Chương 49
Kiều Diên chỉnh đèn sáng lên một chút.
Thế nhưng, trong phòng vẫn u ám mờ mịt.
Hứa Huệ Chanh nhìn về phía cửa sổ, bên đó được che đậy hoàn toàn không có một tia sáng nào lọt vào.
Anh chú ý đến hướng nhìn của cô, bèn đi qua kéo mở rèm cửa. Nhìn ánh mặt trời tràn vào, anh cười giải thích, “Rất lâu rồi không về đây ở.”
Nghe thế, cô khe khẽ thở ra một hơi. Sự buồn bực đè nén trong căn phòng này hẵng chỉ là do lâu ngày không có người ở mà thôi.
Chỉ là, phong cách trang trí này, thật sự không giống với điều kiện nhà để ở. Trước tiên, ngoại trừ ánh sáng tự nhiên bên ngoài, ánh đèn trong phòng cũng không đủ độ sáng. Thứ nữa, sau khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, cô mới để ý đến bức tranh treo trên tường.
Mấy bức tranh đó khiến cô phát hoảng.
Tầng tầng lớp lớp màu sắc đậm đặc chồng chất lên nhau, những bộ xương đầu lâu vặn vẹo móp méo, nửa gương mặt ma quỷ đen kịt, cô chỉ vừa nhìn, thì đã gần như sắp bị rơi vào vòng nước xoáy đen đặc bên trong.
“Đừng nhìn.” Ánh mắt của Kiều Diên dừng trên bức họa, nhưng tay lại vươn ra che đi đôi mắt của cô.
“Kiều tiên sinh…” Cô không biết tại sao anh lại chọn những bức tranh đáng sợ thế này, nếu như để cô ở trong một căn nhà thế này, cô thà rằng không ở, vì sớm muộn gì cũng sẽ ngã quỵ mất.
“Nhắm mắt lại.” Một lát sau, Kiều Diên mới buông tay ra. Nhìn thấy cô quả nhiên vẫn đang nhắm mắt, anh cười nắm lấy tay cô, dắt cô đi ra ngoài sân phơi.
Ra đến bên ngoài, Hứa Huệ Chanh liền cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Ánh nắng rạng rỡ, không khí tươi mát. Tuy rằng chất lượng cây cỏ chăm sóc không được bằng bên nhà Chung Định.
Kiều Diên để cho cô ngồi xuống trước, sau đó lại đi vào nhà. Khi bước ra, anh bưng theo một bộ trà cụ.
Quân tử nhẹ nhàng, dáng như tùng trúc. (1)
Hứa Huệ Chanh nhìn Kiều Diên dưới ánh mặt trời, hô hấp cũng có chút không thông. Lúc nhận lấy chén trà, cô có đôi phần e lệ.
Chung Định chế rượu, Kiều Diên pha trà.
Khoảnh khắc đó, cô phân không rõ bàn thân mình đang nghĩ đến rốt cuộc là bóng hình của ai. Nhưng mà, hồi tưởng tỉ mỉ, người đàn ông trước mắt phảng phất như được nhuộm lên thứ thần sắc kiêu ngạo mơ hồ.
Hứa Huệ Chanh chớp chớp mắt, phục hồi lại tinh thần.
Vẻ mặt của Kiều Diên ấm áp hữu lễ, nào đâu có tí đường nét ngạo mạn của người đàn ông nào đó chứ.
“Kiều tiên sinh, anh và Chung tiên sinh…” Cô ngập ngừng chọn lựa từ ngữ, “Hai người…”
Kiều Diên chủ động tiếp lời, “Anh ta là anh trai của tôi.”
Hứa Huệ Chanh ngẩn người, “Nhưng hai người không cùng họ.”
“Ảnh theo họ cha, tôi theo họ mẹ.”
Sau khi cảm giác kinh ngạc ban đầu qua đi, vẻ mặt của cô chuyển thành mừng rỡ, “Trước kia tôi có nghe, Chung gia chỉ có Chung tiên sinh. Không ngờ rằng…”
Kiều Diên cười cười, châm trà cho cô.
“Hai người là song sinh nhỉ?” Hứa Huệ Chanh hỏi xong liền cảm thấy lời này rất thừa thải.
Anh cúi đầu lọc lá trà, “Đúng.”
“Thật tốt, vừa chào đời đã có bạn.” Cô nhẹ nhàng uống ngụm trà, trong lòng nổi lên chút tâm tư hiếu kỳ, mở miệng hỏi, “… Chung tiên sinh anh ấy, lúc trước rất bướng bỉnh phải không?”
“Đương nhiên.” Kiều Diên ngẩng đầu lên, trong con ngươi tràn ngập ý cười, “Ngông cuồng tự đại, trước sau như một.”
Bởi vì lời nhận xét của anh, Hứa Huệ Chanh ngẩn cả người. Không biết có phải mình cảm giác sai không, cô cảm thấy bốn chữ kia ẩn chứa ý nghĩa không tốt. Tuy rằng tính cách của Chung Định thật sự không tính là tốt lành gì, nhưng giữa anh em trai, cách nói như thế có phần kỳ lạ.
Cô liên tưởng đến hoàn cảnh của Chung gia, có lẽ vì tranh giành gia nghiệp mà anh em trở mặt thành thù?
Hay là, Kiều Diên chỉ thuần túy trêu đùa mà thôi.
Theo sự phát triển của cuộc đối thoại, ngăn cách trong lòng Hứa Huệ Chanh đối với Kiều Diên dần dà nặng thêm.
Khi Kiều Diên nói đến Chung Định, giọng điệu hàm chứa vẻ khinh miệt.
Cô nghe mà cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Kiều Diên kể rằng đời tư của Chung Định thối nát, đã chơi đùa qua rất nhiều cô gái nhà lành, còn có đạo đức bại hoại, dụ dỗ cả phụ nữ có chồng, chơi xong thì vứt. Càng khiến người khiếp sợ là, Chung Định đã từng giết người.
Lúc Kiều Diên nói chuyện, ý cười chẳng giảm, luôn nhìn vào Hứa Huệ Chanh.
Cô đoán không được ánh mắt đó của anh ta có ý gì, chỉ cảm thấy tiên sinh ấm áp trước mắt và người trong ấn tượng của cô, không giống nhau nữa.
Lúc Kiều Diên hỏi cô tại sao lại đến chỗ Chung Định giúp việc, cô cắn cắn môi, dứt khoát nói, “Chung tiên sinh đối với tôi không xấu.”
Hành vi trước kia của Chung Định, cô không muốn truy xét. Ở cùng hắn khoảng thời gian này, là những ngày cô yên lòng nhất trong vòng mấy năm nay. Chung Định không nói lời tốt đẹp, nhưng hắn thật sự đối xử với cô như một người phụ nữ bình thường. Cô không còn là công cụ tiết dục của đàn ông nữa. Cô có thể làm những công việc tay chân dơ bẩn mệt nhọc, chỉ cần cô vẫn còn mặc đầy đủ quần áo.
Kiều Diên cười dịu dàng, “Bởi vì anh ta có mục đích.”
“Kiều tiên sinh…” Hứa Huệ Chanh buông tách trà nóng trên tay xuống, hơi ngửa đầu lên, “Tôi quen biết Chung tiên sinh chưa được bao lâu, nhưng mà, tôi cảm thấy tính nết anh ta rất trẻ con. Thích ăn đồ ngọt, thích nghe khen ngợi, nếu như không thuận theo ý của anh ta thì anh ta sẽ không vui, nhưng nếu dỗ dành, chỉ một chút là sẽ nguôi giận ngay.”
Thần sắc của Kiều Diên thu lại.
“Trước kia anh ta rất đáng sợ… Suýt mấy lần tôi bị anh ta hại chết.” Bản thân cô cảm thấy những lời nói này rất lộn xộn, không biết phải trình bày sự thay đổi trong quan hệ giữa cô và Chung Định thế nào, “Nhưng mà, sau này xảy ra rất nhiều việc, bây giờ tôi… Không sợ anh ta nữa.”
Kiều Diên bắt đầu nhíu mày.
“Tôi không giỏi nói chuyện, Kiều tiên sinh, ý của tôi là…” Cô vực dậy tinh thần, tiếp tục nói, “Chính là, bản tính của Chung tiên sinh chắc chắn không xấu…”
Kiều Diên nhắm mắt lại, huyệt thái dương truyền đến một trận đau nhức. Lời cô nói anh nghe không còn rõ ràng nữa, anh ta đột nhiên không biết thân thể mình đang ở không gian nào, rốt cuộc thì có quan hệ gì với tên Chung Định ấy.
Cái tên Chung Định này, anh rất quen thuộc.
Nghe đồn Chung Định là một tên ma quỷ hại đời, chỉ có một cái xác bằng vàng, nhưng lại tầm thường không chí tiến thủ. Người khác sợ hắn, đồng thời cũng khinh rẻ hắn.
Những lời đồn đãi liên quan đến hắn rất nhiều. Ví như lúc học trung học, hắn có quan hệ bất chính với nữ giáo viên trong lớp. Hắn còn xấu xa quay phim lại, sau khi công khai, gây ầm ĩ đến nỗi khiến cho nữ giáo viên kia không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nữa. Ví như, hồi phổ thông hắn làm cho bạn học nữ cùng lớp to bụng, mà Chung Định, ngay cả tiền phá thai cũng không đưa, thì đã xuất ngoại ung dung đi du lịch rồi. Còn có lời đồn rằng, những thứ này cũng chỉ là lời đồn. Bởi vì nếu thật sự là Chung Định, hắn không chỉ không đưa tiền phá thai, mà còn đích thân đạp bỏ thứ nghiệt chủng kia.
Ý thức của Kiều Diên dần dần bay đi xa.
Lúc này, Hứa Huệ Chanh hoảng sợ nhìn thấy mồ hôi trên trán Kiều Diên, “Kiều tiên sinh? Anh sao rồi?”
Giọng nói của cô kéo thần trí anh ta quay trở về, anh ta ngây ngẩn nhìn cô, cứ như không nhận ra cô vậy.
Cô lo lắng hỏi, “Anh có phải bị bệnh rồi không?”
“Không có.” Kiều Diên đứng dậy, đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Mặc kệ cô là ai, ra ngoài.”
Hứa Huệ Chanh ngửa đầu nhìn con người đang đứng ngược sáng kia. Vẻ mặt của anh, cô không thể nhìn rõ ràng. Thế nhưng, cô cảm nhận được, sự ấm áp của anh không còn nữa.
“Ra khỏi chỗ của tôi.” Anh ta lặp lại.
Bị anh xua đuổi như vậy, cô nào dám tiếp tục ở lại.
Hứa Huệ Chanh rụt rè nói lời xin lỗi, sau đó chạy về nhà Chung Định.
Bên nhà của Chung Định ánh sáng tràn ngập. Cô nhớ lại bức tranh của Kiều Diên, không khỏi phát run.
Càng nghĩ, bức tranh đó càng khắc sâu vào ký ức. Cô sợ hãi không thôi, thế nên liền gọi điện cho Chung Định, mong rằng có thể nghe được giọng nói của hắn.
Bên hắn vẫn không gọi được.
Cô lại gửi tin nhắn cho hắn.
Hắn không trả lời.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cô lại gọi vào số máy của hắn, chỉ nghe thấy một giọng nữ máy móc truyền đến. Cô nhỏ giọng nói, “Chung tiên sinh, rốt cuộc thì anh đi đâu rồi?”
----
Lúc Chung Định tỉnh dậy, cả người đều mướt mồ hôi.
Trong phòng tối đen như mực, im lặng như đêm.
Đầu hắn rất đau, vực mình dậy đi mở đèn. Ánh đèn mờ nhạt, soi bóng của hắn lên tường, hắt ra thật dài.
Hắn kéo kéo cổ áo, vẫn cảm thấy ngột ngạt, liền dứt khoát cởi phăng quần áo ra, sau đó đi vào phòng tắm.
Khi làn nước nóng tuôn xuống, hắn mới cảm giác được đã trở về hiện thực. Hắn đã quên khi nào thì quay lại, tình trạng này đã lâu lắm rồi, thường hay ngủ rồi liền trở nên hồ đồ.
Màu sắc của căn phòng này quá bí bứt, hắn không muốn ở lại lâu, tắm rửa xong, tìm bộ quần áo khoác lên rồi liền đi khỏi.
Lúc sắp đi, hắn nhìn một lượt quanh căn phòng tăm tối đó.
Sau đó quả quyết đóng cửa rời đi.
Chung Định mới kéo mở cửa bên này thì Hứa Huệ Chanh đã chạy vụt ra, “Chung tiên sinh, anh về rồi!” Giọng điệu đó vui mừng lảnh lót.
“Ừm.” Hắn tùy tiện đáp một tiếng, “Làm xong việc rồi?”
Cô gật đầu lia lịa, “Bữa tối tôi cũng chuẩn bị xong rồi.”
“Đáng được khen ngợi.” Vẻ mặt của hắn không có chút thay đổi gì, giọng điệu cũng không chút thành ý.
Hứa Huệ Chanh vẫn toét miệng lên cười. Lòng cô vui vì hắn đã trở về, thế nhưng, lý do cụ thể thì cô không suy nghĩ kỹ.
Lúc dọn thức ăn lên, cô nghĩ đến Kiều Diên ở đối diện, bèn hỏi anh chàng rảnh rỗi ngồi bên kia bàn ăn, “Chung tiên sinh, có cần phải gọi Kiều tiên sinh đến ăn cơm không?”
Nhất thời, Chung Định quét một ánh mắt lạnh băng qua, “Nhiệt tình mời cơm như thế cơ à? Tiền mua thức ăn là cô trả đó hả?”
Hứa Huệ Chanh nghẹn lời. Vào lúc này, cô đã khẳng định phán đoán của mình, quan hệ của hai anh em nhà này không được tốt. Cũng vì suy đoán này, cô do dự không biết có nên nói với Chung Định hôm nay mình đã qua bên Kiều Diên hay không.
Cuối cùng, cô không nói.
Thế nhưng, cô nhắc đến việc điện thoại của Chung Định gọi không thông.
Chung Định móc chiếc điện thoại màu đen ra, “Chắc là hết pin tắt máy rồi.” Hắn mở máy lại, sau đó ném hai chiếc điện thoại của mình lên bàn uống trà.
Sau bữa cơm, cơn đau đầu của Chung Định vẫn không bớt, hắn kêu Hứa Huệ Chanh đến giúp mình xoa bóp một chút.
Cô quỳ trên ghế sofa vừa ấn vừa xoa, nghĩ đến dáng vẻ không bình thường của Kiều Diên. Cô lo lắng có phải anh bị bệnh hay không.
Xoa ấn một hồi, Chung Định ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Hứa Huệ Chanh nhìn nhìn đồng hồ, lấy dũng khí gọi điện thoại cho Kiều Diên.
Trùng hợp là, chiếc điện thoại màu trắng bỏ ở bàn trà của Chung Định vang lên.
Cô nghe tiếng chuông bên đó cứ vang miết, cuối cùng cúp máy.
Chiếc điện thoại màu trắng cũng ngừng reo.
Cô soạn một mẫu tin nhắn gửi cho Kiều Diên.
Chiếc điện thoại màu trắng vang lên vài tiếng.
Hứa Huệ Chanh nhìn về phía chiếc điện thoại kia, sau mấy giây, cô đột nhiên nghi ngờ không thôi. Tay của cô bắt đầu run lên, chậm chạp gọi vào số Kiều Diên lần nữa.
Chiếc điện thoại của Chung Định lại bắt đầu reo vang…
(1) Nguyên tác: 翩翩玉人, 长身而立Phiên phiên ngọc nhân, trường thân nhi lập. À, cắt nghĩa tí: phiên phiên – nhẹ nhàng; ngọc nhân – người ngọc, người đẹp, thanh sạch; trường thân nhi lập – đứng thẳng lưng, không chỉ miêu tả dáng vẻ bên ngoài còn nói đến tính cách bên trong ngay thẳng. Câu ở trên là câu đã được mông má.
Kiều Diên chỉnh đèn sáng lên một chút.
Thế nhưng, trong phòng vẫn u ám mờ mịt.
Hứa Huệ Chanh nhìn về phía cửa sổ, bên đó được che đậy hoàn toàn không có một tia sáng nào lọt vào.
Anh chú ý đến hướng nhìn của cô, bèn đi qua kéo mở rèm cửa. Nhìn ánh mặt trời tràn vào, anh cười giải thích, “Rất lâu rồi không về đây ở.”
Nghe thế, cô khe khẽ thở ra một hơi. Sự buồn bực đè nén trong căn phòng này hẵng chỉ là do lâu ngày không có người ở mà thôi.
Chỉ là, phong cách trang trí này, thật sự không giống với điều kiện nhà để ở. Trước tiên, ngoại trừ ánh sáng tự nhiên bên ngoài, ánh đèn trong phòng cũng không đủ độ sáng. Thứ nữa, sau khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, cô mới để ý đến bức tranh treo trên tường.
Mấy bức tranh đó khiến cô phát hoảng.
Tầng tầng lớp lớp màu sắc đậm đặc chồng chất lên nhau, những bộ xương đầu lâu vặn vẹo móp méo, nửa gương mặt ma quỷ đen kịt, cô chỉ vừa nhìn, thì đã gần như sắp bị rơi vào vòng nước xoáy đen đặc bên trong.
“Đừng nhìn.” Ánh mắt của Kiều Diên dừng trên bức họa, nhưng tay lại vươn ra che đi đôi mắt của cô.
“Kiều tiên sinh…” Cô không biết tại sao anh lại chọn những bức tranh đáng sợ thế này, nếu như để cô ở trong một căn nhà thế này, cô thà rằng không ở, vì sớm muộn gì cũng sẽ ngã quỵ mất.
“Nhắm mắt lại.” Một lát sau, Kiều Diên mới buông tay ra. Nhìn thấy cô quả nhiên vẫn đang nhắm mắt, anh cười nắm lấy tay cô, dắt cô đi ra ngoài sân phơi.
Ra đến bên ngoài, Hứa Huệ Chanh liền cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Ánh nắng rạng rỡ, không khí tươi mát. Tuy rằng chất lượng cây cỏ chăm sóc không được bằng bên nhà Chung Định.
Kiều Diên để cho cô ngồi xuống trước, sau đó lại đi vào nhà. Khi bước ra, anh bưng theo một bộ trà cụ.
Quân tử nhẹ nhàng, dáng như tùng trúc. (1)
Hứa Huệ Chanh nhìn Kiều Diên dưới ánh mặt trời, hô hấp cũng có chút không thông. Lúc nhận lấy chén trà, cô có đôi phần e lệ.
Chung Định chế rượu, Kiều Diên pha trà.
Khoảnh khắc đó, cô phân không rõ bàn thân mình đang nghĩ đến rốt cuộc là bóng hình của ai. Nhưng mà, hồi tưởng tỉ mỉ, người đàn ông trước mắt phảng phất như được nhuộm lên thứ thần sắc kiêu ngạo mơ hồ.
Hứa Huệ Chanh chớp chớp mắt, phục hồi lại tinh thần.
Vẻ mặt của Kiều Diên ấm áp hữu lễ, nào đâu có tí đường nét ngạo mạn của người đàn ông nào đó chứ.
“Kiều tiên sinh, anh và Chung tiên sinh…” Cô ngập ngừng chọn lựa từ ngữ, “Hai người…”
Kiều Diên chủ động tiếp lời, “Anh ta là anh trai của tôi.”
Hứa Huệ Chanh ngẩn người, “Nhưng hai người không cùng họ.”
“Ảnh theo họ cha, tôi theo họ mẹ.”
Sau khi cảm giác kinh ngạc ban đầu qua đi, vẻ mặt của cô chuyển thành mừng rỡ, “Trước kia tôi có nghe, Chung gia chỉ có Chung tiên sinh. Không ngờ rằng…”
Kiều Diên cười cười, châm trà cho cô.
“Hai người là song sinh nhỉ?” Hứa Huệ Chanh hỏi xong liền cảm thấy lời này rất thừa thải.
Anh cúi đầu lọc lá trà, “Đúng.”
“Thật tốt, vừa chào đời đã có bạn.” Cô nhẹ nhàng uống ngụm trà, trong lòng nổi lên chút tâm tư hiếu kỳ, mở miệng hỏi, “… Chung tiên sinh anh ấy, lúc trước rất bướng bỉnh phải không?”
“Đương nhiên.” Kiều Diên ngẩng đầu lên, trong con ngươi tràn ngập ý cười, “Ngông cuồng tự đại, trước sau như một.”
Bởi vì lời nhận xét của anh, Hứa Huệ Chanh ngẩn cả người. Không biết có phải mình cảm giác sai không, cô cảm thấy bốn chữ kia ẩn chứa ý nghĩa không tốt. Tuy rằng tính cách của Chung Định thật sự không tính là tốt lành gì, nhưng giữa anh em trai, cách nói như thế có phần kỳ lạ.
Cô liên tưởng đến hoàn cảnh của Chung gia, có lẽ vì tranh giành gia nghiệp mà anh em trở mặt thành thù?
Hay là, Kiều Diên chỉ thuần túy trêu đùa mà thôi.
Theo sự phát triển của cuộc đối thoại, ngăn cách trong lòng Hứa Huệ Chanh đối với Kiều Diên dần dà nặng thêm.
Khi Kiều Diên nói đến Chung Định, giọng điệu hàm chứa vẻ khinh miệt.
Cô nghe mà cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Kiều Diên kể rằng đời tư của Chung Định thối nát, đã chơi đùa qua rất nhiều cô gái nhà lành, còn có đạo đức bại hoại, dụ dỗ cả phụ nữ có chồng, chơi xong thì vứt. Càng khiến người khiếp sợ là, Chung Định đã từng giết người.
Lúc Kiều Diên nói chuyện, ý cười chẳng giảm, luôn nhìn vào Hứa Huệ Chanh.
Cô đoán không được ánh mắt đó của anh ta có ý gì, chỉ cảm thấy tiên sinh ấm áp trước mắt và người trong ấn tượng của cô, không giống nhau nữa.
Lúc Kiều Diên hỏi cô tại sao lại đến chỗ Chung Định giúp việc, cô cắn cắn môi, dứt khoát nói, “Chung tiên sinh đối với tôi không xấu.”
Hành vi trước kia của Chung Định, cô không muốn truy xét. Ở cùng hắn khoảng thời gian này, là những ngày cô yên lòng nhất trong vòng mấy năm nay. Chung Định không nói lời tốt đẹp, nhưng hắn thật sự đối xử với cô như một người phụ nữ bình thường. Cô không còn là công cụ tiết dục của đàn ông nữa. Cô có thể làm những công việc tay chân dơ bẩn mệt nhọc, chỉ cần cô vẫn còn mặc đầy đủ quần áo.
Kiều Diên cười dịu dàng, “Bởi vì anh ta có mục đích.”
“Kiều tiên sinh…” Hứa Huệ Chanh buông tách trà nóng trên tay xuống, hơi ngửa đầu lên, “Tôi quen biết Chung tiên sinh chưa được bao lâu, nhưng mà, tôi cảm thấy tính nết anh ta rất trẻ con. Thích ăn đồ ngọt, thích nghe khen ngợi, nếu như không thuận theo ý của anh ta thì anh ta sẽ không vui, nhưng nếu dỗ dành, chỉ một chút là sẽ nguôi giận ngay.”
Thần sắc của Kiều Diên thu lại.
“Trước kia anh ta rất đáng sợ… Suýt mấy lần tôi bị anh ta hại chết.” Bản thân cô cảm thấy những lời nói này rất lộn xộn, không biết phải trình bày sự thay đổi trong quan hệ giữa cô và Chung Định thế nào, “Nhưng mà, sau này xảy ra rất nhiều việc, bây giờ tôi… Không sợ anh ta nữa.”
Kiều Diên bắt đầu nhíu mày.
“Tôi không giỏi nói chuyện, Kiều tiên sinh, ý của tôi là…” Cô vực dậy tinh thần, tiếp tục nói, “Chính là, bản tính của Chung tiên sinh chắc chắn không xấu…”
Kiều Diên nhắm mắt lại, huyệt thái dương truyền đến một trận đau nhức. Lời cô nói anh nghe không còn rõ ràng nữa, anh ta đột nhiên không biết thân thể mình đang ở không gian nào, rốt cuộc thì có quan hệ gì với tên Chung Định ấy.
Cái tên Chung Định này, anh rất quen thuộc.
Nghe đồn Chung Định là một tên ma quỷ hại đời, chỉ có một cái xác bằng vàng, nhưng lại tầm thường không chí tiến thủ. Người khác sợ hắn, đồng thời cũng khinh rẻ hắn.
Những lời đồn đãi liên quan đến hắn rất nhiều. Ví như lúc học trung học, hắn có quan hệ bất chính với nữ giáo viên trong lớp. Hắn còn xấu xa quay phim lại, sau khi công khai, gây ầm ĩ đến nỗi khiến cho nữ giáo viên kia không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nữa. Ví như, hồi phổ thông hắn làm cho bạn học nữ cùng lớp to bụng, mà Chung Định, ngay cả tiền phá thai cũng không đưa, thì đã xuất ngoại ung dung đi du lịch rồi. Còn có lời đồn rằng, những thứ này cũng chỉ là lời đồn. Bởi vì nếu thật sự là Chung Định, hắn không chỉ không đưa tiền phá thai, mà còn đích thân đạp bỏ thứ nghiệt chủng kia.
Ý thức của Kiều Diên dần dần bay đi xa.
Lúc này, Hứa Huệ Chanh hoảng sợ nhìn thấy mồ hôi trên trán Kiều Diên, “Kiều tiên sinh? Anh sao rồi?”
Giọng nói của cô kéo thần trí anh ta quay trở về, anh ta ngây ngẩn nhìn cô, cứ như không nhận ra cô vậy.
Cô lo lắng hỏi, “Anh có phải bị bệnh rồi không?”
“Không có.” Kiều Diên đứng dậy, đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Mặc kệ cô là ai, ra ngoài.”
Hứa Huệ Chanh ngửa đầu nhìn con người đang đứng ngược sáng kia. Vẻ mặt của anh, cô không thể nhìn rõ ràng. Thế nhưng, cô cảm nhận được, sự ấm áp của anh không còn nữa.
“Ra khỏi chỗ của tôi.” Anh ta lặp lại.
Bị anh xua đuổi như vậy, cô nào dám tiếp tục ở lại.
Hứa Huệ Chanh rụt rè nói lời xin lỗi, sau đó chạy về nhà Chung Định.
Bên nhà của Chung Định ánh sáng tràn ngập. Cô nhớ lại bức tranh của Kiều Diên, không khỏi phát run.
Càng nghĩ, bức tranh đó càng khắc sâu vào ký ức. Cô sợ hãi không thôi, thế nên liền gọi điện cho Chung Định, mong rằng có thể nghe được giọng nói của hắn.
Bên hắn vẫn không gọi được.
Cô lại gửi tin nhắn cho hắn.
Hắn không trả lời.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cô lại gọi vào số máy của hắn, chỉ nghe thấy một giọng nữ máy móc truyền đến. Cô nhỏ giọng nói, “Chung tiên sinh, rốt cuộc thì anh đi đâu rồi?”
----
Lúc Chung Định tỉnh dậy, cả người đều mướt mồ hôi.
Trong phòng tối đen như mực, im lặng như đêm.
Đầu hắn rất đau, vực mình dậy đi mở đèn. Ánh đèn mờ nhạt, soi bóng của hắn lên tường, hắt ra thật dài.
Hắn kéo kéo cổ áo, vẫn cảm thấy ngột ngạt, liền dứt khoát cởi phăng quần áo ra, sau đó đi vào phòng tắm.
Khi làn nước nóng tuôn xuống, hắn mới cảm giác được đã trở về hiện thực. Hắn đã quên khi nào thì quay lại, tình trạng này đã lâu lắm rồi, thường hay ngủ rồi liền trở nên hồ đồ.
Màu sắc của căn phòng này quá bí bứt, hắn không muốn ở lại lâu, tắm rửa xong, tìm bộ quần áo khoác lên rồi liền đi khỏi.
Lúc sắp đi, hắn nhìn một lượt quanh căn phòng tăm tối đó.
Sau đó quả quyết đóng cửa rời đi.
Chung Định mới kéo mở cửa bên này thì Hứa Huệ Chanh đã chạy vụt ra, “Chung tiên sinh, anh về rồi!” Giọng điệu đó vui mừng lảnh lót.
“Ừm.” Hắn tùy tiện đáp một tiếng, “Làm xong việc rồi?”
Cô gật đầu lia lịa, “Bữa tối tôi cũng chuẩn bị xong rồi.”
“Đáng được khen ngợi.” Vẻ mặt của hắn không có chút thay đổi gì, giọng điệu cũng không chút thành ý.
Hứa Huệ Chanh vẫn toét miệng lên cười. Lòng cô vui vì hắn đã trở về, thế nhưng, lý do cụ thể thì cô không suy nghĩ kỹ.
Lúc dọn thức ăn lên, cô nghĩ đến Kiều Diên ở đối diện, bèn hỏi anh chàng rảnh rỗi ngồi bên kia bàn ăn, “Chung tiên sinh, có cần phải gọi Kiều tiên sinh đến ăn cơm không?”
Nhất thời, Chung Định quét một ánh mắt lạnh băng qua, “Nhiệt tình mời cơm như thế cơ à? Tiền mua thức ăn là cô trả đó hả?”
Hứa Huệ Chanh nghẹn lời. Vào lúc này, cô đã khẳng định phán đoán của mình, quan hệ của hai anh em nhà này không được tốt. Cũng vì suy đoán này, cô do dự không biết có nên nói với Chung Định hôm nay mình đã qua bên Kiều Diên hay không.
Cuối cùng, cô không nói.
Thế nhưng, cô nhắc đến việc điện thoại của Chung Định gọi không thông.
Chung Định móc chiếc điện thoại màu đen ra, “Chắc là hết pin tắt máy rồi.” Hắn mở máy lại, sau đó ném hai chiếc điện thoại của mình lên bàn uống trà.
Sau bữa cơm, cơn đau đầu của Chung Định vẫn không bớt, hắn kêu Hứa Huệ Chanh đến giúp mình xoa bóp một chút.
Cô quỳ trên ghế sofa vừa ấn vừa xoa, nghĩ đến dáng vẻ không bình thường của Kiều Diên. Cô lo lắng có phải anh bị bệnh hay không.
Xoa ấn một hồi, Chung Định ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Hứa Huệ Chanh nhìn nhìn đồng hồ, lấy dũng khí gọi điện thoại cho Kiều Diên.
Trùng hợp là, chiếc điện thoại màu trắng bỏ ở bàn trà của Chung Định vang lên.
Cô nghe tiếng chuông bên đó cứ vang miết, cuối cùng cúp máy.
Chiếc điện thoại màu trắng cũng ngừng reo.
Cô soạn một mẫu tin nhắn gửi cho Kiều Diên.
Chiếc điện thoại màu trắng vang lên vài tiếng.
Hứa Huệ Chanh nhìn về phía chiếc điện thoại kia, sau mấy giây, cô đột nhiên nghi ngờ không thôi. Tay của cô bắt đầu run lên, chậm chạp gọi vào số Kiều Diên lần nữa.
Chiếc điện thoại của Chung Định lại bắt đầu reo vang…
(1) Nguyên tác: 翩翩玉人, 长身而立Phiên phiên ngọc nhân, trường thân nhi lập. À, cắt nghĩa tí: phiên phiên – nhẹ nhàng; ngọc nhân – người ngọc, người đẹp, thanh sạch; trường thân nhi lập – đứng thẳng lưng, không chỉ miêu tả dáng vẻ bên ngoài còn nói đến tính cách bên trong ngay thẳng. Câu ở trên là câu đã được mông má.