhìn lên đài cao ở phía trên một tầng tầng bậc thang kéo dài, một nam tử khí thế đồ sộ vô biên đứng ở phía trước các bá quan văn võ, tên nam tử kia người mặc long bào màu đen, ánh mắt sắc bén, khí thế uy nghiêm. Chỉ thấy hắn mặt vô biểu tình, tư thái bễ nghễ nhìn chúng sinh, nghiễm nhiên trời sinh vương giả, có ma lực khiến người không thể không thần phục. Hắn mắt lạnh đảo qua, các tướng sĩ toàn thao trường như làn sóng lục tục quỳ xuống.
(bễ nghễ: nhìn xéo liếc mắt)
Đây là Hoàng Thượng của bọn họ! Dáng người giống như tiên, khí thế giống như thần, ánh mắt tà vọng như ma, mà để cho bọn họ khiếp sợ, lại không phải những thứ đó, mà là đầu đầy tóc bạc bị bọn họ coi là tượng trưng cho yêu nghiệt! Bọn họ có thể hoài nghi Hoàng phi là họa quốc yêu tôn, đó chỉ là ở trong mắt bọn họ có thể tùy ý phế bỏ một nữ nhân ở hậu cung, nhưng mà, được bọn họ thừa nhận là chúa tể sinh mệnh chí cao vô thượng, đế vương một quốc gia, tuyệt đối không thể bị xưng là yêu nghiệt! Bởi vậy, hai mặt nhìn nhau, kháng nghị lúc trước trào dâng toàn bộ như biến mất.
Mạn Yêu xuống ngựa, đứng ở chỗ ngoặt phía sau đài cao, đỡ cột hành lang, nhìn nam tử lỗi lạc đứng thẳng ở phía trước, nước mắt xoát chảy ra. Trong trí nhớ, lúc vừa tới Giang Nam, hắn từng mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve tóc trắng như tuyết của nàng, đáy mắt đều là đau lòng. Nàng cười hỏi hắn, "Sẽ ghét bỏ sao?"
Hắn nói: "Có một loại dược, có thể làm cho ta vô phương ghét bỏ nàng. Nếu nàng sợ hãi, ta sẽ uống."
Nàng dựa vào trong lòng ngực hắn, cười cùng hắn: "Là cái gì?"
Hắn nói: "Nghịch Tuyết."
Nàng tò mò hỏi: "Nghịch Tuyết là vật gì?"
Hắn nhìn nàng, cười mà không đáp.
Sau đó, nàng hỏi qua Khả nhi mới biết được Nghịch Tuyết là cái gì. Nghịch Tuyết là một loại độc hiếm thấy, cực kỳ bá đạo, sẽ không muốn mạng người, lại có thể khiến cho người nếm qua mùi vị sinh tử thậm chí sống không bằng chết. Người phục độc này, huyết mạch nghịch chuyển đảo hành, giống như vạn tiễn xuyên tim, gan ruột nứt nẻ. Có thể làm cho thiếu niên trong một đêm tóc trắng như tuyết. Mà hậu quả còn lại là...... Giảm thọ mười năm!
Nàng ngay lúc đó, khiếp sợ đến tột đỉnh, lần nữa dặn dò hắn trăm triệu không thể động cái ý niệm này. Khi đó, nàng gắt gao ôm hắn, một lần một lần đối với hắn nói: "Thiếp không sợ hãi, thiếp không sợ hãi một chút nào. Thiếp biết chàng sẽ không ghét bỏ thiếp, nhưng mà nếu tóc chàng bạc, thiếp sẽ ghét bỏ chàng. Cho nên chàng phải đáp ứng với thiếp, mặc kệ có tìm được Huyết Ô hay không, chàng vĩnh viễn đều không thể chạm vào Nghịch Tuyết. Nếu không, thiếu đi mười năm kia, ai tới làm bạn với thiếp cho thiếp ấm áp?"
Hắn cười vuốt ve gò má nàng, ôn nhu đáp "Được."
Hiện giờ, hắn vì ngăn chặn lời đồn đãi, không khuất phục với sự đùa cợt của những người đó, càng là vì không phụ tình nàng, hắn cuối cùng đã phục Nghịch Tuyết, trải qua một đêm tra tấn kịch liệt, cùng nàng giống nhau, có được sợi tóc bạc đầy đầu.
Không cần bất luận biện giải gì, hắn chỉ cần đứng ở nơi đó, từ nay về sau, sẽ không còn người dám lấy chuyện tóc bạc của nàng ra nói. Giờ phút này nàng nỗ lực bình phục lại cảm xúc mãnh liệt không chừng, cực lực khống chế chính mình không tiến về phía hắn, cứ như vậy, giấu ở phía sau cột hành lang, xuyên thấu qua hơi nước mông lung, xa xa mà nhìn hắn.
Trên đài cao, có người chuyển đến một chiếc ghế dựa, Tông Chính Vô Ưu vén vạt áo ngồi xuống, quét mắt tới các đại thần hai bên, ánh mắt thâm trầm, nhìn không ra cảm xúc. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đang chờ đợi đế vương lên tiếng.
Hai tay của Tông Chính Vô Ưu đáp ở trên tay vịn của ghế dựa, âm thanh trầm thấp chứa đầy nội lực thâm hậu, nói: "Trẫm nghe nói mấy ngày gần đây lời đồn đãi ở phố phường truyền khắp triều, quân doanh, gia sự của trẫm rất được các thần dân chú ý, cho nên hôm nay, trẫm lâm triều tại đây, cùng các khanh đồng nghị. Người đâu, mời các doanh tướng lên đây."
"Tuân chỉ! Các vị tướng quân, thỉnh mời!"
Trong thao trường hơi có chút oanh động, các doanh tướng lãnh hai mặt nhìn nhau, mọi người đều biết, đế vương lâm triều là việc thần thánh mà trang nghiêm cỡ nào, các đời triều đại, loại doanh tướng bình thường giống bọn họ nơi nào có tư cách tham dự? Mà binh lính bình thường, cả nhìn thấy hoàng đế một mặt, cũng là khó hơn lên trời, giờ phút này thế nhưng may mắn tham dự lâm triều, không khỏi kích động lại sợ hãi. Hơn mười doanh tướng thần sắc câu nệ, thật cẩn thận bước lên đài cao, mà khoảng cách cùng với Hoàng thượng ở trong cảm nhận của bọn họ như thánh địa xa vời vợi giờ lại gần như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy ngay cả đứng cũng yêu cầu dũng khí rất lớn.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tiếng tham bái của mười vạn người, như tiếng sấm rung trời, thẳng nhập cửu tiêu (cửu trùng thiên chín tầng trời).
Tông Chính Vô Ưu nói câu: "Bình thân." Ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thừa tướng Tang khâu, thẳng vào chủ đề nói: "Tang ái khanh, ngươi thân là đứng đầu bá quan, đối với lời đồn đãi lần này, thấy thế nào?"
Tang thừa tướng bước ra khỏi hàng, chỉ vài bước, đầu óc lại xoay mấy vòng, trả lời: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, sự tình liên quan đến Hoàng Thượng cùng nương nương, lão thần không dám vọng ngôn. Bất quá, phàm là đồn đãi, thông thường sẽ không có vô căn cứ, thân phận lai lịch nương nương không rõ, xác thật dễ dàng trở thành đầu đề câu chuyện của người."
Giỏi cho con cáo già này! Chuyện bạch phát yêu nghiệt không thể nói, liền lại lấy chuyện thân phận của nàng ra nói.
Tông Chính Vô Ưu một mạt cười lạnh giấu ở khóe môi mỏng, trên mặt vẫn như cũ nhìn không ra cảm xúc, hỏi: "Y chúng ái khanh xem, việc này hẳn nên là bình ổn như thế nào?"
Chúng thần vi lăng, chú ý tới Hoàng Thượng nói chính là bình ổn, mà không phải điều tra rõ!
Tang thừa tướng trầm ngâm nói: "Cái này..." Hắn nghiêng mắt đối với một vị đại nhân bên cạnh dùng cái ánh mắt, tên đại thần kia hiểu ý, bước ra khỏi hàng nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, bình ổn việc này kỳ thật không khó, chỉ cần Hoàng Thượng mau chóng sắc lập một Hoàng Hậu hiền đức, việc hậu cung có Hoàng Hậu xử lý, Hoàng Thượng tự nhiên không cần lại chịu phiền nhiễu mấy việc vặt của hậu cung."
Tông Chính Vô Ưu nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Ý tứ của ái khanh là, trẫm, còn không bằng một nữ nhân?"
Vị đại thần kia kinh sợ, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của đế vương như địa ngục u đàm, trong lòng không tự giác rùng mình, vội quỳ xuống nói: "Thần không dám! Thần, ý tứ của thần là......"
Tông Chính Vô Ưu không đợi hắn nói tiếp, trầm giọng nói: "Thiết nghĩ ngươi cũng không dám! Chúng ái khanh cho rằng, ai thích hợp nhất làm nhất quốc chi mẫu?"
Lại một đại thần bước ra khỏi hàng, đã có người phía trước làm gương, hắn cẩn thận tìm từ, nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần cho rằng... Tang thừa tướng chi nữ Tang Ương ấu thừa đình huấn, tri thư đạt lễ, là người thích hợp nhất để chọn." Dứt lời lấy mắt lén nhìn đế vương trẻ tuổi, nào biết vừa đúng lúc chạm phải tầm mắt sắc bén kia, trong lòng không khỏi run sợ, cuống quít cúi đầu xuống.
(Ấu thừa đình huấn: từ nhỏ tiếp thụ giáo dục, gia giáo thực tốt.)
Có người đã mở lời trước, tự nhiên có người phụ họa: "Thần cũng cho rằng Thừa tướng chi nữ rất thích hợp."
Không đến nửa khắc, bá quan bước ra khỏi hàng lại có hơn một nửa. Tông Chính Vô Ưu hơi hơi nheo lại mắt phượng, nhàn nhạt mà nhìn lướt qua, mà một nửa người còn lại, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của đế vương, không dám có động tác gì.
Tông Chính Vô Ưu môi mỏng câu ra ý cười không rõ, nói: "Chúng ái khanh đối với nữ nhi của Thừa tướng lại thật hiểu biết. Ấu thừa đình huấn, tri thư đạt lễ... Là như thế này sao, Tang ái khanh?"
Tang thừa tướng ánh mắt chợt lóe, đang định tiến lên đáp lời, nhưng Tông Chính Vô Ưu cũng không muốn nghe hắn trả lời, mà là đối với Tiêu Sát thống lĩnh cấm quân đang ở phía sau lưng phân phó nói: "Đem người dẫn tới."
"Tuân chỉ." Tiêu Sát đối với phía sau xua tay, "Dẫn tới."
Ở một phía bên kia khác nơi Mạn Yêu đang đứng, cột hành lang cuối cùng của Quân Chính điện, hai gã thị vệ kéo một nam một nữ đi đến hướng trên đài cao. Một nam một nữ kia quần áo không chỉnh tề, đầu tóc tán loạn, đằng trước chiếc cổ mở rộng khắp nơi đều có những vết đỏ bị gặm cắn, vừa thấy liền biết duyên cớ ra sao. Hai người kia bị thị vệ ném tới trước mặt bá quan, nữ tử từ từ tỉnh dậy, nằm ở trên mặt đất, hơi hơi ngẩng đầu, xoa xoa đôi mắt, còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Tang thừa tướng kinh biến, chỉ vào nữ tử trên mặt đất, ngón tay khẽ run, nói: "Ngươi, ngươi...... Xin hỏi Hoàng Thượng, đây...... đây là chuyện gì đang xảy ra?"
Tông Chính Vô Ưu cười lạnh nói: "Tang ái khanh không biết? Không bằng hỏi nữ nhi của ngươi!"
Nữ tử kia lúc này mới phản ứng lại, nhớ tới hết thảy chuyện phát sinh đêm qua, nàng một gương mặt mỹ lệ nháy mắt trắng bệch, giống như người chết. Nàng mang theo sứ mệnh vào cung, năm ngày đều chưa từng nhìn thấy đế vương một lần, đành phải chờ ở nơi đế vương nhất định phải đi qua, làm mọi cách khiến cho Hoàng Thượng chú ý đến, cuối cùng được như ý nguyện, bước vào tòa Long Tiêu cung điện. Chỉ tiếc, mặc cho nàng hao tổn tâm cơ, cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.
Tang Ương đối mặt với ánh mắt trách cứ của phụ thân, nắm chặt vạt áo trước ngực, hổ thẹn mà cúi đầu, một câu cũng không nói.
Cửu hoàng tử đã nhịn nửa ngày, đã sớm muốn mở miệng, lúc này đến phiên hắn nói chuyện rồi, hắn lập tức đứng ra nói: "Thừa tướng đại nhân, sự tình rõ ràng như thế, ngươi còn nhìn không ra sao? Nữ nhi của ngươi gấp gáp không chờ nổi muốn bước lên bảo tọa Hoàng Hậu, cư nhiên dùng mị thuật dụ quân. Kết quả! Dụ không thành, không chịu nổi tịch mịch, tìm một cái thị vệ tư thông...."
(quân chỉ hoàng đế, hoàng thượng.)
Hắn vừa nói vừa nhìn chung quanh liếc mắt đến các đại thần đã đề cử Tang Ương làm hậu, trào phúng cười nói: "Đây là các ngươi nói cái gọi là tri thư đạt lễ a? Hả, bổn vương hôm nay có thể xem như có thêm kiến thức! Nói thế nào đây, nàng ta tốt xấu cũng là thiên kim phủ Thừa tướng đi, lại không phải xướng kĩ đầu đường... Ai!" Hắn ra vẻ tiếc hận mà lắc đầu, trong lòng đối với những người này hận đến ngứa răng, nếu không phải bọn họ cố ý phát tán lời đồn, gây xích mích thị phi, Thất ca sao có thể phục vào Nghịch Tuyết?
(xướng kĩ: nữ tử thời xưa làm nghề hát mướn)
Tang thừa tướng vừa nghe, tức giận đến râu thẳng run, trừng mắt, nói: "Khương vương nói chuyện, thỉnh chú ý thân phận.
Cửu hoàng tử cười nói: "Thật sự xin lỗi, bổn vương nói chuyện tùy ý quen rồi, Thừa tướng không thích nghe a? Vậy cũng trách không được bổn vương, ai kêu nữ nhi của ngươi làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế?" Âm thanh hắn to lớn vang dội, truyền khắp toàn thao trường, giơ lên mày, xoay người đối mặt với các tướng sĩ, thu lại tươi cười bình thường, vạn phần đứng đắn mà đối với mười vạn tân binh phía dưới, lớn tiếng nói "Các chiến sĩ Giang Nam của chúng ta, các ngươi là anh hùng tương lai của quốc gia! Nói cho quân chủ thánh minh của chúng ta biết, các ngươi muốn nữ nhân như vậy làm Hoàng Hậu của các ngươi sao?"
Các binh lính phía dưới nhìn nhìn lẫn nhau, Hạng Ảnh lập tức giơ tay phải lên cao, đi đầu lớn tiếng kêu lên: "Đương nhiên không muốn!"
Những doanh tướng trên đài nghe thấy, sau đó cũng lớn tiếng kêu lên: "Không muốn!"
Tiếp theo chính là, mười vạn tướng sĩ cùng nhấc trường thương trong tay lên, một tiếng cao hơn một tiếng đáp lại, "Không muốn!" "Không muốn!"
Tiếng hô của mười vạn người, to lớn khí thế, chấn động cả tòa quân doanh, cũng chấn động vô số nhân tâm.
Những đại thần đề cử Tang Ương làm Hoàng hậu hoảng loạn mà quỳ xuống dập đầu, liên tục nói "Thần có tội! Thần có tội a!"
Tông Chính Vô Ưu như người ngoài cuộc xem diễn, lạnh nhạt mà nhìn một màn này, như cũ mặt vô biểu tình, ánh mắt thâm trầm khó dò.
Tang thừa tướng sắc mặt xám trắng, là hắn đánh giá thấp cái đế vương tuổi trẻ này. Chỉ phải cúi người bái lạy nói: "Thần không biết cách dạy dỗ nữ nhi, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội!"
Cửu hoàng tử xoay người nói: "Thừa tướng đại nhân đừng nóng vội nhận tội a, còn có người chưa ra trình diện mà. Người đâu, đem người nọ cũng dẫn tới đây!"
Một nam tử trung niên đội nón thư sinh bị kéo đi lên, nam tử kia đã sớm bị khí thế này làm cho sợ tới mức hồn vía lên mây, sắc mặt xám như tro tàn, giờ phút này toàn bộ thân mình đều đang run rẩy.
Cửu hoàng tử ở trước mặt văn võ bá quan xoay vài vòng, thăm dò hỏi: "Các ngươi biết hắn là ai không? Thừa tướng đại nhân, ngươi hẳn là rõ ràng nhất, đúng không? Hắn chính là cái tên hỗn đản phụng lệnh vị Thừa tướng đại nhân này của chúng ta, ở quán trà dân gian phát tán lời đồn, nói Hoàng phi nương nương là yêu nghiệt!"
Hắn nói xong quay người, bay lên một chân hung hăng đá người kể chuyện kia, đem người nọ đá đến lăn lộn mấy vòng, người nọ kêu thảm thiết một tiếng, trợn trắng mắt, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Tang thừa tướng đáy lòng hoảng hốt, trên mặt ra vẻ trấn định, nói: "Hoàng Thượng, lão thần oan uổng à, lão thần đối với Nam triều đối với Hoàng Thượng trung thành và tận tâm, thỉnh Hoàng Thượng minh xét!"
Tông Chính Vô Ưu dương lên khóe mắt, đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ánh mắt sắc bén vô cùng đảo qua văn võ bá quan, hơi hơi câu môi, cười như không cười nói: "Trẫm đăng cơ một năm, các vị ái khanh đều đã làm chuyện gì, nói qua lời gì, trẫm, trong lòng hiểu rõ. Là trung? Là gian? Không phải dựa vào một cái miệng, mà là xem hành động của hắn."
Các đại thần bị ánh mắt hắn nhìn đến trong lòng rùng mình, đồng thời quỳ xuống nói: "Hoàng Thượng anh minh!"
Tông Chính Vô Ưu lại nói: "Trẫm nhớ rõ ái khanh mới vừa nói qua, mọi việc cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, Khương vương nếu đã ở trước mặt cả triều văn võ bá quan và mười vạn tướng sĩ nói ra những lời này, nói vậy cũng là có căn cứ. Chúng ta không bằng tiếp tục nghe đi."
Tang thừa tướng quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh nơi thái dương dày đặc, lại cãi lại không được.
Cửu hoàng tử cười đắc ý, từ trong lòng ngực móc ra một xấp thư từ, hỏi: "Thừa tướng đại nhân, mấy thứ này ngươi có nhận biết hay không?"
Cửu hoàng tử nói xong, mở một phong thư ra, bày ra đung đưa ở trước mắt Tang thừa tướng.
Tang thừa tướng vừa thấy, trong lòng hoảng hốt, trực giác mà duỗi tay muốn đoạt lại, Cửu hoàng tử làm như dự đoán được ý đồ của hắn, vội vàng nhảy qua một bên, ngẩng cao đầu, cầm lá thư kia, triển lãm ở trước mặt mọi người, chỉ vào ấn giám ở cuối lá thư, giương giọng nói: "Nếu bổn vương không nhận lầm, ấn giám cuối thư này, hẳn là tư ấn của hoàng đế Bắc triều!"
"A?......" Các đại thần một trận rối loạn.
Tang thừa tướng trừng mắt, lắc đầu nói: "Không có khả năng, mấy thứ này làm sao tới trong tay của ngươi?"
Cửu hoàng tử ngồi xổm xuống thân mình, giơ lên một nụ cười rạng rỡ, thập phần sung sướng nói: "Thật ngượng ngùng, buổi sáng ở lúc ngươi chân trước ra cửa, bổn vương chân sau liền dẫn người...... lục soát nhà của ngươi, từ dưới nền gạch ở thư phòng của ngươi đào ra cái này. Như thế nào? Dấu đến bí ẩn như thế cũng có thể bị ta tra ra được, không nghĩ tới đi? Ai!!, tra xét hơn nửa năm, cũng coi như là không uổng phí công sức!"
Tang thừa tướng toàn thân nhũn ra ngã xuống trên mặt đất, không dám tin tưởng mà nhìn đế vương mặt vô biểu tình cao cao tại thượng, bọn họ thế nhưng tra xét hắn hơn nửa năm, hiện tại nhà cũng đã bị lục soát, hắn lại không biết tí gì, còn tưởng rằng Hoàng Thượng tín nhiệm hắn biết bao nhiêu, cũng dựa vào quyền thế khổng lồ của hắn ở Giang Nam để củng cố ngôi vị hoàng đế của mình, lại không ngờ, hắn kỳ thật sớm đã là thịt cá trong dĩa của người nọ, còn ở nơi này nằm mộng xuân thu, nghĩ có một ngày khống chế được đế vương này, nắm giữ hoàng quyền. Đến cuối cùng, hại chính nữ nhi duy nhất của mình thì thôi đi, còn liên luỵ toàn bộ gia tộc, đây là cái giá của dã tâm!
Màn lâm triều sóng gió âm dũng này, cuối cùng kết thúc ở trong thánh chỉ của đế vương.
(âm dũng: hình dung bên ngoài bình tĩnh, bên trong lại là thủy triều ào ạt, cuồn cuộn gợn sóng.)
"Thừa tướng Tang Khâu cấu kết địch quốc, reo rắc lời đồn bêu xấu thanh danh của Hoàng phi, nhiễu loạn triều cương, dẫn phát binh biến, bí mật mưu đồ đoạt quyền soán vị, tội không thể tha! Hiện miễn đi chức quan, tru di cửu tộc! Từ hôm nay trở đi, ai dám nhắc lại chuyện tuyển tú lập hậu, như nhau ấn tội mưu nghịch luận xử!"
Uy nghi của đế vương ở tại một khắc này đều hiện ra, Tông Chính Vô Ưu ở trong ánh mắt kính sợ của chúng thần và các tướng sĩ, cùng với trong một tiếng tiếng hô to vang dội "Hoàng Thượng anh minh!" hoa lệ lui xuống. Mà mọi người đều biết, Tang thừa tướng rơi đài, tiếp theo nhất định là một màn tẩy diệt dưới thủ đoạn lôi đình của đế vương, bọn họ rất nhanh sẽ lãnh hội đến.
Tông Chính Vô Ưu bước xuống đài cao, ở chỗ ngoặc thấy được một nữ tử tóc bạc vẫn luôn đứng ở sau cột hành lang. Chỉ thấy trong mắt nữ tử rưng rưng lệ, si ngốc mà ngóng nhìn hắn, trong mắt nữ tử, có trách cứ, có yêu say đắm, có đau lòng, còn có tình ý thâm trầm kích động.
Hắn hơi hơi sửng sốt, bước nhanh đi qua, nhíu mày nói: "Nàng sao lại tới đây?" Gió lớn như thế, cả hồ cừu nàng cũng không khoác, cũng không biết đứng ở chỗ này đã bao lâu. Hắn không màng ánh mắt của người khác, giang cánh tay ra một phen ôm lấy thân hình của nàng, mang nàng đi hướng tới ngự liễn ở phía sau.
Mạn Yêu nhấp môi không nói lời nào, nhìn tơ máu dày đặc đan xen trong mắt hắn, cùng với nồng đậm mỏi mệt trải qua sau một đêm tra tấn giấu ở giữa mi mắt, tim nàng xoắn lại thành một đoàn. Nàng cắn chặt môi, không dám mở miệng, nàng sợ một khi mở miệng, liền sẽ nhịn không được mà khóc ra.
Lúc bức rèm dày nặng màu minh hoàng buông xuống, đem gió lạnh ngày đông ngăn cản ở bên ngoài, cũng ngăn trở ánh mắt của mọi người. Nàng rốt cuộc không chịu đựng được nữa, không màng tất cả đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, nước mắt chứa đầy hốc mắt cuồn cuộn mà rơi, thẩm thấu vào xiêm y nam tử, làm ướt ngực hắn, độ ấm nóng bỏng kia đem một trái tim đã từng lạnh cứng như băng hòa tan thành một hồ xuân thủy.
Nàng nắm nắm tay, đấm đánh vào ngực hắn, nức nở nói: "Chàng sao có thể như vậy? Chàng đã đáp ứng thiếp cái gì, chàng đã quên sao? Chàng đã nói vĩnh viễn không chạm vào Nghịch Tuyết, chàng đã nói chàng không muốn thiếu đi một ngày bồi thiếp..."
Thân hình nàng nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng là sợ hãi đối với việc hắn có khả năng sẽ sớm một bước rời khỏi nàng. Vì ngăn chặn lời đồn đãi, vì không phụ nàng, hắn thế nhưng ăn vào kịch độc, một đêm đầu bạc! Giảm thọ mười năm, đó là cái giá trầm trọng cỡ nào!
Sớm biết như thế, nàng tình nguyện để hắn cưới một đống nữ nhân trở về, nhưng nàng không biết, kỳ thật không phục Nghịch Tuyết, hắn cũng như thế có thể dễ như trở bàn tay bình ổn hết thảy, sở dĩ phục vào Nghịch Tuyết, bất quá là vì một giấc mộng ngày ấy của nàng, đương nhiên, còn có một cái nguyên nhân quan trọng khác, rất nhiều năm sau, nàng đã biết cái nguyên nhân kia, cơ hồ vô ngữ.
Tông Chính Vô Ưu ôm chặt lấy nàng, mái tóc như tuyết buông xuống cùng nàng dây dưa ở bên nhau, phân không ra là của ai. Hắn cúi đầu đem cằm dán lên trán nàng, ngón tay thon dài vuốt ve cái lưng đơn bạc của nàng, thở dài nói: "Ta nói rồi, chỉ cần nàng chịu quay đầu lại, ta cả đời này, thà phụ thiên hạ cũng quyết không phụ nàng!"
Mạn Yêu cả người chấn động, nâng lên hai mắt mê mang đẫm lệ, run giọng nói: "Nhưng mà thiếp...... Lúc ấy cũng không có quay đầu lại!"
"Sau đó cũng tính." Hắn ôm sát thân hình nàng, nhìn đôi mắt trong sáng đầy lệ quang của nàng, ánh mắt thâm thúy nói: "Chỉ cần nàng ở bên người ta, lời hứa hẹn này, vĩnh viễn giữ lời!"
Thời điểm nói những lời này, hơi thở trên người hắn đều rút đi lạnh lẽo, chỉ còn lại ôn nhu chấn động nhân tâm. Nước mắt lần thứ hai tràn mi mà ra, cảm động trong lòng nàng như nước sông lao nhanh, thao thao bất tuyệt đem nàng bao phủ. Nàng nhìn hắn, thế nhưng nói không ra lời.
Tông Chính Vô Ưu nâng mặt nàng lên, mềm mại nhẹ lau đi nước mắt trên mặt nàng, cúi đầu hôn lên cánh môi kiều nộn của nàng. Vốn chỉ muốn nhẹ nhàng mà hôn nàng một chút, lại không nghĩ rằng đôi môi đã tưởng nhớ thật lâu kia một khi đụng vào là không thể buông ra. Rõ ràng cảm giác được thân thể nàng run lên, hắn từ mềm nhẹ dò thử đến thâm nhập đòi lấy, thật cẩn thận quý trọng chấn động linh hồn nàng.
Nàng không tự chủ được mà giơ tay ôm cổ hắn, nước mắt lại không ngừng lăn xuống, hoàn toàn đi vào giữa môi và răng, mặn chát lan tràn rồi lại có hương vị hạnh phúc. Nàng một bên nức nở, một bên dùng tất cả sức lực của nàng đi đáp lại cái nam nhân dùng cả sinh mệnh quý trọng nàng. Môi răng cọ xát, mang theo từng đợt rùng mình phát ra từ tâm linh, khát vọng thâm trầm trong cơ thể đột nhiên bị kíp nổ tới mãnh liệt sôi sục.
Đây là đã hơn một năm qua, nụ hôn đầu tiên vong tình của bọn họ, phát sinh tự nhiên như vậy. Giờ khắc này, bọn họ đều quên mất đã từng khuất nhục, cũng quên mất thời khắc cừu hận cùng đau đớn nhập tận xương tủy.
Ánh dương đầu tiên dâng lên, ánh sáng cam vàng ấm áp bao phủ cả Giang Đô, vì cái mùa đông rét lạnh mang đến hy vọng mới.
Bên trong bức rèm minh hoàng, phía trên ghế mềm, hai người hồn nhiên quên mình, hôn đến kịch liệt mà nhập tâm. Nữ tử đáp lại không hề dè dặt nhấc lên kích động thâm trầm trong lòng nam tử. Tông Chính Vô Ưu ôm chặt trong lòng ngực cái nữ tử khiến hắn mấy độ điên cuồng, nụ hôn giữa môi lưỡi càng thêm tùy ý mà cuồng nhiệt, phảng phất như nếu không đem nữ tử cùng hắn cùng nhau hòa tan thì không ngừng lại.
Thở dốc dồn dập, tim đập kịch liệt, độ ấm trong ngự liễn liên tiếp tăng lên, hơi thở ái muội tràn ngập trong một không gian nhỏ này, đốt cháy lý trí cùng thể xác và tâm hồn của bọn họ.
Vốn là quang cảnh rất tốt đẹp, cư nhiên có người không có mắt ở thời điểm này vén lên bức rèm, nhìn cũng không thèm nhìn liền xoay người nhảy đi lên, kêu lên: "Thất ca, đệ đi cùng các ngươi." Chuyện ngồi chung ngự liễn, hắn không phải không trải qua, đều tùy ý quen rồi.
Một đạo âm thanh này lập tức lôi trở lại lý trí của hai người đang ôm hôn kịch liệt, Mạn Yêu kinh động, vội vàng buông ra tay đang câu lấy cổ của Tông Chính Vô Ưu, một phen dùng sức đẩy hắn ra, xấu hổ cùng ngượng ngùng bị người nhìn thấy loại sự tình này khiến cho trên mặt nàng đỏ bừng như lửa đốt.
Loại sự tình này bị người khác quấy rầy, đặt ở trên bất cứ người nào đều sẽ thực không sảng khoái, đặc biệt là nam nhân đã một năm chưa từng nếm đến ngon ngọt. Sắc mặt Tông Chính Vô Ưu cực kỳ đen, chau mày, không chút nghĩ ngợi nào, liền đột nhiên hướng đến người mới vừa đi lên xuất ra đi một đạo kình lực.
Cửu hoàng tử còn chưa đứng vững mới thấy rõ tình cảnh bên trong bức rèm, kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, trong lòng thầm kêu một tiếng: "Không tốt!" Người cũng đã bị đạo kình lực đó quét bay đi ra ngoài, "Phanh" một tiếng rơi trên mặt đất. Hắn "Ai da" một tiếng kêu to, khổ nhăn một khuôn mặt, đau đến thẳng rầm miệng, cảm giác mông đều phải nở hoa rồi.
Cấm quân bên ngoài đều là hoảng sợ, cuống quít rút kiếm, mới thấy rõ ràng người rớt ra ngoài chính là Cửu hoàng tử. Tiêu Sát sửng sốt, mắt nhìn bức rèm đã khép lại, đi đến trước mặt Cửu hoàng tử, hỏi: "Vương gia không có chuyện gì chứ?"
Cửu hoàng tử khóe miệng vừa kéo, quả là muốn nói, ngươi để Thất ca đánh bay ngươi một cái thử xem xem cũng có hay không có chuyện gì? Nhưng vừa thấy đôi mắt của mọi người chung quanh đều nhìn chằm chằm hắn, có một số người bộ dáng muốn cười lại không dám cười, kích thích thật mạnh đến lòng tự trọng cường đại của hắn, hắn vội vàng triển mày, lập tức nhảy dựng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, ngẩng đầu hừ hừ một tiếng, không để ý đến Tiêu Sái, thoải mái chậm rãi mà xoay người, hướng đến xe ngựa của mình mà đi. Mới vừa lên xe ngựa, liền ôm lấy mông mình nhảy dựng, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm nói: "Thất ca, cho dù ta không cẩn thận làm hỏng chuyện tốt của huynh, huynh cũng không cần tàn nhẫn như thế đi? Ô, đau quá đau quá!"
"Hoàng Thượng khởi giá hồi cung
Nghi trượng của đế vương chậm rãi khởi hành, đội ngũ khổng lồ kéo dài đến rất xa.
(Nghi trượng: khi vua quan ra ngoài, có lính hộ vệ mang cờ xí, lọng quạt, vũ khí....)
Xa phu trách mắng: "Lớn mật! Bên trong xe là Hoàng phi nương nương, còn không mau mau lui ra."
Bọn thủ vệ sửng sốt, sắc mặt có chút hoảng loạn, liếc mắt lẫn nhau một cái, sau khi quỳ xuống tham bái, một trong những tên thủ vệ ngẩng đầu nói: "Trong quân có quy tắc, nữ tử không được tự tiện đi vào, nương nương thỉnh hồi."
Mạn Yêu vén lên rèm xe, phi thân nhảy lên lưng hắc mã phía trước, đoạt lấy trường thương (cây dáo dài) trong tay thị vệ, trở tay chém đứt dây cương nối liền hắc mã cùng xe ngựa. Đối với sự ngăn cản của thủ vệ căn bản không bỏ vào mắt, đôi mắt sắc bén đảo qua, mãnh liệt giơ roi, con ngựa kia hướng tới bên trong quân doanh chạy như điên mà đi. Bọn thủ vệ kinh hãi, lại là ngăn chặn không kịp, chỉ có thể đứng ở tại chỗ ngơ ngẩn mà nhìn thân ảnh màu trắng đảo mắt biến mất kia, đều quên hẳn là phải nên kêu một tiếng: "Có người xông vào quân doanh!"
*****
Thao trường luyện tập quân sự của tân binh, bao la mênh mông vô bờ. Mười vạn người, lặng ngắt như tờ.
Các đại thần hơi hơi rũ đầu, tướng lãnh tân binh Hạng Ảnh thân mặc tướng phục quỳ một gối ở dưới chân đế vương, cúi đầu nghiêm mày. Các tướng sĩ trong thao trường vốn đang ở trong sự hỗn loạn của một cuộc bạo loạn lên án, bởi vì hoàng đế giá lâm mà đột nhiên an tĩnh lại.
Gần đây trong quân có lời đồn đãi: Hoàng phi nương nương hồng nhan tóc bạc tất là yêu nghiệt chuyển thế, có loại yêu nghiệt ở bên cạnh Hoàng thượng, thiên hạ vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh, quốc gia tất vong! Bọn họ từ bán tín bán nghi, đến tin tưởng không nghi ngờ, mà nay, nhìn lên trên đài cao đế vương vô cùng tôn quý, nguồn gốc khiến cho bọn họ bạo loạn lại rốt cuộc không thể trở thành lý do.
Mười vạn người vô đội hình kết cấu, hỗn độn mà đứng ở giữa sân thao luyện. Bọn họ tay cầm trường thương, ánh mắt khiếp sợ mà nhìn lên đài cao ở phía trên một tầng tầng bậc thang kéo dài, một nam tử khí thế đồ sộ vô biên đứng ở phía trước các bá quan văn võ, tên nam tử kia người mặc long bào màu đen, ánh mắt sắc bén, khí thế uy nghiêm. Chỉ thấy hắn mặt vô biểu tình, tư thái bễ nghễ nhìn chúng sinh, nghiễm nhiên trời sinh vương giả, có ma lực khiến người không thể không thần phục. Hắn mắt lạnh đảo qua, các tướng sĩ toàn thao trường như làn sóng lục tục quỳ xuống.
(bễ nghễ: nhìn xéo liếc mắt)
Đây là Hoàng Thượng của bọn họ! Dáng người giống như tiên, khí thế giống như thần, ánh mắt tà vọng như ma, mà để cho bọn họ khiếp sợ, lại không phải những thứ đó, mà là đầu đầy tóc bạc bị bọn họ coi là tượng trưng cho yêu nghiệt! Bọn họ có thể hoài nghi Hoàng phi là họa quốc yêu tôn, đó chỉ là ở trong mắt bọn họ có thể tùy ý phế bỏ một nữ nhân ở hậu cung, nhưng mà, được bọn họ thừa nhận là chúa tể sinh mệnh chí cao vô thượng, đế vương một quốc gia, tuyệt đối không thể bị xưng là yêu nghiệt! Bởi vậy, hai mặt nhìn nhau, kháng nghị lúc trước trào dâng toàn bộ như biến mất.
Mạn Yêu xuống ngựa, đứng ở chỗ ngoặt phía sau đài cao, đỡ cột hành lang, nhìn nam tử lỗi lạc đứng thẳng ở phía trước, nước mắt xoát chảy ra. Trong trí nhớ, lúc vừa tới Giang Nam, hắn từng mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve tóc trắng như tuyết của nàng, đáy mắt đều là đau lòng. Nàng cười hỏi hắn, "Sẽ ghét bỏ sao?"
Hắn nói: "Có một loại dược, có thể làm cho ta vô phương ghét bỏ nàng. Nếu nàng sợ hãi, ta sẽ uống."
Nàng dựa vào trong lòng ngực hắn, cười cùng hắn: "Là cái gì?"
Hắn nói: "Nghịch Tuyết."
Nàng tò mò hỏi: "Nghịch Tuyết là vật gì?"
Hắn nhìn nàng, cười mà không đáp.
Sau đó, nàng hỏi qua Khả nhi mới biết được Nghịch Tuyết là cái gì. Nghịch Tuyết là một loại độc hiếm thấy, cực kỳ bá đạo, sẽ không muốn mạng người, lại có thể khiến cho người nếm qua mùi vị sinh tử thậm chí sống không bằng chết. Người phục độc này, huyết mạch nghịch chuyển đảo hành, giống như vạn tiễn xuyên tim, gan ruột nứt nẻ. Có thể làm cho thiếu niên trong một đêm tóc trắng như tuyết. Mà hậu quả còn lại là...... Giảm thọ mười năm!
Nàng ngay lúc đó, khiếp sợ đến tột đỉnh, lần nữa dặn dò hắn trăm triệu không thể động cái ý niệm này. Khi đó, nàng gắt gao ôm hắn, một lần một lần đối với hắn nói: "Thiếp không sợ hãi, thiếp không sợ hãi một chút nào. Thiếp biết chàng sẽ không ghét bỏ thiếp, nhưng mà nếu tóc chàng bạc, thiếp sẽ ghét bỏ chàng. Cho nên chàng phải đáp ứng với thiếp, mặc kệ có tìm được Huyết Ô hay không, chàng vĩnh viễn đều không thể chạm vào Nghịch Tuyết. Nếu không, thiếu đi mười năm kia, ai tới làm bạn với thiếp cho thiếp ấm áp?"
Hắn cười vuốt ve gò má nàng, ôn nhu đáp "Được."
Hiện giờ, hắn vì ngăn chặn lời đồn đãi, không khuất phục với sự đùa cợt của những người đó, càng là vì không phụ tình nàng, hắn cuối cùng đã phục Nghịch Tuyết, trải qua một đêm tra tấn kịch liệt, cùng nàng giống nhau, có được sợi tóc bạc đầy đầu.
Không cần bất luận biện giải gì, hắn chỉ cần đứng ở nơi đó, từ nay về sau, sẽ không còn người dám lấy chuyện tóc bạc của nàng ra nói. Giờ phút này nàng nỗ lực bình phục lại cảm xúc mãnh liệt không chừng, cực lực khống chế chính mình không tiến về phía hắn, cứ như vậy, giấu ở phía sau cột hành lang, xuyên thấu qua hơi nước mông lung, xa xa mà nhìn hắn.
Trên đài cao, có người chuyển đến một chiếc ghế dựa, Tông Chính Vô Ưu vén vạt áo ngồi xuống, quét mắt tới các đại thần hai bên, ánh mắt thâm trầm, nhìn không ra cảm xúc. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đang chờ đợi đế vương lên tiếng.
Hai tay của Tông Chính Vô Ưu đáp ở trên tay vịn của ghế dựa, âm thanh trầm thấp chứa đầy nội lực thâm hậu, nói: "Trẫm nghe nói mấy ngày gần đây lời đồn đãi ở phố phường truyền khắp triều, quân doanh, gia sự của trẫm rất được các thần dân chú ý, cho nên hôm nay, trẫm lâm triều tại đây, cùng các khanh đồng nghị. Người đâu, mời các doanh tướng lên đây."
"Tuân chỉ! Các vị tướng quân, thỉnh mời!"
Trong thao trường hơi có chút oanh động, các doanh tướng lãnh hai mặt nhìn nhau, mọi người đều biết, đế vương lâm triều là việc thần thánh mà trang nghiêm cỡ nào, các đời triều đại, loại doanh tướng bình thường giống bọn họ nơi nào có tư cách tham dự? Mà binh lính bình thường, cả nhìn thấy hoàng đế một mặt, cũng là khó hơn lên trời, giờ phút này thế nhưng may mắn tham dự lâm triều, không khỏi kích động lại sợ hãi. Hơn mười doanh tướng thần sắc câu nệ, thật cẩn thận bước lên đài cao, mà khoảng cách cùng với Hoàng thượng ở trong cảm nhận của bọn họ như thánh địa xa vời vợi giờ lại gần như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy ngay cả đứng cũng yêu cầu dũng khí rất lớn.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tiếng tham bái của mười vạn người, như tiếng sấm rung trời, thẳng nhập cửu tiêu (cửu trùng thiên chín tầng trời).
Tông Chính Vô Ưu nói câu: "Bình thân." Ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thừa tướng Tang khâu, thẳng vào chủ đề nói: "Tang ái khanh, ngươi thân là đứng đầu bá quan, đối với lời đồn đãi lần này, thấy thế nào?"
Tang thừa tướng bước ra khỏi hàng, chỉ vài bước, đầu óc lại xoay mấy vòng, trả lời: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, sự tình liên quan đến Hoàng Thượng cùng nương nương, lão thần không dám vọng ngôn. Bất quá, phàm là đồn đãi, thông thường sẽ không có vô căn cứ, thân phận lai lịch nương nương không rõ, xác thật dễ dàng trở thành đầu đề câu chuyện của người."
Giỏi cho con cáo già này! Chuyện bạch phát yêu nghiệt không thể nói, liền lại lấy chuyện thân phận của nàng ra nói.
Tông Chính Vô Ưu một mạt cười lạnh giấu ở khóe môi mỏng, trên mặt vẫn như cũ nhìn không ra cảm xúc, hỏi: "Y chúng ái khanh xem, việc này hẳn nên là bình ổn như thế nào?"
Chúng thần vi lăng, chú ý tới Hoàng Thượng nói chính là bình ổn, mà không phải điều tra rõ!
Tang thừa tướng trầm ngâm nói: "Cái này..." Hắn nghiêng mắt đối với một vị đại nhân bên cạnh dùng cái ánh mắt, tên đại thần kia hiểu ý, bước ra khỏi hàng nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, bình ổn việc này kỳ thật không khó, chỉ cần Hoàng Thượng mau chóng sắc lập một Hoàng Hậu hiền đức, việc hậu cung có Hoàng Hậu xử lý, Hoàng Thượng tự nhiên không cần lại chịu phiền nhiễu mấy việc vặt của hậu cung."
Tông Chính Vô Ưu nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Ý tứ của ái khanh là, trẫm, còn không bằng một nữ nhân?"
Vị đại thần kia kinh sợ, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của đế vương như địa ngục u đàm, trong lòng không tự giác rùng mình, vội quỳ xuống nói: "Thần không dám! Thần, ý tứ của thần là......"
Tông Chính Vô Ưu không đợi hắn nói tiếp, trầm giọng nói: "Thiết nghĩ ngươi cũng không dám! Chúng ái khanh cho rằng, ai thích hợp nhất làm nhất quốc chi mẫu?"
Lại một đại thần bước ra khỏi hàng, đã có người phía trước làm gương, hắn cẩn thận tìm từ, nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần cho rằng... Tang thừa tướng chi nữ Tang Ương ấu thừa đình huấn, tri thư đạt lễ, là người thích hợp nhất để chọn." Dứt lời lấy mắt lén nhìn đế vương trẻ tuổi, nào biết vừa đúng lúc chạm phải tầm mắt sắc bén kia, trong lòng không khỏi run sợ, cuống quít cúi đầu xuống.
(Ấu thừa đình huấn: từ nhỏ tiếp thụ giáo dục, gia giáo thực tốt.)
Có người đã mở lời trước, tự nhiên có người phụ họa: "Thần cũng cho rằng Thừa tướng chi nữ rất thích hợp."
Không đến nửa khắc, bá quan bước ra khỏi hàng lại có hơn một nửa. Tông Chính Vô Ưu hơi hơi nheo lại mắt phượng, nhàn nhạt mà nhìn lướt qua, mà một nửa người còn lại, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của đế vương, không dám có động tác gì.
Tông Chính Vô Ưu môi mỏng câu ra ý cười không rõ, nói: "Chúng ái khanh đối với nữ nhi của Thừa tướng lại thật hiểu biết. Ấu thừa đình huấn, tri thư đạt lễ... Là như thế này sao, Tang ái khanh?"
Tang thừa tướng ánh mắt chợt lóe, đang định tiến lên đáp lời, nhưng Tông Chính Vô Ưu cũng không muốn nghe hắn trả lời, mà là đối với Tiêu Sát thống lĩnh cấm quân đang ở phía sau lưng phân phó nói: "Đem người dẫn tới."
"Tuân chỉ." Tiêu Sát đối với phía sau xua tay, "Dẫn tới."
Ở một phía bên kia khác nơi Mạn Yêu đang đứng, cột hành lang cuối cùng của Quân Chính điện, hai gã thị vệ kéo một nam một nữ đi đến hướng trên đài cao. Một nam một nữ kia quần áo không chỉnh tề, đầu tóc tán loạn, đằng trước chiếc cổ mở rộng khắp nơi đều có những vết đỏ bị gặm cắn, vừa thấy liền biết duyên cớ ra sao. Hai người kia bị thị vệ ném tới trước mặt bá quan, nữ tử từ từ tỉnh dậy, nằm ở trên mặt đất, hơi hơi ngẩng đầu, xoa xoa đôi mắt, còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Tang thừa tướng kinh biến, chỉ vào nữ tử trên mặt đất, ngón tay khẽ run, nói: "Ngươi, ngươi...... Xin hỏi Hoàng Thượng, đây...... đây là chuyện gì đang xảy ra?"
Tông Chính Vô Ưu cười lạnh nói: "Tang ái khanh không biết? Không bằng hỏi nữ nhi của ngươi!"
Nữ tử kia lúc này mới phản ứng lại, nhớ tới hết thảy chuyện phát sinh đêm qua, nàng một gương mặt mỹ lệ nháy mắt trắng bệch, giống như người chết. Nàng mang theo sứ mệnh vào cung, năm ngày đều chưa từng nhìn thấy đế vương một lần, đành phải chờ ở nơi đế vương nhất định phải đi qua, làm mọi cách khiến cho Hoàng Thượng chú ý đến, cuối cùng được như ý nguyện, bước vào tòa Long Tiêu cung điện. Chỉ tiếc, mặc cho nàng hao tổn tâm cơ, cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.
Tang Ương đối mặt với ánh mắt trách cứ của phụ thân, nắm chặt vạt áo trước ngực, hổ thẹn mà cúi đầu, một câu cũng không nói.
Cửu hoàng tử đã nhịn nửa ngày, đã sớm muốn mở miệng, lúc này đến phiên hắn nói chuyện rồi, hắn lập tức đứng ra nói: "Thừa tướng đại nhân, sự tình rõ ràng như thế, ngươi còn nhìn không ra sao? Nữ nhi của ngươi gấp gáp không chờ nổi muốn bước lên bảo tọa Hoàng Hậu, cư nhiên dùng mị thuật dụ quân. Kết quả! Dụ không thành, không chịu nổi tịch mịch, tìm một cái thị vệ tư thông...."
(quân chỉ hoàng đế, hoàng thượng.)
Hắn vừa nói vừa nhìn chung quanh liếc mắt đến các đại thần đã đề cử Tang Ương làm hậu, trào phúng cười nói: "Đây là các ngươi nói cái gọi là tri thư đạt lễ a? Hả, bổn vương hôm nay có thể xem như có thêm kiến thức! Nói thế nào đây, nàng ta tốt xấu cũng là thiên kim phủ Thừa tướng đi, lại không phải xướng kĩ đầu đường... Ai!" Hắn ra vẻ tiếc hận mà lắc đầu, trong lòng đối với những người này hận đến ngứa răng, nếu không phải bọn họ cố ý phát tán lời đồn, gây xích mích thị phi, Thất ca sao có thể phục vào Nghịch Tuyết?
(xướng kĩ: nữ tử thời xưa làm nghề hát mướn)
Tang thừa tướng vừa nghe, tức giận đến râu thẳng run, trừng mắt, nói: "Khương vương nói chuyện, thỉnh chú ý thân phận.
Cửu hoàng tử cười nói: "Thật sự xin lỗi, bổn vương nói chuyện tùy ý quen rồi, Thừa tướng không thích nghe a? Vậy cũng trách không được bổn vương, ai kêu nữ nhi của ngươi làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế?" Âm thanh hắn to lớn vang dội, truyền khắp toàn thao trường, giơ lên mày, xoay người đối mặt với các tướng sĩ, thu lại tươi cười bình thường, vạn phần đứng đắn mà đối với mười vạn tân binh phía dưới, lớn tiếng nói "Các chiến sĩ Giang Nam của chúng ta, các ngươi là anh hùng tương lai của quốc gia! Nói cho quân chủ thánh minh của chúng ta biết, các ngươi muốn nữ nhân như vậy làm Hoàng Hậu của các ngươi sao?"
Các binh lính phía dưới nhìn nhìn lẫn nhau, Hạng Ảnh lập tức giơ tay phải lên cao, đi đầu lớn tiếng kêu lên: "Đương nhiên không muốn!"
Những doanh tướng trên đài nghe thấy, sau đó cũng lớn tiếng kêu lên: "Không muốn!"
Tiếp theo chính là, mười vạn tướng sĩ cùng nhấc trường thương trong tay lên, một tiếng cao hơn một tiếng đáp lại, "Không muốn!" "Không muốn!"
Tiếng hô của mười vạn người, to lớn khí thế, chấn động cả tòa quân doanh, cũng chấn động vô số nhân tâm.
Những đại thần đề cử Tang Ương làm Hoàng hậu hoảng loạn mà quỳ xuống dập đầu, liên tục nói "Thần có tội! Thần có tội a!"
Tông Chính Vô Ưu như người ngoài cuộc xem diễn, lạnh nhạt mà nhìn một màn này, như cũ mặt vô biểu tình, ánh mắt thâm trầm khó dò.
Tang thừa tướng sắc mặt xám trắng, là hắn đánh giá thấp cái đế vương tuổi trẻ này. Chỉ phải cúi người bái lạy nói: "Thần không biết cách dạy dỗ nữ nhi, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội!"
Cửu hoàng tử xoay người nói: "Thừa tướng đại nhân đừng nóng vội nhận tội a, còn có người chưa ra trình diện mà. Người đâu, đem người nọ cũng dẫn tới đây!"
Một nam tử trung niên đội nón thư sinh bị kéo đi lên, nam tử kia đã sớm bị khí thế này làm cho sợ tới mức hồn vía lên mây, sắc mặt xám như tro tàn, giờ phút này toàn bộ thân mình đều đang run rẩy.
Cửu hoàng tử ở trước mặt văn võ bá quan xoay vài vòng, thăm dò hỏi: "Các ngươi biết hắn là ai không? Thừa tướng đại nhân, ngươi hẳn là rõ ràng nhất, đúng không? Hắn chính là cái tên hỗn đản phụng lệnh vị Thừa tướng đại nhân này của chúng ta, ở quán trà dân gian phát tán lời đồn, nói Hoàng phi nương nương là yêu nghiệt!"
Hắn nói xong quay người, bay lên một chân hung hăng đá người kể chuyện kia, đem người nọ đá đến lăn lộn mấy vòng, người nọ kêu thảm thiết một tiếng, trợn trắng mắt, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Tang thừa tướng đáy lòng hoảng hốt, trên mặt ra vẻ trấn định, nói: "Hoàng Thượng, lão thần oan uổng à, lão thần đối với Nam triều đối với Hoàng Thượng trung thành và tận tâm, thỉnh Hoàng Thượng minh xét!"
Tông Chính Vô Ưu dương lên khóe mắt, đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ánh mắt sắc bén vô cùng đảo qua văn võ bá quan, hơi hơi câu môi, cười như không cười nói: "Trẫm đăng cơ một năm, các vị ái khanh đều đã làm chuyện gì, nói qua lời gì, trẫm, trong lòng hiểu rõ. Là trung? Là gian? Không phải dựa vào một cái miệng, mà là xem hành động của hắn."
Các đại thần bị ánh mắt hắn nhìn đến trong lòng rùng mình, đồng thời quỳ xuống nói: "Hoàng Thượng anh minh!"
Tông Chính Vô Ưu lại nói: "Trẫm nhớ rõ ái khanh mới vừa nói qua, mọi việc cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, Khương vương nếu đã ở trước mặt cả triều văn võ bá quan và mười vạn tướng sĩ nói ra những lời này, nói vậy cũng là có căn cứ. Chúng ta không bằng tiếp tục nghe đi."
Tang thừa tướng quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh nơi thái dương dày đặc, lại cãi lại không được.
Cửu hoàng tử cười đắc ý, từ trong lòng ngực móc ra một xấp thư từ, hỏi: "Thừa tướng đại nhân, mấy thứ này ngươi có nhận biết hay không?"
Cửu hoàng tử nói xong, mở một phong thư ra, bày ra đung đưa ở trước mắt Tang thừa tướng.
Tang thừa tướng vừa thấy, trong lòng hoảng hốt, trực giác mà duỗi tay muốn đoạt lại, Cửu hoàng tử làm như dự đoán được ý đồ của hắn, vội vàng nhảy qua một bên, ngẩng cao đầu, cầm lá thư kia, triển lãm ở trước mặt mọi người, chỉ vào ấn giám ở cuối lá thư, giương giọng nói: "Nếu bổn vương không nhận lầm, ấn giám cuối thư này, hẳn là tư ấn của hoàng đế Bắc triều!"
"A?......" Các đại thần một trận rối loạn.
Tang thừa tướng trừng mắt, lắc đầu nói: "Không có khả năng, mấy thứ này làm sao tới trong tay của ngươi?"
Cửu hoàng tử ngồi xổm xuống thân mình, giơ lên một nụ cười rạng rỡ, thập phần sung sướng nói: "Thật ngượng ngùng, buổi sáng ở lúc ngươi chân trước ra cửa, bổn vương chân sau liền dẫn người...... lục soát nhà của ngươi, từ dưới nền gạch ở thư phòng của ngươi đào ra cái này. Như thế nào? Dấu đến bí ẩn như thế cũng có thể bị ta tra ra được, không nghĩ tới đi? Ai!!, tra xét hơn nửa năm, cũng coi như là không uổng phí công sức!"
Tang thừa tướng toàn thân nhũn ra ngã xuống trên mặt đất, không dám tin tưởng mà nhìn đế vương mặt vô biểu tình cao cao tại thượng, bọn họ thế nhưng tra xét hắn hơn nửa năm, hiện tại nhà cũng đã bị lục soát, hắn lại không biết tí gì, còn tưởng rằng Hoàng Thượng tín nhiệm hắn biết bao nhiêu, cũng dựa vào quyền thế khổng lồ của hắn ở Giang Nam để củng cố ngôi vị hoàng đế của mình, lại không ngờ, hắn kỳ thật sớm đã là thịt cá trong dĩa của người nọ, còn ở nơi này nằm mộng xuân thu, nghĩ có một ngày khống chế được đế vương này, nắm giữ hoàng quyền. Đến cuối cùng, hại chính nữ nhi duy nhất của mình thì thôi đi, còn liên luỵ toàn bộ gia tộc, đây là cái giá của dã tâm!
Màn lâm triều sóng gió âm dũng này, cuối cùng kết thúc ở trong thánh chỉ của đế vương.
(âm dũng: hình dung bên ngoài bình tĩnh, bên trong lại là thủy triều ào ạt, cuồn cuộn gợn sóng.)
"Thừa tướng Tang Khâu cấu kết địch quốc, reo rắc lời đồn bêu xấu thanh danh của Hoàng phi, nhiễu loạn triều cương, dẫn phát binh biến, bí mật mưu đồ đoạt quyền soán vị, tội không thể tha! Hiện miễn đi chức quan, tru di cửu tộc! Từ hôm nay trở đi, ai dám nhắc lại chuyện tuyển tú lập hậu, như nhau ấn tội mưu nghịch luận xử!"
Uy nghi của đế vương ở tại một khắc này đều hiện ra, Tông Chính Vô Ưu ở trong ánh mắt kính sợ của chúng thần và các tướng sĩ, cùng với trong một tiếng tiếng hô to vang dội "Hoàng Thượng anh minh!" hoa lệ lui xuống. Mà mọi người đều biết, Tang thừa tướng rơi đài, tiếp theo nhất định là một màn tẩy diệt dưới thủ đoạn lôi đình của đế vương, bọn họ rất nhanh sẽ lãnh hội đến.
Tông Chính Vô Ưu bước xuống đài cao, ở chỗ ngoặc thấy được một nữ tử tóc bạc vẫn luôn đứng ở sau cột hành lang. Chỉ thấy trong mắt nữ tử rưng rưng lệ, si ngốc mà ngóng nhìn hắn, trong mắt nữ tử, có trách cứ, có yêu say đắm, có đau lòng, còn có tình ý thâm trầm kích động.
Hắn hơi hơi sửng sốt, bước nhanh đi qua, nhíu mày nói: "Nàng sao lại tới đây?" Gió lớn như thế, cả hồ cừu nàng cũng không khoác, cũng không biết đứng ở chỗ này đã bao lâu. Hắn không màng ánh mắt của người khác, giang cánh tay ra một phen ôm lấy thân hình của nàng, mang nàng đi hướng tới ngự liễn ở phía sau.
Mạn Yêu nhấp môi không nói lời nào, nhìn tơ máu dày đặc đan xen trong mắt hắn, cùng với nồng đậm mỏi mệt trải qua sau một đêm tra tấn giấu ở giữa mi mắt, tim nàng xoắn lại thành một đoàn. Nàng cắn chặt môi, không dám mở miệng, nàng sợ một khi mở miệng, liền sẽ nhịn không được mà khóc ra.
Lúc bức rèm dày nặng màu minh hoàng buông xuống, đem gió lạnh ngày đông ngăn cản ở bên ngoài, cũng ngăn trở ánh mắt của mọi người. Nàng rốt cuộc không chịu đựng được nữa, không màng tất cả đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, nước mắt chứa đầy hốc mắt cuồn cuộn mà rơi, thẩm thấu vào xiêm y nam tử, làm ướt ngực hắn, độ ấm nóng bỏng kia đem một trái tim đã từng lạnh cứng như băng hòa tan thành một hồ xuân thủy.
Nàng nắm nắm tay, đấm đánh vào ngực hắn, nức nở nói: "Chàng sao có thể như vậy? Chàng đã đáp ứng thiếp cái gì, chàng đã quên sao? Chàng đã nói vĩnh viễn không chạm vào Nghịch Tuyết, chàng đã nói chàng không muốn thiếu đi một ngày bồi thiếp..."
Thân hình nàng nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng là sợ hãi đối với việc hắn có khả năng sẽ sớm một bước rời khỏi nàng. Vì ngăn chặn lời đồn đãi, vì không phụ nàng, hắn thế nhưng ăn vào kịch độc, một đêm đầu bạc! Giảm thọ mười năm, đó là cái giá trầm trọng cỡ nào!
Sớm biết như thế, nàng tình nguyện để hắn cưới một đống nữ nhân trở về, nhưng nàng không biết, kỳ thật không phục Nghịch Tuyết, hắn cũng như thế có thể dễ như trở bàn tay bình ổn hết thảy, sở dĩ phục vào Nghịch Tuyết, bất quá là vì một giấc mộng ngày ấy của nàng, đương nhiên, còn có một cái nguyên nhân quan trọng khác, rất nhiều năm sau, nàng đã biết cái nguyên nhân kia, cơ hồ vô ngữ.
Tông Chính Vô Ưu ôm chặt lấy nàng, mái tóc như tuyết buông xuống cùng nàng dây dưa ở bên nhau, phân không ra là của ai. Hắn cúi đầu đem cằm dán lên trán nàng, ngón tay thon dài vuốt ve cái lưng đơn bạc của nàng, thở dài nói: "Ta nói rồi, chỉ cần nàng chịu quay đầu lại, ta cả đời này, thà phụ thiên hạ cũng quyết không phụ nàng!"
Mạn Yêu cả người chấn động, nâng lên hai mắt mê mang đẫm lệ, run giọng nói: "Nhưng mà thiếp...... Lúc ấy cũng không có quay đầu lại!"
"Sau đó cũng tính." Hắn ôm sát thân hình nàng, nhìn đôi mắt trong sáng đầy lệ quang của nàng, ánh mắt thâm thúy nói: "Chỉ cần nàng ở bên người ta, lời hứa hẹn này, vĩnh viễn giữ lời!"
Thời điểm nói những lời này, hơi thở trên người hắn đều rút đi lạnh lẽo, chỉ còn lại ôn nhu chấn động nhân tâm. Nước mắt lần thứ hai tràn mi mà ra, cảm động trong lòng nàng như nước sông lao nhanh, thao thao bất tuyệt đem nàng bao phủ. Nàng nhìn hắn, thế nhưng nói không ra lời.
Tông Chính Vô Ưu nâng mặt nàng lên, mềm mại nhẹ lau đi nước mắt trên mặt nàng, cúi đầu hôn lên cánh môi kiều nộn của nàng. Vốn chỉ muốn nhẹ nhàng mà hôn nàng một chút, lại không nghĩ rằng đôi môi đã tưởng nhớ thật lâu kia một khi đụng vào là không thể buông ra. Rõ ràng cảm giác được thân thể nàng run lên, hắn từ mềm nhẹ dò thử đến thâm nhập đòi lấy, thật cẩn thận quý trọng chấn động linh hồn nàng.
Nàng không tự chủ được mà giơ tay ôm cổ hắn, nước mắt lại không ngừng lăn xuống, hoàn toàn đi vào giữa môi và răng, mặn chát lan tràn rồi lại có hương vị hạnh phúc. Nàng một bên nức nở, một bên dùng tất cả sức lực của nàng đi đáp lại cái nam nhân dùng cả sinh mệnh quý trọng nàng. Môi răng cọ xát, mang theo từng đợt rùng mình phát ra từ tâm linh, khát vọng thâm trầm trong cơ thể đột nhiên bị kíp nổ tới mãnh liệt sôi sục.
Đây là đã hơn một năm qua, nụ hôn đầu tiên vong tình của bọn họ, phát sinh tự nhiên như vậy. Giờ khắc này, bọn họ đều quên mất đã từng khuất nhục, cũng quên mất thời khắc cừu hận cùng đau đớn nhập tận xương tủy.
Ánh dương đầu tiên dâng lên, ánh sáng cam vàng ấm áp bao phủ cả Giang Đô, vì cái mùa đông rét lạnh mang đến hy vọng mới.
Bên trong bức rèm minh hoàng, phía trên ghế mềm, hai người hồn nhiên quên mình, hôn đến kịch liệt mà nhập tâm. Nữ tử đáp lại không hề dè dặt nhấc lên kích động thâm trầm trong lòng nam tử. Tông Chính Vô Ưu ôm chặt trong lòng ngực cái nữ tử khiến hắn mấy độ điên cuồng, nụ hôn giữa môi lưỡi càng thêm tùy ý mà cuồng nhiệt, phảng phất như nếu không đem nữ tử cùng hắn cùng nhau hòa tan thì không ngừng lại.
Thở dốc dồn dập, tim đập kịch liệt, độ ấm trong ngự liễn liên tiếp tăng lên, hơi thở ái muội tràn ngập trong một không gian nhỏ này, đốt cháy lý trí cùng thể xác và tâm hồn của bọn họ.
Vốn là quang cảnh rất tốt đẹp, cư nhiên có người không có mắt ở thời điểm này vén lên bức rèm, nhìn cũng không thèm nhìn liền xoay người nhảy đi lên, kêu lên: "Thất ca, đệ đi cùng các ngươi." Chuyện ngồi chung ngự liễn, hắn không phải không trải qua, đều tùy ý quen rồi.
Một đạo âm thanh này lập tức lôi trở lại lý trí của hai người đang ôm hôn kịch liệt, Mạn Yêu kinh động, vội vàng buông ra tay đang câu lấy cổ của Tông Chính Vô Ưu, một phen dùng sức đẩy hắn ra, xấu hổ cùng ngượng ngùng bị người nhìn thấy loại sự tình này khiến cho trên mặt nàng đỏ bừng như lửa đốt.
Loại sự tình này bị người khác quấy rầy, đặt ở trên bất cứ người nào đều sẽ thực không sảng khoái, đặc biệt là nam nhân đã một năm chưa từng nếm đến ngon ngọt. Sắc mặt Tông Chính Vô Ưu cực kỳ đen, chau mày, không chút nghĩ ngợi nào, liền đột nhiên hướng đến người mới vừa đi lên xuất ra đi một đạo kình lực.
Cửu hoàng tử còn chưa đứng vững mới thấy rõ tình cảnh bên trong bức rèm, kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, trong lòng thầm kêu một tiếng: "Không tốt!" Người cũng đã bị đạo kình lực đó quét bay đi ra ngoài, "Phanh" một tiếng rơi trên mặt đất. Hắn "Ai da" một tiếng kêu to, khổ nhăn một khuôn mặt, đau đến thẳng rầm miệng, cảm giác mông đều phải nở hoa rồi.
Cấm quân bên ngoài đều là hoảng sợ, cuống quít rút kiếm, mới thấy rõ ràng người rớt ra ngoài chính là Cửu hoàng tử. Tiêu Sát sửng sốt, mắt nhìn bức rèm đã khép lại, đi đến trước mặt Cửu hoàng tử, hỏi: "Vương gia không có chuyện gì chứ?"
Cửu hoàng tử khóe miệng vừa kéo, quả là muốn nói, ngươi để Thất ca đánh bay ngươi một cái thử xem xem cũng có hay không có chuyện gì? Nhưng vừa thấy đôi mắt của mọi người chung quanh đều nhìn chằm chằm hắn, có một số người bộ dáng muốn cười lại không dám cười, kích thích thật mạnh đến lòng tự trọng cường đại của hắn, hắn vội vàng triển mày, lập tức nhảy dựng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, ngẩng đầu hừ hừ một tiếng, không để ý đến Tiêu Sái, thoải mái chậm rãi mà xoay người, hướng đến xe ngựa của mình mà đi. Mới vừa lên xe ngựa, liền ôm lấy mông mình nhảy dựng, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm nói: "Thất ca, cho dù ta không cẩn thận làm hỏng chuyện tốt của huynh, huynh cũng không cần tàn nhẫn như thế đi? Ô, đau quá đau quá!"
"Hoàng Thượng khởi giá hồi cung
Nghi trượng của đế vương chậm rãi khởi hành, đội ngũ khổng lồ kéo dài đến rất xa.
(Nghi trượng: khi vua quan ra ngoài, có lính hộ vệ mang cờ xí, lọng quạt, vũ khí....)