Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 115: Hổ vương

Căn phòng bài trí xa hoa như cung điện, hiện tại lại truyền ra âm thanh rên rĩ đứt quãng chọc người mặt đỏ tim đập và tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân.
Cái giường rộng thênh thang không buông rèm, có thể trực tiếp nhìn thẳng vào hai bóng dáng đang gắt gao dán cùng một chỗ.
“Vương….” Nam tử trẻ tuổi sắc mặt đỏ bừng bị đặt trên đám chăn hỗn động, khẽ chớp đôi mắt màu đỏ đậm, ngâm nga gọi nam nhân trước mắt.
“Tiểu yêu tinh, bộ dáng yêu mị này của ngươi, thật sự khiến cho bổn vương yêu thích.” Động tác dưới thân của nam nhân không hề dừng lại, nhìn bộ dáng của người kia, khóe miệng gợi lên chút ý cười cuồng vọng.
Ngay tại lúc hai người đang hoan ái càng lúc càng kịch liệt, tiếng bước chân ngoài cửa từ từ truyền đến, nhưng vừa đến trước cửa liền dừng lại, đủ để thấy người vừa tới đã biết trong phòng đang phát sinh sự tình gì.
“Vương, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.”
“Vào đi.” Hổ vương vẫn cuồng dã vận động thản nhiên mở miệng, đối với chuyện hiện tại gã đang làm hoàn toàn không để tâm sẽ có người thứ ba nhìn thấy.
Người truyền lệnh cúi đầu không dám nhìn về phía giường, đi vào trong phòng, thần sắc lạnh nhạt: “Vương, thủ vệ binh truyền tin, Phượng Quân đã đến, đi theo còn có Hồ đế và hai đứa nhỏ.”
Phần báo cáo của người truyền lệnh khiến động tác của người nam nhân kia khựng lại, tuấn nhan nguyên bản còn hờ hững khẽ chuyển, đôi mắt sắc bén nhíu lại, lóe sáng.
“Hắn đến rồi….” Nhếch miệng thì thầm, rời khỏi người nam tử đang ở dưới thân kia, cũng không buồn liếc mắt nhìn y.
“Vương….” Nam tử trẻ tuổi nhìn Hồ Vương cứ như vậy mà đi, trong mắt lóe ra nồng đậm đau thương.
Quả nhiên….. Quả nhiên, y vẫn kém hơn người kia…..
Nam tử trẻ tuổi kia khẽ gọi nhưng Hồ Vương không hề đáp lại nửa lời, sửa sang lại quần áo, nhanh chóng rời đi, bỏ lại y thương tâm muốn chết nằm ở trên giường.
Y giống như phế vật bị vứt bỏ, đôi mắt đỏ đậm nhấp nhoáng oán hận mãnh liệt.
Phong Vô Uyên, y nhất định phải tiêu diệt người nam nhân này.
Hổ tộc là Đại tộc trong tam đại tộc đại lục Thiên Vực, cư ngụ ở phía tây đại lục, đương nhiên cũng là bộ tộc chiếm diện tích lớn nhất ở phía tây.
Một đường thảnh thơi đi tới, quả thực như Huyễn Nguyệt Trừng nói, ngày hôm sau khi mặt trời lặn, bọn họ đã tới Hổ tộc.
Cho dù mặt trời đã lặn xuống đằng tây, nhưng nhiệt độ không khí lúc này vẫn khốc nhiệt như trước. Điều này khiến Đoan Mộc Ngưng từ lâu đã quen với khí hậu ấm áp tại phía nam đại lục không khỏi nhăn mặt nhăn mày.
Đương nhiên, tuy không thích nhiệt độ không khí nóng bức này, nhưng nhóc con cũng không phải là cây hoa nhỏ nuôi trong nhà kính, đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ không ngừng lưu chuyển, tìm kiếm chuyện vui.
Nhìn một vòng chung quanh, nhóc con chỉ có thể tổng kết ra được hai từ cho Hổ tộc: Phóng khoáng!
Cách ăn mặc của người phía tây đại lục này cực kỳ thiếu vải, nam nhân chỉ mặc mỗi một cái đoản khố da thú, mà nữ nhân thì chỉ mặt cái áo da thú bó sát người cộc tay cùng cái váy cực ngắn. Trừ những thứ đó ra, nữ nhân ở đây lại không hề có chút tính rụt rè của nữ tử bình thường, ngược lại còn ôm lấy nam nhân ầm ĩ cười đùa.
Đương nhiên cũng có một số người ăn mặc không giống như dân Hổ tộc. Thực rõ ràng những người này đều là do Hổ tộc mời đến.
Ngoại hình khá đặc biệt của bốn người rất nhanh đã được cả đám người để mắt tới, hiển nhiên người khác đoán ra được thân phận của Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng.
Nghe thấy người khác đàm luận về mình nhưng đám người Đoan Mộc Ngưng thật ra không có để ý mấy, vẫn tiếp tục trò chuyện chủ đề của riêng mình.
“Chúng ta trước đi tìm chỗ trú đi.” Ôm Mộ Niệm Hựu nhảy xuống lưng linh thú, Huyễn Nguyệt Trừng tinh tế nhìn bốn phía chung quanh, tìm khách điếm.
“Đúng vậy, đi cả một ngày cũng mệt mỏi rồi.” Ôm Đoan Mộc Ngưng nhảy xuống đất, Phong Vô Uyên gật gật đầu.
“Ngưng Nhi muốn tắm rửa sạch sẽ.” Nhiệt độ không khí nơi này thực khó chịu, Đoan Mộc Ngưng hiện tại cảm thấy trên người mình thật dấp dính.
“Được.” Đối với sự sủng ái của Phong Vô Uyên dành cho Đoan Mộc Ngưng mà nói, chỉ cần nhóc con thích, hắn đều chiều theo.
Bởi vì Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng cưỡi linh thú cực thông minh, cho nên thú cưỡi không cần người của khách điếm trông coi, hai người để linh thú rời đi trước rời mới bước đến khách điếm.
Ngay lúc bốn người vừa mới bước đến cửa khách điếm, một trận ồn ào từ xa truyền tới.
“Phượng Quân và Hồ đế như thế nào lại có thể ủy khuất thân phận tôn quý của mình mà ở trong khách điếm nho nhỏ này.” Người tới có thân hình cao ngất, mái tóc dài màu vàng nhạt buông thõng rối tung ở đằng sau lưng, tùy ý mà cuồng dã. Dung mạo tuấn khí, một thân khí phách cuồng dã khiến không ít nữ tử mê muội.
Không cần đoán, người ngày chính là Hổ Vương – Phó Dã Cuồng.
“Khách điếm này bày trí thanh nhã, bản quân không cảm thấy bị ủy khất, Hổ Vương tộc chủ hạnh ngộ.” Ôm Đoan Mộc Ngưng, đôi mắt đỏ nhìn người vừa mới tới, không cảm xúc.

“Hổ Vương nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như xưa.” Huyễn Nguyệt Trừng nắm tay Mộ Niệm Hựu cùng Phong Vô Uyên sóng vai đứng, khóe miệng gợi lên chút cười khẽ thanh thản.
“Hoan nghênh hai vị tộc trưởng ngàn dặm xa xôi đến Hổ tộc, đó là vinh hạnh của bổn vương.” Ánh mắt Phó Dã Cuồng vẫn dừng ở trên người Phong Vô Uyên, không hề rời đi, trong mắt chứa đầy lửa nóng khiến người ta không thể giải thích nổi: “Không bằng đến Hổ điện của bổn vương nghỉ ngơi.”
Đoan Mộc Ngưng được Phong Vô Uyên ôm vào ngực sâu sắc cảm giác được ánh mắt của đối phương dành cho Phong Vô Uyên không hề có hảo ý, dựa vào trong lồng ngực quen thuộc, nhíu nhíu mày.
“Vô Uyên, chúng ta phải đi sao?” Thanh âm nho nhỏ vang lên, mang theo vẻ cầu xin đáng thương hề hề: “Nhưng phải đi rất xa nha, hơn nữa Ngưng Nhi đói bụng rồi.”
Đại thúc này, y không thích, gã nhìn Vô Uyên của y mà giống như muốn nuốt luôn Vô Uyên vào bụng vậy.
Nhìn thấy nhóc con không thấy rõ mặt nằm ở trong lòng Phong Vô Uyên, ánh mắt Hổ Vương lóe sáng.
“Đường cũng không xa, tiểu công tử nếu đói bụng có thể ăn ngay, trong điện đã chuẩn bị các món ăn mỹ vị rồi.”
Hổ Vương đương nhiên biết thân phận của Đoan Mộc Ngưng, nhưng gã vẫn chưa vạch trần, đành phải biết thời biết thế đáp lời Đoan Mộc Ngưng.
Phó Dã Cuồng biết sự xuất hiện của Đoan Mộc Ngưng, nhưng lại không biết Đoan Mộc Ngưng có tâm tính cùng trí óc không giống như một đứa nhỏ năm tuổi.
Nhóc con tuy không hiểu cái gì là gian kế mưu lược, nhưng đùa dai nghịch ngợm gây sự là không người nào sánh kịp, ghé vào trong lòng Phong Vô Uyên, đôi mắt đen lấy vòng vo chuyển, ngồi thẳng thân mình, quay mặt nhìn thẳng vào mắt Hổ Vương.
“Thúc thúc, nhưng ta hiện tại đã đói đến muốn bất động luôn rồi, hơn nữa, cũng sắp vào cửa khách điếm rồi mà….” Rõ ràng là được người ta ôm đi, dọc đường chưa hề bước một chân xuống đất, hiện tại đưa đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn nhìn khiến người ta khó tránh khỏi có điểm luống cuống.
Cho dù đối phương là thủ lĩnh bộ tộc có tính tình hờ hững đến đâu, chỉ cần nhìn vào biểu tình đáng thương hề hề của Đoan Mộc Ngưng liền có chút cảm giác bại trận.
“Ý tốt của Hổ Vương, bản quân cảm tạ, gia đệ (gia: người nhà, ý chỉ của tôi; đệ: em) xem ra đã rất đói rồi, nếu hiện tại đã đến trước cửa khách điếm, kia đành phải để gia đệ vào ăn đỡ đói trước đã.” Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng, sau đó gật đầu với Hổ Vương, liền xoay người bước vào khách điếm.
“Ý tốt của Hổ Vương, bản đế cảm tạ, để đứa nhỏ đói là không thể nào, hy vọng Hổ Vương lượng giải (rộng lượng tha thứ).” Huyễn Nguyệt Trừng thản nhiên cười, ngược lại với Phong Vô Uyên bề ngoài lạnh nhạt, trên mặt Huyễn Nguyệt Trừng tuy mang ý cười thản nhiên, nhưng cũng khiến cho người ta không rõ hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
“Bổn vương hiểu, đợi hội nghị ba ngày sau bắt đầu, bổn vương sẽ phái người đến tiếp đón.” Hổ Vương thu hồi nụ cười, dẫn thủ hạ xoay người rời đi.
……
Ba sát ba sát——
Tiếng nước chảy từ trong phòng truyền ra, bên trong đại mộc dũng có một nhóc con đáng yêu đùa đến bất diệc nhạc hồ.
Lúc trước nói đói bụng, đó là nói mà thôi.
“Vật nhỏ, lá gan ngươi lại lớn hơn rồi.” Lấy quần áo mới cho cả hai, Phong Vô Uyên tiến đến, đưa tay nhéo cái mũi của nhóc con.
“Ngưng Nhi không thích người kia, hơn nữa Vô Uyên cũng không thích. Cho nên đối với người không thích nên đuổi đi thì hơn.” Nhóc con đương nhiên nói.
Vươn tay cởi đai lưng cho Phong Vô Uyên.
“Vừa rồi nếu không phải có nhiều người, cũng sẽ không tốt như vậy, nếu đối phương cường ngạnh muốn chúng ta đến Hổ điện, vậy ngươi làm sao bây giờ?” Cởi quần áo, Phong Vô Uyên đưa tay ôm lấy nhóc con trong bồn, sau đó bước luôn vào trong.
Làn nước mát khiến cho Phong Vô Uyên thoải mái đến nhếch miệng cười.
Hai người cùng nhau tắm rửa, cũng không phải là ngày một ngày hai.
“Vậy phải để cho Vô Uyên ‘xông vào miệng cọp’ rồi.” Nhóc con cười khẽ.
“Nhóc con.” Ra vẻ trừng phạt, há miệng cắn lấy cổ bé con.
“Ha ha ha — không cần….” Trong phòng truyền ra từng trận cười vui của bé con.
……
Đôi mắt sắc biến nhìn mặt trăng dần lên cao, Phó Cuồng Dã đứng trước cửa sổ gợi lên tia cười lạnh.
“Nhóc con họ Phong kia….”

back top