Bóng đêm dần buông, bên trong tiểu đình ở góc sân tại Hổ Vương điện, có một nam tử đang ngồi uống rượu, không biết gã rốt cuộc đã uống bao nhiêu, hiện tại cả người đều nồng nặc mùi rượu.
Lúc này, một người nam nhân trung niên bước vào, cung kính nhẹ nhàng khom người.
“Hổ Vương, đêm đã khuya, nên đi ngủ, có muốn tiểu nhân vì ngài gọi Liệt Diễm đến thị tẩm hay không?”
“Không cần.” Phó Dã Cuồng chậm rãi mở miệng: “Qua ngày mai, bổn vương không cần người thế thân nữa.”
Phó Dã Cuồng không để ý đến nam nhân trung niên đứng ở ngoài đình thêm chút nào nữa.
Phó Dã Cuồng chưa bao giờ quên ký ức khó có thể quên nhiều năm về trước khi lẻn vào Phượng tộc, gã nhớ rõ năm ấy gã mới mười lăm tuổi, trước hồ nước xanh biếc ở Phượng Tộc Sơn, gã đã nhìn thấy một bóng dáng đỏ như hỏa diễm, cực kỳ tuấn mỹ.
Gương mặt hắn, mái tóc đỏ đón gió tung bay, vạt y phục đỏ thẫm cũng tung bay theo gió. Ngay lúc gã bị kẻ toàn thân đỏ rực như hỏa diễm làm cho mê mị, hồng ảnh thon dài đứng tại bờ hồ đột nhiên nhảy lên, hướng giữa mặt hồ mà nhảy tới, dùng mũi chân mà nhẹ nhạng điểm ngay trên mặt hồ.
Thân ảnh thon dài nhẹ nhàng lướt qua, giống như hỏa tinh linh lóa mắt, ngay chính tại khắc đó đã nắm giữ toàn bộ trái tim của gã….. Sau đó, gã lên làm tộc trưởng Hổ tộc, mới biết được thiếu niên hỏa diễm kia cư nhiên là tộc trưởng Phượng tộc —Phong Vô Uyên.
Nguyên tưởng rằng gã và Phong Vô Uyên đều ngồi trên ghế tộc trưởng, hai người có thể càng thêm gần gũi, chợt, thế sự khó liệu, trong khoảng thời gian đó, bọn họ càng thêm cách xa….
Vì thế, đã nhiều năm trôi qua như vậy, bởi vì tâm luôn hướng về Phong Vô Uyên, khiến gã không tiếc tìm người có dung mạo tương tự như Phong Vô Uyên để làm kẻ thế thân.
Lúc này đây, vô luận như thế nào cũng muốn……
Không tiếc hết thảy, không tiếc hết thảy ……
……
Ngày hôm qua rõ ràng ngủ rất trễ, nhưng nhóc con sáng sớm đã tỉnh dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng rất là đáng yêu.
“Vật nhỏ vui vẻ cái gì?” Ở trên giường mặc đồ, cột chắc đai lưng, Phong Vô Uyên một bên sửa sang lại quần áo, đôi hồng mâu nhìn nhóc con ngồi trên mép giường, vung vẩy chân.
Đoan Mộc Ngưng tuy thường ngày khá lười nhác, nhưng vẫn có thể tự mình mặc quần áo rửa mặt chải đầu, hiện tại lại chỉ mặc có mỗi cái áo đơn ngồi ở mép giường, ý đồ thập phần rõ ràng.
“Ta cũng muốn đi với Vô Uyên.” Đoan Mộc Ngưng sắc mặt thật ngưng trọng nói: “Ngươi đừng nghĩ bỏ lại ta mà cùng Hồ Ly ca ca đến Hổ Vương điện nga, coi chừng ta lấy bom nổ banh phòng ở của gã đó!!”
Hơn nữa y phi thường không thích loại cảm giác này…..
Hôm nay Phong Vô Uyên đến Hổ Vương điện, rõ ràng là chui vào miệng hổ, Phong Vô Uyên tuy cường đại, nhưng nếu đối phương vô tình tìm thấy được nhược điểm, muốn thoát thân tuyệt đối không phải là chuyện dễ.
Y biết Phong Vô Uyên không thích để y gặp nguy hiểm, cho nên nhất định sẽ để y lại đây, vì muốn ngăn ngừa tình huống như vậy, y từ lúc sáng sớm đã tỉnh lại.
Hôm nay như thế nào cũng phải đi theo Phong Vô Uyên, chỉ cần Hổ Vương có chút động tĩnh, y không ngại dùng toàn bộ bảo bối trân quý trong rương của mình, nổ banh phòng gã.
“Ha ha, nhóc con không cần kích động, ta không có nói không mang ngươi theo.” Phong Vô Uyên cười khẽ, lấy áo của Đoan Mộc Ngưng, sau đó tự tay mặc cẩn thận cho y.
“Ân, như vậy còn nghe được.” Nhóc con lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, vươn tay gác lên vai Phong Vô Uyên, để hắn ôm lấy mình.
Lúc Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng ra khỏi phòng đến phòng ăn, Huyễn Nguyệt Trừng và Mộ Niệm Hựu đã ở đó chờ tiểu nhị đem đồ ăn lên rồi.
“Oa, cháo hải sản thơm ngào ngạt!!” Nhóc con hai mắt lóe sáng, động tác lưu loát nhảy khỏi lòng Phong Vô Uyên, ngồi cùng với Mộ Niệm Hựu, cầm lấy muỗng múc ăn.
Một khi đã đói bụng, nhóc con sẽ đem Vô Uyên nhà nhóc mặc xác ở một bên, hiện tại chính là như vậy.
Phong Vô Uyên nhìn nhóc con hai mắt lóe sáng, khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó ngồi xuống bên cạnh y.
“Cháo hải sản là ta kêu cho ngươi, ta biết ngươi nhất định thích!!” Mộ Niệm Hựu cười ngọt ngào.
“Ta biết Tiểu Niệm Niệm hiểu rõ ta nhất mà!” Vui vẻ ăn thêm một muỗng cháo hải sản, Đoan Mộc Ngưng hôn lên má Mộ Niệm Hựu một cái chóc, rước lấy một trận cười thanh thúy của Mộ Niệm Hựu.
Nhìn hai nhóc con vui vẻ, Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng không nói gì, lẳng lặng dùng điểm tâm.
Sau khi mọi người dùng xong, trên đường liền truyền đến một trận ồn ào.
Người khiến cho cả đường xôn xao đi đến chỗ ngồi của đám người Phong Vô Uyên, thái độ thập phần cung kính, hơi hơi xoay người.
“Tiểu nhân tham kiến Phượng Quân, tham kiến Hồ đế.” Người lên tiếng là một nam nhân trung niên có một đầu tóc bạch kim, trên mặt có vài nếp nhăn, không nhanh không chậm, bộ dáng tất cung tất kính đủ để nhìn ra đã có rất nhiều kinh nghiệm.
Đối với sự xuất hiện của nam nhân trung niên, Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng thật ra không có bao nhiêu kinh ngạc, bọn họ đã sớm đoán được người này đến, ngược lại là hai nhóc con kia, hiện tại vẫn còn đang dùng điểm tâm ngọt, mỗi người một chén nãi tương, ăn ngon cực.
“Có chuyện gì?” Phong Vô Uyên là biết rõ còn cố hỏi.
“Hồi Phượng Quân, Hổ Vương đại nhân tộc ta sai tiểu nhân đến dẫn đường cho hai vị, nhuyễn kiệu đã ở dưới lầu!!” Nam nhân trung niên cực kỳ cung kính, chỉ sợ đắc tội với Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng.
“Làm phiền, các ngươi đi xuống trước, bản quân sẽ xuống sau!” Ánh mắt dừng trên cái bát nãi tương Đoan Mộc Ngưng đang ăn ngon lành.
Nhìn tốc độ ăn nhanh hơn của nhóc con, Phong Vô Uyên thản nhiên cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Đoan Mộc Ngưng.
“Nhóc con ăn từ từ thôi.” Ngụ ý chính là Đoan Mộc Ngưng không cần phải gấp, để người Hổ tộc chờ là được.
Phong Vô Uyên hoàn toàn không thèm để ý bản thân đang ở trên đất người ta, thực hiển nhiên chỉ cần dính ở trên người hai chữ ‘tộc chủ’ vô luận là ôn nhu hay lạnh lùng, cũng đều thực bá đạo.
“Nga.” Nhóc con ăn chậm lại.
Nếu Vô Uyên không nóng vội, vậy y mắc mớ gì phải tự ngược đãi mình, đồ ăn ngon quả nhiên phải chậm rãi nhấp nháp với thưởng thức hết mĩ vị trong đó.
Nãi tương này ăn ngon, lúc về phải mang theo một ít. [Ngư Ngư: Ngươi chắc chắn mang về?]
Lúc Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu ăn xong nãi tương, Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng thu thập đồ đạc, liền ra khỏi khách điếm, nam nhân trung niên đang chờ tại cửa khách điếm nhìn thấy liền cung kính đón nhận.
“Phượng Quân, Hồ đế, thỉnh lên kiệu.”
Hai cỗ kiệu xa hoa, đủ để thấy Hổ Vương đã nể mặt Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng, bởi vì trừ hai đại tộc trưởng Phượng tộc và Hồ tộc Hồ Vương tự mình hạ lệnh sai người đón tiếp ra, những tộc khác không có ‘vinh dự’ như vậy, vì vậy, hiện tại các tộc trưởng khác đến Hổ Vương điện đều nghị luận sôi nổi.
“Không hổ là hai tộc nổi danh cùng Hổ tộc.”
“Đúng vậy đúng vậy!” Phái người tới đón tiếp, vinh quang như thế…..
Đoan Mộc Ngưng được Phong Vô Uyên ôm ngồi ở trong kiệu nghe thấy thanh âm bàn tán, không khỏi nhíu mày.
“Sao lại nhíu mày?” Phong Vô Uyên nhìn hai hàng lông mày của nhóc con nhíu chặt, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
“Bọn họ nói Hổ Vương phái người tới đón Vô Uyên, là vinh dự, nhưng Ngưng Nhi hoàn toàn không cảm thấy, thật ra lại cảm thấy Hổ Vương không có ý tốt.” Nhóc con chu miệng.
Nhóc con trước giờ lá gan đều rất lớn, chẳng sợ mọi người có phải là bạn của mình hay không, hiện tại lại lộ ra vẻ mặt ‘ghen’, thực làm cho Phong Vô Uyên cảm thấy đáng yêu quá xá.
“Ha ha, tiểu gia hỏa ngươi cũng cảm thấy sao?” Phong Vô Uyên vỗ lưng nhóc con, trấn an y, ôn nhu trong mắt vẫn chưa tan biến.
“Ngưng Nhi cảm thấy Hổ Vương kia đối Vô Uyên không có hảo ý!” Nhóc con ở trước mặt Phong Vô Uyên luôn là nghĩ gì nói đó: “Ngưng Nhi tuy không giống như Vô Uyên có được thấu tâm thuật, nhưng mấy ngày trước thấy Hổ Vương trước cửa khách điếm kia, Ngưng Nhi không thích, không được, hôm nay nhất định phải bám dính Vô Uyên, tránh cho cái tên Hổ Vương kia thừa cơ lợi dụng!”
Nói xong, nhóc con lập tức lấy hai tay hai chân kẹp chặt người Phong Vô Uyên.
Hành động đáng yêu của nhóc con khiến Phong Vô Uyên không nhịn được nở một nụ cười.
Trong lúc Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng ngọ nguậy trong kiệu, cỗ kiệu đã đến bên ngoài Hổ Vương điện.
Lúc này, một người nam nhân trung niên bước vào, cung kính nhẹ nhàng khom người.
“Hổ Vương, đêm đã khuya, nên đi ngủ, có muốn tiểu nhân vì ngài gọi Liệt Diễm đến thị tẩm hay không?”
“Không cần.” Phó Dã Cuồng chậm rãi mở miệng: “Qua ngày mai, bổn vương không cần người thế thân nữa.”
Phó Dã Cuồng không để ý đến nam nhân trung niên đứng ở ngoài đình thêm chút nào nữa.
Phó Dã Cuồng chưa bao giờ quên ký ức khó có thể quên nhiều năm về trước khi lẻn vào Phượng tộc, gã nhớ rõ năm ấy gã mới mười lăm tuổi, trước hồ nước xanh biếc ở Phượng Tộc Sơn, gã đã nhìn thấy một bóng dáng đỏ như hỏa diễm, cực kỳ tuấn mỹ.
Gương mặt hắn, mái tóc đỏ đón gió tung bay, vạt y phục đỏ thẫm cũng tung bay theo gió. Ngay lúc gã bị kẻ toàn thân đỏ rực như hỏa diễm làm cho mê mị, hồng ảnh thon dài đứng tại bờ hồ đột nhiên nhảy lên, hướng giữa mặt hồ mà nhảy tới, dùng mũi chân mà nhẹ nhạng điểm ngay trên mặt hồ.
Thân ảnh thon dài nhẹ nhàng lướt qua, giống như hỏa tinh linh lóa mắt, ngay chính tại khắc đó đã nắm giữ toàn bộ trái tim của gã….. Sau đó, gã lên làm tộc trưởng Hổ tộc, mới biết được thiếu niên hỏa diễm kia cư nhiên là tộc trưởng Phượng tộc —Phong Vô Uyên.
Nguyên tưởng rằng gã và Phong Vô Uyên đều ngồi trên ghế tộc trưởng, hai người có thể càng thêm gần gũi, chợt, thế sự khó liệu, trong khoảng thời gian đó, bọn họ càng thêm cách xa….
Vì thế, đã nhiều năm trôi qua như vậy, bởi vì tâm luôn hướng về Phong Vô Uyên, khiến gã không tiếc tìm người có dung mạo tương tự như Phong Vô Uyên để làm kẻ thế thân.
Lúc này đây, vô luận như thế nào cũng muốn……
Không tiếc hết thảy, không tiếc hết thảy ……
……
Ngày hôm qua rõ ràng ngủ rất trễ, nhưng nhóc con sáng sớm đã tỉnh dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng rất là đáng yêu.
“Vật nhỏ vui vẻ cái gì?” Ở trên giường mặc đồ, cột chắc đai lưng, Phong Vô Uyên một bên sửa sang lại quần áo, đôi hồng mâu nhìn nhóc con ngồi trên mép giường, vung vẩy chân.
Đoan Mộc Ngưng tuy thường ngày khá lười nhác, nhưng vẫn có thể tự mình mặc quần áo rửa mặt chải đầu, hiện tại lại chỉ mặc có mỗi cái áo đơn ngồi ở mép giường, ý đồ thập phần rõ ràng.
“Ta cũng muốn đi với Vô Uyên.” Đoan Mộc Ngưng sắc mặt thật ngưng trọng nói: “Ngươi đừng nghĩ bỏ lại ta mà cùng Hồ Ly ca ca đến Hổ Vương điện nga, coi chừng ta lấy bom nổ banh phòng ở của gã đó!!”
Hơn nữa y phi thường không thích loại cảm giác này…..
Hôm nay Phong Vô Uyên đến Hổ Vương điện, rõ ràng là chui vào miệng hổ, Phong Vô Uyên tuy cường đại, nhưng nếu đối phương vô tình tìm thấy được nhược điểm, muốn thoát thân tuyệt đối không phải là chuyện dễ.
Y biết Phong Vô Uyên không thích để y gặp nguy hiểm, cho nên nhất định sẽ để y lại đây, vì muốn ngăn ngừa tình huống như vậy, y từ lúc sáng sớm đã tỉnh lại.
Hôm nay như thế nào cũng phải đi theo Phong Vô Uyên, chỉ cần Hổ Vương có chút động tĩnh, y không ngại dùng toàn bộ bảo bối trân quý trong rương của mình, nổ banh phòng gã.
“Ha ha, nhóc con không cần kích động, ta không có nói không mang ngươi theo.” Phong Vô Uyên cười khẽ, lấy áo của Đoan Mộc Ngưng, sau đó tự tay mặc cẩn thận cho y.
“Ân, như vậy còn nghe được.” Nhóc con lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, vươn tay gác lên vai Phong Vô Uyên, để hắn ôm lấy mình.
Lúc Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng ra khỏi phòng đến phòng ăn, Huyễn Nguyệt Trừng và Mộ Niệm Hựu đã ở đó chờ tiểu nhị đem đồ ăn lên rồi.
“Oa, cháo hải sản thơm ngào ngạt!!” Nhóc con hai mắt lóe sáng, động tác lưu loát nhảy khỏi lòng Phong Vô Uyên, ngồi cùng với Mộ Niệm Hựu, cầm lấy muỗng múc ăn.
Một khi đã đói bụng, nhóc con sẽ đem Vô Uyên nhà nhóc mặc xác ở một bên, hiện tại chính là như vậy.
Phong Vô Uyên nhìn nhóc con hai mắt lóe sáng, khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó ngồi xuống bên cạnh y.
“Cháo hải sản là ta kêu cho ngươi, ta biết ngươi nhất định thích!!” Mộ Niệm Hựu cười ngọt ngào.
“Ta biết Tiểu Niệm Niệm hiểu rõ ta nhất mà!” Vui vẻ ăn thêm một muỗng cháo hải sản, Đoan Mộc Ngưng hôn lên má Mộ Niệm Hựu một cái chóc, rước lấy một trận cười thanh thúy của Mộ Niệm Hựu.
Nhìn hai nhóc con vui vẻ, Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng không nói gì, lẳng lặng dùng điểm tâm.
Sau khi mọi người dùng xong, trên đường liền truyền đến một trận ồn ào.
Người khiến cho cả đường xôn xao đi đến chỗ ngồi của đám người Phong Vô Uyên, thái độ thập phần cung kính, hơi hơi xoay người.
“Tiểu nhân tham kiến Phượng Quân, tham kiến Hồ đế.” Người lên tiếng là một nam nhân trung niên có một đầu tóc bạch kim, trên mặt có vài nếp nhăn, không nhanh không chậm, bộ dáng tất cung tất kính đủ để nhìn ra đã có rất nhiều kinh nghiệm.
Đối với sự xuất hiện của nam nhân trung niên, Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng thật ra không có bao nhiêu kinh ngạc, bọn họ đã sớm đoán được người này đến, ngược lại là hai nhóc con kia, hiện tại vẫn còn đang dùng điểm tâm ngọt, mỗi người một chén nãi tương, ăn ngon cực.
“Có chuyện gì?” Phong Vô Uyên là biết rõ còn cố hỏi.
“Hồi Phượng Quân, Hổ Vương đại nhân tộc ta sai tiểu nhân đến dẫn đường cho hai vị, nhuyễn kiệu đã ở dưới lầu!!” Nam nhân trung niên cực kỳ cung kính, chỉ sợ đắc tội với Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng.
“Làm phiền, các ngươi đi xuống trước, bản quân sẽ xuống sau!” Ánh mắt dừng trên cái bát nãi tương Đoan Mộc Ngưng đang ăn ngon lành.
Nhìn tốc độ ăn nhanh hơn của nhóc con, Phong Vô Uyên thản nhiên cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Đoan Mộc Ngưng.
“Nhóc con ăn từ từ thôi.” Ngụ ý chính là Đoan Mộc Ngưng không cần phải gấp, để người Hổ tộc chờ là được.
Phong Vô Uyên hoàn toàn không thèm để ý bản thân đang ở trên đất người ta, thực hiển nhiên chỉ cần dính ở trên người hai chữ ‘tộc chủ’ vô luận là ôn nhu hay lạnh lùng, cũng đều thực bá đạo.
“Nga.” Nhóc con ăn chậm lại.
Nếu Vô Uyên không nóng vội, vậy y mắc mớ gì phải tự ngược đãi mình, đồ ăn ngon quả nhiên phải chậm rãi nhấp nháp với thưởng thức hết mĩ vị trong đó.
Nãi tương này ăn ngon, lúc về phải mang theo một ít. [Ngư Ngư: Ngươi chắc chắn mang về?]
Lúc Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu ăn xong nãi tương, Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng thu thập đồ đạc, liền ra khỏi khách điếm, nam nhân trung niên đang chờ tại cửa khách điếm nhìn thấy liền cung kính đón nhận.
“Phượng Quân, Hồ đế, thỉnh lên kiệu.”
Hai cỗ kiệu xa hoa, đủ để thấy Hổ Vương đã nể mặt Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng, bởi vì trừ hai đại tộc trưởng Phượng tộc và Hồ tộc Hồ Vương tự mình hạ lệnh sai người đón tiếp ra, những tộc khác không có ‘vinh dự’ như vậy, vì vậy, hiện tại các tộc trưởng khác đến Hổ Vương điện đều nghị luận sôi nổi.
“Không hổ là hai tộc nổi danh cùng Hổ tộc.”
“Đúng vậy đúng vậy!” Phái người tới đón tiếp, vinh quang như thế…..
Đoan Mộc Ngưng được Phong Vô Uyên ôm ngồi ở trong kiệu nghe thấy thanh âm bàn tán, không khỏi nhíu mày.
“Sao lại nhíu mày?” Phong Vô Uyên nhìn hai hàng lông mày của nhóc con nhíu chặt, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
“Bọn họ nói Hổ Vương phái người tới đón Vô Uyên, là vinh dự, nhưng Ngưng Nhi hoàn toàn không cảm thấy, thật ra lại cảm thấy Hổ Vương không có ý tốt.” Nhóc con chu miệng.
Nhóc con trước giờ lá gan đều rất lớn, chẳng sợ mọi người có phải là bạn của mình hay không, hiện tại lại lộ ra vẻ mặt ‘ghen’, thực làm cho Phong Vô Uyên cảm thấy đáng yêu quá xá.
“Ha ha, tiểu gia hỏa ngươi cũng cảm thấy sao?” Phong Vô Uyên vỗ lưng nhóc con, trấn an y, ôn nhu trong mắt vẫn chưa tan biến.
“Ngưng Nhi cảm thấy Hổ Vương kia đối Vô Uyên không có hảo ý!” Nhóc con ở trước mặt Phong Vô Uyên luôn là nghĩ gì nói đó: “Ngưng Nhi tuy không giống như Vô Uyên có được thấu tâm thuật, nhưng mấy ngày trước thấy Hổ Vương trước cửa khách điếm kia, Ngưng Nhi không thích, không được, hôm nay nhất định phải bám dính Vô Uyên, tránh cho cái tên Hổ Vương kia thừa cơ lợi dụng!”
Nói xong, nhóc con lập tức lấy hai tay hai chân kẹp chặt người Phong Vô Uyên.
Hành động đáng yêu của nhóc con khiến Phong Vô Uyên không nhịn được nở một nụ cười.
Trong lúc Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng ngọ nguậy trong kiệu, cỗ kiệu đã đến bên ngoài Hổ Vương điện.