Mạn Yêu mới vừa xốc lên màn che, liền nhìn thấy Tông Chính Vô Ưu đang đi qua đi lại, hắn nhìn qua có chút bực bội bất an, thấy nàng trở về, liền nhíu mày đón nàng, giữ chặt bàn tay lạnh băng của nàng, sắc mặt trầm xuống, "Nàng đi đâu vậy? Giờ này mới về."
"Ra bên ngoài tùy tiện đi dạo." Nàng nhàn nhạt trả lời, bị giữ chặt đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nàng hơi gương lên một vẻ mặt tươi cười, hỏi: "Canh giờ này, chàng sao còn ở chỗ này?"
Động tác của Tông Chính Vô Ưu ngừng lại, quay đầu nhìn nàng, nhăn chặt mày, trầm giọng hỏi: "Ta không nên ở chỗ này sao? Ta đây hẳn là nên ở nơi nào?" Nàng thế nhưng đem hắn đi đến chỗ Chiêu Vân trở thành thói quen!
Mạn Yêu ở trong ánh mắt không vui bắn thẳng đến của hắn mà quay đầu qua một bên, nhẹ nhàng hỏi: "Chiêu Vân còn chưa có ăn cơm đi?"
Tông Chính Vô Ưu không lập tức trả lời, bưng lên một chén canh đưa cho nàng, nhàn nhạt nói: "Nàng ta đói bụng tự nhiên sẽ ăn."
Mạn Yêu sửng sốt, không dự đoán được hắn sẽ trả lời như thế, lại nhìn về phía hắn, không tiếp cái chén trong tay hắn, nhíu mày, hỏi: "Nếu nàng ta không ăn thì sao?"
Tông Chính Vô Ưu làm như tâm tình không tốt, có chút không kiên nhẫn, "Không ăn thì bị đói. Một ngày nào đó sẽ ăn."
Cái này là cái lời nói kiểu gì? Đó là Chiêu Vân, là một nữ tử vì hắn có thể trả giá cả tánh mạng, hắn cư nhiên lạnh nhạt thờ ơ như thế, giống như cùng với mình không có quan hệ. Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, không suy nghĩ nhiều đã buột miệng thốt ra: "Chàng sao lãnh khốc vô tình như vậy? Chiêu Vân là bởi vì chúng ta mới biến thành bộ dạng này, chàng sao có thể nói nàng ta như vậy?"
Một câu "Lãnh khốc vô tình", khiến Tông Chính Vô Ưu biến sắc, động tác trên tay cứng đờ, "Phanh!" Hắn đột nhiên buông cái chén xuống thật mạnh, canh trong chén chịu đựng không được kịch liệt chấn động, cơ hồ nghiêng đỗ ra một nửa, bắn đến khắp nơi trên bàn. Hắn cũng không thèm nhìn tới, ấn đường khóa chặt, môi mỏng nhấp thành một cái thẳng tắp, chuyển mắt qua yên lặng nhìn vào mắt nàng, ánh mắt kia làm như muốn nhìn thấy tận đáy lòng nàng. Tay hắn bất tri bất giác nắm chặt, gân xanh trên tay một cọng một cọng chậm rãi hiện ra, giống như đang cực lực ẩn nhẫn cái gì.
Lòng Mạn Yêu đột nhiên xoắn lại, nàng ảo não nhíu mày, nàng rốt cuộc đang nói cái gì?! Nhìn đáy mắt hắn chôn dấu bi thương cùng đau đớn, nàng chỉ cảm thấy ngực nghẹn đau, giương môi, run rẩy nói không ra lời.
Hai người cùng lặng im, qua nửa ngày, Tông Chính Vô Ưu cũng không có tiếp...... Hắn chỉ là bình tĩnh nhìn mặt nàng, mắt nàng, một câu cũng không nói.
Mạn Yêu bỗng nhiên có chút sợ hãi biểu tình trầm mặc đến như là không tồn tại của hắn, nàng duỗi tay đi nắm tay hắn, chỉ cảm thấy tay hắn lạnh lẽo mà cứng nhắc. Tâm nàng run lên, những phiền loạn đã thối lui, nàng rõ ràng ý thức được, ở thế giới này, có thể dễ dàng như vậy đả thương đến hắn, trừ bỏ nàng lại không còn người nào khác. Mà trên đời này, ai đều có thể nói hắn lãnh khốc vô tình, duy độc nhất chỉ có nàng là không có tư cách này! Cái mũi đột nhiên đau xót, nàng bỗng nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, đôi tay gắt gao ôm chặt eo hắn, liên tục nói: "Thiếp xin lỗi! Thiếp xin lỗi...... Vô Ưu, là thiếp nói sai rồi!"
Tông Chính Vô Ưu chậm rãi rũ mắt, dấu đi hết thảy cảm xúc trong mắt, giơ tay xoa tấm lưng mỏng manh của nàng, âm thanh trầm thấp nói: "Ta...... hẳn là nên đối đãi với nàng ta như thế nào? Nàng muốn cho ta làm như thế nào? Hay là cứ luôn bồi nàng ta như vậy, hống nàng ta, cho nàng ta hy vọng? Đó không phải là giúp nàng ta, đó là hại nàng ta! Nàng hiểu không?" Đã nhiều ngày, đã đủ rồi! Nếu nàng bởi vì tất cả thương tổn mà Chiêu Vân đã chịu, muốn dùng hắn tới đền bù, vậy hắn ở trong mắt nàng, thành cái gì?
Mạn Yêu ở trong lòng ngực hắn dùng sức gật đầu, nàng hiểu, nàng đều hiểu. Hơi ngẩng khuôn mặt, nàng nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, chúng ta cũng không thể cứ như vậy mặc kệ nàng ta được!"
Sắc mặt Tông Chính Vô Ưu hơi chút hòa hoãn, giơ tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của nàng, khuôn mặt trắng gần như trong suốt của nàng giống như vừa chạm vào là lập tức vỡ vụn. Hắn vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, thở dài nói: "A Mạn, ta hy vọng nàng ích kỷ một chút." Đời người quá ngắn ngủi, nhân lúc bọn họ còn ở bên nhau, nên quý trọng những ngày tháng bên nhau. Hắn không cho phép bất luận kẻ nào, phá hư hạnh phúc cuối cùng của hắn. Hắn nói qua, cả đời này, thà phụ thiên hạ, cũng quyết không phụ nàng!
Mặt nàng dán lên lòng bàn tay hắn, buồn bã nói: "Thiếp đã thực ích kỷ."
Hắn lắc đầu, "Còn chưa đủ, chuyện của Chiêu Vân nàng đừng nhúng tay, giao cho ta. Những gì Chiêu Vân phải chịu, những kẻ đó sẽ dùng máu tươi để trả giá. Ta sẽ phong Chiêu Vân làm công chúa, từ nay về sau đối đãi với nàng ta như muội muội. Ta có thể làm, chỉ có thế thôi!"
Cũng chỉ có thể như vậy. Nàng gật đầu, dựa vào trong lòng ngực hắn, trái tim chua xót.
"Thất ca, Thất ca......" Cửu hoàng tử kêu to chạy vào, Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, trách mắng: "Lại là chuyện gì? Sao hô to gọi nhỏ như vậy."
Cửu hoàng tử vác một khuôn mặt, buồn rầu kêu lên: "Huynh xem, mặc kệ đệ khuyên như thế nào, Chiêu Vân chính là không nghe, cơm canh thức ăn đều hất lên trên người đệ." Hắn kéo xiêm y lên cho bọn họ xem, quả nhiên có tảng dầu mỡ lớn.
Tông Chính Vô Ưu nghiêng mắt nhìn thoáng qua, mặt không gợn sóng nói: "Tiếp tục đi khuyên."
"Hả? Đệ còn phải đi nữa à?" Cửu hoàng tử cả khuôn mặt đều nhăn thành một đống, gần như cầu xin nói: "Thất ca, đệ khuyên nàng ta không được, huynh đổi người khác đi. Nàng ta căn bản là không nhận ra đệ, đối với đệ lại là đá lại là cào, huynh nhìn xem tay của đệ, đều bị nàng ta cào xướt rồi." Hắn kéo cánh tay áo lên, trên cánh tay quả nhiên có vài vết cào.
Mạn Yêu nhíu mày nói: "Thiếp đi xem." Nàng nói xong liền đứng dậy! Lại bị Tông Chính Vô Ưu một phen túm chặt, hắn sa sầm mặt, nhướng mày nhìn về phía Cửu hoàng tử, chân thật đáng tin nói: "Mặc kệ dùng cái biện pháp gì, tiếp tục khuyên. Khuyên nàng ta không được, ngươi liền chuẩn bị hồi cung trông coi cửa cung đi, còn không đi mau?!"
"Đệ......" Cửu hoàng tử mặt đầy ủy khuất, lại không dám phát tác, đành phải bất đắc dĩ rời khỏi.
Mạn Yêu lo lắng nói: "Như thế là quá khó xử cho lão Cửu rồi."
Tông Chính Vô Ưu nhàn nhạt nói: "Lúc ta không ở đây, hắn thân là thống lĩnh tối cao trong quân, không thể kịp thời cứu Chiêu Vân ra, chẳng lẽ không có trách nhiệm? Được rồi, mặc kệ người khác, chúng ta ăn cơm đi!"
***
Cửu hoàng tử rời khỏi doanh trướng, tâm tình buồn bực, không biết làm sao bây giờ. Hắn rũ đầu, thở ngắn than dài, rơi vào đường cùng, lại gọi người đi chuẩn bị thức ăn, hướng tới doanh trướng của Chiêu Vân mà đi, lúc sắp đến, khóe mắt thoáng nhìn một cái thân ảnh màu hồng nhạt đi vào một tòa doanh trướng khác, hắn tâm tình rung lên, tròng mắt xoay chuyển, liền đi theo.
Rón ra rón rén, đi đến phía sau Tiêu Khả, duỗi tay vỗ mạnh một cái lên vai nàng. Kêu lên: "Nha đầu thúi."
Tiêu Khả vốn dĩ đang suy nghĩ sự tình đến thất thần, bị hắn vỗ một cái làm nàng bị dọa giật mình, "A" một tiếng kêu sợ hãi, trừng to đôi mắt ngập nước tức giận nói: "Ngươi muốn hù chết người a!"
"Khả nhi, phát sinh chuyện gì?" Tiêu Sát vừa lúc đi ngang qua nghe thấy tiếng kêu, lập tức cầm kiếm chạy vào.
Cửu hoàng tử vừa thấy tư thế này của hắn (TS), trực giác mà rụt rụt cổ, cười gượng hai tiếng, "Không có việc gì, không có việc gì."
Tiêu Sát đi qua, kéo Tiêu Khả ra, ngăn ở chính giữa bọn họ, mắt lạnh nhìn Cửu hoàng tử, lời nói tỏ vẻ nghi ngờ nói với Cửu hoàng tử. "Đã trễ như thế, Vương gia không có việc gì chạy đến doanh trướng của muội muội ta, tựa hồ mất thân phận! Còn thỉnh Vương gia tốc tốc rời đi, sau này chớ lại làm loại chuyện mất thân phận này."
"Ngươi!" Cửu hoàng tử khuôn mặt co rút, có chút nổi giận. Muốn hắn một cái đường đường là Vương gia, bị một cái thống lĩnh thị vệ làm cho tức đến nói không nên lời, quá uất ức! Cửu hoàng tử hừ lạnh một tiếng, khinh thường mà ngẩng đầu, cùng hắn nói thân phận? Ha ha, cũng không xem hắn là ai, lúc hắn làm việc, làm gì mà để ý những cái quy củ đó?
"Bên trong quân doanh, bất luận chỗ nào, bổn Vương muốn đi thì cứ đi, ai có thể ngăn được ta? Hôm nay, bổn Vương còn không muốn rời đi, xem ngươi có thể làm gì được ta?"
Công phu giở trò vô lại của hắn tuyệt đối đứng nhất, nói xong liền đi đến mép giường ngồi xuống, kiều chân, dựa vào thành giường, một bộ dáng như là đêm nay liền ngủ ở chỗ này.
Tiêu Sát biến sắc, liền bước nhanh đến trước mặt hắn, không màng thân phận mà nắm chặt vạt áo của hắn, hung hăng trừng mắt hắn, "Đừng tưởng rằng ngươi là Vương gia, liền có thể làm xằng làm bậy! Nói cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ đến đánh chủ ý lên muội muội ta."
Cửu hoàng tử một chút cũng không tức giận, ngược lại ngẩng đầu cười nói: "Ha ha ha, ta còn có ý đồ với nàng, ngươi thế nào? Chờ trận này xong rồi, ta liền đi thỉnh Thất ca, Thất tẩu tứ hôn, rồi mới vẻ vang đem nha đầu thúi cưới về nhà, xem ngươi sau này còn quản được không."
Tiêu Khả sửng sốt, có cái gì dưới đáy lòng nổ tung, hai má không tự giác ửng hồng, nàng tiến lên nửa bực nửa thẹn, "Ngươi nói bậy cái gì? Ai muốn gả cho ngươi?"
Cửu hoàng tử cũng sửng sốt, hắn chỉ là thuận miệng nói ra, còn không có ý thức được chính mình rốt cuộc đã nói cái gì. Giờ phút này bị Tiêu Khả hỏi như thế, sắc mặt hắn tức khắc cứng đờ, có chút không thể tưởng tượng được mà nhìn Tiêu Khả. Trước nay mỗi lần nhắc tới cưới vợ, né còn không kịp, cho dù là nói chơi cũng không lấy việc này ra nói. Nhưng hôm nay thế nhưng liền nói ra như thế, thuận miệng như vậy. Dường như đã ở trong lòng nghĩ tới vô số lần, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, thậm chí......
Hắn giơ tay sờ sờ ngực mình, sao đập nhanh như thế. Hắn một phen đẩy Tiêu Sát ra, sắc mặt mất tự nhiên đứng lên, sửa sang lại y phục bị siết nhăn.
Tiêu Sát nhìn nhìn biểu tình cứng đờ của hắn, lại quay đầu lại nhìn thần sắc xấu hổ bực mình của Tiêu Khả, không cấm giật mình, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, nhíu mày nói: "Khả nhi, các ngươi......"
Tiêu Khả vội ngắt lời, nói: "Chúng ta không có chuyện gì. Ca ca, huynh đừng nghe hắn nói bừa. Huynh có việc thì cứ đi đi. Muội ở nơi này còn muốn phối dược." Nói xong liền đem Tiêu Sát đẩy đến cửa.
Tiêu Sát dùng ánh mắt thập phần hoài nghi nhìn nàng, làm như không tin, nàng vậy mà lưu trữ Cửu hoàng tử, lại đuổi hắn cái ca ca này đi! Đây là đạo lý gì.
Tiễn Tiêu Sát đi, Tiêu Khả quay đầu thấy ánh mắt của Cửu hoàng tử sáng rực, nhìn bóng dáng Tiêu Sát biến mất ở cửa, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã thay đổi thành biểu tình vui sướng khi người gặp họa. Tiêu Khả trừng mắt hắn, kêu lên: "Ngươi sao còn không đi? Lưu ở nơi này làm cái gì?"
Cửu hoàng tử bị nàng trừng đến ngây người trong chốc lát, ngay sau đó tròng mắt chuyển động, nâng cằm lên, kiêu căng ngạo mạn nói: "Ta tới lấy thuốc, thuốc của Chiêu Vân, đã sắc xong chưa?"
"Không có." Tiêu Khả tức giận trừng hắn một cái, lập tức đi tới trước một chiếc bàn vuông phủ kín đầy những quyển sách cũ xưa, ngồi xổm xuống, không để ý tới hắn. Cửu hoàng tử đi theo sau nàng, oa oa hét lớn: "Này, đã là canh giờ gì rồi, thuốc sao còn chưa sắc xong? Ngươi cái nha đầu thúi này cả ngày không biết là đang làm cái gì?"
Tiêu Khả quay đầu, khẩu khí không nhanh nói: "Nàng ta không uống thuốc, ta sắc thuốc làm cái gì?"
"Cái gì?" Cửu hoàng tử sửng sốt, "Ngươi nói Chiêu Vân không uống thuốc? Thuốc mấy ngày nay, nàng ta không phải đều uống hết sao?"
"Ai nói nàng ta uống hết? Ngươi tận mắt nhìn thấy? Hừ, uống hay không uống, ta so với ngươi rõ ràng hơn." Tiêu Khả nói xong không để ý tới hắn, quay đầu lại đi sửa sang lại tờ giấy viết tán loạn ở trên bàn.
"Ỉ? Nàng ta không uống, vậy thuốc kia đi nơi nào? Nàng ta chẳng lẽ không muốn đôi mắt của mình khỏi hẳn sao?" Cửu hoàng tử mặt mang nghi hoặc, nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ kêu lên: "A! Ta biết rồi, Chiêu Vân là sợ sau khi đôi mắt khỏi hẳn, Thất ca liền mặc kệ nàng ta, có phải hay không?"
Tiêu Khả không để ý tới hắn, giống như không nghe thấy, chỉ cúi đầu đối với y thư (sách y) đã ố vàng bị rách lại cũ nát cầm ở trong tay, một chữ một chữ xem đến biểu tình nghiêm túc dị thường.
Cửu hoàng tử thấy nàng không để ý tới hắn, trong lòng không biết tại sao sinh ra một tia buồn bực, loại cảm giác bị người làm lơ khiến hắn thực khó chịu, còn không bằng trước kia vừa thấy mặt liền náo đến đỏ mặt tía tai, ít nhất cũng không như bây giờ, không thú vị. Kỳ lạ, từ khi nàng cùng Thất ca bọn họ từ Trần Phong quốc trở về, nàng liền vẫn luôn kỳ lạ, giống như thay đổi thành một người khác, không cùng hắn cãi nhau, cũng không thích cười, giống như có một bụng tâm sự, hắn nói cái gì nàng đều mặc kệ, vì sao? Hắn bỗng nhiên có chút hoài niệm Tiêu Khả trước kia, đâu đâu cũng cùng hắn đối nghịch giống như một con tiểu hổ, bọn họ cãi vã đã hơn một năm, đột nhiên một bộ dáng này, cảm giác thực không quen.
Hắn hơi hơi khom lưng để sát vào nàng, không nói hai lời, liền đoạt tờ giấy trong tay nàng, "Ngươi đang xem cái gì?Ta cũng muốn nhìn xem."
"Roẹt!" một cái, tờ giấy vốn đã cũ nát bị xé thành hai mảnh. Tiêu Khả sửng sốt, hắn cũng sửng sốt, không dự đoán được nàng sẽ nắm chặt đến như vậy.
"Hắc, hắc hắc......." Hắn cười gượng hai tiếng.
"Bang!" Tiêu Khả nhìn mảnh giấy bị xé rách chỉ còn một nửa ở trong tay, vỗ mạnh lên cái bàn một cái, đứng lên nổi giận nói: "Ngươi còn cười! Ngươi da ngứa nữa có phải hay không?"
Lời này vừa nói ra, Cửu hoàng tử cho rằng nàng lại muốn rải độc phấn đối phó hắn, kinh hoảng cuống quít nhảy ra xa, duỗi tay cản lại, "Ai ai ai! Từ từ! Còn không phải chỉ là một tờ giấy rách thôi sao? Ngươi sao tức giận như thế? Cho ngươi!" Nói xong đem nửa tờ giấy còn lại trên tay ném đến trước mặt nàng. Cái nha đầu thúi này, sao muốn lật mặt là lật mặt nhanh như vậy.
Tiêu Khả trừng mắt với hắn, môi đỏ cắn chặt, trong mắt dần dần nổi lên ánh nước. Cửu hoàng tử ngẩn ra, bĩu môi nói: "Không phải nha, nha đầu thúi, xé một tờ giấy rách của ngươi, liền muốn khóc rồi."
Tiêu Khả quay đầu, duỗi tay nắm y thư trên bàn, hướng trên mặt hắn ném tới, nổi giận nói: "Cho ngươi, cho ngươi.... Ngươi đều xé đi, xé xong ngươi liền chuẩn bị tốt hai chiếc quan tài, một chiếc cấp cho công chúa tỷ tỷ, một chiếc để lại cho Thất ca của ngươi."
Cửu hoàng tử trong lòng chấn động, mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Cái, cái gì? Ngươi.... Vừa rồi nói cái gì?"
Tiêu Khả sửng sốt hoàn hồn, tiện đà phảng phất như nhớ tới cái gì, ánh mắt lóe lóe, vội xoay người, cúi đầu có lệ nói: "Ta nói cái gì? Ta cái gì cũng chưa nói."
Cửu hoàng tử há là dễ dàng lừa gạt như vậy, hắn đi nhanh qua bắt lấy nàng, "Không đúng. Ngươi phải nói rõ ràng, Thất ca của ta xảy ra chuyện gì? Thất tẩu lại xảy ra chuyện gì?"
"Ta không biết." Cánh tay của Tiêu Khả bị hắn túm chặt muốn chết, như thế nào tránh cũng tránh không thoát. Cửu hoàng tử trong lòng sốt ruột, lại vô kế khả thi, liền chơi trò vô lại nói: "Ngươi mau nói rõ ràng cho ta, không nói rõ ràng, ta, ta.... Ta hôm nay liền không rời đi."
"Ngươi! Ngươi vô lại!"
"Ta vô lại thì sao, ngươi có thể làm gì ta?!"
"Ngươi còn không biết xấu hổ thừa nhận! Hừ! Ngươi đường đường là một Vương gia, lớn như thế vậy mà còn chơi trò vô lại, nói ra ngươi không sợ bị chê mất mặt, ta còn phải thay ngươi đỏ mặt."
"Ai, ngươi lại không phải là cái gì của ta, ngươi thay ta mặt đỏ cái gì?"
"Ta... Hừ!" Từ lúc nào, nàng thế nhưng nói không lại hắn? Cái tên vô lại này! Nàng dứt khoát đem mặt sa sầm xuống, ngồi xổm người xuống đi nhặt mảnh giấy rơi xuống trên mặt đất, không hề để ý đến hắn.
Cửu hoàng tử tròng mắt xoay mấy vòng, "Ngươi không nói đúng không, ta đây đi hỏi Thất tẩu."
"Không được đi!" Tiêu Khả hoảng hốt, vội vàng đứng lên giữ chặt hắn. "Việc này công chúa tỷ tỷ không biết."
Cửu hoàng tử dừng lại, quay đầu lại nói: "Vậy ngươi mau nói a!"
Tiêu Khả do dự, "Ta, ta không thể nói...... Là Hoàng Thượng không cho phép nói ra."
"Thất ca?" Cửu hoàng tử ngẩn người, càng cảm thấy đây nhất định là chuyện lớn khó lường. Hắn tức khắc nóng nảy, nâng lên đôi tay bắt lấy bả vai nàng, "Rốt cuộc là chuyện gì? Bị ngươi làm cho sốt ruột muốn chết, ta lại không phải là người ngoài......"
Tiêu Khả trực giác hỏi ngược lại: "Ngươi sao lại không phải là người ngoài?"
"Ta......" Cửu hoàng tử muốn lại mở miệng, bỗng nhiên có người lên tiếng trước hắn một bước.
"Ta thì sao? Khả nhi, ta đây là ca ca của muội, cũng không thể nói sao?" Tiêu Sát đột nhiên vén màn bước vào. Sắc mặt hắn nghiêm trọng dị thường, ngữ khí nghiêm túc mà trầm thấp.
"Ca ca!" Tiêu Khả kinh ngạc, "Huynh chưa đi hả? Huynh, Huynh nghe lén!"
Tiêu Sát nhíu nhíu mày, không tỏ ý kiến, không dung cự tuyệt nói: "Khả nhi, mau nói."
Cửu hoàng tử phụ thêm nói: "Đúng vậy, ngươi mau nói a."
Tiêu Khả thấy được tránh không khỏi, than ra một hơi thật dài, hốc mắt liền có chút đỏ......
*****
Bóng đêm nồng đậm, gió lạnh nhẹ phớt qua. Doanh trướng của quận chúa Chiêu Vân.
"Tránh ra, các ngươi đều tránh ra...... Ta không ăn cơm, không ăn." Chiêu Vân đối với nha đầu bưng đồ ăn đứng trước giường điên khùng kêu to, sau khi kêu lên liền cuộn tròn đến góc giường, ôm chăn, biểu tình mất mát mà thống khổ, thấp giọng lẩm bẩm: "Vô Ưu ca ca, huynh mặc kệ muội sao? Huynh có phải sau này không bao giờ quản muội nữa? Vô Ưu ca ca...... Huynh không cần bỏ mặc muội, muội sẽ ngoan ngoãn, giống như khi còn nhỏ...... Huynh kêu muội ăn cơm muội sẽ ăn, huynh kêu muội ngủ liền đi ngủ, chỉ cần có huynh ở bên cạnh, cho dù có đau, muội cũng không khóc, không nháo......."
Hai cái nha đầu thấy nàng như vậy, bất đắc dĩ mà nhìn nhau, đều không đành lòng bức nàng, chỉ đứng ở trước giường, bó tay không có biện pháp. Lúc này, sau lưng bọn họ đột nhiên có người nói chuyện: "Đồ ăn để xuống đó đi, các ngươi đi ra ngoài trước đi."
Hai nha đầu giật mình, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng không biết khi nào nhiều thêm một người nam tử tướng mạo không tầm thường, tuy rằng không quen biết, nhưng xem cách ăn mặc của hắn, cũng biết thân phận của hắn hẳn là không thấp, vội vàng hành lễ, lại chưa theo lời lui ra ngoài.
Người tới móc ra một khối eo bài, mặt vô biểu tình nói: "Ta là thống lĩnh cấm vệ quân - Tiêu Sát, phụng mệnh tới khuyên Quận chúa dùng bữa."
Hai nha đầu vội nói: "Gặp qua Tiêu thống lĩnh. Vậy bọn nô tỳ liền cáo lui." Dứt lời đem đồ ăn đặt xuống ở mép giường, hành lễ rời đi.
Tiêu Sát đi đến mép giường, âm thanh lạnh lùng hơi hơi ôn nhu: "Quận chúa còn nhớ rõ ta không? Chúng ta đã gặp qua ở Long Nguyệt vườn trà." Âm thanh của hắn không có đồng tình, cũng không có thương hại, chỉ như là muốn cùng một cái bằng hữu nói vài câu.
Chiêu Vân nghe được âm thanh, lại hướng vào trong góc rụt rụt, biểu tình trên mặt một mảnh mê mang. Nhưng nàng kỳ dị là không có điên khùng kêu to, chỉ lắc đầu nói: "Ta không quen biết ngươi, ngươi mau đi ra."
Tiêu Sát nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Quận chúa không quen biết ta không sao, ta tới, là muốn hỏi Quận chúa mấy vấn đề."
"Ta không muốn nghe." Chiêu Vân giơ tay liền che lại lỗ tai của mình.
Tiêu Sát khóe miệng khẽ nhếch, xem ra nàng cũng không phải thật sự điên khùng, chỉ là cố tình phong bế chính mình mà thôi.
Tiêu Sát thở dài, hỏi: "Quận chúa, ngài muốn cứ như vậy qua cả đời sao?"
Chiêu Vân che lại lỗ tai, đem mặt chôn kín, làm bộ không nghe thấy.
Tiêu Sát lại nói: "Ngài cho rằng không ăn cơm, không uống thuốc, là có thể từ trong tay Hoàng phi đem Hoàng Thượng đoạt lấy sao?"
Chiêu Vân bỗng nhiên buông tay ra, ngẩng đầu kêu lên: "Ngươi nói bậy, ta không có muốn từ tỷ tỷ nơi đó cướp đi Vô Ưu ca ca?"
Tiêu Sát nhướng mày nói: "Không có sao? Vậy ngài hiện tại đang làm cái gì? Ngài đang lợi dụng lòng áy náy của bọn họ đối với ngài, để đạt tới mục đích của ngài."
"Ta không có." Thần sắc của Chiêu Vân trở nên hoảng loạn, biểu tình mờ mịt bất lực, "Ta không có... Không phải như ngươi nói vậy, không phải! Ta chỉ là, chỉ là muốn có một chút hy vọng sống sót, chẳng lẽ cái này cũng sai rồi sao?"
"Nhưng hy vọng của ngài là thành lập ở trên tuyệt vọng của Hoàng phi." Khuôn mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, đáy mắt ẩn sâu đau lòng cùng thương tiếc mơ hồ không thể thấy.
Thần sắc của Chiêu Vân chấn động, hơi hơi hé miệng, thân mình xụi lơ xuống, vấn đề như vậy, nàng vẫn luôn lảng tránh, nhưng Tiêu Sát lại rõ ràng mở ra đặt ở trước mặt nàng, làm nàng lại tránh cũng không thể tránh. "Ta, ta......." Nàng sai rồi sao? Nàng thật sự sai rồi sao? "Ta đây nên làm sao bây giờ? Ngươi nói ta nên làm sao bây giờ?" Nàng giơ tay ôm đầu, biểu tình thống khổ, dùng sức nắm bứt đầu tóc của mình.
Tiêu Sát nhíu mày, khom lưng, kéo tay nàng ra, Chiêu Vân hai mắt ảm đạm, thế nhưng không có tránh thoát, chỉ là mờ mịt không biết phải làm sao, giãy giụa ở trong bóng tối.
Tiêu Sát ngữ khí chân thành, thở dài: "Quận chúa chỉ cần chịu mở rộng lòng mình, cuộc đời của ngài còn có thể hạnh phúc."
Chiêu Vân buồn bã cười khổ, "Ta có thể chứ? Một người giống ta như vậy........."
Tiêu Sát hơi hơi suy nghĩ, chậm rãi ngắt lời nói: "Quận chúa cho rằng, chính mình là cái dạng người như thế nào?"
"Ta....." Chiêu Vân nhíu mày ấn đường mang theo nồng đậm đau thương, đôi môi nàng run rẩy: "Một nữ nhân không chịu đựng nổi trượng phu khi dễ, ỷ vào quyền thế của Vô Ưu ca ca mà hưu phu, hiện tại, lại bị người lăng nhục.... Ta là cái người vô dụng....." Nàng cúi đầu, như là sợ người khác thấy trong mắt nàng trồi lên ánh nước.
Tiêu Sát lại lắc đầu, đối với lời nói của nàng không tán đồng nói: "Quận chúa sao có thể tự coi nhẹ mình như thế, không có người nào có thể lựa chọn vận mệnh của chính mình, những gì ngài gặp phải đều không phải là sai lầm của ngài, ngài không cần bởi vậy mà tự ti, lại càng không nên cảm thấy mình hèn hạ. Ở tại đây trong mắt mấy chục vạn tướng sĩ, ngài là một nữ tử đại nghĩa dũng cảm, không có người nào sẽ khinh thường ngài, ngược lại bọn họ đều thực cảm kích ngài, hơn nữa còn kính nể ngài!"
Chiêu Vân sau khi nghe thì kinh ngạc, làm như không tin, ngẩng đầu, dừng một chút, mới hỏi nói: "Ngươi nói... Là thật vậy sao? Thật sự không có ai khinh thường ta sao?"
"Đúng vậy." Tiêu Sát buông tay nàng ra, thực khẳng định cho nàng một đáp án.
Chiêu Vân dần dần bình tĩnh trở lại, ngồi thẳng người, ánh mắt chuyển hướng đến hắn, làm như muốn nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhưng mà cái gì cũng nhìn không thấy. Chỉ có thể nghe thấy âm thanh của hắn, trầm trầm, mang theo hơi hơi lạnh lùng rồi lại có một tia nhàn nhạt nhu hòa. Nàng không cấm suy nghĩ, chủ nhân của âm thanh này, mặt hắn là bộ dạng gì?
Nàng hỏi: "Ngươi vừa rồi nói, ngươi là ai?"
"Tiêu Sát."
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, làm như nỗ lực nhớ lại, nửa ngày mới nói: "Nga, ta nhớ ra rồi, ngươi là thị vệ bên người tỷ tỷ, đúng không?" Nàng gặp qua người này, chính là không nhớ ra mặt của hắn, trong đầu có một chút ấn tượng mơ hồ. Trong mắt nàng cùng trong lòng nàng, luôn luôn chỉ có Vô Ưu ca ca, bất luận nam tử nào khác, mặc dù là gặp qua, nàng rất ít nhớ kỹ.
Tiêu Sát nói: "Đúng vậy."
Chiêu Vân nghĩ rồi lại nghĩ, lại hỏi: "Ngươi vì sao tới gặp ta? Là tỷ tỷ kêu ngươi tới sao?"
Tiêu Sát nói: "Không phải. Là ta chủ trương muốn tới gặp Quận chúa, chỉ là muốn mang Quận chúa đi ra khỏi bóng tối, tìm được con đường thuộc về ngài."
Chiêu Vân hỏi: "Ngươi chuẩn bị như thế nào dẫn ta đi ra ngoài?"
"Nếu Quận chúa nguyện ý, không chê bai thân phận thấp kém của Tiêu Sát, như vậy, Tiêu Sát nguyện ý chiếu cố Quận chúa cả đời." Sắc mặt hắn nghiêm túc nghiêm túc, ngữ khí trịnh trọng, làm người nghe đến âm thanh, liền có thể cảm giác được đó là một loại thái độ đối mặt với nhân sinh đại sự.
Chiêu Vân ngẩn người, "Vì sao? Ngươi sợ ta quấn lấy Vô Ưu ca ca, gây trở ngại hạnh phúc của tỷ tỷ sao?"
Ánh mắt Tiêu Sát hơi lóe lên, lắc đầu nói: "Không phải."
"Vậy là vì sao? Ta là một người mù." Tuy mắt nàng không thể nhìn thấy, nhưng đôi mắt vẫn như cũ ngơ ngẩn nhìn về phương hướng hắn.
Tiêu Sát nói: "Ta có thể làm đôi mắt của Quận chúa." Ngữ khí của hắn thập phần chân thành, khiến người không thể không tin tưởng hắn. Hắn xoay người bưng đồ ăn qua, âm thanh biến ôn nhu: "Quận chúa ăn cơm trước, cơm nước xong, ta mang Quận chúa đi ra ngoài đi dạo một chút. Quận chúa đã ở trong phòng buồn tẻ vài ngày rồi, cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí."
Chiêu Vân hơi hơi cúi đầu, làm như đang cân nhắc cái gì. Một lát sau, nàng không hề kháng cự, há mồm nuốt xuống đồ ăn hắn đưa đến bên miệng, mới phát giác, thì ra chính mình đã rất đói bụng.
Ăn cơm xong, Tiêu Sát dắt nàng đi, Chiêu Vân đến cửa bỗng nhiên dừng lại bước chân.
"Sao lại không đi rồi? Quận chúa không cần sợ hãi, ta sẽ bồi ở bên người ngài, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngài một mình." Tiêu Sát quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng cắn cắn môi, làm như hạ quyết tâm thật lớn, mới nói một câu: "Ngươi có thể cõng ta đi sao? Tựa như khi còn nhỏ, Vô Ưu ca ca cõng ta như vậy."
Tiêu Sát ngẩn ra, dừng một chút, ở trước mặt nàng ngồi xổm người xuống "Lên đi."
Chiêu Vân bò lên lưng hắn, tấm lưng rộng lớn mà rắn chắc, khiến người cảm thấy an tâm. Đôi tay nàng ôm cổ hắn, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đụng chạm nam tử ngoài Vô Ưu ca ca ra mà không cảm thấy phản cảm.
Tiêu Sát cõng nàng đi đến bên ngoài, đi ngang qua một chỗ nàng nghe thấy tiếng động có binh lính chào hỏi, những âm thanh đó không giống như trong suy nghĩ của nàng khinh miệt cùng cười nhạo, mà là mang theo cung kính, chân thành tha thiết mà hữu lễ. Gió thổi thật mát mẻ, thổi tới trên mặt nàng, phảng phất như đánh tan hờn dỗi yên lặng mấy ngày qua, khiến lòng nàng rộng mở thông suốt. Không khí bên ngoài, quả nhiên tốt hơn so với trong phòng.
Thì ra, thật là nàng nghĩ sai rồi sao?
Nàng đem mặt dán ở trên vai hắn, cảm giác Tiêu Sát bởi vì cõng nàng đi mà hơi hơi phập phồng thở dốc, nghe Tiêu Sát mỗi khi đi đến một chỗ, đều sẽ cùng nàng nói, đó là nơi nào, cái địa phương nào, nơi đó có cái gì, là màu sắc gì.... Nàng liền ở trong đầu tưởng tượng, tưởng tượng thật nhiều, liền giống như thật sự nhìn thấy.
Đêm nay, lời nói của Tiêu Sát, còn nhiều hơn lời nói trong một năm của hắn.
Ở nơi cách xa một dặm bên ngoài quân doanh Phất Vân quan, trên một ngọn đồi núi thấp bé, bọn họ sóng vai mà ngồi trên thềm đá màu xám trắng, Chiêu Vân ở trong giọng nói trầm thấp, nhẹ giọng chậm ngữ dựa vào cánh tay hắn tiến vào mộng đẹp.
※※※※※
Đêm trước khi bão táp tiến đến, luôn là thập phần an tĩnh. Mà một đêm này, Phất Vân quan cùng Tử Tường quan, không có tiếng quân đội thao luyện.
Qua sáng hôm sau, đó là Vạn Hòa đại lục ngày 25 tháng 3 năm Thương Hiện 177, đối với Tử Tường quan, đối với Nam Bắc triều mà nói, đây là một cái ngày đặc thù, một cái ngày khiến thiên địa biến sắc thần quỷ cùng khóc, nó được người hậu thế nhớ kỹ. Mà một ngày này, trở thành bóng ma của mấy chục vạn người trong Tử Tường quan vĩnh viễn vứt đi không được, nó thay đổi tình thế đối cục của thế lực ngang nhau liên tục nhiều ngày.
Sáng sớm hôm nay, đã qua giờ Thìn, sắc trời có chút đen tối không rõ, mây đen trên bầu trời hợp tụ không tan, phảng phất như muốn đến che trời lấp đất, khắp mặt đất chịu tải một không khí áp lực, làm như tượng trưng chứng minh cho một trận mưa máu sắp xảy ra.
Hơn hai mươi vạn đại quân của Nam triều ở Phất Vân quan dốc toàn bộ lực lượng, Đế vương thân lâm, Hoàng phi ở bên.
Hàng vạn con ngựa lao nhanh, bụi đất nổi lên bốn phía, khí thế cuồn cuộn mênh mông chấn vang hai tòa thành trì.
Mây đen trên không trung tựa hồ cũng bị khí thế này chấn động tan ra, lộ ra bầu trời màu xanh lam, ánh mặt trời trong suốt xán lạn tưới xuống, chiếu rọi lên áo giáp màu hoàng kim trên người đế vương tuổi trẻ, phản xạ ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, hợp với khí chất vương giả khi sinh ra đã có sẵn trên người hắn, khiến người không dám ngước đầu nhìn. Mà nữ tử bên cạnh đế vương một thân áo trắng tung bay, tóc bạc bay múa, ở phía trên tuấn mã chạy như bay, ngọc diện một vẻ nghiêm túc, khiến người vô thức dâng lên một nỗi thản nhiên kính sợ. Mà đi đầu ở phía trước, là bảy ngàn thiết kỵ huyền y. Mặt nạ quỷ đỏ trên mặt Tu La thất sát đang dẫn đầu, tỏa ra màu sắc khát máu dưới ánh mặt trời, ánh lên hai bên thanh đồng chiến xa đặc chế, hồng quang như máu, thanh quang như lưỡi đao.
"Ra bên ngoài tùy tiện đi dạo." Nàng nhàn nhạt trả lời, bị giữ chặt đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nàng hơi gương lên một vẻ mặt tươi cười, hỏi: "Canh giờ này, chàng sao còn ở chỗ này?"
Động tác của Tông Chính Vô Ưu ngừng lại, quay đầu nhìn nàng, nhăn chặt mày, trầm giọng hỏi: "Ta không nên ở chỗ này sao? Ta đây hẳn là nên ở nơi nào?" Nàng thế nhưng đem hắn đi đến chỗ Chiêu Vân trở thành thói quen!
Mạn Yêu ở trong ánh mắt không vui bắn thẳng đến của hắn mà quay đầu qua một bên, nhẹ nhàng hỏi: "Chiêu Vân còn chưa có ăn cơm đi?"
Tông Chính Vô Ưu không lập tức trả lời, bưng lên một chén canh đưa cho nàng, nhàn nhạt nói: "Nàng ta đói bụng tự nhiên sẽ ăn."
Mạn Yêu sửng sốt, không dự đoán được hắn sẽ trả lời như thế, lại nhìn về phía hắn, không tiếp cái chén trong tay hắn, nhíu mày, hỏi: "Nếu nàng ta không ăn thì sao?"
Tông Chính Vô Ưu làm như tâm tình không tốt, có chút không kiên nhẫn, "Không ăn thì bị đói. Một ngày nào đó sẽ ăn."
Cái này là cái lời nói kiểu gì? Đó là Chiêu Vân, là một nữ tử vì hắn có thể trả giá cả tánh mạng, hắn cư nhiên lạnh nhạt thờ ơ như thế, giống như cùng với mình không có quan hệ. Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, không suy nghĩ nhiều đã buột miệng thốt ra: "Chàng sao lãnh khốc vô tình như vậy? Chiêu Vân là bởi vì chúng ta mới biến thành bộ dạng này, chàng sao có thể nói nàng ta như vậy?"
Một câu "Lãnh khốc vô tình", khiến Tông Chính Vô Ưu biến sắc, động tác trên tay cứng đờ, "Phanh!" Hắn đột nhiên buông cái chén xuống thật mạnh, canh trong chén chịu đựng không được kịch liệt chấn động, cơ hồ nghiêng đỗ ra một nửa, bắn đến khắp nơi trên bàn. Hắn cũng không thèm nhìn tới, ấn đường khóa chặt, môi mỏng nhấp thành một cái thẳng tắp, chuyển mắt qua yên lặng nhìn vào mắt nàng, ánh mắt kia làm như muốn nhìn thấy tận đáy lòng nàng. Tay hắn bất tri bất giác nắm chặt, gân xanh trên tay một cọng một cọng chậm rãi hiện ra, giống như đang cực lực ẩn nhẫn cái gì.
Lòng Mạn Yêu đột nhiên xoắn lại, nàng ảo não nhíu mày, nàng rốt cuộc đang nói cái gì?! Nhìn đáy mắt hắn chôn dấu bi thương cùng đau đớn, nàng chỉ cảm thấy ngực nghẹn đau, giương môi, run rẩy nói không ra lời.
Hai người cùng lặng im, qua nửa ngày, Tông Chính Vô Ưu cũng không có tiếp...... Hắn chỉ là bình tĩnh nhìn mặt nàng, mắt nàng, một câu cũng không nói.
Mạn Yêu bỗng nhiên có chút sợ hãi biểu tình trầm mặc đến như là không tồn tại của hắn, nàng duỗi tay đi nắm tay hắn, chỉ cảm thấy tay hắn lạnh lẽo mà cứng nhắc. Tâm nàng run lên, những phiền loạn đã thối lui, nàng rõ ràng ý thức được, ở thế giới này, có thể dễ dàng như vậy đả thương đến hắn, trừ bỏ nàng lại không còn người nào khác. Mà trên đời này, ai đều có thể nói hắn lãnh khốc vô tình, duy độc nhất chỉ có nàng là không có tư cách này! Cái mũi đột nhiên đau xót, nàng bỗng nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, đôi tay gắt gao ôm chặt eo hắn, liên tục nói: "Thiếp xin lỗi! Thiếp xin lỗi...... Vô Ưu, là thiếp nói sai rồi!"
Tông Chính Vô Ưu chậm rãi rũ mắt, dấu đi hết thảy cảm xúc trong mắt, giơ tay xoa tấm lưng mỏng manh của nàng, âm thanh trầm thấp nói: "Ta...... hẳn là nên đối đãi với nàng ta như thế nào? Nàng muốn cho ta làm như thế nào? Hay là cứ luôn bồi nàng ta như vậy, hống nàng ta, cho nàng ta hy vọng? Đó không phải là giúp nàng ta, đó là hại nàng ta! Nàng hiểu không?" Đã nhiều ngày, đã đủ rồi! Nếu nàng bởi vì tất cả thương tổn mà Chiêu Vân đã chịu, muốn dùng hắn tới đền bù, vậy hắn ở trong mắt nàng, thành cái gì?
Mạn Yêu ở trong lòng ngực hắn dùng sức gật đầu, nàng hiểu, nàng đều hiểu. Hơi ngẩng khuôn mặt, nàng nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, chúng ta cũng không thể cứ như vậy mặc kệ nàng ta được!"
Sắc mặt Tông Chính Vô Ưu hơi chút hòa hoãn, giơ tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của nàng, khuôn mặt trắng gần như trong suốt của nàng giống như vừa chạm vào là lập tức vỡ vụn. Hắn vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, thở dài nói: "A Mạn, ta hy vọng nàng ích kỷ một chút." Đời người quá ngắn ngủi, nhân lúc bọn họ còn ở bên nhau, nên quý trọng những ngày tháng bên nhau. Hắn không cho phép bất luận kẻ nào, phá hư hạnh phúc cuối cùng của hắn. Hắn nói qua, cả đời này, thà phụ thiên hạ, cũng quyết không phụ nàng!
Mặt nàng dán lên lòng bàn tay hắn, buồn bã nói: "Thiếp đã thực ích kỷ."
Hắn lắc đầu, "Còn chưa đủ, chuyện của Chiêu Vân nàng đừng nhúng tay, giao cho ta. Những gì Chiêu Vân phải chịu, những kẻ đó sẽ dùng máu tươi để trả giá. Ta sẽ phong Chiêu Vân làm công chúa, từ nay về sau đối đãi với nàng ta như muội muội. Ta có thể làm, chỉ có thế thôi!"
Cũng chỉ có thể như vậy. Nàng gật đầu, dựa vào trong lòng ngực hắn, trái tim chua xót.
"Thất ca, Thất ca......" Cửu hoàng tử kêu to chạy vào, Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, trách mắng: "Lại là chuyện gì? Sao hô to gọi nhỏ như vậy."
Cửu hoàng tử vác một khuôn mặt, buồn rầu kêu lên: "Huynh xem, mặc kệ đệ khuyên như thế nào, Chiêu Vân chính là không nghe, cơm canh thức ăn đều hất lên trên người đệ." Hắn kéo xiêm y lên cho bọn họ xem, quả nhiên có tảng dầu mỡ lớn.
Tông Chính Vô Ưu nghiêng mắt nhìn thoáng qua, mặt không gợn sóng nói: "Tiếp tục đi khuyên."
"Hả? Đệ còn phải đi nữa à?" Cửu hoàng tử cả khuôn mặt đều nhăn thành một đống, gần như cầu xin nói: "Thất ca, đệ khuyên nàng ta không được, huynh đổi người khác đi. Nàng ta căn bản là không nhận ra đệ, đối với đệ lại là đá lại là cào, huynh nhìn xem tay của đệ, đều bị nàng ta cào xướt rồi." Hắn kéo cánh tay áo lên, trên cánh tay quả nhiên có vài vết cào.
Mạn Yêu nhíu mày nói: "Thiếp đi xem." Nàng nói xong liền đứng dậy! Lại bị Tông Chính Vô Ưu một phen túm chặt, hắn sa sầm mặt, nhướng mày nhìn về phía Cửu hoàng tử, chân thật đáng tin nói: "Mặc kệ dùng cái biện pháp gì, tiếp tục khuyên. Khuyên nàng ta không được, ngươi liền chuẩn bị hồi cung trông coi cửa cung đi, còn không đi mau?!"
"Đệ......" Cửu hoàng tử mặt đầy ủy khuất, lại không dám phát tác, đành phải bất đắc dĩ rời khỏi.
Mạn Yêu lo lắng nói: "Như thế là quá khó xử cho lão Cửu rồi."
Tông Chính Vô Ưu nhàn nhạt nói: "Lúc ta không ở đây, hắn thân là thống lĩnh tối cao trong quân, không thể kịp thời cứu Chiêu Vân ra, chẳng lẽ không có trách nhiệm? Được rồi, mặc kệ người khác, chúng ta ăn cơm đi!"
***
Cửu hoàng tử rời khỏi doanh trướng, tâm tình buồn bực, không biết làm sao bây giờ. Hắn rũ đầu, thở ngắn than dài, rơi vào đường cùng, lại gọi người đi chuẩn bị thức ăn, hướng tới doanh trướng của Chiêu Vân mà đi, lúc sắp đến, khóe mắt thoáng nhìn một cái thân ảnh màu hồng nhạt đi vào một tòa doanh trướng khác, hắn tâm tình rung lên, tròng mắt xoay chuyển, liền đi theo.
Rón ra rón rén, đi đến phía sau Tiêu Khả, duỗi tay vỗ mạnh một cái lên vai nàng. Kêu lên: "Nha đầu thúi."
Tiêu Khả vốn dĩ đang suy nghĩ sự tình đến thất thần, bị hắn vỗ một cái làm nàng bị dọa giật mình, "A" một tiếng kêu sợ hãi, trừng to đôi mắt ngập nước tức giận nói: "Ngươi muốn hù chết người a!"
"Khả nhi, phát sinh chuyện gì?" Tiêu Sát vừa lúc đi ngang qua nghe thấy tiếng kêu, lập tức cầm kiếm chạy vào.
Cửu hoàng tử vừa thấy tư thế này của hắn (TS), trực giác mà rụt rụt cổ, cười gượng hai tiếng, "Không có việc gì, không có việc gì."
Tiêu Sát đi qua, kéo Tiêu Khả ra, ngăn ở chính giữa bọn họ, mắt lạnh nhìn Cửu hoàng tử, lời nói tỏ vẻ nghi ngờ nói với Cửu hoàng tử. "Đã trễ như thế, Vương gia không có việc gì chạy đến doanh trướng của muội muội ta, tựa hồ mất thân phận! Còn thỉnh Vương gia tốc tốc rời đi, sau này chớ lại làm loại chuyện mất thân phận này."
"Ngươi!" Cửu hoàng tử khuôn mặt co rút, có chút nổi giận. Muốn hắn một cái đường đường là Vương gia, bị một cái thống lĩnh thị vệ làm cho tức đến nói không nên lời, quá uất ức! Cửu hoàng tử hừ lạnh một tiếng, khinh thường mà ngẩng đầu, cùng hắn nói thân phận? Ha ha, cũng không xem hắn là ai, lúc hắn làm việc, làm gì mà để ý những cái quy củ đó?
"Bên trong quân doanh, bất luận chỗ nào, bổn Vương muốn đi thì cứ đi, ai có thể ngăn được ta? Hôm nay, bổn Vương còn không muốn rời đi, xem ngươi có thể làm gì được ta?"
Công phu giở trò vô lại của hắn tuyệt đối đứng nhất, nói xong liền đi đến mép giường ngồi xuống, kiều chân, dựa vào thành giường, một bộ dáng như là đêm nay liền ngủ ở chỗ này.
Tiêu Sát biến sắc, liền bước nhanh đến trước mặt hắn, không màng thân phận mà nắm chặt vạt áo của hắn, hung hăng trừng mắt hắn, "Đừng tưởng rằng ngươi là Vương gia, liền có thể làm xằng làm bậy! Nói cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ đến đánh chủ ý lên muội muội ta."
Cửu hoàng tử một chút cũng không tức giận, ngược lại ngẩng đầu cười nói: "Ha ha ha, ta còn có ý đồ với nàng, ngươi thế nào? Chờ trận này xong rồi, ta liền đi thỉnh Thất ca, Thất tẩu tứ hôn, rồi mới vẻ vang đem nha đầu thúi cưới về nhà, xem ngươi sau này còn quản được không."
Tiêu Khả sửng sốt, có cái gì dưới đáy lòng nổ tung, hai má không tự giác ửng hồng, nàng tiến lên nửa bực nửa thẹn, "Ngươi nói bậy cái gì? Ai muốn gả cho ngươi?"
Cửu hoàng tử cũng sửng sốt, hắn chỉ là thuận miệng nói ra, còn không có ý thức được chính mình rốt cuộc đã nói cái gì. Giờ phút này bị Tiêu Khả hỏi như thế, sắc mặt hắn tức khắc cứng đờ, có chút không thể tưởng tượng được mà nhìn Tiêu Khả. Trước nay mỗi lần nhắc tới cưới vợ, né còn không kịp, cho dù là nói chơi cũng không lấy việc này ra nói. Nhưng hôm nay thế nhưng liền nói ra như thế, thuận miệng như vậy. Dường như đã ở trong lòng nghĩ tới vô số lần, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, thậm chí......
Hắn giơ tay sờ sờ ngực mình, sao đập nhanh như thế. Hắn một phen đẩy Tiêu Sát ra, sắc mặt mất tự nhiên đứng lên, sửa sang lại y phục bị siết nhăn.
Tiêu Sát nhìn nhìn biểu tình cứng đờ của hắn, lại quay đầu lại nhìn thần sắc xấu hổ bực mình của Tiêu Khả, không cấm giật mình, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, nhíu mày nói: "Khả nhi, các ngươi......"
Tiêu Khả vội ngắt lời, nói: "Chúng ta không có chuyện gì. Ca ca, huynh đừng nghe hắn nói bừa. Huynh có việc thì cứ đi đi. Muội ở nơi này còn muốn phối dược." Nói xong liền đem Tiêu Sát đẩy đến cửa.
Tiêu Sát dùng ánh mắt thập phần hoài nghi nhìn nàng, làm như không tin, nàng vậy mà lưu trữ Cửu hoàng tử, lại đuổi hắn cái ca ca này đi! Đây là đạo lý gì.
Tiễn Tiêu Sát đi, Tiêu Khả quay đầu thấy ánh mắt của Cửu hoàng tử sáng rực, nhìn bóng dáng Tiêu Sát biến mất ở cửa, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã thay đổi thành biểu tình vui sướng khi người gặp họa. Tiêu Khả trừng mắt hắn, kêu lên: "Ngươi sao còn không đi? Lưu ở nơi này làm cái gì?"
Cửu hoàng tử bị nàng trừng đến ngây người trong chốc lát, ngay sau đó tròng mắt chuyển động, nâng cằm lên, kiêu căng ngạo mạn nói: "Ta tới lấy thuốc, thuốc của Chiêu Vân, đã sắc xong chưa?"
"Không có." Tiêu Khả tức giận trừng hắn một cái, lập tức đi tới trước một chiếc bàn vuông phủ kín đầy những quyển sách cũ xưa, ngồi xổm xuống, không để ý tới hắn. Cửu hoàng tử đi theo sau nàng, oa oa hét lớn: "Này, đã là canh giờ gì rồi, thuốc sao còn chưa sắc xong? Ngươi cái nha đầu thúi này cả ngày không biết là đang làm cái gì?"
Tiêu Khả quay đầu, khẩu khí không nhanh nói: "Nàng ta không uống thuốc, ta sắc thuốc làm cái gì?"
"Cái gì?" Cửu hoàng tử sửng sốt, "Ngươi nói Chiêu Vân không uống thuốc? Thuốc mấy ngày nay, nàng ta không phải đều uống hết sao?"
"Ai nói nàng ta uống hết? Ngươi tận mắt nhìn thấy? Hừ, uống hay không uống, ta so với ngươi rõ ràng hơn." Tiêu Khả nói xong không để ý tới hắn, quay đầu lại đi sửa sang lại tờ giấy viết tán loạn ở trên bàn.
"Ỉ? Nàng ta không uống, vậy thuốc kia đi nơi nào? Nàng ta chẳng lẽ không muốn đôi mắt của mình khỏi hẳn sao?" Cửu hoàng tử mặt mang nghi hoặc, nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ kêu lên: "A! Ta biết rồi, Chiêu Vân là sợ sau khi đôi mắt khỏi hẳn, Thất ca liền mặc kệ nàng ta, có phải hay không?"
Tiêu Khả không để ý tới hắn, giống như không nghe thấy, chỉ cúi đầu đối với y thư (sách y) đã ố vàng bị rách lại cũ nát cầm ở trong tay, một chữ một chữ xem đến biểu tình nghiêm túc dị thường.
Cửu hoàng tử thấy nàng không để ý tới hắn, trong lòng không biết tại sao sinh ra một tia buồn bực, loại cảm giác bị người làm lơ khiến hắn thực khó chịu, còn không bằng trước kia vừa thấy mặt liền náo đến đỏ mặt tía tai, ít nhất cũng không như bây giờ, không thú vị. Kỳ lạ, từ khi nàng cùng Thất ca bọn họ từ Trần Phong quốc trở về, nàng liền vẫn luôn kỳ lạ, giống như thay đổi thành một người khác, không cùng hắn cãi nhau, cũng không thích cười, giống như có một bụng tâm sự, hắn nói cái gì nàng đều mặc kệ, vì sao? Hắn bỗng nhiên có chút hoài niệm Tiêu Khả trước kia, đâu đâu cũng cùng hắn đối nghịch giống như một con tiểu hổ, bọn họ cãi vã đã hơn một năm, đột nhiên một bộ dáng này, cảm giác thực không quen.
Hắn hơi hơi khom lưng để sát vào nàng, không nói hai lời, liền đoạt tờ giấy trong tay nàng, "Ngươi đang xem cái gì?Ta cũng muốn nhìn xem."
"Roẹt!" một cái, tờ giấy vốn đã cũ nát bị xé thành hai mảnh. Tiêu Khả sửng sốt, hắn cũng sửng sốt, không dự đoán được nàng sẽ nắm chặt đến như vậy.
"Hắc, hắc hắc......." Hắn cười gượng hai tiếng.
"Bang!" Tiêu Khả nhìn mảnh giấy bị xé rách chỉ còn một nửa ở trong tay, vỗ mạnh lên cái bàn một cái, đứng lên nổi giận nói: "Ngươi còn cười! Ngươi da ngứa nữa có phải hay không?"
Lời này vừa nói ra, Cửu hoàng tử cho rằng nàng lại muốn rải độc phấn đối phó hắn, kinh hoảng cuống quít nhảy ra xa, duỗi tay cản lại, "Ai ai ai! Từ từ! Còn không phải chỉ là một tờ giấy rách thôi sao? Ngươi sao tức giận như thế? Cho ngươi!" Nói xong đem nửa tờ giấy còn lại trên tay ném đến trước mặt nàng. Cái nha đầu thúi này, sao muốn lật mặt là lật mặt nhanh như vậy.
Tiêu Khả trừng mắt với hắn, môi đỏ cắn chặt, trong mắt dần dần nổi lên ánh nước. Cửu hoàng tử ngẩn ra, bĩu môi nói: "Không phải nha, nha đầu thúi, xé một tờ giấy rách của ngươi, liền muốn khóc rồi."
Tiêu Khả quay đầu, duỗi tay nắm y thư trên bàn, hướng trên mặt hắn ném tới, nổi giận nói: "Cho ngươi, cho ngươi.... Ngươi đều xé đi, xé xong ngươi liền chuẩn bị tốt hai chiếc quan tài, một chiếc cấp cho công chúa tỷ tỷ, một chiếc để lại cho Thất ca của ngươi."
Cửu hoàng tử trong lòng chấn động, mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Cái, cái gì? Ngươi.... Vừa rồi nói cái gì?"
Tiêu Khả sửng sốt hoàn hồn, tiện đà phảng phất như nhớ tới cái gì, ánh mắt lóe lóe, vội xoay người, cúi đầu có lệ nói: "Ta nói cái gì? Ta cái gì cũng chưa nói."
Cửu hoàng tử há là dễ dàng lừa gạt như vậy, hắn đi nhanh qua bắt lấy nàng, "Không đúng. Ngươi phải nói rõ ràng, Thất ca của ta xảy ra chuyện gì? Thất tẩu lại xảy ra chuyện gì?"
"Ta không biết." Cánh tay của Tiêu Khả bị hắn túm chặt muốn chết, như thế nào tránh cũng tránh không thoát. Cửu hoàng tử trong lòng sốt ruột, lại vô kế khả thi, liền chơi trò vô lại nói: "Ngươi mau nói rõ ràng cho ta, không nói rõ ràng, ta, ta.... Ta hôm nay liền không rời đi."
"Ngươi! Ngươi vô lại!"
"Ta vô lại thì sao, ngươi có thể làm gì ta?!"
"Ngươi còn không biết xấu hổ thừa nhận! Hừ! Ngươi đường đường là một Vương gia, lớn như thế vậy mà còn chơi trò vô lại, nói ra ngươi không sợ bị chê mất mặt, ta còn phải thay ngươi đỏ mặt."
"Ai, ngươi lại không phải là cái gì của ta, ngươi thay ta mặt đỏ cái gì?"
"Ta... Hừ!" Từ lúc nào, nàng thế nhưng nói không lại hắn? Cái tên vô lại này! Nàng dứt khoát đem mặt sa sầm xuống, ngồi xổm người xuống đi nhặt mảnh giấy rơi xuống trên mặt đất, không hề để ý đến hắn.
Cửu hoàng tử tròng mắt xoay mấy vòng, "Ngươi không nói đúng không, ta đây đi hỏi Thất tẩu."
"Không được đi!" Tiêu Khả hoảng hốt, vội vàng đứng lên giữ chặt hắn. "Việc này công chúa tỷ tỷ không biết."
Cửu hoàng tử dừng lại, quay đầu lại nói: "Vậy ngươi mau nói a!"
Tiêu Khả do dự, "Ta, ta không thể nói...... Là Hoàng Thượng không cho phép nói ra."
"Thất ca?" Cửu hoàng tử ngẩn người, càng cảm thấy đây nhất định là chuyện lớn khó lường. Hắn tức khắc nóng nảy, nâng lên đôi tay bắt lấy bả vai nàng, "Rốt cuộc là chuyện gì? Bị ngươi làm cho sốt ruột muốn chết, ta lại không phải là người ngoài......"
Tiêu Khả trực giác hỏi ngược lại: "Ngươi sao lại không phải là người ngoài?"
"Ta......" Cửu hoàng tử muốn lại mở miệng, bỗng nhiên có người lên tiếng trước hắn một bước.
"Ta thì sao? Khả nhi, ta đây là ca ca của muội, cũng không thể nói sao?" Tiêu Sát đột nhiên vén màn bước vào. Sắc mặt hắn nghiêm trọng dị thường, ngữ khí nghiêm túc mà trầm thấp.
"Ca ca!" Tiêu Khả kinh ngạc, "Huynh chưa đi hả? Huynh, Huynh nghe lén!"
Tiêu Sát nhíu nhíu mày, không tỏ ý kiến, không dung cự tuyệt nói: "Khả nhi, mau nói."
Cửu hoàng tử phụ thêm nói: "Đúng vậy, ngươi mau nói a."
Tiêu Khả thấy được tránh không khỏi, than ra một hơi thật dài, hốc mắt liền có chút đỏ......
*****
Bóng đêm nồng đậm, gió lạnh nhẹ phớt qua. Doanh trướng của quận chúa Chiêu Vân.
"Tránh ra, các ngươi đều tránh ra...... Ta không ăn cơm, không ăn." Chiêu Vân đối với nha đầu bưng đồ ăn đứng trước giường điên khùng kêu to, sau khi kêu lên liền cuộn tròn đến góc giường, ôm chăn, biểu tình mất mát mà thống khổ, thấp giọng lẩm bẩm: "Vô Ưu ca ca, huynh mặc kệ muội sao? Huynh có phải sau này không bao giờ quản muội nữa? Vô Ưu ca ca...... Huynh không cần bỏ mặc muội, muội sẽ ngoan ngoãn, giống như khi còn nhỏ...... Huynh kêu muội ăn cơm muội sẽ ăn, huynh kêu muội ngủ liền đi ngủ, chỉ cần có huynh ở bên cạnh, cho dù có đau, muội cũng không khóc, không nháo......."
Hai cái nha đầu thấy nàng như vậy, bất đắc dĩ mà nhìn nhau, đều không đành lòng bức nàng, chỉ đứng ở trước giường, bó tay không có biện pháp. Lúc này, sau lưng bọn họ đột nhiên có người nói chuyện: "Đồ ăn để xuống đó đi, các ngươi đi ra ngoài trước đi."
Hai nha đầu giật mình, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng không biết khi nào nhiều thêm một người nam tử tướng mạo không tầm thường, tuy rằng không quen biết, nhưng xem cách ăn mặc của hắn, cũng biết thân phận của hắn hẳn là không thấp, vội vàng hành lễ, lại chưa theo lời lui ra ngoài.
Người tới móc ra một khối eo bài, mặt vô biểu tình nói: "Ta là thống lĩnh cấm vệ quân - Tiêu Sát, phụng mệnh tới khuyên Quận chúa dùng bữa."
Hai nha đầu vội nói: "Gặp qua Tiêu thống lĩnh. Vậy bọn nô tỳ liền cáo lui." Dứt lời đem đồ ăn đặt xuống ở mép giường, hành lễ rời đi.
Tiêu Sát đi đến mép giường, âm thanh lạnh lùng hơi hơi ôn nhu: "Quận chúa còn nhớ rõ ta không? Chúng ta đã gặp qua ở Long Nguyệt vườn trà." Âm thanh của hắn không có đồng tình, cũng không có thương hại, chỉ như là muốn cùng một cái bằng hữu nói vài câu.
Chiêu Vân nghe được âm thanh, lại hướng vào trong góc rụt rụt, biểu tình trên mặt một mảnh mê mang. Nhưng nàng kỳ dị là không có điên khùng kêu to, chỉ lắc đầu nói: "Ta không quen biết ngươi, ngươi mau đi ra."
Tiêu Sát nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Quận chúa không quen biết ta không sao, ta tới, là muốn hỏi Quận chúa mấy vấn đề."
"Ta không muốn nghe." Chiêu Vân giơ tay liền che lại lỗ tai của mình.
Tiêu Sát khóe miệng khẽ nhếch, xem ra nàng cũng không phải thật sự điên khùng, chỉ là cố tình phong bế chính mình mà thôi.
Tiêu Sát thở dài, hỏi: "Quận chúa, ngài muốn cứ như vậy qua cả đời sao?"
Chiêu Vân che lại lỗ tai, đem mặt chôn kín, làm bộ không nghe thấy.
Tiêu Sát lại nói: "Ngài cho rằng không ăn cơm, không uống thuốc, là có thể từ trong tay Hoàng phi đem Hoàng Thượng đoạt lấy sao?"
Chiêu Vân bỗng nhiên buông tay ra, ngẩng đầu kêu lên: "Ngươi nói bậy, ta không có muốn từ tỷ tỷ nơi đó cướp đi Vô Ưu ca ca?"
Tiêu Sát nhướng mày nói: "Không có sao? Vậy ngài hiện tại đang làm cái gì? Ngài đang lợi dụng lòng áy náy của bọn họ đối với ngài, để đạt tới mục đích của ngài."
"Ta không có." Thần sắc của Chiêu Vân trở nên hoảng loạn, biểu tình mờ mịt bất lực, "Ta không có... Không phải như ngươi nói vậy, không phải! Ta chỉ là, chỉ là muốn có một chút hy vọng sống sót, chẳng lẽ cái này cũng sai rồi sao?"
"Nhưng hy vọng của ngài là thành lập ở trên tuyệt vọng của Hoàng phi." Khuôn mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, đáy mắt ẩn sâu đau lòng cùng thương tiếc mơ hồ không thể thấy.
Thần sắc của Chiêu Vân chấn động, hơi hơi hé miệng, thân mình xụi lơ xuống, vấn đề như vậy, nàng vẫn luôn lảng tránh, nhưng Tiêu Sát lại rõ ràng mở ra đặt ở trước mặt nàng, làm nàng lại tránh cũng không thể tránh. "Ta, ta......." Nàng sai rồi sao? Nàng thật sự sai rồi sao? "Ta đây nên làm sao bây giờ? Ngươi nói ta nên làm sao bây giờ?" Nàng giơ tay ôm đầu, biểu tình thống khổ, dùng sức nắm bứt đầu tóc của mình.
Tiêu Sát nhíu mày, khom lưng, kéo tay nàng ra, Chiêu Vân hai mắt ảm đạm, thế nhưng không có tránh thoát, chỉ là mờ mịt không biết phải làm sao, giãy giụa ở trong bóng tối.
Tiêu Sát ngữ khí chân thành, thở dài: "Quận chúa chỉ cần chịu mở rộng lòng mình, cuộc đời của ngài còn có thể hạnh phúc."
Chiêu Vân buồn bã cười khổ, "Ta có thể chứ? Một người giống ta như vậy........."
Tiêu Sát hơi hơi suy nghĩ, chậm rãi ngắt lời nói: "Quận chúa cho rằng, chính mình là cái dạng người như thế nào?"
"Ta....." Chiêu Vân nhíu mày ấn đường mang theo nồng đậm đau thương, đôi môi nàng run rẩy: "Một nữ nhân không chịu đựng nổi trượng phu khi dễ, ỷ vào quyền thế của Vô Ưu ca ca mà hưu phu, hiện tại, lại bị người lăng nhục.... Ta là cái người vô dụng....." Nàng cúi đầu, như là sợ người khác thấy trong mắt nàng trồi lên ánh nước.
Tiêu Sát lại lắc đầu, đối với lời nói của nàng không tán đồng nói: "Quận chúa sao có thể tự coi nhẹ mình như thế, không có người nào có thể lựa chọn vận mệnh của chính mình, những gì ngài gặp phải đều không phải là sai lầm của ngài, ngài không cần bởi vậy mà tự ti, lại càng không nên cảm thấy mình hèn hạ. Ở tại đây trong mắt mấy chục vạn tướng sĩ, ngài là một nữ tử đại nghĩa dũng cảm, không có người nào sẽ khinh thường ngài, ngược lại bọn họ đều thực cảm kích ngài, hơn nữa còn kính nể ngài!"
Chiêu Vân sau khi nghe thì kinh ngạc, làm như không tin, ngẩng đầu, dừng một chút, mới hỏi nói: "Ngươi nói... Là thật vậy sao? Thật sự không có ai khinh thường ta sao?"
"Đúng vậy." Tiêu Sát buông tay nàng ra, thực khẳng định cho nàng một đáp án.
Chiêu Vân dần dần bình tĩnh trở lại, ngồi thẳng người, ánh mắt chuyển hướng đến hắn, làm như muốn nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhưng mà cái gì cũng nhìn không thấy. Chỉ có thể nghe thấy âm thanh của hắn, trầm trầm, mang theo hơi hơi lạnh lùng rồi lại có một tia nhàn nhạt nhu hòa. Nàng không cấm suy nghĩ, chủ nhân của âm thanh này, mặt hắn là bộ dạng gì?
Nàng hỏi: "Ngươi vừa rồi nói, ngươi là ai?"
"Tiêu Sát."
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, làm như nỗ lực nhớ lại, nửa ngày mới nói: "Nga, ta nhớ ra rồi, ngươi là thị vệ bên người tỷ tỷ, đúng không?" Nàng gặp qua người này, chính là không nhớ ra mặt của hắn, trong đầu có một chút ấn tượng mơ hồ. Trong mắt nàng cùng trong lòng nàng, luôn luôn chỉ có Vô Ưu ca ca, bất luận nam tử nào khác, mặc dù là gặp qua, nàng rất ít nhớ kỹ.
Tiêu Sát nói: "Đúng vậy."
Chiêu Vân nghĩ rồi lại nghĩ, lại hỏi: "Ngươi vì sao tới gặp ta? Là tỷ tỷ kêu ngươi tới sao?"
Tiêu Sát nói: "Không phải. Là ta chủ trương muốn tới gặp Quận chúa, chỉ là muốn mang Quận chúa đi ra khỏi bóng tối, tìm được con đường thuộc về ngài."
Chiêu Vân hỏi: "Ngươi chuẩn bị như thế nào dẫn ta đi ra ngoài?"
"Nếu Quận chúa nguyện ý, không chê bai thân phận thấp kém của Tiêu Sát, như vậy, Tiêu Sát nguyện ý chiếu cố Quận chúa cả đời." Sắc mặt hắn nghiêm túc nghiêm túc, ngữ khí trịnh trọng, làm người nghe đến âm thanh, liền có thể cảm giác được đó là một loại thái độ đối mặt với nhân sinh đại sự.
Chiêu Vân ngẩn người, "Vì sao? Ngươi sợ ta quấn lấy Vô Ưu ca ca, gây trở ngại hạnh phúc của tỷ tỷ sao?"
Ánh mắt Tiêu Sát hơi lóe lên, lắc đầu nói: "Không phải."
"Vậy là vì sao? Ta là một người mù." Tuy mắt nàng không thể nhìn thấy, nhưng đôi mắt vẫn như cũ ngơ ngẩn nhìn về phương hướng hắn.
Tiêu Sát nói: "Ta có thể làm đôi mắt của Quận chúa." Ngữ khí của hắn thập phần chân thành, khiến người không thể không tin tưởng hắn. Hắn xoay người bưng đồ ăn qua, âm thanh biến ôn nhu: "Quận chúa ăn cơm trước, cơm nước xong, ta mang Quận chúa đi ra ngoài đi dạo một chút. Quận chúa đã ở trong phòng buồn tẻ vài ngày rồi, cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí."
Chiêu Vân hơi hơi cúi đầu, làm như đang cân nhắc cái gì. Một lát sau, nàng không hề kháng cự, há mồm nuốt xuống đồ ăn hắn đưa đến bên miệng, mới phát giác, thì ra chính mình đã rất đói bụng.
Ăn cơm xong, Tiêu Sát dắt nàng đi, Chiêu Vân đến cửa bỗng nhiên dừng lại bước chân.
"Sao lại không đi rồi? Quận chúa không cần sợ hãi, ta sẽ bồi ở bên người ngài, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngài một mình." Tiêu Sát quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng cắn cắn môi, làm như hạ quyết tâm thật lớn, mới nói một câu: "Ngươi có thể cõng ta đi sao? Tựa như khi còn nhỏ, Vô Ưu ca ca cõng ta như vậy."
Tiêu Sát ngẩn ra, dừng một chút, ở trước mặt nàng ngồi xổm người xuống "Lên đi."
Chiêu Vân bò lên lưng hắn, tấm lưng rộng lớn mà rắn chắc, khiến người cảm thấy an tâm. Đôi tay nàng ôm cổ hắn, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đụng chạm nam tử ngoài Vô Ưu ca ca ra mà không cảm thấy phản cảm.
Tiêu Sát cõng nàng đi đến bên ngoài, đi ngang qua một chỗ nàng nghe thấy tiếng động có binh lính chào hỏi, những âm thanh đó không giống như trong suy nghĩ của nàng khinh miệt cùng cười nhạo, mà là mang theo cung kính, chân thành tha thiết mà hữu lễ. Gió thổi thật mát mẻ, thổi tới trên mặt nàng, phảng phất như đánh tan hờn dỗi yên lặng mấy ngày qua, khiến lòng nàng rộng mở thông suốt. Không khí bên ngoài, quả nhiên tốt hơn so với trong phòng.
Thì ra, thật là nàng nghĩ sai rồi sao?
Nàng đem mặt dán ở trên vai hắn, cảm giác Tiêu Sát bởi vì cõng nàng đi mà hơi hơi phập phồng thở dốc, nghe Tiêu Sát mỗi khi đi đến một chỗ, đều sẽ cùng nàng nói, đó là nơi nào, cái địa phương nào, nơi đó có cái gì, là màu sắc gì.... Nàng liền ở trong đầu tưởng tượng, tưởng tượng thật nhiều, liền giống như thật sự nhìn thấy.
Đêm nay, lời nói của Tiêu Sát, còn nhiều hơn lời nói trong một năm của hắn.
Ở nơi cách xa một dặm bên ngoài quân doanh Phất Vân quan, trên một ngọn đồi núi thấp bé, bọn họ sóng vai mà ngồi trên thềm đá màu xám trắng, Chiêu Vân ở trong giọng nói trầm thấp, nhẹ giọng chậm ngữ dựa vào cánh tay hắn tiến vào mộng đẹp.
※※※※※
Đêm trước khi bão táp tiến đến, luôn là thập phần an tĩnh. Mà một đêm này, Phất Vân quan cùng Tử Tường quan, không có tiếng quân đội thao luyện.
Qua sáng hôm sau, đó là Vạn Hòa đại lục ngày 25 tháng 3 năm Thương Hiện 177, đối với Tử Tường quan, đối với Nam Bắc triều mà nói, đây là một cái ngày đặc thù, một cái ngày khiến thiên địa biến sắc thần quỷ cùng khóc, nó được người hậu thế nhớ kỹ. Mà một ngày này, trở thành bóng ma của mấy chục vạn người trong Tử Tường quan vĩnh viễn vứt đi không được, nó thay đổi tình thế đối cục của thế lực ngang nhau liên tục nhiều ngày.
Sáng sớm hôm nay, đã qua giờ Thìn, sắc trời có chút đen tối không rõ, mây đen trên bầu trời hợp tụ không tan, phảng phất như muốn đến che trời lấp đất, khắp mặt đất chịu tải một không khí áp lực, làm như tượng trưng chứng minh cho một trận mưa máu sắp xảy ra.
Hơn hai mươi vạn đại quân của Nam triều ở Phất Vân quan dốc toàn bộ lực lượng, Đế vương thân lâm, Hoàng phi ở bên.
Hàng vạn con ngựa lao nhanh, bụi đất nổi lên bốn phía, khí thế cuồn cuộn mênh mông chấn vang hai tòa thành trì.
Mây đen trên không trung tựa hồ cũng bị khí thế này chấn động tan ra, lộ ra bầu trời màu xanh lam, ánh mặt trời trong suốt xán lạn tưới xuống, chiếu rọi lên áo giáp màu hoàng kim trên người đế vương tuổi trẻ, phản xạ ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, hợp với khí chất vương giả khi sinh ra đã có sẵn trên người hắn, khiến người không dám ngước đầu nhìn. Mà nữ tử bên cạnh đế vương một thân áo trắng tung bay, tóc bạc bay múa, ở phía trên tuấn mã chạy như bay, ngọc diện một vẻ nghiêm túc, khiến người vô thức dâng lên một nỗi thản nhiên kính sợ. Mà đi đầu ở phía trước, là bảy ngàn thiết kỵ huyền y. Mặt nạ quỷ đỏ trên mặt Tu La thất sát đang dẫn đầu, tỏa ra màu sắc khát máu dưới ánh mặt trời, ánh lên hai bên thanh đồng chiến xa đặc chế, hồng quang như máu, thanh quang như lưỡi đao.