Chậm rãi nuốt thức ăn, Đoan Mộc Ngưng nhìn nam nhân lạnh lùng hiện tại cư nhiên lại lộ ra chút vẻ mặt đăm chiêu.
“Vô Uyên, Vô Cực ca ca đã nói gì?” Mặt nhăn mày nhíu, tiếp tục nhé đồ ăn thơm ngon vào miệng nhai, nhưng lời nói vẫn thực rõ ràng.
“Ách…… Không có…… Ngô……”
Phong Vô Uyên vừa mới quay sang mở miệng nói, liền bị một miếng dưa chui tọt vào miệng, chặn lời vừa chuẩn bị nói của Phong Vô Uyên.
“Ngưng Nhi mặc kệ Vô Cực ca ca nói cái gì với Vô Uyên, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Ngưng Nhi không thích bộ dáng hao tổn tinh thần của Vô Uyên như vậy.” Cắn cắn đôi đũa, Đoan Mộc Ngưng thì thầm với Phong Vô Uyên, bộ dáng cực đáng yêu.
“Ngưng Nhi, ngươi…..” Nhìn bộ dáng đáng yêu của nhóc con, Phong Vô Uyên không biết nói gì.
“Đừng có mở miệng ra chỉ ngươi rồi ngươi, Vô Uyên không hợp với bộ dáng phiền não đâu.” Nhóc con buông đũa xuống, nhảy xuống ghế, sau đó bước đến bên người Phong Vô Uyên.
Phong Vô Uyên dĩ nhiên xót nhóc con chân trần đứng trên mặt đất, lập tức giơ tay ôm lấy nhóc.
“Chịu thua ngươi rồi, ăn no chưa?” Đưa tay vuốt mái tóc dài của nhóc, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng mở miệng nói.
Những chuyện phiền não kia làm sao có thể để cho Phong Vô Uyên lo lắng hơn cả sức khỏe của nhóc con chứ.
“Chưa no, Vô Uyên đút.” Nhóc con lắc đầu, yêu cầu Phong Vô Uyên đút mình ăn.
Biết nhóc con cố ý đánh gãy sự chú ý của hắn đến chuyện kia, Phong Vô Uyên cầm lấy đũa bắt đầu đút nhóc con ăn.
……
Sáng sớm hôm sau, lúc Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng, Huyễn Nguyệt Trừng, Mộ Niệm Hựu, Mộc Thương Lãng và hai đứa nhóc Địa Tinh tụ họp lại một chỗ, không khí bốn phía đột nhiện trở im lặng dị thường.
Đoan Mộc Ngưng thích náo nhiệt, chịu không nổi nhất chính là cái không khí im lặng quỷ dị này.
Mi nhăn lại, nhóc con rốt cuộc bạo phát, giơ tay lên, hung hăn vỗ mặt bàn một phát.
“A –”
Cái bàn kêu ầm một tiếng cộng thêm tiếng hét kinh thiên kia nháy mắt đã làm cho cả đám người trong phòng giật mình, dĩ nhiên là trừ Phong Vô Uyên đã quá biết Đoan Mộc Ngưng ra.
“Nhóc con, được rồi.” Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng, bưng ly trà nóng uống một ngụm, ngăn ngừa nhóc con phát điên khiến cho những người khác trong điếm chú ý.
“Các ngươi thật là, có phải tới ngày tận thế đâu mà trưng ra cái mặt nát bét như thế kia!!” Trừng mắt nhìn Huyễn Nguyệt Trừng và Mộc Thương Lãng cũng đã biết chân tướng chuyện Phong Vô Cực nói cho Phong Vô Uyên biết, Đoan Mộc Ngưng chu miệng: “Vô Uyên, kể ngày hôm qua Vô Cực ca ca nói cái gì đi.”
Hừ, biết vậy y đã không thèm ngủ rồi.
Liếc mắt nhìn Đoan Mộc Ngưng một cái, Phong Vô Uyên không lên tiếng, xuất ra tín hàm đưa tới trước mặt hai đứa nhỏ Địa Tinh.
Huynh đệ hai người nhìn tín hàm trước mặt lại quay sang nhìn nhau, sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Vô Uyên.
“Phong đại ca, đây là…..”
“Đây là nội dung nhiệm vụ mà phụ thân các ngươi ủy thác cho ca ca của ta.” Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng.
“Nhiệm vụ phụ thân ủy thác?” Khải Liêm sửng sống, mở tín hàm ra, đọc nội dung trong đó.
“Tín hàm nhiệm vụ này cũng là thư cho huynh đệ các ngươi.” Phong Vô Uyên nói: “Lôi tộc liên minh với Hổ tộc, bắt Địa Tinh tộc là vì muốn bọn họ chế tạo vũ khí, nhưng phụ thân các ngươi cương quyết không chịu chế tạo binh khí, vì thế, Lôi tộc muốn bắt luôn cả hai huynh đệ các ngươi.”
“Đúng vậy, nếu bắt được Khải Liêm và Khải Nhi đồng nghĩa với việc có thể uy hiếp được toàn bộ Địa Tinh tộc, ép buộc bọn họ chế tạo vũ khí cho chúng.” Mộ Niệm Hựu tuy không giống như Đoan Mộc Ngưng từ nhỏ cũng đã nhận được một nền giáo dục đặc biệt, nhưng y cũng không có ngốc, chỉ cần nghe Phong Vô Uyên nói, Mộ Niệm Hựu liền hiểu ra vấn đề.
“Đúng là như vậy.” Huyễn Nguyệt Trừng vuốt tóc Mộ Niệm Hựu: “Niệm Nhi của ta thực thông minh.”
Lời khen của Huyễn Nguyệt Trừng khiến cho Mộ Niệm Hựu đỏ mặt, sau đó giận dữ trừng mắt với hắn một cái.
“Không đứng đắn.”
Nam nhân luôn trầm ổn lại có thể như vậy, Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng sớm đã quen, Khải Nhi còn nhỏ dĩ nhiên không hiểu chuyện tình yêu, chỉ có Khải Liêm và Mộc Thương Lãng là nhất thời đỏ mặt.
“Được rồi, đừng nháo.” Phong Vô Uyên nhăn mặt, có điểm ngoài ý muốn.
“Vô Uyên, ngươi…. Ngươi tính làm thế nào?” Đoan Mộc Ngưng quay sang nhìn Phong Vô Uyên.
“Ngưng Nhi và Tiểu Niệm đều quay về Phượng tộc đi, Thương Lãng dẫn hai đứa về!!” Phong Vô Uyên thản nhiên uống một ngụm trà.
“Phượng Quân!!” Mộc Thương Lãng lộ vẻ kinh ngạc.
Mộc Thương Lãng biết Phong Vô Uyên luôn yêu thương Đoan Mộc Ngưng, cho tới bây giờ đều cứ như hình với bóng, hiện tại lại biểu hắn dẫn Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu rời đi, hay là……
“Ta không cần!!” Đoan Mộc Ngưng cự tuyệt. “Ta muốn cùng đi với Vô Uyên.”
Đoan Mộc Ngưng không phải đứa ngu ngốc, Phong Vô Uyên muốn y và Mộ Niệm Hựu rời đi chính là muốn tự mình mạo hiểm.
Hừ, y mới không cho Vô Uyên làm liều mạng như thế đâu.
“Không được, Thương Lãng, dẫn hai đứa đi đi!!” Sắc mặt trầm xuống, Phong Vô Uyên cương quyết nói.
“Trừng!!” Mộ Niệm Hựu bên cạnh cũng khinh hô lên tiếng, đôi mắt lưng tròng nhìn Huyễn Nguyệt Trừng.
Đối với ánh mắt cầu xin của Mộ Niệm Hựu, Huyễn Nguyệt Trừng xoay mặt không dám nhìn y.
“Ngươi…. Phong Vô Uyên, Tiểu Lãng Lãng là người của ta, ngươi là tộc trưởng Phượng tộc không thể ra lệnh cho hắn!!” Phong Vô Uyên cương quyết chống lại y, Đoan Mộc Ngưng giận đến đỏ mặt.
Đừng nhìn y bình thường thích đi gây sự, lại đơn thuần, nói như thế nào thì người ta cũng có lão ba cực kỳ cơ trí khôn khéo, ngay cả phượng hoàng Đoan Mộc Thanh Tôn còn cưới được, thân là con hắn, đương nhiên cũng được di truyền tính khôn khéo của phụ thân rồi.
Nhóc giận tới mức nhảy dựng lên, một chân dẫm lên mặt bàn, hai mắt bốc lửa.
Đôi mắt tinh nhuệ khẽ nhíu lại, Phong Vô Uyên thản nhiên nhìn cái chân đang dẫm mặt bàn của nhóc con, khóe miệng gợi lên chút cười lạnh.
Nhìn biểu tình của Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng trong lòng cả kinh, không biết vì sao tim lại đập rất nhanh.
Vô Uyên như vậy y chưa từng gặp qua…. Khiến y vừa sợ lại vừa yêu.
“Nhóc con kia, ngươi nghĩ ta không có cách để bắt ngươi trở về sao?” Thanh âm thản nhiên, rõ ràng là cực nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho mọi người lâm vào kinh hãi.
“Ta…. Ta….. Ta…..” Đứa bé lập tức bị dọa, run rẩy, cho dù lá gan nhóc con có lớn, nhưng cũng bị Phong Vô Uyên dọa không nhẹ, bất quá rất nhanh lền “trọng trấn hùng phong”, chống nạnh giống y chang con gà chọi, trừng mắt nhìn Phong Vô Uyên: “Ta không quay về, ta muốn đi theo ngươi, rồi sao? Muốn gì!!!”
Thập phần có khí thế.
“Sao?” Hai mắt nhíu lại, một trận gió rất nhanh xét qua, không có ai nhìn thấy Phong Vô Uyên rốt cục ra tay như thế nào cả.
“Tiểu Ngưng!!”
“Các chủ!!”
Mộ Niệm Hựu và Mộc Thương Lãng vừa kêu lên, nhóc con gà chọi khí thế mười phần kia lập tức mềm nhũn ngã xuống trong lòng Phong Vô Uyên.
“Thương Lãng, dẫn y và Tiểu Niệm đi chờ tin tức của chúng ta.” Lưu luyến nhìn đứa nhỏ bị mình đánh ngất, Phong Vô Uyên thấp giọng ra lệnh.
“Vâng, Thương Lãng đã biết.” Đưa tay tiếp nhận đứa bé Phong Vô Uyên trao lại, Mộc Thương Lãng gật đầu, sau đó nhìn sắc mặt ngưng trọng của Phong Vô Uyên: “Phượng Quân, ngươi cũng biết tính tình của Các chủ, nếu y tỉnh lại….”
Đoan Mộc Ngưng tuy bình thường nói chuyện rất tốt, mỗi lần cùng hạ nhân chơi đùa đều không phân biệt thân phận chủ tớ, bởi vậy vô luận là ở Phượng tộc hay ở ‘Tuyệt’, mọi người đều thích đứa nhỏ thiện lương này.
Chẳng qua bình thường tính tình đứa nhỏ này đều quật cường, cương ngạnh, cho dù có mười cái đầu rồng cắn níu lại cũng đều không thể níu.
“Đánh ngất cũng được, kê đơn cũng tốt, chỉ cần y nháo, ngươi muốn làm gì cũng được.” Phong Vô Uyên thản nhiên nói, bất quá sắc mặt vẫn lạnh lùng: “Nhưng không được để y bị thương.” (Anh nghĩ thuốc mê không gây hại cho thần kinh hả anh, còn có đánh ngất cũng bị bầm nha. Rõ ràng là làm khó cho bạn Lãng nhà tớ >”
“Vô Uyên, Vô Cực ca ca đã nói gì?” Mặt nhăn mày nhíu, tiếp tục nhé đồ ăn thơm ngon vào miệng nhai, nhưng lời nói vẫn thực rõ ràng.
“Ách…… Không có…… Ngô……”
Phong Vô Uyên vừa mới quay sang mở miệng nói, liền bị một miếng dưa chui tọt vào miệng, chặn lời vừa chuẩn bị nói của Phong Vô Uyên.
“Ngưng Nhi mặc kệ Vô Cực ca ca nói cái gì với Vô Uyên, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Ngưng Nhi không thích bộ dáng hao tổn tinh thần của Vô Uyên như vậy.” Cắn cắn đôi đũa, Đoan Mộc Ngưng thì thầm với Phong Vô Uyên, bộ dáng cực đáng yêu.
“Ngưng Nhi, ngươi…..” Nhìn bộ dáng đáng yêu của nhóc con, Phong Vô Uyên không biết nói gì.
“Đừng có mở miệng ra chỉ ngươi rồi ngươi, Vô Uyên không hợp với bộ dáng phiền não đâu.” Nhóc con buông đũa xuống, nhảy xuống ghế, sau đó bước đến bên người Phong Vô Uyên.
Phong Vô Uyên dĩ nhiên xót nhóc con chân trần đứng trên mặt đất, lập tức giơ tay ôm lấy nhóc.
“Chịu thua ngươi rồi, ăn no chưa?” Đưa tay vuốt mái tóc dài của nhóc, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng mở miệng nói.
Những chuyện phiền não kia làm sao có thể để cho Phong Vô Uyên lo lắng hơn cả sức khỏe của nhóc con chứ.
“Chưa no, Vô Uyên đút.” Nhóc con lắc đầu, yêu cầu Phong Vô Uyên đút mình ăn.
Biết nhóc con cố ý đánh gãy sự chú ý của hắn đến chuyện kia, Phong Vô Uyên cầm lấy đũa bắt đầu đút nhóc con ăn.
……
Sáng sớm hôm sau, lúc Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng, Huyễn Nguyệt Trừng, Mộ Niệm Hựu, Mộc Thương Lãng và hai đứa nhóc Địa Tinh tụ họp lại một chỗ, không khí bốn phía đột nhiện trở im lặng dị thường.
Đoan Mộc Ngưng thích náo nhiệt, chịu không nổi nhất chính là cái không khí im lặng quỷ dị này.
Mi nhăn lại, nhóc con rốt cuộc bạo phát, giơ tay lên, hung hăn vỗ mặt bàn một phát.
“A –”
Cái bàn kêu ầm một tiếng cộng thêm tiếng hét kinh thiên kia nháy mắt đã làm cho cả đám người trong phòng giật mình, dĩ nhiên là trừ Phong Vô Uyên đã quá biết Đoan Mộc Ngưng ra.
“Nhóc con, được rồi.” Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng, bưng ly trà nóng uống một ngụm, ngăn ngừa nhóc con phát điên khiến cho những người khác trong điếm chú ý.
“Các ngươi thật là, có phải tới ngày tận thế đâu mà trưng ra cái mặt nát bét như thế kia!!” Trừng mắt nhìn Huyễn Nguyệt Trừng và Mộc Thương Lãng cũng đã biết chân tướng chuyện Phong Vô Cực nói cho Phong Vô Uyên biết, Đoan Mộc Ngưng chu miệng: “Vô Uyên, kể ngày hôm qua Vô Cực ca ca nói cái gì đi.”
Hừ, biết vậy y đã không thèm ngủ rồi.
Liếc mắt nhìn Đoan Mộc Ngưng một cái, Phong Vô Uyên không lên tiếng, xuất ra tín hàm đưa tới trước mặt hai đứa nhỏ Địa Tinh.
Huynh đệ hai người nhìn tín hàm trước mặt lại quay sang nhìn nhau, sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Vô Uyên.
“Phong đại ca, đây là…..”
“Đây là nội dung nhiệm vụ mà phụ thân các ngươi ủy thác cho ca ca của ta.” Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng.
“Nhiệm vụ phụ thân ủy thác?” Khải Liêm sửng sống, mở tín hàm ra, đọc nội dung trong đó.
“Tín hàm nhiệm vụ này cũng là thư cho huynh đệ các ngươi.” Phong Vô Uyên nói: “Lôi tộc liên minh với Hổ tộc, bắt Địa Tinh tộc là vì muốn bọn họ chế tạo vũ khí, nhưng phụ thân các ngươi cương quyết không chịu chế tạo binh khí, vì thế, Lôi tộc muốn bắt luôn cả hai huynh đệ các ngươi.”
“Đúng vậy, nếu bắt được Khải Liêm và Khải Nhi đồng nghĩa với việc có thể uy hiếp được toàn bộ Địa Tinh tộc, ép buộc bọn họ chế tạo vũ khí cho chúng.” Mộ Niệm Hựu tuy không giống như Đoan Mộc Ngưng từ nhỏ cũng đã nhận được một nền giáo dục đặc biệt, nhưng y cũng không có ngốc, chỉ cần nghe Phong Vô Uyên nói, Mộ Niệm Hựu liền hiểu ra vấn đề.
“Đúng là như vậy.” Huyễn Nguyệt Trừng vuốt tóc Mộ Niệm Hựu: “Niệm Nhi của ta thực thông minh.”
Lời khen của Huyễn Nguyệt Trừng khiến cho Mộ Niệm Hựu đỏ mặt, sau đó giận dữ trừng mắt với hắn một cái.
“Không đứng đắn.”
Nam nhân luôn trầm ổn lại có thể như vậy, Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng sớm đã quen, Khải Nhi còn nhỏ dĩ nhiên không hiểu chuyện tình yêu, chỉ có Khải Liêm và Mộc Thương Lãng là nhất thời đỏ mặt.
“Được rồi, đừng nháo.” Phong Vô Uyên nhăn mặt, có điểm ngoài ý muốn.
“Vô Uyên, ngươi…. Ngươi tính làm thế nào?” Đoan Mộc Ngưng quay sang nhìn Phong Vô Uyên.
“Ngưng Nhi và Tiểu Niệm đều quay về Phượng tộc đi, Thương Lãng dẫn hai đứa về!!” Phong Vô Uyên thản nhiên uống một ngụm trà.
“Phượng Quân!!” Mộc Thương Lãng lộ vẻ kinh ngạc.
Mộc Thương Lãng biết Phong Vô Uyên luôn yêu thương Đoan Mộc Ngưng, cho tới bây giờ đều cứ như hình với bóng, hiện tại lại biểu hắn dẫn Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu rời đi, hay là……
“Ta không cần!!” Đoan Mộc Ngưng cự tuyệt. “Ta muốn cùng đi với Vô Uyên.”
Đoan Mộc Ngưng không phải đứa ngu ngốc, Phong Vô Uyên muốn y và Mộ Niệm Hựu rời đi chính là muốn tự mình mạo hiểm.
Hừ, y mới không cho Vô Uyên làm liều mạng như thế đâu.
“Không được, Thương Lãng, dẫn hai đứa đi đi!!” Sắc mặt trầm xuống, Phong Vô Uyên cương quyết nói.
“Trừng!!” Mộ Niệm Hựu bên cạnh cũng khinh hô lên tiếng, đôi mắt lưng tròng nhìn Huyễn Nguyệt Trừng.
Đối với ánh mắt cầu xin của Mộ Niệm Hựu, Huyễn Nguyệt Trừng xoay mặt không dám nhìn y.
“Ngươi…. Phong Vô Uyên, Tiểu Lãng Lãng là người của ta, ngươi là tộc trưởng Phượng tộc không thể ra lệnh cho hắn!!” Phong Vô Uyên cương quyết chống lại y, Đoan Mộc Ngưng giận đến đỏ mặt.
Đừng nhìn y bình thường thích đi gây sự, lại đơn thuần, nói như thế nào thì người ta cũng có lão ba cực kỳ cơ trí khôn khéo, ngay cả phượng hoàng Đoan Mộc Thanh Tôn còn cưới được, thân là con hắn, đương nhiên cũng được di truyền tính khôn khéo của phụ thân rồi.
Nhóc giận tới mức nhảy dựng lên, một chân dẫm lên mặt bàn, hai mắt bốc lửa.
Đôi mắt tinh nhuệ khẽ nhíu lại, Phong Vô Uyên thản nhiên nhìn cái chân đang dẫm mặt bàn của nhóc con, khóe miệng gợi lên chút cười lạnh.
Nhìn biểu tình của Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng trong lòng cả kinh, không biết vì sao tim lại đập rất nhanh.
Vô Uyên như vậy y chưa từng gặp qua…. Khiến y vừa sợ lại vừa yêu.
“Nhóc con kia, ngươi nghĩ ta không có cách để bắt ngươi trở về sao?” Thanh âm thản nhiên, rõ ràng là cực nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho mọi người lâm vào kinh hãi.
“Ta…. Ta….. Ta…..” Đứa bé lập tức bị dọa, run rẩy, cho dù lá gan nhóc con có lớn, nhưng cũng bị Phong Vô Uyên dọa không nhẹ, bất quá rất nhanh lền “trọng trấn hùng phong”, chống nạnh giống y chang con gà chọi, trừng mắt nhìn Phong Vô Uyên: “Ta không quay về, ta muốn đi theo ngươi, rồi sao? Muốn gì!!!”
Thập phần có khí thế.
“Sao?” Hai mắt nhíu lại, một trận gió rất nhanh xét qua, không có ai nhìn thấy Phong Vô Uyên rốt cục ra tay như thế nào cả.
“Tiểu Ngưng!!”
“Các chủ!!”
Mộ Niệm Hựu và Mộc Thương Lãng vừa kêu lên, nhóc con gà chọi khí thế mười phần kia lập tức mềm nhũn ngã xuống trong lòng Phong Vô Uyên.
“Thương Lãng, dẫn y và Tiểu Niệm đi chờ tin tức của chúng ta.” Lưu luyến nhìn đứa nhỏ bị mình đánh ngất, Phong Vô Uyên thấp giọng ra lệnh.
“Vâng, Thương Lãng đã biết.” Đưa tay tiếp nhận đứa bé Phong Vô Uyên trao lại, Mộc Thương Lãng gật đầu, sau đó nhìn sắc mặt ngưng trọng của Phong Vô Uyên: “Phượng Quân, ngươi cũng biết tính tình của Các chủ, nếu y tỉnh lại….”
Đoan Mộc Ngưng tuy bình thường nói chuyện rất tốt, mỗi lần cùng hạ nhân chơi đùa đều không phân biệt thân phận chủ tớ, bởi vậy vô luận là ở Phượng tộc hay ở ‘Tuyệt’, mọi người đều thích đứa nhỏ thiện lương này.
Chẳng qua bình thường tính tình đứa nhỏ này đều quật cường, cương ngạnh, cho dù có mười cái đầu rồng cắn níu lại cũng đều không thể níu.
“Đánh ngất cũng được, kê đơn cũng tốt, chỉ cần y nháo, ngươi muốn làm gì cũng được.” Phong Vô Uyên thản nhiên nói, bất quá sắc mặt vẫn lạnh lùng: “Nhưng không được để y bị thương.” (Anh nghĩ thuốc mê không gây hại cho thần kinh hả anh, còn có đánh ngất cũng bị bầm nha. Rõ ràng là làm khó cho bạn Lãng nhà tớ >”