Đêm nay, cực kỳ lạnh, nàng khát nước muốn uống một ngụm nước, kêu khàn cả giọng cũng không có ai để ý tới, có lẽ địa lao này quá ẩn mật, song sắt quá rắn chắc, bên trong địa lao căn bản không có người trông coi. Không biết qua bao lâu, nàng nhắm mắt lại, dựa vào vách đá, đầu óc nặng nề hôn mê, cả người giống như tiến vào một ảo cảnh mơ hồ.
Một vùng núi hoang dã không người, sương mù thật dầy, một đứa bé gái khoảng bảy tuổi, đứng ở trên đỉnh núi cao, nhìn xuống sơn cốc sâu thẳm ở phía dưới, thi thể bị ném tứ tung ngang dọc bị những con sói hoang đói khát cắn xé thành thịt vụn, nuốt vào bụng, lưu lại một đống xương trắng.
Khuôn mặt của đứa bé gái là bình tĩnh sau khi đã trải qua hoảng sợ cực độ cùng bi thống, bình tĩnh đến không giống như là biểu tình của cái tuổi này nên có.
Đồng tử bi ai tịch mịch, màu môi tái nhợt, đứa bé gái kia đối với đống xương trắng trong cốc, nhẹ giọng nhưng hết sức kiên định, nói: "Phụ thân, mẫu thân, con nhất định sẽ tìm được thủ phạm hãm hại phụ thân, mẫu thân, báo thù cho hai người! Con tin chắc Ngân nhi cũng còn sống, con cùng Ngân nhi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của phụ thân và mẫu thân, sẽ sống tốt."
Trong mơ mơ màng màng, Mạn Yêu cảm thấy ngực rất đau, giống như bi ai mà đứa bé gái kia giấu ở đáy lòng toàn bộ truyền vào thân thể của nàng, lấp kín đến nàng hít thở không thông. Cả người dần dần nghiêng qua một bên, trượt đến trên mặt đất, nàng ôm hai cánh tay, run nhè nhẹ. Trước mắt lại xuất hiện một hình ảnh khác.
Đêm khuya, cung tường hư hỏng, bong tróc, những mảnh lụa trắng rũ xuống, hơi thở âm trầm mà quỷ dị...... nàng biết nơi này, là Lãnh cung.
Một người toàn thân mặc áo đen, lại phân không rõ nam hay nữ, chỉ vào thi thể của một đứa trẻ đang treo lủng lẳng dưới cây Ngô Đồng, tuổi tác cùng với đứa bé gái xấp xỉ nhau, nói: "Về sau, ngươi chính là nó —— Khải Vân quốc công chúa Dung Nhạc. Hiện tại Lâm Thiên quốc nơi nơi đều đang truy nã ngươi, ngươi muốn sống để báo thù, thì phải nghe theo ta. Hiểu rõ không?"
Đứa bé gái không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, hắc y nhân vừa lòng, nói: "Đi thôi."
Trong mắt đứa bé gái hiện lên một tia sợ hãi, nhưng thực mau liền bị áp xuống, nó chậm rãi đi đến dưới cây Ngô Đồng, dẫm lên bia đá xanh, đem đứa bé treo cổ tháo xuống, sau đó ngồi xổm người xuống, tay run run cởi ra quần áo trên người đứa bé đã tắt thở cho mình thay.
Hắc y nhân lại cho nó mấy thứ đồ vật, sau khi dặn dò nó vài câu thì rời đi. Đứa bé gái ở dưới tấm bia đá đào một cái hố, đem xác đứa bé kia chôn xuống, lạy ba lạy, sau khi đứng dậy vò đầu làm cho tóc tai tán loạn che khuất khuôn mặt, đi vào trong cung điện đỗ nát khắp nơi lọt gió.
Bên cửa sổ có một cây đàn cũ, nó lấy ra nhạc phổ, chỉ xem một lần sau đó cất đi.
Ngón tay kích thích, giai điệu đàn tấu ra xa lạ chứa đầy bi thương, oán trách, thống hận, phẫn nộ, nó lập đi lập lại một lần lại một lần, cuối cùng ở trong luyện tập dần dần cất dấu đi sự sắc bén cùng cảm xúc của mình. Đây là một trong những thứ mà nó phải học.
Ở trong tiếng đàn, Mạn Yêu hoảng hốt, nỗi đau đớn bi thương trong lòng đứa bé gái kia, Mạn Yêu giống như đang tự thể nghiệm, nàng thậm chí còn biết trong lòng đứa bé gái kia đang suy nghĩ cái gì.
Trong nháy mắt, đứa bé gái kia đã trưởng thành một thiếu nữ có dáng người thon thả, phong thái tài hoa xuất chúng.
Hôm nay hoàng hôn mới ló, thiếu nữ thay một bộ y phục giản dị của cung nữ, nhẹ nhàng mà lướt qua tường viện, đi đến một ngôi đình vắng vẻ hẻo lánh cách Lãnh cung không xa. Chung quanh ngôi đình cây cối cao lớn, đường mòn quanh co, có một thiếu niên tuổi tác cùng với thiếu nữ kia không sai biệt lắm đang ngồi trong đình. Thiếu niên có khuôn mặt thanh tuấn, thần thái ôn hòa, khí chất một thân nho nhã cao quý từ trong xương cốt lộ ra, khiến cho thiếu nữ vừa nhìn thấy nhịn không được tim đập thình thịch.
Thiếu nữ đi qua, dừng lại ở phía sau hắn, thiếu niên xoay người, ánh mắt nhìn thiếu nữ đột nhiên sáng lên, khóe miệng ngậm ý cười ôn nhuận, kêu: "Dung nhi, muội đã đến rồi."
Thiếu nữ ánh mắt trong trẻo, tươi cười sáng lạn, đem âm u chôn ở trong lòng, che dấu đến một chút cũng không lộ ra. Thiếu nữ giống như là một bằng hữu chúc mừng nói: "Tề ca ca, muội nghe bọn họ nói, huynh sắp làm Hoàng đế, chúc mừng huynh."
Biểu tình ôn hòa của thiếu niên trở nên thâm trầm vài phần, trong mắt lại không có vui sướng. Hắn gật gật đầu, nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc, "Chờ sau khi ta đăng cơ, sẽ phong muội làm phi tử của ta."
Thiếu nữ sửng sốt, ánh mắt đột nhiên ảm đạm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Thiếu niên nhíu mày "Muội không muốn?"
Thiếu nữ cúi đầu, nhấp môi, không lên tiếng.
Nụ cười ôn hòa bên môi của thiếu niên đột nhiên biến mất, làm như không dự đoán được vị thiếu nữ kia sẽ không chịu. Hắn nhíu mày nói: "Muội thật sự không muốn? Vì sao? Muội không thích ta? Vậy những ngày tháng này...... muội tới gặp ta, là vì cái gì?" Ngữ khí của thiếu niên dừng lại một chút, ánh mắt xoay chuyển, giống như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên nắm chặt tay thiếu nữ kia, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng ta, ánh mắt sắc bén hỏi: "Chẳng lẽ muội là vì muốn học kiếm thuật hoàng gia, cố ý tiếp cận ta?"
Thân hình thiếu nữ chấn động, đột nhiên ngẩng đầu, tựa hồ muốn ném tay thiếu niên ra, nhưng lại là nhịn xuống. Hai tròng mắt thanh lệ tuyệt mỹ của nàng nổi lên một tầng nhợt nhạt sương mù, môi đỏ khẽ run, muốn nói: "Không phải muội không muốn, mà là thân phận của chúng ta không cho phép." Nhưng cuối cùng là không nói ra, chỉ phun ra hai chữ: "Đúng vậy."
Thiếu niên biến sắc, "Ta không tin!" Nói xong nhíu mày suy tư, tìm kiếm nguyên nhân nàng không muốn.
"Ta biết rồi, Dung nhi nhất định là lo lắng sau này ta sẽ có tam cung lục viện? Muội yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không giống phụ hoàng như vậy, cho dù ta có muốn đi chăng nữa thì tấm thân thể này của ta sợ là cũng không cho phép." Thiếu niên cười nói, ánh mắt lại lần nữa lộ ra sự chờ đợi, làm như đang nói, như vậy nàng yên tâm chưa?
Thiếu nữ ánh mắt kích động, ngực đau xót. Nàng nhìn thiếu niên, vẫn là lắc đầu, sau đó dứt khoát xoay người, bước nhanh rời đi như đang trốn tránh.
"Dung nhi......" Thiếu niên ở phía sau nàng gọi hai tiếng, khó hiểu mà nhíu mày lại.
Thiếu nữ trở lại Lãnh cung, giương mắt nhìn đình viện, bốn phía vách tường đều bong tróc ra từng mảng lớn, là nơi nàng nương náu, biểu tình trên mặt thống khổ đau thương, im lặng không nói tiếng nào. Nàng không có cách nào lựa chọn vận mệnh, sớm ở lúc gia đình nàng gặp biến cố lớn cũng đã chú định, tương lai của nàng, không phải do nàng làm chủ. Mấy năm sinh sống ở Lãnh cung, nàng sớm đã nhìn thấu sự biến hóa của nhân gian, học được lãnh đạm thờ ơ. Nhưng chỉ độc nhất đối với thiếu niên kia cũng giống nàng cô đơn tịch mịch lại mang đến cho nàng ấm áp khiến cho nàng không có cách nào cự tuyệt, nhịn không được mà muốn tới gần. Hiện giờ, lớp cửa sổ giấy kia bị đâm thủng, nàng không bao giờ có thể làm như không có chuyện gì, làm bộ chỉ coi là bằng hữu.
Nàng làm tổ ở nơi lạnh lẽo thê lương liên tiếp mấy ngày không hề đi ra ngoài. Bên ngoài Lãnh cung, Hoàng đế thiếu niên vừa mới đăng cơ chưa sắc phong Hoàng Hậu, càng không có một phi tử nào, mà là đang đem toàn bộ Hoàng cung lật ngược lên, chỉ vì muốn tìm kiếm một cung nữ tên gọi là Dung nhi.
Đương lúc lục soát Lãnh cung, thiếu nữ bị thị vệ mang ra ngoài từ cửa lớn của đình viện, đó là lần đầu tiên trong mười năm ở dưới ánh mặt trời nàng bước ra từ cánh cửa lớn này.
Thiếu niên ở ngoài cửa, đã không còn giống như trước, một hoàng tử không được sủng ái, giấu giếm tài hoa của mình, cả cung nữ thái giám cũng không để hắn vào mắt. Hắn dẫm lên máu tươi cùng thi thể của huynh đệ, trở thành nhất quốc chi quân, người trên vạn người.
Phía trên ngự liễn, thiếu niên một thân long bào, mi tựa thanh phong, mắt như sao trời, môi hàm đan chu, mặt như quan ngọc, một dung nhan so với ngày xưa càng thêm thập phần tuấn mỹ, phảng phất giống như vầng thái dương trên trời đều chỉ thuộc về một mình hắn, loá mắt, tôn quý, không thể nhìn gần. Mà khóe miệng kia, nụ cười nho nhã ôn hòa cũng dấu không được khí thế uy nghiêm chỉ thuộc về Đế vương.
Nhìn đến bóng dáng của thiếu nữ, trong mắt thiếu niên lập tức hiện lên vui sướng, nhưng hắn không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng từng bước một chậm rãi hướng hắn đi tới, quang hoa sáng lạn từng chút từng chút tràn ra từ trong con ngươi ôn hòa rồi lại sâu không thấy đáy của hắn, hắn đứng lên, hướng thiếu nữ vươn hai tay ra. Nhưng ánh mắt của thiếu nữ lại rũ xuống, thướt tha quỳ gối hành lễ, cuối đầu gian nan mở miệng nói:
"Thần muội Dung Nhạc...... Bái kiến Hoàng huynh!"
Mỗi từ như đao cắt lấy trái tim thiếu nữ.
Một tiếng Hoàng huynh, khiến cho thiếu niên kia như bị sét đánh, thân hình cứng đờ, khuôn mặt lập tức trắng bệch. Hắn làm như cho rằng hắn nghe lầm, âm thanh run rẩy hỏi: "Muội...... muội kêu ta cái gì?"
Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đau thương rồi lại kiên định nói: "Hoàng huynh."
Thiếu niên trước nay đều là một thân nho nhã thong dong, vô luận gặp được chuyện gì đều có thể vô cùng trấn định, lúc này thân mình lại run rẩy, giống như chịu đả kích lớn mà ngã ngồi trở lại trên ngự liễn. Mới vừa rồi tinh quang còn sáng chói bắt mắt đột nhiên biến mất trong mắt hắn, bất luận dùng một từ ngữ nào cũng không thể hình dung nỗi bi ai cùng tuyệt vọng trong mắt hắn một khắc kia.
Người mình yêu, đột nhiên biến thành muội muội ruột của mình, còn có loại nào có thể khiến người tuyệt vọng hơn loại này?
"Các ngươi đều lui ra." Qua hồi lâu, thiếu niên mở miệng kêu mọi người đều lui hết, ánh mắt lại chăm chú nhìn thẳng đôi mắt thiếu nữ, hỏi nàng: "Vì sao... không nói sớm cho ta biết?"
Thiếu nữ né tránh ánh mắt của hắn, không có trả lời. Nàng không biết nên trả lời như thế nào, từ lúc bắt đầu, nàng chuồn êm đi ra ngoài, trong lúc vô ý ở trong ngôi đình hẻo lánh không người gặp được hắn, nàng còn không biết thân phận của hắn, càng không dám dễ dàng đem thân phận của mình nói ra, thử nghĩ, một cái người vốn nên ở Lãnh cung lại xuất hiện ở ngoài Lãnh cung, mà thị vệ trông coi Lãnh cung hoàn toàn không biết, nếu truyền ra ngoài, nàng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Mà lúc nàng có thể tín nhiệm hắn, thì nàng đã nói không nên lời.
Thiếu nữ quỳ trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt không có được đáp án chậm rãi bước xuống ngự liễn, ở trong tiếng ẩn nhẫn ho khan rất nhỏ chậm rãi đi xa. Nàng ngẩng đầu nhìn bước chân phù phiếm của hắn, bóng dáng cô độc, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt của nàng...
Mạn Yêu nằm trên mặt đất nhíu chặt mày, cảm xúc rối rắm của thiếu nữ trong mộng đối với thiếu niên, đã siết chặt trái tim Mạn Yêu, làm cho Mạn Yêu suýt không thể thở nổi. Mạn Yêu biết đây là mộng, nhưng mà cái mộng này thật dài lại rất chân thật, dài đến giống như chính nàng đã tự mình trải qua cuộc sống mười mấy năm, rất mệt, mặc cho nàng nỗ lực như thế nào cũng không tỉnh lại được, mà cái mộng kia, còn đang tiếp tục......
Lại là một đêm không ngủ dưới ánh trăng lạnh lẽo, thiếu nữ được tiếp ra khỏi Lãnh cung, vào ngụ tại cung điện vừa mới tu sửa lại Trường Nhạc Cung, trong sân không có cành khô cỏ dại, trong phòng không có lụa trắng cửa sổ hư hỏng, có chỉ là đình đài lầu các tinh xảo, phong cảnh như họa, trong phòng có chiếc giường mềm mại, chăn gấm tơ lụa thượng hạng, nàng không cần ôm người ngủ ở góc tường nữa, không còn lo lắng đêm đông sẽ bị đông lạnh mà tỉnh dậy, cũng không cần nhìn sắc mặt của bọn cung nữ thái giám, ăn cơm thừa canh lạnh mà bọn nô tài cũng không ăn......Nhưng mà, nàng vẫn cứ không vui, mặc dù là tươi cười ngụy trang cũng không có cách nào giống như trước sáng lạn tự nhiên như vậy.
Sắc mặt của thiếu niên càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt ôn hòa cũng theo đó một ngày so với một ngày thâm trầm khó dò. Lần đầu tiên hắn bước vào Trường Nhạc Cung tới gặp nàng, lấy thân phận một ca ca, ngồi ở đối diện thiếu nữ, bưng ly trà mà nàng đích thân pha cho hắn, đầu ngón tay trắng bệch, ánh mắt rũ xuống, nhìn hai mảnh lá trà mới xanh biếc nổi trên mặt nước đan xen lay động, một mảnh lá trà chìm xuống đáy ly, một mảnh khác còn đang trôi nổi lơ lửng không có mục tiêu.
Thiếu nữ an tĩnh ngồi đó, cũng nhìn cái ly trước mặt, không nói lời nào.
Một lát sau, thiếu niên mới giương mắt nhìn nàng, ánh mắt phức tạp khó phân biệt, chậm rãi mở miệng nói: "Gần đây thế cục ở biên quan không ổn, hôm nay lâm triều, các đại thần đề nghị, cho muội đi Lâm Thiên quốc hòa thân."
Tay thiếu nữ bưng cái ly run nhẹ, hơi giương mắt lên, gặp phải bi thương đau đớn che dấu không được trong mắt thiếu niên, nàng cuống quít dời đi ánh mắt, nhìn chằm chằm vách tường trắng ở bên cạnh, trong đầu hiện lên một màn của mười năm trước vĩnh viễn không phai, trên hình đài đầu người cuộn lăn, trong sơn cốc thi thể bị cắn xé máu thịt bầy nhầy ...... Còn có bảy năm che chở cùng yêu thương mà phụ mẫu đã cho nàng. Vừa nghĩ đến, cảm xúc liền quay cuồng, thiếu nữ cắn cánh môi, kiên định nói: "Được. Muội đi."
Thiếu niên nghe xong trợn tròn hai mắt, con ngươi tràn đầy kinh ngạc, choáng váng, run rẩy, khiến ly trà nóng trong tay nghiêng đổ ra, nước trà bắn lên trên mu bàn tay tái nhợt, hắn lại không có phát giác.
Thiếu nữ ánh mắt đau xót, rồi lại làm bộ cái gì cũng không thấy, kiên quyết nhẫn tâm, lại nói: "Muội có điều kiện. Muội phải gả cho hoàng tử mà Lâm Thiên hoàng sủng ái nhất, Tông Chính Vô Ưu!"
Ánh mắt thiếu niên biến đổi lại biến đổi, hắn chăm chú nhìn nàng nửa ngày, hơi nóng trong ly trà uốn lượn dâng lên làm mơ hồ tầm mắt của hai người.
Ly trà kia, hắn nắm ở trong lòng bàn tay, đến giờ vẫn chưa uống một ngụm. Không biết qua bao lâu, hắn mới quay đầu đi, nhắm mắt lại, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Hình như là qua ngày hôm sau, lại hình như là qua mấy ngày sau, khi thiếu nữ rời giường, không thấy một hạ nhân nào trong cung, nàng đang nghi hoặc, liền thấy một nữ tử xa lạ dáng người cao gầy mặc y phục cung nữ đi nhanh vào phòng, ném cho nàng một bộ y phục cung nữ, nói: "Thay mau."
Thiếu nữ vừa nghe thấy âm thanh, sửng sốt, lại nhìn kỹ, ngũ quan mặt mày này không phải là thiếu niên kia thì lại là ai?
"Hoàng huynh?! Huynh sao lại ăn mặc thành như vậy?" Nàng kinh ngạc hỏi.
Thiếu niên nhíu mày, thúc giục nói: "Mau thay quần áo, ta mang muội xuất cung chơi."
Thiếu nữ ngẩn ra, xuất cung? Nàng bị nhốt trong thâm cung đã mười năm, bầu trời bên ngoài, nàng sớm quên mất bộ dáng. Hiện giờ đột nhiên nghe thiếu niên nói muốn mang nàng xuất cung chơi, đáy mắt khống chế không được xuất hiện lệ quang, nàng vội vàng cúi đầu, dưới sự thúc giục của thiếu niên, nàng thay đổi xiêm y, cầm lệnh bài mà thiếu niên đã chuẩn bị trước đó đi ra cung.
Một đường thông thuận.
Bầu trời ngoài cung rộng lớn, đường phố phồn hoa.
Thiếu nữ giống như con chim nhỏ bay ra khỏi lồng sắt, sương mù âm u của mấy ngày nay đã bị quét sạch sẽ, tâm tình bay bổng, vui sướng nói không nên lời. Thiếu nữ quay đầu nhìn thiếu niên một thân nữ trang đi đường cũng mất tự nhiên, cái này có chỗ nào giống hoàng đế của một quốc gia? Thiếu nữ không khỏi cười nói: "Thì ra Tề ca ca là một đại mỹ nhân!"
Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên rõ ràng cứng đờ lại, khóe miệng cũng giật giật, nhưng lại không có tức giận, chỉ nhìn khuôn mặt của thiếu nữ hiện lên ý cười sáng lạn, đôi mắt thanh lệ linh động, hoảng hốt một chút, làm như nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc của hai người, tâm tình cũng trở nên tốt lên, nói: "Ở trong lòng ta, mỹ nhân trong thiên hạ, cũng không bằng nửa phần của Dung nhi. Huống chi, ta là nam tử, sau này không được phép lại dùng hai chữ "mỹ nhân" để hình dung ta. Bằng không, ta sẽ nổi giận."
Thiếu nữ cười hỏi: "Tề ca ca nổi giận thì sẽ như thế nào?"
Thiếu niên trầm mặc một chút, dừng lại, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt bỗng nhiên sâu không thấy đáy, rồi lại nổi lên quang hoa sáng chói. Hắn nói: "Không màng tất cả, cưới muội làm thê tử của ta."
Thiếu nữ trong lòng nhảy dựng lên, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, cuống quít vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Hai người tìm gian hàng thay đổi xiêm y, thuê chiếc xe ngựa, tùy ý chọn một phương hướng, liền đi tới một cái thôn trang nhỏ ven sông......
Mạn Yêu nhận ra nơi này, đó là nơi mà nàng cùng Khải Vân đế ở bốn tháng. Nhưng mà, lúc này nơi đây, dưới cây Bạch Quả vẫn là một mảnh đất rộng rãi, không có phòng ở, không có tiểu viện, không có cây Thục Quỳ, cũng không có con đường lót đá.
Thiếu nữ trong mộng tựa hồ thực thích cây Bạch Quả, nàng đi dạo vòng quanh những cái cây đó, sắc mặt thật vui sướng.
Thiếu niên vẫn luôn đứng ở chỗ cũ nhìn nàng, đột nhiên nói: "Dung nhi, chúng ta...... không trở về cung được không? Liền ở chỗ này dựng gian nhà, ai cũng không quen biết chúng ta." Trong mắt hắn có chờ đợi, có ưu thương, đó là biểu tình mà bình thường được che giấu ở phía sau thâm trầm không thể nhìn thấy.
Thiếu nữ ánh mắt vừa động, thuận miệng đáp: "Được a." Nàng cho rằng, hắn bất quá chỉ là nói chơi mà thôi. Hắn là Hoàng đế, sao có thể rời khỏi hoàng cung, bỏ xuống toàn bộ quốc gia cùng nàng ẩn cư ở chỗ này?
Nhưng mà, thiếu niên cũng không giống như là đang nói chơi, mắt hiện lên kinh hỉ, hắn đột nhiên bắt lấy tay nàng, thập phần nghiêm túc xác nhận nói: "Nàng thật sự nguyện ý?"
Thiếu nữ sửng sốt, cuống quít tránh thoát tay thiếu niên, lại vòng quanh cây Bạch Quả nhìn nhìn, như muốn che giấu đi sự xấu hổ mất tự nhiên của nàng.
Thiếu niên tiến đến, bắt lấy tay nàng, cũng vặn người nàng qua, nhìn vào mắt nàng, dùng ngữ khí trịnh trọng nói với nàng: "Chờ khi xây xong nhà, chúng ta liền ở chỗ này thành thân."
Thiếu nữ chấn động ngây ra, trực giác nói: "Huynh đang nói mê sảng sao? Chúng ta sao có thể thành thân, huynh đã quên, chúng ta là...... là huynh muội mà." Nàng rũ mắt xuống, muốn che lại ánh mắt lập lòe.
Vốn tưởng rằng những lời nói này có thể làm thiếu niên khôi phục lại lý trí, buông tha nàng, lại không ngờ ánh mắt của thiếu niên trầm xuống, lại không có bi ai tuyệt vọng như sau khi biết được thân phận của nàng, ngược lại thu hồi biểu tình ôn hòa, đáy mắt ấp ủ một trận gió lốc thật lớn.
Hắn đột nhiên đem nàng đẩy dựa vào trên thân cây, lực đạo thật mạnh, khiến lưng nàng có chút đau.
Thiếu nữ ý thức được, thiếu niên đã nổi giận rồi! Nhưng không biết hắn vì sao lại nổi giận? Trở nên khác thường như thế.
Tay thiếu niên nắm chặt hai vai nàng, ánh mắt hơi tối, cả người liền ép lại đây.
"Huynh, huynh......" Thiếu nữ kinh hãi, có chút hoảng loạn, một câu còn chưa nói xong, đã bị đôi môi vô cùng nóng rực lấp kín miệng nàng, vội vàng như muốn đem nàng làm cho tan chảy.
Thiếu nữ sửng sốt, mất phản ứng, đầu óc bắt đầu hỗn loạn. Một cổ rung động xa lạ khiến tim nàng đập bịch bịch, giống như không phải là của nàng.
Sau một trận cuồng hôn phát tiết phẫn nộ ở trong lòng, thiếu niên kia bắt đầu trở nên ôn nhu. Nhẹ nhàng rời môi nàng, dùng đầu lưỡi khiêu khích trêu đùa khóe miệng nàng, nàng như bị điện lưu đánh trúng, thân mình nhẹ nhàng run lên. Trợn tròn mắt, nhìn biểu tình chuyên chú mà say mê trên khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, bỗng nhiên muốn cứ như vậy mà quên hết thảy, cùng hắn ở bên nhau, cũng không có gì là không tốt.
Thiếu niên rốt cuộc cũng buông môi thiếu nữ ra, đem thiếu nữ kéo vào trong lòng ngực, nói: "Ta không để bụng! Mặc kệ muội là ai, ta đều phải cùng muội ở bên nhau, ai cũng ngăn không được. Chờ ngày nhà cửa xây dựng xong, chính là lúc chúng ta thành thân."
Có lẽ là thiếu niên đó nói quá êm tai, có lẽ là âm thanh quá ôn nhu, thiếu nữ không tự chủ được mà giơ tay ôm lấy hắn, nhỏ giọng hỏi câu: "Vậy...... Giang sơn của huynh thì sao?"
Thiếu niên nói: "Giang sơn, trước nay đều không phải là của ta."
Thiếu nữ cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Không phải của huynh, vậy thì là của ai?"
Thiếu niên buông nàng ra, dắt tay nàng, làm như không muốn tiếp tục cái đề tài kia. Nhìn cây Bạch Quả trước mắt, hỏi: "Dung nhi, muội cảm thấy nhà của chúng ta nên xây ở chỗ nào mới tốt?"
Thiếu nữ nghĩ nghĩ, nói: "Tề ca ca, muội thích cây Bạch Quả này, nhà của chúng ta liền xây ở chỗ này đi. Tới mùa thu, gió thổi qua, toàn vườn đều là màu vàng kim của lá cây Bạch Quả, nhất định thực đẹp."
Thiếu niên nói: "Được. Chúng ta bao vây cái viện lại, trong viện trồng thêm một chút hoa cỏ. Dung nhi thích loại hoa gì? Mẫu Đơn được không?"
Thiếu nữ lắc đầu nói: "Không, muội thích cây Thục Quỳ, Thục Quỳ trắng vừa đến mùa hè, nở khắp toàn bộ sân vườn......Tề ca ca"
Thiếu nữ nhắm mắt lại, đắm chìm ở trong tưởng tượng tốt đẹp, vẻ mặt hiện lên biểu tình hạnh phúc.
"Được, vậy trồng cây Thục Quỳ."
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên tươi cười sủng nịch, mang theo hạnh phúc khát khao, rất là mê người. Hai người cùng nhau tưởng tượng hình ảnh tốt đẹp hạnh phúc, một khắc kia, thiếu nữ thật sự đã dao động.
Đó là một hình ảnh cực kỳ đẹp, cả Mạn Yêu đang ngủ say cũng không cấm mà mỉm cười theo. Nhưng mà, những thứ tốt đẹp, luôn là không dài lâu, dễ dàng bị phá hủy.
Không đến mười ngày, một đám hắc y nhân chạy đến, lặng lẽ mang thiếu nữ đi, không có lưu lại một câu hay nữa chữ.
****** hết chương 98
Bên dưới có ngoại truyện của Dung Tề, các bạn nhớ đọc nha.
Một vùng núi hoang dã không người, sương mù thật dầy, một đứa bé gái khoảng bảy tuổi, đứng ở trên đỉnh núi cao, nhìn xuống sơn cốc sâu thẳm ở phía dưới, thi thể bị ném tứ tung ngang dọc bị những con sói hoang đói khát cắn xé thành thịt vụn, nuốt vào bụng, lưu lại một đống xương trắng.
Khuôn mặt của đứa bé gái là bình tĩnh sau khi đã trải qua hoảng sợ cực độ cùng bi thống, bình tĩnh đến không giống như là biểu tình của cái tuổi này nên có.
Đồng tử bi ai tịch mịch, màu môi tái nhợt, đứa bé gái kia đối với đống xương trắng trong cốc, nhẹ giọng nhưng hết sức kiên định, nói: "Phụ thân, mẫu thân, con nhất định sẽ tìm được thủ phạm hãm hại phụ thân, mẫu thân, báo thù cho hai người! Con tin chắc Ngân nhi cũng còn sống, con cùng Ngân nhi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của phụ thân và mẫu thân, sẽ sống tốt."
Trong mơ mơ màng màng, Mạn Yêu cảm thấy ngực rất đau, giống như bi ai mà đứa bé gái kia giấu ở đáy lòng toàn bộ truyền vào thân thể của nàng, lấp kín đến nàng hít thở không thông. Cả người dần dần nghiêng qua một bên, trượt đến trên mặt đất, nàng ôm hai cánh tay, run nhè nhẹ. Trước mắt lại xuất hiện một hình ảnh khác.
Đêm khuya, cung tường hư hỏng, bong tróc, những mảnh lụa trắng rũ xuống, hơi thở âm trầm mà quỷ dị...... nàng biết nơi này, là Lãnh cung.
Một người toàn thân mặc áo đen, lại phân không rõ nam hay nữ, chỉ vào thi thể của một đứa trẻ đang treo lủng lẳng dưới cây Ngô Đồng, tuổi tác cùng với đứa bé gái xấp xỉ nhau, nói: "Về sau, ngươi chính là nó —— Khải Vân quốc công chúa Dung Nhạc. Hiện tại Lâm Thiên quốc nơi nơi đều đang truy nã ngươi, ngươi muốn sống để báo thù, thì phải nghe theo ta. Hiểu rõ không?"
Đứa bé gái không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, hắc y nhân vừa lòng, nói: "Đi thôi."
Trong mắt đứa bé gái hiện lên một tia sợ hãi, nhưng thực mau liền bị áp xuống, nó chậm rãi đi đến dưới cây Ngô Đồng, dẫm lên bia đá xanh, đem đứa bé treo cổ tháo xuống, sau đó ngồi xổm người xuống, tay run run cởi ra quần áo trên người đứa bé đã tắt thở cho mình thay.
Hắc y nhân lại cho nó mấy thứ đồ vật, sau khi dặn dò nó vài câu thì rời đi. Đứa bé gái ở dưới tấm bia đá đào một cái hố, đem xác đứa bé kia chôn xuống, lạy ba lạy, sau khi đứng dậy vò đầu làm cho tóc tai tán loạn che khuất khuôn mặt, đi vào trong cung điện đỗ nát khắp nơi lọt gió.
Bên cửa sổ có một cây đàn cũ, nó lấy ra nhạc phổ, chỉ xem một lần sau đó cất đi.
Ngón tay kích thích, giai điệu đàn tấu ra xa lạ chứa đầy bi thương, oán trách, thống hận, phẫn nộ, nó lập đi lập lại một lần lại một lần, cuối cùng ở trong luyện tập dần dần cất dấu đi sự sắc bén cùng cảm xúc của mình. Đây là một trong những thứ mà nó phải học.
Ở trong tiếng đàn, Mạn Yêu hoảng hốt, nỗi đau đớn bi thương trong lòng đứa bé gái kia, Mạn Yêu giống như đang tự thể nghiệm, nàng thậm chí còn biết trong lòng đứa bé gái kia đang suy nghĩ cái gì.
Trong nháy mắt, đứa bé gái kia đã trưởng thành một thiếu nữ có dáng người thon thả, phong thái tài hoa xuất chúng.
Hôm nay hoàng hôn mới ló, thiếu nữ thay một bộ y phục giản dị của cung nữ, nhẹ nhàng mà lướt qua tường viện, đi đến một ngôi đình vắng vẻ hẻo lánh cách Lãnh cung không xa. Chung quanh ngôi đình cây cối cao lớn, đường mòn quanh co, có một thiếu niên tuổi tác cùng với thiếu nữ kia không sai biệt lắm đang ngồi trong đình. Thiếu niên có khuôn mặt thanh tuấn, thần thái ôn hòa, khí chất một thân nho nhã cao quý từ trong xương cốt lộ ra, khiến cho thiếu nữ vừa nhìn thấy nhịn không được tim đập thình thịch.
Thiếu nữ đi qua, dừng lại ở phía sau hắn, thiếu niên xoay người, ánh mắt nhìn thiếu nữ đột nhiên sáng lên, khóe miệng ngậm ý cười ôn nhuận, kêu: "Dung nhi, muội đã đến rồi."
Thiếu nữ ánh mắt trong trẻo, tươi cười sáng lạn, đem âm u chôn ở trong lòng, che dấu đến một chút cũng không lộ ra. Thiếu nữ giống như là một bằng hữu chúc mừng nói: "Tề ca ca, muội nghe bọn họ nói, huynh sắp làm Hoàng đế, chúc mừng huynh."
Biểu tình ôn hòa của thiếu niên trở nên thâm trầm vài phần, trong mắt lại không có vui sướng. Hắn gật gật đầu, nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc, "Chờ sau khi ta đăng cơ, sẽ phong muội làm phi tử của ta."
Thiếu nữ sửng sốt, ánh mắt đột nhiên ảm đạm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Thiếu niên nhíu mày "Muội không muốn?"
Thiếu nữ cúi đầu, nhấp môi, không lên tiếng.
Nụ cười ôn hòa bên môi của thiếu niên đột nhiên biến mất, làm như không dự đoán được vị thiếu nữ kia sẽ không chịu. Hắn nhíu mày nói: "Muội thật sự không muốn? Vì sao? Muội không thích ta? Vậy những ngày tháng này...... muội tới gặp ta, là vì cái gì?" Ngữ khí của thiếu niên dừng lại một chút, ánh mắt xoay chuyển, giống như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên nắm chặt tay thiếu nữ kia, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng ta, ánh mắt sắc bén hỏi: "Chẳng lẽ muội là vì muốn học kiếm thuật hoàng gia, cố ý tiếp cận ta?"
Thân hình thiếu nữ chấn động, đột nhiên ngẩng đầu, tựa hồ muốn ném tay thiếu niên ra, nhưng lại là nhịn xuống. Hai tròng mắt thanh lệ tuyệt mỹ của nàng nổi lên một tầng nhợt nhạt sương mù, môi đỏ khẽ run, muốn nói: "Không phải muội không muốn, mà là thân phận của chúng ta không cho phép." Nhưng cuối cùng là không nói ra, chỉ phun ra hai chữ: "Đúng vậy."
Thiếu niên biến sắc, "Ta không tin!" Nói xong nhíu mày suy tư, tìm kiếm nguyên nhân nàng không muốn.
"Ta biết rồi, Dung nhi nhất định là lo lắng sau này ta sẽ có tam cung lục viện? Muội yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không giống phụ hoàng như vậy, cho dù ta có muốn đi chăng nữa thì tấm thân thể này của ta sợ là cũng không cho phép." Thiếu niên cười nói, ánh mắt lại lần nữa lộ ra sự chờ đợi, làm như đang nói, như vậy nàng yên tâm chưa?
Thiếu nữ ánh mắt kích động, ngực đau xót. Nàng nhìn thiếu niên, vẫn là lắc đầu, sau đó dứt khoát xoay người, bước nhanh rời đi như đang trốn tránh.
"Dung nhi......" Thiếu niên ở phía sau nàng gọi hai tiếng, khó hiểu mà nhíu mày lại.
Thiếu nữ trở lại Lãnh cung, giương mắt nhìn đình viện, bốn phía vách tường đều bong tróc ra từng mảng lớn, là nơi nàng nương náu, biểu tình trên mặt thống khổ đau thương, im lặng không nói tiếng nào. Nàng không có cách nào lựa chọn vận mệnh, sớm ở lúc gia đình nàng gặp biến cố lớn cũng đã chú định, tương lai của nàng, không phải do nàng làm chủ. Mấy năm sinh sống ở Lãnh cung, nàng sớm đã nhìn thấu sự biến hóa của nhân gian, học được lãnh đạm thờ ơ. Nhưng chỉ độc nhất đối với thiếu niên kia cũng giống nàng cô đơn tịch mịch lại mang đến cho nàng ấm áp khiến cho nàng không có cách nào cự tuyệt, nhịn không được mà muốn tới gần. Hiện giờ, lớp cửa sổ giấy kia bị đâm thủng, nàng không bao giờ có thể làm như không có chuyện gì, làm bộ chỉ coi là bằng hữu.
Nàng làm tổ ở nơi lạnh lẽo thê lương liên tiếp mấy ngày không hề đi ra ngoài. Bên ngoài Lãnh cung, Hoàng đế thiếu niên vừa mới đăng cơ chưa sắc phong Hoàng Hậu, càng không có một phi tử nào, mà là đang đem toàn bộ Hoàng cung lật ngược lên, chỉ vì muốn tìm kiếm một cung nữ tên gọi là Dung nhi.
Đương lúc lục soát Lãnh cung, thiếu nữ bị thị vệ mang ra ngoài từ cửa lớn của đình viện, đó là lần đầu tiên trong mười năm ở dưới ánh mặt trời nàng bước ra từ cánh cửa lớn này.
Thiếu niên ở ngoài cửa, đã không còn giống như trước, một hoàng tử không được sủng ái, giấu giếm tài hoa của mình, cả cung nữ thái giám cũng không để hắn vào mắt. Hắn dẫm lên máu tươi cùng thi thể của huynh đệ, trở thành nhất quốc chi quân, người trên vạn người.
Phía trên ngự liễn, thiếu niên một thân long bào, mi tựa thanh phong, mắt như sao trời, môi hàm đan chu, mặt như quan ngọc, một dung nhan so với ngày xưa càng thêm thập phần tuấn mỹ, phảng phất giống như vầng thái dương trên trời đều chỉ thuộc về một mình hắn, loá mắt, tôn quý, không thể nhìn gần. Mà khóe miệng kia, nụ cười nho nhã ôn hòa cũng dấu không được khí thế uy nghiêm chỉ thuộc về Đế vương.
Nhìn đến bóng dáng của thiếu nữ, trong mắt thiếu niên lập tức hiện lên vui sướng, nhưng hắn không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng từng bước một chậm rãi hướng hắn đi tới, quang hoa sáng lạn từng chút từng chút tràn ra từ trong con ngươi ôn hòa rồi lại sâu không thấy đáy của hắn, hắn đứng lên, hướng thiếu nữ vươn hai tay ra. Nhưng ánh mắt của thiếu nữ lại rũ xuống, thướt tha quỳ gối hành lễ, cuối đầu gian nan mở miệng nói:
"Thần muội Dung Nhạc...... Bái kiến Hoàng huynh!"
Mỗi từ như đao cắt lấy trái tim thiếu nữ.
Một tiếng Hoàng huynh, khiến cho thiếu niên kia như bị sét đánh, thân hình cứng đờ, khuôn mặt lập tức trắng bệch. Hắn làm như cho rằng hắn nghe lầm, âm thanh run rẩy hỏi: "Muội...... muội kêu ta cái gì?"
Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đau thương rồi lại kiên định nói: "Hoàng huynh."
Thiếu niên trước nay đều là một thân nho nhã thong dong, vô luận gặp được chuyện gì đều có thể vô cùng trấn định, lúc này thân mình lại run rẩy, giống như chịu đả kích lớn mà ngã ngồi trở lại trên ngự liễn. Mới vừa rồi tinh quang còn sáng chói bắt mắt đột nhiên biến mất trong mắt hắn, bất luận dùng một từ ngữ nào cũng không thể hình dung nỗi bi ai cùng tuyệt vọng trong mắt hắn một khắc kia.
Người mình yêu, đột nhiên biến thành muội muội ruột của mình, còn có loại nào có thể khiến người tuyệt vọng hơn loại này?
"Các ngươi đều lui ra." Qua hồi lâu, thiếu niên mở miệng kêu mọi người đều lui hết, ánh mắt lại chăm chú nhìn thẳng đôi mắt thiếu nữ, hỏi nàng: "Vì sao... không nói sớm cho ta biết?"
Thiếu nữ né tránh ánh mắt của hắn, không có trả lời. Nàng không biết nên trả lời như thế nào, từ lúc bắt đầu, nàng chuồn êm đi ra ngoài, trong lúc vô ý ở trong ngôi đình hẻo lánh không người gặp được hắn, nàng còn không biết thân phận của hắn, càng không dám dễ dàng đem thân phận của mình nói ra, thử nghĩ, một cái người vốn nên ở Lãnh cung lại xuất hiện ở ngoài Lãnh cung, mà thị vệ trông coi Lãnh cung hoàn toàn không biết, nếu truyền ra ngoài, nàng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Mà lúc nàng có thể tín nhiệm hắn, thì nàng đã nói không nên lời.
Thiếu nữ quỳ trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt không có được đáp án chậm rãi bước xuống ngự liễn, ở trong tiếng ẩn nhẫn ho khan rất nhỏ chậm rãi đi xa. Nàng ngẩng đầu nhìn bước chân phù phiếm của hắn, bóng dáng cô độc, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt của nàng...
Mạn Yêu nằm trên mặt đất nhíu chặt mày, cảm xúc rối rắm của thiếu nữ trong mộng đối với thiếu niên, đã siết chặt trái tim Mạn Yêu, làm cho Mạn Yêu suýt không thể thở nổi. Mạn Yêu biết đây là mộng, nhưng mà cái mộng này thật dài lại rất chân thật, dài đến giống như chính nàng đã tự mình trải qua cuộc sống mười mấy năm, rất mệt, mặc cho nàng nỗ lực như thế nào cũng không tỉnh lại được, mà cái mộng kia, còn đang tiếp tục......
Lại là một đêm không ngủ dưới ánh trăng lạnh lẽo, thiếu nữ được tiếp ra khỏi Lãnh cung, vào ngụ tại cung điện vừa mới tu sửa lại Trường Nhạc Cung, trong sân không có cành khô cỏ dại, trong phòng không có lụa trắng cửa sổ hư hỏng, có chỉ là đình đài lầu các tinh xảo, phong cảnh như họa, trong phòng có chiếc giường mềm mại, chăn gấm tơ lụa thượng hạng, nàng không cần ôm người ngủ ở góc tường nữa, không còn lo lắng đêm đông sẽ bị đông lạnh mà tỉnh dậy, cũng không cần nhìn sắc mặt của bọn cung nữ thái giám, ăn cơm thừa canh lạnh mà bọn nô tài cũng không ăn......Nhưng mà, nàng vẫn cứ không vui, mặc dù là tươi cười ngụy trang cũng không có cách nào giống như trước sáng lạn tự nhiên như vậy.
Sắc mặt của thiếu niên càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt ôn hòa cũng theo đó một ngày so với một ngày thâm trầm khó dò. Lần đầu tiên hắn bước vào Trường Nhạc Cung tới gặp nàng, lấy thân phận một ca ca, ngồi ở đối diện thiếu nữ, bưng ly trà mà nàng đích thân pha cho hắn, đầu ngón tay trắng bệch, ánh mắt rũ xuống, nhìn hai mảnh lá trà mới xanh biếc nổi trên mặt nước đan xen lay động, một mảnh lá trà chìm xuống đáy ly, một mảnh khác còn đang trôi nổi lơ lửng không có mục tiêu.
Thiếu nữ an tĩnh ngồi đó, cũng nhìn cái ly trước mặt, không nói lời nào.
Một lát sau, thiếu niên mới giương mắt nhìn nàng, ánh mắt phức tạp khó phân biệt, chậm rãi mở miệng nói: "Gần đây thế cục ở biên quan không ổn, hôm nay lâm triều, các đại thần đề nghị, cho muội đi Lâm Thiên quốc hòa thân."
Tay thiếu nữ bưng cái ly run nhẹ, hơi giương mắt lên, gặp phải bi thương đau đớn che dấu không được trong mắt thiếu niên, nàng cuống quít dời đi ánh mắt, nhìn chằm chằm vách tường trắng ở bên cạnh, trong đầu hiện lên một màn của mười năm trước vĩnh viễn không phai, trên hình đài đầu người cuộn lăn, trong sơn cốc thi thể bị cắn xé máu thịt bầy nhầy ...... Còn có bảy năm che chở cùng yêu thương mà phụ mẫu đã cho nàng. Vừa nghĩ đến, cảm xúc liền quay cuồng, thiếu nữ cắn cánh môi, kiên định nói: "Được. Muội đi."
Thiếu niên nghe xong trợn tròn hai mắt, con ngươi tràn đầy kinh ngạc, choáng váng, run rẩy, khiến ly trà nóng trong tay nghiêng đổ ra, nước trà bắn lên trên mu bàn tay tái nhợt, hắn lại không có phát giác.
Thiếu nữ ánh mắt đau xót, rồi lại làm bộ cái gì cũng không thấy, kiên quyết nhẫn tâm, lại nói: "Muội có điều kiện. Muội phải gả cho hoàng tử mà Lâm Thiên hoàng sủng ái nhất, Tông Chính Vô Ưu!"
Ánh mắt thiếu niên biến đổi lại biến đổi, hắn chăm chú nhìn nàng nửa ngày, hơi nóng trong ly trà uốn lượn dâng lên làm mơ hồ tầm mắt của hai người.
Ly trà kia, hắn nắm ở trong lòng bàn tay, đến giờ vẫn chưa uống một ngụm. Không biết qua bao lâu, hắn mới quay đầu đi, nhắm mắt lại, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Hình như là qua ngày hôm sau, lại hình như là qua mấy ngày sau, khi thiếu nữ rời giường, không thấy một hạ nhân nào trong cung, nàng đang nghi hoặc, liền thấy một nữ tử xa lạ dáng người cao gầy mặc y phục cung nữ đi nhanh vào phòng, ném cho nàng một bộ y phục cung nữ, nói: "Thay mau."
Thiếu nữ vừa nghe thấy âm thanh, sửng sốt, lại nhìn kỹ, ngũ quan mặt mày này không phải là thiếu niên kia thì lại là ai?
"Hoàng huynh?! Huynh sao lại ăn mặc thành như vậy?" Nàng kinh ngạc hỏi.
Thiếu niên nhíu mày, thúc giục nói: "Mau thay quần áo, ta mang muội xuất cung chơi."
Thiếu nữ ngẩn ra, xuất cung? Nàng bị nhốt trong thâm cung đã mười năm, bầu trời bên ngoài, nàng sớm quên mất bộ dáng. Hiện giờ đột nhiên nghe thiếu niên nói muốn mang nàng xuất cung chơi, đáy mắt khống chế không được xuất hiện lệ quang, nàng vội vàng cúi đầu, dưới sự thúc giục của thiếu niên, nàng thay đổi xiêm y, cầm lệnh bài mà thiếu niên đã chuẩn bị trước đó đi ra cung.
Một đường thông thuận.
Bầu trời ngoài cung rộng lớn, đường phố phồn hoa.
Thiếu nữ giống như con chim nhỏ bay ra khỏi lồng sắt, sương mù âm u của mấy ngày nay đã bị quét sạch sẽ, tâm tình bay bổng, vui sướng nói không nên lời. Thiếu nữ quay đầu nhìn thiếu niên một thân nữ trang đi đường cũng mất tự nhiên, cái này có chỗ nào giống hoàng đế của một quốc gia? Thiếu nữ không khỏi cười nói: "Thì ra Tề ca ca là một đại mỹ nhân!"
Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên rõ ràng cứng đờ lại, khóe miệng cũng giật giật, nhưng lại không có tức giận, chỉ nhìn khuôn mặt của thiếu nữ hiện lên ý cười sáng lạn, đôi mắt thanh lệ linh động, hoảng hốt một chút, làm như nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc của hai người, tâm tình cũng trở nên tốt lên, nói: "Ở trong lòng ta, mỹ nhân trong thiên hạ, cũng không bằng nửa phần của Dung nhi. Huống chi, ta là nam tử, sau này không được phép lại dùng hai chữ "mỹ nhân" để hình dung ta. Bằng không, ta sẽ nổi giận."
Thiếu nữ cười hỏi: "Tề ca ca nổi giận thì sẽ như thế nào?"
Thiếu niên trầm mặc một chút, dừng lại, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt bỗng nhiên sâu không thấy đáy, rồi lại nổi lên quang hoa sáng chói. Hắn nói: "Không màng tất cả, cưới muội làm thê tử của ta."
Thiếu nữ trong lòng nhảy dựng lên, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, cuống quít vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Hai người tìm gian hàng thay đổi xiêm y, thuê chiếc xe ngựa, tùy ý chọn một phương hướng, liền đi tới một cái thôn trang nhỏ ven sông......
Mạn Yêu nhận ra nơi này, đó là nơi mà nàng cùng Khải Vân đế ở bốn tháng. Nhưng mà, lúc này nơi đây, dưới cây Bạch Quả vẫn là một mảnh đất rộng rãi, không có phòng ở, không có tiểu viện, không có cây Thục Quỳ, cũng không có con đường lót đá.
Thiếu nữ trong mộng tựa hồ thực thích cây Bạch Quả, nàng đi dạo vòng quanh những cái cây đó, sắc mặt thật vui sướng.
Thiếu niên vẫn luôn đứng ở chỗ cũ nhìn nàng, đột nhiên nói: "Dung nhi, chúng ta...... không trở về cung được không? Liền ở chỗ này dựng gian nhà, ai cũng không quen biết chúng ta." Trong mắt hắn có chờ đợi, có ưu thương, đó là biểu tình mà bình thường được che giấu ở phía sau thâm trầm không thể nhìn thấy.
Thiếu nữ ánh mắt vừa động, thuận miệng đáp: "Được a." Nàng cho rằng, hắn bất quá chỉ là nói chơi mà thôi. Hắn là Hoàng đế, sao có thể rời khỏi hoàng cung, bỏ xuống toàn bộ quốc gia cùng nàng ẩn cư ở chỗ này?
Nhưng mà, thiếu niên cũng không giống như là đang nói chơi, mắt hiện lên kinh hỉ, hắn đột nhiên bắt lấy tay nàng, thập phần nghiêm túc xác nhận nói: "Nàng thật sự nguyện ý?"
Thiếu nữ sửng sốt, cuống quít tránh thoát tay thiếu niên, lại vòng quanh cây Bạch Quả nhìn nhìn, như muốn che giấu đi sự xấu hổ mất tự nhiên của nàng.
Thiếu niên tiến đến, bắt lấy tay nàng, cũng vặn người nàng qua, nhìn vào mắt nàng, dùng ngữ khí trịnh trọng nói với nàng: "Chờ khi xây xong nhà, chúng ta liền ở chỗ này thành thân."
Thiếu nữ chấn động ngây ra, trực giác nói: "Huynh đang nói mê sảng sao? Chúng ta sao có thể thành thân, huynh đã quên, chúng ta là...... là huynh muội mà." Nàng rũ mắt xuống, muốn che lại ánh mắt lập lòe.
Vốn tưởng rằng những lời nói này có thể làm thiếu niên khôi phục lại lý trí, buông tha nàng, lại không ngờ ánh mắt của thiếu niên trầm xuống, lại không có bi ai tuyệt vọng như sau khi biết được thân phận của nàng, ngược lại thu hồi biểu tình ôn hòa, đáy mắt ấp ủ một trận gió lốc thật lớn.
Hắn đột nhiên đem nàng đẩy dựa vào trên thân cây, lực đạo thật mạnh, khiến lưng nàng có chút đau.
Thiếu nữ ý thức được, thiếu niên đã nổi giận rồi! Nhưng không biết hắn vì sao lại nổi giận? Trở nên khác thường như thế.
Tay thiếu niên nắm chặt hai vai nàng, ánh mắt hơi tối, cả người liền ép lại đây.
"Huynh, huynh......" Thiếu nữ kinh hãi, có chút hoảng loạn, một câu còn chưa nói xong, đã bị đôi môi vô cùng nóng rực lấp kín miệng nàng, vội vàng như muốn đem nàng làm cho tan chảy.
Thiếu nữ sửng sốt, mất phản ứng, đầu óc bắt đầu hỗn loạn. Một cổ rung động xa lạ khiến tim nàng đập bịch bịch, giống như không phải là của nàng.
Sau một trận cuồng hôn phát tiết phẫn nộ ở trong lòng, thiếu niên kia bắt đầu trở nên ôn nhu. Nhẹ nhàng rời môi nàng, dùng đầu lưỡi khiêu khích trêu đùa khóe miệng nàng, nàng như bị điện lưu đánh trúng, thân mình nhẹ nhàng run lên. Trợn tròn mắt, nhìn biểu tình chuyên chú mà say mê trên khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, bỗng nhiên muốn cứ như vậy mà quên hết thảy, cùng hắn ở bên nhau, cũng không có gì là không tốt.
Thiếu niên rốt cuộc cũng buông môi thiếu nữ ra, đem thiếu nữ kéo vào trong lòng ngực, nói: "Ta không để bụng! Mặc kệ muội là ai, ta đều phải cùng muội ở bên nhau, ai cũng ngăn không được. Chờ ngày nhà cửa xây dựng xong, chính là lúc chúng ta thành thân."
Có lẽ là thiếu niên đó nói quá êm tai, có lẽ là âm thanh quá ôn nhu, thiếu nữ không tự chủ được mà giơ tay ôm lấy hắn, nhỏ giọng hỏi câu: "Vậy...... Giang sơn của huynh thì sao?"
Thiếu niên nói: "Giang sơn, trước nay đều không phải là của ta."
Thiếu nữ cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Không phải của huynh, vậy thì là của ai?"
Thiếu niên buông nàng ra, dắt tay nàng, làm như không muốn tiếp tục cái đề tài kia. Nhìn cây Bạch Quả trước mắt, hỏi: "Dung nhi, muội cảm thấy nhà của chúng ta nên xây ở chỗ nào mới tốt?"
Thiếu nữ nghĩ nghĩ, nói: "Tề ca ca, muội thích cây Bạch Quả này, nhà của chúng ta liền xây ở chỗ này đi. Tới mùa thu, gió thổi qua, toàn vườn đều là màu vàng kim của lá cây Bạch Quả, nhất định thực đẹp."
Thiếu niên nói: "Được. Chúng ta bao vây cái viện lại, trong viện trồng thêm một chút hoa cỏ. Dung nhi thích loại hoa gì? Mẫu Đơn được không?"
Thiếu nữ lắc đầu nói: "Không, muội thích cây Thục Quỳ, Thục Quỳ trắng vừa đến mùa hè, nở khắp toàn bộ sân vườn......Tề ca ca"
Thiếu nữ nhắm mắt lại, đắm chìm ở trong tưởng tượng tốt đẹp, vẻ mặt hiện lên biểu tình hạnh phúc.
"Được, vậy trồng cây Thục Quỳ."
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên tươi cười sủng nịch, mang theo hạnh phúc khát khao, rất là mê người. Hai người cùng nhau tưởng tượng hình ảnh tốt đẹp hạnh phúc, một khắc kia, thiếu nữ thật sự đã dao động.
Đó là một hình ảnh cực kỳ đẹp, cả Mạn Yêu đang ngủ say cũng không cấm mà mỉm cười theo. Nhưng mà, những thứ tốt đẹp, luôn là không dài lâu, dễ dàng bị phá hủy.
Không đến mười ngày, một đám hắc y nhân chạy đến, lặng lẽ mang thiếu nữ đi, không có lưu lại một câu hay nữa chữ.
****** hết chương 98
Bên dưới có ngoại truyện của Dung Tề, các bạn nhớ đọc nha.