Nguyên Võ năm thứ bảy, Ma giáo Nam Cương công phá phòng thủ cuối cùng của Trung nguyên, ồ ạt xâm chiếm Võ lâm Trung nguyên, rất nhiều môn phái bị công đánh, Triều đình không thể trấn áp, Trung nguyên nhất thời lâm vào cảnh sinh linh đồ thán.
Chợ Nam Dương, một người trùm áo choàng màu đen đội nón phủ vải sẫm màu bước nhanh qua con đường, sau lưng nàng có mấy hắc y nhân cũng ăn mặc thần bí như vậy.
“Ma giáo Nam Cương làm nhiều việc ác, giết người như ngóe không biết hối cải, trời cao có đức hiếu sinh, nợ máu trả máu không thể nào thoát được.” Trong hẻm sâu truyền đến giọng hát của trẻ con, kẻ đầu lĩnh đội nón nhìn xuyên qua lớp vài đen trước mặt, lạnh lùng nhìn mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong hẻm.
Đám tử sĩ phía sau lập tức bước lên hỏi: “Giáo chủ, có cần treo thi thể của bọn chúng ngoài đường để thị chúng không?”
Không hỏi sống chết, chỉ hỏi sau khi chết xử lý thế nào, xem ra không chỉ người ngoài biết nàng “Giết người như ngóe”, ngay cả người trong Vu giáo cũng vậy.
Nhược Thủy phẩy tay nói: “Giết mấy đứa trẻ cũng không có ích gì, tìm ra kẻ viết bài hát đó.” Giọng nàng được nội lực khống chế, khó phân âm dương, bọn họ đều không thể nghe ra giọng thật của nàng, thậm chí không biết nàng là nam hay nữ. Đối với bên ngoài, họ chỉ biết tên của nàng là Tiêu Mặc Niên.
Người họ oán ghét thù hận cũng là “Tiêu Mặc Niên”, tướng công đã vào cửa Phật từ lâu của nàng.
Thời hạn ba năm, nàng nói được làm được, nàng khiến thiên hạ đại loạn, tạo vô số nghiệt chướng, tất cả giết chóc và máu tươi cũng chỉ vì hôm nay…
Hôm nay, bước chân của nàng không cho phép bất kì kẻ nào ngăn cản.
Trong Uy Viễn tiêu cục có mấy chục người của Vu giáo đang chờ trong đại sảnh, Tổng tiêu đầu Uy viễn tiêu cục đứng bên một người của Vu giáo cười nịnh. Bên ngoài bỗng ồn ào, có người của Vu giáo đến báo nói Giáo chủ đã đến, mấy chục người trong đại sảnh lập tức đứng dậy, cung kính quỳ xuống. Chờ Nhược Thủy đi vào trong, không ai không cúi đầu hành lễ: “Giáo chủ.”
Nhược Thủy quét mắt nhìn quanh đại sảnh một vòng, kẽ cau mày: “Người đâu rồi?”
Tổng tiêu đầu lập tức đứng dậy cung kính trả lời: “Hồi Giáo chủ, Không Niệm đại sư chê bên ngoài ồn ào, bây giờ đang nghỉ trong hậu viện.”
“Ở đây không có Không Niệm đại sư nào hết.” Nhược Thủy bỏ lại một câu rồi rủ tay áo bỏ đi, “Các ngươi không được vào trong.”
Xuyên qua hành lang dài đăng đẳng, cuối con đường có một tiểu viện vắng vẻ, nàng còn chưa bước vào đã nghe bên trong truyền ra tiếng gõ mõ, có thể ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt. Nhược Thủy nghĩ bọn thuộc hạ đối với hắn cũng không tệ, nhưng nàng lại không muốn để hắn sống thoải mái như vậy. Không thể để một mình hắn sống tốt như vậy, giống như sự tồn tại của nàng đối với cuộc đời của hắn vốn chẳng hề quan trọng, Nhược Thủy vô cùng không thích.
Nàng trầm sắc mặt bước vào trong sân, cửa của căn phòng nhỏ bên trong không đóng, Nhược Thủy thấy được bóng lưng của Tiêu Mặc Niên, trong tim dậy lên những xung động khó cưỡng. Hắn quỳ trên bồ đoàn vừa gõ mõ vừa niệm kinh, trông bộ dạng rất từ bi. Ai nghĩ được rằng người như vậy cũng từng tay đầy máu tanh, vô cùng máu lạnh chứ.
Nhược Thủy mỉa mai cong môi, ba năm không gặp hắn ốm đi rất nhiều, thiết nghĩ tăng nhân thanh tu cũng cực khổ lắm.
Tiếng mõ chợt dừng, giọng Tiêu Mặc Niên nhẹ nhàng truyền ra: “Đến rồi thì vào trong ngồi đi.”
Nhược Thủy cũng không khách sáo bước vào trong, phóng khoáng ngồi phía trên, trước chỗ quỳ của Tiêu Mặc Niên. Nàng gỡ bỏ vải đen trên đầu, nhàn nhạt nhìn Tiêu Mặc Niên đang quỳ trên bồ đoàn, không nói lời nào.
Tiêu Mặc Niên cũng không để tâm, chỉ điềm đạm nói: “Nhược Thủy, đã lâu không gặp.”
“Đúng là hơi lâu, trong ba năm nay không biết có bao nhiêu máu thịt đã hóa thành xương trắng. Lâu đến mức ngay cả sự kiên trì của ta cũng bắt đầu dao động rồi.”
Tiêu Mặc Niên nhàn nhạt cong môi cười điềm đạm phóng khoáng: “Cô làm nhiều việc như vậy cuối cùng cũng thành công ép Phương trượng đuổi ta ra khỏi tự rồi.” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt tiếp xúc với Nhược Thủy, “Chúc mừng, cô lại hoàn thành một tâm nguyện rồi, nhưng mà món nợ của cô cho dù ta có niệm kinh cả đời cũng không thể thay cô trả hết.”
“Thiếu thì thiếu, ông trời có bản lĩnh thì cứ đến tìm ta mà đòi.” Nhược Thủy gõ tay trên ghế gỗ, nói giống như đang suy nghĩ, “Nhưng nợ ngươi thiếu ta thì ta muốn đòi ngay bây giờ.”
Tiêu Mặc Niên im lặng nhìn nàng, không buồn không vui.
“Cho ngươi hai con đường, chết hoặc là bị ta dày vò đến chết.”
“Cô hận ta vậy sao.” Tiêu Mặc Niên cười, “Một tờ Hưu thư đã tổn thương lòng kiêu ngạo của cô, cô muốn ta trả thế nào?”
Nhược Thủy nhíu mắt cười, khóe môi không còn chút ấm áp: “Bây giờ trước khi giết người ta lại thích dày vò hắn một lúc trước đã. Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Tùy cô.”
Bàn tay bất giác nắm chặt thành quyền, Nhược Thủy không bỏ qua bất cứ biểu hiện nào trên mặt hắn, nhưng nàng không thấy được cảm xúc của Tiêu Mặc Niên, hắn thật sự trở thành Phật đắc đạo, bất kể nàng làm chuyện gì hắn cũng đều cười từ bi.
“Được.” Nhược Thủy lại đeo khăn lên, thanh âm lạnh lùng, “Thiếp sẽ không phụ ý chàng.”