Chương 82
Tai nạn lần này, khiến cho Kiều Diên sốt cao. Bệnh tình cứ trở qua trở lại nhiều lần, phải nằm nghỉ hết nửa tháng trời.
Trong thời gian Kiều Diên bị bệnh, những lời trách cứ của Chung Mẫu dành cho Chung Định nhiều vô số kể.
“Tảng đá đó sao không đập lên đầu mày đi chứ!”
“Có phải là mày đố kị với A Diên? Cho nên cố ý hại thằng bé?”
“Tuổi còn nhỏ không học điều tốt, đi thám hiểm gì chứ! A Diên có thể trèo cây giỏi hơn mày sao?”
“A Diên mà có chuyện gì, không tha cho mày đâu!”
…
Chung Định càng ngày càng lạnh lùng. Lúc mới bắt đầu, những lời mắng chửi của Chung Mẫu còn có thể khiến cho hắn tủi thân, sau này thì mặt hắn không còn biểu hiện gì nữa. Chỉ có những lúc thăm em trai đang nằm trên giường bệnh, Chung Định mới để lộ ra chút thần sắc.
Trải qua cơn bệnh này, thân thể của Kiều Diên không được khỏe mạnh như Chung Định nữa, hơn nữa còn dễ bị đau đầu. Bác sĩ nói rằng, vì lúc bị kẹt cổ, nước trong khe núi cứ nhỏ giọt lên đầu của cậu.
Bởi vì chuyện này, Chung Định hối hận đến mức xin lỗi liên tục.
Kiều Diên luôn chỉ cười đáp rằng, “Không sao đâu.”
Chung Mẫu rất để tâm đến tình hình sức khỏe của Kiều Diên, những lúc bác sĩ gia đình đến, bà luôn dắt Kiều Diên đi đến phòng khám.
Chung Định mỗi lần đều nhìn mẹ và em trai mình như thế, tay mẹ dắt tay con, chầm chậm rời khỏi. Hắn rất khỏe mạnh, trừ những lúc va chạm khi đi khắp nơi giở trò ngang ngược, những lúc khác đều chẳng bệnh đau gì.
Thế nên, hắn không cần phải đi khám bệnh.
Lúc Kiều Diên 9 tuổi, cơn đau đầu đột nhiên trầm trọng hơn.
Trong lúc tức giận, Chung Mẫu nhớ ra kẻ đầu sỏ tội ác là Chung Định, thế là, bà tát hắn hai bạt tai thật mạnh.
Chung Định đứng im tại chỗ, ổn định thân thể. Hắn cúi đầu dùng ngón cái quệt đi vết máu nơi khóe miệng. Khi ngẩng đầu lên lại, vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt.
Chung Mẫu nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn, càng thêm tức giận mà không chỗ phát tiết.
Kiều Diên đã từng ở trước mặt Chung Mẫu, nói rất nhiều chuyện tốt về Chung Định cho bà nghe, nhưng đều không thể nào hóa giải sự ngăn cách giữa hai người. Chung Mẫu dường như đã gạt Chung Định ra ngoài phạm vi thù địch.
Sau này, Chung gia sửa chữa phòng ốc, có một vị đại sư đến xem phong thủy. Nghe Chung lão thái gia nói, vị đại sư này tinh thông tử vi mệnh số.
Chung Mẫu cười cười giới thiệu đứa con nhỏ ưu tú của bà với đại sư.
Sau đó, đại sư phán rằng Kiều Diên phúc bạc.
Chung Mẫu ngay lập tức giận dữ to tiếng.
Sau này, sự việc này lấy lời xin lỗi của đại sư mà kết thúc.
Thế nhưng Chung Mẫu lại để tâm, bà càng thêm hết mực thương yêu Kiều Diên.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, bệnh tình của Kiều Diên không thấy chuyển tốt. Chung lão thái gia bèn đề nghị đưa Kiều Diên ra nước ngoài chữa trị.
Chung Mẫu do dự nhiều lần, cuối cùng gật đầu. Bà vốn nghĩ rằng, lần trị bệnh này chẳng qua chỉ vài tháng một năm.
Ai ngờ, Kiều Diên một đi liền đi mấy năm trời. Cậu lại không phải vì vấn đề bệnh tình mà ở lại, mà là do cậu nhận một học giả mỹ thuật đức cao vọng trọng làm thầy, cậu tính đợi khi thành tài rồi sẽ về nước.
Cậu thường xuyên gọi điện về cho Chung Định, hỏi thăm tình hình.
Chung Định đều nói, “Anh rất tốt.” Thật ra hắn cứ liều lĩnh kích thích thế nào thì cứ làm thế nấy. Nhưng mặc kệ hắn có lăn lộn thế nào, vẫn cứ khỏe mạnh cứng cáp.
Năm Chung Định 14 tuổi, xảy ra chuyện với một nữ giáo viên. Công ty của Chung thị vì vụ tai tiếng này mà bị chèn ép. Dư luận ầm ĩ, Chung Mẫu thật sự xem hắn như cái đinh trong mắt, nhìn thấy hắn đều phải mỉa mai một câu, “Đồ sao chổi.”
Chung Định nghe xong chỉ cười, vẻ mặt coi như không có gì.
Sau khi bị chèn ép, Chung thị sa sút một hai năm trời.
Bởi vì chuyện này, Kiều Diên về nước trước hạn. Lúc ở nước ngoài, cậu ở nhà của cô cả. Dượng cả là một thương nhân, lúc rỗi rảnh thường hay nói chuyện buôn bán làm ăn.
Kiều Diên được lợi rất nhiều. Sau đó, cậu quả nhiên tỏ ra là một bộ óc kinh doanh xuất sắc.
Chung thị vực dậy mạnh mẽ, thậm chí càng huy hoàng hơn xưa. Chung Mẫu thật sự như mở cờ trong bụng, ngay cả Chung lão thái gia cũng không tiếc lời khen ngợi.
Chung Định thì vẫn tầm thường, không chí tiến thủ.
Kiều Diên bởi vì tài hoa bộc lộ quá mức, dẫn đến những oán ghét của các phái khác trong Chung thị. Tính cánh của cậu lại ôn hòa, không thích dính vào mấy thứ minh tranh ám đấu, có thể tránh thì cứ tránh. Thế nhưng, có lúc nhượng bộ sẽ khiến đối thủ từng bước lấn tới.
Chung Định chính là ra tay vào lúc này. Hắn vào đại học không bao lâu thì thôi học, sau đó tìm đến Việt Tài và Hayakawa Riho.
Hayakawa Riho đúng là trời sinh đã thích hợp làm con bướm bay lượn trong bóng tối. Cô là bạn quốc tế trên mạng của Việt Tài, hai người quen biết qua một diễn đàn hacker. Cả hai nói chuyện trên mạng rất nhiều năm, nhưng vẫn lần lữa chưa gặp mặt.
Hayakawa Riho từng giữ chức vụ quan trọng trong một bang phái ở Nhật Bản, thân thủ rất cao, năng lực quản lý lại giỏi. Sau này tổ chức cũ vì vài bất đồng nên giải tán, cô không thích vào tổ chức mới, nên suốt ngày lên mạng. Ngày nào đó lên mạng đến ngấy rồi, cô nhanh chóng thu dọn hành lý, mua vé máy bay đến Trung Quốc.
Sau đó cô mất trọn hai năm trời, để trở thành người bạn giới tính nữ của hắn.
Chung Định, Việt Tài và Hayakawa Riho, tổ hợp thành mối quan hệ kiềng ba chân, âm thầm giúp Kiều Diên đạp bằng mọi chông gai.
Sau này Kiều Diên ra đi rồi.
Chung Định cũng lười biếng.
Việt Tài mở một tiệm mô hình, Hayakawa Riho mở một quán cà phê. Ngày tháng dần trở nên bình thản nhạt nhẽo.
Mà nay, đại thiếu gia duy nhất của Chung gia là Chung Định, dự tính vứt bỏ cái danh hiệu này.
Thế nên, quán cà phê tạm thời dừng việc kinh doanh. Còn về tiệm mô hình, vốn tình hình buôn bán cũng ế ẩm, cho nên đóng hay không đóng cửa cũng chẳng sao.
----
Chung Định căn bản không mặc đồ tây.
Trước mặt Hứa Huệ Chanh, chỉ có hôm trở về từ buổi tiệc đính hôm hắn mới đóng bộ như thế.
Cho nên hôm nay, sau khi cô nấu xong bữa sáng, thấy hắn xuất hiện với đồ tây giày da, cô hoàn toàn sững sờ.
Bộ âu phục cắt may rất vừa, còn hắn thì cao ráo khôi ngô.
“Có đẹp trai không?” Chung Định cong mắt cười.
Cô cười theo, ra sức gật đầu, “Đẹp lắm đẹp lắm.”
Mắt hắn càng thêm cong, “Đến thắt cà vạt cho anh.”
Cô thẳng thắn nói, “Em không biết.” Cô chưa từng thắt cà vạt qua cho ai, làm sao mà biết món này.
Lời trả lời của cô, nằm trong dự liệu của hắn. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, “Đến đây học.”
“Đợi chút.” Hứa Huệ Chanh cởi tạp dề ra, sau đó vào nhà bếp rửa sạch tay, rồi chạy ra lao đến trước mặt Chung Định.
Chung Định chầm chậm thắt cà vạt lên, sau đó cởi ra rất nhanh, “Học được chưa?”
“Chưa… anh chậm chút.”
Hắn lại lặp lại động tác kia một lần, rồi lại cởi ra.
Hứa Huệ Chanh gật đầu, vươn tay ra làm theo. Cái nút cô thắt méo méo mó mó, kéo một cái, vẫn không sao ngay lại được.
“Làm lại.”
Cô liếc nhìn sắc mặt của hắn, chầm chậm cởi ra, rồi thắt lại cho hắn. Lần này quả là không còn méo nữa.
“Làm lại.” Chung Định tỏ rõ ra hôm nay cô không thắt ngay ngắn cho hắn thì khỏi cần nghỉ.
“…” Được thôi. Tuy rằng không méo, nhưng hình như thắt quá chặt rồi.
Cứ làm đi làm lại mấy lần thế này, Hứa Huệ Chanh chột dạ nhìn chiếc cà vạt đã nhăn nhúm.
Chung Định vỗ vỗ mặt cô, “Đi chọn lại cái khác cho anh.”
Hứa Huệ Chanh chỉ có thể lên lầu tìm. Cô không biết phối đồ, bèn chọn một chiếc có màu tương tự như chiếc cô đã làm nhăn.
Chung Định không chĩa mũi nhọn vào khiếu thẩm mỹ của cô mà ra ý kiến. Hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt chăm chú thắt cà vạt của cô, trong lòng khẽ động.
Dáng vẻ của cô thế này, thật giống một cô vợ tốt hiền lương thục đức.
Đợi khi cô thắt xong, Chung Định kìm lòng không đặng nghiêng người hôn lên môi cô. Hắn giữ chặt lấy eo của cô, hôn thật nóng bỏng, một đường thuận theo cần cổ của cô chạy xuống, âm ỉ mối ngại sẽ lau súng cướp cò.
Hứa Huệ Chanh đỡ lấy vai của hắn, nhớ đến thành quả mới nãy của mình, cô khẽ thở ra, nói, “Nếu như anh cởi cà vạt ra thì em không thắt cho anh nữa đâu.”
Chung Định nghe thế, cười khàn khàn, “Anh có thể chỉ cởi bên dưới.”
Khóe mắt của cô đột nhiên lướt đến đến mảnh kính ở chiếc tủ phía trước, bên trong là hình ảnh phản chiếu của Thiêm Tài. Cô hoảng lên, “Thiêm Tài ở đây kìa.”
“Nó không nhìn thấy.” Hắn tiếp tục gặm cắn.
Thiêm Tài giống như nghe hiểu câu nói này, đột nhiên sủa lên một tiếng.
Hứa Huệ Chanh vội vàng đẩy Chung Định ra, sau đó kéo kéo cổ áo của mình.
Chung Định liếc Thiêm Tài một cái, “Đổi hoàn cảnh rồi, nên học thế nào mà nhìn sắc mặt người ta chứ.”
Thiêm Tài “gâu gâu” hai tiếng.
Nói ra thì, chú ta vào đây ở chưa bao lâu.
Căn đại biệt thự kia của Chung Định, quyền tài sản không thuộc về hắn. Mấy ngày trước trợ lý của Chung lão thái gia gọi điện đến, truyền đạt mệnh lệnh của Chung lão thái gia, tóm lại là trục xuất Thiêm Tài.
Chung Định nghe xong nội dung, không nói tiếng nào liền cúp máy. Hắn lập tức ra khỏi nhà đi đón Thiêm Tài.
Tối ngày hôm đó, hắn dắt Hứa Huệ Chanh và Thiêm Tài ra ngoài tản bộ.
Nói mỹ miều là một nhà ba người.
Hứa Huệ Chanh lộ vẻ rất hân hoan. Bất luận người thứ ba là ai, tóm lại người thứ nhất thứ hai là hắn và cô.
Thiêm Tài rất ngoan. Vì sự xuất hiện của nó, căn nhà vốn có của đôi vợ chồng son liền trở nên náo nhiệt. Nhưng mà, Chung Định cũng ý thức được, có vài chuyện, không thể lúc nào nơi nào cũng có thể làm được.
Ví dụ như, cuộc xâm lược bây giờ của hắn đã bị ép phải dừng lại.
Hắn bóp bóp eo của Hứa Huệ Chanh, “Đợi tối anh về sẽ tiếp tục.” Cô kiên trì muốn giảm cân, bởi thế hắn thiết kế cho cô kế hoạch vận động. Bây giờ sờ thế này, không còn phì nộn như ngày trước nữa.
Cảm giác từ bàn tay mang đến cực tốt.
----
Vụ án hối lộ sôi sùng sục.
Cha mẹ của Lưu Kiến Điển đến cầu tình, muốn bảo vệ con trai.
Chung lão thái gia trực tiếp ném cho bọn họ một câu: không cho vào nhà.
Bởi vì chuyện này, tâm tình của Chung lão thái gia rất kém. Ông ra tối hậu thư cho Chung Định. Còn đại hội cổ đông, chính là biểu hiện cho lòng kiên nhẫn của ông đã đạt đến cực điểm.
Quanh năm suốt tháng, tỷ lệ Chung Định xuất hiện ở công ty là cực kỳ nhỏ. Ngoại trừ cấp cao trong công ty, những người khác đều không nhận ra hắn. Bảo vệ cảm thấy Chung Định lạ mặt, bước ra dò hỏi.
Chung Định cười nhẹ, “Tôi lên trên thu dọn rác rưởi.”
Lời này vừa thốt ra, bảo vệ coi hắn như đến để gây rối, “Trên lầu của chúng tôi rất sạch, không có rác rưởi.”
“Ồ?”
“Anh ____ mời xuất trình thẻ ra vào!”
Chung Định móc thẻ bạch kim của Chung thị ra.
Bảo vệ vừa nhìn thấy, lập tức ỉu xìu, liên tục cúi đầu nhận lỗi.
“Làm trọn chức trách, có thể tha thứ.” Chung Định nói xong thì tự mình đi về phía thang máy.
Hắn ra khỏi nhà trễ, bây giờ đã không còn là giờ cao điểm đi làm nữa, sảnh đợi thang máy loe hoe vài người.
Vào lúc hắn nhìn thấy bóng dáng nào đó ở phía trước, sắc mặt hơi lạnh đi.
Trần Thư Cần đang cúi đầu xem điện thoại.
Chung Định không chào hỏi cô.
Thang máy mở ra. Hắn bước vào.
Lúc này Trần Thư Cần mới vội ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy hắn, một tia kinh ngạc lướt qua, sau đó lại trở về bình tĩnh.
Cô bước vào. Tháng máy đóng lại.
Sau vài giây im lặng, Trần Thư Cần chủ động lên tiếng, “Sao hôm nay đến đây vậy?”
“Họp.” Chung Định trả lời rất ngắn gọn.
Cô đã quen với thái độ của hắn, nên cũng không tính toán gì, “Nghe nói ông nội rất giận.”
“Biết.”
Cô nhìn đèn hiển thị chuyển từng tầng từng tầng, hỏi mà không chắc chắn, “Anh… thật sự muốn rời khỏi nhà sao?”
“Không phải tôi đã rời khỏi sớm rồi à?”
“Anh hiểu ý của tôi mà.”
“Trần Thư Cần.” Khóe miệng Chung Định nhếch lên, “Thứ mà A Diên coi trọng, không có nghĩa là tôi sẽ yêu thích.”
“Cũng phải… anh và anh ấy không giống nhau.” Câu này giọng của Trần Thư Cần xuống thấp, ngừng lại hai giây, cô hơi mỉm cười, “Tôi gặp bạn gái của anh rồi, trông rất tốt.”
“Ừm.” Tiểu Sơn Trà của hắn, tốt đẹp có một không hai.
“Sợi dây chuyền đó cô ấy có mua được không?”
“Dây chuyền gì?” Cuối cùng Chung Định cũng nhìn thằng về phía Trần Thư Cần.
“Hôm đó tôi thấy cô ấy ở Sách Lan Câu đấu giá.” Cô quay đầu lại nhìn hắn, nói, “Xem ra là không giành được rồi.”
Chung Định thật sự không biết chuyện này. Chuyện Hứa Huệ Chanh đấu giá không thành, tất nhiên cô cũng không nhắc với hắn. Nhưng mà lúc này, hắn đoán sợi dây chuyền chắc là để phối với cái mặt dây chuyền kia.
Đèn tầng sáng lên.
“Tôi tới rồi.” Trần Thư Cần nói rồi bước ra ngoài.
“Ừ.”
“Chung Định.” Trần Thư Cần đột nhiên ấn nút mở cửa, nhưng không quay đầu lại. “Cho dù có rời khỏi, thỉnh thoảng cũng nên đi thăm cô cả đi. Đưa bạn gái anh theo, cô cả sẽ vui lắm.”
“Ừm.”
Chung Định quả thật đã một thời gian rồi không đến thăm cô cả.
Năm 15 tuổi, sau khi Kiều Diên về nước không bao lâu thì cô cả cũng trở về. Nghe nói là do hôn nhân có vấn đề.
Bởi vì ở nước ngoài Kiều Diên và cô cả luôn ở chung sớm chiều, đương nhiên quan hệ với bà cũng rất thân. Cậu thường đưa Chung Định đến thăm bà.
Trong Chung gia, người ta sẽ gọi Kiều Diên là “A Diên”, còn lúc gọi Chung Định, thì gọi cả họ lẫn tên. Chỉ có cô cả, mới thân thiết gọi một tiếng “Tiểu Định.”
Bởi vì cách gọi này, Chung Định ở trước mặt bà bớt phóng túng đi rất nhiều. Trong lòng của hắn, cô cả là một trong số những người thân ít ỏi của hắn.
----
Tuần trước Trần Thư Cần đã nghe nói, Chung lão thái gia thật sự rất giận.
Chung Định hôm nay đến đây, hoặc đây chính là một cái bẫy. Nói là đến họp, thế nhưng khi cửa vừa đóng lại, người bên ngoài làm sao biết được chiến trận bên trong thế nào. Chung Định một mình đơn độc, không biết có thể đối phó không.
Trần Thư Cần nhìn một đống báo cáo, đầu óc hoàn toàn không tập trung vào công việc.
Cô suy nghĩ một chút, số tài sản của Kiều Diên và Chung Định gộp lại, không phải ai cũng có thể nuốt xuống được. Trong giai đoạn hiện thời mà nói, chắc hẳn chỉ có Phượng Hữu có đủ năng lực thâu tóm.
Nhưng Chung Mẫu nhất định sẽ không để Phượng Hữu được như ý.
Mà Chung lão thái gia cũng không muốn Phượng Hữu độc chiếm Chung thị. Cục diện mà ông thích nhìn thấy, chắc hẳn là cảnh mọi người kiềm chế lẫn nhau.
~M~: Tình tiết nước nhỏ lên đầu Kiều Diên gây di chứng cho cậu ở ngoài thực tế được gọi với cái tên “giọi nước gây chết người”:
Tra tấn bằng giọt nước là một trong những hình thức tra tấn dã man nhất thời xưa, người Pháp từng tra tấn tù nhân chính trị Việt Nam ở các nhà tù cũng theo hình thức đó.
Họ cho tù nhân vào trong phòng kín, không ánh sáng, cách âm. Người tù bị đặt nằm ngửa khóa cứng người, trên đầu họ có một cái ống nằm ngang, cho nước chảy vào ống đó, nhỏ từng giọt lỏng tỏng lên giữa trán.
Lúc đầu người bị tra tấn không cảm thấy gì ngoài những giọt nước nhỏ trên đầu, nhưng lâu dài thì mỗi giọt nước sẽ như một nhát búa đập vào hộp sọ.
Tội nhân sẽ ức chế và căng thẳng dữ dội, bứt rứt đến phát điên, hoảng loạn tinh thần dẫn đến tử vong.
Tai nạn lần này, khiến cho Kiều Diên sốt cao. Bệnh tình cứ trở qua trở lại nhiều lần, phải nằm nghỉ hết nửa tháng trời.
Trong thời gian Kiều Diên bị bệnh, những lời trách cứ của Chung Mẫu dành cho Chung Định nhiều vô số kể.
“Tảng đá đó sao không đập lên đầu mày đi chứ!”
“Có phải là mày đố kị với A Diên? Cho nên cố ý hại thằng bé?”
“Tuổi còn nhỏ không học điều tốt, đi thám hiểm gì chứ! A Diên có thể trèo cây giỏi hơn mày sao?”
“A Diên mà có chuyện gì, không tha cho mày đâu!”
…
Chung Định càng ngày càng lạnh lùng. Lúc mới bắt đầu, những lời mắng chửi của Chung Mẫu còn có thể khiến cho hắn tủi thân, sau này thì mặt hắn không còn biểu hiện gì nữa. Chỉ có những lúc thăm em trai đang nằm trên giường bệnh, Chung Định mới để lộ ra chút thần sắc.
Trải qua cơn bệnh này, thân thể của Kiều Diên không được khỏe mạnh như Chung Định nữa, hơn nữa còn dễ bị đau đầu. Bác sĩ nói rằng, vì lúc bị kẹt cổ, nước trong khe núi cứ nhỏ giọt lên đầu của cậu.
Bởi vì chuyện này, Chung Định hối hận đến mức xin lỗi liên tục.
Kiều Diên luôn chỉ cười đáp rằng, “Không sao đâu.”
Chung Mẫu rất để tâm đến tình hình sức khỏe của Kiều Diên, những lúc bác sĩ gia đình đến, bà luôn dắt Kiều Diên đi đến phòng khám.
Chung Định mỗi lần đều nhìn mẹ và em trai mình như thế, tay mẹ dắt tay con, chầm chậm rời khỏi. Hắn rất khỏe mạnh, trừ những lúc va chạm khi đi khắp nơi giở trò ngang ngược, những lúc khác đều chẳng bệnh đau gì.
Thế nên, hắn không cần phải đi khám bệnh.
Lúc Kiều Diên 9 tuổi, cơn đau đầu đột nhiên trầm trọng hơn.
Trong lúc tức giận, Chung Mẫu nhớ ra kẻ đầu sỏ tội ác là Chung Định, thế là, bà tát hắn hai bạt tai thật mạnh.
Chung Định đứng im tại chỗ, ổn định thân thể. Hắn cúi đầu dùng ngón cái quệt đi vết máu nơi khóe miệng. Khi ngẩng đầu lên lại, vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt.
Chung Mẫu nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn, càng thêm tức giận mà không chỗ phát tiết.
Kiều Diên đã từng ở trước mặt Chung Mẫu, nói rất nhiều chuyện tốt về Chung Định cho bà nghe, nhưng đều không thể nào hóa giải sự ngăn cách giữa hai người. Chung Mẫu dường như đã gạt Chung Định ra ngoài phạm vi thù địch.
Sau này, Chung gia sửa chữa phòng ốc, có một vị đại sư đến xem phong thủy. Nghe Chung lão thái gia nói, vị đại sư này tinh thông tử vi mệnh số.
Chung Mẫu cười cười giới thiệu đứa con nhỏ ưu tú của bà với đại sư.
Sau đó, đại sư phán rằng Kiều Diên phúc bạc.
Chung Mẫu ngay lập tức giận dữ to tiếng.
Sau này, sự việc này lấy lời xin lỗi của đại sư mà kết thúc.
Thế nhưng Chung Mẫu lại để tâm, bà càng thêm hết mực thương yêu Kiều Diên.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, bệnh tình của Kiều Diên không thấy chuyển tốt. Chung lão thái gia bèn đề nghị đưa Kiều Diên ra nước ngoài chữa trị.
Chung Mẫu do dự nhiều lần, cuối cùng gật đầu. Bà vốn nghĩ rằng, lần trị bệnh này chẳng qua chỉ vài tháng một năm.
Ai ngờ, Kiều Diên một đi liền đi mấy năm trời. Cậu lại không phải vì vấn đề bệnh tình mà ở lại, mà là do cậu nhận một học giả mỹ thuật đức cao vọng trọng làm thầy, cậu tính đợi khi thành tài rồi sẽ về nước.
Cậu thường xuyên gọi điện về cho Chung Định, hỏi thăm tình hình.
Chung Định đều nói, “Anh rất tốt.” Thật ra hắn cứ liều lĩnh kích thích thế nào thì cứ làm thế nấy. Nhưng mặc kệ hắn có lăn lộn thế nào, vẫn cứ khỏe mạnh cứng cáp.
Năm Chung Định 14 tuổi, xảy ra chuyện với một nữ giáo viên. Công ty của Chung thị vì vụ tai tiếng này mà bị chèn ép. Dư luận ầm ĩ, Chung Mẫu thật sự xem hắn như cái đinh trong mắt, nhìn thấy hắn đều phải mỉa mai một câu, “Đồ sao chổi.”
Chung Định nghe xong chỉ cười, vẻ mặt coi như không có gì.
Sau khi bị chèn ép, Chung thị sa sút một hai năm trời.
Bởi vì chuyện này, Kiều Diên về nước trước hạn. Lúc ở nước ngoài, cậu ở nhà của cô cả. Dượng cả là một thương nhân, lúc rỗi rảnh thường hay nói chuyện buôn bán làm ăn.
Kiều Diên được lợi rất nhiều. Sau đó, cậu quả nhiên tỏ ra là một bộ óc kinh doanh xuất sắc.
Chung thị vực dậy mạnh mẽ, thậm chí càng huy hoàng hơn xưa. Chung Mẫu thật sự như mở cờ trong bụng, ngay cả Chung lão thái gia cũng không tiếc lời khen ngợi.
Chung Định thì vẫn tầm thường, không chí tiến thủ.
Kiều Diên bởi vì tài hoa bộc lộ quá mức, dẫn đến những oán ghét của các phái khác trong Chung thị. Tính cánh của cậu lại ôn hòa, không thích dính vào mấy thứ minh tranh ám đấu, có thể tránh thì cứ tránh. Thế nhưng, có lúc nhượng bộ sẽ khiến đối thủ từng bước lấn tới.
Chung Định chính là ra tay vào lúc này. Hắn vào đại học không bao lâu thì thôi học, sau đó tìm đến Việt Tài và Hayakawa Riho.
Hayakawa Riho đúng là trời sinh đã thích hợp làm con bướm bay lượn trong bóng tối. Cô là bạn quốc tế trên mạng của Việt Tài, hai người quen biết qua một diễn đàn hacker. Cả hai nói chuyện trên mạng rất nhiều năm, nhưng vẫn lần lữa chưa gặp mặt.
Hayakawa Riho từng giữ chức vụ quan trọng trong một bang phái ở Nhật Bản, thân thủ rất cao, năng lực quản lý lại giỏi. Sau này tổ chức cũ vì vài bất đồng nên giải tán, cô không thích vào tổ chức mới, nên suốt ngày lên mạng. Ngày nào đó lên mạng đến ngấy rồi, cô nhanh chóng thu dọn hành lý, mua vé máy bay đến Trung Quốc.
Sau đó cô mất trọn hai năm trời, để trở thành người bạn giới tính nữ của hắn.
Chung Định, Việt Tài và Hayakawa Riho, tổ hợp thành mối quan hệ kiềng ba chân, âm thầm giúp Kiều Diên đạp bằng mọi chông gai.
Sau này Kiều Diên ra đi rồi.
Chung Định cũng lười biếng.
Việt Tài mở một tiệm mô hình, Hayakawa Riho mở một quán cà phê. Ngày tháng dần trở nên bình thản nhạt nhẽo.
Mà nay, đại thiếu gia duy nhất của Chung gia là Chung Định, dự tính vứt bỏ cái danh hiệu này.
Thế nên, quán cà phê tạm thời dừng việc kinh doanh. Còn về tiệm mô hình, vốn tình hình buôn bán cũng ế ẩm, cho nên đóng hay không đóng cửa cũng chẳng sao.
----
Chung Định căn bản không mặc đồ tây.
Trước mặt Hứa Huệ Chanh, chỉ có hôm trở về từ buổi tiệc đính hôm hắn mới đóng bộ như thế.
Cho nên hôm nay, sau khi cô nấu xong bữa sáng, thấy hắn xuất hiện với đồ tây giày da, cô hoàn toàn sững sờ.
Bộ âu phục cắt may rất vừa, còn hắn thì cao ráo khôi ngô.
“Có đẹp trai không?” Chung Định cong mắt cười.
Cô cười theo, ra sức gật đầu, “Đẹp lắm đẹp lắm.”
Mắt hắn càng thêm cong, “Đến thắt cà vạt cho anh.”
Cô thẳng thắn nói, “Em không biết.” Cô chưa từng thắt cà vạt qua cho ai, làm sao mà biết món này.
Lời trả lời của cô, nằm trong dự liệu của hắn. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, “Đến đây học.”
“Đợi chút.” Hứa Huệ Chanh cởi tạp dề ra, sau đó vào nhà bếp rửa sạch tay, rồi chạy ra lao đến trước mặt Chung Định.
Chung Định chầm chậm thắt cà vạt lên, sau đó cởi ra rất nhanh, “Học được chưa?”
“Chưa… anh chậm chút.”
Hắn lại lặp lại động tác kia một lần, rồi lại cởi ra.
Hứa Huệ Chanh gật đầu, vươn tay ra làm theo. Cái nút cô thắt méo méo mó mó, kéo một cái, vẫn không sao ngay lại được.
“Làm lại.”
Cô liếc nhìn sắc mặt của hắn, chầm chậm cởi ra, rồi thắt lại cho hắn. Lần này quả là không còn méo nữa.
“Làm lại.” Chung Định tỏ rõ ra hôm nay cô không thắt ngay ngắn cho hắn thì khỏi cần nghỉ.
“…” Được thôi. Tuy rằng không méo, nhưng hình như thắt quá chặt rồi.
Cứ làm đi làm lại mấy lần thế này, Hứa Huệ Chanh chột dạ nhìn chiếc cà vạt đã nhăn nhúm.
Chung Định vỗ vỗ mặt cô, “Đi chọn lại cái khác cho anh.”
Hứa Huệ Chanh chỉ có thể lên lầu tìm. Cô không biết phối đồ, bèn chọn một chiếc có màu tương tự như chiếc cô đã làm nhăn.
Chung Định không chĩa mũi nhọn vào khiếu thẩm mỹ của cô mà ra ý kiến. Hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt chăm chú thắt cà vạt của cô, trong lòng khẽ động.
Dáng vẻ của cô thế này, thật giống một cô vợ tốt hiền lương thục đức.
Đợi khi cô thắt xong, Chung Định kìm lòng không đặng nghiêng người hôn lên môi cô. Hắn giữ chặt lấy eo của cô, hôn thật nóng bỏng, một đường thuận theo cần cổ của cô chạy xuống, âm ỉ mối ngại sẽ lau súng cướp cò.
Hứa Huệ Chanh đỡ lấy vai của hắn, nhớ đến thành quả mới nãy của mình, cô khẽ thở ra, nói, “Nếu như anh cởi cà vạt ra thì em không thắt cho anh nữa đâu.”
Chung Định nghe thế, cười khàn khàn, “Anh có thể chỉ cởi bên dưới.”
Khóe mắt của cô đột nhiên lướt đến đến mảnh kính ở chiếc tủ phía trước, bên trong là hình ảnh phản chiếu của Thiêm Tài. Cô hoảng lên, “Thiêm Tài ở đây kìa.”
“Nó không nhìn thấy.” Hắn tiếp tục gặm cắn.
Thiêm Tài giống như nghe hiểu câu nói này, đột nhiên sủa lên một tiếng.
Hứa Huệ Chanh vội vàng đẩy Chung Định ra, sau đó kéo kéo cổ áo của mình.
Chung Định liếc Thiêm Tài một cái, “Đổi hoàn cảnh rồi, nên học thế nào mà nhìn sắc mặt người ta chứ.”
Thiêm Tài “gâu gâu” hai tiếng.
Nói ra thì, chú ta vào đây ở chưa bao lâu.
Căn đại biệt thự kia của Chung Định, quyền tài sản không thuộc về hắn. Mấy ngày trước trợ lý của Chung lão thái gia gọi điện đến, truyền đạt mệnh lệnh của Chung lão thái gia, tóm lại là trục xuất Thiêm Tài.
Chung Định nghe xong nội dung, không nói tiếng nào liền cúp máy. Hắn lập tức ra khỏi nhà đi đón Thiêm Tài.
Tối ngày hôm đó, hắn dắt Hứa Huệ Chanh và Thiêm Tài ra ngoài tản bộ.
Nói mỹ miều là một nhà ba người.
Hứa Huệ Chanh lộ vẻ rất hân hoan. Bất luận người thứ ba là ai, tóm lại người thứ nhất thứ hai là hắn và cô.
Thiêm Tài rất ngoan. Vì sự xuất hiện của nó, căn nhà vốn có của đôi vợ chồng son liền trở nên náo nhiệt. Nhưng mà, Chung Định cũng ý thức được, có vài chuyện, không thể lúc nào nơi nào cũng có thể làm được.
Ví dụ như, cuộc xâm lược bây giờ của hắn đã bị ép phải dừng lại.
Hắn bóp bóp eo của Hứa Huệ Chanh, “Đợi tối anh về sẽ tiếp tục.” Cô kiên trì muốn giảm cân, bởi thế hắn thiết kế cho cô kế hoạch vận động. Bây giờ sờ thế này, không còn phì nộn như ngày trước nữa.
Cảm giác từ bàn tay mang đến cực tốt.
----
Vụ án hối lộ sôi sùng sục.
Cha mẹ của Lưu Kiến Điển đến cầu tình, muốn bảo vệ con trai.
Chung lão thái gia trực tiếp ném cho bọn họ một câu: không cho vào nhà.
Bởi vì chuyện này, tâm tình của Chung lão thái gia rất kém. Ông ra tối hậu thư cho Chung Định. Còn đại hội cổ đông, chính là biểu hiện cho lòng kiên nhẫn của ông đã đạt đến cực điểm.
Quanh năm suốt tháng, tỷ lệ Chung Định xuất hiện ở công ty là cực kỳ nhỏ. Ngoại trừ cấp cao trong công ty, những người khác đều không nhận ra hắn. Bảo vệ cảm thấy Chung Định lạ mặt, bước ra dò hỏi.
Chung Định cười nhẹ, “Tôi lên trên thu dọn rác rưởi.”
Lời này vừa thốt ra, bảo vệ coi hắn như đến để gây rối, “Trên lầu của chúng tôi rất sạch, không có rác rưởi.”
“Ồ?”
“Anh ____ mời xuất trình thẻ ra vào!”
Chung Định móc thẻ bạch kim của Chung thị ra.
Bảo vệ vừa nhìn thấy, lập tức ỉu xìu, liên tục cúi đầu nhận lỗi.
“Làm trọn chức trách, có thể tha thứ.” Chung Định nói xong thì tự mình đi về phía thang máy.
Hắn ra khỏi nhà trễ, bây giờ đã không còn là giờ cao điểm đi làm nữa, sảnh đợi thang máy loe hoe vài người.
Vào lúc hắn nhìn thấy bóng dáng nào đó ở phía trước, sắc mặt hơi lạnh đi.
Trần Thư Cần đang cúi đầu xem điện thoại.
Chung Định không chào hỏi cô.
Thang máy mở ra. Hắn bước vào.
Lúc này Trần Thư Cần mới vội ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy hắn, một tia kinh ngạc lướt qua, sau đó lại trở về bình tĩnh.
Cô bước vào. Tháng máy đóng lại.
Sau vài giây im lặng, Trần Thư Cần chủ động lên tiếng, “Sao hôm nay đến đây vậy?”
“Họp.” Chung Định trả lời rất ngắn gọn.
Cô đã quen với thái độ của hắn, nên cũng không tính toán gì, “Nghe nói ông nội rất giận.”
“Biết.”
Cô nhìn đèn hiển thị chuyển từng tầng từng tầng, hỏi mà không chắc chắn, “Anh… thật sự muốn rời khỏi nhà sao?”
“Không phải tôi đã rời khỏi sớm rồi à?”
“Anh hiểu ý của tôi mà.”
“Trần Thư Cần.” Khóe miệng Chung Định nhếch lên, “Thứ mà A Diên coi trọng, không có nghĩa là tôi sẽ yêu thích.”
“Cũng phải… anh và anh ấy không giống nhau.” Câu này giọng của Trần Thư Cần xuống thấp, ngừng lại hai giây, cô hơi mỉm cười, “Tôi gặp bạn gái của anh rồi, trông rất tốt.”
“Ừm.” Tiểu Sơn Trà của hắn, tốt đẹp có một không hai.
“Sợi dây chuyền đó cô ấy có mua được không?”
“Dây chuyền gì?” Cuối cùng Chung Định cũng nhìn thằng về phía Trần Thư Cần.
“Hôm đó tôi thấy cô ấy ở Sách Lan Câu đấu giá.” Cô quay đầu lại nhìn hắn, nói, “Xem ra là không giành được rồi.”
Chung Định thật sự không biết chuyện này. Chuyện Hứa Huệ Chanh đấu giá không thành, tất nhiên cô cũng không nhắc với hắn. Nhưng mà lúc này, hắn đoán sợi dây chuyền chắc là để phối với cái mặt dây chuyền kia.
Đèn tầng sáng lên.
“Tôi tới rồi.” Trần Thư Cần nói rồi bước ra ngoài.
“Ừ.”
“Chung Định.” Trần Thư Cần đột nhiên ấn nút mở cửa, nhưng không quay đầu lại. “Cho dù có rời khỏi, thỉnh thoảng cũng nên đi thăm cô cả đi. Đưa bạn gái anh theo, cô cả sẽ vui lắm.”
“Ừm.”
Chung Định quả thật đã một thời gian rồi không đến thăm cô cả.
Năm 15 tuổi, sau khi Kiều Diên về nước không bao lâu thì cô cả cũng trở về. Nghe nói là do hôn nhân có vấn đề.
Bởi vì ở nước ngoài Kiều Diên và cô cả luôn ở chung sớm chiều, đương nhiên quan hệ với bà cũng rất thân. Cậu thường đưa Chung Định đến thăm bà.
Trong Chung gia, người ta sẽ gọi Kiều Diên là “A Diên”, còn lúc gọi Chung Định, thì gọi cả họ lẫn tên. Chỉ có cô cả, mới thân thiết gọi một tiếng “Tiểu Định.”
Bởi vì cách gọi này, Chung Định ở trước mặt bà bớt phóng túng đi rất nhiều. Trong lòng của hắn, cô cả là một trong số những người thân ít ỏi của hắn.
----
Tuần trước Trần Thư Cần đã nghe nói, Chung lão thái gia thật sự rất giận.
Chung Định hôm nay đến đây, hoặc đây chính là một cái bẫy. Nói là đến họp, thế nhưng khi cửa vừa đóng lại, người bên ngoài làm sao biết được chiến trận bên trong thế nào. Chung Định một mình đơn độc, không biết có thể đối phó không.
Trần Thư Cần nhìn một đống báo cáo, đầu óc hoàn toàn không tập trung vào công việc.
Cô suy nghĩ một chút, số tài sản của Kiều Diên và Chung Định gộp lại, không phải ai cũng có thể nuốt xuống được. Trong giai đoạn hiện thời mà nói, chắc hẳn chỉ có Phượng Hữu có đủ năng lực thâu tóm.
Nhưng Chung Mẫu nhất định sẽ không để Phượng Hữu được như ý.
Mà Chung lão thái gia cũng không muốn Phượng Hữu độc chiếm Chung thị. Cục diện mà ông thích nhìn thấy, chắc hẳn là cảnh mọi người kiềm chế lẫn nhau.
~M~: Tình tiết nước nhỏ lên đầu Kiều Diên gây di chứng cho cậu ở ngoài thực tế được gọi với cái tên “giọi nước gây chết người”:
Tra tấn bằng giọt nước là một trong những hình thức tra tấn dã man nhất thời xưa, người Pháp từng tra tấn tù nhân chính trị Việt Nam ở các nhà tù cũng theo hình thức đó.
Họ cho tù nhân vào trong phòng kín, không ánh sáng, cách âm. Người tù bị đặt nằm ngửa khóa cứng người, trên đầu họ có một cái ống nằm ngang, cho nước chảy vào ống đó, nhỏ từng giọt lỏng tỏng lên giữa trán.
Lúc đầu người bị tra tấn không cảm thấy gì ngoài những giọt nước nhỏ trên đầu, nhưng lâu dài thì mỗi giọt nước sẽ như một nhát búa đập vào hộp sọ.
Tội nhân sẽ ức chế và căng thẳng dữ dội, bứt rứt đến phát điên, hoảng loạn tinh thần dẫn đến tử vong.