Đoan Mộc Ngưng đem toàn bộ chuyện tình liên quan đến Mộ Niệm Hựu kể ra, sau đó mang theo vật phẩm Mộ phu nhân giao lại rời khỏi Mộ gia.
Cùng Phong Vô Uyên rời khỏi Mộ gia, còn chưa ra tới sân trước đằng sau đã truyền tới tiếng bước chân.
“Đoan Mộc đồng học.” Mộ Niệm Phong rất nhanh đã đến gần.
Nghe được tiếng gọi, Đoan Mộc Ngưng dừng lại cước bộ, xoay mặt nhìn thiếu niên đang thở hồng hộc.
“Xin hỏi có chuyện gì?”
“Ngươi khi nào quay về thế giới kia?” Mộ Niệm Phong khẽ cắn môi, chậm rãi mở miệng.
“Ta cũng không biết, chỉ cần chuẩn bị xong xuôi, ta và Vô Uyên sẽ cùng nhau trở lại thế giới kia.” Đoan Mộc Ngưng lộ ra ý cười thản nhiên.
Nhìn ý cười thản nhiên của Đoan Mộc Ngưng, trong mắt Mộ Niệm Phong lại hiện lên chua sót.
“Kia…. Em của ta liền kính nhờ ngươi.” Mộ Niệm Phong hơi khom người trước Đoan Mộc Ngưng, sau đó liền xoay người đi.
Nhìn bóng dáng của thiếu niên, Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt nhăn mày.
“Vô Uyên…..” Đoan Mộc Ngưng đưa tay kéo kéo góc áo Phượng Quân đại nhân.
“Sao?” Vuốt tóc Đoan Mộc Ngưng, Phượng Quân đại nhân hiếm khi không tỏ ra tức giận với Mộ Niệm Phong.
“Anh của Tiểu Niệm Niệm hình như không vui.” Nhìn bóng dáng cô tịch kia, Đoan Mộc Ngưng nhẹ nhàng nói.
Nghe Đoan Mộc Ngưng nói, Phong Vô Uyên đương nhiên biết nhóc con đang chỉ chuyện gì, khóe miệng tạo ra một tia cười nhợt nhạt.
“Đó là đương nhiên, bởi vì hắn lo cho Tiểu Niệm, cho nên mới không vui.”
Nhóc con thực sự quá mức đơn thuần, Phong Vô Uyên không muốn cho Đoan Mộc Ngưng biết bản thân đã tổn thương đến tâm hồn yêu thương say đắm của thiếu niên ngây thơ.
“Là như vậy sao…..” Hai hàng lông mày của nhóc con mặt nhăn thành một đoàn.
“Ân.” Phong Vô Uyên không có lấy một tia cảm giác tội lỗi gật gật đầu: “Chúng ta trở về đi.”
“Ừ.”
……
Giải quyết xong chuyện tình của Mộ Niệm Hựu, Đoan Mộc Ngưng bắt đầu dấn thân vào việc chuẩn bị trở về đại lục Thiên Vực với Phong Vô Uyên.
Bàn tay tinh tế trắng nõn gõ cực nhanh trên bàn phím, màn hình máy tính xuất hiện toàn số liệu khiến người ta xem không hiểu.
Lúc Phong Vô Uyên đẩy cửa bước vào, liền thấy Đoan Mộc Ngưng tập trung tin thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
“Ngưng Nhi, đã làm việc cả buổi sáng rồi, nên nghỉ ngơi thôi.” Bưng một ly trà nóng đến gần Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên nhẹ giọng nói.
Số liệu được Trí Não ghi lại khi bọn họ bị hút vào cơn lốc đen, vì để kiếm được đúng đường trở về đại lục Thiên Vực, Đoan Mộc Ngưng đành phải phân tích số liệu Trí Não đang giữ, nhưng đã qua hai ngày, không có một chút tiến triển.
“Ân.” Thấy Phong Vô Uyên đến gần, Đoan Mộc Ngưng ngừng tay, khóe miệng gợi lên tia cười nhạt, nâng tay tháo mắt kính nhu nhu ngạch tâm (ở giữa hai hàng lông mày).
Ngồi trên máy tính đã mấy giờ liền, thật là mệt mắt.
Thấy Đoan Mộc Ngưng toát ra vẻ mỏi mệt, Phong Vô Uyên đưa ly trà nóng cho Đoan Mộc Ngưng, nhẹ nhàng mát xa bả vai mảnh khảnh kia.
“Ngô…..” Uống một ngụm trà nóng, trên vai lại truyền đến cảm giác thoải mái khiến Đoan Mộc Ngưng nhịn không được rên lên một tiếng.
“Thoải mái sao?” Nhìn khóe miệng Đoan Mộc Ngưng gợi lên một tia cười thỏa mãn, Phong Vô Uyên biết rõ còn cố hỏi.
Nhóc con mỉm cười, gật gật đầu: “Thoải mái, Vô Uyên học được cách mát xa ở đâu vậy a?”
“Ba ba của người chiều nào tan tầm về, phụ hoàng ngươi đều làm như vậy, ta thấy rất thoải mái hưởng thụ, liền thử xem.” Chính là chỉ mới vừa thấy, Phượng Quân đại nhân đã hiểu được cách vận lực đạo cùng động tác phối hợp, đủ để thấy Phượng Quân đại nhân chẳng những thông minh, năng lực học tập cũng rất bưu hãn (ý bảo cũng rất dã man) a.
“Như vậy Vô Uyên giúp ta nhu nhu nhiều chút a.” Đoan Mộc Ngưng cực kỳ hưởng thụ, từ xưa đến nay, dám mở miệng bảo Phượng Quân đại nhân mát xa cho cũng chỉ có mình y.
“Cam tâm tình nguyện.” Phong Vô Uyên ôn nhu đáp, động tác chưa từng ngừng lại.
Hưởng thụ loại mát xa ôn nhu bài trừ mệt mỏi hai ngày qua này, Đoan Mộc Ngưng rất nhanh đã muốn díp mắt lại, lắc lư lắc lư vài cái liền gục xuống ngủ.
Vì Đoan Mộc Ngưng mát xa, Phong Vô Uyên sớm đã có chuẩn bị, đưa tay tiếp được thân hình ngã xuống của Đoan Mộc Ngưng, nhẹ nhàng ôm y vào trong lòng.
“Ngủ đi, ái nhân của ta, vất vả cho ngươi rồi.”
Ở trong nhà vài ngày chỉnh sửa lại tư liệu trong Trí Não, Đoan Mộc Ngưng không bao giờ ngồi yên một chỗ rốt cục chịu không nổi, sáng sớm nhận được điện thoại của phụ thân Đoan Mộc Thanh Tôn, Đoan Mộc Ngưng liền kéo Phong Vô Uyên ra ngoài.
Sáng sớm không khí thực thanh lương trong trẻo, Đoan Mộc Ngưng nắm tay Phong Vô Uyên, trong mắt chứa đầy ý cười ngọt ngào.
“Nhóc con thật vui vẻ a.” Nhìn nhóc con cười đến ngọt ngào, Phong Vô Uyên đưa tay ôm eo y, sau đó kéo vào lòng, đôi môi khẽ chạm nhẹ vào vành tai: “Trở lại đại lục Thiên Vực thật sự làm nhóc con ngươi vui đến thế sao?”
Gương mặt tinh xảo chôn trong lòng Phong Vô Uyên lập tức đỏ bừng.
“Ở đâu có Vô Uyên, ta liền cảm thấy ở đó vui vẻ.”
“Ta cũng vậy.”
……
Đến khi Đoan Mộc Ngưng và Phong Vô Uyên đứng ở dưới tòa nhà tập đoàn Đoan Mộc, đã là một tiếng đồng hồ sau đó.
Phượng Quân đại nhân xử sự luôn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cao ốc tập đoàn Đoan Mộc, hồng mâu lộ ra một tia kinh ngạc.
“Cao quá.”
“Đương nhiên a!!” Nghe thấy Phong Vô Uyên khen cao ốc nhà mình, Đoan Mộc Ngưng giống như con chim khổng tước nho nhỏ nhếch đuôi.
“Nhìn bộ dáng đắc ý của ngươi kìa, đi thôi.” Lôi kéo nhóc con bước vào tòa cao ốc.
“Ân.”
Cửa tự động đóng lại, mỹ nữ tiếp tân đứng tại quầy ngay cửa rất lễ phép tiến đến.
“Hoan nghênh quang lâm tập đoàn Đoan Mộc, xin hỏi…… A, đại thiếu gia, là ngài a!” Mỹ nữ nhìn thấy người bước vào là Đoan Mộc Ngưng nhất thời hai mắt sáng ngời, rõ ràng là có quan hệ với Đoan Mộc Ngưng.
“Linh tỷ tỷ khỏe, ta muốn tìm ba ba, xin hỏi ba ba là đang ở trong phòng hay là…..”
“Tổng giám đốc nói nếu thiếu gia ngài tới thì mời ngài trực tiếp đến tầng hầm, tổng giám đốc đang ở đó chờ ngài.” Mỹ nữ nhẹ nhàng cười với y, đủ để thấy sự xuất hiện của Đoan Mộc Ngưng, nàng đã sớm biết.
“Cám ơn Linh tỷ tỷ.” Vẫy tay với mỹ nữ, Đoan Mộc Ngưng kéo Phong Vô Uyên đến thang máy.
Để mặc Đoan Mộc Ngưng lôi tay mình đi vào thang máy, Phong Vô Uyên chậm rãi mở miệng hỏi: “Ngưng Nhi, tầng hầm là gì?”
“Ngươi cũng biết ta là đứa cuồng máy móc rồi. Vấn đề thích nghịch ngợm nghiên cứu các loại máy móc, ta và ba ba ta đều giống nhau, nếu bắt hắn mỗi ngày phải im lặng ngồi trong văn phòng, đó chuyện không có khả năng, cho nên hắn cho làm một tầng ngay phía dưới công ty.” Nhắc tới thiên phú cùng ham muốn của Đoan Mộc Thanh Tôn và mình giống nhau, Đoan Mộc Ngưng càng cười sâu hơn: “Vô Uyên còn nhớ lúc ta xuất hiện ở đại lục Thiên Vực là cưỡi phi thuyền tới chứ?”
“Nhớ rõ.” Hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Đoan Mộc Ngưng, hồng mâu Phong Vô Uyên toát ra ý cười.
Lúc đó hắn còn tưởng mình đang nằm mơ nữa kia….. Trời cao đột nhiên lại ban cho hắn một đứa nhỏ kỳ lạ như thế.
“Khi đó ta lái phi thuyền do chính tay ta chế tạo, lúc này muốn trở về được đại lục Thiên Vực, phải dựa vào phi thuyền của ba ba chế tạo thôi.” Đoan Mộc Ngưng giải thích xong, thang máy đã đi xuống tầng hầm.
Cửa thang máy mở ra, ánh vào trong mắt Phong Vô Uyên là các loại dụng cụ tinh vi hắn hoàn toàn không biết.
Mà ở giữa tầng hầm chính là một cái phi thuyền hình thoi dài, ngoại hình tuy không giống với phi thuyền tròn tròn của Đoan Mộc Ngưng lần đầu tiên rớt xuống đại lục Thiên Vực, nhưng Phong Vô Uyên vẫn nhận thức được
Nam nhân đứng ở trước phi thuyền đang điều chỉnh thứ gì đó, nhìn thấy Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng, đôi mắt hiện lên chút ý cười nhạt.
“Đến đây.”
“Ba ba!!” Chỉ cần không phải đối mặt với những lúc phụ thân mình tức giận, Đoan Mộc Ngưng vẫn rất thích dán dính vào Đoan Mộc Thanh Tôn, tiểu mỹ nhân lộ ra cái tươi cười sáng lạn, đánh tới bên người Đoan Mộc Thanh Tôn.
Tiếp được thân mình nhóc con nhảy bổ tới, Đoan Mộc Thanh Tôn sờ sờ đầu Đoan Mộc Ngưng.
Nhìn đứa nhỏ giống Thiên Phượng ái nhân của mình, Đoan Mộc Thanh Tôn nhẹ thở dài một hơi.
“Ba ba…..” Thấy Đoan Mộc Thanh Tôn không lên tiếng, Đoan Mộc Ngưng lại khẽ gọi, trong mắt mang theo vẻ lo lắng.
Ba ba hình như không vui, có phải y đã làm ra chuyện gì khiến ba ba không vui hay không?
“Không có việc gì.” Cúi đầu hôn lên trán con, Đoan Mộc Thanh Tôn cười nhẹ, kéo tay y: “Phi thuyền này dựa vào nguyên liệu trước kia ngươi chế tạo phi thuyền, hơn nữa ở tầng bên ngoài ta còn gia cố thêm một tầng nguyên liệu đặc thù, có khả năng thừa nhận áp suất và nhiệt độ gia tốc cực lơn.”
Nghe Đoan Mộc Thanh Tôn nói, khóe miệng Đoan Mộc Ngưng lộ ra mỉm cười ngọt ngào.
“Cám ơn ba ba…..”
“Số liệu trong Trí Não đã phân tích xong chưa?” Thản nhiên hỏi.
Sau khi phân tích hết trình tự của số liệu xong, sẽ là lúc Đoan Mộc Ngưng rời đi.
“Còn một nửa.”
“Ân……”
Thản nhiên đáp lại, Đoan Mộc Thanh Tôn chậm rãi ngẩng đầu nhìn phi thuyền hắn chế tạo vì đứa con.
Cùng Phong Vô Uyên rời khỏi Mộ gia, còn chưa ra tới sân trước đằng sau đã truyền tới tiếng bước chân.
“Đoan Mộc đồng học.” Mộ Niệm Phong rất nhanh đã đến gần.
Nghe được tiếng gọi, Đoan Mộc Ngưng dừng lại cước bộ, xoay mặt nhìn thiếu niên đang thở hồng hộc.
“Xin hỏi có chuyện gì?”
“Ngươi khi nào quay về thế giới kia?” Mộ Niệm Phong khẽ cắn môi, chậm rãi mở miệng.
“Ta cũng không biết, chỉ cần chuẩn bị xong xuôi, ta và Vô Uyên sẽ cùng nhau trở lại thế giới kia.” Đoan Mộc Ngưng lộ ra ý cười thản nhiên.
Nhìn ý cười thản nhiên của Đoan Mộc Ngưng, trong mắt Mộ Niệm Phong lại hiện lên chua sót.
“Kia…. Em của ta liền kính nhờ ngươi.” Mộ Niệm Phong hơi khom người trước Đoan Mộc Ngưng, sau đó liền xoay người đi.
Nhìn bóng dáng của thiếu niên, Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt nhăn mày.
“Vô Uyên…..” Đoan Mộc Ngưng đưa tay kéo kéo góc áo Phượng Quân đại nhân.
“Sao?” Vuốt tóc Đoan Mộc Ngưng, Phượng Quân đại nhân hiếm khi không tỏ ra tức giận với Mộ Niệm Phong.
“Anh của Tiểu Niệm Niệm hình như không vui.” Nhìn bóng dáng cô tịch kia, Đoan Mộc Ngưng nhẹ nhàng nói.
Nghe Đoan Mộc Ngưng nói, Phong Vô Uyên đương nhiên biết nhóc con đang chỉ chuyện gì, khóe miệng tạo ra một tia cười nhợt nhạt.
“Đó là đương nhiên, bởi vì hắn lo cho Tiểu Niệm, cho nên mới không vui.”
Nhóc con thực sự quá mức đơn thuần, Phong Vô Uyên không muốn cho Đoan Mộc Ngưng biết bản thân đã tổn thương đến tâm hồn yêu thương say đắm của thiếu niên ngây thơ.
“Là như vậy sao…..” Hai hàng lông mày của nhóc con mặt nhăn thành một đoàn.
“Ân.” Phong Vô Uyên không có lấy một tia cảm giác tội lỗi gật gật đầu: “Chúng ta trở về đi.”
“Ừ.”
……
Giải quyết xong chuyện tình của Mộ Niệm Hựu, Đoan Mộc Ngưng bắt đầu dấn thân vào việc chuẩn bị trở về đại lục Thiên Vực với Phong Vô Uyên.
Bàn tay tinh tế trắng nõn gõ cực nhanh trên bàn phím, màn hình máy tính xuất hiện toàn số liệu khiến người ta xem không hiểu.
Lúc Phong Vô Uyên đẩy cửa bước vào, liền thấy Đoan Mộc Ngưng tập trung tin thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
“Ngưng Nhi, đã làm việc cả buổi sáng rồi, nên nghỉ ngơi thôi.” Bưng một ly trà nóng đến gần Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên nhẹ giọng nói.
Số liệu được Trí Não ghi lại khi bọn họ bị hút vào cơn lốc đen, vì để kiếm được đúng đường trở về đại lục Thiên Vực, Đoan Mộc Ngưng đành phải phân tích số liệu Trí Não đang giữ, nhưng đã qua hai ngày, không có một chút tiến triển.
“Ân.” Thấy Phong Vô Uyên đến gần, Đoan Mộc Ngưng ngừng tay, khóe miệng gợi lên tia cười nhạt, nâng tay tháo mắt kính nhu nhu ngạch tâm (ở giữa hai hàng lông mày).
Ngồi trên máy tính đã mấy giờ liền, thật là mệt mắt.
Thấy Đoan Mộc Ngưng toát ra vẻ mỏi mệt, Phong Vô Uyên đưa ly trà nóng cho Đoan Mộc Ngưng, nhẹ nhàng mát xa bả vai mảnh khảnh kia.
“Ngô…..” Uống một ngụm trà nóng, trên vai lại truyền đến cảm giác thoải mái khiến Đoan Mộc Ngưng nhịn không được rên lên một tiếng.
“Thoải mái sao?” Nhìn khóe miệng Đoan Mộc Ngưng gợi lên một tia cười thỏa mãn, Phong Vô Uyên biết rõ còn cố hỏi.
Nhóc con mỉm cười, gật gật đầu: “Thoải mái, Vô Uyên học được cách mát xa ở đâu vậy a?”
“Ba ba của người chiều nào tan tầm về, phụ hoàng ngươi đều làm như vậy, ta thấy rất thoải mái hưởng thụ, liền thử xem.” Chính là chỉ mới vừa thấy, Phượng Quân đại nhân đã hiểu được cách vận lực đạo cùng động tác phối hợp, đủ để thấy Phượng Quân đại nhân chẳng những thông minh, năng lực học tập cũng rất bưu hãn (ý bảo cũng rất dã man) a.
“Như vậy Vô Uyên giúp ta nhu nhu nhiều chút a.” Đoan Mộc Ngưng cực kỳ hưởng thụ, từ xưa đến nay, dám mở miệng bảo Phượng Quân đại nhân mát xa cho cũng chỉ có mình y.
“Cam tâm tình nguyện.” Phong Vô Uyên ôn nhu đáp, động tác chưa từng ngừng lại.
Hưởng thụ loại mát xa ôn nhu bài trừ mệt mỏi hai ngày qua này, Đoan Mộc Ngưng rất nhanh đã muốn díp mắt lại, lắc lư lắc lư vài cái liền gục xuống ngủ.
Vì Đoan Mộc Ngưng mát xa, Phong Vô Uyên sớm đã có chuẩn bị, đưa tay tiếp được thân hình ngã xuống của Đoan Mộc Ngưng, nhẹ nhàng ôm y vào trong lòng.
“Ngủ đi, ái nhân của ta, vất vả cho ngươi rồi.”
Ở trong nhà vài ngày chỉnh sửa lại tư liệu trong Trí Não, Đoan Mộc Ngưng không bao giờ ngồi yên một chỗ rốt cục chịu không nổi, sáng sớm nhận được điện thoại của phụ thân Đoan Mộc Thanh Tôn, Đoan Mộc Ngưng liền kéo Phong Vô Uyên ra ngoài.
Sáng sớm không khí thực thanh lương trong trẻo, Đoan Mộc Ngưng nắm tay Phong Vô Uyên, trong mắt chứa đầy ý cười ngọt ngào.
“Nhóc con thật vui vẻ a.” Nhìn nhóc con cười đến ngọt ngào, Phong Vô Uyên đưa tay ôm eo y, sau đó kéo vào lòng, đôi môi khẽ chạm nhẹ vào vành tai: “Trở lại đại lục Thiên Vực thật sự làm nhóc con ngươi vui đến thế sao?”
Gương mặt tinh xảo chôn trong lòng Phong Vô Uyên lập tức đỏ bừng.
“Ở đâu có Vô Uyên, ta liền cảm thấy ở đó vui vẻ.”
“Ta cũng vậy.”
……
Đến khi Đoan Mộc Ngưng và Phong Vô Uyên đứng ở dưới tòa nhà tập đoàn Đoan Mộc, đã là một tiếng đồng hồ sau đó.
Phượng Quân đại nhân xử sự luôn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cao ốc tập đoàn Đoan Mộc, hồng mâu lộ ra một tia kinh ngạc.
“Cao quá.”
“Đương nhiên a!!” Nghe thấy Phong Vô Uyên khen cao ốc nhà mình, Đoan Mộc Ngưng giống như con chim khổng tước nho nhỏ nhếch đuôi.
“Nhìn bộ dáng đắc ý của ngươi kìa, đi thôi.” Lôi kéo nhóc con bước vào tòa cao ốc.
“Ân.”
Cửa tự động đóng lại, mỹ nữ tiếp tân đứng tại quầy ngay cửa rất lễ phép tiến đến.
“Hoan nghênh quang lâm tập đoàn Đoan Mộc, xin hỏi…… A, đại thiếu gia, là ngài a!” Mỹ nữ nhìn thấy người bước vào là Đoan Mộc Ngưng nhất thời hai mắt sáng ngời, rõ ràng là có quan hệ với Đoan Mộc Ngưng.
“Linh tỷ tỷ khỏe, ta muốn tìm ba ba, xin hỏi ba ba là đang ở trong phòng hay là…..”
“Tổng giám đốc nói nếu thiếu gia ngài tới thì mời ngài trực tiếp đến tầng hầm, tổng giám đốc đang ở đó chờ ngài.” Mỹ nữ nhẹ nhàng cười với y, đủ để thấy sự xuất hiện của Đoan Mộc Ngưng, nàng đã sớm biết.
“Cám ơn Linh tỷ tỷ.” Vẫy tay với mỹ nữ, Đoan Mộc Ngưng kéo Phong Vô Uyên đến thang máy.
Để mặc Đoan Mộc Ngưng lôi tay mình đi vào thang máy, Phong Vô Uyên chậm rãi mở miệng hỏi: “Ngưng Nhi, tầng hầm là gì?”
“Ngươi cũng biết ta là đứa cuồng máy móc rồi. Vấn đề thích nghịch ngợm nghiên cứu các loại máy móc, ta và ba ba ta đều giống nhau, nếu bắt hắn mỗi ngày phải im lặng ngồi trong văn phòng, đó chuyện không có khả năng, cho nên hắn cho làm một tầng ngay phía dưới công ty.” Nhắc tới thiên phú cùng ham muốn của Đoan Mộc Thanh Tôn và mình giống nhau, Đoan Mộc Ngưng càng cười sâu hơn: “Vô Uyên còn nhớ lúc ta xuất hiện ở đại lục Thiên Vực là cưỡi phi thuyền tới chứ?”
“Nhớ rõ.” Hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Đoan Mộc Ngưng, hồng mâu Phong Vô Uyên toát ra ý cười.
Lúc đó hắn còn tưởng mình đang nằm mơ nữa kia….. Trời cao đột nhiên lại ban cho hắn một đứa nhỏ kỳ lạ như thế.
“Khi đó ta lái phi thuyền do chính tay ta chế tạo, lúc này muốn trở về được đại lục Thiên Vực, phải dựa vào phi thuyền của ba ba chế tạo thôi.” Đoan Mộc Ngưng giải thích xong, thang máy đã đi xuống tầng hầm.
Cửa thang máy mở ra, ánh vào trong mắt Phong Vô Uyên là các loại dụng cụ tinh vi hắn hoàn toàn không biết.
Mà ở giữa tầng hầm chính là một cái phi thuyền hình thoi dài, ngoại hình tuy không giống với phi thuyền tròn tròn của Đoan Mộc Ngưng lần đầu tiên rớt xuống đại lục Thiên Vực, nhưng Phong Vô Uyên vẫn nhận thức được
Nam nhân đứng ở trước phi thuyền đang điều chỉnh thứ gì đó, nhìn thấy Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng, đôi mắt hiện lên chút ý cười nhạt.
“Đến đây.”
“Ba ba!!” Chỉ cần không phải đối mặt với những lúc phụ thân mình tức giận, Đoan Mộc Ngưng vẫn rất thích dán dính vào Đoan Mộc Thanh Tôn, tiểu mỹ nhân lộ ra cái tươi cười sáng lạn, đánh tới bên người Đoan Mộc Thanh Tôn.
Tiếp được thân mình nhóc con nhảy bổ tới, Đoan Mộc Thanh Tôn sờ sờ đầu Đoan Mộc Ngưng.
Nhìn đứa nhỏ giống Thiên Phượng ái nhân của mình, Đoan Mộc Thanh Tôn nhẹ thở dài một hơi.
“Ba ba…..” Thấy Đoan Mộc Thanh Tôn không lên tiếng, Đoan Mộc Ngưng lại khẽ gọi, trong mắt mang theo vẻ lo lắng.
Ba ba hình như không vui, có phải y đã làm ra chuyện gì khiến ba ba không vui hay không?
“Không có việc gì.” Cúi đầu hôn lên trán con, Đoan Mộc Thanh Tôn cười nhẹ, kéo tay y: “Phi thuyền này dựa vào nguyên liệu trước kia ngươi chế tạo phi thuyền, hơn nữa ở tầng bên ngoài ta còn gia cố thêm một tầng nguyên liệu đặc thù, có khả năng thừa nhận áp suất và nhiệt độ gia tốc cực lơn.”
Nghe Đoan Mộc Thanh Tôn nói, khóe miệng Đoan Mộc Ngưng lộ ra mỉm cười ngọt ngào.
“Cám ơn ba ba…..”
“Số liệu trong Trí Não đã phân tích xong chưa?” Thản nhiên hỏi.
Sau khi phân tích hết trình tự của số liệu xong, sẽ là lúc Đoan Mộc Ngưng rời đi.
“Còn một nửa.”
“Ân……”
Thản nhiên đáp lại, Đoan Mộc Thanh Tôn chậm rãi ngẩng đầu nhìn phi thuyền hắn chế tạo vì đứa con.