Dòng nước ấm áp đổ xuống người, tẩy đi một thân bụi bẩn, mái tóc đỏ dậm như hỏa diễm dưới làn nước chảy từ vòi hoa sen dán vào lưng, mị hoặc vô tận.
“Vô Uyên…..” Thanh âm thiếu niên từ ngoài cửa phòng tắm truyền vào.
“Sao vậy?” Phong Vô Uyên đang trầm tư hoàn hồn lại, mỉm cười đáp lại người bên ngoài.
“Quần áo ta đặt ở ngoài cửa nha.”
“Cám ơn Ngưng Nhi.”
Đi vào nơi này hắn mới phát hiện mình cái gì cũng không biết, hết thảy đối với hắn mà nói toàn bộ đều xa lạ.
Ngưng Nhi khi bước vào đại lục Thiên Vực cũng có cảm giác luôn kinh ngạc như vậy sao?
Lúc Phong Vô Uyên từ phòng tắm trở về, Đoan Mộc Ngưng đã ngồi trên giường tự bôi thuốc lên cánh tay đầy vết xanh xanh tím tím của mình, nhíu mày.
“U!”
“Thế nào? Khó coi?” Phong Vô Uyên hiện tại mặc một bộ áo ngủ màu đen, tuy đây là lần đầu tiên mặc, Đoan Mộc Ngưng lại còn không chỉ cách mặc quần áo cho hắn, nhưng hắn vẫn không hề mặc nhầm a.
Phong Vô Uyên có dáng người thon dài, lúc còn ở đại lục Thiên Vực mặc trường bào làm cho hắn nhìn qua cảm thấy lạnh nhạt nho nhã, nhóc con lúc nào cũng hiếu kỳ đã sớm muốn để hắn mặc thử quần áo thật sự rồi.
“Mặc đẹp.” Tay dính thuốc tiếp tục bôi a bôi, Đoan Mộc Ngưng gật gật đầu.
“Quỷ nghịch ngợm.” Phong Vô Uyên chậm rãi đến gần Đoan Mộc Ngưng, ngồi xuống mép giường, tiếp nhận lấy thuốc bôi cho y.
Nhìn da thịt trắng nõn mềm mại đầy vết xanh tím, Phong Vô Uyên đau lòng một trận.
“Ta đâu có nghịch gì đâu a.” Chớp mắt mấy cái, tiểu ác ma ngoắc ngoắc miệng cười, rõ ràng là đang nói ngược.
“Cố ý không nói cho ta biết mặc quần áo này như thế nào, không phải là đang chờ ta ra để thừa dịp chê cười sao?” Vì để chắc chắn không có vết thương nào bị bỏ sót, Phong Vô Uyên đưa tay cởi cúc áo đang mặc trên người Đoan Mộc Ngưng.
“Nhưng Vô Uyên thông minh lắm mà.” Đối với việc Phong Vô Uyên cởi đồ của mình, Đoan Mộc Ngưng thật ra không hề cảm thấy có chút không tự nhiên, xoay người ôm lấy thắt lưng Phong Vô Uyên, ngửi mùi sữa tắm thơm ngát tỏa ra từ người hắn.
Đây là lần đầu tiên ngửi được mùi sữa tắm trên người Vô Uyên, lúc ở đại lục Thiên Vực, trên người Vô Uyên luôn tản ra hương vị lạnh lùng trong trẻo độc đáo.
Hình như, y thích hương vị lạnh lùng nhưng trong trẻo thản nhiên nguyên bản trên người Vô Uyên hơn.
Nhìn nhóc con ở trong lòng mình y như cún con ngửi ngửi khắp nơi, trong mắt Phong Vô Uyên nhiễm đầy ý cười.
“Ngưng Nhi, đau không?”
“Tắm rửa nghỉ ngơi một hồi, cũng không còn đau lắm.” Đoan Mộc Ngưng nhẹ nói: “Nếu Ngưng Nhi được ôm một cái, vậy sẽ không đau.”
Nhóc con cọ cọ trong lòng Phong Vô Uyên, cực lực làm nũng.
“Ngươi tiểu gia hỏa này.” Phong Vô Uyên bôi thuốc lên hết vết thương trên người Đoan Mộc Ngưng, lại cẩn thận cài lại nút áo cho y rồi mới đem nhóc con ôm vào lòng.
Rõ ràng không còn là thân thể của một đứa con nít nữa, nhưng lúc Phong Vô Uyên ôm nhóc con, vẫn cảm thấy thân mình mảnh khảnh của người này vẫn rất mềm mại.
Mềm mại nhưng không đại biểu cho sự yếu đuổi, cái cảm giác mềm mại nhưng lại mang vẻ cứng cỏi bên trong của nhóc con, ngay từ lúc ở đại lục Thiên Vực, hắn đã phát hiện ra.
“Ngưng Nhi rất thích Vô Uyên ôm, rất ấm áp.” Phong Vô Uyên sủng nịch còn ôn nhu với mình, Đoan Mộc Ngưng trong lòng mềm mại.
“Nếu thích, vậy ta sẽ ôm ngươi cả đời cũng không buông.” Khuôn mặt tuấn tú kề sát bên tai Đoan Mộc Ngưng nỉ non.
“Được.” Đoan Mộc Ngưng nhếch môi cười ngọt ngào, đưa tay nắm chặt lấy tay Phong Vô Uyên, mười ngón đan xen: “Bây giờ mới thích hợp.”
Lúc ở đại lục Thiên Vực, khi y mới năm tuổi, bàn tay nho nhỏ căn bản không thể cầm được bàn tay vừa to vừa thon dài của Phong Vô Uyên, cho nên lúc đó y mỗi ngày đều thúc ép buộc mình lớn nhanh.
“Đúng vậy, rất vừa vặn, rất thích hợp.” Phong Vô Uyên nắm tay Đoan Mộc Ngưng.
Đối với đứa nhỏ trong lòng ‘đột nhiên’ trưởng thành, hắn vừa mừng vừa sợ, dễ dàng tiếp nhận xong, liền ngay cả chính hắn còn cảm thấy bất khả tư nghị.
Trong lúc hai người đang ngọt ngào mật mật, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Đó là tiếng gì vậy?” Đến thế giới này, Phong Vô Uyên đã trở thành ‘hai lúa’ thứ thiệt, chỉ là một tiếng chuông cửa vậy mà Phượng Quân đại nhân cũng không biết.
“Chuông cửa…. Là tiếng chuông gọi cửa, chắc là phụ hoàng gọi người mang đồ ăn tới.” Nhóc con mặt mày ửng hồng phục hồi tinh thần, đưa tay ôm lấy bả vai Phong Vô Uyên: “Vô Uyên, ôm ta đi xuống dưới.”
“Ừ!”
Phong Vô Uyên ôm lấy Đoan Mộc Ngưng ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.
Từ lúc Trù Thần quyết định ở lại nhân gian với người yêu, liền mở một quán ăn ngay bên ngoài Nhân Thọ Đường, đám thần tiên bình thường quay lại Nhân Thọ Đường nhất định sẽ chạy tới quán ăn của Trù Thần ăn ké.
Tiểu Ngư là người làm trong quán ăn Trù Thần và cũng là một học sinh, hôm nay thứ bảy không cần phải đến trường, vừa mới đến làm liền nhận được cuộc điện thoại của Thiên Phượng, bạn của ông chủ gọi, bảo cô mang đồ ăn đến Nhân Thọ Đường.
Tiểu Ngư và nhóm thần tiên thế hệ sau có tuổi xấp xỉ nhau, bình thường cũng rất hay chơi chung, vừa nghe Thiên Phượng đặt thức ăn, cô liền biết là muốn đặt cho Đoan Mộc Ngưng, vì thế vui vẻ lập tức chuẩn bị thức ăn đem giao.
Cửa vừa mở ra, Tiểu Ngư cầm đồ ăn đã cười tươi như hoa.
“Tiểu Ngưng Ngưng, nghe nói ngươi mất tích mất ngày…… A, ngươi là ai?” Tiểu Ngư ngẩng mặt cười với Đoan Mộc Ngưng, vừa nói lại phát hiện ra người mở cửa không phải là Đoan Mộc Ngưng, hai mắt nhất thời đăm đăm nhìn Phong Vô Uyên: “Đẹp trai nha…. Bảnh quá a…..”
Tiểu Ngư mới đầu còn kinh dị hét lên tiếng, mắt đột nhiên biến thành hai cái trái tim đỏ đập bình bịch.
Phản ứng kỳ quái của Tiểu Ngư khiến Phượng Quân đại nhân cũng phải ngơ ra.
Cô gái này…. Kỳ quái quá?
“Là Tiểu Ngư hả?” Trong phòng vang lên tiếng của Đoan Mộc Ngưng.
“Đương nhiên là ta, bằng không thì tên nào tình nguyện chạy tới cái chỗ xa xôi này chứ.” Nghe thấy giọng nói của Đoan Mộc Ngưng, Tiểu Ngư thu hồi lại vẻ mặt mê trai, đem đồ ăn vào nhà.
Phong Vô Uyên tuy đối với người ngoài lạnh lùng, nhưng phong độ vẫn phải có, nhìn thấy cô nhóc Tiểu Ngư mang theo nhiều đồ, liền đưa tay nhận lấy, không hề chạm vào người Tiểu Ngư.
“Cám ơn nha, anh đẹp trai!” Tiểu Ngư cười tươi với Phong Vô Uyên, bước vào.
Phong Vô Uyên cầm thức ăn thuận tay đóng cửa, lúc trở lại phòng khách đã thấy Tiểu Ngư ngồi trên ghế sô pha bằng da với Đoan Mộc Ngưng, trò truyện vui vẻ.
“Ngươi như thế nào lại đến, Tiểu Lão Hổ nhà ngươi đâu?”
Quán ăn của Trù Thần làm ăn rất khá, cho nên người giúp việc là học sinh không phải chỉ có một người, trừ bỏ Tiểu Ngư ra còn có hai cô nhóc và hai cậu nhóc, bình thường giao đồ ăn đều do các cậu nhóc chạy đi.
“Tiểu Lão Hổ hôm nay bị cảm, hơn nữa ta nghe nói ngươi bị mất tích, cho nên nghe Thiên Phượng thúc thúc gọi điện đặt toàn thức ăn ngươi thích, ta liền biết là ngươi.” Tiểu Ngư lộ ra nụ cười sán lạn: “Mấy ngày trước, trường học nói ngươi mất tích, còn Mộ Niệm Hựu kia cũng mấy ngày không hề đến trường, cả nhà y đã loạn thành một đoàn luôn rồi.”
“Ta không sao, không phải mất tích, ngươi nghĩ ai có thể bắt cóc được ta a!!” Đoan Mộc Ngưng nằm trên sô pha giống như con chim tước kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
“Nói cũng đúng, bằng năng lực của ngươi, muốn bắt cóc ngươi quả là si tâm vọng tưởng.” Thân là bạn tốt kiêm đồng học của Đoan Mộc Ngưng, Tiểu Ngư đương nhiên biết Đoan Mộc Ngưng không phải là loại tinh tế nhu nhược như hình dáng bề ngoài: “Bất quá, trên người ngươi sao lại đầy vết thâm tím thế kia, không phải là đi theo người ta học đánh nhau đó chứ.”
“Không phải đánh nhau, chỉ là không cẩn thận ngã mà thôi.” Đoan Mộc Ngưng trong lòng đổ đầy mồ hôi a.
“Ngươi a, còn bảo không gây sự, làm sao có thể đem cả người mình bầm dập đầy thương tích như vậy.” Tiểu Ngư bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, ta về đây, nghỉ ngơi tốt đi!!”
“Cám ơn Tiểu Ngư, đi thong thả.”
Tiễn Tiểu Ngư xong, Đoan Mộc Ngưng và Phong Vô Uyên bắt đầu dùng cơm, mở một đống hộp thức ăn ra, bên trong đều là những thứ Phong Vô Uyên chưa bao giờ thấy.
“Vô Uyên thử xem, đây chính là thức ăn do Trù Thần thúc thúc làm đó nha, ăn ngon lắm.” Ngồi trong lòng Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng gắp một miếng rau đưa lên miệng Phong Vô Uyên.
Há miệng đón lấy miếng rau Đoan Mộc Ngưng đút, Phong Vô Uyên nhẹ gật đầu: “Hương vị tốt lắm, bất quá thức ăn ở đây hình như không giống với đại lục Thiên Vực, hình như không được tươi bằng.”
Nghe Phong Vô Uyên nói, Đoan Mộc Ngưng chớp mắt máy cái, khóe miệng gợi lên tia cười khẽ: “Cái lưỡi Phong Vô Uyên thật tốt, rau quả ở đây đều dựa vào khoa học mà trồng, còn ở đại lục Thiên Vực là thuần tự nhiên, hương vị dĩ nhiên là không giống.”
Nhìn nhóc con nói, Phong Vô Uyên mím môi: “Vậy nhóc con ngươi thích thức ăn ở đâu?”
“Đại lục Thiên Vực.” Không chút suy nghĩ, nhóc con lập tức trả lời.
Nghe Đoan Mộc Ngưng nói, khóe miệng Phong Vô Uyên khẽ câu lên.
“Vô Uyên…..” Thanh âm thiếu niên từ ngoài cửa phòng tắm truyền vào.
“Sao vậy?” Phong Vô Uyên đang trầm tư hoàn hồn lại, mỉm cười đáp lại người bên ngoài.
“Quần áo ta đặt ở ngoài cửa nha.”
“Cám ơn Ngưng Nhi.”
Đi vào nơi này hắn mới phát hiện mình cái gì cũng không biết, hết thảy đối với hắn mà nói toàn bộ đều xa lạ.
Ngưng Nhi khi bước vào đại lục Thiên Vực cũng có cảm giác luôn kinh ngạc như vậy sao?
Lúc Phong Vô Uyên từ phòng tắm trở về, Đoan Mộc Ngưng đã ngồi trên giường tự bôi thuốc lên cánh tay đầy vết xanh xanh tím tím của mình, nhíu mày.
“U!”
“Thế nào? Khó coi?” Phong Vô Uyên hiện tại mặc một bộ áo ngủ màu đen, tuy đây là lần đầu tiên mặc, Đoan Mộc Ngưng lại còn không chỉ cách mặc quần áo cho hắn, nhưng hắn vẫn không hề mặc nhầm a.
Phong Vô Uyên có dáng người thon dài, lúc còn ở đại lục Thiên Vực mặc trường bào làm cho hắn nhìn qua cảm thấy lạnh nhạt nho nhã, nhóc con lúc nào cũng hiếu kỳ đã sớm muốn để hắn mặc thử quần áo thật sự rồi.
“Mặc đẹp.” Tay dính thuốc tiếp tục bôi a bôi, Đoan Mộc Ngưng gật gật đầu.
“Quỷ nghịch ngợm.” Phong Vô Uyên chậm rãi đến gần Đoan Mộc Ngưng, ngồi xuống mép giường, tiếp nhận lấy thuốc bôi cho y.
Nhìn da thịt trắng nõn mềm mại đầy vết xanh tím, Phong Vô Uyên đau lòng một trận.
“Ta đâu có nghịch gì đâu a.” Chớp mắt mấy cái, tiểu ác ma ngoắc ngoắc miệng cười, rõ ràng là đang nói ngược.
“Cố ý không nói cho ta biết mặc quần áo này như thế nào, không phải là đang chờ ta ra để thừa dịp chê cười sao?” Vì để chắc chắn không có vết thương nào bị bỏ sót, Phong Vô Uyên đưa tay cởi cúc áo đang mặc trên người Đoan Mộc Ngưng.
“Nhưng Vô Uyên thông minh lắm mà.” Đối với việc Phong Vô Uyên cởi đồ của mình, Đoan Mộc Ngưng thật ra không hề cảm thấy có chút không tự nhiên, xoay người ôm lấy thắt lưng Phong Vô Uyên, ngửi mùi sữa tắm thơm ngát tỏa ra từ người hắn.
Đây là lần đầu tiên ngửi được mùi sữa tắm trên người Vô Uyên, lúc ở đại lục Thiên Vực, trên người Vô Uyên luôn tản ra hương vị lạnh lùng trong trẻo độc đáo.
Hình như, y thích hương vị lạnh lùng nhưng trong trẻo thản nhiên nguyên bản trên người Vô Uyên hơn.
Nhìn nhóc con ở trong lòng mình y như cún con ngửi ngửi khắp nơi, trong mắt Phong Vô Uyên nhiễm đầy ý cười.
“Ngưng Nhi, đau không?”
“Tắm rửa nghỉ ngơi một hồi, cũng không còn đau lắm.” Đoan Mộc Ngưng nhẹ nói: “Nếu Ngưng Nhi được ôm một cái, vậy sẽ không đau.”
Nhóc con cọ cọ trong lòng Phong Vô Uyên, cực lực làm nũng.
“Ngươi tiểu gia hỏa này.” Phong Vô Uyên bôi thuốc lên hết vết thương trên người Đoan Mộc Ngưng, lại cẩn thận cài lại nút áo cho y rồi mới đem nhóc con ôm vào lòng.
Rõ ràng không còn là thân thể của một đứa con nít nữa, nhưng lúc Phong Vô Uyên ôm nhóc con, vẫn cảm thấy thân mình mảnh khảnh của người này vẫn rất mềm mại.
Mềm mại nhưng không đại biểu cho sự yếu đuổi, cái cảm giác mềm mại nhưng lại mang vẻ cứng cỏi bên trong của nhóc con, ngay từ lúc ở đại lục Thiên Vực, hắn đã phát hiện ra.
“Ngưng Nhi rất thích Vô Uyên ôm, rất ấm áp.” Phong Vô Uyên sủng nịch còn ôn nhu với mình, Đoan Mộc Ngưng trong lòng mềm mại.
“Nếu thích, vậy ta sẽ ôm ngươi cả đời cũng không buông.” Khuôn mặt tuấn tú kề sát bên tai Đoan Mộc Ngưng nỉ non.
“Được.” Đoan Mộc Ngưng nhếch môi cười ngọt ngào, đưa tay nắm chặt lấy tay Phong Vô Uyên, mười ngón đan xen: “Bây giờ mới thích hợp.”
Lúc ở đại lục Thiên Vực, khi y mới năm tuổi, bàn tay nho nhỏ căn bản không thể cầm được bàn tay vừa to vừa thon dài của Phong Vô Uyên, cho nên lúc đó y mỗi ngày đều thúc ép buộc mình lớn nhanh.
“Đúng vậy, rất vừa vặn, rất thích hợp.” Phong Vô Uyên nắm tay Đoan Mộc Ngưng.
Đối với đứa nhỏ trong lòng ‘đột nhiên’ trưởng thành, hắn vừa mừng vừa sợ, dễ dàng tiếp nhận xong, liền ngay cả chính hắn còn cảm thấy bất khả tư nghị.
Trong lúc hai người đang ngọt ngào mật mật, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Đó là tiếng gì vậy?” Đến thế giới này, Phong Vô Uyên đã trở thành ‘hai lúa’ thứ thiệt, chỉ là một tiếng chuông cửa vậy mà Phượng Quân đại nhân cũng không biết.
“Chuông cửa…. Là tiếng chuông gọi cửa, chắc là phụ hoàng gọi người mang đồ ăn tới.” Nhóc con mặt mày ửng hồng phục hồi tinh thần, đưa tay ôm lấy bả vai Phong Vô Uyên: “Vô Uyên, ôm ta đi xuống dưới.”
“Ừ!”
Phong Vô Uyên ôm lấy Đoan Mộc Ngưng ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.
Từ lúc Trù Thần quyết định ở lại nhân gian với người yêu, liền mở một quán ăn ngay bên ngoài Nhân Thọ Đường, đám thần tiên bình thường quay lại Nhân Thọ Đường nhất định sẽ chạy tới quán ăn của Trù Thần ăn ké.
Tiểu Ngư là người làm trong quán ăn Trù Thần và cũng là một học sinh, hôm nay thứ bảy không cần phải đến trường, vừa mới đến làm liền nhận được cuộc điện thoại của Thiên Phượng, bạn của ông chủ gọi, bảo cô mang đồ ăn đến Nhân Thọ Đường.
Tiểu Ngư và nhóm thần tiên thế hệ sau có tuổi xấp xỉ nhau, bình thường cũng rất hay chơi chung, vừa nghe Thiên Phượng đặt thức ăn, cô liền biết là muốn đặt cho Đoan Mộc Ngưng, vì thế vui vẻ lập tức chuẩn bị thức ăn đem giao.
Cửa vừa mở ra, Tiểu Ngư cầm đồ ăn đã cười tươi như hoa.
“Tiểu Ngưng Ngưng, nghe nói ngươi mất tích mất ngày…… A, ngươi là ai?” Tiểu Ngư ngẩng mặt cười với Đoan Mộc Ngưng, vừa nói lại phát hiện ra người mở cửa không phải là Đoan Mộc Ngưng, hai mắt nhất thời đăm đăm nhìn Phong Vô Uyên: “Đẹp trai nha…. Bảnh quá a…..”
Tiểu Ngư mới đầu còn kinh dị hét lên tiếng, mắt đột nhiên biến thành hai cái trái tim đỏ đập bình bịch.
Phản ứng kỳ quái của Tiểu Ngư khiến Phượng Quân đại nhân cũng phải ngơ ra.
Cô gái này…. Kỳ quái quá?
“Là Tiểu Ngư hả?” Trong phòng vang lên tiếng của Đoan Mộc Ngưng.
“Đương nhiên là ta, bằng không thì tên nào tình nguyện chạy tới cái chỗ xa xôi này chứ.” Nghe thấy giọng nói của Đoan Mộc Ngưng, Tiểu Ngư thu hồi lại vẻ mặt mê trai, đem đồ ăn vào nhà.
Phong Vô Uyên tuy đối với người ngoài lạnh lùng, nhưng phong độ vẫn phải có, nhìn thấy cô nhóc Tiểu Ngư mang theo nhiều đồ, liền đưa tay nhận lấy, không hề chạm vào người Tiểu Ngư.
“Cám ơn nha, anh đẹp trai!” Tiểu Ngư cười tươi với Phong Vô Uyên, bước vào.
Phong Vô Uyên cầm thức ăn thuận tay đóng cửa, lúc trở lại phòng khách đã thấy Tiểu Ngư ngồi trên ghế sô pha bằng da với Đoan Mộc Ngưng, trò truyện vui vẻ.
“Ngươi như thế nào lại đến, Tiểu Lão Hổ nhà ngươi đâu?”
Quán ăn của Trù Thần làm ăn rất khá, cho nên người giúp việc là học sinh không phải chỉ có một người, trừ bỏ Tiểu Ngư ra còn có hai cô nhóc và hai cậu nhóc, bình thường giao đồ ăn đều do các cậu nhóc chạy đi.
“Tiểu Lão Hổ hôm nay bị cảm, hơn nữa ta nghe nói ngươi bị mất tích, cho nên nghe Thiên Phượng thúc thúc gọi điện đặt toàn thức ăn ngươi thích, ta liền biết là ngươi.” Tiểu Ngư lộ ra nụ cười sán lạn: “Mấy ngày trước, trường học nói ngươi mất tích, còn Mộ Niệm Hựu kia cũng mấy ngày không hề đến trường, cả nhà y đã loạn thành một đoàn luôn rồi.”
“Ta không sao, không phải mất tích, ngươi nghĩ ai có thể bắt cóc được ta a!!” Đoan Mộc Ngưng nằm trên sô pha giống như con chim tước kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
“Nói cũng đúng, bằng năng lực của ngươi, muốn bắt cóc ngươi quả là si tâm vọng tưởng.” Thân là bạn tốt kiêm đồng học của Đoan Mộc Ngưng, Tiểu Ngư đương nhiên biết Đoan Mộc Ngưng không phải là loại tinh tế nhu nhược như hình dáng bề ngoài: “Bất quá, trên người ngươi sao lại đầy vết thâm tím thế kia, không phải là đi theo người ta học đánh nhau đó chứ.”
“Không phải đánh nhau, chỉ là không cẩn thận ngã mà thôi.” Đoan Mộc Ngưng trong lòng đổ đầy mồ hôi a.
“Ngươi a, còn bảo không gây sự, làm sao có thể đem cả người mình bầm dập đầy thương tích như vậy.” Tiểu Ngư bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, ta về đây, nghỉ ngơi tốt đi!!”
“Cám ơn Tiểu Ngư, đi thong thả.”
Tiễn Tiểu Ngư xong, Đoan Mộc Ngưng và Phong Vô Uyên bắt đầu dùng cơm, mở một đống hộp thức ăn ra, bên trong đều là những thứ Phong Vô Uyên chưa bao giờ thấy.
“Vô Uyên thử xem, đây chính là thức ăn do Trù Thần thúc thúc làm đó nha, ăn ngon lắm.” Ngồi trong lòng Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng gắp một miếng rau đưa lên miệng Phong Vô Uyên.
Há miệng đón lấy miếng rau Đoan Mộc Ngưng đút, Phong Vô Uyên nhẹ gật đầu: “Hương vị tốt lắm, bất quá thức ăn ở đây hình như không giống với đại lục Thiên Vực, hình như không được tươi bằng.”
Nghe Phong Vô Uyên nói, Đoan Mộc Ngưng chớp mắt máy cái, khóe miệng gợi lên tia cười khẽ: “Cái lưỡi Phong Vô Uyên thật tốt, rau quả ở đây đều dựa vào khoa học mà trồng, còn ở đại lục Thiên Vực là thuần tự nhiên, hương vị dĩ nhiên là không giống.”
Nhìn nhóc con nói, Phong Vô Uyên mím môi: “Vậy nhóc con ngươi thích thức ăn ở đâu?”
“Đại lục Thiên Vực.” Không chút suy nghĩ, nhóc con lập tức trả lời.
Nghe Đoan Mộc Ngưng nói, khóe miệng Phong Vô Uyên khẽ câu lên.