Bạn Chanh

Chương 18

Chương 18
Chung Định nhìn vẻ mặt không chút sắc máu của Hứa Huệ Chanh, ý cười trong trẻo, tựa như săn sóc, “Thân thể khỏe hơn chút rồi à?”
Đôi môi của Hứa Huệ Chanh run rẩy, tiếng nói mơ hồ run lên, “Chung tiên sinh, chào…” Cô không biết tại sao bản thân lại ở trong nhà của hắn ta, cô nhớ được hình như là đã mơ thấy Kiều Diên.
Quả nhiên, thứ tốt đẹp, đều chỉ là mộng.
Cô chết cứng tại chỗ, nhìn hắn đi đến gần, trong lòng vùng vẫy muốn chạy trốn. Dường như cô thấy được sau lưng hắn ta có một đôi cánh đen thẫm, giương nanh múa vuốt bọc lấy cô. Cô hoảng lên, hành động trước tiên dựa vào lí trí, rốt cuộc thật sự nhấc chân lên bỏ chạy.
Tốc độ của hắn càng nhanh hơn cô, như con báo tóm lấy cánh tay của cô, lực túm khiến cả cánh tay của cô gần như tê dại.
“Tiểu Sơn Trà, cưng thật biết làm tôi ngạc nhiên.” Hắn tiện tay vung một cái, ném cô vào tường, âm hiểm cười nói, “Đây là lần thứ hai cưng chạy trốn, cưng có nghe qua chuyện bất quá tam chưa?”
Lưng của cô đụng mạnh vào bức tranh trên tường, phần lồi lõm của khung tranh mang đến cho cô một trận đau gắt, “Chung tiên sinh…”
“Nghe gọi thật là êm tai, trong lòng thì sao, hả?” Hắn túm tay cô sờ lên ngực của mình, cười đến nỗi khiến cô vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, “Tiểu Sơn Trà, có phải cưng muốn lúc nào đó có thể đâm một nhát lên chỗ này của tôi không?”
Hứa Huệ Chanh trợn to hai mắt, tiết lộ ra nỗi căm phẫn và hoảng loạng trong lòng. Cô nén giận, ra sức muốn rút tay về, nhưng lại không đấu lại được sức lực của hắn ta. Trong lúc giằng co, đột nhiên cô nắm chặt tay lại, dùng các khớp ngón tay cào lên ngực hắn. Ra sức mà cào.
“Giận rồi à?” Giọng nói của Chung Định càng nhẹ, lại càng làm cho cô rét run. Hắn xòe bàn tay ra, một phát bao lấy nắm đấm của cô. “Không biết lượng sức.”
Hứa Huệ Chanh run một cái, vào lúc đó, cô bị bốn chữ này của hắn đưa về hiện thực.
Quả là không biết lượng sức… Cô thế mà lại ảo tưởng chống lại hắn ta. Phẫn nộ trong mắt cô, từ từ bị một sự cam chịu bất đắc dĩ thay thế. Phát cáu với một gã khách hàng, thật sự là không thể chấp nhận.
Cô điều chỉnh lại hơi thở của mình, ổn định tâm tình, từ từ tiến lại gần lồng ngực của hắn, mềm mại dịu dàng mà nói, “Chung tiên sinh, tôi sẽ nghe lời.”
“Câu này tôi nghe đến ngấy rồi.” Trong lời nói của hắn ngập tràn mùi vị châm chọc.
Tuy rằng Hứa Huệ Chanh vừa tức giận vừa sợ hãi, nhưng lại không thể tránh được. Cô đưa tay về phía eo của hắn, khi sắp đụng vào, cô dừng lại một chút, sau đó cô mới thật sự ôm lấy hắn ta, “Tôi thật sự nghe lời.”
“Buông ra.” Nụ cười của Chung Định trở nên lạnh lẽo, hắn kéo tay của cô ra, mang theo cảnh cáo nghiêm khắc, “Không được sự đồng ý của tôi, đừng có đụng vào tôi. “Tiểu thư” làm gái.” Hắn nhấn mạnh vào bốn chữ sau cuối.
Hứa Huệ Chanh sửng sốt, vội vàng rút tay về. “Tôi xin lỗi.” Cô sớm đã biết rõ, hắn chê cô bẩn thỉu.
Chung Định bị sự đụng chạm vừa nãy của cô khuấy lên cảm giác không vui, hắn xoay người đi đến chiếc sofa trong phòng khách, ngồi xuống, giọng điệu nói chuyện cũng lạnh lẽo hẳn, “Nghe lời, phải thật sự nghe lời mới được.”
“Thật mà.” Cô lẩm nhẩm.
“Vậy anh cho cưng đi với mấy thằng bạn, cưng cũng vui chứ?”
“Vâng…” Cô chỉ có thể trả lời như vậy. Bởi vì dù cho cô có cự tuyệt, hắn cũng chẳng thèm nghe.
“Thật là ngoan. Nếu cưng làm cho tụi nó hài lòng rồi, vậy thì tiền cũng vào như nước đấy.” Chung Định cười giả dối, “Tiểu Sơn Trà, anh chính là ân nhân cứu mạng của cưng đấy, tối qua mà không có anh, cưng đã nằm đó đi gặp diêm vương rồi.”
“Cám ơn Chung tiên sinh.”
Hứa Huệ Chanh rất khó hiểu, vì sao hắn ta lại đi cứu cô.
Cô đã rất vâng lời hắn rồi, nhưng mà lại rất xui xẻo, lúc nào cũng chạy lên trước nòng súng của hắn. Cô từng cảm thấy Kiều Diên rất đẹp trai. Nhưng khi đến chỗ của Chung Định, cô chỉ nhìn thấy con ác quỷ.
Đại khái, tướng tùy tâm sinh chính là thế này đây.
Chung Định vừa chơi với cái bật lửa đánh mất rồi tìm được, vừa nhìn chăm chú vào cô.
Trong mắt của cô ta, vừa rồi vẫn còn lóe lên ánh sáng, bây giờ lại là một cảnh đầm chết vực sâu.
Hắn không nói chuyện.
Cô cũng không lên tiếng, đứng ở chỗ cũ cúi đầu đợi hắn xử lý.
Sau đó tiếng gõ cửa truyền đến đánh tan sự im lặng ở trong phòng.
Ba lần, không nặng không nhẹ, rất có tần suất.
Ánh mắt của Chung Định dời khỏi người Hứa Huệ Chanh chuyển về trên thân chiếc bật lửa.
Bên ngoài cửa có người dùng chìa khóa để mở cửa, bước vào nhìn thấy hai người trong phòng khách, chị ta sửng lại một chốc, rồi cung kính chào hỏi, “Chung tiên sinh, chào buổi sáng.”
Hứa Huệ Chanh hơi nhướm mắt lên, liếc về phía cửa một cái.
Người đến là một phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, đẩy chiếc xe đựng đồ ăn. Chị ta đặt từng món đồ ăn lên bàn ăn, “Chung tiên sinh, mời dùng bữa.” Sau đó thì rời khỏi.
Chung Định đi qua phòng ăn, tự mình ngồi xuống, cũng chẳng thèm nói gì với Hứa Huệ Chanh. Hắn thảnh thơi ăn hết một bữa sáng phong phú, hoàn toàn không thèm ngó ngàng đến Hứa Huệ Chanh vẫn còn đang bệnh.
Hứa Huệ Chanh đứng ở bên tường, cũng chẳng dám đi, chỉ sợ hắn lại trút lên người cô cái tội danh bịa đặt nào đó. Thật ra cô rất đói, tối qua chẳng ăn bao nhiêu, sau khi say rượu còn ói một trận, bây giờ dạ dày hoàn toàn trống rỗng.
Cũng may, Chung Định ăn cơm rất yên lặng. Nếu như hắn cố ý tạo ra âm thanh ăn ngấu ăn nghiến, cô sẽ càng thêm đói.
Hứa Huệ Chanh im lặng nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ.
Cô chỉ muốn tiếp tục sống, nhưng tại sao đi một bước đều mang đến đau đớn. Thật ra cô rất phản đối việc được đánh giá cao trong cái nghề này. Chẳng qua là bán thân, quyết rồi thì ai chẳng thể làm?
Cô không cầu xin sau này có bao nhiêu vinh hoa phú quý, có một cuộc sống đứng đắn, chỉ cần tiếp tục sống là được rồi.
Chỉ là, đến nay cái ý nguyện này, dường như càng ngày càng gian nan.
Chung Định ăn được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, hắn quay đầu lại nhìn Hứa Huệ Chanh.
Sườn mặt của cô ta lộ ra nét đau thương nồng đặc, đôi mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, mờ mịt, dường như còn chứa hơi nước.
Đại khái hắn đoán được, chắc là cô ta đã sống tương đối khốn khổ, cho nên có một loại thỏa hiệp gần như là chết lặng. Nhưng mà cái xã hội này chính là ỷ mạnh hiếp yếu, đây là quy luật trong thế giới của Chung Định.
Hắn đối với Hứa Huệ Chanh chẳng có áy náy gì quá sâu sắc, cô ta chỉ là một món đồ chơi để hắn tiêu khiển. Hơn nữa, cô ta đã ra ngoài bán rồi, cho dù là hắn không chơi thì cũng là kẻ khác chơi, Hắn còn tốt bụng kéo về cho cô một mối làm ăn, vài người chơi cô ta, thế là kiếm được cả mấy khoản tiền.
Đàn bà, Chung Định gặp nhiều rồi.
Nhất là những người làm nghề phục-vụ, cũng cỏ thể lúc đầu có người biết liêm sỉ, nhưng chỉ một khi nếm được vị ngọt của tiền bạc, thế là hoàn toàn buông thả, trò biến thái thế nào cũng cam tâm tình nguyện.
Đương nhiên, hắn cũng mong chờ, Hứa Huệ Chanh có thể mang đến cho hắn ngạc nhiên thú vị khác.
Lần thứ hai phá vỡ sự im lặng là tiếng chuông cửa.
Hứa Huệ Chanh từ trong trạng thái hoảng hốt phục hồi lại, chớp chớp mắt, ép đi ánh nước mắt trong khóe mi.
Chung Định ưu nhã dùng khăn ăn lau khóe miệng, ra lệnh, “Đi mở cửa.”
Nơi này chỉ có hai người, trừ hắn ra, chính là cô. Cho nên cô nghe lời đi mở cửa.
Người ngoài cửa vừa nhìn thấy Hứa Huệ Chanh thì nhíu mày trong một chớp mắt, sau đó vẻ mặt lại trở về vẻ bình tĩnh phẳng lặng.
Hứa Huệ Chanh không nhận ra được Điền Tú Vân. Sau khi mở cửa ra, cô lại cúi mình lui về một bên.
Ánh mắt của Chung Định liếc về phía đó, nhìn thấy Điền Tú Vân, hắn nhếch lên một nụ cười tà ác, “Bác sĩ Điền nghe xong kiến nghị tối qua của tôi, trống vắng chịu không nỗi rồi à? Sao mà mới sáng sớm đã đến ôm ấp yêu thương rồi.”
Điền Tú Vân chỉ nhìn đến Hứa Huệ Chanh, dùng giọng điệu công việc hỏi thăm, “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
Hứa Huệ Chanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẫn may là vừa nãy câu nói vừa rồi của Chung Định đã chỉ rõ thân phận của vị bác sĩ này, cô hơi mỉm cười, “Khỏe nhiều rồi.”
“Tôi đo nhiệt độ lại cho cô lần nữa.” Điền Tú Vân nói xong mới nhìn thẳng về phía Chung Định, đúng mực nói, “Chung thiếu gia, tôi đến trị bệnh cho bệnh nhân của tôi.”
Chung Định hừ một tiếng, “Tôi thấy cô ta bây giờ khỏe như vâm.”
“Thuốc của tôi không phải là thần đan. Bệnh chưa giảm, cô ấy vẫn là bệnh nhân của tôi.”
“Bác sĩ Điền.” Giọng của Chung Định trầm xuống, mang theo một loại mị hoặc đặc biệt, “Gần đây tôi cũng có chút không thoải mái, giúp thôi xem nhé?”
Điền Tú Vân mím chặt môi, “Chung thiếu gia sẽ sống lâu trăm tuổi.” Bởi vì tai họa lưu lại ngàn năm.
Hắn nghe ra ý tứ của cô, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết, “Nhờ lời tốt của cô.”
Điền Tú Vân không muốn tiếp tục cái chủ đề như thật mà giả này nữa, trực tiếp nói với Hứa Huệ Chanh, “Đi vào trong phòng.”
Hứa Huệ Chanh vô thức nhìn về phía Chung Định, trưng cầu ý kiến của hắn.
Khóe miệng hắn nhếch lên, “Nghe lời bác sĩ Điền, cũng là nghe lời của tôi.”
Hứa Huệ Chanh dường như đã hiểu ra, quan hệ của đôi nam nữ này có chút nội tình. Cô đi theo Điền Tú Vân vào trong phòng.
Hai người phụ nữ đều không phải là người hay nói chuyện, cho nên, một người chuẩn đoán, một người nửa nằm.
Sau khi rút nhiệt kế, Điền Tú Vân ngang ngang nói một câu, “Sốt đã bớt rồi. Còn nữa, con gái không nên uống say, đặc biệt là mấy ngày này.”
“Cám ơn.” Hứa Huệ Chanh không thích uống rượu, chỉ là mấy ngày này, thân bất do kỷ.
Điền Tú Vân lại dặn dò thêm một số chuyện cần chú ý, cuối cùng nói, “Tối qua tôi mua băng vệ sinh cho cô rồi, để ở trong tủ.”
Hứa Huệ Chanh hơi chút xấu hổ, “Cám ơn.”
Điền Tú Vân thấy Hứa Huệ Chanh vặn xoắn quần áo, lại nói rõ, “Đồ trên người cô là do chị Vương xử lý.”
“Ừm.”
Sau đó hai người phụ nữ lại không nói gì.
Điền Tú Vân nhớ lại tối qua lúc Chung Định gọi điện thoại cho cô, rõ ràng là tâm tình của hắn rất vui vẻ, còn kỳ quái kêu cô mua một gói băng vệ sinh đến. Cô rất lấy làm lạ, nhưng vẫn làm theo lời dặn.
Sau khi cô đến nơi, chị Vương đang giúp Hứa Huệ Chanh thay đồ.
Việc Điền Tú Vân không ngờ tới là, Chung Định lại đưa một cô gái đang kỳ hành kinh về nhà. Lúc đó trong một khoảnh khắc, cô nghĩ hắn ta có sở thích “tắm máu”.
Hắn kêu cô chữa bệnh cho cô gái kia, sau đó như trước kia, nói với cô mấy lời ve vãn ái muội.
Đương nhiên, Điền Tú Vân biết rõ, đó chỉ là đùa bỡn mà thôi.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Điền Tú Vân, nhưng ánh mắt không có tiêu cự không biết là đang ở nơi nào, bèn không quấy rầy cô.
Điền Tú Vân trở về từ trong suy nghĩ, nói, “Nghỉ ngơi cho tốt, nhớ uống thuốc đúng giờ.” Cô thu dọn dụng cụ y tế của mình, chuẩn bị rời khỏi.
“Bác sĩ, cám ơn chị.”
“Không cần khách sáo, bổn phận cả.” Giọng nói của Điền Tú Vân khá là trầm thấp, lại dùng giọng điệu trịnh trọng nghiêm túc, nghe ra chẳng chút tình cảm gì, “Sau này đừng uống nhiều rượu thế nữa, không tốt cho con cái sau này.”
Hứa Huệ Chanh ngẩn ra, “Cám … ơn…”
Con cái sau này…
Đó là chuyện mà nghĩ cô cũng chẳng dám. Cái gì mà yêu đương, kết hôn, sinh con, đối với cô mà nói, đều là ảo tưởng xa vời.
Người phụ nữ đầy thân bùn đất như cô đây, có tư cách gì chứ.

back top