“Một đời một kiếp một đôi người, tranh giành tiêu hồn ở hai nơi.”
Đây là câu thơ xuất từ một bài thơ của đại tài tử Nạp Lan Dung Nhược, từng khiến cho nhiều thiếu nữ thần hồn điên đảo, thầm hy vọng mình cũng có thể được gả cho một phu quân có tình có nghĩa như thế. Chỉ tiếc ‘nam nhi thế gian lắm kẻ bạc bẽo’, chỉ cam chịu ôm một thê tử trong nhà mà không tham luyến hồng hoa lục liễu bên ngoài dù sao cũng cực ít, cực cực ít. Thế nhưng, chính là trong số cực cực ít ấy, lại bao gồm cả Bát a ca Dận Tự.
Kể từ sau khi Quách Lạc La thị thành Bát phúc tấn, Bát a ca liền cam chịu chỉ thủ một mình nàng, trong phủ đệ ngoại trừ hai thông phòng trước kia ra, cư nhiên không hề có thêm một nữ nhân nào. Hai người họ như một đôi kim đồng ngọc nữ, đi đến đâu cũng ân ân ái ái, thoạt nhìn, quả thật là khiến người xung quanh hâm mộ không thôi.
Vì thế, ở trong đám phúc tấn hoàng thất, có rất nhiều người ao ước ghen tỵ. Cho nên hôm nay Quách Lạc La thị vừa nói ra chuyện Cảnh thị mang thai, không khỏi hấp dẫn toàn bộ tinh thần của mọi người.
Đối mặt với ánh mắt mang theo đủ loại ý tứ khác thường của mọi người, Quách Lạc La thị sắc mặt vẫn như thường, thậm chí còn hơi có chút hân hoan hớn hở nói với Điềm Nhi: “Ta nghe nói, lúc Thập Tứ đệ muội mang thai, từng ôm Hoằng Lịch nhà các ngươi đặng dính phúc khí, thế cho nên mới sinh được con trai nha, ta liền suy nghĩ, tìm một cơ hội để Cảnh muội muội cũng dính chút phúc khí, đặng sinh cho gia nhà chúng ta một tiểu tử mập mạp khỏe mạnh cứng cáp.”
Điềm Nhi chớp chớp mắt, cao thấp nhìn nàng một cái, một lát sau mặt mới giãn ra cười nói: “Nào có chuẩn như vậy, Thập Tứ đệ muội có thể sinh được con trai đó là tự thân muội ấy có phúc khí, Hoằng Lịch bất quá chỉ là vừa đúng lúc thôi.”
Quách Lạc La thị vừa cười cầu xin vài câu, Điềm Nhi thấy thật sự không từ chối được cũng liền đáp ứng.
Những người còn lại, trong lòng bất luận suy nghĩ chân chính là cái gì, ngoài miệng đều chúc mừng Quách Lạc La thị.
Như thế, không khí trong phòng lại dần nhộn nhịp lên, mọi người cười cười nói nói, quả là một cảnh tượng náo nhiệt.
Điềm Nhi cùng Thập Tứ phúc tấn chào hỏi xong, liền nhập cuộc ngồi chung với Ngũ phúc tấn và Thập tam phúc tấn, ba người uống trà tán gẫu, trong lúc đang thích ý thì ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: “Ô Nhã trắc phúc tấn, tại sao ngài lại tới đây?”
Đám Điềm Nhi đột nhiên im bặt, liếc nhìn nhau, đồng thời đưa ánh mắt đặt nơi cửa. Quả nhiên, một lát sau, Ô Nhã. Minh Hinh một thân quần áo trắng sữa phần váy bị túm lại nhăn dúm dó, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, run run rẩy rẩy được nha hoàn đỡ vào trong phòng, phía sau nàng còn đi theo một ma ma đang ôm một bọc lót đỏ thẫm.
Sắc mặt của Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị lập tức liền sa sầm, cau mày hỏi nàng ta: “Ngươi không ở trong phòng ở cữ cho tốt, chạy đến đây làm gì?”
Ô Nhã. Minh Hinh nghe vậy, lập tức bày ra bộ dáng bị ủy khuất, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày lễ tắm ba ngày của tiểu a ca, ngày đại hỉ như vậy, thiếp thân sao có thể không đến?”
Hoàn Nhan thị nhếch môi, vẻ tức giận giữa hai hàng lông mày càng đậm. Bát phúc tấn ngồi bên cạnh nhẹ vỗ vỗ tay nàng, quay đầu nói với Ô Nhã. Minh Hinh: “Ngươi hiểu lễ nghi tất nhiên là tốt, nhưng dù sao ngươi cũng vừa sinh nở xong, đang là lúc cần nằm trên giường nghỉ ngơi, không quan tâm gì đã đi xông xáo như vậy, nhỡ gặp gió lạnh, nếu sau này ngồi xuống bị bệnh gì, nên làm thế nào cho phải?”
Ô Nhã. Minh Hinh nghe xong lại cúi đầu khóc thút thít, đoạn nói: “Tạ Bát phúc tấn thông cảm, chỉ là tỳ thiếp thiết nghĩ, tiểu cách cách của tỳ thiếp từ lúc ra đời thân thể liền yếu ớt, không khỏe mạnh cứng cáp được như tiểu a ca của phúc tấn, hôm nay lại là lễ tắm ba ngày của tiểu a ca, tỳ thiếp liền muốn mang tiểu cách cách lại đây hưởng chút hỉ khí, còn xin phúc tấn thành toàn.”
Hoàn Nhan thị nghe lời Ô Nhã. Minh Hinh nói xong, gương mặt thoáng chốc tức giận biến thành màu đen, trong lòng thật sự là hận muốn chết. Tiện nhân này, ỷ là tộc chất nữ của Đức phi, từ khi vào phủ mọi việc mọi chỗ liền đối nghịch với mình. Hai người bọn họ lại đồng thời mang thai không sai biệt lắm, tiện nhân kia lại càng ganh đua so sánh với mình hơn. Con gái ngươi thể nhược ư? trong lòng Hoàn Nhan thị cười nhạt, đó cũng là xứng đáng, ai khiến ngươi vì muốn đuổi theo ta sinh con trước mà không tiếc uống thuốc trợ sản, tiếc là người tính không bằng trời tính, ngươi sanh ra được nữ nhi, mà bản phúc tấn sinh hạ chính là con trai trưởng của gia.
Nếu nói trong lòng Hoàn Nhan thị là vừa tức vừa hận, thì hiện tại Ô Nhã thị chính là vừa giận vừa oán. Nàng và phúc tấn gần như đồng thời sinh con, nhưng nhận được đãi ngộ lại chênh lệch trời vực. Chỉ nhìn vào lễ tắm ba ngày là có thể nhìn ra, nơi của tiểu a ca hoa lệ long trọng là thế, khách khứa đến cũng toàn là hậu duệ quý tộc hoàng thất. Mà tiểu cách cách của nàng thì sao? Căn bản chính là không người hỏi thăm, điều này bảo sao nàng không oán?
Đương lúc bầu không khí trong phòng còn đang ngưng trệ, đứa bé nhỏ xíu trong lòng ma ma kia, chợt ách cổ họng oa oa khóc lên.
Ô Nhã thị lập tức làm ra dáng vẻ từ mẫu, ôm nữ nhi qua, trên mặt hiện vô vàn thống khổ khẽ đong đưa, chảy nước mắt nói: “Con ngoan đừng khóc, hôm nay là lễ tắm ba ngày của tiểu đệ đệ con, là ngày tốt, con cứ khóc như vậy sẽ khiến người ta chán ghét.”
Hoàn Nhan thị gắt gao nhìn chằm chằm Ô Nhã. Minh Hinh quỳ bên dưới, hít một hơi thật sâu, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: “Người đâu, còn không mau đỡ Ô Nhã muội muội dậy, còn đứng đó nhìn làm gì, chết hết cả rồi sao!”
Ô Nhã thị lảo đảo đứng dậy, được nha hoàn đỡ đến ngồi xuống ghế dựa bên cạnh. Bởi vì nàng ôm nữ nhi trong ngực, cũng dẫn tới không ít người tiến đến xem.
Ngũ phúc tấn bên cạnh Điềm Nhi lén đẩy nàng một cái, vẻ mặt khinh thường hừ lạnh nói: “Lại là một thứ không an phận, về sau Hoàn Nhan thị phải chịu khổ rồi!”
“Ta thấy cũng không hẳn...” Điềm Nhi nhàn nhã nhấp một hớp trà xanh trong tay, rầm rì khẽ nói: “So với Hoàn Nhan thị trước kia ngang ngược kiêu ngạo không nhường ai, phàm là việc gì cũng đem ra so sánh hơn thiệt, nay còn đến một người càng kiêu ngạo hơn, cho nên lập tức đem ra so sánh nàng cũng không bằng rồi. Thập Tứ a ca thấy vậy, nhất định sẽ cảm thấy ủy khuất vợ cả, ngày dài tháng rộng, biết đâu tình cảm hai người tốt hơn thì sao!” Dù sao Hoàn Nhan thị người ta hiện tại trong tay có một con trai trưởng, Ô Nhã thị sẽ không còn dáng vẻ nơi nơi dựa vào Đức phi như trước kia nữa.
Bất quá dù sao đây cũng là việc nhà người ta, cười nói một chút liền coi như xong, tham gia tiệc tắm ba ngày của con trai trưởng của Thập Tứ a ca xong, không lâu sau, thương thế của Hoằng Đán cũng đã hoàn toàn bình phục, Dận Chân bẩm báo với Khang Hy đế. Khang Hy đế nghe vậy cũng cao hứng, dù sao Hoằng Đán cũng vì cứu con trai mình mà bị thương, trong lòng ông cảm thấy là một đứa bé ngoan biết dũng cảm biết khoan dung, còn là bởi vì đoạn thời gian trước Dận Chân lĩnh chuyện mở rộng “vụ lúa mùa đông”, tiến triển phi thường thuận lợi, Khang Hy đế trong lúc tâm tình vô cùng tốt, bèn ngự khẩu thân hô, chẳng những cho Hoằng Đán một lần nữa trở lại ngự thư phòng học mà còn ban thưởng một tòa lâm viên hoàng gia.
“Viên Minh viên?” Điềm Nhi nằm úp sâp trên lồng ngực trượng phu, rất tò mò ngửa đầu hỏi: “Ở nơi nào?”
Dận Chân lười biếng trả lời: “Ở ngoại ô phía bắc Kinh thành, ừm, vừa lúc mấy ngày nay thời tiết nóng bức, nàng mang theo Hoằng Đán và mấy đứa nhỏ đến Viên Minh viên nghỉ hè đi!”
“Vậy cũng tốt!” Điềm Nhi nghe vậy không khỏi hưng phấn, nhưng sau đó lại có chút thất vọng nói: “Nhưng gia không thể đi cùng.”
Khang Hy đế có thói quen, vừa đến ngày nóng sẽ đi hành cung Nhiệt Hà trắnh nóng. Lấy mức độ được sủng ái gần đây của Dận Chân, lần này thể nào cũng nhất định phải tùy giá.
Dận Chân vuốt ve bờ vai trắng mịn của thê tử, ngoài dự đoán nói: “Gia cũng sẽ đi cùng mẹ con nàng.”
Điềm Nhi ngạc nhiên tròn xoe mắt, cúi người liền bẹp một ngụm hôn lên má trượng phu, miệng nhỏ ba ba bắt đầu nịnh nọt vô số lời ngon tiếng ngọt, nào là Dận Chân, Dận Chân chàng thật tốt... nào là Dận Chân thiếp yêu chàng chết được bla bla bla, buồn nôn đến mức ngay cả Dận Chân trước nay luôn mặt lạnh, cũng không khỏi nổi lên một chút ửng hồng.
Nói đi là đi, ngày hôm sau, chưa đến giờ ngọ, Điềm Nhi cùng Dận Chân liền mang theo bốn đứa con cùng đám nô tài phục vụ, chậm rãi thẳng hướng Viên Minh viên mà đi.
Xuống xe ngựa, Điềm Nhi dẫn bọn nhỏ đi đến sân viện đã được chuẩn bị sẵn trước đó, khác hẳn với phủ Ung thân vương theo đường lối đại khí cao quý, kiến trúc của Viên Minh viên tựa như tên của nó, mang phong cách của lâm viên Giang Nam. Chỉ thấy thấy đình đài lầu các, nhà thủy tạ, nước non sông núi nối liền san sát nhau, trăm hoa rực rỡ như gấm, bướm chao dập dờn, nhìn qua khiến người phảng phất như đến nơi thế ngoại đào nguyên, thật sự là đẹp không sao tả xiết.
Bốn đứa nhỏ gần như hưng phấn ngay lập tức, chỉ thấy ba tiểu tử Hoằng Thì, Hoằng Quân, Hoằng Lịch, tay cầm tay, ba cái đầu nhỏ cùng ngó loạn, tựa hồ cũng không biết nên đi xem chỗ nào trước.
“Ca ca, ca ca.” Hoằng Lịch bé nhất giãy khỏi tay của Nhị ca, chạy thẳng đến gần đại ca: “Đi, đi, Lịch ca muốn đi đến đó.” Cu cậu nhón nhón gót chân, loạn thất bát tao chỉ trỏ loạn xạ một hồi.
Trước mặt bọn đệ đệ, Hoằng Đán luôn rất ra dáng ca ca, liền thấy thằng bé sờ sờ em trai út, cười nói: “Chúng ta vào nhà trước nghỉ ngơi một chút, chờ ăn xong bữa trưa, ca ca lại dẫn bọn đệ đi chơi, được không ?”
Hoằng Lịch chu miệng nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng mới bất đắc dĩ gật đầu.
Điềm Nhi cười cùng Dận Chân liếc nhìn nhau, rồi hai vợ chồng mới dẫn bọn nhỏ đi vào trong phòng.
Viên này là Khang Hy đế mới ban thưởng xuống, quản sự đại thái giám Tính Phùng cũng là người thông minh, biết tiền đồ sau này của bản thân mình tốt xấu tất cả đều phụ thuộc vào thái độ phục vụ trong khoảng thời gian này, nên có thể gọi là ân cần chu toàn, tất cả mọi việc đều làm thỏa thỏa đáng đáng. Dùng xong bữa trưa, sau khi Điềm Nhi mạnh mẽ cưỡng bách bọn nhỏ đi ngủ trưa, mình cùng Dận Chân thì tản bộ trên hành lang gấp khúc trong sân.
Hôm nay, Điềm Nhi mặc một bộ váy màu xanh nhạt hoa văn mây nước hòa quyện, thoạt nhìn vừa tươi mát vừa động lòng người, có điều “Tiểu tươi mát” này thật là một “yêu tinh dính người”, lúc này còn đang lôi kéo bàn tay lớn của Dận Chân, dọc theo đường đi líu ra líu ríu, khi thì khe khẽ thỏ thẻ khi thì cười vang, không biết trong thân thể nhỏ xinh kia, làm sao lại có nhiều nhân tố khoái hoạt như vậy.
Dận Chân hơi nghiêng đầu, nhìn thê tử vươn ngón tay ra nghịch ngợm quấn lấy những nhành dây leo rũ xuống từ trên xà ngang của hành lang, trong mắt lóe lên tia sáng không thể khống chế.
Từ sau khi Hoằng Đán bị thương, Điềm Nhi hoàn toàn biểu hiện ra một bộ dáng của mẫu thân kiên cường, tỉ mỉ chăm sóc nhi tử, cũng bởi vậy mà thương thế của Hoằng Đán mới tốt lên đặc biệt nhanh. Tuy điều này khiến Dận Chân vui mừng, nhưng cũng khiến hắn đau lòng.
Nếu có thể, hắn tình nguyện Điềm Nhi vĩnh viễn là một tiểu cô nương không hiểu biết bất cứ cái gì, ngày ngày chỉ cần thoải mái khoái hoạt mà sống, chứ không phải là một Ung thân vương phúc tấn cố tự kiềm chế chính mình, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Đây là câu thơ xuất từ một bài thơ của đại tài tử Nạp Lan Dung Nhược, từng khiến cho nhiều thiếu nữ thần hồn điên đảo, thầm hy vọng mình cũng có thể được gả cho một phu quân có tình có nghĩa như thế. Chỉ tiếc ‘nam nhi thế gian lắm kẻ bạc bẽo’, chỉ cam chịu ôm một thê tử trong nhà mà không tham luyến hồng hoa lục liễu bên ngoài dù sao cũng cực ít, cực cực ít. Thế nhưng, chính là trong số cực cực ít ấy, lại bao gồm cả Bát a ca Dận Tự.
Kể từ sau khi Quách Lạc La thị thành Bát phúc tấn, Bát a ca liền cam chịu chỉ thủ một mình nàng, trong phủ đệ ngoại trừ hai thông phòng trước kia ra, cư nhiên không hề có thêm một nữ nhân nào. Hai người họ như một đôi kim đồng ngọc nữ, đi đến đâu cũng ân ân ái ái, thoạt nhìn, quả thật là khiến người xung quanh hâm mộ không thôi.
Vì thế, ở trong đám phúc tấn hoàng thất, có rất nhiều người ao ước ghen tỵ. Cho nên hôm nay Quách Lạc La thị vừa nói ra chuyện Cảnh thị mang thai, không khỏi hấp dẫn toàn bộ tinh thần của mọi người.
Đối mặt với ánh mắt mang theo đủ loại ý tứ khác thường của mọi người, Quách Lạc La thị sắc mặt vẫn như thường, thậm chí còn hơi có chút hân hoan hớn hở nói với Điềm Nhi: “Ta nghe nói, lúc Thập Tứ đệ muội mang thai, từng ôm Hoằng Lịch nhà các ngươi đặng dính phúc khí, thế cho nên mới sinh được con trai nha, ta liền suy nghĩ, tìm một cơ hội để Cảnh muội muội cũng dính chút phúc khí, đặng sinh cho gia nhà chúng ta một tiểu tử mập mạp khỏe mạnh cứng cáp.”
Điềm Nhi chớp chớp mắt, cao thấp nhìn nàng một cái, một lát sau mặt mới giãn ra cười nói: “Nào có chuẩn như vậy, Thập Tứ đệ muội có thể sinh được con trai đó là tự thân muội ấy có phúc khí, Hoằng Lịch bất quá chỉ là vừa đúng lúc thôi.”
Quách Lạc La thị vừa cười cầu xin vài câu, Điềm Nhi thấy thật sự không từ chối được cũng liền đáp ứng.
Những người còn lại, trong lòng bất luận suy nghĩ chân chính là cái gì, ngoài miệng đều chúc mừng Quách Lạc La thị.
Như thế, không khí trong phòng lại dần nhộn nhịp lên, mọi người cười cười nói nói, quả là một cảnh tượng náo nhiệt.
Điềm Nhi cùng Thập Tứ phúc tấn chào hỏi xong, liền nhập cuộc ngồi chung với Ngũ phúc tấn và Thập tam phúc tấn, ba người uống trà tán gẫu, trong lúc đang thích ý thì ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: “Ô Nhã trắc phúc tấn, tại sao ngài lại tới đây?”
Đám Điềm Nhi đột nhiên im bặt, liếc nhìn nhau, đồng thời đưa ánh mắt đặt nơi cửa. Quả nhiên, một lát sau, Ô Nhã. Minh Hinh một thân quần áo trắng sữa phần váy bị túm lại nhăn dúm dó, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, run run rẩy rẩy được nha hoàn đỡ vào trong phòng, phía sau nàng còn đi theo một ma ma đang ôm một bọc lót đỏ thẫm.
Sắc mặt của Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị lập tức liền sa sầm, cau mày hỏi nàng ta: “Ngươi không ở trong phòng ở cữ cho tốt, chạy đến đây làm gì?”
Ô Nhã. Minh Hinh nghe vậy, lập tức bày ra bộ dáng bị ủy khuất, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày lễ tắm ba ngày của tiểu a ca, ngày đại hỉ như vậy, thiếp thân sao có thể không đến?”
Hoàn Nhan thị nhếch môi, vẻ tức giận giữa hai hàng lông mày càng đậm. Bát phúc tấn ngồi bên cạnh nhẹ vỗ vỗ tay nàng, quay đầu nói với Ô Nhã. Minh Hinh: “Ngươi hiểu lễ nghi tất nhiên là tốt, nhưng dù sao ngươi cũng vừa sinh nở xong, đang là lúc cần nằm trên giường nghỉ ngơi, không quan tâm gì đã đi xông xáo như vậy, nhỡ gặp gió lạnh, nếu sau này ngồi xuống bị bệnh gì, nên làm thế nào cho phải?”
Ô Nhã. Minh Hinh nghe xong lại cúi đầu khóc thút thít, đoạn nói: “Tạ Bát phúc tấn thông cảm, chỉ là tỳ thiếp thiết nghĩ, tiểu cách cách của tỳ thiếp từ lúc ra đời thân thể liền yếu ớt, không khỏe mạnh cứng cáp được như tiểu a ca của phúc tấn, hôm nay lại là lễ tắm ba ngày của tiểu a ca, tỳ thiếp liền muốn mang tiểu cách cách lại đây hưởng chút hỉ khí, còn xin phúc tấn thành toàn.”
Hoàn Nhan thị nghe lời Ô Nhã. Minh Hinh nói xong, gương mặt thoáng chốc tức giận biến thành màu đen, trong lòng thật sự là hận muốn chết. Tiện nhân này, ỷ là tộc chất nữ của Đức phi, từ khi vào phủ mọi việc mọi chỗ liền đối nghịch với mình. Hai người bọn họ lại đồng thời mang thai không sai biệt lắm, tiện nhân kia lại càng ganh đua so sánh với mình hơn. Con gái ngươi thể nhược ư? trong lòng Hoàn Nhan thị cười nhạt, đó cũng là xứng đáng, ai khiến ngươi vì muốn đuổi theo ta sinh con trước mà không tiếc uống thuốc trợ sản, tiếc là người tính không bằng trời tính, ngươi sanh ra được nữ nhi, mà bản phúc tấn sinh hạ chính là con trai trưởng của gia.
Nếu nói trong lòng Hoàn Nhan thị là vừa tức vừa hận, thì hiện tại Ô Nhã thị chính là vừa giận vừa oán. Nàng và phúc tấn gần như đồng thời sinh con, nhưng nhận được đãi ngộ lại chênh lệch trời vực. Chỉ nhìn vào lễ tắm ba ngày là có thể nhìn ra, nơi của tiểu a ca hoa lệ long trọng là thế, khách khứa đến cũng toàn là hậu duệ quý tộc hoàng thất. Mà tiểu cách cách của nàng thì sao? Căn bản chính là không người hỏi thăm, điều này bảo sao nàng không oán?
Đương lúc bầu không khí trong phòng còn đang ngưng trệ, đứa bé nhỏ xíu trong lòng ma ma kia, chợt ách cổ họng oa oa khóc lên.
Ô Nhã thị lập tức làm ra dáng vẻ từ mẫu, ôm nữ nhi qua, trên mặt hiện vô vàn thống khổ khẽ đong đưa, chảy nước mắt nói: “Con ngoan đừng khóc, hôm nay là lễ tắm ba ngày của tiểu đệ đệ con, là ngày tốt, con cứ khóc như vậy sẽ khiến người ta chán ghét.”
Hoàn Nhan thị gắt gao nhìn chằm chằm Ô Nhã. Minh Hinh quỳ bên dưới, hít một hơi thật sâu, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: “Người đâu, còn không mau đỡ Ô Nhã muội muội dậy, còn đứng đó nhìn làm gì, chết hết cả rồi sao!”
Ô Nhã thị lảo đảo đứng dậy, được nha hoàn đỡ đến ngồi xuống ghế dựa bên cạnh. Bởi vì nàng ôm nữ nhi trong ngực, cũng dẫn tới không ít người tiến đến xem.
Ngũ phúc tấn bên cạnh Điềm Nhi lén đẩy nàng một cái, vẻ mặt khinh thường hừ lạnh nói: “Lại là một thứ không an phận, về sau Hoàn Nhan thị phải chịu khổ rồi!”
“Ta thấy cũng không hẳn...” Điềm Nhi nhàn nhã nhấp một hớp trà xanh trong tay, rầm rì khẽ nói: “So với Hoàn Nhan thị trước kia ngang ngược kiêu ngạo không nhường ai, phàm là việc gì cũng đem ra so sánh hơn thiệt, nay còn đến một người càng kiêu ngạo hơn, cho nên lập tức đem ra so sánh nàng cũng không bằng rồi. Thập Tứ a ca thấy vậy, nhất định sẽ cảm thấy ủy khuất vợ cả, ngày dài tháng rộng, biết đâu tình cảm hai người tốt hơn thì sao!” Dù sao Hoàn Nhan thị người ta hiện tại trong tay có một con trai trưởng, Ô Nhã thị sẽ không còn dáng vẻ nơi nơi dựa vào Đức phi như trước kia nữa.
Bất quá dù sao đây cũng là việc nhà người ta, cười nói một chút liền coi như xong, tham gia tiệc tắm ba ngày của con trai trưởng của Thập Tứ a ca xong, không lâu sau, thương thế của Hoằng Đán cũng đã hoàn toàn bình phục, Dận Chân bẩm báo với Khang Hy đế. Khang Hy đế nghe vậy cũng cao hứng, dù sao Hoằng Đán cũng vì cứu con trai mình mà bị thương, trong lòng ông cảm thấy là một đứa bé ngoan biết dũng cảm biết khoan dung, còn là bởi vì đoạn thời gian trước Dận Chân lĩnh chuyện mở rộng “vụ lúa mùa đông”, tiến triển phi thường thuận lợi, Khang Hy đế trong lúc tâm tình vô cùng tốt, bèn ngự khẩu thân hô, chẳng những cho Hoằng Đán một lần nữa trở lại ngự thư phòng học mà còn ban thưởng một tòa lâm viên hoàng gia.
“Viên Minh viên?” Điềm Nhi nằm úp sâp trên lồng ngực trượng phu, rất tò mò ngửa đầu hỏi: “Ở nơi nào?”
Dận Chân lười biếng trả lời: “Ở ngoại ô phía bắc Kinh thành, ừm, vừa lúc mấy ngày nay thời tiết nóng bức, nàng mang theo Hoằng Đán và mấy đứa nhỏ đến Viên Minh viên nghỉ hè đi!”
“Vậy cũng tốt!” Điềm Nhi nghe vậy không khỏi hưng phấn, nhưng sau đó lại có chút thất vọng nói: “Nhưng gia không thể đi cùng.”
Khang Hy đế có thói quen, vừa đến ngày nóng sẽ đi hành cung Nhiệt Hà trắnh nóng. Lấy mức độ được sủng ái gần đây của Dận Chân, lần này thể nào cũng nhất định phải tùy giá.
Dận Chân vuốt ve bờ vai trắng mịn của thê tử, ngoài dự đoán nói: “Gia cũng sẽ đi cùng mẹ con nàng.”
Điềm Nhi ngạc nhiên tròn xoe mắt, cúi người liền bẹp một ngụm hôn lên má trượng phu, miệng nhỏ ba ba bắt đầu nịnh nọt vô số lời ngon tiếng ngọt, nào là Dận Chân, Dận Chân chàng thật tốt... nào là Dận Chân thiếp yêu chàng chết được bla bla bla, buồn nôn đến mức ngay cả Dận Chân trước nay luôn mặt lạnh, cũng không khỏi nổi lên một chút ửng hồng.
Nói đi là đi, ngày hôm sau, chưa đến giờ ngọ, Điềm Nhi cùng Dận Chân liền mang theo bốn đứa con cùng đám nô tài phục vụ, chậm rãi thẳng hướng Viên Minh viên mà đi.
Xuống xe ngựa, Điềm Nhi dẫn bọn nhỏ đi đến sân viện đã được chuẩn bị sẵn trước đó, khác hẳn với phủ Ung thân vương theo đường lối đại khí cao quý, kiến trúc của Viên Minh viên tựa như tên của nó, mang phong cách của lâm viên Giang Nam. Chỉ thấy thấy đình đài lầu các, nhà thủy tạ, nước non sông núi nối liền san sát nhau, trăm hoa rực rỡ như gấm, bướm chao dập dờn, nhìn qua khiến người phảng phất như đến nơi thế ngoại đào nguyên, thật sự là đẹp không sao tả xiết.
Bốn đứa nhỏ gần như hưng phấn ngay lập tức, chỉ thấy ba tiểu tử Hoằng Thì, Hoằng Quân, Hoằng Lịch, tay cầm tay, ba cái đầu nhỏ cùng ngó loạn, tựa hồ cũng không biết nên đi xem chỗ nào trước.
“Ca ca, ca ca.” Hoằng Lịch bé nhất giãy khỏi tay của Nhị ca, chạy thẳng đến gần đại ca: “Đi, đi, Lịch ca muốn đi đến đó.” Cu cậu nhón nhón gót chân, loạn thất bát tao chỉ trỏ loạn xạ một hồi.
Trước mặt bọn đệ đệ, Hoằng Đán luôn rất ra dáng ca ca, liền thấy thằng bé sờ sờ em trai út, cười nói: “Chúng ta vào nhà trước nghỉ ngơi một chút, chờ ăn xong bữa trưa, ca ca lại dẫn bọn đệ đi chơi, được không ?”
Hoằng Lịch chu miệng nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng mới bất đắc dĩ gật đầu.
Điềm Nhi cười cùng Dận Chân liếc nhìn nhau, rồi hai vợ chồng mới dẫn bọn nhỏ đi vào trong phòng.
Viên này là Khang Hy đế mới ban thưởng xuống, quản sự đại thái giám Tính Phùng cũng là người thông minh, biết tiền đồ sau này của bản thân mình tốt xấu tất cả đều phụ thuộc vào thái độ phục vụ trong khoảng thời gian này, nên có thể gọi là ân cần chu toàn, tất cả mọi việc đều làm thỏa thỏa đáng đáng. Dùng xong bữa trưa, sau khi Điềm Nhi mạnh mẽ cưỡng bách bọn nhỏ đi ngủ trưa, mình cùng Dận Chân thì tản bộ trên hành lang gấp khúc trong sân.
Hôm nay, Điềm Nhi mặc một bộ váy màu xanh nhạt hoa văn mây nước hòa quyện, thoạt nhìn vừa tươi mát vừa động lòng người, có điều “Tiểu tươi mát” này thật là một “yêu tinh dính người”, lúc này còn đang lôi kéo bàn tay lớn của Dận Chân, dọc theo đường đi líu ra líu ríu, khi thì khe khẽ thỏ thẻ khi thì cười vang, không biết trong thân thể nhỏ xinh kia, làm sao lại có nhiều nhân tố khoái hoạt như vậy.
Dận Chân hơi nghiêng đầu, nhìn thê tử vươn ngón tay ra nghịch ngợm quấn lấy những nhành dây leo rũ xuống từ trên xà ngang của hành lang, trong mắt lóe lên tia sáng không thể khống chế.
Từ sau khi Hoằng Đán bị thương, Điềm Nhi hoàn toàn biểu hiện ra một bộ dáng của mẫu thân kiên cường, tỉ mỉ chăm sóc nhi tử, cũng bởi vậy mà thương thế của Hoằng Đán mới tốt lên đặc biệt nhanh. Tuy điều này khiến Dận Chân vui mừng, nhưng cũng khiến hắn đau lòng.
Nếu có thể, hắn tình nguyện Điềm Nhi vĩnh viễn là một tiểu cô nương không hiểu biết bất cứ cái gì, ngày ngày chỉ cần thoải mái khoái hoạt mà sống, chứ không phải là một Ung thân vương phúc tấn cố tự kiềm chế chính mình, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.