Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 133: Thiên phượng

Sau khị bị cơn lốc đen hút vào, Đoan Mộc Ngưng cảm thẩy cả người giống như bị xé nát thành hàng trăm mảnh đau đến ngất đi.
Cho dù đã mất đi ý thức, nhưng Đoan Mộc Ngưng vẫn gắt gao ôm chặt lấy Phong Vô Uyên.
Thẳng đến khi bọn họ xuyên qua một đường hầm lốc xoáy thật dài, bị lực hút Trái Đất kéo rớt xuống khu rừng vắng lặng, Đoan Mộc Ngưng lại bị phản lực đánh văng ra cách Phong Vô Uyên mấy thước.
Bóng tối dần dần tiêu tán, thay thế vào đó là ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây.
Đoan Mộc Ngưng nằm trên mặt đất dày lá êm ái bị ánh nắng chiếu xuống chói mắt khẽ nhăn mi lại, dần dần khôi phục ý thức, y cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như vừa mới bị cả hàng đám xe tải không ngừng cán tới cán lui trên người.
Đau……
Chậm rãi mở mắt ra, ánh vào mắt là một mảnh xanh mượt màu lá, Đoan Mộc Ngưng phát hiện ra mình đang ở trong một khu rừng.
Do dưới mặt đất được lá khô trải đầy, cho nên lúc y ngã xuống không có bị thương.
Đúng rồi…… Vô Uyên……
“Vô Uyên….” Nhớ tới người lúc nãy mình còn ôm chặt, Đoan Mộc Ngưng cố kéo cái thân thể đau nhức ngồi dậy.
Giương mắt nhìn bóng dáng thon dài màu đỏ đang nằm cách đây mấy thước.
Nhìn thấy Phong Vô Uyên nằm bất tỉnh trên mặt đất, tâm Đoan Mộc Ngưng nhảy dựng lên, toàn thân đau đến độ có cố như thế nào cũng không thể đứng lên được, y đành phải lết tới bên người Phong Vô Uyên.
“Vô Uyên…. Ngươi làm sao vậy, Vô Uyên?” Bàn tay gầy gầy sờ soạng khắp người Phong Vô Uyên, thăm dò động mạch cảnh, sau khi cẩn thận xác nhận Phong Vô Uyên không có vấn đề gì, chỉ là bất tỉnh nhân sự, Đoan Mộc Ngưng mới yên lòng.
Tên Ma tộc kia tự hủy thân, Vô Uyên vì bảo hộ y, rõ ràng đã đem toàn bộ lực lượng có trong người sử dụng hết, bằng không sẽ không có lý do gì cho tới bây giờ hắn còn chưa có tỉnh.
Sau khi xác nhận Phong Vô Uyên không có việc gì, Đoan Mộc Ngưng bắt đầu quan sát khu rừng, càng xem đôi mắt đen láy của người nào đó càng không thể lãnh tĩnh được.
Y như thế nào càng xem lại càng thấy khung cảnh này quen thuộc đến vậy?
“Nơi này hình như là khu rừng phía sau ‘Nhân Thọ Đường’……
Giống như…. Y….. tuyệt đối là…..
Cái lốc xoáy kia cư nhiên đem y và Vô Uyên đến hiện thế a!!!
Đoan Mộc Ngưng toàn thân dù đau nhức, nhưng trong lòng vẫn không ngừng đốt pháo bông ăn mừng, nga, y cư nhiên lại trở về hiện thế……
“Vô Uyên…. Ta mang ngươi về ‘Nhân Thọ Đường’, ở đó có giường êm.” Chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, Đoan Mộc Ngưng nâng Phong Vô Uyên dậy, sau đó vịn lấy thân cây từ từ đứng lên.
Đứng lên xong, Đoan Mộc Ngưng lại phát hiện có chỗ không bình thường, y cư nhiên….. y cư nhiên…..
Nhóc con nhìn xuống hai cẳng chân gầy gầy của mình còn có khuôn mặt tuấn mỹ đang gần ngay trước mắt, cái miệng nhỏ nháy mắt biến thành hình chữ ‘o’.
Chẳng những có thể quay về hiện thế, y cư nhiên còn khôi phục được thân thể mười lăm tuổi, không cần làm đứa con nít nữa a.
Đỡ Phong Vô Uyên, cố nhịn đau nhức xuống, Đoan Mộc Ngưng vịn cây tìm đường đi trong trí nhớ, tìm đến hơn một tiếng đồng hồ, Đoan Mộc Ngưng rốt cục đã nhìn thấy căn nhà quen đến không thể quen hơn của mình.
Nhìn căn nhà vẫn thanh u như trước, Đoan Mộc Ngưng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy thực khẩn trương, cánh tay đang ôm Phong Vô Uyên vô thức siết chặt lại.
Y đã ở đại lục Thiên Vực hơn năm năm rồi, không biết trong năm năm này, phụ hoàng và ba ba đã sống như thế nào…… Hay là, phụ hoàng và ba ba đã sớm quên mất đứa con mất tích năm năm trời này rồi.
Nghĩ đến đây, hai mắt đột nhiên nóng lên, khiến Đoan Mộc Ngưng suýt nữa thì rơi nước mắt, hít thở sâu vài cái, Đoan Mộc Ngưng lại nâng Phong Vô Uyên tiếp tục hướng tới căn nhà trước mặt.
Đi đến trước cửa, Đoan Mộc Ngưng một tay ôm Phong Vô Uyên, nhịn cơn đau xuống, từ từ đưa tay nắm lấy nắm cửa gạt xuống.
Cửa mở ra, Đoan Mộc Ngưng đỡ Phong Vô Uyên vào trong, đôi mắt đen trong veo như nước lưu động, một lát sau, Đoan Mộc Ngưng thở hắt ra một hơi.
Bên trong không có ai.
Đoan Mộc Ngưng đóng cửa lại, đoán, sau lại đỡ Phong Vô Uyên đi lên lầu hai.
Từ sau khi nhóm thần tiên lập gia đình, rất ít trở về lại nơi này, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ về đây ở, ngược lại, đám nhóc thần tiên kia thì lại thường thường chạy lại đây ở ké.
Cũng bởi vậy, ‘Nhân Thọ Đường’ đã sớm chuyển tên thành nhà của ‘Tiểu Thần Tiên’ rồi.
Đỡ Phong Vô Uyên vào phòng mình, đặt hắn lên giường, Đoan Mộc Ngưng thân mình đau đến chịu hết nổi, thẳng tắp ngã nhào nằm xuống kế bên Phong Vô Uyên.

Nhìn thụy nhan (gương mặt lúc ngủ) của Phong Vô Uyên, đôi môi đỏ mọng gợi lên một tia cười nhợt nhạt, chậm rãi đưa tay sửa sang lại mái tóc đỏ cho Phong Vô Uyên.
Động tác đột nhiên cứng đờ, Đoan Mộc Ngưng nhìn gương mặt tuấn tú của Phong Vô Uyên hiện tại dính đầy vết bẩn.
“Vô Uyên trên người thật bẩn….. Không thích hợp chút nào.” Nhẹ nhàng nỉ non, Đoan Mộc Ngưng gượng dậy thân thể đau đớn, chuẩn bị đi lấy nước lau người cho Phong Vô Uyên.
Nào biết Đoan Mộc Ngưng vừa mới mở cửa đi ra ngoài, đã bị một người chặn đường.
Đoan Mộc Ngưng vừa ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong veo như nước lập tức trọn to, bởi vì y hoàn toàn không thể tin được cái người này lại xuất hiện nhanh đến như thế.
“Tiểu bảo bối, ngươi trở lại rồi.” Thiên Phượng tươi cười nhìn đứa con toàn thân bẩn hề hề.
“Phụ….. Phụ hoàng….” Đoan Mộc Ngưng đỏ mắt, bất chấp toàn thân đau đớn đánh về phía cái người đang cười ôn nhu kia: “Ô ô…. Phụ hoàng, Ngưng Nhi rất nhớ ngươi…..”
“Tiểu bảo bối, tìm kiếm ngươi thật vất vả.” Thiên Phượng ôm đứa con hiếm khi lộ ra vẻ mặt yếu đuối, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của y.
“Ngưng Nhi tưởng phụ hoàng…. Đã sớm quên đứa con là ta rồi.” Y mất tích năm năm, năm năm sau trở về, không thể tưởng tượng được phụ hoàng vẫn là phụ hoàng quen thuộc, một chút cũng không thay đổi.
“Hài tử ngốc, phụ hoàng như thế nào lại quên ngươi, ngươi a….. Chạy ra ngoài chơi cũng không tới ‘Nhân Thọ Đường’, lại không tài nào tìm thấy ngươi, khiến cho gia gia ngươi bị dọa chết khiếp.” Thiên Phượng nhẹ nhàng nói.
“Đúng đúng, ta cái gì cũng đều chưa có nói, liền rời đi nơi này hết năm năm…..” Đoan Mộc Ngưng nhỏ giọng nói, nước mắt từng giọt từng giọt trào ra.
Mùi hương trên người phụ hoàng, y ở đại lục Thiên Vực lúc nào cũng nhớ tới, ấm áp ôn nhu lại còn mềm mại.
“Cái gì năm năm, ngươi chỉ mới mất tích có năm ngày, gia gia ngươi còn tưởng ngươi bị bắt cóc, mỗi ngày đều đề phòng lo lắng, chỉ sợ bọn cướp gọi điện tới vơ vét tài sản!!” Nhìn đứa con trong lòng, Thiên Phượng nhẹ nhàng nhíu mày.
Bảo bối trong lòng y mới có năm ngày không gặp, sao y lại cảm thấy nó đã thay đổi rất nhiều?
Hình như trưởng thành hơn a.
“Năm…. Năm ngày?” Đoan Mộc Ngưng mở to hai mắt.
Y ở đại lục Thiên Vực năm năm, ở đây thì chỉ mới mất tích có năm ngày…..
“Nhìn ngươi kìa, dơ hết chỗ nói, trên người sao lại đầy thương tích thế kia?” Thiên Phượng đưa tay lau nước mắt cùng vết bẩn trên mặt đứa con: “Nhanh rửa đi, đợi lát nữa phụ hoàng bôi thuốc cho ngươi.”
“Ân!!” Đối mặt với Thiên Phượng, tâm trạng bàng hoàng của Đoan Mộc Ngưng dần dần bình ổn xuống, đột nhiên nhớ tới mình đang định đi lấy nước lau người cho Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng xoay mặt nhìn người đang nằm trên giường: “Phụ hoàng, ta lát nữa sẽ rửa….”
Thiên Phượng nhìn theo ánh mắt của con, thấy Phong Vô Uyên đang nằm trên giường khẽ sửng sốt.
“Hắn là ai? Hình như trên người có cỗ lực lượng không tầm thường.” Kéo Đoan Mộc Ngưng đến gần Phong Vô Uyên, Thiên Phượng tinh tế đánh giá nam nhân áo đỏ tóc đỏ, cho dù toàn thân bẩn hề hề lại bất tỉnh nhân sự, nhưng khí phách lãnh đạo vẫn biểu lộ ra ngoài.
Nghe Thiên Phượng nói, Đoan Mộc Ngưng khẽ cắn môi: “Hắn tên là Phong Vô Uyên, là người trọng yếu nhất của ta, phụ hoàng….”
Phụ hoàng không hổ là phụ hoàng, chỉ mới nhìn sơ qua liền nhìn ra trên người Vô Uyên có năng lực đặc biệt.
“Thân thể hư thoát, nghỉ ngơi một trận liền tốt thôi.” Thiên Phượng chậm rãi ngồi xuống mép giường: “Hắn giao cho ta đi, bảo bối ngươi cứ đi tắm trước.”
“Ân, cám ơn phụ hoàng.” Đoan Mộc Ngưng cực kỳ tín nhiệm phụ hoàng của mình.
Nếu phụ hoàng giúp y chiếu cố Vô Uyên, như vậy y không cần lo lắng nữa.
Nhìn đứa con vui vẻ cầm quần áo mới ra khỏi phòng, Thiên Phượng sủng nịch nhẹ nhàng cười, chậm rãi vươn tay, Tiên lực ngưng tụ, lòng bàn tay tản mát ra một cỗ hồng quang nhu hòa.
Xoa lòng bàn tay tản mát hồng quang lên trán Phong Vô Uyên, hồng quang dần dần tiến nhập vào trong cơ thể.
Phong Vô Uyên mất hết sức lực vẫn chậm chạp chưa tỉnh lại, trong lòng không ngừng nghĩ đến Đoan Mộc Ngưng, mặc hắn cố gắng thoát khỏi hắc ám vây quanh người như thế nào, cũng đều thất bại.
Ngay lúc hắn cực kỳ muốn đến bên cạnh Đoan Mộc Ngưng, đột nhiên có một cỗ quang mang ôn nhu vây quanh người, lực lượng hư thoát dần dần được lấp đầy.
Là ai, là ai bổ sung lực lượng cho hắn?
Là Ngưng Nhi sao?
“Ngưng Nhi……”
“Đừng nói nhiều, ngươi rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.”

back top