Hoàng cung Khải vân quốc, chính điện của cung Từ Tất. Một bức tượng phật cao lớn mang theo nét mặt từ bi, phổ độ chúng sinh, tươi cười nhìn thương sinh dưới bầu trời.
Trước tượng phật, trên một cái đệm mềm xốp có một mỹ phụ (người đàn bà đẹp) đang ngồi xếp bằng, khoảng đâu trên dưới bốn mươi tuổi, trên người mặc quần áo trắng thuần, khuôn mặt thật đẹp, tóc đen xoã tung. Năm tháng không có ở trên mặt bà ta lưu lại quá nhiều dấu vết, chỉ ở nơi khóe mắt có vài lằn hoa văn nhợt nhạt, vẽ lên nỗi thăng trầm không thể thấy cho mấy. Người này là mẫu thân của Khải Vân đế, Thái Hậu nương nương hiện giờ chấp chưởng nắm quyền triều chính.
Trên tay bà ta cầm Phật châu (chuỗi tràng hạt), ngồi yên trên đệm, hai mắt hơi nhắm lại, khuôn mặt nhìn qua thật hiền hoà trầm tĩnh.
"Thái Hậu, Hoàng Thượng tới xem ngài." Cung tì bên người tiến vào bẩm báo.
Thái Hậu thần sắc bất động, mắt cũng không mở ra một chút nào, nhàn nhạt nói: "Kêu hắn vào đi. Các ngươi đều lui ra."
"Vâng ạ."
Khải Vân đế tiến vào điện, ở phía sau bà ta khoảng cách bảy bước thì dừng lại, chưa từng thi lễ.
Thái Hậu như cũ vẫn là dáng ngồi kia, biểu tình không thay đổi, chỉ chậm rãi mở hai mắt, thần sắc trong mắt cùng biểu tình hiền hoà trên mặt bà ta hoàn toàn bất đồng, có quả cảm cùng sắc bén mà người thường không thể có. Bà ta nói: "Quỳ xuống." Âm thanh không có chút ấm áp nào, trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Khải Vân đế mày nhăn lại, kéo vạt áo qua, nghe lời mà quỳ xuống.
Thái Hậu cũng không quay đầu lại, hỏi: "Biết ngươi sai ở chỗ nào không?"
Khải Vân đế không còn ôn nhuận nho nhã như bình thường, mặt không có biểu tình nói: "Nhi thần không biết."
"Ngươi không biết? Mấy năm nay, ngươi là làm sao vậy? Chẳng những không nghĩ tới báo thù, còn đâu đâu cũng đối nghịch cùng với ai gia. Nếu hôm nay ai gia không có tìm được ngươi, ngươi có phải quyết định vĩnh viễn cũng không trở về cái hoàng cung này hay không, sẽ để lại một khối thi thể cho ai gia?" Thái Hậu bỗng nhiên đứng dậy, xoay người sang chỗ khác nhìn hắn, sắc mặt đột nhiên nghiêm khắc, ánh mắt phẫn nộ.
Ánh mắt Khải Vân đế lướt qua bà ta, nhìn bức tượng phật ở đằng trước, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, trên mặt nhìn không ra một chút cảm xúc dao động nào, nói: "Mẫu hậu không cần tức giận, kỳ thật mẫu hậu để ý, cũng không phải là nhi thần hồi cung hay không. Nhi thần, cũng không muốn đối nghịch với mẫu hậu, chỉ là, mẫu hậu để cho nhi thần tới trên đời này, ban cho nhi thần sứ mệnh cừu hận, nhưng mà, những cái cừu hận đó có báo thù hay không, đối với nhi thần mà nói, cũng không có ý nghĩa thực tế gì. Bởi vì nó thay đổi không được vận mệnh của nhi thần. Mà vận mệnh của nhi thần, ở trước khi nhi thần còn chưa đi vào thế giới này, mẫu hậu cũng đã vì nhi thần sắp đặt."
Ánh mắt của Thái Hậu khẽ biến, tay lần Phật châu run run lên, ngón tay bà ta gắt gao đè lại hạt châu tản mát ra ánh sáng tịch mịch tối tăm, như là đôi mắt của vận mệnh trong bóng tối, tùy ý đem chúng sinh trong thiên hạ bao trùm lại ở trước mắt. Bà ta chậm rãi đi về phía hắn, trầm giọng hỏi: "Báo thù không có ý nghĩa, vậy cái gì mới có ý nghĩa? Bọn họ khiến ngươi thừa nhận tra tấn ốm đau bao nhiêu năm như vậy, không thể thi triển chí nguyện to lớn nhất thống thiên hạ của ngươi, ngươi không hận sao?"
Khải Vân đế chậm rãi rũ xuống ánh mắt, nhìn nền gạch lạnh cứng ở dưới đầu gối, ánh lên màu băng xám trong mắt hắn. Nếu cừu hận có thể thay đổi vận mệnh, vậy hắn sẽ vì mong muốn trong lòng mình mà nỗ lực đi hận. Nhưng, đời người đáng buồn nhất chính là, không gì hơn là không biết ý nghĩa của mình đi đến trên đời này là ở đâu? Chẳng lẽ là chỉ vì ngồi chờ đợi cái chết đến bất cứ lúc nào sao? Trong lòng hắn đã từng có chí nguyện to lớn, ngồi ôm giang sơn bình định thiên hạ, cùng cộng hưởng với người mình yêu, chỉ tiếc, vận mệnh không như người mong muốn.
Hắn nâng mắt lên, ánh mắt nghiêm khắc của Thái Hậu bắn thẳng vào đôi mắt hắn, hắn cũng không tránh né, bỗng nhiên đứng lên.
Thái Hậu sắc mặt trầm xuống, trách mắng: "Ai gia không kêu ngươi đứng lên."
Khải Vân đế nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái, mắt điếc tai ngơ trước lời trách cứ của bà ta, chỉ làm như không có việc gì nói: "Nhi thần mệt mỏi, muốn hồi cung nghỉ ngơi, không quấy rầy mẫu hậu tu thân dưỡng tính." Nói xong xoay người, ánh mắt của Thái Hậu ở phía sau hắn lạnh đi, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của hắn, Khải Vân đế đột nhiên lại xoay người lại, đối ngay ánh mắt của bà ta, khôi phục lại ôn nhã của ngày thường, cười nói: "Y theo nhi thần thấy, mẫu hậu cái này Phật...... không tụng cũng thế, nếu muốn cầu được an tâm, Phật, không giúp được cho mẫu hậu. Còn có, mẫu hậu tốt nhất mau chóng đem đứa bé đưa đến tẩm cung của trẫm, nếu không......"
Thái Hậu lạnh lùng nhướng mày, "Nếu không thì như thế nào?"
Khải Vân đế nói: "Nếu không, đừng trách trẫm, không niệm tình mẫu tử."
Thái Hậu cười rộ lên, nụ cười nơi khóe miệng che đậy không được sự tức giận cùng hận ý ở trong mắt, bà ta nâng cằm lên, "Ngươi muốn như thế nào mới gọi là không niệm tình mẫu tử? Ai gia ngược lại cũng muốn nghe thử xem."
Ánh mắt Khải Vân đế thâm trầm nói: "Mẫu hậu hình như đã quên, trẫm, mới là Hoàng đế của quốc gia này."
"Hoàng đế?" Thái Hậu buồn cười nói: "Hoàng đế không phải đã chết trong cuộc chiến tranh ở Ô thành sao? Ai gia cùng cả triều văn võ đã cùng nhau phát tang cho Hoàng đế."
Khải Vân đế vẻ mặt tươi cười lạnh lùng, "Thì tính sao? Trẫm hiện tại đứng ra đó, còn có thể có người không nhận ra trẫm là Hoàng đế sao? Cho dù có mấy đại thần không chịu nhận biết trẫm, nhưng trẫm không tin, tất cả các đại thần đều có thể che lại lương tâm phủ nhận trẫm, trẫm là huyết mạch duy nhất của cái hoàng tộc này ở trên đời này, có trẫm ở đây, bọn họ sẽ không cam nguyện khuất phục dưới chân một nữ nhân."
"Ngươi!" Thái Hậu trừng mắt, rõ ràng rất tức giận rồi lại cố gắng nhịn xuống, bà ta dùng ngữ khí "hận sắt không thành thép" nói: "Tề nhi, ngươi vì chút chuyện này mà làm dữ với ai gia? Vì một nữ nhân không màng hiếu đạo, liên tiếp nghịch lại ai gia, ngươi có còn nhớ, mẫu hậu vất vả như thế nào mới nâng đỡ ngươi ngồi trên vị trí này? Ngươi báo đáp ai gia như vậy sao?"
Đôi mày của Khải Vân đế hơi nhúc nhích, nói: "Mẫu hậu nâng đỡ trẫm ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, rốt cuộc là vì trẫm, hay là vì chính mẫu hậu? Trẫm nghĩ trong lòng mẫu hậu rõ ràng nhất. Nhi thần cho rằng, hơn hai mươi năm nay, ta vì mẫu hậu làm đã đủ nhiều rồi."
"Ngươi," Thái Hậu hai mắt nhíu lại, "Ai gia là đem ngươi sinh ra trên đời này......"
"Trẫm tình nguyện mẫu hậu chưa từng đem ta sinh ra trên đời này!" Ánh mắt Khải Vân đế trầm xuống đột nhiên ngắt lời, âm thanh muốn bao nhiêu lạnh thì có bấy nhiêu lạnh, trong đôi mắt màu băng xám mang đau thương, bi ai vô cùng.
Thái Hậu sửng sốt sửng sốt, nhíu mày nhìn hắn, Khải Vân đế hít sâu một hơi, nỗ lực bình phục sóng triều đang dao động trong lồng ngực, ngữ khí lãnh đạm nói: "Mẫu hậu nghỉ ngơi đi, nhi thần cáo lui." Dứt lời xoay người liền đi, không nhìn Thái Hậu một cái.
Thái Hậu nhìn bóng lưng của hắn ở dưới ánh nắng ảm đạm cuối Thu đầu Hạ đỗ xuống bóng dáng vắng vẻ cô đơn, trong mắt bà ta xuất hiện cảm xúc phức tạp.
Trên đời này, cái gì cũng thiếu, duy nhất không thiếu chính là hận.
Bà ta thu hồi Phật châu trong tay, xoay người đi vào phòng trong.
Đó là một căn phòng nhìn không ra nơi nào là tường nơi nào là cửa sổ, trong phòng một ngọn nến bị một cái chụp đèn thật dày bao lại, ánh nến mỏng manh yếu ớt chỉ có thể ẩn ẩn chiếu ra sự khác nhau giữa ghế dựa và mặt đất.
Trong phòng, bên cạnh vách tường, có một chiếc bàn, trên bàn bày một bàn cờ tàn, trên bàn cờ, cờ trắng cờ đen đan xen tạo thành cục diện phức tạp.
(Cờ tàn: ván cờ đánh nữa chừng gián đoạn)
Thái Hậu đi đến bên cạnh ghế dựa ngồi xuống, ánh mắt nhìn bàn cờ kia, thần sắc không rõ.
Ở một góc tường trong bóng đêm có một người đi ra, người nọ toàn thân trên dưới được bao trùm lấy bởi một kiện áo đen to rộng, khuôn mặt nhìn không rõ, âm thanh khàn khàn nói: "Chủ tử, Nam quân đã đến biên thành, Tông Chính Vô Ưu rất nhanh sẽ có được tin tức công chúa hồi cung, chắc chắn sẽ nhân lúc chúng ta mới vừa tổn thất ba mươi vạn đại quân sĩ khí đang tuột xuống mà đánh đến đây. Chủ tử thỉnh mau chóng làm tốt phòng bị."
Ánh mắt Thái Hậu không nâng lên, lấy một con cờ trắng đặt ở trong lòng bàn tay ngắm nghía thưởng thức, thần sắc ở trên mặt cùng với biểu tình hiền hoà và phẫn nộ trước tượng phật đã bất đồng, đó là một loại ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm, rồi lại ở ngoài mặt bình tĩnh cất dấu cảm xúc sóng gió mãnh liệt.
Bà ta nghe được hắc y nhân bẩm báo, không lo lắng ngược lại còn cười nói: "Tốt a, đánh đến đây mới tốt. Ai gia sẽ ở tại đây trong hoàng cung này đợi hắn. Ngươi đi tung tin, nói Hoàng đế Khải Vân quốc giả chết, nhân lúc mọi người không phòng bị bắt đi Hoàng phi Nam triều, ngay cả Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng Thái Hậu của Bắc triều, bốn tháng trước đột nhiên mất tích cũng bị giam lỏng ở trong Hoàng cung Khải Vân quốc, Khải Vân đế muốn dùng bọn họ kiềm chế Nam, Bắc triều, để đạt tới dã tâm thôn tính Lâm Thiên quốc. A, khiến cho hai huynh đệ bọn họ, cùng nhau đến đây đi."
Một bộ tư thái như đang nói chuyện phiếm, sau khi nói xong, bà ta mới ngẩng đầu, nhìn về một nơi trong bóng đêm ở phía trước, tươi cười bên môi dần dần nở ra, cực kỳ sáng lạn, làm như là ở góc tường đen tối nơi đó đang trình diễn một tuồng kịch khiến người xem vui vẻ. Mà chính mình, đúng là người chi phối khống chế vận mệnh của hết thảy nhân vật bên trong tuồng kịch này.
Hắc y nhân do dự nói: "Thiếu chủ...... Sẽ tin sao?"
Thái Hậu cười nói: "Có tin hay không, hắn cũng sẽ đến. Chỉ cần cho hắn biết nha đầu kia ở trong tay Tề nhi, hắn nhất định sẽ đến, chúng ta coi như là làm một chuyện tốt, giúp hắn tìm thêm một cái cớ."
Hắc y nhân gật đầu: "Thuộc hạ đã hiểu. Chỉ là...... cứ như vậy, ngài, sẽ có nguy hiểm hay không?"
"Nguy hiểm?" Thái Hậu càng cười đến sáng lạn, kia tươi cười có vài phần chờ đợi, vài phần bi thương, bà ta nói: "Ta muốn chính là cái gì, ngươi còn không biết sao?"
"Thuộc hạ biết, nhưng kế hoạch lần này bị Hoàng Thượng phá hư, nếu là hấp tấp dẫn dụ bọn họ đến đây, thuộc hạ lo lắng, nếu lại xảy ra sự cố, chỉ sợ tương lai...... không có cơ hội nữa."
Thái Hậu hai mắt hơi chăm chú, quay đầu lại liếc nhìn tàn cục của ván cờ trên bàn, âm thanh lạnh lùng trầm giọng nói: "Cho nên lúc này đây, tuyệt đối không được phép lại xảy ra bất luận cái sai lầm gì. Ngươi kêu người trông coi đứa trẻ kia cho tốt, đừng để đánh mất, càng không thể để nó chết được. Ta đã đợi quá nhiều năm, không còn kiên nhẫn tiếp tục chờ nữa. Hơn nữa, thân thể của nha đầu kia, sợ cũng chống đỡ không được bao lâu, ngươi chỉ lo chiếu theo ý tứ của ta mà làm đi."
"Vâng."
"Còn có, Ngân Hương cái nha đầu kia...... Có thể lưu lại thì lưu lại đi. Tuy nói năm đó sự phản bội của Tương Y không thể tha thứ, nhưng Tần Vĩnh...... Đối với ai gia cũng coi như có tình có nghĩa, Tần thị một nhà của hắn bởi vì ai gia mà chết, chỉ cần Ngân Hương cái nha đầu kia thành thành thật thật nghe lời, liền vì Tần Vĩnh lưu lại huyết mạch cho họ Tần đi. Được rồi, ngươi đi xuống đi." Bà ta vẫy vẫy tay, hắc y nhân lắc mình đã không thấy.
*****
Trường Nhạc Cung là nơi cư trú của Trưởng công chúa Dung Nhạc.
Mạn Yêu sau khi được đưa về nơi này, trừ bỏ mỗi ngày ba bữa ra, thì không có ai quản nàng. Nàng chưa thấy được con của nàng, cũng chưa từng nhìn thấy Thái Hậu, cung nữ thái giám canh giữ cửa Trường Nhạc Cung tất cả đều thay đổi, nàng không quen biết một người nào.
Bốn phía cung tường đầy kín thủ vệ, nàng đi ra không được, ngay cả nhất cử nhất động của Trường Nhạc Cung, cũng sẽ có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào đó.
Cuối tháng mười, có lẽ là đã lâu lắm không có người ở, nên phá lệ vắng vẻ lạnh lẽo thê lương. Cửa sổ trong tẩm cung có chút rạn nứt, đến ban đêm, gió lạnh xuyên thấu thổi vào, chỉ có một chiếc chăn mỏng đắp trên người Mạn Yêu, nàng nhịn không được run bần bật. Vừa mới sinh xong đứa bé, thể chất suy yếu, trong lòng lo âu, kể từ đó, không mấy ngày liền bị bệnh, vừa ho khan lại vừa đau đầu, thân mình lúc lạnh lúc nóng, đi đường đầu nặng chân nhẹ.
"Ta muốn gặp Thái Hậu." Nàng đỡ cánh cửa, nói với thị vệ ở đối diện cửa đang ngăn nàng lại.
Thị vệ nói: "Thái Hậu có lệnh, để công chúa lưu tại Trường Nhạc Cung nghỉ ngơi cho tốt, qua một thời gian, chờ công chúa thân thể khỏe lên, Thái Hậu sẽ tự triệu kiến công chúa."
Mạn Yêu không biết Thái Hậu rốt cuộc có chủ ý gì, lúc này, ngoài Trường Nhạc Cung có hai cung tì đi ngang qua, trong đó có một người nàng quen biết, là nha đầu bên cạnh Khải Vân đế, nàng hắng giọng một cái, giương giọng nói: "Vậy các ngươi đi bẩm báo với Hoàng huynh, cứ nói hai ngày này ta cảm nhiễm phong hàn, thân thể không khoẻ, thỉnh hoàng huynh phái ngự y tới bắt mạch cho ta." Nàng muốn gặp Khải Vân đế, hỏi một chút tình huống của đứa bé, từ khi vào tòa cung điện này, ai ai nàng cũng không thấy được, trong lòng rất hỗn loạn.
Cung nữ ngoài cửa nghe được âm thanh liền hướng bên này nhìn thoáng qua, bước chân vẫn không dừng lại. Thị vệ thấy Mạn Yêu sắc mặt xác thật không tốt, không giống như là nói dối, không cấm có chút do dự, nói: "Hoàng Thượng bận rộn chính vụ, ti chức đi bẩm báo với Thái Hậu. Công chúa nếu thân thể không khoẻ, xin thỉnh về phòng nghỉ ngơi đi." Lúc này bọn họ, đối với nàng còn có vài phần khách khí.
Mạn Yêu sau khi về phòng, từ buổi sáng chờ đến buổi tối, vẫn là không có ai tới xem nàng. Nàng ôm chăn ngồi ở trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm cửa, nhìn không trung sáng ngời bên ngoài bị bóng tối cắn nuốt từng chút từng chút. Không có người vào phòng đốt đèn cho nàng, nàng giống như bị thế giới này lãng quên đi. Nàng dựa vào trên tường, cả người rét run, không muốn nhúc nhích một chút nào.
Mùa Đông năm nay, tựa hồ tới sớm hơn thường lệ, nàng an tĩnh ngồi ở nơi đó, rất nhớ con của nàng. Không biết đứa bé ra sao rồi? Nàng mới nhìn nó một cái, còn chưa có tới kịp ôm nó. Nó có thể sẽ bị ném vào một nơi lạnh băng không người, không có ai chăm sóc hay không? Nó có đói bụng không? Lạnh hay không? Có người ngược đãi nó hay không? Càng nhớ, trong lòng nàng càng đau đớn, như muốn hít thở không thông.
"Công chúa, dùng cơm." Một cung nữ đem đồ ăn đặt ở trên bàn, thái độ lãnh đạm kêu nàng dùng cơm, cả nhìn nàng cũng không nhìn một cái. Không chỉ ở trong cung này, hiện tại toàn bộ người của Khải Vân quốc đều biết, nàng là tội nhân của quốc gia này.
Nàng cúi đầu, không nói chuyện, cung nữ kia buông đồ ăn xuống, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Nàng khoác chăn xuống giường, trong ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, nàng bưng lên thức ăn lạnh lẽo, tùy tiện nuốt một ngụm. Cơm cứng ngắt, cũng không có một chút nước canh thừa, ép mình nuốt xuống. Mặc kệ là có khó ăn bao nhiêu, nàng cũng phải ăn hết, phải lưu trữ thể lực, chờ Vô Ưu tới cứu nàng cùng đứa bé.
Vị Thái Hậu này, rốt cuộc là một người như thế nào? Bà ta rốt cuộc muốn làm cái gì? Trước kia Mạn Yêu vẫn luôn cho rằng Thái Hậu thanh tâm quả dục, một lòng hướng Phật, thì ra những cái đó bất quá chỉ là biểu tượng bên ngoài, làm cho người khác xem mà thôi. Một nữ nhân có thể ở trong một đêm nắm giữ quyền triều chính, nói vậy, những năm qua đã không thiếu phí chút tâm tư đi. Hành vi gần đây của Hoàng huynh cũng rất quái dị, chuyện ba mươi vạn đại quân lần đó, kỳ thật hoàn toàn có cơ hội công phá Ô thành. Nếu Hoàng huynh muốn chính là giang sơn, vậy một mũi tên cách xa hơn trăm trượng bắn trúng cây đàn, không bằng trực tiếp bắn trúng trái tim nàng, chẳng phải là càng dứt khoát hơn không? Cần gì phải chờ nàng sinh xong đứa bé, lại dùng nàng cùng đứa bé đổi giang sơn của Nam triều, đây chẳng phải là làm chuyện dư thừa?
Ăn cơm xong, nàng tiếp tục nằm ở trên giường, đã không có nội lực, cái gì nàng cũng làm không được, giống như một phế nhân.
Cuốn tấm chăn hơi mỏng, ở trong gió lạnh cuộn thành một đống, trên người không hề có độ ấm. Trong đầu thật hỗn loạn, hôn hôn mê mê. Qua canh ba, dạ dày bắt đầu đau lên, đau đến đổ mồ hôi đầm đìa, không có cách nào ngủ được. Nàng ở trên giường cuồng qua cuồng lại, lăn xuống trên mặt đất.
"Dung nhi." Một tiếng thấp giọng kinh hoảng thất thố, Khải Vân đế từ cửa sổ nhảy vào, Mạn Yêu miễn cưỡng mở to mắt, nhìn đến hắn mặc một thân y phục dạ hành, hiển nhiên là lén lút đi tới đây mà. Ở trong hoàng cung này, một vị Hoàng đế tới gặp nàng thế nhưng phải leo qua cửa sổ, nói ra đại khái cũng không có ai tin.
Khải Vân đế động tác thật nhanh mà lướt đến trước mặt nàng, đem nàng nhanh chóng bế lên, khẩn trương hỏi: "Dung nhi, nàng làm sao vậy? Nghe nói nàng bị bệnh? Sao người nàng lạnh như vậy?"
Mạn Yêu bị hắn ôm, cảm giác cái ôm ấp của hắn thực ấm áp, nàng nâng chút sức lực, bắt lấy cánh tay hắn, vội vàng hỏi: "Hoàng huynh, con của ta ở đâu? Nó có tốt không? Có tốt không?"
Nàng suýt muốn khóc ra, từ khi sinh đứa bé, sự trấn định của nàng đã không bằng trước kia, luôn là khống chế không được cảm xúc.
Khải Vân đế đem nàng đặt ở trên giường, lại không có buông nàng ra, vẫn cứ ôm chặt lấy, nhẹ giọng nói: "Ta chưa thấy được đứa bé, bất quá nàng yên tâm, ta bảo đảm, đứa bé tạm thời sẽ không có việc gì."
Mạn Yêu thực thất vọng, cả hắn cũng không thấy được đứa bé sao? Nàng đè lại vị trí nơi dạ dày, đau đến hít mạnh một hơi, hơi đỡ một chút, liền đẩy hắn ra, lại hỏi: "Các ngươi rốt cuộc muốn lợi dụng ta cùng đứa bé làm cái gì?"
Khải Vân đế không nói chuyện, hơi xoay đầu qua, nhìn đến thức ăn còn sót lại trên bàn, nhíu mày nói: "Bọn họ cho nàng ăn cái này?" Hắn cầm lấy chiếc đũa, gắp một chút thức ăn còn dư lại nếm nếm, mới vừa nhai một ngụm, toàn bộ phun ra. Thần sắc vừa hận vừa giận, quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt đau lòng cũng mang theo tự trách. Đây là nữ tử mà hắn nâng niu ở trong lòng, thế nhưng bị những người đó đối đãi như vậy, uổng cho hắn thân là Hoàng đế của một nước!
Xoay người, ngồi xổm trước giường, hắn giơ tay đẩy những sợi tóc bạc rải rác ở trước mặt nàng ra, nhìn dung nhan quật cường cố nén đau đớn của nàng, áy náy nói: "Thực xin lỗi, Dung Nhạc! Có lẽ nàng đã lựa chọn đúng, lựa chọn đi theo Tông Chính Vô Ưu, so với đi theo ta tốt hơn nhiều. Đi, ta mang nàng đi đến một chỗ."
Mạn Yêu đẩy tay hắn ra, "Nếu ngươi thật cảm thấy có lỗi, giải phong ấn nội lực của ta trước đi, ít nhất để ta có thể dùng nội lực của mình chống lạnh, không cần đến tối bị đông lạnh đến ngủ không yên."
Khải Vân đế sửng sốt sửng sốt, "Nàng làm chính mình sinh bệnh, chính là vì cái này sao? Dung nhi, ta không giải phong ấn nội lực cho nàng, là vì muốn tốt cho nàng."
Mạn Yêu ánh mắt trầm xuống, quay đầu đi chỗ khác, khẽ nhếch cằm, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Khải Vân đế nhìn biểu tình quật cường của nàng, thở dài một tiếng, "Thôi vậy." Nói xong điểm lên huyệt đạo của nàng, nâng tay nàng lên, hai ngón tay tụ nội lực ấn trên cổ tay trắng nõn của nàng, theo mạch lạc hướng lên trên, nội lực xuyên thấu vào trong cơ thể, đả thông phong chế.
Nàng bỗng nhiên có sức lực, trong lòng một trận vui mừng. Cứ như vậy, nàng có thể thừa dịp buổi tối, đi ra ngoài tìm con của nàng.
Khải Vân đế làm như nhìn thấu tâm tư nàng, vội dặn dò nói: "Dung nhi, cái hoàng cung này, không giống như bề ngoài thoạt nhìn an tĩnh như vậy, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, không chỉ nàng sẽ có nguy hiểm, cả con của nàng cũng sẽ có nguy hiểm."
Lời nói của hắn hàm chứa cảnh cáo, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nói xong kéo nàng rời đi.
Mạn Yêu hỏi: "Ngươi muốn mang ta đi nơi nào?"
Khải Vân đế nói: "Mang nàng đi gặp một người."
******hết chương 96
Ngoại truyện Dung Tề, đoạn 2
Từ khi nữ tử mà hắn yêu thương phục vào Thiên Mệnh, mất đi ký ức, hắn chỉ có thể cố tình áp chế cảm tình của chính mình. Mỗi khi nhìn thấy nàng, hắn cần thiết làm bộ làm như không có việc gì, đem đầy ngập mối tương tư hóa thành tình huynh muội đơn thuần, mặc dù là như vậy, nàng vẫn như cũ có chút phát hiện ra, luôn có ý làm bộ vô tình tránh né hắn. Ở trong mắt nàng, hắn trở thành một người tâm lý biến thái, không đạo đức luân lý, thế nhưng thích muội muội của mình. Mà hắn, có miệng mà khó nói.
Ở chung với nàng sau khi nàng mất trí nhớ, mặc dù lòng có chua xót, nhưng trong lòng vẫn luôn có chút vui sướng. Thế là, ngày hòa thân, kéo dài một ngày lại một ngày, cuối cùng ở dưới sự bức bách của mẫu thân, hắn đành phải định ra ngày, để nàng đi Lâm Thiên quốc hòa thân.
Thời tiết tháng hai còn có chút lạnh, tuy có ánh mặt trời chiếu đến chói mắt, hắn lại cảm thụ không được một chút ấm áp nào.
(Tiếp theo ở comment phía dưới, các bạn nhớ đọc nha.)
Trước tượng phật, trên một cái đệm mềm xốp có một mỹ phụ (người đàn bà đẹp) đang ngồi xếp bằng, khoảng đâu trên dưới bốn mươi tuổi, trên người mặc quần áo trắng thuần, khuôn mặt thật đẹp, tóc đen xoã tung. Năm tháng không có ở trên mặt bà ta lưu lại quá nhiều dấu vết, chỉ ở nơi khóe mắt có vài lằn hoa văn nhợt nhạt, vẽ lên nỗi thăng trầm không thể thấy cho mấy. Người này là mẫu thân của Khải Vân đế, Thái Hậu nương nương hiện giờ chấp chưởng nắm quyền triều chính.
Trên tay bà ta cầm Phật châu (chuỗi tràng hạt), ngồi yên trên đệm, hai mắt hơi nhắm lại, khuôn mặt nhìn qua thật hiền hoà trầm tĩnh.
"Thái Hậu, Hoàng Thượng tới xem ngài." Cung tì bên người tiến vào bẩm báo.
Thái Hậu thần sắc bất động, mắt cũng không mở ra một chút nào, nhàn nhạt nói: "Kêu hắn vào đi. Các ngươi đều lui ra."
"Vâng ạ."
Khải Vân đế tiến vào điện, ở phía sau bà ta khoảng cách bảy bước thì dừng lại, chưa từng thi lễ.
Thái Hậu như cũ vẫn là dáng ngồi kia, biểu tình không thay đổi, chỉ chậm rãi mở hai mắt, thần sắc trong mắt cùng biểu tình hiền hoà trên mặt bà ta hoàn toàn bất đồng, có quả cảm cùng sắc bén mà người thường không thể có. Bà ta nói: "Quỳ xuống." Âm thanh không có chút ấm áp nào, trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Khải Vân đế mày nhăn lại, kéo vạt áo qua, nghe lời mà quỳ xuống.
Thái Hậu cũng không quay đầu lại, hỏi: "Biết ngươi sai ở chỗ nào không?"
Khải Vân đế không còn ôn nhuận nho nhã như bình thường, mặt không có biểu tình nói: "Nhi thần không biết."
"Ngươi không biết? Mấy năm nay, ngươi là làm sao vậy? Chẳng những không nghĩ tới báo thù, còn đâu đâu cũng đối nghịch cùng với ai gia. Nếu hôm nay ai gia không có tìm được ngươi, ngươi có phải quyết định vĩnh viễn cũng không trở về cái hoàng cung này hay không, sẽ để lại một khối thi thể cho ai gia?" Thái Hậu bỗng nhiên đứng dậy, xoay người sang chỗ khác nhìn hắn, sắc mặt đột nhiên nghiêm khắc, ánh mắt phẫn nộ.
Ánh mắt Khải Vân đế lướt qua bà ta, nhìn bức tượng phật ở đằng trước, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, trên mặt nhìn không ra một chút cảm xúc dao động nào, nói: "Mẫu hậu không cần tức giận, kỳ thật mẫu hậu để ý, cũng không phải là nhi thần hồi cung hay không. Nhi thần, cũng không muốn đối nghịch với mẫu hậu, chỉ là, mẫu hậu để cho nhi thần tới trên đời này, ban cho nhi thần sứ mệnh cừu hận, nhưng mà, những cái cừu hận đó có báo thù hay không, đối với nhi thần mà nói, cũng không có ý nghĩa thực tế gì. Bởi vì nó thay đổi không được vận mệnh của nhi thần. Mà vận mệnh của nhi thần, ở trước khi nhi thần còn chưa đi vào thế giới này, mẫu hậu cũng đã vì nhi thần sắp đặt."
Ánh mắt của Thái Hậu khẽ biến, tay lần Phật châu run run lên, ngón tay bà ta gắt gao đè lại hạt châu tản mát ra ánh sáng tịch mịch tối tăm, như là đôi mắt của vận mệnh trong bóng tối, tùy ý đem chúng sinh trong thiên hạ bao trùm lại ở trước mắt. Bà ta chậm rãi đi về phía hắn, trầm giọng hỏi: "Báo thù không có ý nghĩa, vậy cái gì mới có ý nghĩa? Bọn họ khiến ngươi thừa nhận tra tấn ốm đau bao nhiêu năm như vậy, không thể thi triển chí nguyện to lớn nhất thống thiên hạ của ngươi, ngươi không hận sao?"
Khải Vân đế chậm rãi rũ xuống ánh mắt, nhìn nền gạch lạnh cứng ở dưới đầu gối, ánh lên màu băng xám trong mắt hắn. Nếu cừu hận có thể thay đổi vận mệnh, vậy hắn sẽ vì mong muốn trong lòng mình mà nỗ lực đi hận. Nhưng, đời người đáng buồn nhất chính là, không gì hơn là không biết ý nghĩa của mình đi đến trên đời này là ở đâu? Chẳng lẽ là chỉ vì ngồi chờ đợi cái chết đến bất cứ lúc nào sao? Trong lòng hắn đã từng có chí nguyện to lớn, ngồi ôm giang sơn bình định thiên hạ, cùng cộng hưởng với người mình yêu, chỉ tiếc, vận mệnh không như người mong muốn.
Hắn nâng mắt lên, ánh mắt nghiêm khắc của Thái Hậu bắn thẳng vào đôi mắt hắn, hắn cũng không tránh né, bỗng nhiên đứng lên.
Thái Hậu sắc mặt trầm xuống, trách mắng: "Ai gia không kêu ngươi đứng lên."
Khải Vân đế nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái, mắt điếc tai ngơ trước lời trách cứ của bà ta, chỉ làm như không có việc gì nói: "Nhi thần mệt mỏi, muốn hồi cung nghỉ ngơi, không quấy rầy mẫu hậu tu thân dưỡng tính." Nói xong xoay người, ánh mắt của Thái Hậu ở phía sau hắn lạnh đi, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của hắn, Khải Vân đế đột nhiên lại xoay người lại, đối ngay ánh mắt của bà ta, khôi phục lại ôn nhã của ngày thường, cười nói: "Y theo nhi thần thấy, mẫu hậu cái này Phật...... không tụng cũng thế, nếu muốn cầu được an tâm, Phật, không giúp được cho mẫu hậu. Còn có, mẫu hậu tốt nhất mau chóng đem đứa bé đưa đến tẩm cung của trẫm, nếu không......"
Thái Hậu lạnh lùng nhướng mày, "Nếu không thì như thế nào?"
Khải Vân đế nói: "Nếu không, đừng trách trẫm, không niệm tình mẫu tử."
Thái Hậu cười rộ lên, nụ cười nơi khóe miệng che đậy không được sự tức giận cùng hận ý ở trong mắt, bà ta nâng cằm lên, "Ngươi muốn như thế nào mới gọi là không niệm tình mẫu tử? Ai gia ngược lại cũng muốn nghe thử xem."
Ánh mắt Khải Vân đế thâm trầm nói: "Mẫu hậu hình như đã quên, trẫm, mới là Hoàng đế của quốc gia này."
"Hoàng đế?" Thái Hậu buồn cười nói: "Hoàng đế không phải đã chết trong cuộc chiến tranh ở Ô thành sao? Ai gia cùng cả triều văn võ đã cùng nhau phát tang cho Hoàng đế."
Khải Vân đế vẻ mặt tươi cười lạnh lùng, "Thì tính sao? Trẫm hiện tại đứng ra đó, còn có thể có người không nhận ra trẫm là Hoàng đế sao? Cho dù có mấy đại thần không chịu nhận biết trẫm, nhưng trẫm không tin, tất cả các đại thần đều có thể che lại lương tâm phủ nhận trẫm, trẫm là huyết mạch duy nhất của cái hoàng tộc này ở trên đời này, có trẫm ở đây, bọn họ sẽ không cam nguyện khuất phục dưới chân một nữ nhân."
"Ngươi!" Thái Hậu trừng mắt, rõ ràng rất tức giận rồi lại cố gắng nhịn xuống, bà ta dùng ngữ khí "hận sắt không thành thép" nói: "Tề nhi, ngươi vì chút chuyện này mà làm dữ với ai gia? Vì một nữ nhân không màng hiếu đạo, liên tiếp nghịch lại ai gia, ngươi có còn nhớ, mẫu hậu vất vả như thế nào mới nâng đỡ ngươi ngồi trên vị trí này? Ngươi báo đáp ai gia như vậy sao?"
Đôi mày của Khải Vân đế hơi nhúc nhích, nói: "Mẫu hậu nâng đỡ trẫm ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, rốt cuộc là vì trẫm, hay là vì chính mẫu hậu? Trẫm nghĩ trong lòng mẫu hậu rõ ràng nhất. Nhi thần cho rằng, hơn hai mươi năm nay, ta vì mẫu hậu làm đã đủ nhiều rồi."
"Ngươi," Thái Hậu hai mắt nhíu lại, "Ai gia là đem ngươi sinh ra trên đời này......"
"Trẫm tình nguyện mẫu hậu chưa từng đem ta sinh ra trên đời này!" Ánh mắt Khải Vân đế trầm xuống đột nhiên ngắt lời, âm thanh muốn bao nhiêu lạnh thì có bấy nhiêu lạnh, trong đôi mắt màu băng xám mang đau thương, bi ai vô cùng.
Thái Hậu sửng sốt sửng sốt, nhíu mày nhìn hắn, Khải Vân đế hít sâu một hơi, nỗ lực bình phục sóng triều đang dao động trong lồng ngực, ngữ khí lãnh đạm nói: "Mẫu hậu nghỉ ngơi đi, nhi thần cáo lui." Dứt lời xoay người liền đi, không nhìn Thái Hậu một cái.
Thái Hậu nhìn bóng lưng của hắn ở dưới ánh nắng ảm đạm cuối Thu đầu Hạ đỗ xuống bóng dáng vắng vẻ cô đơn, trong mắt bà ta xuất hiện cảm xúc phức tạp.
Trên đời này, cái gì cũng thiếu, duy nhất không thiếu chính là hận.
Bà ta thu hồi Phật châu trong tay, xoay người đi vào phòng trong.
Đó là một căn phòng nhìn không ra nơi nào là tường nơi nào là cửa sổ, trong phòng một ngọn nến bị một cái chụp đèn thật dày bao lại, ánh nến mỏng manh yếu ớt chỉ có thể ẩn ẩn chiếu ra sự khác nhau giữa ghế dựa và mặt đất.
Trong phòng, bên cạnh vách tường, có một chiếc bàn, trên bàn bày một bàn cờ tàn, trên bàn cờ, cờ trắng cờ đen đan xen tạo thành cục diện phức tạp.
(Cờ tàn: ván cờ đánh nữa chừng gián đoạn)
Thái Hậu đi đến bên cạnh ghế dựa ngồi xuống, ánh mắt nhìn bàn cờ kia, thần sắc không rõ.
Ở một góc tường trong bóng đêm có một người đi ra, người nọ toàn thân trên dưới được bao trùm lấy bởi một kiện áo đen to rộng, khuôn mặt nhìn không rõ, âm thanh khàn khàn nói: "Chủ tử, Nam quân đã đến biên thành, Tông Chính Vô Ưu rất nhanh sẽ có được tin tức công chúa hồi cung, chắc chắn sẽ nhân lúc chúng ta mới vừa tổn thất ba mươi vạn đại quân sĩ khí đang tuột xuống mà đánh đến đây. Chủ tử thỉnh mau chóng làm tốt phòng bị."
Ánh mắt Thái Hậu không nâng lên, lấy một con cờ trắng đặt ở trong lòng bàn tay ngắm nghía thưởng thức, thần sắc ở trên mặt cùng với biểu tình hiền hoà và phẫn nộ trước tượng phật đã bất đồng, đó là một loại ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm, rồi lại ở ngoài mặt bình tĩnh cất dấu cảm xúc sóng gió mãnh liệt.
Bà ta nghe được hắc y nhân bẩm báo, không lo lắng ngược lại còn cười nói: "Tốt a, đánh đến đây mới tốt. Ai gia sẽ ở tại đây trong hoàng cung này đợi hắn. Ngươi đi tung tin, nói Hoàng đế Khải Vân quốc giả chết, nhân lúc mọi người không phòng bị bắt đi Hoàng phi Nam triều, ngay cả Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng Thái Hậu của Bắc triều, bốn tháng trước đột nhiên mất tích cũng bị giam lỏng ở trong Hoàng cung Khải Vân quốc, Khải Vân đế muốn dùng bọn họ kiềm chế Nam, Bắc triều, để đạt tới dã tâm thôn tính Lâm Thiên quốc. A, khiến cho hai huynh đệ bọn họ, cùng nhau đến đây đi."
Một bộ tư thái như đang nói chuyện phiếm, sau khi nói xong, bà ta mới ngẩng đầu, nhìn về một nơi trong bóng đêm ở phía trước, tươi cười bên môi dần dần nở ra, cực kỳ sáng lạn, làm như là ở góc tường đen tối nơi đó đang trình diễn một tuồng kịch khiến người xem vui vẻ. Mà chính mình, đúng là người chi phối khống chế vận mệnh của hết thảy nhân vật bên trong tuồng kịch này.
Hắc y nhân do dự nói: "Thiếu chủ...... Sẽ tin sao?"
Thái Hậu cười nói: "Có tin hay không, hắn cũng sẽ đến. Chỉ cần cho hắn biết nha đầu kia ở trong tay Tề nhi, hắn nhất định sẽ đến, chúng ta coi như là làm một chuyện tốt, giúp hắn tìm thêm một cái cớ."
Hắc y nhân gật đầu: "Thuộc hạ đã hiểu. Chỉ là...... cứ như vậy, ngài, sẽ có nguy hiểm hay không?"
"Nguy hiểm?" Thái Hậu càng cười đến sáng lạn, kia tươi cười có vài phần chờ đợi, vài phần bi thương, bà ta nói: "Ta muốn chính là cái gì, ngươi còn không biết sao?"
"Thuộc hạ biết, nhưng kế hoạch lần này bị Hoàng Thượng phá hư, nếu là hấp tấp dẫn dụ bọn họ đến đây, thuộc hạ lo lắng, nếu lại xảy ra sự cố, chỉ sợ tương lai...... không có cơ hội nữa."
Thái Hậu hai mắt hơi chăm chú, quay đầu lại liếc nhìn tàn cục của ván cờ trên bàn, âm thanh lạnh lùng trầm giọng nói: "Cho nên lúc này đây, tuyệt đối không được phép lại xảy ra bất luận cái sai lầm gì. Ngươi kêu người trông coi đứa trẻ kia cho tốt, đừng để đánh mất, càng không thể để nó chết được. Ta đã đợi quá nhiều năm, không còn kiên nhẫn tiếp tục chờ nữa. Hơn nữa, thân thể của nha đầu kia, sợ cũng chống đỡ không được bao lâu, ngươi chỉ lo chiếu theo ý tứ của ta mà làm đi."
"Vâng."
"Còn có, Ngân Hương cái nha đầu kia...... Có thể lưu lại thì lưu lại đi. Tuy nói năm đó sự phản bội của Tương Y không thể tha thứ, nhưng Tần Vĩnh...... Đối với ai gia cũng coi như có tình có nghĩa, Tần thị một nhà của hắn bởi vì ai gia mà chết, chỉ cần Ngân Hương cái nha đầu kia thành thành thật thật nghe lời, liền vì Tần Vĩnh lưu lại huyết mạch cho họ Tần đi. Được rồi, ngươi đi xuống đi." Bà ta vẫy vẫy tay, hắc y nhân lắc mình đã không thấy.
*****
Trường Nhạc Cung là nơi cư trú của Trưởng công chúa Dung Nhạc.
Mạn Yêu sau khi được đưa về nơi này, trừ bỏ mỗi ngày ba bữa ra, thì không có ai quản nàng. Nàng chưa thấy được con của nàng, cũng chưa từng nhìn thấy Thái Hậu, cung nữ thái giám canh giữ cửa Trường Nhạc Cung tất cả đều thay đổi, nàng không quen biết một người nào.
Bốn phía cung tường đầy kín thủ vệ, nàng đi ra không được, ngay cả nhất cử nhất động của Trường Nhạc Cung, cũng sẽ có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào đó.
Cuối tháng mười, có lẽ là đã lâu lắm không có người ở, nên phá lệ vắng vẻ lạnh lẽo thê lương. Cửa sổ trong tẩm cung có chút rạn nứt, đến ban đêm, gió lạnh xuyên thấu thổi vào, chỉ có một chiếc chăn mỏng đắp trên người Mạn Yêu, nàng nhịn không được run bần bật. Vừa mới sinh xong đứa bé, thể chất suy yếu, trong lòng lo âu, kể từ đó, không mấy ngày liền bị bệnh, vừa ho khan lại vừa đau đầu, thân mình lúc lạnh lúc nóng, đi đường đầu nặng chân nhẹ.
"Ta muốn gặp Thái Hậu." Nàng đỡ cánh cửa, nói với thị vệ ở đối diện cửa đang ngăn nàng lại.
Thị vệ nói: "Thái Hậu có lệnh, để công chúa lưu tại Trường Nhạc Cung nghỉ ngơi cho tốt, qua một thời gian, chờ công chúa thân thể khỏe lên, Thái Hậu sẽ tự triệu kiến công chúa."
Mạn Yêu không biết Thái Hậu rốt cuộc có chủ ý gì, lúc này, ngoài Trường Nhạc Cung có hai cung tì đi ngang qua, trong đó có một người nàng quen biết, là nha đầu bên cạnh Khải Vân đế, nàng hắng giọng một cái, giương giọng nói: "Vậy các ngươi đi bẩm báo với Hoàng huynh, cứ nói hai ngày này ta cảm nhiễm phong hàn, thân thể không khoẻ, thỉnh hoàng huynh phái ngự y tới bắt mạch cho ta." Nàng muốn gặp Khải Vân đế, hỏi một chút tình huống của đứa bé, từ khi vào tòa cung điện này, ai ai nàng cũng không thấy được, trong lòng rất hỗn loạn.
Cung nữ ngoài cửa nghe được âm thanh liền hướng bên này nhìn thoáng qua, bước chân vẫn không dừng lại. Thị vệ thấy Mạn Yêu sắc mặt xác thật không tốt, không giống như là nói dối, không cấm có chút do dự, nói: "Hoàng Thượng bận rộn chính vụ, ti chức đi bẩm báo với Thái Hậu. Công chúa nếu thân thể không khoẻ, xin thỉnh về phòng nghỉ ngơi đi." Lúc này bọn họ, đối với nàng còn có vài phần khách khí.
Mạn Yêu sau khi về phòng, từ buổi sáng chờ đến buổi tối, vẫn là không có ai tới xem nàng. Nàng ôm chăn ngồi ở trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm cửa, nhìn không trung sáng ngời bên ngoài bị bóng tối cắn nuốt từng chút từng chút. Không có người vào phòng đốt đèn cho nàng, nàng giống như bị thế giới này lãng quên đi. Nàng dựa vào trên tường, cả người rét run, không muốn nhúc nhích một chút nào.
Mùa Đông năm nay, tựa hồ tới sớm hơn thường lệ, nàng an tĩnh ngồi ở nơi đó, rất nhớ con của nàng. Không biết đứa bé ra sao rồi? Nàng mới nhìn nó một cái, còn chưa có tới kịp ôm nó. Nó có thể sẽ bị ném vào một nơi lạnh băng không người, không có ai chăm sóc hay không? Nó có đói bụng không? Lạnh hay không? Có người ngược đãi nó hay không? Càng nhớ, trong lòng nàng càng đau đớn, như muốn hít thở không thông.
"Công chúa, dùng cơm." Một cung nữ đem đồ ăn đặt ở trên bàn, thái độ lãnh đạm kêu nàng dùng cơm, cả nhìn nàng cũng không nhìn một cái. Không chỉ ở trong cung này, hiện tại toàn bộ người của Khải Vân quốc đều biết, nàng là tội nhân của quốc gia này.
Nàng cúi đầu, không nói chuyện, cung nữ kia buông đồ ăn xuống, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Nàng khoác chăn xuống giường, trong ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, nàng bưng lên thức ăn lạnh lẽo, tùy tiện nuốt một ngụm. Cơm cứng ngắt, cũng không có một chút nước canh thừa, ép mình nuốt xuống. Mặc kệ là có khó ăn bao nhiêu, nàng cũng phải ăn hết, phải lưu trữ thể lực, chờ Vô Ưu tới cứu nàng cùng đứa bé.
Vị Thái Hậu này, rốt cuộc là một người như thế nào? Bà ta rốt cuộc muốn làm cái gì? Trước kia Mạn Yêu vẫn luôn cho rằng Thái Hậu thanh tâm quả dục, một lòng hướng Phật, thì ra những cái đó bất quá chỉ là biểu tượng bên ngoài, làm cho người khác xem mà thôi. Một nữ nhân có thể ở trong một đêm nắm giữ quyền triều chính, nói vậy, những năm qua đã không thiếu phí chút tâm tư đi. Hành vi gần đây của Hoàng huynh cũng rất quái dị, chuyện ba mươi vạn đại quân lần đó, kỳ thật hoàn toàn có cơ hội công phá Ô thành. Nếu Hoàng huynh muốn chính là giang sơn, vậy một mũi tên cách xa hơn trăm trượng bắn trúng cây đàn, không bằng trực tiếp bắn trúng trái tim nàng, chẳng phải là càng dứt khoát hơn không? Cần gì phải chờ nàng sinh xong đứa bé, lại dùng nàng cùng đứa bé đổi giang sơn của Nam triều, đây chẳng phải là làm chuyện dư thừa?
Ăn cơm xong, nàng tiếp tục nằm ở trên giường, đã không có nội lực, cái gì nàng cũng làm không được, giống như một phế nhân.
Cuốn tấm chăn hơi mỏng, ở trong gió lạnh cuộn thành một đống, trên người không hề có độ ấm. Trong đầu thật hỗn loạn, hôn hôn mê mê. Qua canh ba, dạ dày bắt đầu đau lên, đau đến đổ mồ hôi đầm đìa, không có cách nào ngủ được. Nàng ở trên giường cuồng qua cuồng lại, lăn xuống trên mặt đất.
"Dung nhi." Một tiếng thấp giọng kinh hoảng thất thố, Khải Vân đế từ cửa sổ nhảy vào, Mạn Yêu miễn cưỡng mở to mắt, nhìn đến hắn mặc một thân y phục dạ hành, hiển nhiên là lén lút đi tới đây mà. Ở trong hoàng cung này, một vị Hoàng đế tới gặp nàng thế nhưng phải leo qua cửa sổ, nói ra đại khái cũng không có ai tin.
Khải Vân đế động tác thật nhanh mà lướt đến trước mặt nàng, đem nàng nhanh chóng bế lên, khẩn trương hỏi: "Dung nhi, nàng làm sao vậy? Nghe nói nàng bị bệnh? Sao người nàng lạnh như vậy?"
Mạn Yêu bị hắn ôm, cảm giác cái ôm ấp của hắn thực ấm áp, nàng nâng chút sức lực, bắt lấy cánh tay hắn, vội vàng hỏi: "Hoàng huynh, con của ta ở đâu? Nó có tốt không? Có tốt không?"
Nàng suýt muốn khóc ra, từ khi sinh đứa bé, sự trấn định của nàng đã không bằng trước kia, luôn là khống chế không được cảm xúc.
Khải Vân đế đem nàng đặt ở trên giường, lại không có buông nàng ra, vẫn cứ ôm chặt lấy, nhẹ giọng nói: "Ta chưa thấy được đứa bé, bất quá nàng yên tâm, ta bảo đảm, đứa bé tạm thời sẽ không có việc gì."
Mạn Yêu thực thất vọng, cả hắn cũng không thấy được đứa bé sao? Nàng đè lại vị trí nơi dạ dày, đau đến hít mạnh một hơi, hơi đỡ một chút, liền đẩy hắn ra, lại hỏi: "Các ngươi rốt cuộc muốn lợi dụng ta cùng đứa bé làm cái gì?"
Khải Vân đế không nói chuyện, hơi xoay đầu qua, nhìn đến thức ăn còn sót lại trên bàn, nhíu mày nói: "Bọn họ cho nàng ăn cái này?" Hắn cầm lấy chiếc đũa, gắp một chút thức ăn còn dư lại nếm nếm, mới vừa nhai một ngụm, toàn bộ phun ra. Thần sắc vừa hận vừa giận, quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt đau lòng cũng mang theo tự trách. Đây là nữ tử mà hắn nâng niu ở trong lòng, thế nhưng bị những người đó đối đãi như vậy, uổng cho hắn thân là Hoàng đế của một nước!
Xoay người, ngồi xổm trước giường, hắn giơ tay đẩy những sợi tóc bạc rải rác ở trước mặt nàng ra, nhìn dung nhan quật cường cố nén đau đớn của nàng, áy náy nói: "Thực xin lỗi, Dung Nhạc! Có lẽ nàng đã lựa chọn đúng, lựa chọn đi theo Tông Chính Vô Ưu, so với đi theo ta tốt hơn nhiều. Đi, ta mang nàng đi đến một chỗ."
Mạn Yêu đẩy tay hắn ra, "Nếu ngươi thật cảm thấy có lỗi, giải phong ấn nội lực của ta trước đi, ít nhất để ta có thể dùng nội lực của mình chống lạnh, không cần đến tối bị đông lạnh đến ngủ không yên."
Khải Vân đế sửng sốt sửng sốt, "Nàng làm chính mình sinh bệnh, chính là vì cái này sao? Dung nhi, ta không giải phong ấn nội lực cho nàng, là vì muốn tốt cho nàng."
Mạn Yêu ánh mắt trầm xuống, quay đầu đi chỗ khác, khẽ nhếch cằm, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Khải Vân đế nhìn biểu tình quật cường của nàng, thở dài một tiếng, "Thôi vậy." Nói xong điểm lên huyệt đạo của nàng, nâng tay nàng lên, hai ngón tay tụ nội lực ấn trên cổ tay trắng nõn của nàng, theo mạch lạc hướng lên trên, nội lực xuyên thấu vào trong cơ thể, đả thông phong chế.
Nàng bỗng nhiên có sức lực, trong lòng một trận vui mừng. Cứ như vậy, nàng có thể thừa dịp buổi tối, đi ra ngoài tìm con của nàng.
Khải Vân đế làm như nhìn thấu tâm tư nàng, vội dặn dò nói: "Dung nhi, cái hoàng cung này, không giống như bề ngoài thoạt nhìn an tĩnh như vậy, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, không chỉ nàng sẽ có nguy hiểm, cả con của nàng cũng sẽ có nguy hiểm."
Lời nói của hắn hàm chứa cảnh cáo, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nói xong kéo nàng rời đi.
Mạn Yêu hỏi: "Ngươi muốn mang ta đi nơi nào?"
Khải Vân đế nói: "Mang nàng đi gặp một người."
******hết chương 96
Ngoại truyện Dung Tề, đoạn 2
Từ khi nữ tử mà hắn yêu thương phục vào Thiên Mệnh, mất đi ký ức, hắn chỉ có thể cố tình áp chế cảm tình của chính mình. Mỗi khi nhìn thấy nàng, hắn cần thiết làm bộ làm như không có việc gì, đem đầy ngập mối tương tư hóa thành tình huynh muội đơn thuần, mặc dù là như vậy, nàng vẫn như cũ có chút phát hiện ra, luôn có ý làm bộ vô tình tránh né hắn. Ở trong mắt nàng, hắn trở thành một người tâm lý biến thái, không đạo đức luân lý, thế nhưng thích muội muội của mình. Mà hắn, có miệng mà khó nói.
Ở chung với nàng sau khi nàng mất trí nhớ, mặc dù lòng có chua xót, nhưng trong lòng vẫn luôn có chút vui sướng. Thế là, ngày hòa thân, kéo dài một ngày lại một ngày, cuối cùng ở dưới sự bức bách của mẫu thân, hắn đành phải định ra ngày, để nàng đi Lâm Thiên quốc hòa thân.
Thời tiết tháng hai còn có chút lạnh, tuy có ánh mặt trời chiếu đến chói mắt, hắn lại cảm thụ không được một chút ấm áp nào.
(Tiếp theo ở comment phía dưới, các bạn nhớ đọc nha.)