Bởi vì sự xuất hiện của ma quỷ đằng, nên cho dù đang là buổi trưa, bầu trời phía trên Rừng Tinh Linh cũng xuất hiện rất nhiều mây đen che khuất phần lớn ánh sáng.
Nếu Phong Vô Uyên không đến, khu rừng rậm đáng thương này sẽ bị ma quỷ đằng chiếm cứ, Tinh Linh tộc về sau cũng sẽ bị tiêu diệt.
“Vô Uyên, ta cũng phải đi……”
Đứa nhỏ mặc thủy lam sam không ngừng đeo dính trên lưng nam nhân tóc đỏ áo đỏ, mái tóc đen nhánh mềm mại dài đến ngang vai cũng không được buộc gọn lại, tùy ý rối tung xõa trên vai, nếu nhìn kỹ hơn nữa, còn có thể nhìn thấy mái tóc đen của đứa nhỏ kia còn phát ra hồng quang.
Hiện tại, đứa nhỏ giống như lợi thụ hùng (gấu koala) dùng cả hai tay hai chân cố sống cố chết bám dính lấy nam nhân, cái cằm nho nhỏ đặt lên đôi vai dày rộng, muốn có bao nhiều kỳ quái liền có bấy nhiêu.
“Rất nguy hiểm, Ngưng Nhi ngoan ngoãn ở thụ ốc chờ ta trở lại.” Nam nhân lạnh như băng, không lộ ra biểu tình, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ như lửa của hắn, có thể thấy được trong đó chứa đầy tia nhìn sủng nịch dành cho thiên hạ trên lưng.
“Ngưng Nhi không sợ.” Môi hồng vểnh lên.
“Ta biết lá gan của Ngưng Nhi lớn, không sợ gì hết, nhưng ta không muốn Ngưng Nhi có nửa điểm nguy hiểm.” Khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng qua, Phong Vô Uyên lên tiếng khuyên bảo.
Lời nói của Phong Vô Uyên khiến cho vật nhỏ rất xúc động, chớp chớp, áp chế nước mắt sắp sửa trào ra, mếu máo.
“Nhưng Ngưng Nhi cũng không muốn Vô Uyên gặp nguy hiểm.” Lời nói thật tình.
Y cảm giác thứ gọi là ma quỷ đằng này không phải là cái loại thực vật vô hại, Phong Vô Uyên không mang theo y, vậy chứng tỏ độ nguy hiểm không hề thấp.
“Sẽ không, Vô Uyên đáp ứng Ngưng Nhi, sẽ an toàn trở về không chút hư hao, được không?”
Hắn không bao giờ hứa với ai bất cứ thứ gì, không bao giờ tỏ ra ôn nhu với kẻ khác, đứa nhỏ này là người duy nhất có thể là cho hắn khuynh tẫn chân tâm, là người khiến hắn sủng ái, hứa hẹn còn có ôn nhu.
Nhìn thẳng vào đôi hồng mâu mang đầy vẻ sủng nịch của Phong Vô Uyên, một lát sau, Đoan Mộc Ngưng buông lỏng tay chân, thân mình nho nhỏ từ từ trượt khỏi cái lưng vừa dày vừa rộng kia.
“Vô Uyên không thể bị thương nga, không được lừa Ngưng Nhi.” Vươn tay ra, đáng thương hề hề nhìn hắn.
“Sẽ không, Vô Uyên đáp ứng Ngưng Nhi, tuyệt đối sẽ không bị thương.” Tay thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, Phong Vô Uyên cúi người, bạc thần xinh đẹp hôn lên môi Đoan Mộc Ngưng, một ấn ký hứa hẹn dành cho y.
“Ta chờ ngươi trở về.” Gương mặt ửng hồng, Đoan Mộc Ngưng cuốn cuốn lấy chăn.
“Chờ ta.”
Lưu lại hai chữ, Phong Vô Uyên liền rời khỏi thụ ốc, thò mặt ra ngoài chăn, Đoan Mộc Ngưng nhìn bóng dáng hỏa diễm kia rời đi, mân mê đôi môi.
Chờ ngươi.
“Phượng Quân, thỉnh cầu ngươi nhất định phải trở về an toàn, phiền ngươi.” Tinh Linh tộc tộc trưởng nhìn nam nhân một thân hồng y, gương mặt hiền lành lộ vẻ lo lắng.
“Tộc trưởng gia gia đừng lo lắng, ngài nên tin tưởng bản quân, cũng nên tin tưởng những chiến sĩ hỏa tinh linh trong tộc của ngài.” Đã không còn Đoan Mộc Ngưng ở bên, Phong Vô Uyên thu hồi lại vẻ mặt ôn nhu hiếm có, khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt thường ngày, chẳng qua khi đối mặt với Tinh Linh tộc tộc trưởng, trong lời nói đạm mạc của hắn vẫn có lưu lại một tia tôn trọng.
“Lão thân biết.” Tinh Linh tộc trưởng đối hắn nhẹ nhàng cười.
Nhân vật đứng đầu Phượng tộc này là nhân vật lợi hại không thể xem thường, hỏa nguyên lực tiềm tàng kia lại không người nào có thể bì kịp.
“Phượng Quân.” Điện Vũ ở một bên thì thầm.
“Không cần lo lắng, Ngưng Nhi liền nhờ ngươi, tiểu gia hỏa kia không có người canh chừng sẽ giở trò xằng bậy.” Liếc mắt nhìn Điện Vũ một cái, Phong Vô Uyên đương nhiên biết cận vệ của hắn đang lo lắng cái gì.
Đáng tiến lần nhiệm vụ diệt trừ ma quỷ đằng này, trừ bỏ hắn biết ma pháp hệ hỏa cùng hỏa tinh linh ra, những người khác đều không thể đảm nhiệm được.
“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ xem trọng tiểu công tử, chờ Phượng Quân khải hoàn trở về.” Điện Vũ quỳ xuống.
Thuật pháp hệ phong của y căn bản không giúp được gì cho Phong Vô Uyên, cũng chỉ có thể tin tưởng vào hắn, mà Phong Vô Uyên chưa bao giờ làm cho y thất vọng.
Dẫn theo tám hỏa tinh linh cao cấp trong Tinh Linh tộc, dùng diệp thuyền nhắm thẳng hướng sông mà đi.
Đám người Phong Vô Uyên càng lúc càng tới gần, ma quỷ đằng ngày hôm qua không có lấy nửa điểm làm người ta cảm thấy bị uy hiếp đã bắt đầu tản mát ra ma khí.
“Quả nhiên là ma quỷ đằng, xem ra là đã cảm nhận được chúng ta đến, cho nên bắt đầu tăng tốc trưởng thành!!” Một hỏa tinh linh lên tiếng.
“Không, có điểm không thích hợp!” Phong Vô Uyên khẽ nhíu nhíu mày.
Diệp thuyền lướt ra khỏi cánh rừng, một người tám tinh linh nháy mắt đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ nhìn thấy gì?
Bọn họ cư nhiên thấy ma quỷ đằng đang hấp thụ tinh khí Rừng Tinh Linh, trên trời xuất hiện một cái lốc xoáy đen kéo thẳng xuống chỗ ma quỷ đằng.
Nếu Phong Vô Uyên không đến, khu rừng rậm đáng thương này sẽ bị ma quỷ đằng chiếm cứ, Tinh Linh tộc về sau cũng sẽ bị tiêu diệt.
“Vô Uyên, ta cũng phải đi……”
Đứa nhỏ mặc thủy lam sam không ngừng đeo dính trên lưng nam nhân tóc đỏ áo đỏ, mái tóc đen nhánh mềm mại dài đến ngang vai cũng không được buộc gọn lại, tùy ý rối tung xõa trên vai, nếu nhìn kỹ hơn nữa, còn có thể nhìn thấy mái tóc đen của đứa nhỏ kia còn phát ra hồng quang.
Hiện tại, đứa nhỏ giống như lợi thụ hùng (gấu koala) dùng cả hai tay hai chân cố sống cố chết bám dính lấy nam nhân, cái cằm nho nhỏ đặt lên đôi vai dày rộng, muốn có bao nhiều kỳ quái liền có bấy nhiêu.
“Rất nguy hiểm, Ngưng Nhi ngoan ngoãn ở thụ ốc chờ ta trở lại.” Nam nhân lạnh như băng, không lộ ra biểu tình, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ như lửa của hắn, có thể thấy được trong đó chứa đầy tia nhìn sủng nịch dành cho thiên hạ trên lưng.
“Ngưng Nhi không sợ.” Môi hồng vểnh lên.
“Ta biết lá gan của Ngưng Nhi lớn, không sợ gì hết, nhưng ta không muốn Ngưng Nhi có nửa điểm nguy hiểm.” Khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng qua, Phong Vô Uyên lên tiếng khuyên bảo.
Lời nói của Phong Vô Uyên khiến cho vật nhỏ rất xúc động, chớp chớp, áp chế nước mắt sắp sửa trào ra, mếu máo.
“Nhưng Ngưng Nhi cũng không muốn Vô Uyên gặp nguy hiểm.” Lời nói thật tình.
Y cảm giác thứ gọi là ma quỷ đằng này không phải là cái loại thực vật vô hại, Phong Vô Uyên không mang theo y, vậy chứng tỏ độ nguy hiểm không hề thấp.
“Sẽ không, Vô Uyên đáp ứng Ngưng Nhi, sẽ an toàn trở về không chút hư hao, được không?”
Hắn không bao giờ hứa với ai bất cứ thứ gì, không bao giờ tỏ ra ôn nhu với kẻ khác, đứa nhỏ này là người duy nhất có thể là cho hắn khuynh tẫn chân tâm, là người khiến hắn sủng ái, hứa hẹn còn có ôn nhu.
Nhìn thẳng vào đôi hồng mâu mang đầy vẻ sủng nịch của Phong Vô Uyên, một lát sau, Đoan Mộc Ngưng buông lỏng tay chân, thân mình nho nhỏ từ từ trượt khỏi cái lưng vừa dày vừa rộng kia.
“Vô Uyên không thể bị thương nga, không được lừa Ngưng Nhi.” Vươn tay ra, đáng thương hề hề nhìn hắn.
“Sẽ không, Vô Uyên đáp ứng Ngưng Nhi, tuyệt đối sẽ không bị thương.” Tay thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, Phong Vô Uyên cúi người, bạc thần xinh đẹp hôn lên môi Đoan Mộc Ngưng, một ấn ký hứa hẹn dành cho y.
“Ta chờ ngươi trở về.” Gương mặt ửng hồng, Đoan Mộc Ngưng cuốn cuốn lấy chăn.
“Chờ ta.”
Lưu lại hai chữ, Phong Vô Uyên liền rời khỏi thụ ốc, thò mặt ra ngoài chăn, Đoan Mộc Ngưng nhìn bóng dáng hỏa diễm kia rời đi, mân mê đôi môi.
Chờ ngươi.
“Phượng Quân, thỉnh cầu ngươi nhất định phải trở về an toàn, phiền ngươi.” Tinh Linh tộc tộc trưởng nhìn nam nhân một thân hồng y, gương mặt hiền lành lộ vẻ lo lắng.
“Tộc trưởng gia gia đừng lo lắng, ngài nên tin tưởng bản quân, cũng nên tin tưởng những chiến sĩ hỏa tinh linh trong tộc của ngài.” Đã không còn Đoan Mộc Ngưng ở bên, Phong Vô Uyên thu hồi lại vẻ mặt ôn nhu hiếm có, khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt thường ngày, chẳng qua khi đối mặt với Tinh Linh tộc tộc trưởng, trong lời nói đạm mạc của hắn vẫn có lưu lại một tia tôn trọng.
“Lão thân biết.” Tinh Linh tộc trưởng đối hắn nhẹ nhàng cười.
Nhân vật đứng đầu Phượng tộc này là nhân vật lợi hại không thể xem thường, hỏa nguyên lực tiềm tàng kia lại không người nào có thể bì kịp.
“Phượng Quân.” Điện Vũ ở một bên thì thầm.
“Không cần lo lắng, Ngưng Nhi liền nhờ ngươi, tiểu gia hỏa kia không có người canh chừng sẽ giở trò xằng bậy.” Liếc mắt nhìn Điện Vũ một cái, Phong Vô Uyên đương nhiên biết cận vệ của hắn đang lo lắng cái gì.
Đáng tiến lần nhiệm vụ diệt trừ ma quỷ đằng này, trừ bỏ hắn biết ma pháp hệ hỏa cùng hỏa tinh linh ra, những người khác đều không thể đảm nhiệm được.
“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ xem trọng tiểu công tử, chờ Phượng Quân khải hoàn trở về.” Điện Vũ quỳ xuống.
Thuật pháp hệ phong của y căn bản không giúp được gì cho Phong Vô Uyên, cũng chỉ có thể tin tưởng vào hắn, mà Phong Vô Uyên chưa bao giờ làm cho y thất vọng.
Dẫn theo tám hỏa tinh linh cao cấp trong Tinh Linh tộc, dùng diệp thuyền nhắm thẳng hướng sông mà đi.
Đám người Phong Vô Uyên càng lúc càng tới gần, ma quỷ đằng ngày hôm qua không có lấy nửa điểm làm người ta cảm thấy bị uy hiếp đã bắt đầu tản mát ra ma khí.
“Quả nhiên là ma quỷ đằng, xem ra là đã cảm nhận được chúng ta đến, cho nên bắt đầu tăng tốc trưởng thành!!” Một hỏa tinh linh lên tiếng.
“Không, có điểm không thích hợp!” Phong Vô Uyên khẽ nhíu nhíu mày.
Diệp thuyền lướt ra khỏi cánh rừng, một người tám tinh linh nháy mắt đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ nhìn thấy gì?
Bọn họ cư nhiên thấy ma quỷ đằng đang hấp thụ tinh khí Rừng Tinh Linh, trên trời xuất hiện một cái lốc xoáy đen kéo thẳng xuống chỗ ma quỷ đằng.