Dạ tiệc đêm Noel, Amy đã vào cung điện từ sớm, tuy rằng mọi người đều rất chú trọng thời gian mình đến các buổi tiệc, đến sớm thì có vẻ mất thân phận, đến muộn thì lại có vẻ không tôn trọng chủ nhân, nhưng Amy cho rằng nhà Kent vốn không có tước vị, chẳng nên để người ta chú ý thì tốt hơn, hơn nữa hành động theo Nữ hoàng vẫn là hợp lý nhất, vừa tỏ vẻ Hoàng gia quen thuộc với bọn họ, cũng có thể ngăn chặn một chút sự tọc mạch không cần thiết.
Sự cẩn thận của Amy tất nhiên khó qua nổi con mắt của anh trai và bà ngoại, nhưng bọn họ cùng chấp nhận hành động của cô.
Vì thế buổi dạ tiệc đêm đó bắt đầu, Amy và Clark mỗi người một bên đỡ Nữ hoàng bước vào, theo sau bọn họ, Martha cũng dắt tay Jonathan hơi căng thẳng bước tới.
Các quý tộc cúi đầu hành lễ trước Nữ hoàng đều chú ý tới điều đó, cùng ngầm hiểu, trao đổi ánh mắt cho nhau.
Khi Nữ hoàng tuyên bố dạ tiệc bắt đầu, hai người nhảy đầu tiên là bà và người kế vị của mình, Hoàng thân xứ Wales (còn gọi là Thái tử Charles) cùng khiêu vũ với nhau.
“Anh có thể mời em một điệu nhảy được không?” Clark làm một động tác mời theo tiêu chuẩn quý ông với Amy – cúi nửa mình, một tay duỗi tới trước mặt Amy.
Amy nhìn ra sàn nhảy, người đang khiêu vũ không quá nhiều, cô thấy trong đó vợ chồng nhà Kent, và lúc này dàn nhạc đang diễn tấu bản Ballade Pour Adeline của nghệ sĩ được mệnh danh hoàng tử piano Richard Clayderman, một bản piano vô cùng thích hợp với khiêu vũ chậm, vì thế Amy gật đầu vươn tay: “Em rất vinh hạnh.”
Hai người tiến ra sàn nhảy, hòa vào đám người, vừa khiêu vũ vừa cảm nhận ăn ý lẫn nhau.
Nhảy liên tiếp hai bản nhạc, sau khi âm nhạc trở nên nhanh hơn, Clark đưa Amy rời khỏi sàn nhảy.
Sau đó còn có một vài người tiến lại, Amy thầm tự trách mình sao không tiếp tuc khiêu vũ, như vậy sẽ không phải ứng phó với những quý tộc dối trá quẩn tới quẩn lui này.
“Amy, đây là vị hôn phu của cô?” Một tiểu thư nhà bá tước phe phẩy quạt hiếu kỳ đánh giá Clark, trong mắt đố kỵ và khinh thường pha trộn nhau phức tạp, khiến Amy rất khó chịu.
Clark làm như không thấy điều đó, tao nhã mỉm cười trả lời tiểu thư quý tộc: “Xin chào, tôi là Clark Kent, vị hôn phu của Amy.”
“Nghe nói anh là người Mỹ? Dân thường?” Một tiểu thư quý tộc khác hỏi.
“Đúng vậy.” Độ cong khóe miệng Clark không thay đổi, vẫn một bộ dáng nho nhã lễ độ như trước, không biết chỉ trong mấy ngày làm thế nào anh học được mấy thứ này, so với quý tộc ở đây còn quý tộc hơn, thật sự có thể chấn trụ kẻ khác: “Xin lỗi, vị hôn thê của tôi hình như không thoải mái cho lắm, xin cho phép chúng tôi rời khỏi một lát.”
Vì thế, người vây quanh bọn họ tự động tách ra thành lối đi, Amy mỉm cười pha lẫn kiêu ngạo, nhìn vị hôn phu dắt mình ra khỏi đám người vây quanh.
Phía sau vẫn rì rầm những tiếng bàn tán, nhưng từ trước tới nay đều chưa từng khiến Amy trở nên nhạy cảm.
“Biểu hiện của anh rất tốt.”
“Là anh trai em đích thân giáo dục mà.” Có Chúa chứng giám, để đạt tới tiêu chuẩn của Gloucester anh phải khắc khổ đến mức nào.
“Có thể được anh ấy đích thân giáo dục, anh cũng rất may mắn đấy.” Trong giới quý tộc ở đây vẫn thường lưu truyền rằng Gloucester là vị quý tộc có phong thái quý tộc cao quý nhất, hầu như tất cả mọi người đều lấy anh làm chuẩn mực cho mọi hành vi.
“Anh cũng nghĩ vậy.” Clark gật đầu đồng ý lời cô. “Em đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
“Vâng.” Amy nhìn thấy vợ chồng nhà Kent ở khu vực ăn uống, bên cạnh bọn họ còn có Gloucester đang tỏa ra khí lạnh khiến người ta không dám lại gần, lại chỉ riêng không hề khiến vợ chồng nhà Kent thấy khó chịu, có thể nhìn ra bọn họ ở cùng nhau rất hòa hợp.
“Anh, mẹ, bố.” Amy tiến tới chào hỏi.
“Amy, con đến rất đúng lúc, mọi người đang nói chuyện những thức ăn này rất ngon, con nhất định sẽ thích, đến nếm thử nào, hiện giờ chắc con thấy đói rồi đấy.” Martha lấy một cái đĩa sạch, gắp vào đó mấy món bà nếm thử thấy ngon lại thích hợp cho Amy.
Những thức ăn trong dạ tiệc thế này thường rất ít có người động đến, đặc biệt là các quý bà quý cô, bọn họ thường cho rằng như vậy khiến mình trở thành thấp kém dung tục, lúc trước Amy cũng không chạm đến, nhưng giờ cô không nghĩ đến điều đó nữa, món ăn trông rất ngon mắt trên đĩa khiến nước miếng không ngừng ứa ra trong miệng, Amy cầm lấy dĩa xiên một miếng cho vào miệng, hương vị nhẹ nhàng, hơi chua thật thỏa mãn vị giác, khiến cô muốn ngừng mà không được.
“Ngon quá.”
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Martha ra hiệu cho Clark đỡ cô ngồi xuống sofa gần đó, “Vừa rồi mọi người có nói chuyện với Nữ hoàng, đêm nay không phải cố ở đây quá lâu, khi nào con muốn về thì nói với bà ấy một tiếng là được.”
“Vâng, con biết rồi.”
“Chăm sóc tốt cho mình nhé, anh có việc đi trước một lát.” Gloucester cúi đầu vén tóc mai của cô, nhẹ giọng nói, “Mệt thì gọi xe ngựa đưa em về.”
“Ưm.” Amy trong miệng vẫn ngậm đồ ăn, chỉ gật đầu ưm một tiếng.
Gloucester nhìn về phía Martha, “Bác Martha, Amy phiền bác lo giúp.”
“Cháu cứ lo việc của mình đi, bác sẽ chăm sóc tốt cho con bé.”
“Con có một anh trai tốt vô cùng.” Nhìn theo Gloucester rời khỏi, Martha nói với Amy.
“Dạ. Anh trai tốt nhất.” Amy gật đầu kiêu ngạo.
Tươi cười trên mặt Clark hơi cứng lại một chút.
*********
Dạ tiệc mới chỉ bắt đầu được hơn một tiếng, Amy liền nói muốn rời khỏi, không một ai ngăn cản, tuy rằng trải nghiệm kiểu này khá mới mẻ, nhưng nhà Kent không quá ưa thích trường hợp thế này, về phần Nữ hoàng, bà rất thông cảm đến thân thể Amy, cũng vui vẻ đồng ý.
“Chúng ta trở về qua đêm Bình An của chính mình vậy.” Amy nói, “Cây thông Noel và mọi thứ đều có cả.”
“Ừ, vừa lúc mẹ cũng đã nhờ phòng bếp nướng gà tây, chờ một chút chúng ta tổ chức đại tiệc gà tây đi.” Martha hưng phấn, từ khi tới London, đã lâu bà chưa xuống bếp rồi.
Hai bố con thì nhìn nhau: “Chúng tôi cũng sẽ giúp.”
“Chờ một chút con gọi cho anh trai để anh ấy nhanh trở về.” Amy nói, đêm Bình An mà, đương nhiên người trong gia đình phải ở cùng nhau chứ.
Trở lại lâu đài, Martha tới thẳng phòng bếp, vì hôm nay là đêm Bình An, hầu như tất cả người làm đều được nghỉ, ở phòng bếp cũng chỉ còn một đầu bếp trông coi, đúng lúc có thể giúp Martha.
Vì không biết chủ nhân có đột ngột trở về tổ chức tiệc Giáng sinh hay không, cho nên kỳ thật đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ, như là gà quay, lợn sữa nướng là hai món chính không thể thiếu trên bàn ăn của quý tộc, cho nên Martha không cần phải làm thêm gì nhiều, chỉ là một vài món ăn cùng và mấy món tráng miệng sau khi ăn xong.
Trong thời gian Martha chuẩn bị bữa tiệc, Amy, Clark, Jonathan ở trong đại sảnh, đem các hộp quà mọi người tự chuẩn bị đính kèm tên người nhận đặt dưới cây thông Noel.
Chờ Martha làm xong đồ ăn và mang ra, Gloucester cũng trở về từ cung điện.
“Anh về đúng lúc lắm.” Amy đã sớm thay đổi thành quần áo thoải mái ở nhà, chào đón Gloucester bằng một cái hôn kề má: “Đêm Bình An hạnh phúc nhé, anh trai của em.”
“Anh cũng chúc em đêm Bình An hạnh phúc.” So với sự lạnh lùng khi còn ở dạ hội, lúc này Gloucester trông bình dị gần gũi hơn, có thể cùng người trong gia đình qua kỳ nghỉ lễ khiến tâm trạng anh tốt hơn nhiều lắm.
Đêm nay, bọn họ đều rất vui vẻ, tòa lâu đài vẫn luôn lặng lẽ cô quạnh mấy tháng qua lần đầu tràn ngập tiếng cười vui và ấm áp.
Giữa bữa tiệc, Amy đột nhiên hỏi một câu: “Không biết Wayner có đang nghỉ lễ không nhỉ? Em cũng chuẩn bị quà cho anh ta, anh, có thể phiền anh lần sau gặp đưa cho anh ta được không?”
Gloucester đang cắt thức ăn, động tác hơi ngừng lại một chút, chậm rãi nói: “Được.”
Ăn xong bữa tối, mọi người lại ra ngoài, lần này đến nhà thờ ở gần đó, tham gia lễ Misa lúc nửa đêm, chờ đợi Giáng sinh tới.
Tuy rằng không phải con chiên ngoan đạo, nhưng nghe tiếng chuông vang lên giữa đêm đại diện cho sự tha thứ đối với loài người, chúc phúc và niềm vui, Amy vẫn là cảm ơn Thượng đế từ tận đáy lòng.
Cám ơn người đã cho cô tới thế giới này, có được một gia đình ấm áp, gặp được những người yêu thương.
**********
“Lúc này gọi điện cho tôi có chuyện gì sao?” Đầu bên kia hơi khó hiểu, thời gian này, không phải anh ta ở cùng người nhà sao?
“Chỉ là muốn nói với anh một tiếng “Chúc mừng Giáng sinh” thôi.” Anh mỉm cười, tâm tình vui vẻ ngay cả phía bên kia cũng có thể nghe được.
Đối phương tựa hồ như sửng sốt một chút, sau đó giọng nói trầm thấp vang lên trả lời: “Chúc mừng Giáng sinh.