Phong Vô Cực nắm tay Mộ Thiên Nhan đến đình viện ngoài Phượng cư, thở nhẹ một hơi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm xinh đẹp.
“Không biết vì sao, ta lại cảm thấy bầu trời hôm nay đẹp hơn so với những ngày trước.” Phong Vô Cực ôm Mộ Thiên Nhan vào lòng, chậm rãi mở miệng nói: “Giống như có chuyện tốt sắp đến.”
“Đúng vậy, tối nay bầu trời thật sự rất đẹp.” Tựa vào ngực Phong Vô Cực, hưởng thụ cái ôm ấp ôn nhu của nam nhân mình, trong mắt Mộ Thiên Nhan ẩn chứa tia cười dịu dàng.
Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt biến thành biểu tình sửng sốt, hàng mi cong cong cũng cau lại.
“Vô Cực.”
“Ân? Sao vậy?” Phong Vô Cực nhíu mày.
“Ngươi nhìn xem, hình như có cái gì đó đang hướng về nơi này.” Bàn tay tinh tế trắng nõn vươn ra chỉ vào một chỗ trên bầu trời, Mộ Thiên Nhan kinh ngạc.
Phong Vô Cực ngẩng đầu nhìn theo.
Chỉ thấy bầu trời đêm đầy sao đột ngột xuất hiện một cái vật thể dị dạng, sau đó lại giống như thiên thạch bốc lửa lao thẳng xuống.
“Cái kia là…. Nguy hiểm!!” Không kịp nói thêm tiếng nào, Phong Vô Cực lập tức ôm lấy người trong lòng né sang một bên.
Oanh –
Tiếng ầm kinh thiên động địa vang lên, Phượng lâu yên tĩnh trở nên nháo nhác thấy rõ.
“Phát sinh chuyện gì ?”
“Chẳng lẽ đám Yêu tộc đột kích sao?”
“Nhanh lên nhanh lên, mau chuẩn bị vũ khí!!”
“Nơi đó là Phượng cư, mau cho người tới bảo hộ Phong chủ [Phong Vô Cực]!!
Rối loạn một trận, cư viện nguyên bản không có lấy bóng người giờ lại nhét đầy một cục, người nào người nấy đều lộ ra sắc mặt cảnh giác, mở to hai mắt nhìn vật thể bị bụi che phủ đến nhìn không rõ hình dạng kia.
Phong Vô Cực che chắn cho Mộ Thiên Nhan từ bên trong màn khói dày đặc bước ra.
“Phong chủ, ngài không có việc gì chứ?” Đại trưởng lão Phượng tộc lo lắng hỏi.
“Ta không sao, đừng lo.” Phong Vô Cực cười nhẹ, tỏ vẻ chính mình không có gì đáng ngại. “Chính là, cái thứ rơi xuống này là cái gì?”
Lúc cái thứ vậy vừa rơi xuống, hắn đã ôm Mộ Thiên Nhan tránh thoát, cho nên không bị thương tổn.
Mọi người tràn đầy cảnh giác chờ cho bụi bặm đang bay mù mịt lắng xuống, cố nhìn cho rõ cái vật thể từ trên trời giáng xuống kia là cái gì.
Lúc mọi người nhìn thấy chân diện mục vật thể lạ rồi, cái cảm giác đề phòng liền lập tức biến mất, ồn ào hẳn lên, cái cảnh tượng kỳ lạ này, rất nhiều năm trước, đã từng phát sinh qua một lần.
Đó là ngày Đoan Mộc Ngưng xuất hiện, chẳng qua khi đó thiếu chút nữa Phong Vô Uyên đã bị đè dẹp lép.
“Thứ này là…..”
“Ta nhớ rồi, tiểu công tử lần đầu tiên xuất hiện cũng có loại vật thể này rơi xuống a.”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Thứ này chẳng lẽ có quan hệ với tiểu công tử!!!!”
“Rất có khả năng!!”
Mọi người đi qua đi lại bàn tán ồn ào, vật thể kỳ quái đột ngột truyền ra tiếng ồn.
Thùng thùng đông –
Bên trong vật thể truyền ra một tiếng gõ kỳ quái, tiếng này liên tiếp tiếng kia khiến cho mọi người lại bắt đầu cảnh giác.
Oành!!
Đùng một trận, cánh cửa trong của vật thể kỳ quái bị người bên trong dùng sức đạp banh.
“Hộc….. Nghẹn chết ta.” Tiếng nói thanh thúy đầy vẻ oán giận vang lên, bên trong xuất hiện một người: “Lần trước bị ngất nên không có cảm giác, nhưng cái cảm giác lúc xuyên qua đường hầm thời không quả thực là khiến người ta chịu không nổi mà, bất quá may mắn không có bị biến thành đứa con nít!!”
Người bên trong vật thể vừa mới xuất hiện oán giận nói, khiến đám người bên ngoài trợn mắt há mồm nhìn.
Đây là cái thể loại kịch gì đây?
Cái người này là ai?
“Ngưng Nhi, nếu mở cửa được rồi thì bước ra ngoài cái đã.” Thanh âm trầm ổn hùng hậu của nam tử từ bên trong vật thể kỳ quái vang lên.
Ngữ khí nói chuyện lạnh nhạt kia, thanh âm trầm ổn kia, lại khiến cho mọi người lâm vào một trận kinh ngạc.
Giọng nói này, cho dù có chết bọn họ cũng sẽ không thể quên được.
“Đó là……”
“Đó là thanh âm của Phượng Quân!!”
“Đúng vậy là Phượng Quân!”
Mọi người mới vừa rồi sợ hãi im lặng lại nhốn nháo lên.
Đoan Mộc Ngưng bước ra khỏi phi thuyền, xoay người kéo theo một người nữa, mọi người trong Phượng tộc lúc nhìn thấy hồng y nam tử xuất hiện, đều lập tức quỳ xuống.
“Phượng Quân……”
“Là Phượng Quân của chúng ta……”
“Thuộc hạ cung nghênh Phượng Quân trở về!!”
Phong Vô Uyên nhìn mọi người đang quỳ dưới đất, ánh mắt lạnh nhạt vô ba xuất hiện một tia ấm áp.
“Để mọi người lo lắng rồi, chuyện tình của bản quân, ngày mai tập họp tại Thần điện, sẽ giải thích cho các ngươi.”
“Vâng!!”
Phong Vô Uyên đột nhiên trở về tuy khiến mọi người nghi hoặc, nhưng không có tiếp tục truy vấn.
“Bị gây sức ép hết một phen rồi, mọi người cũng mệt mỏi, đều trở về nghỉ ngơi đi.” Phong Vô Uyên phất tay, để mọi người rời đi.
“Vâng!”
Rất nhanh, mọi người dần dần tản đi, tiếng hoan hô đàm luận cũng dần dần biến mất.
“Đồ nhóc con ngươi, sau cái trận ở Hổ tộc kia, rốt cục đã đi đâu hả!??!”
Người khác rời đi, nhưng Phong Vô Cực không có đi, hiện tại tay nắm chặt thành quyền tung thẳng vào người đệ đệ của mình, cao giọng hỏi tội.
Phong Vô Uyên tuy lo lắng cho người bên cạnh vì ngồi lâu trong phi thuyền mà mệt muốn ngất, nhưng lúc nắm tay của ca ca phác tới, hắn đột nhiên xoay người, nâng tay chặn lại.
“Ca, không phải đã nói ngày mai sẽ nói cho ngươi biết sao?” Mày kiếm cau lại, đối với cái việc ca ca dám đánh gãy sự quan tâm của mình dành cho Đoan Mộc Ngưng, hắn cực kỳ bất mãn.
“Hừ, đám lão già đó nhịn ngươi, nhưng ta thì không à nha.” Phong Vô Cực hừ khẽ, ánh mắt dừng ở trên người Đoan Mộc Ngưng đang mặc một thân quần áo hiện đại: “Ai vậy a, mất tích nửa năm, ngươi ở chỗ nào mà lừa được đứa nhỏ xinh đẹp này về vậy?”
“Nửa năm?”
“Mới qua nửa năm!!”
Lời nói của Phong Vô Cực khiến Đoan Mộc Ngưng và Phong Vô Uyên lâm vào một trận kinh ngạc.
“Vô Cực ca ca, ngươi nói Vô Uyên mới mất tích nửa năm, không phải đã qua nhiều năm rồi sao?” Đoan Mộc Ngưng nguyên bản còn ngất nằm một cục hiện tại lại lên tinh thần, nhảy bổ tới trước mặc Phong Vô Cực, lôi kéo vạt áo của hắn.
“Ách…..đúng vậy, Vô Uyên và thằng nhóc Ngưng đồng loạt mất tích đã được nửa năm rồi, có tìm kiểu gì cũng tìm không ra….. A, nói tới cái thằng nhóc kia, tiểu mỹ nhân ngươi sao lớn lên lại giống thằng nhóc kia vậy?!” Nói xong, Phong Vô Cực ghé sát vào Đoan Mộc Ngưng, tinh tế đánh giá gương mặt xinh đẹp tinh xảo của y.
Đâu chỉ giống, quả thật là từ một khuôn đi ra a, nhưng mà tuổi thì…..
“Giống cái gì, ta chính là thằng nhóc mà ngươi nói a!” Đoan Mộc Ngưng ra vẻ ngưng trọng.
“Cái gì!!”
“Không thể nào!”
Phong Vô Cực và Mộ Thiên Nhan kinh hô, trừng mắt nhìn Đoan Mộc Ngưng.
Đứa nhỏ mất tích nửa năm cư nhiên…… Này cũng quá điêu đi!
“Ngươi chắc không phải là giả mạo đi?” Mày kiếm nhăn lại, Phong Vô Cực đem khuôn mặt tuấn tú của mình chuyển qua hướng đệ đệ, đưa tay xoa bóp mặt Phong Vô Uyên.
Đúng mà.
“Ngươi đủ!!” Phong Vô Uyên sa sầm mặt, nhìn ca ca, nghĩ có nên đem ca ca này đánh một chút coi như là chuyện đầu tiên phải làm khi trở về hay không.
“Ha ha, khuya rồi, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi!!” Thấy đệ đệ tức giận, Phong Vô Cực ha ha cười, sau đó lập tức ôm Mộ Thiên Nhan rời khỏi hiện trường.
Nhìn ca ca ‘không có chí khí’ bỏ trốn mất dạng, Phong Vô Uyên hừ lạnh một tiếng.
“Hì hì hì…..” Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Đoan Mộc Ngưng.
“Ngưng Nhi cười cái gì?” Phong Vô Uyên xoay người, nhìn người đang che miệng cười phía sau, ánh mắt trở nên nhu hòa.
“Bời vì mọi người đều không hề thay đổi, Vô Cực ca ca và trưởng lão…. Mọi người đều không hề thay đổi….” Y lúc nãy quả thực rất khẩn trương, mất tích lâu như vậy, đại lục Thiên Vực đã sớm không còn là đại lục Thiên Vực mà y biết nữa, Phượng tộc cũng sẽ không còn là Phượng tộc mà y quen thuộc, không thể tưởng tượng được mọi người lại hoàn toàn không có chút thay đổi.
Thật sự là quá tốt.
“Đúng vậy.” Phong Vô Uyên xoay người, đem Đoan Mộc Ngưng ôm vào lòng: “Lần đầu tiên gặp được Ngưng Nhi cũng giống như tình cảnh hiện tại, chỉ khác là hiện tại ta cùng Ngưng Nhi lái phi thuyền từ hiện thế trở về….. trở lại nơi này, Ngưng Nhi, ngươi rốt cục cũng thuộc về ta, ta, không bao giờ lo lắng ngươi sẽ rời bỏ ta nữa….”
“Ngươi ngốc, ta trước giờ vẫn là của ngươi, chưa từng, ngô….”
Đoan Mộc Ngưng còn chưa nói xong, Phong Vô Uyên đã hôn lên đôi môi đỏ mọng ngon ngọt của y.
“Hôn nay ngươi đã mệt muốn chết rồi, nhưng sau khi nghỉ ngơi xong, ta sẽ khiến cho Ngưng Nhi hoàn toàn trở thành của ta.” Nhẹ nhàng nỉ non, giống như cùng tình nhân hứa hẹn.
“Không biết vì sao, ta lại cảm thấy bầu trời hôm nay đẹp hơn so với những ngày trước.” Phong Vô Cực ôm Mộ Thiên Nhan vào lòng, chậm rãi mở miệng nói: “Giống như có chuyện tốt sắp đến.”
“Đúng vậy, tối nay bầu trời thật sự rất đẹp.” Tựa vào ngực Phong Vô Cực, hưởng thụ cái ôm ấp ôn nhu của nam nhân mình, trong mắt Mộ Thiên Nhan ẩn chứa tia cười dịu dàng.
Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt biến thành biểu tình sửng sốt, hàng mi cong cong cũng cau lại.
“Vô Cực.”
“Ân? Sao vậy?” Phong Vô Cực nhíu mày.
“Ngươi nhìn xem, hình như có cái gì đó đang hướng về nơi này.” Bàn tay tinh tế trắng nõn vươn ra chỉ vào một chỗ trên bầu trời, Mộ Thiên Nhan kinh ngạc.
Phong Vô Cực ngẩng đầu nhìn theo.
Chỉ thấy bầu trời đêm đầy sao đột ngột xuất hiện một cái vật thể dị dạng, sau đó lại giống như thiên thạch bốc lửa lao thẳng xuống.
“Cái kia là…. Nguy hiểm!!” Không kịp nói thêm tiếng nào, Phong Vô Cực lập tức ôm lấy người trong lòng né sang một bên.
Oanh –
Tiếng ầm kinh thiên động địa vang lên, Phượng lâu yên tĩnh trở nên nháo nhác thấy rõ.
“Phát sinh chuyện gì ?”
“Chẳng lẽ đám Yêu tộc đột kích sao?”
“Nhanh lên nhanh lên, mau chuẩn bị vũ khí!!”
“Nơi đó là Phượng cư, mau cho người tới bảo hộ Phong chủ [Phong Vô Cực]!!
Rối loạn một trận, cư viện nguyên bản không có lấy bóng người giờ lại nhét đầy một cục, người nào người nấy đều lộ ra sắc mặt cảnh giác, mở to hai mắt nhìn vật thể bị bụi che phủ đến nhìn không rõ hình dạng kia.
Phong Vô Cực che chắn cho Mộ Thiên Nhan từ bên trong màn khói dày đặc bước ra.
“Phong chủ, ngài không có việc gì chứ?” Đại trưởng lão Phượng tộc lo lắng hỏi.
“Ta không sao, đừng lo.” Phong Vô Cực cười nhẹ, tỏ vẻ chính mình không có gì đáng ngại. “Chính là, cái thứ rơi xuống này là cái gì?”
Lúc cái thứ vậy vừa rơi xuống, hắn đã ôm Mộ Thiên Nhan tránh thoát, cho nên không bị thương tổn.
Mọi người tràn đầy cảnh giác chờ cho bụi bặm đang bay mù mịt lắng xuống, cố nhìn cho rõ cái vật thể từ trên trời giáng xuống kia là cái gì.
Lúc mọi người nhìn thấy chân diện mục vật thể lạ rồi, cái cảm giác đề phòng liền lập tức biến mất, ồn ào hẳn lên, cái cảnh tượng kỳ lạ này, rất nhiều năm trước, đã từng phát sinh qua một lần.
Đó là ngày Đoan Mộc Ngưng xuất hiện, chẳng qua khi đó thiếu chút nữa Phong Vô Uyên đã bị đè dẹp lép.
“Thứ này là…..”
“Ta nhớ rồi, tiểu công tử lần đầu tiên xuất hiện cũng có loại vật thể này rơi xuống a.”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Thứ này chẳng lẽ có quan hệ với tiểu công tử!!!!”
“Rất có khả năng!!”
Mọi người đi qua đi lại bàn tán ồn ào, vật thể kỳ quái đột ngột truyền ra tiếng ồn.
Thùng thùng đông –
Bên trong vật thể truyền ra một tiếng gõ kỳ quái, tiếng này liên tiếp tiếng kia khiến cho mọi người lại bắt đầu cảnh giác.
Oành!!
Đùng một trận, cánh cửa trong của vật thể kỳ quái bị người bên trong dùng sức đạp banh.
“Hộc….. Nghẹn chết ta.” Tiếng nói thanh thúy đầy vẻ oán giận vang lên, bên trong xuất hiện một người: “Lần trước bị ngất nên không có cảm giác, nhưng cái cảm giác lúc xuyên qua đường hầm thời không quả thực là khiến người ta chịu không nổi mà, bất quá may mắn không có bị biến thành đứa con nít!!”
Người bên trong vật thể vừa mới xuất hiện oán giận nói, khiến đám người bên ngoài trợn mắt há mồm nhìn.
Đây là cái thể loại kịch gì đây?
Cái người này là ai?
“Ngưng Nhi, nếu mở cửa được rồi thì bước ra ngoài cái đã.” Thanh âm trầm ổn hùng hậu của nam tử từ bên trong vật thể kỳ quái vang lên.
Ngữ khí nói chuyện lạnh nhạt kia, thanh âm trầm ổn kia, lại khiến cho mọi người lâm vào một trận kinh ngạc.
Giọng nói này, cho dù có chết bọn họ cũng sẽ không thể quên được.
“Đó là……”
“Đó là thanh âm của Phượng Quân!!”
“Đúng vậy là Phượng Quân!”
Mọi người mới vừa rồi sợ hãi im lặng lại nhốn nháo lên.
Đoan Mộc Ngưng bước ra khỏi phi thuyền, xoay người kéo theo một người nữa, mọi người trong Phượng tộc lúc nhìn thấy hồng y nam tử xuất hiện, đều lập tức quỳ xuống.
“Phượng Quân……”
“Là Phượng Quân của chúng ta……”
“Thuộc hạ cung nghênh Phượng Quân trở về!!”
Phong Vô Uyên nhìn mọi người đang quỳ dưới đất, ánh mắt lạnh nhạt vô ba xuất hiện một tia ấm áp.
“Để mọi người lo lắng rồi, chuyện tình của bản quân, ngày mai tập họp tại Thần điện, sẽ giải thích cho các ngươi.”
“Vâng!!”
Phong Vô Uyên đột nhiên trở về tuy khiến mọi người nghi hoặc, nhưng không có tiếp tục truy vấn.
“Bị gây sức ép hết một phen rồi, mọi người cũng mệt mỏi, đều trở về nghỉ ngơi đi.” Phong Vô Uyên phất tay, để mọi người rời đi.
“Vâng!”
Rất nhanh, mọi người dần dần tản đi, tiếng hoan hô đàm luận cũng dần dần biến mất.
“Đồ nhóc con ngươi, sau cái trận ở Hổ tộc kia, rốt cục đã đi đâu hả!??!”
Người khác rời đi, nhưng Phong Vô Cực không có đi, hiện tại tay nắm chặt thành quyền tung thẳng vào người đệ đệ của mình, cao giọng hỏi tội.
Phong Vô Uyên tuy lo lắng cho người bên cạnh vì ngồi lâu trong phi thuyền mà mệt muốn ngất, nhưng lúc nắm tay của ca ca phác tới, hắn đột nhiên xoay người, nâng tay chặn lại.
“Ca, không phải đã nói ngày mai sẽ nói cho ngươi biết sao?” Mày kiếm cau lại, đối với cái việc ca ca dám đánh gãy sự quan tâm của mình dành cho Đoan Mộc Ngưng, hắn cực kỳ bất mãn.
“Hừ, đám lão già đó nhịn ngươi, nhưng ta thì không à nha.” Phong Vô Cực hừ khẽ, ánh mắt dừng ở trên người Đoan Mộc Ngưng đang mặc một thân quần áo hiện đại: “Ai vậy a, mất tích nửa năm, ngươi ở chỗ nào mà lừa được đứa nhỏ xinh đẹp này về vậy?”
“Nửa năm?”
“Mới qua nửa năm!!”
Lời nói của Phong Vô Cực khiến Đoan Mộc Ngưng và Phong Vô Uyên lâm vào một trận kinh ngạc.
“Vô Cực ca ca, ngươi nói Vô Uyên mới mất tích nửa năm, không phải đã qua nhiều năm rồi sao?” Đoan Mộc Ngưng nguyên bản còn ngất nằm một cục hiện tại lại lên tinh thần, nhảy bổ tới trước mặc Phong Vô Cực, lôi kéo vạt áo của hắn.
“Ách…..đúng vậy, Vô Uyên và thằng nhóc Ngưng đồng loạt mất tích đã được nửa năm rồi, có tìm kiểu gì cũng tìm không ra….. A, nói tới cái thằng nhóc kia, tiểu mỹ nhân ngươi sao lớn lên lại giống thằng nhóc kia vậy?!” Nói xong, Phong Vô Cực ghé sát vào Đoan Mộc Ngưng, tinh tế đánh giá gương mặt xinh đẹp tinh xảo của y.
Đâu chỉ giống, quả thật là từ một khuôn đi ra a, nhưng mà tuổi thì…..
“Giống cái gì, ta chính là thằng nhóc mà ngươi nói a!” Đoan Mộc Ngưng ra vẻ ngưng trọng.
“Cái gì!!”
“Không thể nào!”
Phong Vô Cực và Mộ Thiên Nhan kinh hô, trừng mắt nhìn Đoan Mộc Ngưng.
Đứa nhỏ mất tích nửa năm cư nhiên…… Này cũng quá điêu đi!
“Ngươi chắc không phải là giả mạo đi?” Mày kiếm nhăn lại, Phong Vô Cực đem khuôn mặt tuấn tú của mình chuyển qua hướng đệ đệ, đưa tay xoa bóp mặt Phong Vô Uyên.
Đúng mà.
“Ngươi đủ!!” Phong Vô Uyên sa sầm mặt, nhìn ca ca, nghĩ có nên đem ca ca này đánh một chút coi như là chuyện đầu tiên phải làm khi trở về hay không.
“Ha ha, khuya rồi, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi!!” Thấy đệ đệ tức giận, Phong Vô Cực ha ha cười, sau đó lập tức ôm Mộ Thiên Nhan rời khỏi hiện trường.
Nhìn ca ca ‘không có chí khí’ bỏ trốn mất dạng, Phong Vô Uyên hừ lạnh một tiếng.
“Hì hì hì…..” Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Đoan Mộc Ngưng.
“Ngưng Nhi cười cái gì?” Phong Vô Uyên xoay người, nhìn người đang che miệng cười phía sau, ánh mắt trở nên nhu hòa.
“Bời vì mọi người đều không hề thay đổi, Vô Cực ca ca và trưởng lão…. Mọi người đều không hề thay đổi….” Y lúc nãy quả thực rất khẩn trương, mất tích lâu như vậy, đại lục Thiên Vực đã sớm không còn là đại lục Thiên Vực mà y biết nữa, Phượng tộc cũng sẽ không còn là Phượng tộc mà y quen thuộc, không thể tưởng tượng được mọi người lại hoàn toàn không có chút thay đổi.
Thật sự là quá tốt.
“Đúng vậy.” Phong Vô Uyên xoay người, đem Đoan Mộc Ngưng ôm vào lòng: “Lần đầu tiên gặp được Ngưng Nhi cũng giống như tình cảnh hiện tại, chỉ khác là hiện tại ta cùng Ngưng Nhi lái phi thuyền từ hiện thế trở về….. trở lại nơi này, Ngưng Nhi, ngươi rốt cục cũng thuộc về ta, ta, không bao giờ lo lắng ngươi sẽ rời bỏ ta nữa….”
“Ngươi ngốc, ta trước giờ vẫn là của ngươi, chưa từng, ngô….”
Đoan Mộc Ngưng còn chưa nói xong, Phong Vô Uyên đã hôn lên đôi môi đỏ mọng ngon ngọt của y.
“Hôn nay ngươi đã mệt muốn chết rồi, nhưng sau khi nghỉ ngơi xong, ta sẽ khiến cho Ngưng Nhi hoàn toàn trở thành của ta.” Nhẹ nhàng nỉ non, giống như cùng tình nhân hứa hẹn.