Đêm lạnh như nước.
Ở phía nam đại lục Thiên Vực – nơi Phượng tộc cư ngụ – hiện đang là mùa đông lạnh rét đến thấu xương.
“Các ngươi nghe tin gì chưa, thiên kim tiểu thư Văn gia hôm nay đến Phượng lâu tỏ ý muốn hiến thân cho Phượng Quân nha!”
Đại lục Thiên Vực không phân chia quốc gia, chỉ phân chia theo dòng tộc, mỗi tộc dĩ nhiên phải có tộc trưởng, trưởng lão và tộc dân, Phượng tộc Phượng lâu xem như là một hoàng cung của một đế quốc bình thường, vì vậy suy ra người ở trong Phượng lâu, chính là tộc trưởng.
“A, chính là đệ nhị mỹ nhân của Phượng tộc sao?” Một thanh âm trong trẻo của thiếu nữ vang lên, dĩ nhiên đây là những tì nữ làm việc trong Phượng lâu rảnh rỗi nói chuyện phiếm rồi.
“Sau đó thì sao sau đó thì sao?”
“Sau đó thì thế nào nữa, đương nhiên là bị Phượng Quân đại nhân trực tiếp đuổi ra ngoài rồi!” Một tỳ nữ khác vui sướng nhìn thấy người gặp họa nói.
“Ân!” Một vài tì nữ khác lần lượt gật gật đầu.
Phượng Quân trẻ tuổi tài hoa của các nàng, là một người hiểu biết rất rộng, nhưng hắn không bao giờ muốn đụng chạm vào người khác, nguyên nhân là gì thì không một ai biết.
Vì vậy, từ lúc Phược Quân 10 tuổi đăng vị cho tới nay, đã tám năm rồi, hắn vẫn chưa lập hậu cung.
Thân là tộc chủ Phượng tộc – một trong tứ đại dòng tộc ở đại lục Thiên Vực, có không ít quý tộc đem thiên kim của mình tiến nhập Phượng lâu, mong muốn được Phượng Quân để mắt tới.
Đáng tiếc….. Kết cục đều giống nhau – bị đuổi.
Ngay tại cái lúc nhóm tỳ nữ tán gẫu cực kỳ hứng thú, một bóng dáng thon dài như hỏa diễm đột ngột xuất hiện ngay ở tiền phương viện, sợ tới mức mấy người đều dạy tán loạn.
Chậm rãi đi qua đó chính là Phượng Quân mà đám tì nữ nhắc tới, người cầm quyền tối cao của Phượng tộc – Phong Vô Uyên.
Một mái tóc dài đỏ như hỏa bàn được cố định bởi cây trâm làm bằng tinh thạch đen, trường sam mặc trên người cũng là một sắc đỏ yêu mị, tô điểm cho khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng nam tính, rất phù hợp, làm cho người ta có cảm giác giống như một đoàn hỏa diễm.
Chỉ là bất quá, nếu nhìn trúng đôi băng lãnh hắc mâu (đôi mắt đen lạnh như băng) không một tia cảm xúc của Phong Vô Uyên, cho dù thân mình có là hỏa diễm đi nữa cũng bị khí lãnh này dập tắt, khiến cho tâm người ta phát lạnh.
Phượng tộc Phượng Quân Phong Vô Uyên, chính là nam tử có thể dung hợp cả lửa và băng.
“Quân chủ, đêm đã khuya!”
Một bóng dáng thâm lam tuổi cũng xấp xỉ với Phong Vô Uyên đột ngột xuất hiện ngay đằng sau, cách hắn ba bước.
“Ân.” Thản nhiên lên tiếng, Phong Vô Uyên không hề xoay người lại, trở về phòng ngủ, chỉ thấy hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao óng ánh: “Tối nay, hình như có điểm bất khả tư nghị.”
Ngày thường, vào canh giờ này, hắn đã ngủ, cũng không biết vì sao, tối nay tâm lại không yên, trực giác mách bảo có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.
“Đúng vậy, đầu đông, dĩ nhiên là sao đầy trời xa vạn dặm…” Lam y nam tử hiện tại mới chú ý tới bầu trời đầy sao ngay trên đỉnh đầu mình.
Đúng là có điểm kỳ quái.
Bất quá, bầu trời đầy sao cùng với việc nghỉ ngơi của chủ tử, hình như không có quan hệ gì a?
“Cảm thấy có cái gì đó….” Bạc thần (đôi môi mỏng) xinh đẹp kia khẽ mấp máy nói, Phong Vô Uyên đột ngột đưa tay hướng lên trời.
“Quân chủ?”
Chủ tử lạnh lùng tối nay sao lại khác thường như vậy, trên mặt lam y nam tử lộ ra vẻ kinh dị.
Từ nhỏ đã theo bên người Phong Vô Uyên, y đương nhiên biết Phong Vô Uyên vì sao không muốn gần người khác, đụng chạm vào người khác, nhưng y chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng ngày hôm nay của hắn…. rất thất thường.
Hưu –
Ngay tại cái lúc lam y nam tử – Điện Vũ lâm vào trạng thái kinh dị, bầu trời đầy sao kia thoáng nhá lên một ánh lửa, càng dọa người hơn chính là, ánh lửa kia lại dùng tốc độ cực nhanh rơi xuống ngay cái chỗ y và Phong Vô Uyên đang đứng.
“Phượng Quân, nguy hiểm!!”
Oanh –
Vật thể không rõ kia rớt xuống, nổ bùm một cái, đất cát tung bay, bùn đất bay ngập trời, nháy mắt đã che hết toàn bộ bầu trời đêm đầy sao.
Điện Vũ bị luồng khí mãnh liệt đẩy lùi mấy bước, mặt và miệng dính đầy cát bụi, nhanh chóng ngưng tụ lại năng lực gió của mình, thổi bay hết bụi đất trên người.
“Phượng Quân!!”
Hồng y tung bay, nam nhân dáng người thon dài kia toàn thân lại thản nhiên phát ra hồng quang chói mắt,không có một chút dáng vẻ chật vật, giống như đã đoán trước được sẽ có cái gì đó từ trên trời giáng xuống sẽ khiến mình bị thương, không hề dịch chuyển khỏi vị trí đứng, đưa đôi mắt lạnh băng nhìn quái vật đang bốc khói trắng trước mặt.
“Đây là cái gì?”
Nhìn vật thể hình tròn kỳ quái vẫn còn bốc khói trắng mịt mù thỉnh thoảng còn nhá lên vài tia lửa, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng.
Lăng lăng nhìn quái vật kỳ cục ở trước mặt Phong Vô Uyên, Phượng Quân học thức uyên bác còn không biết cái vật đó là gì thì tâm phúc cận vệ như Điện Vũ thì làm sao biết được đây.
Ở phía nam đại lục Thiên Vực – nơi Phượng tộc cư ngụ – hiện đang là mùa đông lạnh rét đến thấu xương.
“Các ngươi nghe tin gì chưa, thiên kim tiểu thư Văn gia hôm nay đến Phượng lâu tỏ ý muốn hiến thân cho Phượng Quân nha!”
Đại lục Thiên Vực không phân chia quốc gia, chỉ phân chia theo dòng tộc, mỗi tộc dĩ nhiên phải có tộc trưởng, trưởng lão và tộc dân, Phượng tộc Phượng lâu xem như là một hoàng cung của một đế quốc bình thường, vì vậy suy ra người ở trong Phượng lâu, chính là tộc trưởng.
“A, chính là đệ nhị mỹ nhân của Phượng tộc sao?” Một thanh âm trong trẻo của thiếu nữ vang lên, dĩ nhiên đây là những tì nữ làm việc trong Phượng lâu rảnh rỗi nói chuyện phiếm rồi.
“Sau đó thì sao sau đó thì sao?”
“Sau đó thì thế nào nữa, đương nhiên là bị Phượng Quân đại nhân trực tiếp đuổi ra ngoài rồi!” Một tỳ nữ khác vui sướng nhìn thấy người gặp họa nói.
“Ân!” Một vài tì nữ khác lần lượt gật gật đầu.
Phượng Quân trẻ tuổi tài hoa của các nàng, là một người hiểu biết rất rộng, nhưng hắn không bao giờ muốn đụng chạm vào người khác, nguyên nhân là gì thì không một ai biết.
Vì vậy, từ lúc Phược Quân 10 tuổi đăng vị cho tới nay, đã tám năm rồi, hắn vẫn chưa lập hậu cung.
Thân là tộc chủ Phượng tộc – một trong tứ đại dòng tộc ở đại lục Thiên Vực, có không ít quý tộc đem thiên kim của mình tiến nhập Phượng lâu, mong muốn được Phượng Quân để mắt tới.
Đáng tiếc….. Kết cục đều giống nhau – bị đuổi.
Ngay tại cái lúc nhóm tỳ nữ tán gẫu cực kỳ hứng thú, một bóng dáng thon dài như hỏa diễm đột ngột xuất hiện ngay ở tiền phương viện, sợ tới mức mấy người đều dạy tán loạn.
Chậm rãi đi qua đó chính là Phượng Quân mà đám tì nữ nhắc tới, người cầm quyền tối cao của Phượng tộc – Phong Vô Uyên.
Một mái tóc dài đỏ như hỏa bàn được cố định bởi cây trâm làm bằng tinh thạch đen, trường sam mặc trên người cũng là một sắc đỏ yêu mị, tô điểm cho khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng nam tính, rất phù hợp, làm cho người ta có cảm giác giống như một đoàn hỏa diễm.
Chỉ là bất quá, nếu nhìn trúng đôi băng lãnh hắc mâu (đôi mắt đen lạnh như băng) không một tia cảm xúc của Phong Vô Uyên, cho dù thân mình có là hỏa diễm đi nữa cũng bị khí lãnh này dập tắt, khiến cho tâm người ta phát lạnh.
Phượng tộc Phượng Quân Phong Vô Uyên, chính là nam tử có thể dung hợp cả lửa và băng.
“Quân chủ, đêm đã khuya!”
Một bóng dáng thâm lam tuổi cũng xấp xỉ với Phong Vô Uyên đột ngột xuất hiện ngay đằng sau, cách hắn ba bước.
“Ân.” Thản nhiên lên tiếng, Phong Vô Uyên không hề xoay người lại, trở về phòng ngủ, chỉ thấy hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao óng ánh: “Tối nay, hình như có điểm bất khả tư nghị.”
Ngày thường, vào canh giờ này, hắn đã ngủ, cũng không biết vì sao, tối nay tâm lại không yên, trực giác mách bảo có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.
“Đúng vậy, đầu đông, dĩ nhiên là sao đầy trời xa vạn dặm…” Lam y nam tử hiện tại mới chú ý tới bầu trời đầy sao ngay trên đỉnh đầu mình.
Đúng là có điểm kỳ quái.
Bất quá, bầu trời đầy sao cùng với việc nghỉ ngơi của chủ tử, hình như không có quan hệ gì a?
“Cảm thấy có cái gì đó….” Bạc thần (đôi môi mỏng) xinh đẹp kia khẽ mấp máy nói, Phong Vô Uyên đột ngột đưa tay hướng lên trời.
“Quân chủ?”
Chủ tử lạnh lùng tối nay sao lại khác thường như vậy, trên mặt lam y nam tử lộ ra vẻ kinh dị.
Từ nhỏ đã theo bên người Phong Vô Uyên, y đương nhiên biết Phong Vô Uyên vì sao không muốn gần người khác, đụng chạm vào người khác, nhưng y chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng ngày hôm nay của hắn…. rất thất thường.
Hưu –
Ngay tại cái lúc lam y nam tử – Điện Vũ lâm vào trạng thái kinh dị, bầu trời đầy sao kia thoáng nhá lên một ánh lửa, càng dọa người hơn chính là, ánh lửa kia lại dùng tốc độ cực nhanh rơi xuống ngay cái chỗ y và Phong Vô Uyên đang đứng.
“Phượng Quân, nguy hiểm!!”
Oanh –
Vật thể không rõ kia rớt xuống, nổ bùm một cái, đất cát tung bay, bùn đất bay ngập trời, nháy mắt đã che hết toàn bộ bầu trời đêm đầy sao.
Điện Vũ bị luồng khí mãnh liệt đẩy lùi mấy bước, mặt và miệng dính đầy cát bụi, nhanh chóng ngưng tụ lại năng lực gió của mình, thổi bay hết bụi đất trên người.
“Phượng Quân!!”
Hồng y tung bay, nam nhân dáng người thon dài kia toàn thân lại thản nhiên phát ra hồng quang chói mắt,không có một chút dáng vẻ chật vật, giống như đã đoán trước được sẽ có cái gì đó từ trên trời giáng xuống sẽ khiến mình bị thương, không hề dịch chuyển khỏi vị trí đứng, đưa đôi mắt lạnh băng nhìn quái vật đang bốc khói trắng trước mặt.
“Đây là cái gì?”
Nhìn vật thể hình tròn kỳ quái vẫn còn bốc khói trắng mịt mù thỉnh thoảng còn nhá lên vài tia lửa, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng.
Lăng lăng nhìn quái vật kỳ cục ở trước mặt Phong Vô Uyên, Phượng Quân học thức uyên bác còn không biết cái vật đó là gì thì tâm phúc cận vệ như Điện Vũ thì làm sao biết được đây.