Ngày thánh đản 52 tuổi của Ngô hoàng bệ hạ phát sinh chuyện gì chấn động kinh người nhất?
Không phải chuyện Thái tử điện hạ Thải y ngu thân*.
(*thải y ngu thân: truyền thuyết thời Xuân Thu có 1 lão Lai tử, rất hiếu thuận, 70 tuổi còn mặc quần áo sặc sỡ đủ màu, giả làm con nít chọc cha mẹ cười. Sau thành điển cố hiếu thuận cha mẹ.)
Không phải chuyện Giang Nam trấn đạo sử dâng lên con rùa trắng điềm lành lớn cỡ cái cối xay.
Càng không phải là chuyện tiểu công chúa ở A lặc bại cương ngàn dặm xa xôi đến đây được phong làm phi.
Mà là chuyện phúc tấn của Tứ bối lặc... có tin vui!!
Làm sao có thể là tin vui này?
Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ trước đây rất lâu có một tiểu cách cách sinh ra liền chết yểu ra, phủ Tứ bối lặc chưa từng truyền ra tin vui gì.
Dần dà lâu ngày, lời đồn Tứ bối lặc “Thiên Sát Cô Tinh” khắc thê khắc tử, càng xâm nhập lòng người, không biết có bao nhiêu kẻ đối địch với hắn mà ít nhiều lôi chuyện đó ra làm cái cớ để chỉ trích, thế nhưng ngày hôm nay, tất cả đã không còn như trước, phúc tấn người ta mới lấy về, qua ba tháng đã có tin vui.
Nghe đâu lúc trước sở dĩ Hoàng thượng ban chỉ cửa hôn sự này, cũng bởi vì cách cách nhà Nữu Cỗ Lộc kia có phúc lớn mạng lớn, vượng phu vượng tử đấy. Nay xem ra, quả đúng là như thế, đủ thấy cưới vợ là phải cưới người “phúc trạch hậu thực” (được ban nhiều phúc), đây là cảm tưởng của phần lớn chị em sau khi nghe xong tin này (đặc biệt là chị nào trong nhà có con trai).
Mà các suy nghĩ của các nam nhân lại hoàn toàn ngược lại.
Thái độ của Hoàng thượng đối với Tứ A Ca khiến người ta khó đoán ra nhất, nhưng vô luận là “yêu” cũng tốt mà “ghét” cũng được, ngươi cũng không thể phủ nhận là, trong đông đảo chúng hoàng tử, bệ hạ đối xử với hắn khác biệt nhất, hơn nữa Tứ A Ca nhậm chức ở Hộ bộ nhiều năm, thuộc hạ rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, không ai rõ ràng lắm. Ban đầu hắn không có con nối dõi, mọi người vậy mà còn yên tâm, nhưng nếu lần này phúc tấn thành công sinh hạ một đứa con trai... Vậy không phải ở trong mắt Hoàng thượng liền...
Chuyện xấu, chuyện xấu a!
Đương lúc mọi người trong triều đình vì tin tức này mà tâm sinh đủ loại, thì lúc này, trong thư phòng của phủ, Dận Chân lại mặt đầy sương lạnh, trong mắt là tia âm lãnh không nói ra được.
“... Thỉnh an xong, cũng không ban ngồi, để phúc tấn đứng đó, đứng suốt nửa canh giờ, thân thể phúc tấn vốn không thoải mái lại mang hài đế cao, cuối cùng thật sự không chịu nổi, phúc tấn mới nói tình hình thực tế với Đức Phi nương nương... Ai ngờ, ai ngờ, nương nương chẳng những không đau lòng phúc tấn... Còn nói... Còn nói...”
Dận Chân hai quyền tay siết trắng bệch, cặp mắt gắt gao nhìn San Hô quỳ dưới đất: “Còn nói cái gì nữa?!”
San Hô không khỏi rùng mình một cái, cắn răng, kiên cường lập lại không sót một chữ: “Đức Phi nương nương nói: Bổn cung biết hai người các ngươi mới thành thân không lâu, vợ chồng thân cận chút cũng đúng, nhưng phàm cũng phải có đúng mực, ngươi là phúc tấn, chứ không phải thiếp thất lấy sắc hầu người bám lấy nam nhân không thả, cho dù Dận Chân cưng chìu một chút, cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm con dâu hoàng gia, khuyên hắn một chút, đừng cứ suốt ngày mê hoặc, quấn lấy nam nhân không rời như thế.”
Rầm— Dận Chân một quyền đập mạnh lên chiếc bàn dài trước mặt, cả người đều toát ra lửa giận mãnh liệt.
“Bối lặc gia, những lời nô tỳ nói là thật, nếu có nửa câu nói dối, nguyện bị thiên lôi đánh.” San Hô nặng nề dập đầu trên đất, vẻ mặt kiên định nói.
Dận Chân nhắm chặt mắt lại, lúc mở ra liền nói: “Hầu hạ phúc tấn thật cẩn thận, đi xuống đi.”
“Dạ!”
Tô Bồi Thịnh đứng ngoài cửa thấy San Hô bước chân yếu mềm đi ra, vội ra lệnh cho hai tiểu thái giám bên cạnh: “Còn không mau đưa San Hô tỷ tỷ các ngươi trở về.”
“Làm phiền Tô công công rồi.”
“Không có, không có.”
“Gia!” sau khi thấy San Hô đi xa dần, Tô Bồi Thịnh hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào, dùng khẩu khí kính cẩn nhất, nói với nam tử cao lớn đứng chắp tay bên cửa sổ: “Niêm Thập Thất đưa ám báo tới.”
“Tốt, rất tốt!” cầm trên tay tờ giấy dài hơn một tấc, Dận Chân cười lạnh liên tục nói: “Vợ chồng lão Thập Tứ cũng thật hao tổn tâm huyết nhỉ.”
Ngày đó tại sao Đức Phi làm khó dễ Điềm Nhi, trong lòng Dận Chân làm sao có thể không rõ ràng.
Chẳng qua chỉ là làm con cho mẹ trút giận thôi, bà không động tới được tên đầu sỏ nên lấy thê tử đầu sỏ ra làm cái bè, còn cả ả Hoàn Nhan thị kia nữa, lần này tiến cung rõ ràng ả có mang theo ngự y bên cạnh, nhưng lúc Điềm Nhi cần chẩn trị, thì dứt khoát khoanh tay đứng nhìn, a... chỉ sợ không chỉ là khoanh tay đứng nhìn không thôi đâu, trong lòng hẳn là còn cao hứng khoái trá đi!
Đáng hận! Quả là đáng hận!
Mắt thấy trên mặt chủ tử lạnh như Âm Sát Tu La, Tô Bồi Thịnh không thể không nhẹ giọng mở miệng khuyên bảo: “Gia bớt giận, thái y nói, thân thể phúc tấn cũng không đáng ngại, tiểu chủ tử trong bụng cũng kiện kiện khang khang ạ.”
“Hừ, vậy chẳng lẽ gia phải cảm tạ bọn họ chơi đùa chưa đủ ác sao!” Nghe Tô Bồi Thịnh nhắc tới Điềm Nhi, hàn ý trên mặt Dận Chân rốt cuộc vơi đi một phần, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn nghĩ mà sợ, nếu đứa bé thực xảy ra chuyện gì, hắn quả thực cũng không cách nào tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây, liền không thể kiềm được, vò nát tờ giấy trong tay, hắn cất bước đi ra ngoài.
Lúc Dận Chân đến, Điềm Nhi đang nửa nằm trên giường, trong tay bưng chén thuốc, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó. Thấy nam nhân sải bước đến, ánh mắt nàng sáng lên, rồi sau đó nhanh chóng nhếch miệng lên.
“Làm sao vậy?” Dận Chân đi đến bên người nàng nhẹ giọng hỏi.
Điềm Nhi nũng nịu kéo kéo tay áo của hắn, ngước đầu nhỏ cực đáng yêu nói: “Thuốc thật là đắng, có thể không cần uống được không!”
“Không được!” Nam nhân từ chối như đinh đóng cột.
Ta biết ngay mà! Điềm Nhi há miệng vểnh môi cao hơn, thái y rõ ràng nói chỉ cần ăn vài viên bảo thai hoàn thôi là được, vậy những chén thuốc bổ này từ đâu mà ra a.
Dận Chân dường như không nhìn nổi bộ dáng tiểu thê tử thê thê ai ai, làm bộ đáng thương nữa. Đột nhiên, đoạt lấy chén thuốc trong tay nàng, trong lúc Điềm Nhi trợn mắt há hốc mồm, uống một hơi cạn sạch.
“Ý? Tại sao mà...”
Nhưng một giây kế tiếp nàng đã biết tại sao.
“Ô... ô....” thanh âm của miệng bị chặn lại, ấm ức vang lên.
Tí tách giọt nước thuốc đắng ngắt từ miệng của hai người, từ từ chảy xuống.
Thật lâu.... thật lâu sau...
Điềm Nhi đỏ bừng cả mặt nằm trên lồng ngực nam nhân khí tức bất ổn, hai cái móng vuốt beo béo vòng lên eo hắn, hu hu, vị hôn phu đại nhân chơi trò lưu manh...
“Ngoan một chút, đợi uống xong một tuần thuốc này, thì không cần uống nữa.” đạo lý là thuốc có ba phần độc, Dận Chân hiểu rất rõ, nhưng dù sao Điềm Nhi động thai khí, không hoàn toàn ổn định, hắn làm sao có thể an tâm.
“Hôm nay thế nào rồi?” Dận Chân vẻ mặt ôn nhu nhìn bụng Điềm Nhi.
Gì mà thế nào a, Điềm Nhi hờn mát trừng mắt liếc hắn một cái, thẹn thùng lắc đầu: “Không thấy gì cả.”
Đúng thật là không có cảm giác gì cả, nếu không phải thái y chuẩn xác nói nàng mang thai, Điềm Nhi cũng không tin trong bụng mình thế mà mang một cục cưng.
Nhìn bộ dáng nàng nũng nịu, Dận Chân không khỏi vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ xù xù kia: “Cũng sắp làm mẹ rồi, mà vẫn không chững chạc được.”
Điềm Nhi cười cười, càng phát ra tính trẻ con mà cọ cọ.
Hai người ôm nhau, nói vài việc nhà, đương nhiên, chín phần là Điềm Nhi nói, Dận Chân chỉ thỉnh thoảng lên tiếng đáp lại, hai bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng Điềm Nhi, từ ánh hạnh phúc trong đôi mắt hắn, liền có thể nhìn ra đối với việc sắp làm a mã, hắn cao hứng cỡ nào.
Điềm Nhi líu ríu nói một lúc lâu, ngẩng đầu lên, lại phát hiện hai mắt Dận Chân có chút ngơ ngẩn, bộ dạng như đi vào cõi thần tiên.
“Tứ gia đang nghĩ gì vậy?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Dận Chân cúi đầu, đột nhiên ôm chặt lấy cô bé trong lòng.
Sau một lúc lâu, mới dùng thanh âm như có như không nói: “Hàng năm, sinh thần của Hoàng A Mã, đều là ngày ta ghét nhất.”
Điềm Nhi chớp mắt một cái: “Tại sao?”
“Bởi vì, Hoàng ngạch nương...” Ngửi hương tóc thoang thoảng của nàng, Dận Chân lầm bầm sa vào trong hồi ức: “... mất chính ngày hôm nay.”
Điềm Nhi thân mình cứng đờ, vạn lần không ngờ Dận Chân sẽ nói ra một câu đó.
Cảm thụ được nỗi buồn thương truyền tới từ trên người nam nhân, Điềm Nhi cắn cắn môi hồng, trái tim xoắn lại đau đớn.
“Sao lại khóc?” Bị nước mắt nóng bỏng trên mu bàn tay làm bừng tỉnh, Dận Chân chợt phục hồi tinh thần lại, chau mày lo lắng hỏi: “Là đứa bé...”
“Không phải!” Níu lại nam nhân toan đứng dậy, Điềm Nhi nắm bàn tay của hắn đặt tại ngực mình, nghẹn ngào nói: “Bởi vì gia khó chịu, cho nên chỗ này của thiếp đau quá a.”
Cả người Dận Chân đột nhiên cứng đờ, một đôi mắt luôn thanh lãnh nghiêm nghị, yên lặng nhìn tiểu cô nương trong lòng khóc thành con thỏ mũi đỏ.
“... Một ngày nào đó sẽ có chuyện tốt xảy ra, một ngày nào đó con sẽ gặp được một người tốt, người đó sẽ vui khi con vui vẻ, sẽ khóc cùng con khi con đau buồn, nàng sẽ yêu con, đau lòng cho con, vĩnh viễn bên cạnh con... Ngày đó nhất định sẽ đến, cho nên Tiểu Chân tử... con phải sống thật tốt a...”
Ngạch nương...
Nếu không phải vì con tùy hứng, người sẽ không phải chết, con như vậy, không bao giờ xứng đáng với ôn nhu của người, cũng không bao giờ xứng cho ai yêu.
“Hức hức...” Vẫn còn mang non nớt nức nở không ngừng trong ngực, khuôn mặt vẫn mang tính trẻ con kia hít hít khí nói: “Đừng buồn nữa, chàng... chàng sau này còn có thiếp... còn có cục cưng của chúng ta a... .”
“Hài tử ngốc” Dận Chân nhỏ giọng than thở, quả tim đã nguội lạnh rất nhiều năm, rất nhiều năm kia, nhẹ nhàng “thịch” một cái.
“Nếu, buồn, buồn quá... thì, thì cứ khóc lên đi!” cả khuôn mặt nhỏ của Điềm Nhi nhăn lại, nước mắt trong suốt lăn trên đôi gò má màu trắng sữa trông thật đáng thương.
“Khóc?”
“Đúng vậy a!” Tiểu cô nương khịt khịt mũi: “Bởi vì trông gia như rất muốn khóc a!” Nếu như ngay cả lúc muốn khóc cũng không thể khóc, như vậy... như vậy rất đáng thương...
Thật là một hài tử ngốc!
Dận Chân vươn tay lên, đem quả đầu nhỏ nhìn ngu ngu đần đần kia, một lần nữa ấn vào trong lòng.
Có thứ gì đó theo khóe mắt lặng yên chảy xuống, trong giây lát liền vỡ tan vào làn tóc đen bóng của người trong lòng.
“Ngạch nương, người tha thứ cho Chẩn nhi sao?”
“... Hài tử ngốc!” tiếng thở dài của nữ tử tựa hồ như vang lên trong cõi U Minh, nhẹ nhàng mà vẫn ôn nhu như thuở xưa.
Không phải chuyện Thái tử điện hạ Thải y ngu thân*.
(*thải y ngu thân: truyền thuyết thời Xuân Thu có 1 lão Lai tử, rất hiếu thuận, 70 tuổi còn mặc quần áo sặc sỡ đủ màu, giả làm con nít chọc cha mẹ cười. Sau thành điển cố hiếu thuận cha mẹ.)
Không phải chuyện Giang Nam trấn đạo sử dâng lên con rùa trắng điềm lành lớn cỡ cái cối xay.
Càng không phải là chuyện tiểu công chúa ở A lặc bại cương ngàn dặm xa xôi đến đây được phong làm phi.
Mà là chuyện phúc tấn của Tứ bối lặc... có tin vui!!
Làm sao có thể là tin vui này?
Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ trước đây rất lâu có một tiểu cách cách sinh ra liền chết yểu ra, phủ Tứ bối lặc chưa từng truyền ra tin vui gì.
Dần dà lâu ngày, lời đồn Tứ bối lặc “Thiên Sát Cô Tinh” khắc thê khắc tử, càng xâm nhập lòng người, không biết có bao nhiêu kẻ đối địch với hắn mà ít nhiều lôi chuyện đó ra làm cái cớ để chỉ trích, thế nhưng ngày hôm nay, tất cả đã không còn như trước, phúc tấn người ta mới lấy về, qua ba tháng đã có tin vui.
Nghe đâu lúc trước sở dĩ Hoàng thượng ban chỉ cửa hôn sự này, cũng bởi vì cách cách nhà Nữu Cỗ Lộc kia có phúc lớn mạng lớn, vượng phu vượng tử đấy. Nay xem ra, quả đúng là như thế, đủ thấy cưới vợ là phải cưới người “phúc trạch hậu thực” (được ban nhiều phúc), đây là cảm tưởng của phần lớn chị em sau khi nghe xong tin này (đặc biệt là chị nào trong nhà có con trai).
Mà các suy nghĩ của các nam nhân lại hoàn toàn ngược lại.
Thái độ của Hoàng thượng đối với Tứ A Ca khiến người ta khó đoán ra nhất, nhưng vô luận là “yêu” cũng tốt mà “ghét” cũng được, ngươi cũng không thể phủ nhận là, trong đông đảo chúng hoàng tử, bệ hạ đối xử với hắn khác biệt nhất, hơn nữa Tứ A Ca nhậm chức ở Hộ bộ nhiều năm, thuộc hạ rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, không ai rõ ràng lắm. Ban đầu hắn không có con nối dõi, mọi người vậy mà còn yên tâm, nhưng nếu lần này phúc tấn thành công sinh hạ một đứa con trai... Vậy không phải ở trong mắt Hoàng thượng liền...
Chuyện xấu, chuyện xấu a!
Đương lúc mọi người trong triều đình vì tin tức này mà tâm sinh đủ loại, thì lúc này, trong thư phòng của phủ, Dận Chân lại mặt đầy sương lạnh, trong mắt là tia âm lãnh không nói ra được.
“... Thỉnh an xong, cũng không ban ngồi, để phúc tấn đứng đó, đứng suốt nửa canh giờ, thân thể phúc tấn vốn không thoải mái lại mang hài đế cao, cuối cùng thật sự không chịu nổi, phúc tấn mới nói tình hình thực tế với Đức Phi nương nương... Ai ngờ, ai ngờ, nương nương chẳng những không đau lòng phúc tấn... Còn nói... Còn nói...”
Dận Chân hai quyền tay siết trắng bệch, cặp mắt gắt gao nhìn San Hô quỳ dưới đất: “Còn nói cái gì nữa?!”
San Hô không khỏi rùng mình một cái, cắn răng, kiên cường lập lại không sót một chữ: “Đức Phi nương nương nói: Bổn cung biết hai người các ngươi mới thành thân không lâu, vợ chồng thân cận chút cũng đúng, nhưng phàm cũng phải có đúng mực, ngươi là phúc tấn, chứ không phải thiếp thất lấy sắc hầu người bám lấy nam nhân không thả, cho dù Dận Chân cưng chìu một chút, cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm con dâu hoàng gia, khuyên hắn một chút, đừng cứ suốt ngày mê hoặc, quấn lấy nam nhân không rời như thế.”
Rầm— Dận Chân một quyền đập mạnh lên chiếc bàn dài trước mặt, cả người đều toát ra lửa giận mãnh liệt.
“Bối lặc gia, những lời nô tỳ nói là thật, nếu có nửa câu nói dối, nguyện bị thiên lôi đánh.” San Hô nặng nề dập đầu trên đất, vẻ mặt kiên định nói.
Dận Chân nhắm chặt mắt lại, lúc mở ra liền nói: “Hầu hạ phúc tấn thật cẩn thận, đi xuống đi.”
“Dạ!”
Tô Bồi Thịnh đứng ngoài cửa thấy San Hô bước chân yếu mềm đi ra, vội ra lệnh cho hai tiểu thái giám bên cạnh: “Còn không mau đưa San Hô tỷ tỷ các ngươi trở về.”
“Làm phiền Tô công công rồi.”
“Không có, không có.”
“Gia!” sau khi thấy San Hô đi xa dần, Tô Bồi Thịnh hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào, dùng khẩu khí kính cẩn nhất, nói với nam tử cao lớn đứng chắp tay bên cửa sổ: “Niêm Thập Thất đưa ám báo tới.”
“Tốt, rất tốt!” cầm trên tay tờ giấy dài hơn một tấc, Dận Chân cười lạnh liên tục nói: “Vợ chồng lão Thập Tứ cũng thật hao tổn tâm huyết nhỉ.”
Ngày đó tại sao Đức Phi làm khó dễ Điềm Nhi, trong lòng Dận Chân làm sao có thể không rõ ràng.
Chẳng qua chỉ là làm con cho mẹ trút giận thôi, bà không động tới được tên đầu sỏ nên lấy thê tử đầu sỏ ra làm cái bè, còn cả ả Hoàn Nhan thị kia nữa, lần này tiến cung rõ ràng ả có mang theo ngự y bên cạnh, nhưng lúc Điềm Nhi cần chẩn trị, thì dứt khoát khoanh tay đứng nhìn, a... chỉ sợ không chỉ là khoanh tay đứng nhìn không thôi đâu, trong lòng hẳn là còn cao hứng khoái trá đi!
Đáng hận! Quả là đáng hận!
Mắt thấy trên mặt chủ tử lạnh như Âm Sát Tu La, Tô Bồi Thịnh không thể không nhẹ giọng mở miệng khuyên bảo: “Gia bớt giận, thái y nói, thân thể phúc tấn cũng không đáng ngại, tiểu chủ tử trong bụng cũng kiện kiện khang khang ạ.”
“Hừ, vậy chẳng lẽ gia phải cảm tạ bọn họ chơi đùa chưa đủ ác sao!” Nghe Tô Bồi Thịnh nhắc tới Điềm Nhi, hàn ý trên mặt Dận Chân rốt cuộc vơi đi một phần, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn nghĩ mà sợ, nếu đứa bé thực xảy ra chuyện gì, hắn quả thực cũng không cách nào tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây, liền không thể kiềm được, vò nát tờ giấy trong tay, hắn cất bước đi ra ngoài.
Lúc Dận Chân đến, Điềm Nhi đang nửa nằm trên giường, trong tay bưng chén thuốc, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó. Thấy nam nhân sải bước đến, ánh mắt nàng sáng lên, rồi sau đó nhanh chóng nhếch miệng lên.
“Làm sao vậy?” Dận Chân đi đến bên người nàng nhẹ giọng hỏi.
Điềm Nhi nũng nịu kéo kéo tay áo của hắn, ngước đầu nhỏ cực đáng yêu nói: “Thuốc thật là đắng, có thể không cần uống được không!”
“Không được!” Nam nhân từ chối như đinh đóng cột.
Ta biết ngay mà! Điềm Nhi há miệng vểnh môi cao hơn, thái y rõ ràng nói chỉ cần ăn vài viên bảo thai hoàn thôi là được, vậy những chén thuốc bổ này từ đâu mà ra a.
Dận Chân dường như không nhìn nổi bộ dáng tiểu thê tử thê thê ai ai, làm bộ đáng thương nữa. Đột nhiên, đoạt lấy chén thuốc trong tay nàng, trong lúc Điềm Nhi trợn mắt há hốc mồm, uống một hơi cạn sạch.
“Ý? Tại sao mà...”
Nhưng một giây kế tiếp nàng đã biết tại sao.
“Ô... ô....” thanh âm của miệng bị chặn lại, ấm ức vang lên.
Tí tách giọt nước thuốc đắng ngắt từ miệng của hai người, từ từ chảy xuống.
Thật lâu.... thật lâu sau...
Điềm Nhi đỏ bừng cả mặt nằm trên lồng ngực nam nhân khí tức bất ổn, hai cái móng vuốt beo béo vòng lên eo hắn, hu hu, vị hôn phu đại nhân chơi trò lưu manh...
“Ngoan một chút, đợi uống xong một tuần thuốc này, thì không cần uống nữa.” đạo lý là thuốc có ba phần độc, Dận Chân hiểu rất rõ, nhưng dù sao Điềm Nhi động thai khí, không hoàn toàn ổn định, hắn làm sao có thể an tâm.
“Hôm nay thế nào rồi?” Dận Chân vẻ mặt ôn nhu nhìn bụng Điềm Nhi.
Gì mà thế nào a, Điềm Nhi hờn mát trừng mắt liếc hắn một cái, thẹn thùng lắc đầu: “Không thấy gì cả.”
Đúng thật là không có cảm giác gì cả, nếu không phải thái y chuẩn xác nói nàng mang thai, Điềm Nhi cũng không tin trong bụng mình thế mà mang một cục cưng.
Nhìn bộ dáng nàng nũng nịu, Dận Chân không khỏi vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ xù xù kia: “Cũng sắp làm mẹ rồi, mà vẫn không chững chạc được.”
Điềm Nhi cười cười, càng phát ra tính trẻ con mà cọ cọ.
Hai người ôm nhau, nói vài việc nhà, đương nhiên, chín phần là Điềm Nhi nói, Dận Chân chỉ thỉnh thoảng lên tiếng đáp lại, hai bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bụng Điềm Nhi, từ ánh hạnh phúc trong đôi mắt hắn, liền có thể nhìn ra đối với việc sắp làm a mã, hắn cao hứng cỡ nào.
Điềm Nhi líu ríu nói một lúc lâu, ngẩng đầu lên, lại phát hiện hai mắt Dận Chân có chút ngơ ngẩn, bộ dạng như đi vào cõi thần tiên.
“Tứ gia đang nghĩ gì vậy?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Dận Chân cúi đầu, đột nhiên ôm chặt lấy cô bé trong lòng.
Sau một lúc lâu, mới dùng thanh âm như có như không nói: “Hàng năm, sinh thần của Hoàng A Mã, đều là ngày ta ghét nhất.”
Điềm Nhi chớp mắt một cái: “Tại sao?”
“Bởi vì, Hoàng ngạch nương...” Ngửi hương tóc thoang thoảng của nàng, Dận Chân lầm bầm sa vào trong hồi ức: “... mất chính ngày hôm nay.”
Điềm Nhi thân mình cứng đờ, vạn lần không ngờ Dận Chân sẽ nói ra một câu đó.
Cảm thụ được nỗi buồn thương truyền tới từ trên người nam nhân, Điềm Nhi cắn cắn môi hồng, trái tim xoắn lại đau đớn.
“Sao lại khóc?” Bị nước mắt nóng bỏng trên mu bàn tay làm bừng tỉnh, Dận Chân chợt phục hồi tinh thần lại, chau mày lo lắng hỏi: “Là đứa bé...”
“Không phải!” Níu lại nam nhân toan đứng dậy, Điềm Nhi nắm bàn tay của hắn đặt tại ngực mình, nghẹn ngào nói: “Bởi vì gia khó chịu, cho nên chỗ này của thiếp đau quá a.”
Cả người Dận Chân đột nhiên cứng đờ, một đôi mắt luôn thanh lãnh nghiêm nghị, yên lặng nhìn tiểu cô nương trong lòng khóc thành con thỏ mũi đỏ.
“... Một ngày nào đó sẽ có chuyện tốt xảy ra, một ngày nào đó con sẽ gặp được một người tốt, người đó sẽ vui khi con vui vẻ, sẽ khóc cùng con khi con đau buồn, nàng sẽ yêu con, đau lòng cho con, vĩnh viễn bên cạnh con... Ngày đó nhất định sẽ đến, cho nên Tiểu Chân tử... con phải sống thật tốt a...”
Ngạch nương...
Nếu không phải vì con tùy hứng, người sẽ không phải chết, con như vậy, không bao giờ xứng đáng với ôn nhu của người, cũng không bao giờ xứng cho ai yêu.
“Hức hức...” Vẫn còn mang non nớt nức nở không ngừng trong ngực, khuôn mặt vẫn mang tính trẻ con kia hít hít khí nói: “Đừng buồn nữa, chàng... chàng sau này còn có thiếp... còn có cục cưng của chúng ta a... .”
“Hài tử ngốc” Dận Chân nhỏ giọng than thở, quả tim đã nguội lạnh rất nhiều năm, rất nhiều năm kia, nhẹ nhàng “thịch” một cái.
“Nếu, buồn, buồn quá... thì, thì cứ khóc lên đi!” cả khuôn mặt nhỏ của Điềm Nhi nhăn lại, nước mắt trong suốt lăn trên đôi gò má màu trắng sữa trông thật đáng thương.
“Khóc?”
“Đúng vậy a!” Tiểu cô nương khịt khịt mũi: “Bởi vì trông gia như rất muốn khóc a!” Nếu như ngay cả lúc muốn khóc cũng không thể khóc, như vậy... như vậy rất đáng thương...
Thật là một hài tử ngốc!
Dận Chân vươn tay lên, đem quả đầu nhỏ nhìn ngu ngu đần đần kia, một lần nữa ấn vào trong lòng.
Có thứ gì đó theo khóe mắt lặng yên chảy xuống, trong giây lát liền vỡ tan vào làn tóc đen bóng của người trong lòng.
“Ngạch nương, người tha thứ cho Chẩn nhi sao?”
“... Hài tử ngốc!” tiếng thở dài của nữ tử tựa hồ như vang lên trong cõi U Minh, nhẹ nhàng mà vẫn ôn nhu như thuở xưa.