Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 117: Ám sát

Ôm Đoan Mộc Ngưng hướng về ngõ nhỏ không người chậm rãi mà đi, bóng dáng Phong Vô Uyên nháy mắt lóe lên, cư nhiên lại biết mất không thấy tăm hơi
Đám người thần bí theo dõi bước vào cái ngõ nhỏ Phong Vô Uyên mới vừa biến mất nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Biến mất rồi.” Một người che mặt thần bí mặc một thân khinh giáp màu đen trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Nên làm cái gi bây giờ, đại nhân?” Một hắc y nhân khác quay sang nhìn nam tử mặc áo choàng màu đen.
Toàn thân nam tử giấu bên trong áo choàng, phần duy nhất lộ ra bên ngoài chính là cái cằm còn có một đôi môi đỏ tươi như hoa.
“Làm sao, đương nhiên là tìm a.” Đôi môi đỏ lạnh lùng ra lệnh: “Nếu tìm không thấy, các ngươi đã biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi!”
“Vâng!!”
Ngay lúc nhóm hắc y nhân chuẩn bị triển khai tìm kiếm, trong ngõ nhỏ mù mờ tối đột nhiên phiêu ra một thanh âm non nớt của đứa nhỏ.
“Chúng ta ở chỗ này ở chỗ này.”
Tiếng nói vừa dứt, ngõ nhỏ đột nhiên lóe lên một ngọn hỏa diễm đẹp mắt, ngay sau đó, bên trong ngõ xuất hiện một nam tử tuấn mĩ tóc đỏ áo đỏ tay còn ôm đứa nhỏ.
“Vật nhỏ, bọn họ đối với chúng ta không có ý tốt.” Đưa tay bóp mũi nhóc con, khiến nhóc con cười khẽ một trận.
“Năng lực ẩn nấp của Vô Uyên lợi hại như vậy, bọn họ nhất định phải tìm rất lâu rất lâu nha, không bằng trực tiếp bại lộ hành tung, để cho bọn họ nhanh phát hiện chút, sau đó chúng ta có thể về ăn nãi tương rồi!” Nhóc con tham ăn chính vì điều này mà nhịn không được trực tiếp đem vị trí ẩn nấp nói ra.
“Nhóc con tham ăn.” Nhìn đứa bé nghiêm nghị trong lòng, bộ dáng hợp tình hợp lý, Phong Vô Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lúc hắn ngẩng đầu nhìn đám khách không mời mà đến kia, hồng mâu như lửa trở nên sắc bén “Các ngươi tìm bản quân có chuyện gì?”
“Tìm ngươi, giết ngươi….” Nam nhân choàng trường bào môi đỏ mọng như hoa lạnh lùng phun ra bốn chữ.
“Cái gì kêu ‘giết ngươi’, Vô Uyên nhà ta là cục cưng ngoan lắm nha, người kỳ lạ như ngươi không nên giở trò xằng bậy với Vô Uyên nhà ta!!” Nhóc con ôm nãi tương lộ ra bộ dáng gà mẹ bảo hộ gà con.
“Hừ, chẳng những muốn giết ngươi, ngay cả vật nhỏ này của ngươi ta cũng muốn đem y xuống địa ngục!!”
Người mặc áo choàng chậm rãi giơ tay, ánh mắt đám hắc y nhân trở nên sắc bén, nháy mắt đã rút trường đao tấn công Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng.
Thần sắc hồng mâu còn chưa biến, Phong Vô Uyên một tay vững vàng ôm Đoan Mộc Ngưng, tay kia chậm rãi vươn ra trước, đầu ngón tay xoay nhanh tạo thành một cơn lốc quang huy màu đỏ đậm.
Cơn lốc kia dần dần ngưng tụ lại, biến thành một hỏa cầu nóng cháy.
Ngay lúc hắc y nhân giơ đao chém xuống, ngón tay thon dài đã búng hỏa cầu lên trước.
“A –”
Hỏa cầu nổ tung, đám hắc y nhân bị trận nổ mạnh tạc bay đi, toàn bộ đều té lăn trên đất.
Nhìn toàn bộ thủ hạ bị tạc bay, nam nhân mặc áo choàng không phản ứng lại, không đau xót cũng không khẩn trương.
“Vô Uyên, thật là lợi hại!!” Nhóc con hai mắt lại lòe lòe sáng, vẻ mặt sùng bái nhìn nam nhân đang ôm mình.
Ở tại thế giới này dần dần lớn lên, y cũng dần dần cảm giác được năng lực cường đại ẩn giấu trong người Phong Vô Uyên, chính là hình như rất ít khi nhìn thấy hắn động thủ.
Mà hiện tại nhìn thấy Phong Vô Uyên ra tay, nhóc con mới cao hứng như vậy.
Thu hồi tay, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc con, đến khi nhìn nhóc con, ánh mắt lại trở nên nhu hòa.
“Muốn động thủ thì mau tới, chúng ta còn phải trở về gấp.” Rõ ràng là ánh mắt ôn nhu, nhưng lời nói phun ra lại lạnh lùng dị thường.
Đối với Phong Vô Uyên mà nói, nhóc con trong lòng mới là trọng yếu nhất, những kẻ khác thì chờ đi, nếu chặn đường thì phải dọn dẹp nhanh tiêu diệt gọn.
“Ha ha…. Không hổ là Phượng Quân đại nhân của Phượng tộc, năng lực khống chế hỏa diễm thật sự rất lợi hại.” Người mặc áo choàng cười lạnh: “Như vậy hôm nay ta sẽ hảo hảo lĩnh giáo lĩnh giáo!!”
Y gầm lên một tiếng, hai tay giơ lên, một dòng khí cường đại ập tới, áo choàng đen trên người cũng tung bay lên.
Theo dòng lưu chuyển của cỗ khí nóng cháy, phía trước nam tử xuất hiện một cột lửa, theo dòng áp suất của cột lửa, pháp trượng được chế từ hỏa tinh thạch xuất hiện ngay giữa không trung.
“Thánh hỏa thuật….” Nhìn ma trượng của người nọ, cảm giác trên người kẻ kia đang lưu chuyển lực lượng Hỏa chi linh tối quen thuộc, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng.
“Y giống Vô Uyên có thể sử dụng Hỏa diễm thuật pháp….” Miệng nhỏ Đoan Mộc Ngưng nháy mắt đã há thành chữ ‘o’.
“Đúng vậy, nhưng là Thánh thuật cao cấp nhất.” Phong Vô Uyên nhẹ trả lời, đôi mắt nguyên bản lạnh như băng hiếm khi nóng lên.
Phong Vô Uyên trừ bỏ những lúc đối mặt với Đoan Mộc Ngưng là ôn nhu, đối với bất luận kẻ nào cũng đều lạnh như băng, hiện tại đôi hồng mâu lại lóe ra quang huy nóng rực, thật là làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Nhìn đôi hồng mâu nóng rực của Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng đương nhiên biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, khóe miệng câu lên: “Vô Uyên, cho Ngưng Nhi xuống.”
Nếu Vô Uyên muốn đánh nhau, vậy y nên đứng ở một bên nhìn thôi.

Hắn thích Vô Uyên như vậy, tổng cảm thấy Phong Vô Uyên bình thường lạnh như băng không đáng yêu chút nào.
“Không sao, ta ôm Ngưng Nhi vẫn được.” Phong Vô Uyên cười nhẹ, hoàn toàn không muốn buông nhóc con ra.
“Nhưng mà….” Không phải thật sự muốn đánh nhau sao? Ôm y sẽ bị vướn víu tay chân nha.
Nhóc con nhăn mày, đôi mắt ngập nước ở trong ngõ nhỏ tăm tối có vẻ sáng dị thường.
“Ngưng Nhi không tin tưởng ta sao?”
Cảm giác hơi thở ấm áp phun ở bên tai, lỗ tai nho nhỏ cua Đoan Mộc Ngưng nhất thời đỏ bừng, nhẹ lắc lắc đầu: “Đương nhiên không, Ngưng Nhi tin tưởng Vô Uyên.”
Nói xong liền vòng tay ôm chặt lấy cổ Phong Vô Uyên.
“Bảo bối ngoan, chúng ta sẽ về nhanh thôi.”
Nhóc con nhu thuận gật gật đầu.
“Hừ, thật sự không thể tưởng tượng được Phượng Quân Phượng tộc nguyên lai lại là người tự cao tự đại như vậy!” Nam nhân mặc áo choàng nắm chặt ma trượng trong tay, sau đó chậm rãi giơ lên: “Một khi đã như vậy, ta đây liền tiễn các ngươi xuống địa ngục!!”
Y gầm lên một tiếng, cỗ khí nóng cháy rất nhanh đã quấn quanh thân y, hỏa thạch to lớn khổng lồ xuất hiện ngay giữa không trung, sau đó lập tức bay tới hướng Phong Vô Uyên.
Nhìn hỏa thạch đánh tới trước mặt, Phong Vô Uyên một tay ôm Đoan Mộc Ngưng, đôi mắt đỏ đậm lóe ra hồng quang như lửa, một tay giơ lên tạo hỏa diễm nóng cháy nháy mắt đã thành một bức tường lửa.
Ngọn lửa đáng sợ giống như tự có ý thức cuồn cuộn bay tới hỏa thạch, nháy mắt, hỏa thạch lại bị tường lửa ấn trở lại đường bay về phía nam nhân kia.
Oanh –
Hỏa thạch công kích trở lại nam nhân mặc áo choàng, một trận nổ kịch liệt vang lên, ngõ nhỏ nháy mắt đã bị tạc phi.
“A –”
“Phát sinh sự tình gì.”
“Đi mau!!”
Bên ngoài đường rối loạn một trận, hai bóng dáng từ bên trong làn khói đặc rất nhanh bay ra ngoài.
Đoan Mộc Ngưng gắt gao ôm lấy cổ Phong Vô Uyên, một tay che chở cho nãi tương trong lòng, không biết vì sao, hàng mi đột nhiên nhăn lại.
Chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn Phong Vô Uyên biểu tình nghiêm nghị đang ôm lấy mình.
Vừa nãy nháy mắt kia, Vô Uyên hắn….
Giống như là giống như là…… Phụ hoàng ……
“Đến lượt ta.” Nhìn nam nhân mặc áo choàng đen, Phong Vô Uyên thản nhiên mở miệng, chậm rãi giơ một tay lên.
Bàn tay thon dài chém ra, quanh thân Phong Vô Uyên cuồn cuộn nổi lên một trận lốc xoáy hỏa diễm, hỏa diễm liền hình thành một con hỏa phượng xinh đẹp.
Hỏa diễm tạo thành phượng hoàng, nháy mắt giương cánh bay lên, cư nhiên dừng lại trên tay Phong Vô Uyên.
Nam nhân kia nhìn hỏa phượng trên tay Phong Vô Uyên, trên mặt rõ ràng lộ ra một trận kinh ngạc.
“Hỏa chi linh …… Triệu hồi thú……”
Nhìn nam nhân đang kinh ngạc kia, khóe miệng Phong Vô Uyên gợi lên chút cười khẽ.
“Sai rồi!” Phong Vô Uyên phất tay hỏa phượng đang đậu ra: “Hỏa điểu (điểu: chim)!”
Hỏa phượng nghe theo mệnh lệnh của Phong Vô Uyên, nháy mắt giương cánh, bay tới nam nhân mặc áo choàng, ngay lúc hỏa điểu tiếp cận đến gần, thân hình cư nhiên càng lúc càng lớn.
Lúc dung nhan trở nên cực kỳ kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng hé ra, hỏa điểu đã đem thân hình đen như mực kia nuốt hết toàn bộ.
Oanh –
Đoan Mộc Ngưng nằm ở trong lòng Phong Vô Uyên chậm rãi nhắm mắt.
Cảm giác được….. Y cảm giác được trên người Phong Vô Uyên là cái gì….
Đó là sự biến động của thú đan giống như của phụ hoàng y……

back top