Chương 72
Hứa Huệ Chanh cứ thể mà ở cái thôn nhỏ hẻo lánh này, trải qua một năm cuộc sống bị cầm tù.
Mãi vẫn không có thai.
Năm thứ hai, Chu Cát Vũ và hai ba gã trai tráng ở ngoài thôn cùng nhau ra ngoài làm việc. Trước lúc đi, gã bước vào phòng của Chu Thường Văn, lừa anh ta ra ngoài.
Hứa Huệ Chanh rất cảnh giác. Cô cứ có cảm giác, ánh mắt của Chu Cát Vũ nhìn cô, rất đáng sợ, khiến cho đáy lòng cô phát rét. Thậm chí cô còn muốn kêu Chu Thường Văn trở về.
Chu Cát Vũ đứng nơi bóng râm, ánh mắt như lang sói, nhìn cô từ trên xuống dưới cả mấy lượt. Sau cùng, ánh mắt của gã dán dính vào mặt cô.
Cô cố gắng vờ bình tĩnh, “Đi ra ngoài.”
Mắt gã lóe lên, gã trực tiếp nhào qua.
Chu Cát Vũ xé quần áo của cô ra, nhìn thấy phần nhô lên trước ngực cô, hơi thở của gã trở nên thô nặng.
Gã ta cắn lên nơi ấy.
Trong vòng một năm này, Hứa Huệ Chanh quả thật chính là đánh nhau với gã mà qua ngày. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô kéo tóc của gã ra, dùng hết sức để kéo, móng tay ấn vào tai gã.
Chu Cát Vũ không học được cách dịu dàng, gã ném cô qua một bên.
Hông của cô đập phải góc bàn, cô cố nhịn cơn đau, trong lúc hoảng loạn cô quơ quào trên bàn, sau đó nắm được một chiếc kéo, liền đâm về phía gã.
Gã ta bắt được cổ tay của cô, tránh được một nhát, lại ném cô lên giường.
Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Chu Thường Văn, “Vợ ơi, tôi có hoa, vợ ơi…”
Động tác của Chu Cát Vũ dừng lại, gã nghe thấy tiếng chân của Chu Thường Văn càng ngày càng đến gần, bèn chỉnh đốn lại quần áo, nhanh chóng tránh xa chiếc giường.
Hứa Huệ Chanh bò dậy, vung chiếc kéo trong tay mình ra.
Đúng ngay nơi hạ bộ của Chu Cát Vũ…
----
Liên quan đến lần bị thương này, Chu Cát Vũ không nói gì nhiều. Gã vẫn cùng mấy người anh em đi lên thành phố D theo kế hoạch.
Một năm sau, gã thăng quan tiến chức vùn vụt.
Sau đó, đến khi trở về quê, chào đón gã chính là, cảnh điêu tàn đổ nát của Chu gia.
Cùng với tai tiếng của Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh ở nơi này một năm, vẫn luôn liều mình muốn chạy trốn.
Chu Cát Vũ đi rồi, thế nhưng bà Chu chanh chua khắc nghiệt, nhìn thấy cái bụng của Hứa Huệ Chanh không chút tin tức, bà Chu càng ngày càng nổi nóng, cảm thấy mình đã mua về một đứa không biết đẻ. Thế nên bà ta toàn đánh đánh chửi chửi Hứa Huệ Chanh, còn hợp với ông Chu xích Hứa Huệ Chanh vào một sợi dây xích.
Ở Chu gia, người duy nhất đối xử tốt với Hứa Huệ Chanh một chút, chỉ có Chu Thường Văn. Thế nhưng anh ta là một gã ngốc, chỉ biết ôm lấy cô khóc lóc “Vợ đừng sợ”, nhưng chẳng biết cứu cô thế nào.
Tính ngoan cường của Hứa Huệ Chanh dần dần bị mài mòn. Cô giống như một con chó vậy, khuất phục dưới sự dữ tợn hung ác của bà Chu.
Có lúc cô cảm thấy mình có thể là đã chết mất rồi, nếu không thì làm sao không thể nào vùng thoát ra khỏi địa ngục này được. Rất lâu cô không ra khỏi nhà, cũng quên mất mình đã ở nơi này bao lâu. Cô cũng không biết được trong những năm tháng còn sống, mình còn có cơ hội gặp lại ba mẹ và em trai nữa hay không.
Cô thường hay mắc bệnh. Ban đầu thì bà Chu không để ý, chỉ tùy tiện cho uống chút thuốc.
Sau đó, Hứa Huệ Chanh bắt đầu sốt cao.
Chu Thường Văn ở bên cạnh khóc lóc, nôn nóng xoay mòng mòng, dán sát vào mặt cô, rì rầm gọi, “Vợ ơi… vợ ơi…”
Mắt cô nhắm tịt, không chút phản ứng.
Anh ta khóc lớn chạy ra ngoài cầu cứu, vừa hay kinh động đến một bác sĩ nam đến Chu gia làm khách.
Tính mạng của Hứa Huệ Chanh giữ được rồi, sau đó chuyện thị thị phi phi giữa cô và người bác sĩ nam đó cũng theo đó mà đến.
Chu Cát Vũ nghe được là, vì chạy trốn, Hứa Huệ Chanh đã hy sinh nhan sắc, quyến rũ tên bác sĩ lên giường. Lúc đầu, bác sĩ chỉ thỉnh thoảng mới đến Chu gia chữa bệnh cho cô, sau này, thì đến rất thường xuyên.
Bà Chu không hài lòng, có ý muốn xua đuổi.
Ai ngờ được, lúc nửa đêm canh ba ngày nào đó, tên bác sĩ kia trèo tường vào nhà Chu gia, bị bắt tại trận.
Thế là, bà Chu thật sự tức đến phát điên lên, thét gọi Hứa Huệ Chanh ra ngoài, cho cô liền mấy cái bạt tai.
Lúc này người trong thôn mới gặp được con dâu mua về của Chu gia.
Nước da ngăm đen trước kia của Hứa Huệ Chanh đã nhả bớt, sắc mặt tái nhợt nhuốm vẻ bệnh tật. Có vài tên đàn ông thấy vậy, không kiềm được tâm tình nhộn nhạo. Hơn nữa, nghe thấy Hứa Huệ Chanh và bác sĩ có chuyện không đứng đắn với nhau, bọn họ càng cảm thấy cô có bộ dáng phong tình rất đặc biệt.
Chu gia liền không còn được yên bình nữa.
Đám đàn ông đó, hữu ý vô ý, đến Chu gia ngồi lê đôi mách. Không chỉ như vậy, có vài thân thích của cán bộ trong thôn, viện cớ đến thăm hỏi con dâu của Chu gia, để lại ảo tưởng rằng mình là chúa cứu thế của cô vậy.
Chu Cát Vũ còn nghe nói, đám đàn ông đó, từng người từng người một, đã lên giường của Hứa Huệ Chanh. Ai đến cô cũng không hề cự tuyệt.
Sau này, Hứa Huệ Chanh thật sự chạy trốn rồi.
Khi cô rời đi không bao lâu, Chu gia gặp phải một trận lửa lớn.
Người dân trong thôn miêu tả rằng, ông Chu bà Chu đều ở trong phòng, lửa thì bắt đầu cháy ở ngoài sân, bọn họ không thể nào ra được, người bên ngoài cũng không thể đi vào, cho nên cứ thế mà bị thiêu sống. Còn về phần Chu Thường Văn, ban sớm anh ta nói rằng ra ngoài hái hoa cho vợ, lúc quay về nhìn thấy lửa cháy lớn, ngây ngốc kêu lên, “Ba, mẹ… vợ ơi!” xong rồi liền chạy vào trong. Không thể tránh thoát.
Nghe thế, Chu Cát Vũ đuổi theo ra ngoài.
Thôn này giao thông không thuận tiện, Hứa Huệ Chanh ngồi xe mô tô của bác sĩ để rời khỏi.
Chu Cát Vũ nhớ ra lúc mình trở về, có thấy một chiếc xe chạy ngược hướng với gã. Người đàn ông thì gã không quen biết, còn người nữ thì đội nón cối, gã không để ý.
Nghĩ lại, đó chính là Hứa Huệ Chanh.
Hướng về thành thị chỉ có một con đường, việc bị Chu Cát Vũ chặn đầu là việc hoàn toàn có thể tính đến.
Hứa Huệ Chanh đã một năm không gặp lại gã, lúc này cô sợ đến sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Anh bác sĩ dễ dàng bị quật ngã.
Chu Cát Vũ lôi Hứa Huệ Chanh về lại thôn, “Cô chạy thì chạy rồi, tại sao còn muốn thiêu chết bọn họ?”
Hứa Huệ Chanh cũng kinh hoàng. Cô thật sự không ngờ đến chuyện hỏa hoạn, tuy rằng cô hận Chu gia, nhưng cô vẫn không có gan đi giết người phóng hỏa.
Cán bộ trong thôn đứng ra, chỉ rõ cô chính là kẻ phóng hỏa. Người dân trong thôn cũng úp mở phê bình cô không ít.
Những gã đàn ông thèm thuồng cô và bị Chu gia tỏ thái độ thẳng thừng, cảm thấy, cuối cùng thì cũng hả hê rồi. Thậm chí, hung thủ thật sự, cũng ở trong số đó.
Dù có trăm miệng thì Hứa Huệ Chanh cũng không thể giãi bày được. Rõ ràng bị bức hại ròng rã hai năm trời, tại sao đến cuối cùng, cô lại phải gánh trách nhiệm của ba mạng người.
Vào khoảng thời gian Chu Cát Vũ làm hậu sự, cô bị giam giữ trong nhà trưởng thôn. Chu Cát Vũ dặn dò trưởng thôn, trước tiên đừng làm gì cô.
Bởi vì hiện nay Chu Cát Vũ đã không còn giống ngày trước nữa, cán bộ trong thôn đối với gã cũng kính trọng hơn.
Cháu trai của thôn trưởng, người đã nhăm nhe Hứa Huệ Chanh rất lâu nhưng chậm chạp không đoạt được, cho rằng đây là cơ hội khó có được, buổi tối đó có ý đồ ra tay.
Ai ngờ, bị Chu Cát Vũ bắt ngay tại trận.
Chu Cát Vũ liên tưởng đến những lời đồn đại khi trước, lửa giận bốc lên, hận không thể bóp chết Hứa Huệ Chanh luôn. Gã đưa cô đến thành phố D, “Tôi có một công việc kinh doanh nhỏ, vừa hay phù hợp với thứ dâm đãng như cô.”
Sau khi Hứa Huệ Chanh biết được ngón trò của công việc kinh doanh đó, cô đột nhên chẳng còn chút lưu luyến gì với sinh mạng nữa. Cô phí hết tâm sức, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội bỏ đi, cuối cùng lại bị rơi vào vực thẳm càng đáng sợ hơn.
Những thôn dân đó đều đồn đãi rằng cô dụ dỗ anh bác sĩ, thế nhưng sự thật là, anh bác sĩ đó chỉ giúp cô chữa bệnh.
Bệnh tình của Hứa Huệ Chanh cứ tái phát miết, sốt cao không dứt, bà Chu đã không muốn quan tâm nữa, đã sớm bảo anh bác sĩ kia đừng có lo chuyện bao đồng. Bác sĩ biết nếu cứ để bệnh của Hứa Huệ Chanh kéo dài thêm thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta không được vào bằng cửa chính, chỉ có thể trèo tường vào.
Mà đám đàn ông có ý đồ với Hứa Huệ Chanh kia, thật ra đều không đạt được gì hết. Chỉ là, càng không có được thì lại càng đi bôi nhọ cô.
Mà nay, Chu Cát Vũ không nghe cô giải thích, chỉ cho rằng không có lửa làm sao có khói, gã cười khùng khục, “Tôi mặc kệ cô đã lên giường với ai, dù sao vào tiệm của tôi rồi thì đi kiếm tiền cho tôi.”
Gã nói rằng chuyện Chu gia bị phá hủy, là Hứa Huệ Chanh thiếu gã, ép buộc cô ký tên vào món nợ sáu tiệu tệ.
Lúc đó Hứa Huệ Chanh thật sự rất muốn chết. Cô không nhìn thấy được hy vọng, cô mệt rồi.
Sau đó, một trận động đất, khuấy lên lại những tình cảm không thể quên đi của cô với gia đình.
Cô nơm nớp lo sợ, van xin Chu Cát Vũ nghe ngóng tình hình trận động đất giúp cô.
Chu Cát Vũ đồng ý, nhưng đó là xuất phát từ ý đồ cá nhân của gã, gã muốn có được cái nhược điểm có thể khống chế cô. Gã không thể để cô chết. Gã muốn cô sống, sau đó, cùng gã mãi mãi dây dưa.
Sau khi có được tin tức của Hứa gia, gã rất hài lòng. Bởi vì Hứa Huệ Chanh mong chờ được đoàn tụ với gia đình, không tiếp tục coi nhẹ sinh mạng nữa.
Thế nhưng, cô vẫn mãi muốn bỏ trốn.
Gã bèn đưa ngón tay của Hứa Thất Trúc đến cho cô.
Thế là, Hứa Huệ Chanh liền an phận, hoàn toàn thỏa hiệp.
Trọn đời của Chu Cát Vũ, cũng chưa hề nói với người con gái khiến gã vừa gặp đã yêu biết tâm sự của mình.
Bởi vì quyết định của ba mẹ, gã bắt đầu bước sai một bước.
Sau này, sai lại càng sai.
Trong vô số đêm, gã muốn có được cô, hy vọng người đàn ông được nằm ở trên cô là gã.
Thế nhưng, gã không làm được.
Vì một nhát kéo của cô khi ấy, đã hủy đi niềm kiêu ngạo đàn ông của gã.
----
Cơn đau từ các vết thương trên người khiến Chu Cát Vũ khó chịu đựng được, gã không biết Hayakawa Riho sẽ chở gã đi đâu.
Thế nhưng gã cảm thấy, đời này của gã cứ kết thúc thế này cũng được rồi.
Gã nhớ lại Hứa Huệ Chanh ngày đầu gặp gỡ, cười tươi như một bông hoa nở rộ. Mà gã lúc đó, hoàn toàn không dự đoán được, sự cố chấp của bản thân đối với cô lại càng ngày càng sâu đậm, đến bước đường mà chính gã cũng không tưởng tượng được.
Chu Cát Vũ nhắm mắt lại. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại.
Nếu như…
Gã lại mở mắt ra.
Không có nếu như, đời này, cô sẽ không thể nào thuộc về gã.
Gã lại khép mắt lại.
----
Việt Tài từng hỏi Chung Định, có cần điều tra quá khứ của Hứa Huệ Chanh không.
Lúc đó Chung Định từ chối.
Nếu như hắn đã chấp nhận quá khứ của cô rồi, thì có biết hay không, cũng không quan trọng nữa.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy những bức ảnh trong phòng Chu Cát Vũ, Chung Định lại nôn nóng muốn biết những chuyện trước kia của cô. E rằng những chuyện kia, phần nhiều là những chuyện kinh khủng.
Chung Định lên xe, gửi một tin nhắn cho Việt Tài, sau đó nổ máy rời khỏi.
Thật ra Chung Định biết, bởi vì nguyên nhân gì mà Hứa Huệ Chanh phải thỏa hiệp với Chu Cát Vũ.
Lần trước Hayakawa Riho nghe ngóng được, Chu Cát Vũ muốn đi giáo huấn em trai của Hứa Huệ Chanh. Cô ta kịp thời báo cho Chung Định biết, thế là, tay chân của Chu Cát Vũ bị cản chân, đến trễ.
Ở trong gia đình của mình, Chung Định đã mất đi cảm giác quyến luyến tình thân này.
Hắn nghĩ, nếu như tiếp tục bước tiếp với Hứa Huệ Chanh, liệu có hay không một ngày, ở trong lòng cô, hắn cũng sẽ có được một vị trí tối cao như thế?!
Hắn rất khao khát cái tương lai đó.
----
Lúc Chung Định ra ngoài, là hoàng hôn.
Trước khi đi, Hứa Huệ Chanh còn nằm co mình ngủ trong lòng hắn. Có lẽ trong mơ cô cảm nhận được hắn sắp rời đi, cho nên càng rúc về phía bên hắn.
Hắn hôn hôn cô, “Anh ra ngoài mua bao thuốc, một chút sẽ về.”
Hứa Huệ Chanh nửa nhắm mắt, gật gật đầu.
Không bao lâu sau, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, cô ngủ không sâu, cho nên khi Chung Định quay trở lại, cô liền tỉnh dậy.
Hứa Huệ Chanh dụi mắt, vươn tay bật đèn ở đầu giường, “Anh trở về rồi.” Cô không biết là mình đã ngủ bao lâu, chỉ là hôm nay cô một mình lo lắng khiếp sợ, sau khi buông lỏng thì lại cực kỳ buồn ngủ.
“Ừm.” Chung Định tắt ngọn đèn ban nãy đi, xuôi theo bên người cô nằm xuống, vùi mặt vào hõm vai của cô.
Hứa Huệ Chanh chợt mở to hai mắt, nhìn lên trần nhà tối om om.
Từ sau khi ngủ chung giường, hắn liền không cho cô mặc đồ quá dày khi đi ngủ nữa, cô chỉ đành thay một bộ váy ngủ trễ ngực giữ ấm, để làm hài lòng sở thích của hắn.
Mà giờ, nơi vai để trần của cô, hơi hơi ẩm ướt.
Ban nãy, hai tay của Hứa Huệ Chanh nắm ga trải giường, sau đó, mới chầm chậm giơ lên, ôm lấy hắn.
Trong lòng cô, người đàn ông này mạnh mẽ không gì lay động được, cho nên cô thà rằng có cát rơi vào mắt hắn, cũng không muốn thừa nhận, rằng hắn đang khóc.
Hắn ôm cô càng thêm chặt.
Cô xoay đầu hôn lên mái tóc của hắn, khẽ vỗ về vai hắn.
Chung Định ôm lấy cô, tâm tình dần dần dịu lại. Kết thúc cuộc đánh giết với Chu Cát Vũ, ý thức của Chung Định vẫn còn lơ lửng. Những tấm ảnh trong căn phòng đó, hắn chỉ nhìn lướt qua, nhưng đã không thể nào quên nổi.
Hắn cần cô đến an ủi nỗi đau của hắn.
Hắn bắt đầu hôn nhẹ lên vai cô.
Hứa Huệ Chanh sửng người một hồi. Thời gian để thích ứng của cô rất lâu, lúc bắt đầu sẽ khẩn trương.
Lúc trước khi cô làm việc, dáng vẻ quyến rũ là đóng kịch, ngay cả những lời rên rĩ cũng rất dung tục. Giờ đây ở trong lòng Chung Định, cô muốn dùng gương mặt chân thật nhất của mình để triền miên với hắn, thế nhưng thân thể cô vẫn hết lần này đến lần khác đều rất lạnh nhạt. Hơn nữa, hiện nay cô cũng không sao nói ra được những lời nhục dục kia.
Chung Định ngẩng đầu lên, “Thả lỏng.”
“Em…” Cô muốn nói với hắn, không phải là cô không muốn cùng hắn, nhưng cô có bóng ma trong lòng. Thế nhưng lời mới vừa đến vành môi, thì đã ngừng lại.
Hắn dùng đôi tay nâng mặt cô lên, đáp xuống một nụ hôn thật sâu. Hắn biết, sự lãnh cảm của cô không phải do sinh lý, mà là do tâm lý.
Hứa Huệ Chanh không biết chuyện ấy của nam nữ yêu nhau, có phải thế này hay không.
Mới bắt đầu, Chung Định sẽ rất nhẫn nại, ở trên giường, hắn không hề chê bai cô đẫy đà, ngược lại, còn hôn hết một lượt lại một lượt. Cách thức yêu thương đó, khiến cô ngẩn ngơ cảm thấy hắn đã cúi đầu xưng thần trước mặt cô vậy.
Ở trong bóng tối, Hứa Huệ Chanh không nhìn thấy gì cả, cảm giác mà da thịt truyền đến, chỉ là sự ấm nóng của hắn. Dần dần, cô vịn lấy khuỷu tay của hắn, càng ngày càng chặt.
Sự dịu dàng của Chung Định, chỉ giới hạn trong khi cô còn chưa động tình. Đến khi đã dùng hết sự nhẫn nại của mình, sự tiến công của hắn liền vô cùng xâm lược.
Nói cho cùng, bản chất của hắn, vẫn là một con sói.
Hứa Huệ Chanh cứ thể mà ở cái thôn nhỏ hẻo lánh này, trải qua một năm cuộc sống bị cầm tù.
Mãi vẫn không có thai.
Năm thứ hai, Chu Cát Vũ và hai ba gã trai tráng ở ngoài thôn cùng nhau ra ngoài làm việc. Trước lúc đi, gã bước vào phòng của Chu Thường Văn, lừa anh ta ra ngoài.
Hứa Huệ Chanh rất cảnh giác. Cô cứ có cảm giác, ánh mắt của Chu Cát Vũ nhìn cô, rất đáng sợ, khiến cho đáy lòng cô phát rét. Thậm chí cô còn muốn kêu Chu Thường Văn trở về.
Chu Cát Vũ đứng nơi bóng râm, ánh mắt như lang sói, nhìn cô từ trên xuống dưới cả mấy lượt. Sau cùng, ánh mắt của gã dán dính vào mặt cô.
Cô cố gắng vờ bình tĩnh, “Đi ra ngoài.”
Mắt gã lóe lên, gã trực tiếp nhào qua.
Chu Cát Vũ xé quần áo của cô ra, nhìn thấy phần nhô lên trước ngực cô, hơi thở của gã trở nên thô nặng.
Gã ta cắn lên nơi ấy.
Trong vòng một năm này, Hứa Huệ Chanh quả thật chính là đánh nhau với gã mà qua ngày. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô kéo tóc của gã ra, dùng hết sức để kéo, móng tay ấn vào tai gã.
Chu Cát Vũ không học được cách dịu dàng, gã ném cô qua một bên.
Hông của cô đập phải góc bàn, cô cố nhịn cơn đau, trong lúc hoảng loạn cô quơ quào trên bàn, sau đó nắm được một chiếc kéo, liền đâm về phía gã.
Gã ta bắt được cổ tay của cô, tránh được một nhát, lại ném cô lên giường.
Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Chu Thường Văn, “Vợ ơi, tôi có hoa, vợ ơi…”
Động tác của Chu Cát Vũ dừng lại, gã nghe thấy tiếng chân của Chu Thường Văn càng ngày càng đến gần, bèn chỉnh đốn lại quần áo, nhanh chóng tránh xa chiếc giường.
Hứa Huệ Chanh bò dậy, vung chiếc kéo trong tay mình ra.
Đúng ngay nơi hạ bộ của Chu Cát Vũ…
----
Liên quan đến lần bị thương này, Chu Cát Vũ không nói gì nhiều. Gã vẫn cùng mấy người anh em đi lên thành phố D theo kế hoạch.
Một năm sau, gã thăng quan tiến chức vùn vụt.
Sau đó, đến khi trở về quê, chào đón gã chính là, cảnh điêu tàn đổ nát của Chu gia.
Cùng với tai tiếng của Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh ở nơi này một năm, vẫn luôn liều mình muốn chạy trốn.
Chu Cát Vũ đi rồi, thế nhưng bà Chu chanh chua khắc nghiệt, nhìn thấy cái bụng của Hứa Huệ Chanh không chút tin tức, bà Chu càng ngày càng nổi nóng, cảm thấy mình đã mua về một đứa không biết đẻ. Thế nên bà ta toàn đánh đánh chửi chửi Hứa Huệ Chanh, còn hợp với ông Chu xích Hứa Huệ Chanh vào một sợi dây xích.
Ở Chu gia, người duy nhất đối xử tốt với Hứa Huệ Chanh một chút, chỉ có Chu Thường Văn. Thế nhưng anh ta là một gã ngốc, chỉ biết ôm lấy cô khóc lóc “Vợ đừng sợ”, nhưng chẳng biết cứu cô thế nào.
Tính ngoan cường của Hứa Huệ Chanh dần dần bị mài mòn. Cô giống như một con chó vậy, khuất phục dưới sự dữ tợn hung ác của bà Chu.
Có lúc cô cảm thấy mình có thể là đã chết mất rồi, nếu không thì làm sao không thể nào vùng thoát ra khỏi địa ngục này được. Rất lâu cô không ra khỏi nhà, cũng quên mất mình đã ở nơi này bao lâu. Cô cũng không biết được trong những năm tháng còn sống, mình còn có cơ hội gặp lại ba mẹ và em trai nữa hay không.
Cô thường hay mắc bệnh. Ban đầu thì bà Chu không để ý, chỉ tùy tiện cho uống chút thuốc.
Sau đó, Hứa Huệ Chanh bắt đầu sốt cao.
Chu Thường Văn ở bên cạnh khóc lóc, nôn nóng xoay mòng mòng, dán sát vào mặt cô, rì rầm gọi, “Vợ ơi… vợ ơi…”
Mắt cô nhắm tịt, không chút phản ứng.
Anh ta khóc lớn chạy ra ngoài cầu cứu, vừa hay kinh động đến một bác sĩ nam đến Chu gia làm khách.
Tính mạng của Hứa Huệ Chanh giữ được rồi, sau đó chuyện thị thị phi phi giữa cô và người bác sĩ nam đó cũng theo đó mà đến.
Chu Cát Vũ nghe được là, vì chạy trốn, Hứa Huệ Chanh đã hy sinh nhan sắc, quyến rũ tên bác sĩ lên giường. Lúc đầu, bác sĩ chỉ thỉnh thoảng mới đến Chu gia chữa bệnh cho cô, sau này, thì đến rất thường xuyên.
Bà Chu không hài lòng, có ý muốn xua đuổi.
Ai ngờ được, lúc nửa đêm canh ba ngày nào đó, tên bác sĩ kia trèo tường vào nhà Chu gia, bị bắt tại trận.
Thế là, bà Chu thật sự tức đến phát điên lên, thét gọi Hứa Huệ Chanh ra ngoài, cho cô liền mấy cái bạt tai.
Lúc này người trong thôn mới gặp được con dâu mua về của Chu gia.
Nước da ngăm đen trước kia của Hứa Huệ Chanh đã nhả bớt, sắc mặt tái nhợt nhuốm vẻ bệnh tật. Có vài tên đàn ông thấy vậy, không kiềm được tâm tình nhộn nhạo. Hơn nữa, nghe thấy Hứa Huệ Chanh và bác sĩ có chuyện không đứng đắn với nhau, bọn họ càng cảm thấy cô có bộ dáng phong tình rất đặc biệt.
Chu gia liền không còn được yên bình nữa.
Đám đàn ông đó, hữu ý vô ý, đến Chu gia ngồi lê đôi mách. Không chỉ như vậy, có vài thân thích của cán bộ trong thôn, viện cớ đến thăm hỏi con dâu của Chu gia, để lại ảo tưởng rằng mình là chúa cứu thế của cô vậy.
Chu Cát Vũ còn nghe nói, đám đàn ông đó, từng người từng người một, đã lên giường của Hứa Huệ Chanh. Ai đến cô cũng không hề cự tuyệt.
Sau này, Hứa Huệ Chanh thật sự chạy trốn rồi.
Khi cô rời đi không bao lâu, Chu gia gặp phải một trận lửa lớn.
Người dân trong thôn miêu tả rằng, ông Chu bà Chu đều ở trong phòng, lửa thì bắt đầu cháy ở ngoài sân, bọn họ không thể nào ra được, người bên ngoài cũng không thể đi vào, cho nên cứ thế mà bị thiêu sống. Còn về phần Chu Thường Văn, ban sớm anh ta nói rằng ra ngoài hái hoa cho vợ, lúc quay về nhìn thấy lửa cháy lớn, ngây ngốc kêu lên, “Ba, mẹ… vợ ơi!” xong rồi liền chạy vào trong. Không thể tránh thoát.
Nghe thế, Chu Cát Vũ đuổi theo ra ngoài.
Thôn này giao thông không thuận tiện, Hứa Huệ Chanh ngồi xe mô tô của bác sĩ để rời khỏi.
Chu Cát Vũ nhớ ra lúc mình trở về, có thấy một chiếc xe chạy ngược hướng với gã. Người đàn ông thì gã không quen biết, còn người nữ thì đội nón cối, gã không để ý.
Nghĩ lại, đó chính là Hứa Huệ Chanh.
Hướng về thành thị chỉ có một con đường, việc bị Chu Cát Vũ chặn đầu là việc hoàn toàn có thể tính đến.
Hứa Huệ Chanh đã một năm không gặp lại gã, lúc này cô sợ đến sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Anh bác sĩ dễ dàng bị quật ngã.
Chu Cát Vũ lôi Hứa Huệ Chanh về lại thôn, “Cô chạy thì chạy rồi, tại sao còn muốn thiêu chết bọn họ?”
Hứa Huệ Chanh cũng kinh hoàng. Cô thật sự không ngờ đến chuyện hỏa hoạn, tuy rằng cô hận Chu gia, nhưng cô vẫn không có gan đi giết người phóng hỏa.
Cán bộ trong thôn đứng ra, chỉ rõ cô chính là kẻ phóng hỏa. Người dân trong thôn cũng úp mở phê bình cô không ít.
Những gã đàn ông thèm thuồng cô và bị Chu gia tỏ thái độ thẳng thừng, cảm thấy, cuối cùng thì cũng hả hê rồi. Thậm chí, hung thủ thật sự, cũng ở trong số đó.
Dù có trăm miệng thì Hứa Huệ Chanh cũng không thể giãi bày được. Rõ ràng bị bức hại ròng rã hai năm trời, tại sao đến cuối cùng, cô lại phải gánh trách nhiệm của ba mạng người.
Vào khoảng thời gian Chu Cát Vũ làm hậu sự, cô bị giam giữ trong nhà trưởng thôn. Chu Cát Vũ dặn dò trưởng thôn, trước tiên đừng làm gì cô.
Bởi vì hiện nay Chu Cát Vũ đã không còn giống ngày trước nữa, cán bộ trong thôn đối với gã cũng kính trọng hơn.
Cháu trai của thôn trưởng, người đã nhăm nhe Hứa Huệ Chanh rất lâu nhưng chậm chạp không đoạt được, cho rằng đây là cơ hội khó có được, buổi tối đó có ý đồ ra tay.
Ai ngờ, bị Chu Cát Vũ bắt ngay tại trận.
Chu Cát Vũ liên tưởng đến những lời đồn đại khi trước, lửa giận bốc lên, hận không thể bóp chết Hứa Huệ Chanh luôn. Gã đưa cô đến thành phố D, “Tôi có một công việc kinh doanh nhỏ, vừa hay phù hợp với thứ dâm đãng như cô.”
Sau khi Hứa Huệ Chanh biết được ngón trò của công việc kinh doanh đó, cô đột nhên chẳng còn chút lưu luyến gì với sinh mạng nữa. Cô phí hết tâm sức, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội bỏ đi, cuối cùng lại bị rơi vào vực thẳm càng đáng sợ hơn.
Những thôn dân đó đều đồn đãi rằng cô dụ dỗ anh bác sĩ, thế nhưng sự thật là, anh bác sĩ đó chỉ giúp cô chữa bệnh.
Bệnh tình của Hứa Huệ Chanh cứ tái phát miết, sốt cao không dứt, bà Chu đã không muốn quan tâm nữa, đã sớm bảo anh bác sĩ kia đừng có lo chuyện bao đồng. Bác sĩ biết nếu cứ để bệnh của Hứa Huệ Chanh kéo dài thêm thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta không được vào bằng cửa chính, chỉ có thể trèo tường vào.
Mà đám đàn ông có ý đồ với Hứa Huệ Chanh kia, thật ra đều không đạt được gì hết. Chỉ là, càng không có được thì lại càng đi bôi nhọ cô.
Mà nay, Chu Cát Vũ không nghe cô giải thích, chỉ cho rằng không có lửa làm sao có khói, gã cười khùng khục, “Tôi mặc kệ cô đã lên giường với ai, dù sao vào tiệm của tôi rồi thì đi kiếm tiền cho tôi.”
Gã nói rằng chuyện Chu gia bị phá hủy, là Hứa Huệ Chanh thiếu gã, ép buộc cô ký tên vào món nợ sáu tiệu tệ.
Lúc đó Hứa Huệ Chanh thật sự rất muốn chết. Cô không nhìn thấy được hy vọng, cô mệt rồi.
Sau đó, một trận động đất, khuấy lên lại những tình cảm không thể quên đi của cô với gia đình.
Cô nơm nớp lo sợ, van xin Chu Cát Vũ nghe ngóng tình hình trận động đất giúp cô.
Chu Cát Vũ đồng ý, nhưng đó là xuất phát từ ý đồ cá nhân của gã, gã muốn có được cái nhược điểm có thể khống chế cô. Gã không thể để cô chết. Gã muốn cô sống, sau đó, cùng gã mãi mãi dây dưa.
Sau khi có được tin tức của Hứa gia, gã rất hài lòng. Bởi vì Hứa Huệ Chanh mong chờ được đoàn tụ với gia đình, không tiếp tục coi nhẹ sinh mạng nữa.
Thế nhưng, cô vẫn mãi muốn bỏ trốn.
Gã bèn đưa ngón tay của Hứa Thất Trúc đến cho cô.
Thế là, Hứa Huệ Chanh liền an phận, hoàn toàn thỏa hiệp.
Trọn đời của Chu Cát Vũ, cũng chưa hề nói với người con gái khiến gã vừa gặp đã yêu biết tâm sự của mình.
Bởi vì quyết định của ba mẹ, gã bắt đầu bước sai một bước.
Sau này, sai lại càng sai.
Trong vô số đêm, gã muốn có được cô, hy vọng người đàn ông được nằm ở trên cô là gã.
Thế nhưng, gã không làm được.
Vì một nhát kéo của cô khi ấy, đã hủy đi niềm kiêu ngạo đàn ông của gã.
----
Cơn đau từ các vết thương trên người khiến Chu Cát Vũ khó chịu đựng được, gã không biết Hayakawa Riho sẽ chở gã đi đâu.
Thế nhưng gã cảm thấy, đời này của gã cứ kết thúc thế này cũng được rồi.
Gã nhớ lại Hứa Huệ Chanh ngày đầu gặp gỡ, cười tươi như một bông hoa nở rộ. Mà gã lúc đó, hoàn toàn không dự đoán được, sự cố chấp của bản thân đối với cô lại càng ngày càng sâu đậm, đến bước đường mà chính gã cũng không tưởng tượng được.
Chu Cát Vũ nhắm mắt lại. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại.
Nếu như…
Gã lại mở mắt ra.
Không có nếu như, đời này, cô sẽ không thể nào thuộc về gã.
Gã lại khép mắt lại.
----
Việt Tài từng hỏi Chung Định, có cần điều tra quá khứ của Hứa Huệ Chanh không.
Lúc đó Chung Định từ chối.
Nếu như hắn đã chấp nhận quá khứ của cô rồi, thì có biết hay không, cũng không quan trọng nữa.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy những bức ảnh trong phòng Chu Cát Vũ, Chung Định lại nôn nóng muốn biết những chuyện trước kia của cô. E rằng những chuyện kia, phần nhiều là những chuyện kinh khủng.
Chung Định lên xe, gửi một tin nhắn cho Việt Tài, sau đó nổ máy rời khỏi.
Thật ra Chung Định biết, bởi vì nguyên nhân gì mà Hứa Huệ Chanh phải thỏa hiệp với Chu Cát Vũ.
Lần trước Hayakawa Riho nghe ngóng được, Chu Cát Vũ muốn đi giáo huấn em trai của Hứa Huệ Chanh. Cô ta kịp thời báo cho Chung Định biết, thế là, tay chân của Chu Cát Vũ bị cản chân, đến trễ.
Ở trong gia đình của mình, Chung Định đã mất đi cảm giác quyến luyến tình thân này.
Hắn nghĩ, nếu như tiếp tục bước tiếp với Hứa Huệ Chanh, liệu có hay không một ngày, ở trong lòng cô, hắn cũng sẽ có được một vị trí tối cao như thế?!
Hắn rất khao khát cái tương lai đó.
----
Lúc Chung Định ra ngoài, là hoàng hôn.
Trước khi đi, Hứa Huệ Chanh còn nằm co mình ngủ trong lòng hắn. Có lẽ trong mơ cô cảm nhận được hắn sắp rời đi, cho nên càng rúc về phía bên hắn.
Hắn hôn hôn cô, “Anh ra ngoài mua bao thuốc, một chút sẽ về.”
Hứa Huệ Chanh nửa nhắm mắt, gật gật đầu.
Không bao lâu sau, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, cô ngủ không sâu, cho nên khi Chung Định quay trở lại, cô liền tỉnh dậy.
Hứa Huệ Chanh dụi mắt, vươn tay bật đèn ở đầu giường, “Anh trở về rồi.” Cô không biết là mình đã ngủ bao lâu, chỉ là hôm nay cô một mình lo lắng khiếp sợ, sau khi buông lỏng thì lại cực kỳ buồn ngủ.
“Ừm.” Chung Định tắt ngọn đèn ban nãy đi, xuôi theo bên người cô nằm xuống, vùi mặt vào hõm vai của cô.
Hứa Huệ Chanh chợt mở to hai mắt, nhìn lên trần nhà tối om om.
Từ sau khi ngủ chung giường, hắn liền không cho cô mặc đồ quá dày khi đi ngủ nữa, cô chỉ đành thay một bộ váy ngủ trễ ngực giữ ấm, để làm hài lòng sở thích của hắn.
Mà giờ, nơi vai để trần của cô, hơi hơi ẩm ướt.
Ban nãy, hai tay của Hứa Huệ Chanh nắm ga trải giường, sau đó, mới chầm chậm giơ lên, ôm lấy hắn.
Trong lòng cô, người đàn ông này mạnh mẽ không gì lay động được, cho nên cô thà rằng có cát rơi vào mắt hắn, cũng không muốn thừa nhận, rằng hắn đang khóc.
Hắn ôm cô càng thêm chặt.
Cô xoay đầu hôn lên mái tóc của hắn, khẽ vỗ về vai hắn.
Chung Định ôm lấy cô, tâm tình dần dần dịu lại. Kết thúc cuộc đánh giết với Chu Cát Vũ, ý thức của Chung Định vẫn còn lơ lửng. Những tấm ảnh trong căn phòng đó, hắn chỉ nhìn lướt qua, nhưng đã không thể nào quên nổi.
Hắn cần cô đến an ủi nỗi đau của hắn.
Hắn bắt đầu hôn nhẹ lên vai cô.
Hứa Huệ Chanh sửng người một hồi. Thời gian để thích ứng của cô rất lâu, lúc bắt đầu sẽ khẩn trương.
Lúc trước khi cô làm việc, dáng vẻ quyến rũ là đóng kịch, ngay cả những lời rên rĩ cũng rất dung tục. Giờ đây ở trong lòng Chung Định, cô muốn dùng gương mặt chân thật nhất của mình để triền miên với hắn, thế nhưng thân thể cô vẫn hết lần này đến lần khác đều rất lạnh nhạt. Hơn nữa, hiện nay cô cũng không sao nói ra được những lời nhục dục kia.
Chung Định ngẩng đầu lên, “Thả lỏng.”
“Em…” Cô muốn nói với hắn, không phải là cô không muốn cùng hắn, nhưng cô có bóng ma trong lòng. Thế nhưng lời mới vừa đến vành môi, thì đã ngừng lại.
Hắn dùng đôi tay nâng mặt cô lên, đáp xuống một nụ hôn thật sâu. Hắn biết, sự lãnh cảm của cô không phải do sinh lý, mà là do tâm lý.
Hứa Huệ Chanh không biết chuyện ấy của nam nữ yêu nhau, có phải thế này hay không.
Mới bắt đầu, Chung Định sẽ rất nhẫn nại, ở trên giường, hắn không hề chê bai cô đẫy đà, ngược lại, còn hôn hết một lượt lại một lượt. Cách thức yêu thương đó, khiến cô ngẩn ngơ cảm thấy hắn đã cúi đầu xưng thần trước mặt cô vậy.
Ở trong bóng tối, Hứa Huệ Chanh không nhìn thấy gì cả, cảm giác mà da thịt truyền đến, chỉ là sự ấm nóng của hắn. Dần dần, cô vịn lấy khuỷu tay của hắn, càng ngày càng chặt.
Sự dịu dàng của Chung Định, chỉ giới hạn trong khi cô còn chưa động tình. Đến khi đã dùng hết sự nhẫn nại của mình, sự tiến công của hắn liền vô cùng xâm lược.
Nói cho cùng, bản chất của hắn, vẫn là một con sói.