Cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách. Cuối cùng sáng sớm hôm sau Lục Chiêu Sài vẫn phải về nhà. Đẩy cửa phòng ra, Lục Chiêu Sài thấy A Miêu đang nằm bò trên đất trong phòng khách. Hắn hoảng hốt bước lên phía trước xem xét kĩ một hồi, phát hiện cô chỉ đang ngủ hắn mới yên tâm.
Nhìn bộ dạng của cô chắc là cả đêm qua ở tư thế này. Trong lòng Lục Chiêu Sài có hơi áy náy, tối qua hắn xông ra cửa bỏ đi không biết trong lòng A Miêu nghĩ thế nào, có tưởng là hắn ghét cô không? Cô nhóc này chắc là buồn lắm…
Lục Chiêu Sài ôm cô về giường, vừa muốn rời đi thì A Miêu bỗng kéo góc áo hắn. Cô vẫn còn ngủ, mơ mơ hồ hồ gọi: “Chiêu tài đại nhân.” Gọi hết lần này đến lần khác khiến tim hắn nhũn ra.
Chưa từng có ai gắn bó với hắn như vậy, hắn từng nghĩ là tình cảm như vậy sẽ chỉ là một thứ gánh nặng, nhưng bây giờ hắn bỗng thấy gánh nặng như vậy lại khiến người ta vui vẻ một cách kỳ lạ. Lục Chiêu Sài thở dài, ngồi xuống bên giường A Miêu.
Hắn thấy cái mũ y tá đội lệch vẫn ở trên đầu cô, trong lòng nghĩ chắc là cô ngủ không thoái mái nên đưa tay lấy cái mũ xuống…
Tai… mèo?
Lục Chiêu Sài nhìn thấy hai cái tai trên đầu A Miêu liền ngẩn ra. Hắn cảm thấy kỳ quái vì sao cô nhóc này phải đeo đồ trang sức thế này, nhưng khi hắn bóp cái tai mèo đó, thần tình Lục Chiêu Sài cứng đơ như bị sét đánh. Đây… đây là hàng thật đó.
Tai bị cào ngứa, A Miêu thoải mái chà vào lòng bàn tay Lục Chiêu Sài, sau đó xoay xoay tai, liếm liếm miệng rồi ngủ tiếp.
Một phút trôi qua trong im lặng, A Miêu đột nhiên choàng tỉnh, cô hoảng hốt sờ cái mũ y tá trên đầu mình, phát giác cái mũ biến mất, dời mắt sang nhìn ánh mắt chấn động của Lục Chiêu Sài, A Miêu lập tức hóa đá. Khi phản ứng lại được rồi, A Miêu bèn níu chặt tay Lục Chiêu Sài vừa nói vừa khóc:
“Không phải như anh nghĩ đâu Chiêu tài đại nhân! Anh nghe em giải thích đi!”
Lục Chiêu Sài buồn bã nói: “Vậy sao, thì ra đây mới là nguyên nhân thật sự em phải ở bệnh viện, thì ra vì cái này nên họ mới ngược đãi em. A Miêu… Thật không dễ dàng gì.”
“A…” Lúc này đổi lại là A Miêu ngẩn ra.
“Vì sợ người khác biết tai em khác với người thường nên em luôn đội mũ y tá, em luôn giả điên giả khờ, không cho anh biết quá khứ của em.” Lục Chiêu Sài đau lòng ôm A Miêu vào lòng: “Em yên tâm, sau này anh sẽ không để người khác ức hiếp em nữa. Không sao, không sao rồi. Em đừng căng thẳng, anh không để tâm đâu.”
Này… có phải anh hiểu lầm gì rồi không. A Miêu mấp máy miệng, nhưng trong vòng tay dịu dàng của Lục Chiêu Sài, cuối cùng cô vẫn lựa chọn không nói gì hết.
Không khí trong phòng đang tốt đẹp, A Miêu đang nghĩ có nên nhân lúc này làm luôn việc kia không, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa chói tai vang lên. Lục Chiêu Sài vỗ vỗ vai A Miêu sau đó một mình đi mở cửa. A Miêu ngồi trên giường giận dữ nắm chặt tay, cô thề là nếu công ty bảo hiểm đến quảng cáo thì cô nhất định khiến hắn khóc mà trở ra.
“Xin chào, tôi tên Lưu Ba, tôi đến tìm Miêu ngốc.”
Ngoài cửa truyền vào giọng đàn ông lạnh lùng khiến A Miêu đang ngồi trên giường cứng người. Cô âm thầm trốn sau cửa phòng nhìn ra cửa lớn. Sau đó… lập tức hóa đá.
Lục Chiêu Sài xem xét người đàn ông ngoài cửa, trong lòng vô thức dấy lên cảnh giác, nhưng chưa kịp chờ hắn lên tiếng thì ánh mắt người đàn ông áo đen bèn rọi vào phòng, hắn vẫy tay ra lệnh: “Tới đây.”